Ra khỏi
huyện Thanh Sơn, Mai Tử vừa đi vừa nghe ngóng, men theo con đường đi đến kinh
thành.
Nàng
tính như thế này, Lỗ Cảnh An quen biết với Kinh Sơn, mà Kinh Sơn ra ngoài tất
nhiên sẽ liên lạc với Lỗ Cảnh An. Thế là, Mai Tử chỉ cần đi tìm Lỗ Cảnh An là
được. Nhưng Lỗ Cảnh An ở đâu mà tìm. Nàng hỏi qua bao nhiêu người xung quanh,
ai ai cũng không biết Lỗ Cảnh An là ai, thế là nàng cảm thấy mình nên đi tìm hoàng
thượng trước. Lỗ Cảnh An từng nhắc đến hoàng thượng, bây giờ mình đi tìm hoàng
thượng hỏi một chút, dĩ nhiên là có thể biết Lỗ Cảnh An đang ở nơi nào.
Mai Tử
suy nghĩ như vậy, đương nhiên cảm thấy tự tin vô cùng. Trời đất bao la, hoàng
thượng chỉ có một, hắn ở hoàng cung trong kinh thành, mặc kệ thế nào hắn cũng
không chạy được. Tìm hoàng thượng hỏi xem thử nam nhân nhà mình đang sống hay
đã chết, không phải rất rõ ràng hay sao?
Mai Tử
vô cùng tự tin nhìn con đường gập ghềnh phía trước, lên tiếng thét con lừa, sau
đó gấp rút đi về phía trước.
Nàng
buổi tối ở trọ, ban ngày gấp rút lên đường, đói liền dừng lại ăn vài miếng,
thấy bên đường có cỏ xanh sẽ dừng lại cho lừa ăn, bánh bột ngô nàng mang theo
đã ăn xong rồi, đành phải mua lương khô người ta rao bán ven đường. Như thế mấy
ngày, Mai Tử cũng có chút hiểu thêm về cuộc sống bên ngoài, biết vào buổi tối
không thể đi ngủ trễ, ban ngày không thể trêu chọc chuyện thị phi, bình thường
dùng bạc trắng phải tiết kiệm, mua cái gì cũng nhớ kỹ đắt hơn gấp ba lần so với
ở nhà.
Đi qua
mấy trấn phồn hoa, trên đường hoặc trong hàng quán, ai ai cũng nhìn Mai Tử một
tiểu nương tử tuổi còn nhỏ lại một mình dắt lừa mà cảm thấy tò mò nên lại hỏi
thăm. Gặp chuyện như vậy, Mai Tử dĩ nhiên có thể tránh thì tránh, tận lực không
để ý những ánh mắt làm người ta bất an kia.
Sau
này, Mai Tử cũng hiểu thêm chuyện, một cô gái trẻ ở trên đường một mình rất dễ
gây chú ý. Mai Tử cưỡi trên lưng lừa, chậm rãi đi về phía trước, vừa đi vừa
nghĩ càng thấy đúng, dầu sao mình cũng phải cải trang.
Nàng
vội vã ghìm chặt dây cương, lật người xuống lưng lừa, đi tới bốc một nắm cát
bên đường lên đến đánh giá, sau đó dằn lòng bôi lên mặt. Nàng lo lắng, sợ bôi
trên mặt còn không đủ, liền bôi thêm trên cổ trên tay cho đến khi đen thui mới
thôi.
Bôi
xong, lại tìm một vũng nước bên cạnh, ngồi xổm xuống nhìn nhìn. Vừa nhìn thấy
bộ dạng của chính mình nàng liền phụt cười. Ai u~, đây là con khỉ đen ở trên
núi nào chạy xuống a!
Lúc
này, nàng nhìn ống tay áo dính nước của mình, chợt nghĩ quần áo có phải cũng
nên thay hay không? Tuy bây giờ quần áo nàng mặc trên người so với người trong
thành cũng khác rất nhiều, nhưng rốt cuộc vẫn nhìn ra đó là quần áo của một cô
gái trẻ.
Nghĩ
như vậy, nàng đến chỗ dừng chân tiếp theo liền để ý quần áo người ta mặc trên
người, quyết định thế nào cũng phải tìm quần áo của con trai mặc vào. Cũng là
nàng may mắn, lần thứ nhất nàng ở bên đường mua bánh bao, thì thấy người hầu
trong tiệm vóc người choai choai.
Nàng
nghĩ một chút, liền chạy đến bên cạnh lão thái thái bán bánh bao nói: “Lão
nhân gia, ta ra ngoài không mang theo quần áo để thay a, có thể bán cho ta vài
bộ hay không?”
