Trong
khi Tề Hạo quyết định chờ đợi thì An Húc Dương cảm thấy mình không thể chờ đợi
thêm được nữa.
Tết
Dương lịch được nghỉ một ngày, lại thêm hai ngày cuối tuần nên thành ra được
nghỉ ba ngày. Trước kỳ nghỉ một hôm, Hoa Hồ Điệp đến tìm Kỷ Hiểu Nguyệt, chuyến
đi này có hai mục đích:
Thứ
nhất: Đưa bánh quy.
Thứ
hai: Ăn theo.
Mấy
ngày nay, để nâng cấp game Chân Linh Thần Giới, Bộ phận Phát triển game ai cũng
thức đêm ăn cơm hộp, ăn nhiều đến mức Hoa Hồ Điệp sắp biến thành hộp cơm luôn!
Khó khăn lắm mới có một kỳ nghỉ, anh chàng quyết định phải ăn một bữa no nê,
sau đó ngủ một giấc thật đã mắt.
Nể tình
Hoa Hồ Điệp đã cống hiến hết mình cho game, Kỷ Hiểu Nguyệt tự mình xuống bếp
nấu một bữa tối ngon lành. Cơm no rượu say, hai người ngồi trên sô pha tiến
hành trận chiến tranh giành mấy cái bánh quy.
Kỷ Hiểu
Nguyệt: “Không phải cậu không ăn sao?”
Hoa Hồ
Điệp: “Ai nói thế?”
Kỷ Hiểu
Nguyệt: “Cậu mua bánh ở đâu vậy? Ăn khá ngon đấy!”
Hoa Hồ
Điệp: “Mua? Mua không được đâu, cái này có một không hai trên đời đấy!”
Kỷ Hiểu
Nguyệt: “Sao cơ?”
Hoa Hồ
Điệp: “An Húc Dương làm đấy!”
Kỷ Hiểu
Nguyệt: “…”
Hoa Hồ
Điệp cắn một miếng bánh rồi nói tiếp: “Hiểu Nguyệt này, cậu còn muốn bế quan
bao lâu nữa? Cứ tiếp tục thế này mình bị An Húc Dương làm phiền chết mất!”
Kỷ Hiểu
Nguyệt: “Anh ta làm phiền cậu gì vậy?”
Hoa Hồ
Điệp: “Cậu ta nói không thấy cậu thì nhìn mình cũng được! Mình giống cậu lắm
sao?”
Kỷ Hiểu
Nguyệt: “Anh ta bệnh rồi!”
Hoa Hồ
Điệp: “Bệnh không nhẹ đâu! Làm ơn đi, rốt cuộc cậu sao vậy? Nếu không, sao
không muốn gặp cậu ta?”
Kỷ Hiểu
Nguyệt: “Mình không hề nói là không muốn gặp anh ấy!”
Hoa Hồ
Điệp: “Vậy sao cậu lại tránh cậu ta đến cả hàng ngàn dặm, gọi điện thoại thì
cậu lạnh nhạt, tặng hoa thì cậu bỏ đi? Cậu có biết mấy ngày nay tên đó bị tương
tư trầm trọng không? Ngày nào cũng đứng dưới đường nhìn ánh đèn cửa sổ phòng
cậu, bảo cậu ta tới tìm cậu thì cậu ta nói sợ cậu không vui, bánh quy cũng phải
nhờ mình mang đến”.
Hoa Hồ
Điệp tiếp tục trách cứ khiến Kỷ Hiểu Nguyệt thấy hơi xấu hổ. Ngày nào An Húc
Dương cũng đứng ngoài nhìn ánh đèn cửa sổ phòng cô? Có sao? @@
Bánh
quy này cũng do An Húc Dương làm?
Kỷ Hiểu
Nguyệt nhìn chiếc bánh quy trong tay, sắc – hương – vị đều hoàn hảo, cũng giống
tất cả các tác phẩm khác của anh.
