Tiêu Dao - Truyền Thuyết Thánh Chiến

Chương 9: Chân tướng đằng sau



Thành trấn bình yên được mấy ngày, nhưng giữa tháng bảy tĩnh lặng đột
nhiên một đợt gió lạ lùng thổi đến. Gió mang theo cát vàng, hơn nữa cát
vàng tích tụ rất nhanh, che cả bầu trời, trên cao chỉ thấy một sắc vàng
vây kín, chốc lát phủ kín hết mặt đường. Người phàm trần đều cho rằng
đây là thiên tai, tuyết rơi giữa tháng bảy chính là điềm báo trước, còn
gió cát bây giờ là tai nạn đến nơi.

Người trong thành bắt đầu đốt hương cầu Phật, còn giết gà mổ heo để cúng tế. Nhưng mọi nỗ lực đều không có tác dụng, bởi vì đây không phải thiên tai, mà là nhân họa.

Thương thế của Tịch Nguyệt được Ức Hà Phiêu giúp đỡ đã hoàn toàn khỏi
hẳn. Ức Hà Phiêu không gọi nàng ta là thích khách như trước nữa. Người
khác đều cho rằng bởi câu nói của Sầm Hàm trước khi qua đời, nhưng trong lòng Ức Hà Phiêu biết rõ, không phải bởi vì câu nói ấy.

– Trời cao sao lại có thể rơi cát vàng nhỉ?

Ức Hà Phiêu hỏi.

– Cát này quen thật.

Trần Phong vươn tay nhận lấy một nắm quan sát.

– Là cát của Ma giới.

Tế Qua bên cạnh lạnh lùng nói, sắc mặt lộ vẻ hung dữ.

– Xem ra Thích khách Ma tộc đuổi đến rồi, hy vọng không làm tổn hại tới người vô tội.

Linh Tường nói.

– Ngự Nô, ba người các ngươi ở lại bảo vệ Lạc Anh và người trong khách
sạn. Ta, Ức Hà Phiêu, Tịch Nguyệt và Tế Qua đi nghênh tiếp bọn chúng,
không thể để gió cát tiếp tục được, không thì cả thành trấn bị chôn vùi
mất.

Trần Phong quyết định.

Gió cát càng ngày càng nhanh, người bình thường không thể nào đi lại
được. Tế Qua không thể không dùng huyễn thuật để giúp mọi người ngăn cản gió cát. Hắn triệu hồi tuyết che trên đầu bốn người, tuyết này khiến
cho thế cát hung bạo phải chuyển đường, không thể tiếp cận.

Nhóm Trần Phong ngược chiều gió cát thẳng tiến trên một con đường, nhà
cửa khắp thành trấn đều phủ lên một lớp cát, xem ra quả thực có cảm giác của sa mạc hoang vu.

Ở cuối con đường, có một người gù lưng đứng đó, gió cát vây quanh. Trần
Phong lướt mắt qua là nhận ra, chính là Độc thích khách Khoa Quỳ.

– Chỉ có mình ngươi thôi sao?

Trần Phong dừng chân quan sát rồi nói.

– Ngươi vẫn còn nhớ ta.

Khoa Quỷ nói nhưng không ngẩng đầu lên, hai tay buông thõng khe khẽ đung đưa.

– Những Thích khách khác cũng như các ngươi, tới phàm trần là linh lực
đều bị phong ấn, không ngờ một hơi thở cuối cùng của Nữ Oa lại lợi hại
đến thế, bao nhiêu năm rồi vẫn chưa chịu tán đi.

– Còn ngươi tại sao không bị phong ấn? Dường như linh lực còn mạnh hơn
nữa, không thì đám cát này ngươi không thể triệu hồi được?

Trần Phong hỏi.

– Mấy trăm năm trước đây, phụ vương của ta vì chế độc mà trúng độc, suýt nữa mất mạng. Cuối cùng được Chúa tể Ma tộc Thương Xá cứu bằng một giọt máu của Hoàng tộc Ma tộc trên ngón tay áp út. Ta chẳng phải không hề bị phong ấn, mà ta căn bản không có linh lực để bị phong ấn, vì ta dùng
độc. Còn đám cát này hoàn toàn là từ giọt máu ấy của Hoàng tộc Ma tộc,
Thương Xá tuy chết rồi nhưng sức mạnh của người vẫn còn tồn tại.

