Hoàng
hậu liếc nhìn Mai Tử, thấy nàng chỉ cúi đầu thở nhẹ ngồi ở đó liền cười hỏi:
“Thường ngày ngươi ở nhà hay làm gì vậy?”
Mai Tử
vội vàng thu hồi suy tư tán loạn trong lòng rồi cười trung thực trả lời:
“Bình thường ta không có chuyện gì thì ở sân sau làm vườn, nuôi vài con
gà.”
Minh
Châu công chúa nghe vậy, tò mò hỏi: “Mai tẩu tử, tỷ lợi hại quá, thế mà
còn biết làm vườn. Tỷ trồng cái gì? Rau làm món canh bồi sao?” Minh Châu
công chúa đối với món canh bồi đến nay vẫn không quên.
Mai Tử
thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Minh Châu công chúa, khẩn trương trong lòng hơi hơi
giảm, cười nói: “Món canh bồi đó chỉ dùng rau dại thôi. Trong sâu sau ta
cũng chỉ tùy tiện trồng mấy loại cây, nhưng vào mùa hè có thể có thêm món dưa
bở để ăn.”
Minh
Châu công chúa vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được: “Muội nghe nói làm
vườn cũng không phải là chuyện dễ, một mình tỷ có thể làm được sao?” Minh
Châu công chúa không hiểu quan sát Mai Tử, nàng biết trước đó vài ngày Mai Tử
bị bệnh, thân thể tương đối yếu, cho nên nàng càng cảm thấy một mình Mai Tử làm
vườn thì không thể nào.
Mai Tử
lệch đầu ra suy nghĩ một chút, cười nói: “Cũng không phải chỉ có một mình,
gần tối Kinh Sơn cũng sẽ tới giúp ta .”
Hoàng
hậu vốn đang ưu nhã ngồi đó nghe hai người nói chuyện, bây giờ nghe Mai Tử nói
lời này, thần sắc hơi rung động, lông mi thon dài từ từ rũ xuống, nhưng bên môi
vẫn như cũ giữ nụ cười nhạt.
Minh
Châu công chúa bừng tỉnh hiểu ra: “Đúng nha, trước kia Tiêu đại ca cũng ở
trong núi, dĩ nhiên sẽ biết làm vườn. Huynh ấy xử lý hết công sự rồi có thể
giúp tỷ a.”
Lúc
này, hoàng hậu ở một bên đang yên tĩnh nghe chợt nâng mắt, cười nhẹ hỏi:
“Tiêu tướng quân trở lại sơn thôn làm ruộng để sống sao?”
Mai Tử
cùng Minh Châu công chúa đang nói chuyện chợt nghe hoàng hậu hỏi như thế, vội
vàng hoảng sợ đáp: “Không phải vậy, ở trong núi chúng ta không làm ruộng
vì nhà ta căn bản không có đất đai gì. Hắn năm ba ngày sẽ vào núi đi săn, bắt
được thú rừng sẽ đem về xử lí sạch sẽ rồi mang ra chợ đi bán.”
Nàng
nói như vậy, hoàng hậu và Minh Châu công chúa đều có phản ứng quái dị. Minh
Châu công chúa thì càng thêm thích thú kéo lấy Mai Tử hỏi chuyện săn bắn. Minh
Châu công chúa cũng yêu thích săn bắn, nhưng thường ngày nàng chỉ được săn bắn
trong rừng của hoàng gia, chưa từng giống như Tiêu Kinh Sơn đi tận vào núi sâu
săn bắn. Mà hoàng hậu thì rủ mắt xuống, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Minh
Châu công chúa hỏi xong chuyện săn bắn lại trở về chủ đề làm vườn, nàng cảm
thán nói: “Tiêu đại ca thật đáng thương, về đến nhà ngay cả miếng đất cũng
không có, còn phải ngày ngày chạy ra ngoài săn bắn để sống.”
Hoàng
hậu nghe thấy, bên môi lại đột nhiên có nét cười lạnh: “Người ta uống nước
lạnh ấm tự biết, muội làm công chúa thì thấy Tiêu đại ca của muội đáng thương,
nhưng mà người ta có khi còn rất vui vẻ đấy.”
Mai Tử
nghe lời này, không nhịn được ngẩng đầu liếc nhìn hoàng hậu, chỉ thấy bên môi
hoàng hậu loáng thoáng mang theo nụ cười chế nhạo.
Nàng
càng không hiểu, trong lòng nghi ngờ càng sâu, nhưng mà vẫn lần nữa cúi đầu
xuống.
