Tiếu Ngạo Thần Điêu

Chương 11: Sư phụ là người rất “dễ” tha thứ lỗi lầm



Tôi giật mình tỉnh
giấc, toàn thân còn mướt mồ hôi. Giấc mơ đó, đã nhiều năm như thế không
mơ thấy, tại sao… Chẳng lẽ do gặp lại Lý Mạc Sầu sao?

Mở to mắt
nhìn xung quanh. Trong nhà không đốt đèn, chung quanh 1 màu tối đen, chỉ có ánh trăng yếu ớt ngoài cửa sổ hắt vào nhà, chiếu ánh sáng mờ nhạt
lên nam nhân mặc áo bào xanh, có diện mạo thiên tiên đang ngồi trầm tư
bên bàn trúc. Tôi đanh định mở miệng gọi thì 1 bóng đen từ cửa sổ vô
thanh vô thức nhảy vào, quỳ xuống trước mặt sư phụ.

“Chủ nhân!” Hắc y nhân cung kính gọi. Là hắc nô sao?

“Theo dõi hành tung của Lý Mạc Sầu, báo lại cho kẻ thù trên giang hồ của ả.”
Người vẫn không thích tự mình ra tay? Cái thói quen mượn đao giết người
của sư phụ sao mãi không thay đổi thế này?

Hắc y nhân đáp “Tuân lệnh!” 1 tiếng rồi lại biến mất như 1 làn khói từ cửa sổ.

Sư phụ ngồi bên bàn trúc trầm tư 1 lúc, mới đứng lên, đi về phía giường. Tôi lập tức nhắm mắt lại giả vờ như đang ngủ say.

Người ngồi xuống bên mép giường, tay lau nhẹ vệt mồ hôi trên trán tôi, nhẹ nhàng nói: “Mơ thấy ác mộng sao?”

Tôi giật mình, nhưng vẫn cố chấn tĩnh, nhắm mắt, không lên tiếng. Sư phụ
không nói gì nữa chỉ vuốt nhẹ bên má phải của tôi, thở dài 1 hơi, chầm
chậm nói: “Anh Nhi… Trước đây ta không giúp ngươi giết chết nữ nhân kia
trả thù cho Lục gia, còn bắt ngươi quên hết mọi việc sảy ra trước đó là
ta sai. Giờ mới để ngươi 1 lần nữa bị ả ta tổn thương. Nhưng… ta sẽ
không để cho ả ta đụng tới 1 sợi tóc của ngươi 1 lần nào nữa.”

Tôi thật sự có nghe lầm hay không? 1 người luôn cho mình đúng như sư phụ,
lại tự cao tự đại, sao có thể nhận sai. Người còn gọi cả hắc nô đến, để
đối phó với Lý Mạc Sầu vì tôi sao? Không đúng, hắc nô này sao có thể từ
Đào Hoa đảo đến đây nhanh như thế, chỉ có 1 nguyên nhân là hắc nô này đã được sư phụ gọi đến từ trước đó, với mục đích là truy tìm tung tích của tôi. Thật sự sư phụ đã gọi bao nhiêu hắc nô đến? Ôi, nếu bị hắc nô bám
theo làm sao tôi có thể bỏ trốn nữa đây! Sư phụ quả thật quá âm hiểm.
Huhuhu.

Sư phụ có thói quen là tiện tay bắt vài ác nhân mình gặp
được, phế võ công, cắt lưỡi đem lên Đào Hoa đảo làm gia nhân, những
người đó gọi là ách bộc.

Sư phụ cũng có thói quen là tiện tay
thấy những đứa trẻ có dung mạo đẹp lại có tài năng thì nhặt về thu nhận
làm đồ đệ. Nhưng sau khi Trần Huyền Phong và Mai Siêu Phong ăn cắp cửu
âm chân kinh rời khỏi đảo thì sư phụ tức giận đuổi hết đồ đệ trên đảo.
Nhưng thói quen thấy những đứa trẻ có dung mạo đẹp lại có tài năng thì
nhặt về không bỏ được, những đứa trẻ đó sư phụ vẫn nhặt về, dạy võ,
nhưng lại huấn luyện theo kiểu sát thủ, chuyên phục tùng mệnh lệnh.
Những người đó gọi là hắc nô.

