Kể từ
khi sinh em bé, Mai Tử vẫn do Mai Tử nương chăm sóc trong tháng. Tiêu Kinh Sơn
thấy Mai Tử nương chăm sóc một cách thoả đáng nên lúc không có việc gì làm liền
vào rừng tìm vài con mồi đi đổi bạc trắng. Tay phải của hắn bây giờ vẫn như cũ
không dùng nhiều sức được, vì vậy hôm nay cũng không cầm cung, hắn chỉ xách
theo trường mâu cùng vài thứ ra cửa. Lúc đầu Mai Tử nương nói thầm với Kinh Sơn
tay này phải làm thế nào, ngày sau phải làm sao vân vân, nhưng sau này bà phát
hiện mỗi lần Tiêu Kinh Sơn đi ra ngoài luôn có chút thu hoạch mang về, không
nhiều không ít, nhưng lại luôn luôn bán được chút bạc trắng, lúc này mới dừng
không nói nữa.
Kể từ
khi sinh, Mai Tử vẫn không có đủ sữa, có lúc đứa bé bị đói, Mai Tử nương suy
nghĩ đủ loại biện pháp như hầm canh cá vân vân nhưng cũng tốn công vô ích. Mai
Tử đau lòng lại lo lắng, cứ như vậy sữa càng ít. Tiêu Kinh Sơn nghe ngóng mọi
người nói con tê tê hầm với giò heo có hiệu quả tạo sữa rất tốt. Ngày còn chưa
sáng hắn liền xách theo trường mâu cùng nước và lương khô ra khỏi cửa.
Mai Tử
ở trên giường lo lắng một ngày, phải biết thời gian này chính là lúc thời tiết
lạnh nhất, những con thú trong núi vốn đã rất khó tìm, bây giờ một núi phủ đầy
tuyết trắng, đi nơi nào để tìm những thứ kia. Mãi cho đến buổi tối Tiêu Kinh
Sơn cũng chưa trở về, Mai Tử nương cũng bắt đầu lo lắng, nói thầm có phải nên
nói người trong thôn đi tìm hay không. Buổi tối tuyết rơi thế này, lỡ chuyện gì
xảy ra, mẹ con hai người sau này phải tính sao.
Mai Tử
nằm trên giường, nhẹ ôm con trai thỉnh thoảng khóc vào lòng, lấy tay vỗ nhẹ sau
lưng nó dụ dỗ, trong lòng đã sớm bất ổn không yên. Bên này đang lo lắng thì
liền nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, Mai Tử nương vội vã đi ra ngoài nhìn,
Mai Tử cũng ôm con trai nhấc rèm lên nhìn ra ngoài.
Nhìn
một cái, tâm treo lơ lửng nhất thời buống xuống, bên ngoài quả nhiên là Tiêu
Kinh Sơn đã trở về.
Buổi
tối trong sân tối đen nhìn không rõ, nhưng lờ mờ có thể thấy quần áo trên người
đã dơ bẩn hề hề, búi tóc còn vươn vài bông tuyết, nhưng mặc dù như thế, trong
tay hắn lại xách theo một bọc không biết là có cái gì.
Hắn một
thân gian nan trở về, đừng nói là Mai Tử, ngay cả Mai Tử nương cũng đau lòng
không dứt, làm sao còn để ý tới tê tê giò heo gì gì, lập tức vội vã để hắn tiến
nhà sưởi ấm.
Tiêu
Kinh Sơn xuyên qua cửa sổ thấy Mai Tử đang nhìn ra ngoài, hướng Mai Tử gật gật
đầu nói: “Chờ chút, ta vào bếp đem mấy thứ này chuẩn bị đã.” Vừa nói
hắn vừa cong lưng để cái giỏ phía sau lưng xuống, từ trong đó lấy ra chân heo
rừng đầy máu, còn có con tê tê với những thứ khác.
Mai Tử
nương vừa nhìn liền thở dài không thôi: “Hôm nay trời đông lạnh, con làm
mấy việc này cũng thật khó cho con.” Vừa nói vừa tiếp lấy: “Con cứ
vào nhà sưởi ấm đi, ta làm là được.”
Tiêu
Kinh Sơn vì muốn nhanh chóng làm xong cho Mai Tử ăn nên chạy theo Mai Tử nương
vào bếp, hai người cùng nhau xử lý xong. Mắt thấy đã bỏ vào nồi rồi lúc này hắn
mới vào nhà để Mai Tử nương ở trong này nhóm lửa hầm những thứ kia.
Tiêu
Kinh Sơn mới cửa, một dòng khí lạnh cùng hắn tiến vào phòng. Hắn sợ Mai Tử cùng
đứa bé còn trong tháng bị lạnh, vội vàng đóng chặt cửa, cứ đứng ở đó cho thân
thể bớt lạnh rồi mới đi tới trước giường.
