Với mọi
người, đây là chuyến du lịch thoải mái, nhưng đối với Kỷ Hiểu Nguyệt, đây lại
là những ngày tăm tối tù đày! Vì chuyển nhà, Kỷ Hiểu Nguyệt đã sức cùng lực
kiệt, vậy mà giờ còn phải phục vụ đám người vô vị, nhàm chán.
Trước
sự xuất hiện của một người không – có – tư – cách – xuất – hiện như Kỷ Hiểu
Nguyệt, mọi người đều “ngờ một, ghét mười”, nhất là “phù thủy già” Lưu Dĩnh.
Khi biết Kỷ Hiểu Nguyệt có tên trong danh sách đoàn đi, ánh mắt sau cặp kính
gọng đen dường như đủ lực giết chết Kỷ Hiểu Nguyệt hàng ngàn lần! Đã từng là
tâm phúc, là thân tín, giờ lại trở thành tình địch lớn nhất! Ông trời thật là
biết trêu ngươi!
Toàn bộ
công ty đang đồn đoán, Kỷ Hiểu Nguyệt là tình nhân mới của Tề Hạo.
Phòng
trà của Tổng giám đốc chỉ một mình Kỷ Hiểu Nguyệt có thể vào. Tổng giám đốc
cũng chỉ uống cà phê do Kỷ Hiểu Nguyệt pha. Một việc này thôi cũng đủ biến Kỷ
Hiểu Nguyệt thành cái gai trong mắt toàn bộ nữ nhân viên của tòa nhà.
Mặc dù
chị em trên tầng 48 có góp lời giải thích cho Kỷ Hiểu Nguyệt, như trùm buôn
chuyện Đào Song Song, cô ta giải thích với giọng cao chót vót:
“Kỷ
Hiểu Nguyệt nhà chúng tôi thật sự vô tội! Cô ấy
có bạn trai rồi! Chính là cậu Hoa Hồ Điệp ở Bộ phận Khai thác trò chơi trực
tuyến đấy”.
Nhưng
lời giải thích đó lại gây ra sư phẫn nộ của người người.
Được
Tổng giám đốc coi trọng như vậy, cô ta đã không biết tốt xấu, còn dám một chân
đạp hai thuyền! Thật đáng ghét!
Cộng
thêm “bộ đồ phù thủy” không được ai chú ý của Kỷ Hiểu Nguyệt, khiến cô không
nhận được bất kỳ sự “thương hoa tiếc ngọc” nào của cánh đàn ông, đã vậy còn
chọc giận cánh phụ nữ, nên kết quả tất yếu…
“Kỷ
Hiểu Nguyệt, đi rót nước đi!”
“Kỷ
Hiểu Nguyệt, lấy kem chống nắng cho tôi!”
“Kỷ
Hiểu Nguyệt, tôi muốn uống cà phê!”
…
Người
duy nhất đứng lên giúp cô là Tùng Ca. Người vô tình trông thấy “khuôn mặt thật”
đã lên tiếng bảo vệ người đẹp:
“Mấy
người này, việc nhỏ như vậy không tự mình làm được sao?”
Người
tốt đây rồi! Kỷ Hiểu Nguyệt ngân ngấn nước mắt.
“Đúng!”
Một giọng nói nhã nhặn vang lên, ánh mắt mọi người hướng về phía giọng nói phát
ra. Gần như cùng lúc, xung quanh Kỷ Hiểu Nguyệt vang lên không ít những tiếng
hít thở sâu.
Yêu
nghiệt xuất trận rồi!
Bóng
người cao lớn bưng tách cà phê ra boong thuyền, bộ vest trắng ôm sát người
khiến toàn bộ xung quanh rực sáng. Ánh mặt trời dường như cũng chiếu cố đặc
biệt tới anh, khiến cả người Tề Hạo tỏa ra thứ ánh sáng trắng nhạt. Trong phút
chốc, mọi thứ xung quanh bỗng trở nên mờ ảo, chỉ có bóng người cao lớn như bước
ra từ một bức tranh sang trọng, thanh lịch từ từ đi tới. Ánh mắt anh vừa sắc
lạnh, lại vừa phảng phất vài phần cao ngạo.
Tổng…
Tổng giám đốc!
Đẹp
trai quá đi!
Ngày
thường chỉ thấy anh mặc những bộ vest tối màu, hôm nay mặc vest trắng trông đến
là chói mắt!