Lão
thái thái nghe vậy thất rất kỳ lạ, nhìn lên nhìn xuống đánh giá nữ nhân trên
người đầy bụi đất một cái: “Ta bán bánh bao, chỗ này không có quần áo để
bán đâu.”
Mai Tử
cười chỉ người hầu choai choai đang mở vung nồi bên cạnh nói: “Cũ cũng
được, vóc dáng của hắn cũng gần gần bằng ta, ta mặc vừa.”
Vị lão
thái thái kia nghe lời này càng không hiểu: “Hắn là tiểu tử, sao ngươi lại
mặc quần áo của hắn?”
Mai Tử
từ trong tay áo lấy ra một nắm tiền đồng thả vào lòng bàn tay lão thái thái,
hiền lành nói: “Lão nhân gia, cái đó để thuận tiện cho việc đi lại mà
thôi.”
Lão phu
nhân kia sờ sờ tiền đồng nặng trĩu trong lòng bàn tay, nghi ngờ liếc nhìn Mai
Tử, nhưng vẫn nói: “Được, ngươi chờ, ta đi lấy cho ngươi.”
Lão
thái thái xoa xoa tay đi vào nhà, chốc lát sau khi đi ra, trong tay nàng đã cầm
vài bộ quần áo cũ, đều là của tiểu tử kia. Lão thái thái hoàn toàn không có
chút ý tốt nào nói: “Ta tìm, chỉ có mấy cái này nhìn còn mới mới một chút.
Ngươi cũng biết đấy, chúng ta bình thường bận bịu bên lò bếp, quần áo sao có
thể không bẩn a.”
Mai Tử
nhận lấy vài bộ quần áo này, dũ dũ so lên người một hồi, phát hiện quần áo này
lớn hơn mình một chút, chắc mặc lên người cũng rộng, vừa hay có thể che kín
chân tay. Lập tức Mai Tử vui vẻ cười, nhìn lão thái thái gật đầu nói: “Như
vậy vừa hay, không cũ.”
Mai Tử
đem vài bộ quần áo bỏ vào trong bọc, lại lấy thêm mấy đồng xu cho lão thái
thái. Lão thái thái có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn nhận.
Mai Tử
bán mấy bộ quần áo mình đem theo, lại tìm mua trong chợ một cái mũ cũ, chính là
cái loại lúc trời lạnh nam nhân sẽ đội vào. Xong xuôi, nàng liền bắt đầu cải
trang.
Mặc vào
quần áo của tiểu tử choai choai, đem tóc búi lên đỉnh đầu, sau đó đội mũ lên.
Trên mặt vẫn xoa một chút bụi đen, lần này người khác sẽ rất khó nhận ra nàng
là một tiểu nương tử còn trẻ, đúng không?
Đối với
bộ quần áo này, lúc đầu Mai Tử còn chưa yên tâm lắm. Sau đó vào buổi tối trụ
trong khách sạn, trưởng quầy thuận miệng nói “Hắc tiểu tử” như thế
nào như thế nào. Lúc đầu Mai Tử nghe còn chưa hiểu, sau này mới nhận ra hắn
đang gọi mình, thế nên không khỏi hài lòng mà cười.
Từ nay
về sau, Mai Tử đi trên đường sẽ không bao giờ sợ nữa, người xung quang nhìn một
tiểu tử đen thùi lùi cưỡi một con lừa lông ngắn, ít nhiều đều cho rằng đây là
một người ở nông thôn lên họp chợ.
Sau đó,
Mai Tử sẽ cẩn thận cúi đầu, thoang thoảng ngửi thấy trên người mình bắt đầu có
vị chua, trong lòng an ủi nói như vậy cũng tốt, nếu người khác thấy mình như
vậy sẽ tránh xa, không có ai muốn gây chuyện nữa. Nhưng lúc này Mai Tử cũng bắt
đầu lo âu, hôm nay mùa xuân đã qua, khí trời dần dần ấm lên, nếu mình cứ không
dám tắm như vậy, mùi vị sẽ càng lúc càng khó ngửi, đến lúc đó, chỉ sợ nam nhân
nhà mình nhìn thấy mình cũng không dám nhận.
Một
ngày này, Mai Tử ngồi trên lừa gấp rút lên đường, gần đến kinh thành rồi. Theo
như người hầu ở khách sạn trước nói, chỉ cần bảy tám ngày nữa là đến kinh thành
a.
