Tiểu Nha Đầu! Em Là Của Riêng Tôi

Chương 19



Bố nó thì đang đưa nó trở về nhà, khuôn mặt ông có vẻ không được ổn, không giống khuôn mặt vui vẻ, an lòng như vừa nãy…

– Bố sao vậy? Con làm bố giận sao?

Bố nó như giật mình, nói lắp:

– Không…không… có…gì…

Nó không muốn bố nó mất lòng, nhưng nó không muốn lấy hắn mà…

Nó tự khuyên bản thân không được nhắc đến hắn nữa, cố nhét hình ảnh
của anh Hoàng Minh vào đầu nhưng không thể đẩy hình ảnh của hắn ra khỏi
trí óc…

Sáng sớm hôm sau…

Tại trường Phan Trinh Dương…

Trong lớp…

Nó đang phàn nàn với 2 nhỏ bạn thân, nó uể oải vô cùng:

– Viên, Mẫn, có chuyện không hay một chút nào! Phải nói là thật kinh khủng ấy…

2 nhỏ bạn lập tức bị thu hút, nhìn nó, chờ câu tiếp theo nó nói. Mặt nó mếu:

– Mình bị bố mẹ ép duyên!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Viên Viên há hốc miệng:

– Với ai???????

– Minh Vũ!!!!!!!!!!!!!!!! Tên chết tiệt đó!!!!!!!!!!!!!! Huhu!!!!!!!!!!!!!!

Mẫn Mẫn đơ mặt luôn, còn nhỏ Viên Viên thì nhìn nó chớp chớp con mắt, nó nhăn mặt:

– Thôi đi 2 bạn! mau cứu mình! Ngồi đó mà sốc nữa á? Mình cũng sốc chứ bộ.

Viên Viên mặt đỏ gay:

– Tin quá quá động trời…. Việc này thì Hi tự giải quyết đi, tụi này
chịu thôi! Nhìn cái Mẫn kìa, nó chẳng muốn tham gia vào tin động trời đó đâu!!!!!!!!!

Mặt nó như cầu xin:

– Xin đấy, giúp gì đi!!!!!!!!!!!!!

Ánh mắt long lanh cầu khẩn của nó đã không có tác dụng với 2 nhỏ bạn
nữa, chúng nó quyết không nhúng tay vào việc của nó rồi…. nó sẽ tự mình
liệu sao??????????

2 nhỏ bạn bỏ đi rồi… Hức… thật quá đáng mà… nhân lúc nó không để ý mà đã chạy ra ngoài rồi!!!!

Nó ngồi một mình thẫn thờ về ngày hôm qua…

Về câu nói của hắn…

Nó nhớ như in…

Cái câu: hắn thích nó… cứ đeo bám nó suốt ngày hôm qua… nó chết mất…

Đột nhiên, có một cậu bạn chạy tới bên nó với một bó hoa hồng, đẹp vô vàn, mắt nó chuyển hướng từ cửa sổ mà tập chung hết tại bó hoa này, nó
khuyến rũ quá, đúng là hoa hồng gai…

Cậu bạn đó mỉm cười thân thiện:

– Nhược Hi, Minh Vũ gửi tặng cậu nè! Cậu thích thật nha, có phải, Minh Vũ sẽ theo đuổi cậu không? Từ bao giờ vậy?

Nó cũng cười đáp trả, nhưng nói một câu không thành ý cho lắm:

– Cảm ơn, mình không lấy đâu, cậu có thể đem trả lại cậu ta hộ mình chứ?

Cậu bạn đó vẫn cười, nhưng nụ cười có phần mất tự nhiên như hồi nãy:

– Không… Cậu phải nhận… Minh Vũ bảo như vậy! Minh Vũ nói: Nếu không
nhận thì cũng phải cầm! Vậy nên, cậu hãy cầm chúng đi, không có gì phải
xấu hổ, cả trường đã biết Minh Vũ đang theo đuổi cậu rồi!^^

Cậu ta cười… cười sao???? cả trường biết?????? mắt nó mở to… đó là
một tin động trời…. nó thấy thật kinh khủng quá!!!!!!! Hắn định theo
đuổi nó sao???? Hắn đâu thích nó, cần gì phải làm như vậy???? hắn điên
thật sự…

