Một năm sau.
Ngày 20 tháng 11 năm 2010, tuyết rơi nhè nhẹ. Khi hoàng hôn buông
xuống, những bông tuyết đã ngừng chao liệng. Dấu chân nườm nượp đã phủ
hàng hàng lối lối trên tấm thảm đỏ trải trước rạp chiếu phim. Hôm nay là buổi
chiếu ra mắt bộ phim “Chuyện cũ thời dân quốc”, trong phòng chiếu không lớn
lắm, các nhân vật trong giới diễn viên đã tề tựu đông đủ. Tác phẩm điện
ảnh sẽ được công chiếu vào tháng 12 này có mức đầu tư lên tới hơn năm
trăm triệu nên để đảm bảo doanh thu phòng vé, công tác tuyên truyền
quảng cáo trên toàn quốc cực kỳ rầm rộ, và Bắc Kinh chính là điểm đến
đầu tiên.
Tuy là diễn viên nam chính, nhưng Cố Nặc Nhất lại
đứng ở một góc. Người dẫn chương trình đã cất công nhắc anh nên chuyển
đến một vị trí bắt mắt hơn, nhưng chỉ được một lát anh lại ẩn mình phía
sau đạo diễn và các diễn viên khác. Anh cứ bồn chồn mãi không yên, dường như đang chờ đợi một điều gì đó. Cuối cùng, di động trong túi cũng rung lên. Cố Nặc Nhất không nhấc máy mà lẳng lặng lẻn ra phía sau sân khấu,
lỉnh ra ngoài từ cửa thoát hiểm. A Hoa đang đợi anh ở đó.
“Tìm thấy rồi ư?”
A Hoa gật gật đầu: “Tôi thấy giống lắm, nhưng không dám làm liều, sợ cô
ấy lại chạy mất. Chẳng phải đã vội chạy đến báo cho cậu rồi đây sao?”
“Giờ cô ấy đang ở đâu?”
A Hoa nói địa chỉ, không ngờ thì ra đó lại là hội trường của một trường đại
học. Cố Nặc Nhất cười nhạt, hai người bọn họ từ khi nào đã bắt đầu chơi trốn tìm rồi.
A Hoa thấy sắc mặt Cố Nặc Nhất không tốt lắm, vội vàng an ủi: “Cứ bình
tĩnh, buổi chiếu ra mắt phim còn chưa kết thúc cơ mà, tôi sẽ giúp cậu
trông
nom bên đó.”
Cố Nặc Nhất thuận tay kéo nút thắt cà vạt: “Không cần đâu, tôi đi cùng anh
kẻo cô ấy lại chạy mất.”
Hai người vẫn còn chưa ra khỏi rạp, Vi Vi đã đuổi theo phía sau: “Con định
đi đâu? Một ngày quan trọng thế này sao có thể về trước được.”
Cố Nặc Nhất thảy chiếc cà vạt vào tay Vi Vi: “Còn chẳng phải là chuyện tốt
do mẹ làm ra hay sao. Mẹ đưa hợp đồng cho cô ấy làm gì, để giờ cô ấy chạy
trốn khắp thế giới, con muốn bắt về cũng không bắt nổi!”
Vi Vi cứng họng nhìn Cố Nặc Nhất khởi động xe rồi lái đi, lúc này Nhược Lan
cũng đuổi ra đến nơi: “Chị Vi Vi, cứ để cho cậu ấy đi đi.”
Trong lòng Vi Vi có chút bức bối: “Con trai mình rứt ruột đẻ ra cũng không
dạy được, có tốt với nó bao nhiêu nó cũng chẳng thèm đổi sắc mặt, cứ mở
miệng ra là oán trách mình.”
“Cậu ấy tham gia diễn bộ phim này đã là tốt lắm rồi, chặng đường sau này còn dài rộng, dù sao cũng là mẹ con, cũng có mối liên hệ không thể tách rời
mà.”
Cố Nặc Nhất và A Hoa rẽ năm lần bảy lượt đường
ngang ngõ dọc, lòng vòng một quãng rất dài, mất gần một tiếng mới đến
được hội trường kia. Buổi biểu diễn ca vũ kịch đã bắt đầu, cả hội trường tối đen như mực. Hai người đẩy cửa bước vào, tìm đại một ghế trống ngồi xuống. Khán giả không đông lắm nên vẫn còn một phần ba ghế chưa có
người ngồi. Cố Nặc Nhất chẳng còn lòng dạ nào mà xem biểu diễn. Ánh mắt
anh ra sức kiếm tìm trên sân khấu hoa lệ. Chết nỗi các diễn viên hóa
trang nhìn giống nhau như đúc ra từ một khuôn, không thể phân biệt ra ai với ai.
A Hoa gãi gãi đầu ngó nghiêng tứ phía: “Rốt cuộc cô ấy ở đâu nhỉ? Vừa rồi
lúc gặp cô ấy còn chưa hóa trang cơ mà.”
Lòng Cố Nặc Nhất rối như tơ vò, anh kéo A Hoa rời khỏi hội trường. Khí trời
sau khi đổ tuyết thật dễ chịu, đứng bên ngoài mát mẻ vô cùng. Tuyết đọng trên cây ngô đồng đã tan rồi, nước tuyết nhỏ xuống tấm áo lông cừu
trắng muốt của đất mẹ. Cố Nặc Nhất dùng ngón tay khẽ gẩy giọt nước vương trên bờ vai, khi ngẩng đầu lên lần nữa, bỗng thấy dáng hình bé nhỏ nơi
cuối hành lang. Cô ăn mặc phong phanh, mái tóc đen xõa sau lưng, đang
nhảy chân sáo, giống như một chú sóc nhỏ.
