– Đừng biện hộ. Yêu thì trả lời người ta đi. Người ta vẫn đang đợi câu
trả lời đó. Người ta tỏ tình bao nhiêu lần đều từ chối, bây giờ cảm động rồi thì phải nói chứ? Dễ bị người ta hiểu lầm. Tốt nhất nên nói ra.
Haha…
– Tôi không chơi với mấy người nữa đâu. Tạm biệt.
Tiểu nha đầu! Em là của riêng tôi!
Nó đi dạo trong một ngõ nhỏ vắng người… đeo chiếc cặp trên vai… tự dưng nó thấy nặng…
Chẳng lẽ nó phải nói tình cảm thật trong lòng? Với một tên kiêu ngạo, lạnh
lùng như hắn? Hắn sẽ cười vào mặt nó. Nhưng hắn là người theo đuổi nó,
đang chờ câu trả lời của nó… hắn nhất định sẽ không cười nó…
– Này… nha đầu… em đi đâu?
Nó quay đầu nhìn… là hắn… hắn theo dõi nó sao? Tên này chết chắc rồi…
Mặt nó đỏ bừng bừng, bước lẹ về phía hắn, nhắm tịt mắt, quát:
– TÊN CHẾT TIỆT… CẬU DÁM THEO DÕI TÔI H…
Ưm…ưm…
Nó bị đôi môi của hắn chặn lại. Nó xao động… tim đập nhanh… nhưng đôi mắt
vẫn cứ mở to nhìn hắn. Hắn ôm lấy eo nó… hôn miên mang đến nghẹt thở…
hắn mới buông tha nó. Nó thở hổn hển. Nó nhận ra một điều: Hôn rất mất
sức>.
Nó cúi đầu xuống, gục vào ngực hắn mà thở… Đôi tay hắn vẫn ôm lấy thân hình bé nhỏ của nó… Dịu dàng nói:
– Anh nhớ em.
– Ừm…
– Làm bạn gái thật sự của anh nhé? Thật sự chấp nhận anh? Được chứ?
– ….
– Nhược Hi… Anh thật sự phát điên. Em trả lời anh đi.
Nó cười… đôi tay nhẹ nhàng ôm lấy thân hình to lớn của hắn. Cơ thể hắn sững lại. Hắn đang chờ đợi….
Giọng hắn vang lên bên tai:
– Hành động này là…
Nó nhún chân, đặt môi nó lên môi hắn. Lần này là nó nhắm đôi mắt… Nó chủ
động hôn hắn… Hắn bất ngờ bị tấn công nên thấy thú vị vô cùng, đáp trả
nụ hôn của nó bằng một nụ hôn nồng cháy đến ngạt… Nó đấm vào ngực hắn:
– Ưm…dừng….ưm…
Hắn nhanh chóng dứt ra. Hắn nhìn nó, đôi môi cười:
– Em…
Nó nhảy lên. Cười híp mắt:
– Em chấp nhận!!!!!
Hắn nhìn nó bằng ánh mắt trìu mến:
– Thật sự chấp nhận?
– Vâng.
– Yêu anh chưa?
– Rồi^^
Nói đến đây, đôi má nó ửng hồng. Bạn nó đã đúng. Cảm giác thật nhẹ nhõm. Hắn lôi nó đi:
– Ăn nào.
Nó ngoan ngoãn nghe theo.
Cùng hắn đi vào 1 quán ăn bình dân, nhưng bên trong trang trí rất đẹp, khá
bắt mắt. Thật đặc biệt. Nó với hắn ngồi yên vị ở 1 góc quán. Nhân viên ở đây phục vụ thật chuyên nghiệp, mọi nhân viên và chủ tiệm ở đây đều
quen biết hắn. Với thân phận của hắn, có thể ngồi được dưới quán ăn bình dân này sao?
– Sao chúng ta lại tới đây ăn?
– Rất ngon.
– Tưởng cậu nhà giàu, phải đi ăn nơi sang trọng, dưới mái ngói chứ không ăn dưới mái lá?
– Nơi này không đẹp, không sang trọng ư?
– À. Đẹp. trang trí đặc biệt, bắt mắt lắm.
– Vậy là được rồi!
– Nhưng tôi không thể tin…cậu lại…
– Chỗ này là nơi mà 2 anh em anh ngày xưa hay tới đây. Không biết, bây giờ anh ấy có nhớ nơi này?
– Cậu thử hỏi anh ấy đi.
Hắn chống cằm, chăm chăm nhìn nó, đôi lông mày nhíu lại:
– Nhược Hi. Thay đổi cách gọi.
Vừa lúc, nhwũng món ăn được bày ra. Toàn đồ ngon. Nó định gắp 1 miếng ăn thử thì hắn nắm lấy cổ tay, ngăn lại:
– Nhược Hi. Anh nói, thay đổi cách gọi.
Nó cười tươi:
– Tôi không quen. Xin lỗi nha!
– Không được. Gọi “anh” đi.
– Tôi sẽ tập dần mà!