Tiếu Ngạo Thần Điêu

Chương 19: Cứu hay không cứu



Xuyên qua đám lính
Mông Cổ, 1 nam tử trẻ tuổi cao gầy, mặc y phục quý tộc Mông Cổ, tóc được tết bính thả bên vai trái. Tay phải cầm thiết phiến vừa nghe tên thập
trưởng Mông Cổ nói, vừa gõ nhịp vào tay trái. Không phải Hoắc Đô thì là
ai đây. Oa oa, không ngờ mới đến đại doanh Mông Cổ có 1 ngày, mà đã gặp
được mỹ nam Hoắc Đô rồi.

Phùng sư huynh, hừ lạnh 1 tiếng, “Không
nên ở lại đây lâu, sẽ bị bọn chúng để ý. Chúng ta vào thôi.” Nói rồi lại nắm lấy tay tôi kéo đi. Nên tôi cũng không biết tình hình của râu quai
nón sau đó thế nào, ngay cả giờ cơm chiều cũng không thấy râu quai nón.
Đến khi trời tối muộn, chúng tôi được nghĩ, trở về lều lớn thì thấy râu
quai nón, nằm 1 góc lều, rên hừ hừ. Có vẻ bị thương không nhẹ. Tôi vội
tiến đến xem xét.

“Huynh không sao chứ?” Tôi ân cần hỏi hang, nhưng đổi lại là 1 tiếng quát lớn của râu quai nón.

“Con bà nó, ngươi thử bị đánh như ta xem, có sao không?” Râu quai nón còn có khí lực quát lớn như thế, chứng tỏ hắn chưa chết được, khiến tôi lo
lắng hảo 1 phen, uổng phí tâm tình người khác thật mà.

Tôi đứng
lên định rời đi, nhưng lại nghe mấy tiếng rên rỉ của râu quai nón phát
ra, kìm lòng không được, lại ngồi xuống, lấy lọ “Cửu hoa ngọc lộ hoàn”
trong túi ra, đưa 1 viên đến trước mặt râu quai nón: “Uống đi, có thể
giúp vết thương của ngươi mau khỏi hơn.”

Râu quai nón nhìn tôi ,
rồi lại nhìn viên thuốc màu vàng tỏa hương ngào ngạc, trong tay tôi,
không nói tiếng nào, chộp lấy bỏ ngay vào miệng, nuốt xong nói: “Đa tạ!”

“Ngươi không sợ ta cho ngươi ăn thuốc độc sao?”

“Muốn lấy mạng của Vương Bưu ta thì cần gì đến 1 viên thuốc độc, vừa ngọt lại thơm đến thế chứ, cứ để ta nằm đây chờ chết là được rồi.” Râu quai nón
này cũng có chút tinh thần hào hiệp, nếu có võ công, chắc chắn hắn sẽ là 1 đại hiệp chuyên trừ gian diệt ác, xem cái ác như thù. Chỉ tiếc hắn
chỉ là 1 thợ rèn bình thường có sức trâu mà thôi. Mà sao cùng là họ
Vương mà cái gả mập họ Vương kia lại khác xa đến vậy? Chặc chặc.

“Vương… Vương đại ca…” Lúc này 1 bàn tay ốm yếu cầm 1 cái bánh bao run run, đưa tới trước mặt hai người chúng tôi. Tôi quay đầu nhìn lại, người tới thì ra là tên thợ rèn ốm yếu lúc trưa đã đụng trúng tên thập trưởng. “…
huynh… huynh mau ăn… ăn đi…” Hắn nói nhỏ như vậy, còn nói lấp, hắn thật
sự có phải là nam nhi không đây?

“An Tử, đệ không sao chứ?” Gì?
Tôi có nhìn lầm không, râu quai nón chẳng những không giận việc tên thợ
rèn này bỏ lại mình hắn, tiếp nhận bánh bao, còn rất “dịu dàng” hỏi
hang. 1 nam nhân thân cao 8 thước, lúc nãy còn quát lớn như hổ rầm, như
râu quai nón mà cũng có lúc thế này sao?

“Đệ… đệ… không sao, đệ
thật có lỗi với Vương đại ca… đệ…” Tên thợ rèn ốm yếu tên An Tử lại lí
nhí như muỗi kêu, nói mấy lời với râu quai nón, chưa nói hết câu thì mắt đã đỏ lên, nước mắt lăn dài, nhỏ tí tách trên nền đất.