Cố Nặc Nhất không
hề do dự chút nào, ngay lập tức nhận ra cô. Diêm Tiểu Đóa không lên sân
khấu, thảo nào anh không tìm thấy cô. Anh sải bước đuổi
theo sau: “Diêm Tiểu Đóa!”
Nghe được giọng nói quen thuộc, bước chân Diêm Tiểu Đóa khựng lại. Thế
nhưng không đợi Cố Nặc Nhất kịp phản ứng, cô đã ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Cố
Nặc Nhất sao có thể cho phép cô biến mất thêm lần nữa? Anh vội vàng đuổi theo, nào ngờ thân hình nhỏ nhắn kia lại chạy nhanh đến thế. Cố Nặc
Nhất đuổi theo thật quá vất vả: “Em chạy cái gì hả? Không muốn ở bên anh
nữa thì cứ nói thẳng ra, sao lại phải chạy trốn?”
Lời trách móc khiến Diêm Tiểu Đóa không chạy nổi nữa, nhưng cô vẫn quay
lưng về phía anh: “Anh đừng đừng qua đây”
Cố Nặc Nhất ghét nhất là lúc Diêm Tiểu Đóa ngập ngừng thế này: “Em có gì
xấu hổ mà không dám gặp ai chứ? Đến nhìn anh một cái cũng không dám hay
sao?”
Diêm Tiểu Đóa khẽ nghiêng đầu, Cố Nặc Nhất thấy cô đeo một chiếc khẩu trang
màu trắng, che đi quá nửa gương mặt. Anh không hiểu rốt cuộc cô đang làm gì. Khóe mắt Diêm Tiểu Đóa bỗng cong cong, hình như cô đang cười:
“Chuyện đó em còn có chút việc, mấy ngày nữa em sẽ về nhà mà.”
“Diêm Tiểu Đóa, em đã dùng hết kiên nhẫn của anh dành cho em rồi. Anh
thề, đây là lần cuối cùng anh đến tìm em.”
Dù Diêm Tiểu Đóa vẫn có thể nói chuyện bình thường, nhưng Cố Nặc Nhất vẫn
nghe ra giọng cô khác rất nhiều so với trước đây. Cố Nặc Nhất đợi cô
quay đầu lại, đợi cô xin lỗi. Diêm Tiểu Đóa vuốt khẩu trang, nhưng từ
đầu tới cuối vẫn không quay người lại.
“Diêm Tiểu Đóa, cô
làm cái trò gì thế hả? Có biết mọi người tìm cô lâu lắm rồi không?” A
Hoa cũng đã từ hội trường nhỏ chạy đuổi theo tới nơi.
Diêm
Tiểu Đóa vẫn cứ đứng đó, lặng yên như tượng, không phản bác, không biện
bạch. Cứ giằng co như vậy đến mười mấy phút, cuối cùng lòng Cố Nặc Nhất
cũng nguội lạnh, anh nhìn bóng hình thân quen kia lần cuối, rồi nói
với A Hoa: “Chúng ta đi thôi.”
A Hoa muốn đuổi theo Diêm Tiểu Đóa, nhưng chỉ chớp mắt cô đã biệt tăm. A
Hoa vội vàng đi theo Cố Nặc Nhất: “Tại sao lại thế? Tiểu Đóa thích cậu
thế
cơ mà, cô ấy làm chuyện gì đáng xấu hổ rồi sao?”
Cố Nặc Nhất lên xe: “Mai tôi đi Nam Kinh dự quảng cáo tuyên truyền, anh
về biệt thự của tôi xử lý thu dọn đồ đạc của cô ấy đi.”
A Hoa sững sờ: “Đừng mà, có gì từ từ nói, cậu và Tiểu Đóa đều không dễ
dàng gì. Nếu đã biết đoàn kịch của cô ấy là đoàn nào, tôi đi hỏi thăm
trưởng
đoàn tình hình của cô ấy xem sao.”
“Không cần đâu.”
A Hoa thấy có vẻ như anh đã hạ quyết tâm thì nhấp nhỏm không yên: “Cậu
cứ làm việc của cậu đi, anh đi tìm trưởng đoàn bọn họ ngay bây giờ đây.”
Cố Nặc Nhất nhìn theo dáng chạy xa dần của A Hoa từ kính chiếu hậu, trong
lòng buồn bực cực điểm không sao bình tĩnh nổi. A Hoa chạy vội quá, để
quên một bao thuốc trên ghế lái phụ. Cố Nặc Nhất cầm lên, rút ra một
điếu. Điếu thuốc lập lòe trong đêm đen phát ra ánh lửa yếu ớt. Anh rít
mạnh một hơi lại ho sặc sụa. Hết cách, anh quẳng điếu thuốc ra khỏi cửa
xe.
Buổi tối đường hơi tắc, Cố Nặc Nhất miên man suy nghĩ
trong dòng xe dài dằng dặc. Diêm Tiểu Đóa đúng là đồ không có lương tâm, chỉ để lại cho anh một tin nhắn rồi cứ thế biến mất bặt tăm bặt tích.
Lần này cô đi liền một năm. Anh tìm cô đến phát điên rồi, cuối cùng kết
cục lại là thế này đây.