Mai Tử
mở to mắt mọng nước nhìn kỹ hắn, nhìn trán hắn bởi vì tuyết tan nên có nước
muốn chảy xuống, rõ ràng buồn cười, nhưng mắt nàng lại muốn rơi lệ.
Tiêu
Kinh Sơn cúi đầu nhìn đứa bé một chút, chỉ thấy đứa bé ngủ rất an tường, lên
tiếng hỏi: “Hôm nay có khóc không?”
Mai Tử
đưa tay giúp đứa bé sửa lại chăn, nhẹ giọng nói: “Khóc lớn vài lần, sau đó
ăn một chút rồi ngủ.”
Tiêu
Kinh Sơn nhìn đứa bé ngủ say khẽ phập phồng cánh mũi, nhịn không được đưa bàn
tay ra muốn sờ sờ hai má mềm mại của nó, nhưng lúc đưa tay ra rồi lại nghĩ tay
mình có thể còn lạnh nên vẫn thu tay đi.
Mai Tử
thấy vậy, trong lòng có chút chua, liền bắt lấy hai tay của hắn kéo vào trong
lòng mình sưởi ấm.
Tiêu
Kinh Sơn đương nhiên không nhẫn tâm, vội vàng rút về nhưng lại bị Mai Tử chặt
chẽ bắt được không thả.
Tiêu
Kinh Sơn nhỏ giọng nói: “Tay ta lạnh, đừng để làm nàng lạnh, nàng còn
trong tháng đấy.”
Nhãn
quyển Mai Tử có chút hồng: “Không phải cách một tầng quần áo sao, ta làm
sao yếu như thế.”
Tiêu
Kinh Sơn thấy nàng như vậy, ngược lại trầm thấp cười: “Tiểu nương tử của
ta trong mắt ta đương nhiên rất yếu ớt, phải hảo hộ cho tốt, không thể để nàng
chịu uất ức.”
Mai Tử
nghe hắn nói như thế, mắt ngấn lệ mím môi cười: “Ta chỉ là một nữ nhi con
nhà nông trong núi mà thôi, từ nhỏ phải lao động thành thói quen, lười thì mắng
nhác thì đánh, vào trong tay chàng rồi, ngược lại bị sủng thành đại tiểu thư,
chàng không nên làm hư ta a!”
Lúc đó
thân thể Tiêu Kinh Sơn đã không lạnh nữa, liền cởi giầy lên giường, một bàn tay
to ôm lấy Mai Tử từ sau lưng, một bàn tay khác đưa vào trong lòng nàng cách một
lớp quần áo mà sưởi ấm. Bàn tay to của hắn chuyển động trong lòng nàng, cúi đầu
ở bên tai nàng nói nhỏ: “Làm hư thì sao nào, nàng là tiểu nương tử của ta,
bản thân ta phải tận tình sủng nàng.”
Mai Tử
dựa vào bả vai khoan dày của hắn, hạ giọng nói: “Thật sự làm hư rồi thì
chàng đừng hối hận .”
Tiêu
Kinh Sơn đem nàng ôm chặt vài phần, thấp giọng nói: “Sao lại hối hận
được.”
Mai Tử
cười, cười đến đôi mắt sáng bừng: “Nếu như chàng đem ta làm hư, ta liền
bắt chàng làm những thứ chàng không thích, đến khi đó đừng có không cần ta nữa
nha.”
Tiêu
Kinh Sơn nhướng mày cười cười nói: “Nương tử của ta muốn ta làm cái
gì?”
Mai Tử
mím môi chỉ cười không nói.
Tiêu
Kinh Sơn duỗi tay tiến vào người nàng nhẹ nhàng lục lọi, trầm giọng ám ách nói:
“Nói đi, nàng muốn sao trên trời ta cũng nghĩ cách lấy xuống cho
nàng.”
Mai Tử
lệch đầu, bỗng nhiên nói: “Lỡ như ta giống hoàng hậu thì sao?” Vừa
nói, nàng vừa mỉm cười liếc Tiêu Kinh Sơn, như có điều suy nghĩ nhìn hắn.
Tiêu
Kinh Sơn nghe vậy, từ từ thu lại nụ cười, trầm mặc rất lâu sau chợt thở dài.
Mai Tử
nhìn kỹ hắn, cắn môi hỏi: “Chàng thở dài cái gì, chẳng lẽ thất vọng rồi
sao?”
Tiêu
Kinh Sơn lại cười, cười đến dịu dàng mà cảm khái: “Mai Tử, trước kia ta
không hiểu hoàng thượng, vẫn luôn cảm thấy từ lúc hắn nhìn thấy nữ nhân kia liền
không còn là huynh đệ trước kia của ta nữa, nhưng bây giờ ta có chút hiểu
rồi.”
Mai Tử
mở trừng hai mắt, nhìn kỹ hắn không nói lời nào, chỉ im lặng chờ hắn nói tiếp.