Minh
Châu công chúa đương nhiên không chú ý tới ý nghĩa thâm sâu trong lời nói của
hoàng hậu, cảm khái nói: “Trước kia muội cho rằng Tiêu đại ca về đến nhà
sẽ nam trồng trọt nữ dệt vải, ai dè huynh ấy lại phải như vậy, sớm biết thế thì
để hoàng huynh cho huynh ấy vài miếng đất là được!”
Mai Tử
bỏ lại nghi ngờ vừa mới nảy sinh trong lòng, cười nói: “Nam trồng trọt nữ
dệt vải, này nghe thấy thực tốt. Thật ra nhà ta dù không có như vậy, nhưng nhà
mẹ vẫn có vài mẫu đất cằn. Bây giờ cha ta đã sớm không còn, trong nhà không có
nam nhân, Tiêu đại ca của muội vào mùa lúa cũng sẽ qua giúp. Còn nói dệt vải,
trước kia ở nhà mẹ, ta cũng học dệt qua, kể từ khi gả cho hắn, ngược lại không
có thời gian để làm nữa.”
Bên môi
hoàng hậu vẫn như cũ giữ nụ cười chế nhạo, chỉ là này lúc này nụ cười kia từ từ
nhuộm thêm thê lương: “Thì ra bây giờ hắn chẳng những làm ruộng mà còn đi
làm ruộng cho nhạc mẫu nữa.”
Mai Tử
nghe lời này, bên môi hiện ra một nụ cười ngọt ngào: “Lúc đầu thật ra hắn
không làm được, sau này học hỏi, rất nhanh liền quen tay, bây giờ hắn đã sớm là
một người nông dân tốt rồi.”
Minh
Châu công chúa chớp mắt suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng sờ sờ đầu nói: “Chị
dâu, ta chỉ biết Tiêu đại ca là người giương cung bắn tên cưỡi ngựa đánh giặc,
bây giờ nghe tỷ nói như thế ta lại cảm thấy là lạ.”
Mai Tử
nghe lời này, đôi mắt to sáng ngời chớp vài cái liếc nhìn hoàng hậu, cuối cùng
cúi đầu xuống nhẹ nhàng nói: “Ta vốn là một thôn nữ, người ta gả chỉ là
một người săn bắn giết heo làm ruộng, bây giờ ra bên ngoài núi lớn đến kinh
thành nơi này, tiến vào trong hoàng cung, nhìn hắn cưỡi ngựa đánh giặc mặc
chiến bào gặp hoàng thượng, ta cũng cảm thấy là lạ !”
Nụ cười
của hoàng hậu càng sâu, sau đó cười ra tiếng.
Nàng
cười ra tiếng, cười cho đến khi Minh Châu sờ sờ đầu thấy là lạ, cũng cười cho
đến khi trong lòng Mai Tử tăng thêm vài phần bất an. Hai người ngươi nhìn ta ta
nhìn ngươi, cuối cùng Mai Tử ý thức được cái gì đó, vội vàng cúi đầu nói:
“Hoàng hậu mẹ mẹ, Mai Tử từ nhỏ lớn lên trong núi không hiểu quy củ trong
cung, bây giờ chỉ biết nói theo ngôn ngữ trong thôn, nếu như có gì chạm đến
hoàng hậu mẹ mẹ thì hi vọng người bỏ qua cho.”
Hoàng
hậu chợt dừng cười, xem xét Mai Tử một lúc rồi lắc lắc đầu thở dài nói:
“Ngươi cứ nói tiếp đi, không có gì chạm tới ta, ta nghe ngươi nói cảm thấy
rất có ý tứ. Ngươi cứ nói tiếp đi ——-” Nói tới đây giọng điệu của nàng đã
có chút ngiêm túc, giống như tăng thêm giọng điệu: “Việc này, ta đều muốn
nghe.”
Hoàng
hậu mẹ mẹ muốn Mai Tử nói tiếp nhưng nhất thời Mai Tử không biết nói cái gì,
nàng không biết làm sao nhìn Minh Châu công chúa.
Minh
Châu công chúa sờ sờ cằm, chau mày nói: “Tỷ kể tiếp chuyện tỷ cùng Tiêu
đại ca săn bắn đi, muội chưa bao giờ nghe qua cách đánh bắt trong núi sâu, có
cơ hội muội nhất định sẽ đến đó tìm hai người.”