Nửa tiếng sau, A Hoa gọi điện thoại
đến. Trong điện thoại, A Hoa cứ ngập ngừng muốn nói lại thôi: “Cố Nặc
Nhất, cậu cứ yên tâm đi dự buổi tuyên truyền phim đi. Trưởng đoàn nói
Diêm Tiểu Đóa dạo này đang chữa bệnh. Chắc là cô ấy sợ lây bệnh cho cậu
nên mới tránh cậu, sau sau mấy ngày nữa
cô ấy khỏi bệnh rồi sẽ về thôi.”
Sợ lây bệnh truyền nhiễm? Cuối cùng thì A Hoa và Diêm Tiểu Đóa cũng vẫn
cùng một giuộc. Dù anh cho A Hoa vay tiền, nhưng rõ ràng anh ta vẫn về
phe Diêm Tiểu Đóa. Cố Nặc Nhất cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại,
công việc đã bận rộn quá rồi, anh không muốn chuốc thêm phiền não nữa.
Những buổi tuyên truyền liên tiếp sau đó, anh phải đi khắp nơi, bất giác đã
qua một tháng rồi. Mỗi ngày A Hoa đều gọi điện kể lể bênh vực Diêm Tiểu
Đóa, nhưng Cố Nặc Nhất cũng chỉ nghe cho có mà thôi. Người trong đoàn làm
phim bận từ sáng tới tối, đến hôm đó mới coi như rảnh ra được một chút,
mọi người bèn tụ tập cùng nhau đi bar xả hơi. Cố Nặc Nhất cực ghét vào
bar, anh đối phó hai tiếng đồng hồ cho xong rồi thoát khỏi cái chốn đèn
xanh đèn đỏ hơi rượu nồng nặc đó. Không ngờ chính ngay lúc này anh lại
tình cờ gặp Vi An. Đã lâu lắm rồi Vi An không xuất hiện ở công ty Kinh
Kỷ, xem ra cô nàng sống vẫn ổn lắm.
Vi An giờ đã hoàn toàn
vứt bỏ hình tượng trong sáng trước giới truyền thông, cô nàng váy ngắn
trễ ngực ôm sát vòng eo rắn nước đi lướt qua người anh, trên người tỏa
ra mùi nước hoa hỗn hợp nồng nặc: “Đây chẳng phải là anh Tiểu Nhất hay
sao? Dạo này anh bận gì thế? Vẫn còn đang tìm Diêm Tiểu Đóa hả? Hí hí,
sao anh cứ phải tìm cái con bé chẳng ra gì đó thế nhỉ!” Cô nàng vừa nói
câu được câu chăng với Cố Nặc Nhất, vừa lúc lắc chùm chìa khóa chiếc B
MW.
Vi An luôn cảm thấy Phi Thiên Entertainment không trọng
dụng cô ta, trong lòng chất chồng oán hận. Gần đây cô ta được một đại
gia nâng đỡ nên đang đàm phán chấm dứt hợp đồng với Phi Thiên
Entertainment. Cố Nặc Nhất thấy bộ dạng cô ta như vậy không khỏi khinh
thường: “Vẫn đang theo cái lão già 60
tuổi ấy à?”
Vi An
vừa nghe thấy liền đùng đùng nổi giận: “Ông ấy ngoài tuổi tác hơi lớn
một chút thì cái gì cũng hơn anh! Đừng tưởng tôi vẫn còn thích anh nhé!
Vị hôn phu của tôi đã nói rồi, sang năm sẽ đầu tư quay phim điện ảnh,
cho tôi
làm nữ chính.”
Những lời này dọa người ngoài còn được, chứ Cố Nặc Nhất thì hiểu rất rõ, lão già sáu mươi kia có vợ già
có con cái cháu chắt, sao có thể cưới Vi An được? Cô ả chỉ là không muốn mất giá trước mặt anh nên mới cố tình nói vậy thôi. Anh nhìn đồng hồ,
đã 11 giờ rồi, muốn về khách sạn nghỉ rồi.
Thái độ không
thèm để ý chẳng buồn bận tâm của anh làm Vi An điên tiết: “Cố Nặc Nhất,
đây chính là cái giá của việc không yêu tôi đấy anh thấy chưa! Giờ anh
không hạnh phúc phải không? Anh có biết là trong lòng tôi thấy sung
sướng thế nào không!”
Xét cho cùng, cuộc sống của Vi An cũng là một bi kịch đáng thương, để leo
lên vị trí cao hơn liền bò lên giường của người khác. Cố Nặc Nhất liếc nhìn chiếc BMW của Vi An, lạnh nhạt nói: “Hạnh phúc không phải để khoe
khoang cho người khác xem, cho nên tôi có hạnh phúc hay không cô sẽ
chẳng bao giờ
biết được đâu.”
Về đến khách sạn, Cố Nặc
Nhất tắm rửa sạch sẽ. Thực ra anh đâu có bình thản như vẻ bề ngoài. Dù
sao đây cũng là lần đầu tiên anh bị người khác sỉ nhục ngay trước mặt.
Diêm Tiểu Đóa đáng chết, hôm nay anh bị cười nhạo thế này cũng là hậu
quả do cô gây ra cả. Trừ điện thoại của A Hoa ra, hai ngày trước Diêm
Tiểu Đóa cũng bắt đầu liên lạc với anh. Cố Nặc Nhất hẹp hòi cho số điện
thoại của cô vào danh sách đen, không muốn nhận điện thoại cũng không
thèm trả lời tin nhắn của cô. Hạnh phúc không những không thể thêu dệt
khoe khoang mà còn là chuyện riêng của hai người mà thôi, thiếu một
người thì không còn hạnh phúc nữa rồi. Một năm rồi, anh lao tâm khổ tứ
đi tìm cô, nhưng Diêm Tiểu Đóa không hề động lòng. Giờ cô muốn cứu vãn
anh lại lười không muốn hợp tác.