Khoa Quỳ giải thích.

– Ngươi cho rằng mình ngươi là giết được chúng ta sao?

Ức Hà Phiêu hờ hững hỏi.

– Ta chỉ hoàn thành nhiệm vụ, cũng có thể là nhiệm phụ cuối cùng. Độc
thích khách chúng ta ngoại trừ Thương Xá, không nghe lệnh bất kỳ người
nào khác, chỉ là để báo ân cứu mạng thôi. Giờ đây Thương Xá chết rồi, sự tồn tại của ta không còn ý nghĩa gì nữa, do đó, hôm nay ta chỉ tận lực
mà làm, các ngươi không chết thì ta vong.

– Khoa Quỳ, ta hỏi ngươi, Sầm Hàm có phải là do ngươi giết không?

Tế Qua căm hận hỏi, bởi vì ngoại trừ Tịch Nguyệt chỉ còn Khoa Quỳ là cao thủ dùng độc.

– Tế Qua, Vua của Tinh linh Tuyết tộc, không ngờ ngươi lại hồi phục được linh lực, khi mà ngay cả có linh lực tối cao thoát khỏi số mệnh như Ngự Nô cũng không thể. Xem ra sức mạnh của ngươi thực khiến người ta khó
lòng tưởng tượng nhỉ. Sức mạnh của Thần thú sau khi nổi điên khó mà nắm
bắt được, giống như Ma tộc, nghe nói Ma tộc trước kia cũng là Thần tộc
nhưng nhập ma rồi, linh lực lại mạnh hơn so với Thần tộc.

Khoa Quỳ mỉa mai.

– Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta.

– Ta chỉ vừa mới tới phàm trần, ngươi nói tới người mà ta đến nghe còn chưa nghe thấy bao giờ, nói gì tới giết người.

– Khoa Quỳ, ta là Tịch Nguyệt, Hỏa tộc Tinh linh. Trong những người ở
đây, ngươi chỉ có tư cách đánh với ta, ta không thể dùng linh lực giống
như ngươi, dùng độc và ám khí để tỷ thí, ngươi thấy thế nào?

Tịch Nguyệt bước lên trước nói.

– Ha ha ha.

Khoa Quỳ cười khẩy ba tiếng rồi ngừng lại, không nhiều không ít.

– Ta không quan tâm tới chuyện tư cách hay không tư cách của các ngươi,
các ngươi lên cùng lúc cũng chẳng vấn đề gì. Chỉ có điều các ngươi quá
bất cẩn, máu của Hoàng tộc Ma tộc thẩm thấu vào độc, độc đó liền biến
thành có linh lực. Lần trước ở khu rừng nơi vùng ngoài Tam giới các
ngươi đã được thấy một lần rồi đấy.

– Bớt nói nhảm đi.

Tịch Nguyệt nói xong muốn xông lên, nhưng bị Ức Hà Phiêu cản lại.

– Trận đầu tiên, để ta.

Ức Hà Phiêu bảo.

– Không được.

Tịch Nguyệt cương quyết.

– Đối phó với ả, cũng chỉ có dĩ độc công độc là biện pháp hay nhất,
nhưng ngươi chưa từng thấy ả xuất thủ nên rất nguy hiểm, nếu để lỡ cơ
hội rồi sẽ càng khó đối phó hơn. Ta tới bức bách ả phải xuất thủ, ngươi ở bên quan sát kỹ.

Ức Hà Phiêu nói.

– Ngươi tới càng nguy hiểm, không thể được.

Tịch Nguyệt kiên trì.

– Thưa chủ nhân!

Ức Hà Phiêu chuyển hướng sang Trần Phong.

– Để thuộc hạ, thuộc hạ có lông vũ kim sắc hộ thể, không xảy ra chuyện đâu.

– Được, hãy cẩn thận.

Trần Phong ngẫm nghĩ rồi nói.

Ức Hà Phiêu bước lên, vừa đi vừa rút chiếc lông vũ trên đầu xuống. Lông
vũ biến thành một chiếc quạt lớn, lấp lánh hào quang kim sắc.