Đây là hình mẫu nam nhân nhu nhược trong truyền thuyết đây sao? Quả nhiên trăm nghe không bằng mắt thấy mà.

Râu quai nón thấy thế, lúng túng, vội ngồi chồm dậy, nhẹ giọng an ủi An Tử: “Không phải lỗi của đệ, chỉ tại bọn chó Mông Cổ đó thôi. Đừng khóc,
đừng khóc.”

Tôi ở bên cạnh nhìn cảnh tượng, 1 con gấu có râu quai nón đang túng quẩn an ủi 1 con thỏ mắt đỏ khóc sướt mướt, thì nổi hết
cả da gà. Hai người này không phải là cái loại đó đấy chứ? Tốt hơn hết
là không nên ở bên làm bóng đèn. Tôi nhẹ nhàng rút lui trong im lặng,
trở về chỗ bên cạnh Phùng sư huynh, nằm xuống, định đi ngủ, thì Phùng sư huynh đang nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra.

“Tối nay ta sẽ ra
ngoài, tiểu sư muội tuyệt đối không được đi theo.” Phùng sư huynh chỉ
nói 1 câu, rồi lại nhắm mắt lại như đang ngủ. Nhưng tôi biết huynh ấy
không ngủ. Vì mấy ngày qua ở chung 1 chỗ với Phùng sư huynh, huynh ấy
cái gì cũng tốt chỉ có 1 tật xấu, đó là hễ ngủ rồi, cho dù trời có giáng sét xuống ngay chỗ huynh ấy ngủ, cũng không tỉnh. Huynh ấy đã nói tối
nay ra ngoài thì chắc chắn sẽ không ngủ, còn tối nay huynh ấy đi đâu,
đại khái tôi cũng đoán được 8, 9 phần.

Đến nữa đêm, Phùng sư
huynh rời đi, tôi không đi theo, nhưng cũng không tài nào ngủ được.
Trong lòng có cảm giác gì đó rất lạ. Khoảng nữa canh giờ sau, Phùng sư
huynh trở về, tôi thấy thế mới có thể nhắm mắt lại ngủ, chỉ chốc lát là
ngủ say. Cái cảm giác lúc nãy có khi nào là “lo lắng” không? Không, làm
sao có thể kia chứ, cái cảm giác đó không nên xuất hiện trong người tôi. Tất cả nhân vật trong sách đều có số phận định sẵn cho họ, tôi lo lắng
thì có ích gì.

Sáng sớm ngày hôm sau, xác tên thập trưởng Mông
Cổ, được tìm thấy trên cành cây ngoài bờ sông gần đại doanh. Trên người
có vô số vết thương thâm đen, thâm tím, có vết còn bị rách toét cả thịt, tay chân, xương sườn của hắn đều bị 1 vật vừa cứng vừa dài đánh gãy.

Râu quai nón sau khi uống viên thuốc tôi đưa cho, hồi phục bất ngờ, chỉ
nghĩ có 1 đêm đã có thể đến khu rèn tiếp tục làm việc, biết tin này vô
cùng vui vẻ, còn cười to nói: “Thật đáng tội. Hahaha. Không biết là vị
anh hùng nào ra tay?” Nhưng chưa nói được mấy câu, cười chưa thỏa đã bị
binh lính tới bắt trói, áp giải đi, cùng với tên thợ rèn ốm yếu An Tử.

Mặc dù tên thập trưởng đó chỉ là 1 nhân vật tép rêu, nhưng sự kiện này lại
như 1 đòn giáng mạnh vào quân Mông Cổ. Ở ngay chính đại doanh của mình,
mà để cho người của mình bị giết chết. Hốt Tất Liệt rất tức giận, phái
người đến điều tra, quyết phải tìm cho ra hung thủ.

Người bị tình nghĩ nhiều nhất chính là râu quai nón, và An Tử.

“Ai trong hai người giết tên thập trưởng kia?” Hoắc Đô liếc mắt phía hai người bị trói gô trên đất, nhàn nhạt gõ thiết quạt nói.

Người được Hốt Tất Liệt phân phó điều tra là Hoắc Đô, mà hắn còn đặc biệt vì
tìm hung thủ của vụ án, mà mở 1 phiên tòa xét xử công khai với quy mô
lớn, bất cứ ai cũng có thể đến xem.

“Không… không có… tiểu nhân
không có giết…” Nước mắt An Tử nhanh chóng trào ra, chảy dài trên má, cả người run run nói không thành lời.