Cố Nặc Nhất không ngủ được, anh chong đèn nằm thao thức cho đến khi trời sáng. Đầu cứ ê ẩm đau. Một năm qua tuy không quá vất vả, nhưng do mất ngủ thường xuyên nên bệnh
đau nửa đầu của Cố Nặc Nhất lại tái phát. Buổi họp báo hôm nay đến tối
mới bắt đầu, anh uống một viên thuốc an thần, vừa định tắt đèn đi ngủ
thì có tiếng gõ cửa. Âm thanh không to lắm, nhưng cứ liên tục không
ngừng, tới mức khiến đầu Cố Nặc Nhất ong ong. Thuốc an thần đã dần phát
huy tác dụng, nhưng anh vẫn giãy giụa cố đứng dậy mở cửa.
Vốn tưởng là nhân viên phục vụ thiếu hiểu biết nào, Cố Nặc Nhất đang sắp
nổi cơn thì phát hiện ra người đến là Diêm Tiểu Đóa. Cô đeo khẩu trang
màu đen đứng ngoài cửa, bởi vì quá gầy nên thân thể cứ lay lắt trong tấm áo lông vũ. Cố Nặc Nhất cứ tưởng mình đang bị ảo giác, anh lắc lắc đầu
mấy lần, trước mắt thực sự chính là cô.
Cố Nặc Nhất không
ngờ cô sẽ đến, anh cười lạnh: “Bệnh truyền nhiễm của em khỏi rồi hả?
Chịu gặp anh rồi à? Nhưng tốt nhất là em đừng có lại gần anh,
anh sợ lây bệnh lắm.”
Anh toan đóng cửa thì Diêm Tiểu Đóa đã chặn trước. Cô kéo khẩu trang màu
đen to uỵch trên mặt xuống, ngẩng đầu lên nhìn anh, tặng cho Cố Nặc
Nhất một nụ cười: “Anh có còn cần em nữa không?”
Không cần giải thích thêm nhiều nữa, chỉ còn câu hỏi bất ngờ đột ngột bật ra. Cố Nặc Nhất nhìn Diêm Tiểu Đóa trước mắt mình, một năm qua, ánh mắt cô
bớt đi một chút âu lo hư ảo, nhiều thêm vài phần an tĩnh. Thế nhưng
không chỉ nội tâm cô thay đổi, Cố Nặc Nhất vẫn cảm thấy có chỗ nào đó
không đúng.
Đợi đến khi anh nhìn rõ, liền mất đi giọng điệu cay nghiệt vừa rồi: “Em…”
Diêm Tiểu Đóa đi gỡ bỏ chất độn trên mặt!
“Em… đã phẫu thuật lại lần nữa, nhưng cằm và mắt không thể trở lại như
trước được nữa rồi. Anh vẫn chấp nhận em chứ?”
Môi Cố Nặc Nhất khẽ động, nhưng anh không thốt được nên lời. Diêm Tiểu Đóa
tự động bước vào phòng, cô cởi áo khoác lông vũ ra, mở tấm rèm cửa sổ
đang đóng kín. Cố Nặc Nhất phát hiện, ngực của Diêm Tiểu Đóa cũng nhỏ đi rất nhiều.
Cố Nặc Nhất đang ở phòng khép kín, không chỉ có
phòng khách mà còn có cả một căn bếp nhỏ. Diêm Tiểu Đóa xắn tay áo lên
lục lọi tủ lạnh một hồi: “Vẫn
chưa ăn sáng phải không? Em làm nhé?”
“Có biết là em làm mất giấc ngủ của anh không hả? Giờ anh không muốn
ăn sáng.”
Diêm Tiểu Đóa đóng cửa tủ lạnh, ngượng ngập cười: “Em không biết anh
cần phải nghỉ ngơi. Vậy… anh ngủ đi, em đi siêu thị mua chút gì về ăn.”
Cô mặc lại áo, đeo lại khẩu trang, còn giúp Cố Nặc Nhất kéo rèm cửa sổ lại như c ũ.
“Rốt cuộc em có ý gì? Chia tay thì phải làm cho triệt để, còn quay lại tìm
anh làm gì?”
Diêm Tiểu Đóa không trả lời, chỉ nhẹ nhàng đóng cửa rời đi. Đúng lúc này A
Hoa gọi điện thoại tới. Cố Nặc Nhất biết chắc hai người này thông đồng
với nhau. Anh nhấc máy, không khách sáo gì mà mỉa mai: “Sao hả? Anh muốn biết
tin tôi từ chối cô ta thế nào chứ gì?”
A Hoa
cười hớn hở: “Chắc cậu cũng biết rồi nhỉ, Tiểu Đóa đi làm phẫu thuật bỏ
độn mặt. Mấy hôm trước trốn không gặp cậu là vì mặt vẫn chưa hết sưng.
Con gái sĩ diện mà! Giờ cô ấy đã đến tìm cậu rồi thì cậu cũng nên nguôi
giận đi
thôi.”
“Đừng nói nữa, giờ tôi phải ngủ đã. Anh bảo cô ấy về đi.”
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô như vậy, Cố Nặc Nhất cực kỳ chấn động.
Thế nhưng vì thế mà có thể bỏ qua việc cô không từ mà biệt ư? Bởi từng quá
quan tâm, quá để ý mà giờ Cố Nặc Nhất anh không thể ngay lập tức tha thứ cho cô được.