– Trước tiên hãy dừng gió cát của ngươi lại.

Ức Hà Phiêu quát lên một tiếng, sau đó dùng sức quạt, gió cát thực sự
dừng lại. Chiếc quạt kim sắc lại biến thành có lưỡi cắt sắc bén.

– Ngươi đã sở hữu sức mạnh của Hoàng tộc Thần tộc, bất kể ngươi là ai,
hôm nay ta cũng phải tận lực chiến đấu cùng các ngươi một trận cuối
cùng.

Khoa Quỳ nói xong, dưới đất mọc lên loài thực vật như cỏ, hơn nữa còn
điên cuồng sinh trưởng cực nhanh, khiến cho mọi người liên tưởng tới dây leo của Thụ yêu. Nếu như trên đó còn thêm cả độc của Khoa Quỳ thì đích
xác là chuyện rất đáng sợ, còn hiện tại, chỉ biết vậy mà thôi.

– Như ngươi mong muốn, trận chiến này nhất định là trận cuối cùng của ngươi.

Ức Hà Phiêu múa lên chiếc lông vũ sắc bén phóng tới Khoa Quỳ, nhưng nàng căn bản không thể tiếp cận được ả, bởi vì ở giữa có vô số thực vật lục
sắc ngăn cản.

Ức Hà Phiêu không hề thối lui mà vẫy tay chém đứt, nhưng những thực vật
lục sắc bị chém đứt rồi vẫn điên cuồng sinh trưởng. Ức Hà Phiêu từng
giao thủ với Thụ yêu ở Tử Trúc lâm, hiểu sự lợi hại của loài thực vật
này, tuy có thể tiếp cận nó hơn nữa nhưng với Khoa Quỳ thì không ổn, gần thêm chút nữa là có thể bị trúng độc.

– Không tác dụng đâu, ngươi căn bản không thể phá được Lục Sắc U Linh thảo của ta, mau lui mười trượng.

Tiếng Khoa Quỳ vừa dứt, cỏ lục sắc tấn công cực nhanh tới Ức Hà Phiêu,
Ức Hà Phiêu vội phải lui lại mười trượng mới tránh được đòn trí mạng
này.

– Đáng ghét, đám thực vật lục sắc này so với dây leo của Thụ yêu còn khó chịu hơn. Ngươi cho rằng mắt ta không nhìn ra vị trí của ngươi ư, ta
không tin rằng chẳng thể tấn công tới ngươi.

Ức Hà Phiêu tiếp tục công kích, nàng nghĩ rằng Khoa Quỳ nhất định không thiện cận chiến, chỉ cần tiếp cận là có cơ hội giết ả.

Khoa Quỳ đối mặt với đòn tấn công tấn tốc của Ức Hà Phiêu chỉ tỏ vẻ
khinh thường, có thể đoán rằng ả đang cười, bởi ả luôn gù lưng cúi đầu
nên khuôn mặt không nhìn thấy rõ. Khoa Quỳ cắn vào ngón trỏ, sau đó dưới đất mọc lên cỏ lục sắc vây bản thân vào bên trong. Ức Hà Phiêu đã nắm
chắc lưỡi dao bay lên trên đầu ả, không do dự đối mặt với đám cỏ. Lúc
này Trần Phong, Tịch Nguyệt và Tế Qua bên ngoài kinh hãi, bởi nếu Ức Hà
Phiêu cứ như vậy sẽ nhất định chạm phải cỏ lục sắc, theo đó trúng độc
mất. Nhưng Ức Hà Phiêu lại nghĩ rằng khi nàng trúng độc đồng thời cũng
tặng cho Khoa Quỳ một đòn trí mạng.

Nhưng tất cả đều bị Khoa Quỳ nhìn thấu, Ức Hà Phiêu từ trên không bay
xuống, nhằm thẳng vào đám cỏ bao vây mà đâm xuyên qua, nhưng thân thể
cũng bị cỏ chạm phải. Tuy nhiên bên trong lớp cỏ không hề trông thấy
Khoa Quỳ như trước mà là một mộ phần, mộ phần chuẩn bị cho chính mình.