Trong
lòng Mai Tử có chút kích động, kích động rồi lại lo lắng đến chuyện tắm rửa.
Nàng cúi đầu suy nghĩ, đợi đến lúc ngẩng đầu mới chợt để ý có mấy nam nhân ở
phía sau đang lén lút theo dõi nàng.
Mai Tử
cẩn thận nhìn về phía sau, càng nhìn càng lo lắng. Mấy người này cứ đi theo
nàng, nàng chậm bọn họ chậm, nàng nhanh bọn họ nhanh, rõ ràng là không có ý
tốt!
Mai Tử
hoang mang lại lo lắng, sờ sờ gương mặt đen thui của mình, lại giơ tay sờ sờ
cái mũ rách trên đầu, nghĩ thầm nàng đã giả trang như vậy, vì sao bọn họ còn
muốn theo nàng? Nàng cẩn thận cúi xuống, che dấu vươn tay ra sờ sờ túi bạc
trắng của mình, trong tâm nói thầm: chẳng lẽ bọn họ muốn cướp bạc? nhưng ban
ngày nàng chưa bao giờ lấy ra để người khác thấy a.
Mai Tử
trái lo phải nghĩ không thể hiểu nổi, cuối cùng ánh mắt rơi vào con lừa lông
ngắn mình đang cưỡi liền bừng tỉnh hiểu ra: chẳng lẽ bọn họ muốn cướp lừa?
Mai Tử
nắm chặt dây cương, nhìn con lừa lông ngắn lắc lắc đôi tai có nhúm lông trắng,
càng nghĩ càng cảm thấy người ta nhìn trúng con lừa nhà mình. Nàng nhìn chung
quanh một hồi, cẩn thận quay đầu nhìn, chỉ thấy những người đó vội vã dời ánh
mắt đi chỗ khác.
Mai Tử
vỗ vỗ cái mông con lừa, để nó đi nhanh lên, bắt đầu liều mạng chạy, muốn đến
chỗ nào đó bỏ rơi đám người này. Chẳng qua đang chạy, chợt thấy trước mặt có
một ngã ba, một là con đường rộng rãi, một là đường núi, một cái khác lại hẹp
hơn nhiều.
Mai Tử
suy nghĩ một chút, ngựa chết chữa thành ngựa sống, thúc giục lừa chạy mau, thừa
dịp đám người phía sau còn chưa đuổi kịp, vội vã chạy vào con đường nhỏ.
Con lừa
cũng không làm cho Mai Tử thất vọng, tứ chi sải ra, chạy nhanh trên con đường
nhỏ. Con đường này rất gồ ghề, làm Mai Tử khó chịu như điên nhưng cũng chỉ có
thể nhẫn nhịn. Cứ chạy như thế một lúc sau, quay đầu nhìn lại quả nhiên không
thấy có người đuổi theo phía sau nữa.
Mai Tử
mừng rỡ, nghĩ phải tìm người hỏi đường tiếp, sau đó quay đầu trở lại con đường
lúc nãy. Ai dè đi được một lúc, chợt nghe phía sau có tiếng vó ngựa, Mai Tử
cuống quít quay đầu nhìn, đám người kia lại đuổi theo!
Mai Tử
cả kinh, vội vã kéo dây cương, vỗ lấy cái mông lừa để nó mau chạy đi. Nhưng con
lừa đã chạy nửa ngày, rất mệt mỏi, lần này làm thế nào cũng không nghe lời. Mai
Tử mắt thấy người phía sau sắp đuổi tới nơi, vừa vội lại sợ, vừa hay lúc này
lại thấy khu rừng bên đường, thế là vội vã cứng rắn lôi con lừa trốn vào rừng
cây.
Con lừa
lại nổi cơn bướng bỉnh không chịu nổi, Mai Tử phải dùng sức ba bò chín trâu,
cuối cùng mới lôi được nó đi. Sau đó người phía sau cũng đuổi đến. Đám người
kia chạy đến đây, nhìn chung quanh không thấy bóng người lại chạy về phía
trước.
Mai Tử
nhìn móng ngựa của đám người kia làm bay lên một trận bụi đất rồi từ từ chạy đi
xa, lúc này mới thở ra một hơi. Mấy người kia đuổi theo về phía trước, vậy ta
liền hướng đi phía sau, trở lại con người lúc nãy một lần nữa.
Mai Tử
trèo lên lưng lừa, lau mồ hôi chảy ra, sờ sờ nhúm lông ở cổ con lừa, thấy chúng
ướt át. Mai Tử đau lòng con lừa nhà mình, biết nó theo mình cũng chịu không ít
cực khổ, thế là liền dắt lừa đi bộ chầm chậm.