Tác dụng của thuốc an thần kéo dài rất lâu,
khi anh tỉnh dậy đã là năm giờ chiều, mà còn tỉnh dậy nhờ nhân viên
trong đoàn gọi. Cố Nặc Nhất thay quần áo rồi ra ngoài, mới phát hiện
Diêm Tiểu Đóa đang ngồi bó gối ngoài cửa. Thấy anh ra, Tiểu Đóa vội vàng xách đồ vừa mua được đứng lên.
“Sao em còn chưa đi?”
“Em đã bảo… sẽ nấu cơm cho anh mà…”
“Anh phải đi tham gia họp báo.”
“Vâng.”
Cố Nặc Nhất không nhìn nổi cảnh Diêm Tiểu Đóa ủ rũ tội nghiệp, bèn đưa
thẻ phòng cho cô: “Em vào trong trước đi.”
Buổi họp báo buổi tối hôm nay Cố Nặc Nhất chẳng tập trung nổi. Đây là ngày
cuối cùng ở Nam Kinh rồi, đoàn làm phim lại chuẩn bị đi bar, lần này Cố
Nặc Nhất từ chối luôn. Khi nhân viên phục vụ mở cửa phòng giúp anh, thì
Diêm Tiểu Đóa đang ngủ ngon lành trên ghế bành. Anh bật một ngọn đèn
bàn, ánh đèn ấm áp phản chiếu trên gương mặt Diêm Tiểu Đóa. Cô bây giờ
không đẹp bằng một năm về trước, nhưng nhìn vào thoải mái dễ chịu hơn
nhiều.
Diêm Tiểu Đóa tỉnh giấc, cô hốt hoảng ngồi dậy, vuốt vội mái tóc rối: “Anh
đói chưa, em nấu cơm nhé.”
Nói rồi cô toan đứng dậy vào bếp, lại bị Cố Nặc Nhất cản lại: “Rốt cuộc em
muốn gì? Anh nói rồi, lần trước ở hội trường kia là cơ hội cuối cùng.”
Dù anh có nói vậy, nhưng Diêm Tiểu Đóa vẫn không để bụng: “Em biết rồi,
đó là lần cuối anh tới tìm em, cho nên bây giờ là em tới tìm anh.”
Cố Nặc Nhất nói chuyện với cô như ông nói gà bà nói vịt, Diêm Tiểu Đóa
cuối cùng vẫn vào bếp, 10 phút sau nấu xong bưng ra một bát mì Dương
Xuân. Cố Nặc Nhất không cự tuyệt, chỉ cẩn thận từ tốn ngồi ăn. Diêm Tiểu Đóa ngồi đối diện với anh, chốc chốc lại nói chuyện: “Điểm tâm anh
thích ăn
nhất là trứng lòng đào nhỉ?”
“Giờ anh không thích ăn điểm tâm nữa rồi.”
Diêm Tiểu Đóa “à” một tiếng. Cố Nặc Nhất không ăn nổi nữa, nặng nề đặt
đũa lên miệng bát: “Em đến chỉ để nấu cơm thôi phải không?”
Diêm Tiểu Đóa trầm mặc rất lâu, mới nói một câu: “Anh từng nói, chỉ cần
em nắm được dạ dày của anh…”
“Vô ích thôi, anh đã không thích đồ ăn em nấu nữa rồi, cũng không muốn nhìn thấy mặt em nữa…” Cố Nặc Nhất ném một chùm chìa khóa trước mặt
Diêm Tiểu Đóa: “Em về nhà em đi, đừng bám lấy anh nữa.”
Diêm Tiểu Đóa trân trối nhìn chùm chìa khóa, hết cách rồi, đành đứng dậy mặc áo khoác: “Thực ra ban đầu khi em để chìa khóa lại, cũng chính là muốn
nói với anh, em không để cho mình một con đường lui nào cả, dù có đi đến
đâu, cuối cùng em vẫn chỉ quay về bên anh mà thôi.”
Diêm Tiểu Đóa không còn ỷ lại vào anh nữa, cô đi thật rồi, nhưng lòng Cố Nặc Nhất vẫn không thấy dễ chịu. Anh ngủ cả một ngày trời, buổi tối vô cùng tỉnh táo. Anh vội vàng sắp xếp hành lý, tiện thể gọi điện thoại cho Vi
Vi: “Con sắp về Bắc Kinh rồi, các hoạt động sau này sẽ không tham gia
nữa… cũng
không phải là không có con thì không được… con đã quyết định rồi, chỉ thông
báo cho mẹ một tiếng vậy thôi.”
Vì Tiểu Nhã đang nghỉ
kết hôn nên khi Cố Nặc Nhất về Bắc Kinh, người ra sân bay đón anh là A
Hoa. Thấy anh về một mình, A Hoa ngạc nhiên lắm: “Sao
lại có mình cậu? Tiểu Đóa đâu?”
Xem ra A Hoa không biết chuyện Tiểu Đóa đã đi trước: “Không biết, tôi với
cô ấy chia tay rồi, chia tay triệt để rồi, sau này tôi không muốn gặp cô ấy nữa.”
A Hoa chật vật lắc đầu: “Cậu và Vi Vi đúng là mẹ
con, đến tính khí cũng y chang nhau, lúc nào cũng cứng miệng dối lòng
không tha ai, chẳng những làm
cho người ta không yêu nổi, đến chính mình cũng chẳng có kết cục tốt đẹp.”
“Anh không yên lặng một lúc được à?”