Nàng vừa tiến vào, cỏ lục khắp nơi vươn dài như kén tằm phủ Ức Hà Phiêu
vào trong. Ba người Trần Phong đứng bên ngoài không nhìn thấy rõ tình
huống, nhưng họ thấy Khoa Quỳ xuất hiện bên ngoài đám cỏ lục là biết
tính nghiêm trọng của tình hình.

– Khoa Quỳ, tại sao ngươi có thể ra được?

Tịch Nguyệt không hiểu hỏi.

– Ta đã nói rồi, đám thực vật này ngoại trừ độc ra còn có linh lực, khi ả tiến vào thì ta đã bước ra rồi.

Khoa Quỳ cười khan hai tiếng.

– Vậy Ức Hà Phiêu…

Tịch Nguyệt lo âu không nói tiếp được.

– Đám cỏ lục này tuy không phải mộ phần cuối cùng của ả, nhưng lại đẩy ả vào cửa của mộ phần.

Cỏ lục đột nhiên bị Ức Hà Phiêu bên trong chém nát thành từng mảnh vụn,
song thân thể nàng đang lảo đảo thấy rõ, xem ra đã trúng độc rồi.

– Tế Qua!

Trần Phong khẽ gọi Tế Qua. Tế Qua lĩnh mệnh phóng roi băng ra muốn cứu Ức Hà Phiêu sắp ngã xuống đất.

– Thân thể cô ấy có độc, để thuộc hạ.

Tịch Nguyệt phi thân tới, đỡ Ức Hà Phiêu sắp ngã dậy. Lúc này sắc mặt Ức Hà Phiêu đã chuyển sang sắc lục, đầu tóc cũng biến thành lục sắc nốt.
Nếu như không có chiếc lông vũ kim sắc trên đầu nàng sớm đã bị độc tính
lan tới tim mà chết rồi.

– Cứ an tâm mà đưa ả lùi về đi. Ta không đánh sau lưng người khác đâu, hơn nữa độc ả trúng không ai giải được.

Khoa Quỳ lắc lắc hai cánh tay buông thõng, nói giọng miệt thị.

Tịch Nguyệt đưa Ức Hà Phiêu gần bên bay trở lại. Khoa Quỳ quả nhiên
không động thủ. Tịch Nguyệt khi lướt qua Khoa Quỳ, nàng nhìn thấy khuôn
mặt cúi xuống của ả, chỉ có thể thấy một nửa bởi vì nửa kia bị mái tóc
lục sắc che đi, nhưng nửa lộ ra cũng phát ra ánh sáng lục sắc, đó là độc khí. Lẽ nào trong thân thể Khoa Quỳ đều là độc, Tịch Nguyệt nghĩ đến mà trong lòng dấy lên nỗi sợ hãi.

Tịch Nguyệt đưa được Ức Hà Phiêu bay tới bên Trần Phong thì Ức Hà Phiêu
đã chỉ còn thoi thóp. Trần Phong vội cúi xuống xem xét Ức Hà Phiêu, muốn đỡ nàng dậy nhưng bị Tịch Nguyệt cự tuyệt, bởi vì trên người Ức Hà
Phiêu có độc, chỉ Tịch Nguyệt có khả năng chạm vào.

– Ức Hà Phiêu, tại sao nàng không dùng lông vũ kim sắc để hộ thân? Như thế nàng sẽ không bị trúng độc.

Trần Phong như đang quở trách, nhưng thực ra là đau lòng.

– Lúc đó không còn kịp nữa, đám cỏ lục ấy so với dây leo của Thụ yêu còn lợi hại hơn nhiều. Tịch Nguyệt, ngươi phải cẩn thận.

Ức Hà Phiêu nói.

– Được, ta sẽ cẩn thận.

Tịch Nguyệt quay sang Trần Phong.

– Thưa chủ nhân, độc Lạc Anh trúng chỉ còn thiếu một vị thuốc cuối cúng, đó chính là Tiên Nhân Thích mà cô ấy trúng phải. Lát nữa thuộc hạ sẽ
dùng toàn lực bức Khoa Quỷ sử dụng Tiên Nhân Thích, chỉ cần châm lên
thân thể Lạc Anh là cô ấy sẽ tỉnh lại.

