Vì sự tình xảy ra chỉ trong chớp mắt, Minh Đàn thậm chí còn chưa kịp nghĩ xem vì cú ngã này mình sẽ liệt nửa người hay chết thì đã nhào vào trong một vòng tay mát lạnh.
Trước mắt nàng lóe lên ánh sáng trắng rồi ánh sáng vàng, trong mơ màng còn nhìn thấy gương mặt tuấn tú quen thuộc của phu quân.
Cách đó không xa, Lan phi cũng ngơ ngẩn.
Nàng đuổi theo tiếng kêu sợ hãi đến bên ngoài viện, đúng lúc bắt gặp Định Bắc vương phi từ trên trời rơi xuống nhào thẳng vào lòng Định Bắc vương, hai chân Vương phi quắp vào eo Vương gia, cả người dán chặt vào Vương gia. Tuy Vương gia có nội lực thâm hậu mà cũng bị đẩy lùi lại nửa bước.
Trong viện yên tĩnh, ve sầu cũng ngừng kêu. Chỉ trong chớp mắt, khung cảnh như bị đóng băng, gió cũng yên lặng bất động.
Đám tỳ nữ hoàn hồn đầu tiên, trái tim các nàng dường như cũng bay ra ngoài với Minh Đàn rồi, giờ yên ổn lại mới hoang mang rối loạn vội vàng quỳ xuống dập đầu nhận sai: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết!”
Minh Đàn bị lời xin tha tội nháo nhào này làm cho tỉnh táo trở lại, cả năm giác quan dần dần lấy lại chức năng, dù vẫn còn sợ hãi nhưng tầm mắt mờ mịt cũng dần trở nên rõ ràng, trước mặt đối diện nàng là một đôi mắt trầm tĩnh quen thuộc.
Tầm mắt hai người giao nhau.
Mãi sau nàng mới ý thức được vừa nãy xảy ra chuyện gì —
Nàng không cẩn thận văng ra ngoài từ trên xích đu, lao thẳng lên phía trước, tư thế không có chút xíu nào giống tiên nữ hạ phàm, lại còn hét chói tai mất khống chế.
Sau đó phu quân nàng đón được.
Nói cách khác, sau khi lén lút vào doanh trại nhìn mặt phu quân bị Minh Sở vạch trần, rồi đi Biệt Ngọc Lâu xem trộm xuân cung đồ bị bắt tại trận, nàng lại tiếp tục làm ra trò hề đỉnh cao lần thứ ba trước mặt phu quân — nghĩ lại thì, cũng không có khả năng làm ra trò nào đỉnh cấp xấu hổ như thế này nữa.
Bởi vì giờ đây trong đám người vây xung quanh chứng kiến sự xấu hổ của nàng còn có Lan phi, người nàng vẫn luôn so sánh trong lòng và coi là một nửa tình địch.
Minh Đàn cứng đờ người quay đầu nhìn Lan phi, ánh mắt lại dời về phía Giang Tự. Da đầu nàng tê rần, vẻ mặt đơ lại, không biết nên khóc hay nên cười, trong lòng chỉ cảm thấy bản thân lúc này xấu hổ đến nỗi có thể dùng ngón chân đào ra một cái hố đủ để chứa một tòa lầu mười ba tầng.
Tỳ nữ thú tội xong đều nơm nớp lo sợ quỳ rạp xuống chờ chủ tử xử phạt, cuối cùng Giang Tự mở miệng phá vỡ im lặng: “Không bảo vệ được chủ nhân, phạt tất cả các người hai mươi gậy.”
Minh Đàn nghe vậy nhất thời cũng không rảnh lo xấu hổ, vội vàng lắp bắp thì thào giải thích: “Phu, phu quân, không liên quan đến bọn họ, nha hoàn cũng nói đu cao nguy hiểm, là tự thiếp nhất định đòi đẩy lên cao như thế…”
Càng nói nàng càng lí nhí, cuối cùng giọng nàng nhỏ đến nỗi không nghe thấy gì.
