Trong
văn phòng Tổng giám đốc, Tề Hạo vui vẻ nhớ lại chuyện vừa xảy ra.
Bất
ngờ Kỷ Hiểu Nguyệt như một đầu tàu xông thẳng vào văn phòng, liếc
qua cũng biết cô nàng đến đây tìm cách chống đối. Vì thế, trước khi
Kỷ Hiểu Nguyệt kịp mở miệng, Tề Hạo đã chậm rãi nói:
“Không
biết cô có hài lòng với công việc mới này không, nếu hài lòng thì
cố gắng làm cho tốt, công ty sẽ không bạc đãi cô. Nếu không hài lòng,
cô có thể xin nghỉ. Theo hợp đồng, cô sẽ phải bồi thường cho công ty
ba tháng tiền lương”.
Kỷ
Hiểu Nguyệt nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi đưa ra lựa chọn khó
khăn.
“Có
điều tôi phải nhắc cô, mức lương ở tầng này cao nhất trong toàn bộ
toà nhà. Cô là nhân viên tạp vụ, nếu tính theo hệ số tiền lương
trước kia, tiền lương hàng tháng của cô là con số này”.
Tề
Hạo lấy bút tiện tay viết lên giấy vài con số, giơ lên cho Kỷ Hiểu
Nguyệt xem, khoé miệng cô nàng lập tức run run.
“Nếu
làm tốt sẽ còn được tăng lương. Căn cứ vào biểu hiện của cô ở công
ty lúc trước, tôi có thể bố trí cho cô một máy tính để cô kiêm thêm
công việc cố vấn, đưa ra ý tưởng phát triển cho Bộ phận Khai thác
game. Nếu đề xuất tốt sẽ được hưởng hoa hồng. Tôi nhớ lúc trước
chúng ta đã có thoả thuận miệng, cô sẽ được hưởng 1% tiền thưởng
cuối năm, đương nhiên nếu cô muốn nghỉ, cứ tự nhiên”. Tề Hạo nhẹ
nhàng phất tay.
Kỷ
Hiểu Nguyệt nuốt nước miếng ừng ực, nuốt luôn cả nỗi oán hận đang
sôi sục trong lòng.
Suýt
chút nữa cô quên mất, cô vẫn còn 1% lợi nhuận. Nếu giờ nhất thời chọn
nghĩa khí mà từ bỏ công việc, vậy thì cô lỗ to rồi. Quan trọng nhất
là, cô không thừa tiền để nộp khoản bồi thường ba tháng lương cho công
ty!
Thiệt
hơn thế nào, đến đứa ngốc cũng chọn được.
“Thế
nào? Còn vấn đề gì không?” Tề Hạo thảnh thơi nhấp một ngụm cà
phê hỏi.
“Không
ạ…” Kỷ Hiểu Nguyệt trong lòng không ngừng hận ông trời bất công
không có mắt.
“Vậy
cô đến đây là để đăng ký?” Tề Hạo nhất quyết không buông tha cơ
hội chế giễu cô hồ ly nhỏ.
“…
Đúng vậy, thưa Tổng giám đốc”. Hiểu Nguyệt uất ức nghĩ: Trời
sinh Hạo sao còn sinh Nguyệt?!!
“Tốt
lắm, pha cho tôi một tách cà phê đi. Cà phê phải đặc, không đường. Sau
này từ từ cô sẽ quen với khẩu vị của tôi”. Câu nói cuối cùng
của Tề Hạo chứa đầy hàm ý.
Kỷ
Hiểu Nguyệt cố gắng kiểm soát biểu cảm trên gương mặt, không tức
giận, thật sự không cần tức giận. Cô được tăng lương thì cớ gì phải
tức giận? Hơn nữa lại đang ở vị trí nhiều người mơ ước, sao cô có
thể bồng bột được chứ? Giờ cô đang đối mặt với vị Tổng giám đốc
mà người người yêu mến, cô không thể tức giận được!
“…
Vâng thưa Tổng giám đốc”. Kỷ Hiểu Nguyệt bưng tách cà phê xoay
người đi ra cửa.
Nhìn
Kỷ Hiểu Nguyệt ôm hận trong lòng bước ra, nghĩ đến đôi mắt tràn ngập
sự tức giận kia, Tề Hạo không nhịn được, cất tiếng cười lớn.
Thật
thú vị! Đáng ra nên kéo cô hồ ly nhỏ này lên đây sớm một chút mới
phải! Kéo đến bên cạnh mình, phải rồi, đúng là một quyết định không
tệ!
Lúc
Nhiếp Phong vừa đến công ty đã thấy Kỷ Hiểu Nguyệt cầm tách cà phê
từ phòng Tổng giám đốc đi ra, động tác cực kỳ kính cẩn nhưng vẻ
mặt lại tỏ rõ thái độ tức giận cùng phẫn nộ.
“Kỷ
Hiểu Nguyệt?” Nhiếp Phong thoáng kinh ngạc, sau đó anh nhanh chóng
hiểu ra âm mưu của Tề Hạo.
Xem ra
để chứng minh thực lực của mình, Tổng giám đốc Tề đã thật sự chú
tâm vào việc rồi! Cậu ta còn nghĩ ra cách đưa thẳng người lên tầng cơ
đấy! Định dùng chiêu “nhất cự ly” đây mà! Tề Hạo, cậu gian trá
thật!
Nhưng
vì 30% tiền lương sắp được tăng của mình, tôi nhất định sẽ không để
cậu thành công! Nhiếp Phong nắm chặt tay, cay đắng tuyên thệ.