– Được.

Trần Phong do dự một lát rồi nói tiếp :

– Tịch Nguyệt, ngươi có chắc chắn không?

– Thưa chủ nhân, đây là cuộc chiến cuối cùng của thuộc hạ. Bởi Khoa Quỳ
đã có tâm lý quyết tử nên thuộc hạ không thể lưu lại nửa phần dư lực.

Tịch Nguyệt nói.

– Không được, để ta.

Tế Qua ngăn lại.

– Ngươi không đấu lại ả đâu. Nếu ngươi dùng huyễn thuật, băng tuyết của
ngươi sẽ bị trúng độc, như thế cả huyễn thuật của ngươi cũng bị trúng
độc. Khi đó ngươi sẽ giống như Ức Hà Phiêu, thậm chí còn đáng sợ hơn,
kích động thú tính trong cơ thể ngươi, làm bị thương cả người mình.

Tịch Nguyệt nói.

– Tế Qua, hãy giao cho Tịch Nguyệt đi. Ngươi mau quay về bảo vệ Tiên Cụ.

Trần Phong nói.

– Thưa chủ nhân, ý của người là thích khách sẽ nhân cơ hội này thích sát Tiên Cụ?

Tế Qua hỏi.

– Phải, Ức Hà Phiêu ở cùng một nơi với chúng ta, bọn Tiên Cụ vẫn chưa
khôi phục linh lực công kích, thích khách nhất định sẽ hạ thủ. Ngươi tốt nhất là đừng hiện thân trước khi thích khách xuất hiện. Còn nữa, hãy
bảo Linh Tường và Ngự Nô đưa Lạc Anh tới đây.

Trần Phong nói.

– Tuân lệnh, thưa chủ nhân.

Tế Qua trước khi quay mình đi nhìn qua Tịch Nguyệt, giọng nói nghiêm trọng :

– Nhất định phải cẩn trọng.

Tịch Nguyệt gật đầu, không nói gì, bay thẳng tới trước mặt Khoa Quỳ.
Giữa hai người chỉ còn cách ba trượng. Mái tóc lục sắc của Khoa Quỳ bị
gió thổi tung bay, một mùi gì đó tán phát vào không khí. Mái tóc đỏ của
Tịch Nguyệt dần biến thành càng thêm đỏ, nhưng nàng vẫn không thể đạt
tới sắc đỏ của Vương tộc như Lạc Anh.

– Ta không dùng huyễn thuật, ám khí của ta đều ở trên mình, chúng đều được phủ đầy những loại độc khác nhau.

Từng tầng từng tầng y phục của Tịch Nguyệt giắt đầy độc tiêu phi đao
dưới ánh mặt trời lấp lánh những màu sắc khác nhau, cực kỳ đẹp mắt.

– Đó là chuyện của ngươi, vừa rồi ngươi đã thấy ta xuất thủ nên không cần ta phải nói nhiều, bắt đầu đi.

Khoa Quỳ nói xong, lắc lắc hai tay, đứng ở nguyên một chỗ bất động.

Tịch Nguyệt khe khẽ rung người, ba ngọn phi đao đã phóng ra. Ngọn đầu
tiên ở dưới tầng y phục thứ ba, nơi vùng eo, phóng thẳng tới Khoa Quỳ.
Khoa Quỳ hiểu rằng cỏ lục không thể ngăn cản thế công kích mạnh mẽ của
phi đao, nên di động thân thể tránh né. Nhưng chân còn chưa đứng vững
thì ngọn phi đao thứ hai đã từ trên trời phóng xuống, đây là từ tầng y
phục thứ nhất nơi vai của Tịch Nguyệt phóng ra. Khoa Quỳ tránh né không
kịp, dùng sức vẫy mạnh mái tóc, đẩy phi đao đâm sang bên cạnh. Tiếp ngay sau đó là ngọn phi đao thứ ba, từ tầng y phục cuối cùng nơi chân phải
của Tịch Nguyệt trực tiếp xuyên xuống dưới đất, vào lúc Khoa Quỳ không
phòng bị đâm xuyên qua tâm tạng của ả.