Còn Trình Anh tôi đây, năm đó không biết gặp phải vận may gì mà lại được sư phụ nhận làm đồ đệ, còn đưa đi
chu du khắp nơi. Lại hết sức truyền thụ võ học, kỳ vọng đào tạo tôi trở
thành 1 phiên bản nữ Đông Tà, người luôn nói tôi là “viên ngọc thô chưa
được mài dũa” nhưng người nào đâu biết tôi thật sự chỉ là 1 viên đá lót
nhà xí vừa hôi vừa thối mà thôi.

“AAAAAA…” Sáng hôm sao, khi tôi
tỉnh lại. Vừa mở mắt thì trước mặt đột nhiên xuất hiện khuôn mặt phóng
to, cười đến vô hại của Tiểu Hoa Nhi. Khiến tôi lại hoảng sợ bật thốt
lên.

Tiểu Hoa Nhi thấy tôi tỉnh, liền cười hì hì nói: “Gia gia,
cô cô dậy rồi, cô cô không ngủ nữa, gia gia có thể đánh mông cô cô tiếp
rồi.”

“… (||| – -)” Không còn lời gì để nói.

“Dậy rồi sao” Sư phụ bưng 1 bát gì đó nghi ngút khói bước đến bên giường.

Tôi nhanh chóng ngồi bật dậy, định nhảy xuống giường thỉnh tội với người, nhưng lại bị sư phụ đè lại bả vai.

“Không cần xuống giường, cứ ngồi yên đó đi.”

Hành động này của sư phụ cũng khiến tôi hơi ngạc nhiên, nhưng tinh thần
“biết lỗi nhận lỗi” của tôi vẫn phát huy hết sức tốt. Tôi vội ôm ngang
thắt lưng sư phụ gào khóc: “Sư phụ a, đồ nhi biết lỗi rồi, sư phụ đừng
trách phạt đồ nhi nữa. Huhuhuhu”

“Uhm, ăn sáng đi.” Tiếng nói dịu dàng của sư phụ vang lên trên đỉnh đầu tôi.

“Thật sao?” Sư phụ vậy mà lại không trách phạt tôi nữa sao, sao hôm nay lại dễ dàng vậy?

“Thật!” Nói rồi kéo người tôi ra, ngồi xuống bên mép giường, mút 1 muỗng cháo thổi nhẹ vài hơi rồi đưa tới trước mặt tôi.

Bụng thật sự rất đói, nên tôi cũng không suy nghĩ nhiều liền há to miệng ngậm ngay muỗng cháo.

“Phì!” Tôi không kiềm chế được, phun cháo trong miệng ra. Sư phụ thân thủ lanh lẹ vội lách người né tránh. Người vô tội là Tiểu Hoa Nhi đang đứng
trước mặt tôi hoàn toàn lãnh đủ.

“Cô cô xấu xa!” Tiểu Hoa Nhi kêu lên 1 tiếng rồi chạy nhanh ra ngoài.

“Sư …sư phụ… Cháo gì thế này?”

“Cháo trắng nấu với hoàng liên… Do chính ta nấu.” Sư phụ nhàn nhạt cười nói.

“Hahaha… Thật sự… thật sự… quá ngon.” Mới lạ đó, híc.

“Nếu ngon thì cứ ăn nhiều vào, ta nấu rất nhiều. Tất cả đều nấu riêng cho ngươi.” Câu cuối sư phụ cố ý nhấn mạnh.

Note: Hoàng liên – 1 vị thuốc bắc đắng vô cùng. Người Trung Quốc có câu
“thuốc đắng giả tật”, thật ra vị đắng ở đây, đều do trong bài thuốc
thường có chứa hoàn liên.