Nhưng Giang Tự không dao động: “Người hầu hạ thân cận bên người đều có trách nhiệm khuyên nhủ, khuyên một lần không được thì khuyên hai lần. Nếu không sau này làm chuyện gì ác, bọn chúng cũng định tiếp tay cho giặc sao? Tố Tâm, Lục Ngạc phạt ba mươi roi.”
Minh Đàn: “…?”
Sao càng đánh càng nhiều? Với cả, với cả, từ cái xích đu sao lại dẫn đến chuyện tiếp tay cho giặc?
Nàng còn định mở miệng, Tố Tâm Lục Ngạc vội giành lời dập đầu bùm bụp đồng thanh nói: “Đa ta Vương gia dạy bảo, nô tỳ cam nguyện lĩnh phạt.”
Hai người các nàng không chỉ đồng thanh ngoài miệng mà trong lòng cũng không hẹn cùng nghĩ: Tiểu thư ơi làm ơn đi, đừng nói nữa!
Giang Tự trách phạt tàn nhẫn cũng làm Lan phi đứng bên cạnh giật mình.
Thật ra có đôi khi, người vô tình bắt gặp tình huống xấu hổ còn cảm thấy sượng hơn người gây ra tình huống đó.
Nàng hành lễ từ xa lại hắng giọng vội vàng nói: “Thiếp thân, thiếp thân tới tặng trà, trà đã tặng rồi, trong viện còn chút việc, thiếp thân không tiện quấy rầy Vương gia và Vương phi nữa.”
Nói xong, nàng ra hiệu cho cung nhân tiến lên đưa trà, bản thân nàng lại hành lễ rồi vội vàng xoay người rời đi.
Sau khi Lan phi rời đi, trong viện lại rơi vào yên lặng.
Minh Đàn vẫn dính trên người Giang Tự. Nàng mất mặt đến nỗi hai mắt đờ đẫn, chân tay cứng còng, suy nghĩ trong đầu thì loạn cào cào.
Ban đầu Giang Tự đang ôm nàng mặt đối mặt, bỗng nhiên hắn ném nàng lên khiêng trên vai, vừa đi vào trong phòng vừa lạnh nhạt ra lệnh: “Phá xích đu đi.”
Không biết là do bị kích thích bởi bốn chữ này hay sao, bỗng nhiên Minh Đàn giãy giụa, chân đá tay đấm lưng Giang Tự: “Chàng mau thả thiếp ra, hu hu hu… mất mặt quá đi, thiếp không cần sống nữa!”
Giang Tự không nghe nàng, khiêng thẳng nàng vào phòng trong, ném lên trên giường.
Minh Đàn rơi vào đống chăn đệm trên giường, thuận tay túm chăn lên che mặt, vừa đá chân vừa lăn lộn ngúng nguẩy trong chăn xả giận. Mãi sau nàng mới yên tĩnh lại.
“Làm loạn đủ chưa?”
Giang Tự vẫn luôn đứng nhìn bên mép giường, thấy nàng an tĩnh, bỗng nhiên duỗi tay kéo chăn gấm ra.
Tóc tai Minh Đàn bù xù, hai mắt đờ đẫn, khuôn mặt bị nàng tự xoa đến đỏ cả lên, trông nhếch nhác như người điên.
Nhưng kẻ điên này giờ phút nào cũng không quên chú ý tới hình tượng của mình, đã đến thế rồi còn không quên lập tức quay người đưa lưng về phía Giang Tự.
Thật ra lúc nãy Giang Tự hơi tức giận, không hiểu sao nhìn thấy dáng vẻ này của Minh Đàn cơn tức của hắn xẹp hẳn, còn vô cớ cảm thấy hơi buồn cười.
“Muốn ăn gì vào bữa trưa?”
“Nhìn thiếp giống như còn nuốt nổi cơm trưa à?”
Giọng Minh Đàn rất nhỏ, nghe có vẻ còn hơi ấm ức.