Khoa Quỳ đứng đó bất động. Trần Phong và Tịch Nguyệt đều cảm thấy không
ổn. Nếu quả Khoa Quỳ bị Tịch Nguyệt sát tử rồi, sát khí và độc khí quanh đó phải tán đi mới đúng, nhưng lại không vậy mà chúng còn thêm dày đặc, do đó mọi người đều nhìn chằm chằm vào Khoa Quỳ đang đứng yên.

Tiếng cười của Khoa Quỳ vang lên, sau đó Tịch Nguyệt nhìn thấy Khoa Quỳ
trước mắt mình ngã xuống đất, biến mất. Còn Khoa Quỳ đích thực đứng đằng sau, không bị vết thương nào.

– Ta quả là bất cẩn nhất thời, không ngờ lại để cho ngươi giết thế thân của ta nhanh như vậy.

– Thì ra ngươi luôn trốn đằng sau, ta xem ra ngươi còn có mấy thế thân nữa chết thay.

Tịch Nguyệt liên tiếp phát ra ba ngọn phi đao.

– Thế thân này là linh lực của Hoàng tộc Ma tộc huyễn hóa thành, chỉ có một thôi, để cho ngươi thấy thực lực chân chính của ta.

Khoa Quỳ nói xong thì phi đao đã tới gần, nhưng đồng thời trên người ả
cũng mọc ra những mũi gai thật đáng sợ. Lũ gai này cứng rắn phi thường,
phi đao phóng tới bị bật nảy trở lại.

Trần Phong và Tịch Nguyệt nhìn thấy Khoa Quỳ mình đầy gai nhọn mà ngây
ra. Lũ gai này mọc ra từ thân thể của Khoa Quỳ, thân thể của thị rốt
cuộc được cấu tạo thế nào mới có thể như vậy được? Đám gai còn có thể
tùy ý co lại biến dài biến to, khiến cho phi đao của Tịch Nguyệt bị nảy
ra rồi lại thu vào trong cơ thể ả.

– Thân thể của ngươi vừa xong là gì vậy?

Tịch Nguyệt hỏi.

– Người trong Tam giới không thể có dạng này được.

– Người bình thường trong Tam giới có lẽ không thể, nhưng ta là con gái
của độc. Để báo đáp lại ơn cứu mạng của Thương Xá nên từ nhỏ phụ vương
đã dùng độc trên cơ thể ta, thậm chí trong thân thể ta còn đặt vào một
con Độc Thú trưởng thành cùng ta.

Giọng nói của Khoa Quỳ không còn bình tĩnh như lúc trước.

– Còn có loại phụ vương như thế sao, đúng là loài cầm thú.

Tịch Nguyệt giận giữ mắng.

– Không cho ngươi nói về phụ vương ta.

Khoa Quỳ hét lên một tiếng, khôi phục lại sự bình tĩnh.

– Người chỉ là để báo ơn cứu mạng thôi.

– Ơn cứu mạng ư?

Tịch Nguyệt cười một tiếng.

– Ta thấy là các ngươi ngu xuẩn bị lợi dụng mới đúng.

– Bất kể nói thế nào, bất kể bức ép phụ vương ta làm thế nào, phụ vương
ta vẫn nhớ, trước sau gì Thương Xá cũng đã cứu tính mệnh của người. Nếu
không có Thương Xá, phụ vương đã sớm mất mạng rồi, ta và đệ đệ cũng
không thể tồn tại.

Thân thể của Khoa Quỳ khẽ run lên.

– Đệ đệ?

Trần Phong nghi hoặc, bởi vì chưa từng thấy đệ đệ của Khoa Quỳ.

– Ba trăm năm trước, Thương Xá ra lệnh cho phụ vương chế tạo một Độc
thích khách lợi hại, nhân tuyển tốt nhất đương nhiên là người của Độc
thế gia chúng ta. Lần đó là lần đầu tiên Thương Xá muốn yêu cầu phụ
vương làm việc cho ngài, do đó phụ vương dùng ta để thí nghiệm. Thí
nghiệm thành công rồi, Thương Xá rất hài lòng, hơn thế ngài còn muốn phụ vương chế tạo thêm một Độc thích khách nữa, bởi vì người biết ta có đệ
đệ. Nhưng phụ vương không muốn để đệ đệ biến thành dạng như ta bèn đem
nó đào tẩu trong đêm, sau đó cũng không quay trở lại.