Ai dè
đi một hồi, lúc trở lại đường lớn thì trời đã tối, mà điểm dừng chân tiếp theo
cách nơi này của nửa ngày đường. Mai Tử rủ đầu xuống ảo não nghĩ, cho dù bây
giờ có chạy nhanh thì cũng không đến kịp. Nàng đi ra ngoài đã lâu, đã biết cái
cổng lớn kia gọi là cổng thành, mà cổng thành thì ban ngày mở ban đêm đóng.
Mai Tử
đang lo lắng không biết tối nay nên làm sao thì bỗng nhiên phía sau truyền đến
tiếng vó ngựa. Tiếng vó ngựa cộc cộc cộc, thật là hết sức quen tai! Bây giờ Mai
Tử giống như chim sợ cành cong, nghe âm thanh nhất thời sợ đến khẽ run rẩy,
nghĩ thầm đây thật là âm hồn không tan.
Nàng
vừa nhìn, bên cạnh đều là cây, không bằng tránh ở trong rừng cây đi?
Lúc này
không còn cách nào, Mai Tử chỉ có thể từ trên lừa lật người nhảy xuống, dắt lấy
lừa lướt qua cỏ, lần nữa chui vào trong rừng cây.
Bây giờ
trời đã tối, bụi cỏ truyền đến tiếng dế kêu, mặc dù trong rừng cây đều là một
mảng tối mờ nhưng Mai Tử lại không khỏi cảm thấy quen thuộc cùng an lòng. Bóng
đêm bảo vệ nàng, nàng cảm thấy mình núp ở đây sẽ không bị tìm được. Mà này khắp
nơi đều là cây và cỏ dại, làm nàng cảm thấy mình giống như đang ở trên núi hái
dược.
Mai Tử
chán nản đặt mông ngồi trên cỏ, nghĩ thầm dù sao cũng không vào thành được,
đành phải ở đây ngủ ngoài đồng một đêm thôi. Dù sao cánh rừng này không lớn
lắm, ít nhất sẽ không có hổ hay sói a.
Nàng
miễn cưỡng đỡ lấy lừa lần nữa đứng lên, từ lưng lừa móc ra bánh bao mua từ sớm,
lại từ một bên khác lấy ra cái túi da, cứ như vậy uống nước lạnh gặm bánh bao
cũng lạnh như vậy.
Ăn xong
rồi, nàng cảm thấy mình tốt hơn nhiều, liền đứng lên đi xung quanh hái ít cỏ,
bỏ trước mặt lừa cho nó tự ăn.
Mai Tử
cùng lừa ăn xong, một người một lừa ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cũng có chút
vô tình. Mai Tử vẫy vẫy tay để lừa ngồi xuống, lừa lúc lắc lỗ tai của nó rồi
cũng ôn thuần ngồi xuống.
Mai Tử
sờ sờ lông nó, kéo cổ nó xuống vuốt ve, bất đắc dĩ nói: “Lừa à, hai ta tối
nay phải ngủ ở bên ngoài, ta ôm ngươi, như vậy sẽ không lạnh, có được hay
không?”
Con lừa
phun phun lỗ mũi, không nói chuyện.
Mai Tử
liền nghĩ nó đồng ý, càng thêm kề sát lại gần nó, ôm lấy cổ nó tựa vào trên
cây, tối nay cứ như thế mà ngủ.
Tư thế
này, trong rừng cây xa lạ, Mai Tử đương nhiên không dễ dàng ngủ được. Được một
hồi nàng lại mở hé mắt xem xung quanh một chút, một hồi lại vuốt vuốt con lừa,
cuối cùng lại nhắm mắt cố gắng ngủ.
Cũng
không biết qua bao lâu, nàng từ từ chìm vào giấc ngủ. Ngủ rồi lại mơ thấy mình
rơi giữa không trung, bạc trắng rớt, lừa cũng không thấy.
Nàng sợ
hãi kêu to, lập tức tỉnh dậy, lúc tỉnh dậy đầu lập tức đụng phải lỗ mũi con
lừa. Thế là dưới ánh trăng, nàng nhìn thấy con lừa vô tội nhìn mình.
Nàng
còn không kịp an ủi con lừa của mình, liền nghe thấy chỗ không xa đầu kia
truyền tới một tiếng vang kỳ quái. Có tiếng móng ngựa, có tiếng gió kỳ quái, có
tiếng keng keng, tiếng động này nói có bao nhiêu kỳ quái thì có bấy nhiêu kỳ
quái.