Hoa Hồ
Điệp: “Mình thật sự không hiểu sao giờ cậu ta vẫn còn làm bánh quy? Nếu là
mình, có đánh chết mình cũng không làm”.
Kỷ Hiểu
Nguyệt nghe ra ý nghĩa khác trong lời nói ấy: “Cậu có ý gì?”
Hoa Hồ
Điệp: “Lúc trước vì làm bánh quy tặng cậu nên nhà cậu ta mới bị cháy đó!”
…
Kỷ Hiểu
Nguyệt im lặng, đột nhiên cô nhớ lại lần cuối cùng cô gặp Bạch Sùng Tước, anh
còn rất nghiêm túc nói ngày mai sẽ cho cô nếm thử bánh quy do chính tay anh
làm…
Kỷ Hiểu
Nguyệt nhớ, cô từng đứng trước một cửa hàng bánh ngọt rồi mơ ước trong ngày
sinh nhật mình sẽ được nếm thử những loại bánh quy ở đây. Lúc ấy Bạch Sùng Tước
đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô như một tiên ông rồi phán một cậu khiến người
ta giật mình:
“Nhất
định sẽ thành hiện thực!”
Lúc ấy
anh còn khiến cả đám con gái không mang tiền đang mơ mộng linh tinh chạy tán
loạn.
…
Hoa Hồ
Điệp đi rồi, Kỷ Hiểu Nguyệt ngồi suy nghĩ rất lâu, sau cùng cô quyết định gọi
điện thoại cho An Húc Dương.
“Hiểu
Nguyệt, là em sao? May quá, cuối cùng em cũng chủ động gọi cho anh”.
“Cảm ơn
anh”.
Kỷ Hiểu
Nguyệt không biết nên nói gì ngoài hai chữ cảm ơn.
“Cảm ơn
anh?… Em nói đến bánh quy phải không? Ăn có ngon không?”
“Em
đang nói đến bánh quy, nhưng mà…không phải bánh quy lần này, là… bánh quy của
sáu năm về trước…?”
An Húc
Dương im lặng một lát rồi nói:
“…Là
Hoa Hồ Điệp nói phải không? Cậu ta lắm mồm quá!”
“Thật
ra anh nên nói cho em biết sớm hơn”.
“Lúc
trước là anh đã làm em thất vọng. Nghe Hoa Hồ Điệp nói mấy ngày nay em không
vui, anh xin lỗi, anh biết nếu nói ra em sẽ không trách anh nhưng anh không
muốn làm em thêm gánh nặng. Hiểu Nguyệt, anh không muốn em ở bên anh vì lòng
biết ơn, nên anh không muốn cho em biết”.
“…”
“Hơn
nữa mọi việc đều đã qua rồi. Em xem, không phải giờ anh rất tốt sao? Nếu không
ra nước ngoài phẫu thuật cấy da, có lẽ anh đã không có ngày hôm nay, việc duy
nhất anh thấy tiếc đó là đã khiến em thất vọng”.
“…”
“Đúng
rồi Hiểu Nguyệt, giờ em có lên mạng không?”
“Lên
mạng?”
Tế
Nguyệt Thanh Thanh đăng nhập, Tùng Phong Hàn quả nhiên đã ở trên đó từ lúc nào.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “Lâu rồi không thấy anh”.
Tùng
Phong Hàn: “Em lên rồi! Bọn mình đến Tam
Thanh Sơn đi!”
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “Làm gì vậy?”
Với cấp
độ và thao tác của Tùng Phong Hàn, đến Tam Thanh Sơn khác nào tự tìm đến cái
chết?
Tùng
Phong Hàn: “Em sẽ biết nhanh thôi”.
Tam
Thanh Sơn đối với Phàm nhân mà nói là một thử thách không hề nhỏ, Tế Nguyệt
Thanh Thanh bất ngờ phát hiện cấp độ của Tùng Phong Hàn không thay đổi nhưng
thao tác của anh lại thành thạo hơn trước rất nhiều.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “Anh tập luyện đấy à?”