Mai Tử
nghiêm túc suy nghĩ một chút, liền nói tiếp chuyện săn bắn. Nhưng lần này lại
cẩn thận dùng câu dùng từ nói: “Hắn ba hoặc năm ngày sẽ đi sâu vào trong
núi bắt mồi, thường thường sẽ mang về lợn rừng hay một ít tay gấu có thể bán
lấy bạc. Ngày thường hắn hay đến phụ cận để săn bắn. Lúc hắn đi săn bắn ta cũng
hay đi theo, chúng ta ở ngay đồi trong núi vừa săn bắn vừa hái chút thảo dược
nấm tai mèo củ tiêu thất vân vân, cứ như vậy làm lương thực cho mình, thừa thì
phơi khô cũng có thể bán được bạc.”
Nàng
hồi tưởng lại trước kia, bên môi hiện ra một tia cười nhạt: “Ta nhớ lúc
mới gả cho hắn, lần đầu tiên hắn ra cửa đi săn liền săn được heo rừng, còn có
tay gấu. Ta mượn đao mổ heo, hắn đem con heo rừng kia giết đi, sau đó chúng ta
cõng thịt mang xuống dưới núi bán lấy bạc!”
Trên
mặt Minh Châu công chúa mang theo đồng tình: “Còn phải giết heo đi bán à.
. . . . .”
Mai Tử
gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta phải đi đường dài mới có thể đến chợ bên
ngoài! Lần đầu tiên ta đi ra ngoài chân đều xước nổi bọng nước, sau này hắn
thấy ta khổ cực như vậy, hơn nữa điều kiện trong nhà cũng tốt một chút nên liền
mua lừa cho ta cưỡi.”
Mai Tử
nhớ tới con lừa nhà mình thì lại hoài niệm: “Con lừa này thật biết điều,
hắn dắt còn ta cưỡi, tiếng cộc cộc như vậy vang lên một đường, thời gian đó
thật tốt a!” Nhưng nhớ tới chuyện mất lừa sau này, nàng lại không nhịn
được khổ sở, cúi đầu nói: “Chỉ tiếc sau này lúc hắn rời khỏi, ta cưỡi lừa
đi tìm hắn, trên đường lại để mất nó.”
Hoàng
hậu vươn ngón tay thon dài của nàng, nhẹ nhàng cầm lên ly trà bạch ngọc trên
bàn, nhàn nhạt nói: “Ngươi thật có phúc, Đại tướng quân khai quốc của Đại
Chiêu chúng ta vậy mà lại dắt lừa cho ngươi cưỡi đấy.”
Mai Tử
nghe lời này, nhìn kỹ vị hoàng hậu mẹ mẹ ung dung hoa quý, không hiểu nói:
“Hắn là phu quân của ta, làm phu quân dắt lừa cho nương tử, đó không phải
là chuyện hiển nhiên sao?”
Hoàng
hậu mẹ mẹ nghe nói vậy, cái tay đang cầm ly trà run run một trận, chuyển mắt
nhìn về phía Mai Tử. Thấy Mai Tử vô tội mở to mắt không hiểu nhìn mình thì bên
môi lại lần nữa hiện lên tia cười nhạo: “Ngươi nói vậy cũng đúng, làm phu
quân vì nương tử mà dắt lừa là chuyện hiển nhiên.”
Minh
Châu công chúa cúi đầu suy nghĩ một lát, cuối cùng thở dài: “Muội đã sớm
biết Tiêu đại ca là nam nhân tốt, sau này muội cũng muốn gả cho người như vậy!”
Hoàng
hậu mẹ mẹ lại lạnh nhạt liếc nàng một cái, cười nói: “Muội chưa chắc đã có
phúc khí như vậy đâu.”
Bên này
đang nói chợt nghe bên ngoài có thái giám hô: “Hoàng thượng giá lâm!”
Mai Tử
nghe vậy thì kinh hoảng nhìn Minh Châu công chúa, vội vã từ ghế con đứng dậy.
Vẻ mặt
hoàng hậu vẫn như trước rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói: “Sao hắn lại đến
đây?”
Minh
Châu công chúa trực tiếp chạy ra cửa, vừa nhìn thấy người bên ngoài liền cười
kêu lên: “Hoàng huynh, Tiêu đại ca, Lỗ đại ca. A , thế mà còn có Hô Diên
đại ca, sao mọi người đều tới đây vậy?”
Mai Tử
nghe nói Tiêu Kinh Sơn cũng lại đây, nhất thời trong bụng an tâm hơn, đang muốn
đi ra thì liền thấy đoàn người bên ngoài đã theo thứ tự tiến vào. Đi đầu là một
người sắc mặt tuấn tú ôn hòa, trên người mặc long bào vàng óng, Mai Tử liền
hiểu đây là hoàng thượng.