Nó giật bó hoa hồng từ tay cậu bạn, rồi đi ra khỏi lớp… Nó muốn gặp hắn… Ngay lúc này… để hỏi rõ…

Nhưng điều kì lạ thay, nó đi đến đâu, cũng có một bạn tặng cho một
quả bóng bay đủ sắc màu… Hắn làm sao???? Mặt nó càng đỏ lên vì ngượng và vì tức giận…

Nó đứng giữa sân trường…

Và hắn xuất hiện, trong bộ đồ sinh viên giản dị, hắn đang cố cười ấm áp… Nó nhếch mép:

– Cậu không cần phải gắng cười làm gì, cậu hợp với kiểu lạnh lùng hơn là ấm áp, vậy nên, dừng lại mọi việc đi, đây là ở trường chứ không phải là bãi biển để tỏ tình.

Nó tiến lại gần hắn, trả hết hoa hồng, trả hết bóng bay cho hắn, quả thực, nó cầm chúng đến phát mệt. Nó nói:

– Cảm ơn cậu vì đống lộn xộn này, bây giờ hãy thu dọn chúng đi, ta đang ở trường và cần phải học nghiêm túc!

Hắn trở lại với khuôn mặt lạnh trước kia, nó thấy như thế là tốt hơn là hắn cười ấm áp 1 cách giả tạo và ngượng nguỵu…

– Nha đầu chết tiệt! cô dám từ chối tôi sao? KHông cảm động sao?

Nó giơ nắm đấm trước mặt hắn, đe:

– Cảm động cái con khỉ! Cậu mau thu chúng đi, không thì chết với tôi. Ok?

– Được, chiều theo ý cô! Nhưng tôi chưa rút lui đâu, nhưng coi như lần này tôi thất bại.

Hắn phẩy tay một cái là mọi người thu dọn tất cả những gì hắn chuẩn
bị từ sớm tinh mơ cho nó, hắn ôm bó hoa, chuẩn bị bỏ vào sọt rác:

– Thật mất công. Cả trường sẽ cười tôi. Rõ ràng là Hoàng Tử Gió mà cô gái nào cũng thèm muốn, vậy mà 1 con nha đầu chết tiệt cô lại chẳng chú ý tới, không hiểu, sao tôi lại đi thích một nha đầu thối như cô chứ?
Mất mặt quá!

Nó ngăn, trước khi hắn vứt bó hoa vào thùng rác:

– Khoan!

Hắn nhìn nó:

– Sao?

– Cậu vứt chúng đi chẳng phải phí tiền sao? chính cậu nói, tiêu tiền nhiều hoang phí còn gì?

Hắn thờ ơ:

– Nha đầu cô không lấy thì tôi đem thùng rác, chứ chẳng lẽ mang về nhà cắt tỉa rồi cắm vào lọ hoa như một con đàn bà nội chợ?

Nó lườm hắn:

– Đừng có khinh đàn bà nội chợ!

– Tóm lại là cô không lấy thì tôi đem vứt, tôi làm tất cả điều này là muốn nha đầu cô thôi! Ok?

Hắn???? hắn????

Nó run bần bật trước câu nói của hắn, hắn vẫn đùa sao?

– Cậu nói gì thế? Dù sao thì chúng ta cũng không ưa nhau, vậy nên đừng làm gì hết, mất mặt cả cậu lẫn tôi!

– Vậy thì tôi vứt chúng là được chứ gì!

Hắn chuẩn bị vứt chúng, nó lại ngăn:

– Thôi…thôi… để tôi cầm chúng… bó hoa này đẹp như vậy, lại nhiều như
thế, hoa hồng gai này thì lại đắt, thôi, để tôi mang về cắm vậy! đưa
đây!

Hắn nhếch mép cười mãi nguyện:

– Thế chứ!

Nó đón bó hoa xinh tươi vừa trở về từ cõi chết, chẳng qua nó xót tiền cho hắn mà thôi, bó hoa này nhiều hao như vậy hẳn đắt vô cùng, đem vứt
thật uổng!

Nó cầm bó hoa rồi quay vào lớp. Nó không dám quay đầu nhìn hắn đang sung sướng đâu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.