“……”
Minh Đàn gấp gối thêu che mặt, giọng nói bị gối chặn nên hơi nghèn nghẹt: “Phu quân, chàng có thể để thiếp một mình yên tĩnh được không.”
Giang Tự nghe vậy cũng không nói thêm gì, ngừng lại một lát, hắn yên lặng đi ra bên ngoài.
Tố Tâm và Lục Ngạc đã nhận đủ roi ở bên ngoài, ba mươi gậy lớn đập xuống mà vẫn đi được chứng tỏ người đánh đã nhẹ nhàng đến mức nào.
Nhìn thấy Giang Tự, hai người kinh sợ hành lễ cáo tội, lại dè dặt cẩn thận hỏi có thể vào nhà hầu hạ hay không.
“Không cần, để nàng yên.”
Hai người vâng lời liếc nhau, không dám đi vào quấy rầy.
Minh Đàn tự kỷ từ trưa đến tối.
Vốn dĩ Giang Tự không để việc này trong đầu, cô gái nhỏ dễ ngượng, tự mình bình tĩnh lại là tốt rồi. Nhưng hắn đi ra ngoài rồi về nghe nói từ trưa đến giờ Vương phi không ăn gì cũng chưa ra khỏi cửa thì hơi bất ngờ.
Hắn vén mành đi vào, chậm rãi đi đến mép giường.
Ngày hè Minh Đàn không cần xông hương, phòng trong chỉ có phật thủ và lê xanh tỏa mùi thơm thoang thoảng.
Nàng không ngủ, nghe thấy tiếng bước chân thì cơ thể nàng rõ ràng cứng lại.
Giang Tự ngồi xuống mép giường, đầu tiên liếc nhìn Minh Đàn, sau đó lại chậm rãi duỗi tay gạt đi sợi tóc rối trên mặt nàng: “Đang trút giận lên bổn vương à?”
Minh Đàn khẽ lắc đầu: “Thiếp giận chính mình.”
“Giận cái gì?”
“Giận mình tự làm mất mặt mình.”
“Ai nói nàng mất mặt?”
Nàng bỗng nhiên xoay người lại, đôi mắt hồng hồng: “Ngoài miệng chưa nói, nhưng chắc chắn trong lòng ai cũng nghĩ vậy!” Đặc biệt là chàng!
Dường như Giang Tự biết câu nói nàng vừa bổ sung trong lòng: “Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, bổn vương cũng không nghĩ như thế.” Hắn ngừng lại nhìn về phía đôi mắt đã sưng đỏ của nàng: “Chỉ vì việc này mà tức phát khóc à?”
Minh Đàn vội che mắt lại, nhưng mắt nàng hơi đau, che lại khó chịu, vì thế nàng dứt khoát che kín mắt Giang Tự, ngang ngược vô lý nói: “Luật nào của Đại Hiện không cho con gái khóc vì tức chứ!”
Trong lòng Giang Tự bật cười, bàn tay to lớn của hắn phủ lên tay nhỏ của nàng, đang định lôi ra thì nàng lại tỏ vẻ hung dữ nói: “Không được nhìn, xấu lắm!”
“Xấu cũng không sao, dù sao, người vợ tào khang cũng không thể bỏ.”
“……?” Minh Đàn buông tay mình, trừng mắt nhìn thẳng về phía Giang Tự, không thể tin nổi nói: “Sao thiếp lại là người vợ tào khang!”
Hình ảnh đêm tân hôn phu quân nói “Vợ ta rất đẹp” với nàng vẫn còn sống động trước mắt, chưa đến nửa năm đã thành người vợ tào khang có xấu cũng không sao rồi.
Quả nhiên tình cảm vợ chồng trên thế gian này đều chỉ thường thôi!
Lòng nàng chợt lạnh ngắt, miệng cũng mếu xệch ra.
Thấy Minh Đàn tưởng thật, Giang Tự sờ khuôn mặt mềm mại của nàng, dùng ngón cái lau nước mắt cho nàng, lau hết rồi mới nói: “Bổn vương nói giỡn mà thôi.”
“……”
“Phu quân còn biết nói đùa à? Không buồn cười tí nào!”
