Thắng làm vua thua làm giặc.
Khuất Tư lên vương vị, Yên Vương thất bại. Cho nên việc Hoàng tộc Yên quốc và các quan binh tướng lĩnh cùng nữ quyến bị trói bằng dây thừng thành một chuỗi áp giải đi cũng chẳng phải là chuyện gì đáng kinh ngạc.
Tuy không đáng kinh ngạc nhưng cũng đủ khiến cho người ta đau lòng.
Dựa vào thân phận Công chúa, đồng thời “nhờ phúc” của Tuần Hướng, Ngô Khiết Tào không phải gia nhập đội ngũ kia.
Công chúa tạm thời bảo toàn được tính mạng, cũng coi như cho dân chúng Yên
quốc một chút an ủi. Trước kia sống trong xa hoa, một khi mất nước thì
không khác gì súc sinh bị trói, bị đánh, bị áp giải. Hiện thực tàn khốc
khiến cho các danh môn quý tộc đang ở trên trời phải rơi xuống dưới đất, sống không bằng chết.
‘Chát –’ Tiếng roi quất tiếp xúc với da thịt nghe thật chói tai, thật đau đớn.
‘A –’ Không chịu nổi được thống khổ, một người đàn ông lực lưỡng rốt cuộc cũng kêu ra tiếng.
Ngô Khiết Tào nằm co ro trong xe ngựa, thân thể khẽ run rẩy. Tuần Hướng
không nói gì, chỉ vươn tay hạ mành trúc của cửa sổ xe xuống.
Mành trúc mỏng manh sao có thể chặn lại được những âm thanh kia?
Hành động này của hắn e rằng chỉ có tác dụng làm cho Ngô Khiết Tào càng thêm đau lòng mà thôi.
Chỉ qua một đêm đã thay đổi tất cả, ngay hôm trước còn vô ưu vô lo, còn là
một tiểu công chúa ngây thơ nói muốn cả đời ở bên cạnh phụ vương chứ
không cần thành thân; lúc này vẻ mặt Ngô Khiết Tào âm trầm: “Hướng
Tuần…… Không, Tuần Hướng, phụ vương ngày thường đối xử với ngươi
cũng không tệ.” Khi nói chuyện, nàng khẽ chớp mắt.
Giọng nói không hề chứa một chút lên án nào, chỉ trần thuật lại sự thật.
Tuần Hướng nhắm mắt lại, thật lâu sau, hắn mới trả lời: “Quả thực không tệ.”
“Vậy vì sao ngươi phản quốc?”
“Thắng làm vua thua làm giặc. Ngô Nhâm Bình không có năng lực và chí khí làm Hoàng đế, nhưng Khuất Tư thì có.”
“Chỉ vì muốn phụ tá một Hoàng đế có thể giúp ngươi lưu tên vào sử sách mà
ngươi liền phản bội chủ cũ chủ? Tuần Hướng, ta đã nhìn lầm ngươi rồi!”
Tuần Hướng thấy cảm xúc của Ngô Khiết Tào càng lúc càng kích động, liền lắc đầu: “Không phải như vậy.”
Ngô Khiết Tào chống tay ngồi dậy: “Vậy thì vì sao?”
“Khuất Tư mới là chủ cũ của ta. Ta ở Yên quốc chỉ là một trong những sách lược cần thiết mà thôi.” Huống hồ phụ tá Hoàng đế là do sư phụ nhờ vả, không phải là ham muốn cá nhân của chính hắn.
Đáng tiếc, câu nói sau Tuần Hướng nuốt ngược trở lại không nói ra, Ngô Khiết Tào hiểu lầm hắn cũng là đương nhiên.
Nàng nhất thời thoái chí, chẳng muốn nói thêm gì nữa, chỉ “hừ” một tiếng; nghe qua còn tưởng nữ nhi nhà ai làm nũng.
Hơn mười mấy năm được giáo dục với thân phận công chúa, cách biểu đạt tức giận lúc này lại là sự trở ngại lớn nhất.
Trong một khoảng thời gian ngắn, hai “cái hũ nút” ngồi chung một chỗ không còn gì để nói với nhau.
Lúc này chỉ còn tiếng bước chân bên ngoài xe ngựa, tiếng kêu thảm thiết của tù binh cùng tiếng quát nạt của quan binh. Ngô Khiết Tào lại nhíu mày,
ngón tay nhẹ nhàng xoắn lấy vạt váy trên người đã chuyển từ màu hạnh
hoàng sang màu xám.