Tiêu
Kinh Sơn thở dài nói: “Bây giờ ta mới biết, thì ra trên đời luôn có một người
có thể làm mình nguyện ý vì nàng làm bất cứ chuyện gì, cho dù cầm lên cả thiên
hạ rộng lớn này.”
Mai Tử
rung động, một khắc kia nàng giống như lỡ một nhịp tim.
Nàng
không nói chuyện, hai tay chỉ không nhịn được chặt chẽ nắm lấy
bàn tay to của hắn.
Đời này
nàng làm một chuyện đúng nhất may mắn nhất, có lẽ chính là vào một buổi sáng
đầy sương mai, bước lên con đường đá cằn cỗi, gặp được nam nhân này.
=======================================
Kể từ
ăn khi ăn con tê tê cùng giò heo, sữa của Mai Tử giống như nước suối chảy thông
nguồn, mỗi ngày đều có rất nhiều làm cho con trai kêu than đòi ăn rất hoan
khoái, cái miệng nhỏ nhắn cứ mút chụt chụt, từ này về sau đúng là không cần
chết đói nữa.
Con
trai ăn được hoan khoái, Mai Tử cũng cười đến ngọt ngào, Mai Tử nương cũng gắng
sức hầu hạ, cuối cùng tháng này cũng coi như qua.
Qua
tháng, Mai Tử có thể xuống đất rồi. Mai Tử nương nhìn Tiêu Kinh Sơn một chút
rồi lại nhìn Mai Tử một chút, vừa dùng váy
dài lau lau tay vừa nói: “Ta ở bên này A Thu một người ở nhà cũng nhàm
chán. Hôm nay bên này ta thấy không còn gì để lo nữa rồi, ngày mai ta liền
chuyển về nhà thôi.”
Tiêu
Kinh Sơn nghĩ vì việc này mà làm phiền nhạc mẫu không ít, cũng không tiện giữ
bà nữa, chỉ có thể để bà đi. Trước lúc đi còn lấy thịt đông lạnh mấy ngày trước
còn trong hầm ra để bà đem về.
Mai Tử
nương vừa tiếp lấy những thứ kia vừa cười nói: “Dù sao hai nhà cũng gần
nhau, mỗi ngày ta sẽ lại đây nhìn một chút . Mai Tử còn trẻ, con mặc dù tuổi
không còn nhỏ nhưng lại chưa từng có con, có chuyện gì con cứ qua tìm ta, đừng
tự mình làm.”
Tiêu
Kinh Sơn dĩ nhiên là lặp đi lặp lại đồng ý .
Mai Tử
nương nhìn Mai Tử đang nằm trên giường một chút, hướng Tiêu Kinh Sơn chỉ đạo:
“Con vào bếp trông lửa đi, ta vừa hầm xương trong đó, đừng để cho lửa
tắt.”
Tiêu
Kinh Sơn biết Mai Tử nương có lời tư mật muốn nói với Mai Tử, lập tức đáp ứng
rồi xoay người đi xuống bếp.
Mai Tử
nương đi tới bên giường, nói nhỏ bên tai Mai Tử: “Mai Tử à, Kinh Sơn nhà
chúng ta là nam nhân tốt trong thôn ít gặp, con phải nắm chặt hắn a.”
Mai Tử
không ngờ mẹ mình nhắc nhở mình như thế, không khỏi cười: “Mẹ, mẹ nói gì
đâu, ta nắm hay không nắm thì hắn cũng là nam nhân của ta chứ sao.”
Mai Tử
nương lại nghiêm túc nói: “Việc này không thề xem nhẹ, con xem nam nhân
khác trong thôn, tuy là trung thực nhưng phàm có chút bản lãnh thì mắt luôn
ngắm ngía những cô nương xinh đẹp khác. Bây giờ con mới sinh con, vợ chồng hai
người khó tránh khỏi có chút lạnh nhạt, bây giờ đến lúc rồi, con phải nắm chặt
một chút.”
Mai Tử
nhất thời hiểu được ý mẹ, thì ra bà nói muốn chuyển về nhà là vì chuyện này!
Nàng lập tức đỏ mặt, trách: “Mẹ, xem mẹ nói . . . . . .”
Mai Tử
nương đứng lên, cười nhìn cháu trai của mình ngủ say sưa bên cạnh: “Có gì
phải thẹn thùng, con cũng sinh con rồi.”
=================
Lát
sau, Mai Tử nương xách theo hành lý, Tiêu Kinh Sơn sợ bên ngoài trời tuyết
đường trơn, còn cố đi theo bà về đến cổng nhà mới trở về .
Tiêu
Kinh Sơn trở về rồi liền vào phòng đem bát đũa dọn dẹp vào bếp rửa.
Mai Tử
nhìn nam nhân thân hình cao lớn ở trong bếp bận lục tục, trong lòng lại có chút
cảm thán.
Nàng
nghĩ đến lời mẹ vừa nói, không nhịn được có chút e thẹn nghĩ, chuyện này, phải
bắt đầu thế nào?