Minh Đàn thực sự bị chọc tức rồi, lại quay người đi. Nhưng nàng tức thì tức vẫn tự mình xoay lại nhìn Giang Tự lên án: “Chàng không thể nói lời nào hay hơn khen thiếp dỗ thiếp được à? Đồ thô lỗ! Không có chút tình thú nào hết.”
“Tình thú?” Giang Tự thong thả thuật lại.
Hai người đối diện, Minh Đàn nhận ra có nguy hiểm, vội vàng muốn sửa lời. Nhưng bỗng nhiên Giang Tự bình tĩnh ra ngoài sai bảo: “Người đâu, chuẩn bị nước cho Vương phi tắm gội.”
“……?”
“Thiếp không cần tắm gội!”
Giang Tự nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, sờ soạng tấm lưng đã thấm mồ hôi của nàng: “Không tắm à?”
“Vậy, vậy thiếp tắm một mình, không cần chàng tắm cùng.”
Vừa nói đến tình thú hắn đã sai người chuẩn bị nước, nghĩ cũng biết hắn muốn làm chuyện xấu gì, nàng không thèm! Mỗi lần ở trong nước đều làm cho sàn phòng tắm rơi đầy vệt nước, lại còn ầm ĩ rõ là xấu hổ.
Trong lúc cò kè mặc cả, trong gian phòng tắm đã mù mịt hơi sương, màn lụa lay động, cánh hoa bồng bềnh trên mặt nước, hiện ra một màu đỏ ái muội mơ màng.
Giang Tự bế nàng vào phòng tắm còn đặt nàng trên ghế bên rìa bể tắm. Trong phòng tắm của Xuân Tinh Các có một cái bể bằng ngọc trắng, từ khi hai người tới Vĩnh Xuân Viên còn chưa làm chuyện vợ chồng được mấy lần, đương nhiên cũng chưa thử đến nơi này.
Minh Đàn bất an xoa đôi chân nhỏ, cả người phản kháng: “Thiếp, thiếp tự tắm là được, không muốn tắm cùng chàng đâu.”
Lâu rồi chưa triền miên, nàng luôn có dự cảm đêm nay mà để hắn giở trò thành công ở đây thì ngày mai đừng hòng dậy khỏi giường.
Giang Tự cười nhẹ: “Chỉ sợ chuyện này không phải do nàng quyết định.”
Minh Đàn vừa nghe đã thấy không ổn, đứng dậy định chạy trốn ra bên ngoài, nhưng nàng đâu phải đối thủ của Giang Tự, bị bắt lại rất nhanh rồi bị ép lên sau bình phong.
Giang Tự dán vào tai nàng nhắc nhở: “Nàng còn động đậy là bình phong đổ đó.”
“……”
Sau đó bọn nha đầu ngoài phòng sẽ nghĩ Vương gia và Vương phi thật kịch liệt.
Minh Đàn bất động giả vờ phục tùng. Lúc gương mặt tuấn tú của Giang Tự tới gần, nàng bỗng nhiên dùng trán đập bốp một cái vào trán hắn, hít vào nửa hơi rồi lại muốn chạy ra ngoài.
Chỉ là nàng cũng không để ý áo mặc trên người còn đang ở trong tay Giang Tự, vừa chạy xiêm y nàng đã bị kéo ra hơn nửa, không chỉ lộ ra vai ngọc, còn suýt nữa bị ngã dập mặt.
Giang Tự đỡ lấy nàng, thanh âm trầm thấp ái muội: “Đây là Vương phi tự mình làm mẫu, dạy bổn vương tình thú lạt mềm buộc chặt à.”
“……”
Không phải!
Nàng vừa xấu hổ lại vừa tức giận, duỗi tay đẩy Giang Tự, nhưng không đẩy được mà lại trượt chân, ngã người ra sau ——
“Ùm!”
Chìm vào trong bể tắm.
Bọn nha đầu ngoài phòng nghĩ: Vương gia và Vương phi cũng thật là kịch liệt.