A Hoa ngậm miệng luôn, yên lặng lái xe. Một lúc sau, bỗng nghe Cố Nặc
Nhất tự lẩm bẩm: “Là cô ấy làm tổn thương tôi trước.”
“Tôi đã nói rồi mà, cô ấy chỉnh hình xong sợ xấu, không có mặt mũi nào gặp
cậu nên mới trốn. Sao cậu cứ không nghe ra thế nhỉ?”
Hai người về đến biệt thự của Cố Nặc Nhất. Anh ngồi trên ghế bành, bụng
đói kêu inh ỏi: “A Hoa, làm chút gì ăn đi, đói chết được.”
“Ui chu choa, Cố đại gia ơi, tôi toàn phải nhờ vợ mới không chết đói thì làm
sao nấu cho cậu ăn được?”
Cố Nặc Nhất lườm anh ta một cái, A Hoa không nói tiếp nữa. Cố Nặc Nhất anh một mình cũng không đói chết, sao giờ lại muốn có người hầu hạ thế này? Dù lầm bầm oán trách nhưng A Hoa vẫn lếch thếch vào bếp. Anh ta vẫn
đang nợ Cố Nặc Nhất hơn trăm ngàn tiền đặt cọc vào nghề, thôi thì đành
chịu nhịn vậy.
A Hoa không biết cán mì nên đành nấu tạm một
gói mì tôm, trứng lòng đào cũng biến thành trứng nát bét. Cố Nặc Nhất
chỉ ăn được một miếng rồi bỏ cuộc. Thực ra không phải anh cố tình hành
hạ A Hoa, chỉ là bởi quá nhớ bát
mì Dương Xuân tối qua mà thôi.
“Tôi bảo này Cố đại gia, ngài vẫn nên đón Tiểu Đóa về thì hơn, nhà có phụ nữ ấm cúng sum vầy biết bao nhiêu. Có gì mà phải sĩ diện đâu nhỉ? Chuyện
xảy ra đã một năm, ai cũng quên béng hết rồi mà cậu còn để tâm để bụng
à?”
Mỗi khi A Hoa mà cằn nhằn thì còn khó đối phó hơn cả mấy bà tám ngoài chợ, Cố Nặc Nhất bị anh ta chì chiết đến đau cả đầu: “Thôi được rồi! Anh rảnh
rỗi thì đi thu dọn đồ của Diêm Tiểu Đóa luôn cho tôi.”
A Hoa không rền rĩ nữa mà viện cớ rời đi luôn. Trên đường đi anh chàng
không quên gọi điện thoại cho Diêm Tiểu Đóa: “Chị em tốt ơi, tôi đã cố
hết sức
rồi. Cô phải cố lên, đừng có giày vò bản thân nữa nhé.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh, A Hoa.”
Diêm Tiểu Đóa vẫn đang ở ký túc xá của đoàn kịch, cô biết Cố Nặc Nhất vẫn
còn giận, bản thân khó tránh khỏi bị anh mặt nặng mày nhẹ. Vốn đều là lỗi
của cô, nên nếu anh không chịu giảng hòa thì cô chỉ còn mỗi một cách là
miễn cưỡng chấp nhận sự thật mà thôi. Diêm Tiểu Đóa gói ghém thu dọn
hành lý rời khỏi ký túc xá, rời khỏi cái vỏ ốc có vẻn vẹn mấy chục mét
vuông vốn là tất cả tài sản của cô đó. Liệu cô có nên ăn mừng vì chính
mình đã vứt bỏ được cái
vỏ ốc đó rồi hay không?
Mãi mới
quay về được ngôi nhà đó, thế nhưng vừa mới mở cửa, Diêm Tiểu Đóa sững
sờ thấy ghế bành, bàn uống trà của cô đều không cánh mà bay. Cô chạy đến phòng ngủ xem xét, trời ơi… cả giường và tủ quần áo đều biến mất.
Trong căn phòng trống hoác chỉ còn có tiếng chân cô.
Diêm
Tiểu Đóa tra hỏi A Hoa, ai ngờ A Hoa lại bảo chìa khóa lúc nào cũng do
Cố Nặc Nhất giữ, anh ta cũng không rõ sự thể thế nào. Lòng Diêm Tiểu Đóa rối bời, vừa mới đây thôi cô bị Cố Nặc Nhất đuổi đi, giờ sao còn mặt
mũi chạy đi tìm anh gạn hỏi. Diêm Tiểu Đóa thở dài, hoạt động gần đây
nhất của đoàn ca múa nhạc đã kết thúc rồi, cô cũng có một đợt nghỉ ngắn
ngày, ấy vậy mà bao nhiêu chuyện phiền não vẫn cứ tồn đọng mãi không
giải quyết được. Cô biết mình không từ mà biệt khiến Cố Nặc Nhất tức
giận, nhưng một năm này cô sống cũng đâu thoải mái dễ chịu gì.
Diêm Tiểu Đóa đến siêu thị mua một bộ chăn gối và một tấm thảm điện, rồi
lót giấy báo trên sàn nhà, trải chăn ra nằm tạm một đêm. Cô nghĩ, đợi thêm
mấy ngày nữa Cố Nặc Nhất nguôi giận rồi hẵng đi hỏi chuyện nhà cửa vậy.
Chưa đóng tiền máy sưởi nên trong phòng rất lạnh, cô mặc nguyên quần áo
cứ thế ngủ. Tinh mơ 5 giờ sáng, cô bị tiếng gõ cửa phòng đánh thức.