Tùng
Phong Hàn: “Không thể lần nào lên mạng cũng
làm phiền em nên anh tạo riêng một tài khoản phụ để luyện tập, trình độ của anh
bây giờ đi đánh quái không khó khăn gì rồi chứ?”
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “Cũng khá hứa hẹn đấy!”
…
Sau đó,
Tế Nguyệt Thanh Thanh dẫn Tùng Phong Hàn vào phụ bản đánh quái, thao tác của
Tùng Phong Hàn đúng là khá hơn rất nhiều, xem ra đã không ít thời gian luyện
tập!
Kỷ Hiểu
Nguyệt biết, An Húc Dương vì cô nên mới làm vậy.
Không
biết lấy gì báo đáp, cô chỉ có thể tặng trang bị. Nhưng hầu hết trang bị của cô
đều do Đại Thần tặng. Giờ tặng lại có vẻ không hay lắm. Vì vậy Tế Nguyệt Thanh
Thanh quyết định dẫn Tùng Phong Hàn đi tìm đánh những yêu quái thường rơi trang
bị tốt. Phong Diệp Vô Nhai xong việc quay về đúng lúc nhìn thấy Tế Nguyệt Thanh
Thanh đang dẫn Tùng Phong Hàn đánh quái thăng cấp.
Không
ngờ buổi tối anh không lên mạng một chút bà xã đã đi ngoại tình rồi.
Đột
nhiên máu ghen tuông bùng lên, một ánh chớp màu vàng lóe lên Phong Diệp Vô Nhai
thẳng tay chém xuống, Tùng Phong Hàn bỏ mạng tại chỗ.
Tế Nguyệt
Thanh Thanh: “Sao anh lại giết anh ấy?”
Phong
Diệp Vô Nhai: “Lỡ tay thôi”.
Thật ra
anh có thể tấn công từ xa không cần xuất hiện, nhưng anh xúc động quá rồi. An
Húc Dương dám thay đổi chiến thuật tranh giành phụ nữ với anh, anh ta đáng
chết!
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “…”
Tùng
Phong Hàn: “Không sao, một ngày nào đó, anh
sẽ cướp em về”.
Tùng
Phong Hàn vừa mới hồi sinh lại tiếp tục bỏ mạng.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh nghĩ đến những chiếc bánh quy của An Húc Dương, cô phi thân
đến trước mặt Tùng Phong Hàn:
“Em
không cho phép anh giết anh ấy, anh ấy là bạn em!”
Phong
Diệp Vô Nhai: “Tranh giành bà xã với anh là tự
tìm cái chết!”
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “Anh ấy chỉ đùa thôi”.
Tùng
Phong Hàn muốn thắng Phong Diệp Vô Nhai, ngày ấy còn xa lắm. Ngay cả Vực chủ
Ngạo Tuyết Thần Vực còn phải tu luyện thêm một năm nữa mới hy vọng tái chiến.
Tùng Phong Hàn cứ đợi đi!
Tùng
Phong Hàn: “Anh không nói đùa!”
Một tia
sáng nữa lóe lên, Tế Nguyệt Thanh Thanh bất lực trợn tròn mắt, anh chàng này
đúng là đang muốn chết mà!
Nhưng
cô không thể đứng nhìn Tùng Phong Hàn bị giết liên tục như vậy được, Tế Nguyệt
Thanh Thanh cố gắng đứng ra hòa giải. Đáng tiếc không có tác dụng!
Nhìn
Tùng Phong Hàn sắp bị giáng cấp, cô muốn cản Đại Thần nhưng không kịp, tình thế
cấp bách, cô đành vung Ngọc Tiêu về phía Đại Thần…
Cột máu
của Đại Thần giảm mạnh, cả thế giới chìm trong tĩnh lặng.
Phong
Diệp Vô Nhai im lặng, Tùng Phong Hàn ngây người, Tế Nguyệt Thanh Thanh bối rối.
Cô… cô…
cô tấn công Đại Thần. Do tình thế bức ép nhưng… vẫn được coi là mưu sát chồng…
Bây giờ phải làm sao?