Đột nhiên tất cả các âm thanh ngưng bặt, ngay cả tiếng bước chân cũng không nghe thấy.
Đây không phải là một hiện tượng bình thường.
Không lâu sau, rèm cửa xe ngựa bất chợt bị nhấc lên, Khuất Tư ló đầu vào, bụi bám trên mặt còn chưa lau hết.
Tinh thần hắn ta vô cùng hưng phấn, nói chuyện cũng thực dịu dàng: “Muốn nghỉ ngơi một chút không?”
Chuyện gì xảy ra vậy? Ngô Khiết Tào nhịn không được rụt người lại phía sau, bàn tay bất giác nắm chặt lấy vạt áo của Tuần Hướng.
Tuần Hướng vẫn duy trì trạng thái nhắm mắt: “Thần không thấy mệt.”
Lúc ấy, Tuần Hướng không để ý đến việc mình bị người ta giữ chặt quần áo,
nhưng Khuất Tư lại nhìn thấy động tác “thân mật” giữa hai người, hắn
nhướng mi, cười lạnh nói: “Kỳ thực, bổn vương chẳng hiểu vì sao một tên
tù binh lại có thể ngồi cùng xe ngựa với chủ nhân của mình.”
Ngô Khiết Tào nắm càng chặt hơn.
“Mời công chúa…… à không, là thị nữ, xuống xe.”
Đây là sự sỉ nhục tột cùng. Bất kỳ một vị công chúa đủ tư cách nào cũng
không thể chịu được tôn nghiêm của bản thân bị giẫm đạp như vậy. Ngô
Khiết Tào căm hận nhìn kẻ không biết xấu hổ kia, gần như không thể khống chế nổi bản thân mà muốn nhào lên đánh vào người hắn, còn nghĩ có thể
đồng quy vu tận với Khuất Tư cũng tốt.
Thấy Ngô Khiết Tào không hề động đậy, Khuất Tư cười càng thêm vui vẻ: “Bổn vương không phải là người có tính kiên nhẫn cao đâu.”
Nói xong, hắn quay đầu lại, tay vẫn nắm chặt lấy thành xe ngựa: “Giết một viên quan nhất phẩm.”
“Giết một viên quan nhất phẩm!”
“Giết một viên quan nhất phẩm!”
“Giết một viên quan nhất phẩm!”
……
Hàng ngũ quá dài, một mệnh lệnh ngắn gọn còn phải truyền qua miệng mấy
người. Nếu là lúc trước, Ngô Khiết Tào nhìn thấy cảnh này còn có thể vỗ
tay trầm trồ khen ngợi, khen ngợi bọn họ có thể đoàn kết phối hợp ăn ý
như vậy. Nhưng hôm nay…… thứ bọn họ truyền đi chính là mệnh lệnh
giết người! Là mệnh lệnh giết người! Mệnh lệnh giết người!
Đôi
mắt bất giác đong đầy lệ, rốt cuộc Ngô Khiết Tào đành phải thỏa hiệp.
Nàng buông tay, gần như thét chói tai mở miệng: “Câm mồm! Ta…… xuống xe.”
Nhưng đã quá muộn.
“A –” Tiếng kêu đau đớn già nua xuyên qua đám người truyền đến.
Ngô Khiết Tào và Tuần Hướng đều nhận ra, đây là tiếng của lão Ngụy, cũng
khổ thân ông đã qua tuổi bảy mươi mà phải rơi vào kết cục này.
Tiếng kêu lớn như vậy, rõ ràng là vô cùng đau đớn. Đáng giận hơn, những quan
binh Sở quốc này không để cho tù binh được chết một cách thoải mái, bọn
chúng không chém đầu ngay mà lại dùng kiếm đâm cho đến chết.
Khuất Tư lại ló đầu vào trong xe: “Còn muốn ta giết thêm một người nữa sao? Thị nữ?”
Ngô Khiết Tào nghẹn ngào, sống chết lắc đầu đứng dậy.
Thấy phản ứng ‘buồn cười’ này của nàng, Khuất Tư cũng vui vẻ: “Ngoại trừ khóc ra ngươi còn có thể làm gì?”
Tuần Hướng mở miệng: “Khuất Tư.”
Hai chữ ngắn ngủi, hợp thành tên của hắn, cái này coi như cảnh cáo.
Đáng lẽ Khuất Tư nên tức giận, nhưng thực khiến cho mọi người mở rộng tầm
mắt, hắn không hề có bộ dạng tức giận đáng lẽ phải có, mà thậm chí còn
yếu thế nói: “Được rồi, ta không nói nữa. Tuần Hướng, ngươi đừng tức
giận.”