Ôi, sư phụ có cần độc ác thế không?
“Cháo trắng nấu với hoàng liên” ai mà ăn cho được, người là cố ý hành hạ tôi mà, là cố ý , cố ý, cố ý… (lập lại 3000 lần). Nhưng biết người cố ý thì làm được gì, vẫn phải ngậm “đắng” nuốt cay, ăn hết bát cháo, nếu
không sư phụ lại nghĩ ra cách khác trừng phạt tôi thì càng thảm. Nhưng
thật sự quá đắng đi. Huhuhuhu. Bây giờ thì các bạn hiểu sao tôi liều
chết cũng phải trốn đi rồi đó.

Mấy ngày tiếp theo tôi bị sư phụ
bắt nằm trên giường dưỡng thương. Dương Quá và Lục Vô Song cũng mất tăm
tích. Mới đây thôi không biết người nào còn vỗ ngực xưng tên, nói có
chết cũng phải bảo vệ tôi? Thật sự là không thể tin tưởng nha đầu lắm
mồm đó.

“Nào há miệng to ra.” Sư phụ đưa 1 muỗng cháo đến trước mặt tôi.

“Sư phụ, không ăn cháo có được không?” Sáng cháo, trưa cháo, chiều cháo. 1
ngày 3 bữa điều là “cháo trắng nấu với hoàng liên” do đích thân sư phụ
đặc chế, tôi thật sự muốn phát điên rồi.

“Sao? Không ăn?” Ôi, ôi, ánh mắt sư phụ quá đáng sợ đi. Tôi chỉ có thể không chút chí khí há to
miệng ngậm lấy muỗng cháo. Miệng tôi đã đắng đến nỗi mất vị giác luôn
rồi. Tôi thật sự quá nhớ hương vị vừa thơm vừa mềm của bánh bao thịt tôm quá đi mất. Hức.

“Ngươi trong người hỏa khí quá thịnh, ăn thanh
đạm 1 chút, mới tốt cho sức khỏe.” Phải phải, hiện tại hỏa khí trong
người tôi đang bùng phát đây.

Đồng thời lúc này Lý Mạc Sầu rêu
rao trên giang hồ 16 chữ: “Đào Hoa đảo chủ, đệ tử thật đông, lấy năm
đánh một, giang hồ chê cười” Khiến sư phụ nỗi giận, mà cũng nhờ thế
người không quản đến việc ăn uống của tôi nữa. Mà lại có hứng thú với
Dương Quá. Tôi quả thật muốn lập đàn thấp nhan cho Lý Mạc Sầu vì việc
này.

Hoàng Dược Sư: “Ngươi nói, võ công lợi hại nhất của Lý Mạc Sầu là gì?”

Dương Quá ngẩn ra 1 lúc, nhưng rất nhanh đáp lời: “Lý Mạc Sầu có hai công phu lợi hại đó là “Ngũ độc thần chưởng” và cây phất trần.”

Hoàng Dược Sư: “Được, vậy ta sẽ dạy cho ngươi hai loại võ công có thể khắc chế hai loại võ công đó.”

Dương Quá kinh ngạc, tôi cũng ngẩn ra nhưng rất nhanh liền biết ý định của sư phụ.

Hoàng Dược Sư: “Chẳng phải Lý Mạc Sầu đang truy sát ngươi sao, ta không thể
bảo vệ các ngươi cả đời. Ta thấy ngươi căn cơ không tệ, chi bằng ta
truyền thụ cho ngươi 1 ít võ công, đến lúc đó có thể tự mình đối phó với bà ta.”

Tôi nghe được mà thầm rủa trong lòng, sư phụ nói nghe
thật hoa mỹ, chứ không phải người sợ đối phó với Lý Mạc Sầu thì sẽ làm
bẩn thanh danh đại tôn sư trên giang hồ của người hay sao? Muốn mượn đao giết người thì cứ nói thẳng, nào là cái gì “căn cơ không tệ”, nào là
cái gì “bảo vệ cả đời”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.