Râu quai nón nãy giờ vẫn im
lặng, đột nhiên lớn tiếng nói: “Không liên quan tới hắn, là ta giết.”
Này, râu quai nón, rõ ràng ngươi không giết, ngươi nhận cái gì?

Hơi… Hoắc Đô đang muốn “dụ rắn ra hang” sao? Cứu hay không cứu đây. Thật sự là 1 việc quá nhức đầu mà.

Tôi liếc nhìn về phía Phùng sư huynh 1 cái, thấy gân xanh trên trán huynh
ấy đã nổi lên, hai bàn tay cũng siết chặt đến nỗi gướm máu. Hơi…

“Được, vậy đem hắn trói lên cột cờ, phơi nắng, đến khi chết thì thôi.” Trong
lúc tôi còn đang hỗn loạn suy nghĩ cách giải quyết vấn đề, thì Hoắc Đô
đã ra phán quyết cuối cùng. Để người ta chết dần chết chết mòn, hình
phạt này cũng quá tàn nhẫn đi.

Râu quai nón bị hai tên lính Mông
Cổ tiến đến xốc nách mang đi, An Tử thấy thế thì ngất xủi tại chỗ, cũng
lập tức được 2 tên lính khác đến tha đi nơi khác.

“Huhuhuhu…
huhuhu… Vương đại ca… là ta hại huynh… huhuhuhu…” An Tử sao khi tỉnh lại thì bắt đầu khóc lóc không ngừng, khóc đến ngất xủi, tỉnh lại lại khóc
tiếp. Từ trưa cho đến chiều, từ chiều cho đến tối. Đến khi chúng tôi
xong việc trở về An Tử vẫn còn ngồi khóc. Các thợ rèn khác cũng có chút
thương tiếc cho râu quai nón nên cũng không nói gì.

Tiếng khóc
của An Tử vang vọng khắp căn lều. Làm tôi nhớ đến cảnh tượng trong căn
nhà hầm tối đen cách đây 8 năm. Không kiềm chế được kích động, bước đến
chỗ hắn, hét lên: “Khóc khóc, suốt ngày ngươi ngoài khóc ra thì biết làm gì?” Hoắc Đô thả An Tử ra để làm con mồi, hay là tra tấn lỗ tai tôi
đây?

“…” An Tử bị tôi hét làm cho giật mình, tiếng khóc nín bặt,
ngơ ngác nhìn tôi, sau lại dập đầu binh binh xuống đất, luôn miệng cầu
xin: “Ta xin ngươi, ngươi làm ơn hãy cứu Vương đại ca, ta xin ngươi, ta
xin ngươi, ta xin ngươi…” Cứ mỗi lần nói “ta xin ngươi” thì An Tử lại
dập đầu xuống đất 1 lần. Đầu hắn vì thế mà toét cả ra, máu chảy đầm đìa.

“Ngươi làm gì vậy?” Tôi thật sự bị choáng vì cảnh tượng trước mặt, vội ngồi
xuống đỡ lấy thân hình An Tử, không cho hắn dập đầu nữa, nhưng vừa ngồi
xuống thì tôi cả kinh, may mắn kiềm chế được nếu không tôi đã bật thốt
lên.

“Ngươi là nữ?” Tôi nói nhỏ chỉ đủ để 2 người nghe thấy mà
thôi. Lúc trước không để ý, nay nhìn kỹ mới phát hiện tên này không có
trái cổ, ngực còn có chút phồng. Không phải nữ thì là gì.

“Ta…
ta…” An Tử nghe tôi hỏi thế thì nhất thời cả người run lên, nhưng như
nhớ tới tình trạng hiện giờ của râu quai nón, nên lại đẩy tôi ra, dập
đầu bình bịch xuống đất, van xin: “Vương đại ca nói ngươi không phải là
người thường, nói ngươi rất tài giỏi, ta xin ngươi, ngươi nhất định phải cứu Vương đại ca, ta xin ngươi, ta xin ngươi…”

Chỉ vì 1 viên
“Cửu hoa ngọc lộ hoàn” mà lại được râu quai nón khen ngợi đến mức đó
sao? Tôi cười khổ, 1 lần nữa đở lấy thân hình An Tử lên.

“Ngươi
yên tâm, ta sẽ cứu râu quai nón.” Nếu có trúng kế của Hoắc Đô tôi cũng
phải cứu. Biết làm sao được, ai biểu tôi “không phải là người thường”
lại “rất tài giỏi” kia chứ?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.