Môi của Ngô Khiết Tào sắp bị chính nàng cắn đến chảy máu
rồi, không thèm liếc mắt đến Tuần Hướng vừa rồi còn giả chết bây giờ lại giả nhân giả nghĩa ra tay giúp đỡ, Ngô Khiết Tào chuẩn bị xuống xe.
Vừa định bước ra, lòng bàn tay bỗng bị Tuần Hướng nhanh chóng nhét vào thứ gì đó, xúc cảm lạnh lẽo làm toàn thân nàng khẽ run.
Sau đó, Tuần Hướng lại nhắm mắt lại, không để cho nàng có cơ hội thắc mắc,
hắn ỷ mình đang ở trong xe, bày ra bộ dạng những việc này chả liên quan
gì đến hắn cả.
Ngô Khiết Tào cũng thức thời, không có hỏi nhiều.
Nàng vừa xuống xe, nhóm tù binh Yên quốc lập tức trở nên phẫn nộ, kẻ có tâm
thậm chí còn chỉ thẳng vào mặt Khuất Tư rống giận: “An Nhạc công chúa là công chúa cao quý của Yên quốc ta, cho dù Yên quốc đã vong, nhưng công
chúa của Đại Yên quốc không phải là người mà lũ cẩu Sở quốc có thể mạo
phạm!”
Tên này hẳn là không muốn sống nữa rồi!
Đã có người mở đầu, trong những tù binh còn lại không thiếu những người tận trung
với nước, bọn họ đồng loạt hô to: “Công chúa không thể mạo phạm!”
“Không thể……”
Khuất Tư cưỡi ngựa, chậm rãi tiến lên phía trước, nhàn nhạt mở miệng: “Công chúa của Yên quốc? Còn có Yên quốc nữa sao?”
Đúng vậy, Yên quốc…… đã mất rồi. Cho dù thân phận có là công chúa thì bây giờ cũng chỉ là tù binh mà thôi.
Những người trung thành với Yên quốc không biết Khuất Tư sẽ xử lý Ngô Khiết
Tào ra sao, lại nghĩ, nếu hiện giờ bọn họ chọc giận hắn, khẳng định
không phải là một hành động sáng suốt.
Những trung thần vừa rồi
còn tức giận ngút trời nhất thời im bặt, dù có bị quất roi, cũng quyết
không phát ra một tiếng kêu nào nữa.
Đây là dân chúng của Yên quốc! Những người bị Khuất Tư diệt quốc vì cái gọi là ‘thống nhất nghiệp lớn’ của hắn!
Ngô Khiết Tào có thể không hận kẻ thù đã hủy diệt đất nước của nàng, giết
chết binh sĩ của nàng, bức tử người thân của nàng hay sao?!
Bên
ngoài xe, Ngô Khiết Tào cắn răng cúi đầu, nhân lúc người khác không chú ý liền lặng lẽ thả lỏng nắm tay, trong lòng bàn tay là ngọc tì hưu (*)
được chạm khắc khéo léo tinh xảo, trông rất sống động.
Nàng quay
đầu nhìn về phía sau, thấy thảm cảnh của đất nước mình, nước mắt chảy
xuống ngọc tỳ hưu, nàng nhanh chóng khép tay lại.
Bên trong xe,
Tuần Hướng cúi đầu, đầu ngón tay dường như vẫn có thể cảm nhận được xúc
cảm mềm mại trong lòng bàn tay của Ngô Khiết Tào.
Đó là cảm xúc hắn chưa bao giờ trải qua.
–[Nhiệm vụ ẩn: Làm Tuần Hướng xúc động, đạt được 1000 điểm.]
[ Tổng điểm người chơi hiện có: 7000 điểm.]
[ Chúc ngài chơi vui vẻ.]
— —— —— —— —— —— —
Đoàn người đi tới Hoàng cung của Sở quốc, chân của Ngô Khiết Tào bị ma sát
mọc lên mấy cái mụn nước, mụn nước nổi lên lại bị ma sát vỡ ra, vỡ ra
lại chảy máu…… Dần dần, sau khi khổ sở đến được Sở quốc, giày của
nàng sớm bị nhuộm sang màu đỏ.
Trước đây, nàng chưa bao giờ phải chịu đựng loại đau khổ này.
Quân đội không được tiến vào Hoàng cung — cho dù đây có là quân đội của chính Khuất Tư cũng không được.