Diêm Tiểu Đóa lăn lóc trong ổ mãi mới chịu dậy mở cửa, Cố Nặc Nhất đang lạnh lùng đứng tựa cửa. Trên mặt anh không lộ chút biểu cảm nào, nhìn
chẳng khác gì một bức tượng nhân sư: “Có cơm không?”
Mới sáng sớm Cố Nặc Nhất đã đến, chỉ để đòi cơm ăn thôi sao? Diêm Tiểu Đóa
phiền muộn nghĩ, trong nhà tống không chỉ có bốn bức tường, biết đi đâu
tìm đồ ăn bây giờ. Cô dụi dụi đôi mắt còn đang díp lại vì ngái ngủ, lục
lọi tìm kiếm trong góc nhà kho, lấy ra một quả trứng gà không được tươi
cho lắm và một gói mì tôm.
Diêm Tiểu Đóa dùng tốc độ nhanh
nhất nấu một bát mì ăn liền cho Cố Nặc Nhất. Anh không thèm cởi giày, cứ thế ngồi trên sàn nhà trải đầy báo của cô ăn ngon lành. Dù mì A Hoa nấu cũng là mì ăn liền, nhưng mì của A Hoa lại không có cảm giác nóng hổi
ấm áp. Lúc ăn trứng lòng đào, Cố Nặc Nhất chau
mày: “Sao lại chín thế này? Không biết anh thích ăn lòng đào à?”
Diêm Tiểu Đóa bị anh làm cho hồ đồ mất rồi, rõ ràng hôm qua anh còn nói
không còn thích ăn trứng lòng đào nữa, cho nên hôm nay cô mới cố tình
nấu chín một chút, vậy mà anh cũng không vừa ý. Cố Nặc Nhất không ăn
hết, chỉ uống một ít nước, rồi để bát sang một bên.
“Không ăn nữa à?” Diêm Tiểu Đóa chỉ vào bát hỏi anh.
“Khó ăn lắm.”
Diêm Tiểu Đóa nghe anh nói vậy bèn bưng bát lên ăn hết sạch chỗ còn lại.
Giày vò cả một ngày trời, cô cũng đã đói lắm rồi. Diêm Tiểu Đóa uống nốt
ngụm nước dùng cuối cùng mới nhớ ra chuyện đồ đạc trong nhà: “Đồ đạc
trong nhà đâu hết rồi hả anh?”
Cố Nặc Nhất hừ giọng cười khẩy một tiếng: “Cứ nghĩ đến chuyện em ra đi
không một lời từ biệt là anh lại ấm ức tủi hổ, nên mỗi lần nghĩ đến là lại bán đi
một thứ. May mà em kịp quay về, chứ anh đang tính bán quyên tặng căn nhà
này cho tổ chức từ thiện đấy.”
Diêm Tiểu Đóa bưng cái bát không nói: “Nặc Nhất, em xin lỗi anh, em muốn
ở cùng một chỗ với anh… Em biết anh sẽ đợi em trở về mà.”
“Em cũng tự tin quá rồi đấy, từ trước tới giờ anh chưa bao giờ đợi em cả.”
“Nếu như anh không muốn đợi em, thì đã sớm thay khóa biệt thự rồi,
nhưng anh lại không làm thế.”
Cố Nặc Nhất ghét nghe cô nói như vậy: “Có phải em quá đắc ý rồi không, đắc ý rằng tôi không quên được em, nên mới không thèm kiêng nể ra ra vào
vào cái thế giới của tôi bất cứ lúc nào em muốn như thế.”
Diêm Tiểu Đóa mở cửa sổ, làn gió lạnh trong trẻo từ bên ngoài ùa vào, căn
phòng lại càng lạnh hơn: “Chúng mình hãy nói chuyện nghiêm túc với nhau
đi, cất giữ quá nhiều lời nói trong lòng khó chịu lắm. Dù anh không muốn ở bên
em nữa, em cũng vấn muốn anh hiểu được nỗi lòng em.”
Diêm Tiểu Đóa thực sự thay đổi rồi, cô điềm đạm hơn trước rất nhiều. Cố Nặc
Nhất dằn dỗi lấy chăn của cô lau giày, ra vẻ bất cần bảo: “Vậy em nói
đi.”
“Vốn dĩ một năm trước em cũng muốn kết hôn
ngay lập tức, nhưng cứ luôn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó. Sau đó em
nghĩ mãi, thì ra là thiếu cảm giác an toàn. Từ trước đến giờ, ở bên anh
em luôn cẩn thận từng li từng tí. Chúng mình ngồi ở hai đầu của chiếc
cân đĩa, bên phía anh lúc nào cũng nặng hơn một chút, còn em lúc nào
cũng ra sức tăng thêm trọng lượng của mình, hy vọng có một ngày được
ngang hàng bình đẳng với anh. Em không có bằng cấp học hành gì, cũng
chẳng có tài năng nổi trội, em mặt dày ở lại trong giới giải trí này,
ngoài lý do vì lời hứa với Hà Phi ra, thực sự cũng là vì có thể kéo gần
khoảng cách với anh. Nếu như rời khỏi nó, em không biết mình còn có thể
làm gì nữa.”
Cố Nặc Nhất không đừng được lắc lắc đầu, tại sao những chuyện anh
chẳng bao giờ để ý thì cô lại quan tâm đến thế: “Đến hôm nay anh mới phát
hiện, thì ra em từ trong ra ngoài đều là đồ đầu đất.”