Ngay cả
Kỷ Hiểu Nguyệt cũng không kiềm chế được, khẽ giật mình. Vẫn biết anh “đẹp đến
gây họa”, nhưng mỗi lần xuất hiện đừng khiến người ta chú ý thế chứ!
Nhiếp
Phong đứng bên cạnh liên tục thở dài, sao người bị “lơ” lúc nào cũng là mình
thế!
Ánh mắt
Tề Hạo lướt qua một lượt, tất cả những người có mặt đều đứng rất trang nghiêm.
Ánh mắt anh dừng lại trên người Kỷ Hiểu Nguyệt, khóe môi khẽ cười đầy ẩn ý, ánh
mắt đã dịu dàng hơn rất nhiều, như khúc nhạc lạnh lùng đột ngột biến đổi vang
lên vài nốt tươi vui.
Anh khẽ
nhấp ngụm cà phê, thoải mái tiến đến gần bên Kỷ Hiểu Nguyệt.
“Kính
t… Kính chào Tổng giám đốc!” Mắt Kỷ Hiểu Nguyệt lóe lên sự khiêu khích, nhưng
ngay sau đó được thay bằng một nụ cười cung kính, trang trọng.
Cô cố ý
đấy, có sao không? Nếu không phải vì anh thì giờ cô đã được nằm ngủ trong căn
phòng mới, chứ không phải phơi nắng ở đây cho người ta sai khiến.
Anh là
một tên kinh tởm, đáng kinh tởm!
Tề Hạo
không chấp nhặt, đưa tách cà phê cho Kỷ Hiểu Nguyệt:
“Thêm
đường vào!”
Thêm
đường! Trước đây có bao giờ anh uống cà phê cho thêm đường đâu! Đúng là cố tình
kiếm chuyện! Bàn tay Kỷ Hiểu Nguyệt nắm chặt, cố nuốt cục tức trôi xuống:
“Vâng,
thưa Tổng giám đốc!” Nhận tách cà phê, cô quay người bước vào khoang tàu.
Cà phê
nguội rồi, nhưng chỗ Tề Hạo vừa cầm vẫn còn khá ấm. Hơi ấm của anh, Kỷ Hiểu
Nguyệt giật mình.
Yêu
nghiệt, đúng là yêu nghiệt! Kỷ Hiểu Nguyệt lại lần nữa khẳng định chắc chắn.
Đi chưa
được hai bước, tiếng Tề Hạo đã vang đến ở phía sau:
“Từ giờ
trở đi, cô chỉ cần nghe lệnh tôi là được rồi. Những việc khác không cần quan
tâm”.
Kỷ Hiểu
Nguyệt hóa đá. Một bên chim khách chao liệng, một bên quạ réo vong hồn!
Cuối
cùng cũng không phải nhìn mấy khuôn mặt ấy nữa, cô có nên thấy may mắn không?
Nhưng
mà…
Giọng
Tề Hạo vừa rồi không lớn nhưng cũng đủ để mọi người nghe thấy.
Lập tức
vô số ánh mắt đố kỵ, đằng đằng sát khí bắn thẳng về phía Kỷ Hiểu Nguyệt. Cô
nàng biết mình đang rơi vào tình trạng mây đen bên này, quạ réo bên kia.
Tên xấu
xa này vốn chẳng tốt bụng gì đâu! T_T
Kỷ Hiểu
Nguyệt quay lại, hung hăng bắn thẳng ánh mắt căm giận về phía Tề Hạo. Không
chèn ép tôi một ngày, anh không sống được sao?!
Đúng
lúc Tề Hạo cũng quay lại, kèm theo ánh mắt chế nhạo. Bốn mắt trong thời khắc
chạm nhau bừng bừng tóe lửa.
Ngay
giữa lúc nước sôi lửa bỏng, Tùng Ca suy sụp chui vào một góc. Làm việc với Tổng
giám đốc lâu như vậy, chưa bao giờ thấy Tổng giám đốc cười với ai… thì ra…
Tổng giám đốc có ý với Kỷ Hiểu Nguyệt…
Kỷ Hiểu
Nguyệt không hề hay biết Tề Hạo tiên sinh vừa không tốn chút sức lực đã đánh
bại một tình địch. Hơn nữa, còn dán mác “Tề Hạo độc quyền” lên người cô trước
sự chứng kiến của bao người.