Lòng
Mai Tử lập tức cảnh giác, chẳng lẽ đám người muốn cướp lừa của nàng còn chưa
đi?
Mai Tử
sờ sờ túi bạc của mình, bạc trắng không rớt, còn ở đây, nàng hơi an tâm chút.
Nàng
cuống quít đứng lên, lúc đứng lên cảm thấy chân nhức mỏi, không nghe theo nàng
điều khiển, thật may còn có con lừa. Nàng đỡ lấy con lừa rồi từ từ khôi phục
một hồi, lúc này mới vác bọc quần lên xoay mình lên lưng lừa.
“Lừa
à, lần này phải chạy trối chết nha, ngươi nghe lời đi.” Nàng cúi đầu nói
thế bên tai con lừa.
Con lừa
phun phun lỗ mũi, lay động lỗ tai, giơ lên bốn chân lên bắt đầu chạy.
Sau đó,
chỗ không xa lại có ánh lửa cùng tiếng đánh nhau kỳ quái truyền tới, thế là
chẳng những Mai Tử sợ, con lừa cũng luống cuống. Con lừa hoảng hồn vung chân
lên chạy về phía trước.
Đây là
rừng cây, ở đây có cỏ, lại là lúc nửa đêm, con lừa sợ hãi không để ý đường mà
cứ điên cuồng chạy, làm Mai Tử sợ hãi hoảng hồn, liều mạng nhỏ giọng nói:
“Chậm chút, chậm chút!”
Nhưng
con lừa lúc này đã không còn là con lừa ôn thuần lúc bình thường nữa rồi. Nó
giống như bị cái gì đó làm kinh hoảng, một đường chạy như điên không ngừng
nghỉ, thậm chí có vài lần thiếu chút đụng vào cây.
Mai Tử
cắn chặt răng nắm lấy dây cương muốn con lừa chạy chậm lại, trong bụng đã bắt
đầu sóng cuộn biển gầm.
Đang
lúc này, con lừa đột nhiên nhảy qua cái hố nhỏ trên mặt đất. Mai Tử ngồi không
vững, cuối cùng “Phù phù” một tiếng lật người rơi xuống đất.
Trên
đất có cỏ và lá cây, nhưng Mai Tử vẫn bị té đau đến choáng váng. Mai Tử đành
phải nhịn đau, đeo lấy bọc quần áo bò lên đuổi theo con lừa nhà mình. Nhưng
trước mặt là bóng đêm không có lửa, không phải cây chính là cỏ, còn không thấy
được đường thì làm sao thấy được lừa ở đâu?
Mai Tử
ngơ ngác ngồi vật xuống bụi cỏ, nước mắt lập tức chảy dài, con lừa liền mất như
thế sao?
Bên tai
nàng chợt vang lên giọng nói cùng nụ cười. Giọng nói đó nói: “Mua lừa cho
nàng cưỡi, như vậy nàng xuống núi sẽ không phải mệt mỏi.”
Đây là
lừa hắn mua cho nàng, đây là lừa nhà bọn họ a, thế mà nàng có thể làm mất như
thế?
Mai Tử
lau nước mắt một cái, gắng sức bò lên, nắm chặt bọc quần áo đi về phía trước
đuổi theo.
Đây là
lừa nhà nàng, nó rất nghe lời, nhất định là chạy không xa, nàng muốn tìm lừa
trở về! Ai dám cướp lừa của nàng, nàng liền liều mạng!
Mai Tử
mò mẫm trong bóng đêm cố gắng chạy về phía trước, trong lòng hạ quyết tâm phải
đem lừa trở về. Nàng cứ như thế một chân thấp một chân cao mà chạy, cuối cùng
chợt không chú ý, liền đụng phải cái gì đó.
Mai Tử
sờ sờ cái mũi bị đụng phải đến phát đau, ngẩng đầu nhìn xem thử thứ cản đường mình
là cái gì.
Đó
không phải cây, cũng không phải tường, mà là một người.
Men
theo ánh trăng, Mai Tử nhìn ra người kia là nam, nhưng tuổi cũng không lớn,
chắc cũng xấp xỉ tuổi nàng, khuôn mặt còn chút non nớt, đang kinh ngạc nhìn
nàng.
Mai Tử
nhớ tới chuyện con lừa, nhớ tới chuyện bị ngã, phẫn phẫn bò dậy, tiến lên một
phát bắt được tay áo người này, tiếng lớn nói: “Ngươi trả lừa lại cho
ta!”