Diêm Tiểu Đóa không sợ những lời trách mắng hay châm chọc của Cố Nặc Nhất,
cô chỉ sợ sự lạnh nhạt của anh mà thôi: “Hôm đó em tình cờ biết được tâm nguyện chưa hoàn thành của Hà Phi, nên nhân cơ hội đoàn ca múa nhạc đi
lưu diễn mới theo cùng. Trong một năm này, sau khi thực hiện nguyện vọng
của cậu ấy, em đã đi Hàn Quốc gỡ bỏ lớp cấy ghép.”
Hôm
đó, Diêm Tiểu Đóa phát hiện ra một đoạn văn viết trên một tờ giấy giữa
đống lộn xộn: “Ba ngày sau mình sẽ cùng anh trai về Mỹ, dù thế nào ngày
mai cũng phải gặp cô ấy, sau này e rằng sẽ rất khó đến thăm được. Mình
sẽ không cho cô ấy biết chuyện về chiếc hộp sao đó, mình sẽ chôn nó ở
khắp nơi trên thế giới này. Dù sau này chẳng còn cơ hội gặp gỡ nhau
nhưng cả thế giới này cũng sẽ mang nỗi niềm nhung nhớ của mình.
Thì ra, bí mật của chiếc hộp sao đó sẽ phải vĩnh viễn chôn giấu tận đáy
lòng. Nhờ bất ngờ ngoài ý muốn mà Diêm Tiểu Đóa mới may mắn biết được.
Sau đó, nó trở thành chuyện mà Tiểu Đóa cứ canh cánh mãi trong lòng. Vừa nghe thấy Cố Nặc Nhất nói kết hôn, cô lại càng hoảng sợ, sợ cái ngày cô phải trở thành bà chủ gia đình, sợ trong cuộc sống của họ sẽ xuất hiện
cô gái còn xuất sắc hơn cô. Bởi có Hà Phi mà cô tìm được lý do và quyết
tâm để chạy trốn.
Cô đã đi khắp nơi trên thế giới, dù cùng
đoàn ca múa nhạc lưu diễn ở đâu, cô cũng mang theo hộp sao đó bên người. Cô sợ hạnh phúc của mình chỉ là vay mượn, nên chỉ có thực hiện tâm
nguyện của Hà Phi mới dám vọng tưởng được thanh thản yên bình. Những
ngôi sao đã được chôn vùi giữa biển hoa tulip trên đất Hà Lan, trên cánh đồng hoa oải hương ở Provence, dưới những tán hoa anh đào ở Nhật Bản.
Từ bán cầu Nam sang bán cầu Bắc, dù mỗi hành trình đều bận rộn vội vàng, nhưng Diêm Tiểu Đóa vẫn dành thời gian để hoàn thành công việc đó. Đúng vào lúc đợt lưu diễn khép lại, cả những ngôi sao và chiếc hộp sắt kia
đều đã được chôn vào lòng đất.
“Nặc Nhất, em không sợ bản
thân mình không hạnh phúc, mà em sợ sau khi anh và em ở bên nhau, anh
không hạnh phúc.” Lúc nói ra những lời này, ánh mắt Diêm Tiểu Đóa ảm đạm buồn bã vô cùng. Cô muốn ở bên anh đến thế, thế nhưng càng sát lại gần
anh càng thấy bất an, rồi cứ thế vừa lại gần
vừa lùi xa, không hề biết rằng phải tiến về phía trước.
Cố Nặc Nhất từ dưới đất đứng dậy, tiện thể đá lung tung chăn gối trên sàn
nhà cô: “Quên mất không nói với em, ngôi nhà này anh đã quyên tặng mất
rồi,
giờ em đúng là chẳng còn đường lùi nữa đâu.”
Diêm Tiểu Đóa cứ tưởng anh đùa, nhưng vẻ mặt anh lại cực kỳ nghiêm túc.
“Thật… thật ạ?”
“Diêm Tiểu Đóa, có dám đánh cược một đời này với anh không? Có giỏi thì bây
giờ chúng ta đi đăng ký ngay lập tức, để tất cả người trong thiên hạ đều thấy chúng ta ở bên nhau, sau đó nói cho họ biết chúng ta có hạnh phúc
hay
không.”
Cô chu môi, không dám lập tức hưởng ứng:
“Sổ… sổ hộ khẩu của em mất rồi, sao… sao mà đăng ký được? Chắc chắn
là lúc anh bán đồ đạc trong nhà
đã vứt… vứt đi rồi.”
“Bé Ngốc, anh đã thu dọn giúp em xong từ lâu rồi.”
Diêm Tiểu Đóa ngẩn người, trong tay liền xuất hiện hai cuốn sổ hộ khẩu.
Hai cuốn sổ mỏng chẳng nặng là bao cứ phất phơ trong tay ấy đang gánh vác tất cả những gì mà cô mơ ước.
Anh và cô ở bên nhau, cả hai người cứ luôn giống như đang nâng niu một
chiếc bình pha lê, cô muốn nâng lên cao một chút, như thế mới cân bằng;
còn anh lại muốn đặt thấp xuống một chút, như thế cô mới không phải
kiễng chân lên. Tình yêu làm gì có xứng hay không xứng, cô không biết
rằng những điều làm cô bận tâm, anh không hề để ý chút nào. Thế nên mỗi
bước đi của hai người đều rất gian nan, bước nào cũng như mỗi lúc một
xa. Thế nhưng chiếc bình pha lê ấy đâu thể tặng lại cho ai khác, chỉ khi anh và cô ở bên nhau, cùng nâng đỡ, mới có được những ấm áp ngọt ngào
trong chiếc bình ấy mà thôi.