Đám binh sĩ được bố trí giống như kén tằm, đầu tiên bóc ra tầng dày nhất ở
bên ngoài, rồi bóc tiếp từng lớp từng lớp ở giữa, sau cùng còn lại một
tầng mỏng nhất.
Những kẻ còn lại là “nhóm anh hùng” cốt lõi đã
giúp Khuất Tư đánh bại Yên quốc “ yếu đuối”, bọn họ vừa vào cung đã có
người xông tới tận tâm tận lực hầu hạ.
Ngô Khiết Tào ở phía sau nhân lúc hỗn loạn mà tiến đến trước mặt Tuần Hướng.
Nàng vươn tay, giơ khối ngọc tỳ hưu lên cho Tuần Hướng xem: “Sao ngươi lại có đồ vật của phụ vương ta?”
“Là ông ấy cho ta .”
“Phụ vương…… đã sớm biết ngươi sẽ làm phản, nhưng tại sao lại không bắt ngươi?”
“Yên Vương tự biết vận số đã hết, ông ấy cho ta ngọc tì hưu này để ta chăm
sóc tốt cho ngươi. Rượu kia…… chỉ là thuốc dẫn thôi, Yên Vương muốn
để ngươi yên tâm rời đi, chỉ có điều……”
Chỉ có điều cô công chúa nhỏ ngốc nghếch này cũng có một mặt quật cường, để lãng phí cơ hội trốn thoát tốt nhất.
Cầm cây quạt trên tay, cho dù một thân chiến bào, Tuần Hướng vẫn giống như một vị thần tiên tản ra khí chất cao ngạo.
Sự cao ngạo này thật chói mắt, lại là bộ dạng ‘mọi việc không liên quan gì đến ta’ như trước, bất hạnh của người khác ở trong mắt hắn có lẽ cũng
chỉ là một việc tầm thường.
Không thể trông cậy vào cái gọi là
‘có tình có nghĩa’ của Tuần Hướng được, nếu không Tuần Hướng sẽ không
tên Tuần Hướng nữa. Bởi vì cho dù hắn có tình có nghĩa thì tất cả cũng
chỉ là giả vờ mà thôi.
Ngô Khiết Tào nắm chặt ngọc tỳ hưu trong
lòng bàn tay, máu từ kẽ tay chậm rãi chảy ra. Nàng nói: “Diễn xuất của
ngươi xuất sắc quá.”
Kể cả Tuần Hướng, không ai có thể hiểu được nàng đang muốn nói gì.
…… Không, có lẽ không bao gồm Tuần Hướng…… Hắn hẳn là có thể hiểu.
Nhưng lại làm bộ như không hiểu. Thật đúng như lời của Ngô Khiết Tào,
diễn xuất của hắn quá tuyệt vời.
Trích lời của Ngô Khiết Tào: Một người đàn ông quyền cao chức trọng tất nhiên bên người sẽ có rất
nhiều phụ nữ, thậm chí…… có cả đàn ông.
Bọn họ đã sớm quen với sự nịnh nọt của đám người oanh oanh yến yến kia, trong lòng đã tự động dựng lên một bức tường cao rồi.
Một khi mặt tường bị đánh vỡ thì hành động phía sau khá thuận buồm xuôi
gió, còn nếu không phá được thì chỉ có thể cố gắng chịu đựng bão táp mưa sa, mà có lẽ cả đời cũng không có cách nào đi vào lòng anh ta được.
Điều chúng ta cần làm, chính là tìm một cái thang an toàn, vừa không phải
mất công ‘phá tường’, lại không sợ mất mát, chỉ cần trực tiếp trèo qua
mà thôi – cái đó gọi là ‘đi đường tắt’.
Tuy nhiên không phải ai cũng có thể đi qua được con đường tắt này.
Nếu có thể tiếp cận Kim chủ thông qua bạn bè hay những người thân thiết,
thậm chí là cả người yêu của anh ta, thì tất nhiên chúng ta sẽ có nhiều
sự tiếp xúc hơn. Sau đó, dựa vào năng lực của bản thân để đạt được mục
đích, vượt qua bức tường cao đó chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Tôi luôn luôn chuyên nghiệp.
(*) Chú thích: Tỳ hưu – là một trong năm mãnh thú của sách cổ Trung Quốc và truyền thuyết dân gian Hán tộc. Tỳ Hưu có miệng nhưng không có hậu môn, chỉ có thể ăn mà không thể bài tiết, chỉ vào chứ không ra, cho nên được coi như thần thú “chiêu tài”, ngụ ý xua đuổi tà khí, mang đến vận may,
giữ được tài lộc….