Trái
phải hoàng thượng theo thứ tự là Lỗ Cảnh An và Tiêu Kinh Sơn. Bên cạnh Tiêu
Kinh Sơn là một nam nhân cao lớn tuấn suất, đây có lẽ là Hô Diên đại ca trong
miệng Minh Châu công chúa.
Mai Tử
trước đó đã học nghi lễ khi gặp hoàng thượng, nhưng lúc thật sự gặp mặt nàng
nhất thời có chút lúng túng, ánh mắt kinh hoảng không tự chủ được chuyển hướng
Tiêu Kinh Sơn.
Lúc này
Tiêu Kinh Sơn cũng vừa đúng nhìn về phía Mai Tử, bên môi hắn mang theo ý cười
nhạt, dường như an ủi nhìn nàng gật gật đầu.
Trong
lòng Mai Tử dễ chịu hơn nhiều, cắn môi hít sâu một cái, cuối cùng trấn định nhớ
lại nghi lễ gặp hoàng thượng đã học qua.
Ai dè
ánh mắt hoàng thượng đã sớm quan sát lại đây, nhìn thấy cô nương thanh thuần
nhỏ xinh trong núi trước mắt liền vui mừng, bên môi mang theo nụ cười ôn nhu
nói: “Đây là tẩu phu nhân đúng không?”
Mai Tử
thấy nhắc tới mình liền vội vàng tiến lên quỳ lạy.
Hoàng
thượng lại vội nói: “Chúng ta đã sớm nghe nói, bây giờ khó được mấy huynh
đệ đều tề tụ ở đây, tạm thời ném lại những Lễ Nghi quân thần kia đi, chỉ luận
tình huynh đệ thôi. Nói như thế, Tiêu đại ca hơn ta vài tuổi, ta nên hướng tẩu
tử làm lễ mới phải.” Thế là vừa nói lời này, hắn vừa ôm lấy hai tay làm
lễ.
Mai Tử
dĩ nhiên bất luận như thế nào cũng muốn lạy, Minh Châu công chúa vội vã đem đỡ
nàng dậy, hư đốn cười nói: “Nếu hoàng huynh nói không cần, vậy dĩ nhiên là
không cần .”
Mai Tử
không biết có nên quỳ tiếp hay không, kìm lòng không được nhìn về phía Tiêu
Kinh Sơn nhờ giúp đỡ. Tiêu Kinh Sơn lại cười nhạt nói: “Nếu hoàng thượng
đã nói có thể miễn lễ, vậy thì không cần nữa.” Vừa nói, hắn vừa chỉ vị
“Hô Diên đại ca” Mai Tử chưa từng gặp qua nói: “Lỗ huynh đệ nàng
đã gặp, nhưng vị này nàng lại chưa từng gặp. Hắn tên Hô Diên, là huynh đệ vào
sinh ra tử của ta ngày xưa, từ khi khai quốc tới nay vẫn thủ tại Nam Cương,
ngày trước mới hồi triều .”
Mai Tử
đứng lên vội vã hướng vị Hô Diên huynh đệ kia làm lễ. Vị Hô Diên huynh đệ đương
nhiên vội vã chắp tay miệng gọi tẩu tử, cất tay nhấc chân kính ý mười phần.
Hai bên
làm lễ hoàn tất, vừa nói muốn ngồi xuống thì ai dè hoàng hậu ở một bên chưa
từng nói gì lúc này chợt liếc Tiêu Kinh Sơn, dùng giọng nói khàn khàn lãnh đạm
hỏi: “Tiêu tướng quân vội vàng mang hoàng thượng lại chỗ bản cung như thế,
chẳng lẽ sợ bản cung ăn mất vị phu nhân này của ngươi hay sao?”
Mai Tử
thấy hoàng hậu mẹ mẹ thế mà chưa hỏi gì hoàng thượng đã trực tiếp vấn tội Tiêu
Kinh Sơn, tâm liền động, buông mắt xuống không nhịn được quét qua quét lại giữa
Tiêu Kinh Sơn và hoàng hậu.
Nàng
thấy Tiêu Kinh Sơn tao nhã cười, tiến lên cúi đầu, trịnh trọng nói: “Hoàng
hậu mẹ mẹ, mạt tướng không dám, chỉ sợ nàng ấy vụng về không hiểu sự đời, lại
càng không thông hiểu nghi lễ cung đình, nếu lúc nói chuyện có gì mạo phạm đến
hoàng hậu mẹ mẹ thì cứ xem như mạt tướng đắc tội là được.”