Khoa Quỳ nói xong ngước mặt lên. Một nửa mặt tuy phát ra ánh sáng lục
sắc, nhưng thực sự rất đẹp. Nửa bên kia mặt bị mái tóc che phủ, từ dưới
đất mọc lên một ngọn cỏ lục như một bàn tay dịu dàng vén mái tóc lên.
Tịch Nguyệt và Trần Phong trông thấy giật mình mắt mở to kinh hãi, đó
không ngờ là xương khô, nửa đầu lâu lục sắc, không chút da thịt, bên
trong đầy những thứ gì đặc sệt sóng sánh.

– Có lẽ Thương Xá cho rằng phụ vương ngươi không tuân lệnh mà giết đi,
ngươi thành dạng này cũng đều là kiệt tác của Thương Xá. Ngươi sao còn
muốn bán mạng cho hắn, huống chi, hắn đã chết rồi.

Tịch Nguyệt thắc mắc.

– Phụ vương vì Thương Xá, vậy ta chính là vì phụ vương. Ta phải tuân thủ việc người còn để lại, phải làm việc cho Thương Xá. Nhưng giờ đây
Thương Xá chết rồi, ta sống cũng không còn ý nghĩa hay giá trị, do đó,
hôm nay là trận chiến cuối cùng của ta.

Khoa Quỳ đáp.

– Đánh bại chúng ta cũng thế, thất bại cũng vậy, ngươi đều quyết định sẽ chết.

– Phải, độc trong cơ thể khiến ta đau đớn đến không thiết sống nữa. Phụ
vương mang theo đệ đệ tới phàm trần nhưng gặp phải Tinh linh Ngũ tộc và
Công chúa Thần tộc, cuối cùng bị bọn chúng giết chết. Sau này Công chúa
Kiển Xá mang thi thể phụ vương trở lại, Độc thế gia chỉ còn mình ta thực là rất cô độc.

Khoa Quỳ nói.

– Thực lòng bội phục sự trung thành của ngươi. Nếu không phải thờ chủ
khác nhau, ta nghĩ rằng chúng ta sẽ là bằng hữu rất tốt, có thể cùng
người như ngươi quyết một trận tử chiến cũng vinh quang. Hôm nay, hãy để chúng ta quyết chiến một trận cuối cùng vì chủ nhân của mình.

– Trần Phong, sau khi thiếp chết, chàng hãy lấy chiếc lông vũ kim sắc
trên đầu tiếp xuống, sau đó giữ nó để nghĩ biện pháp tìm ra Công chúa
một ngàn năm trước, vì nguyên thần của Công chúa nằm bên trong đó. Bọn
chàng phải ngăn cản cơn Vạn thế hạo kiếp đang tới, cứu lấy Tam giới.
Thiếp tuy là do linh lực của Công chúa tạo nên nhưng từ khi sinh ra đã
rời khỏi nàng ta. Thiếp sở hữu mọi thứ của mình, liên quan duy nhất với
nàng ta là thiếp giữ nguyên thần của Công chúa, nhưng thiếp dường như đã biến thành thế thân, hoặc giả đến thế thân cũng chẳng phải, mà chỉ là
một ảo ảnh mà thôi.

Ức Hà Phiêu nhìn Trần Phong, nói xong câu này, mắt huyền cố ngăn dòng lệ.

– Ức Hà Phiêu, nàng đừng nghĩ nhiều. Nàng không phải thế thân của ai
hết, càng chẳng phải ảo ảnh của ai. Còn ta, chúng ta cũng chưa từng nghĩ vậy.

Trần Phong rõ ràng đã hơi kích động.

– Phải cũng tốt, mà không phải cũng được, bây giờ đều đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Ức Hà Phiêu buồn bã.

– Được rồi, nàng đứng nói nhiều nữa, hãy giữ lấy tâm mạch. Tịch Nguyệt và chúng ta nhất định sẽ tìm cách cứu nàng.

– Không được. Nếu thiếp không nói bây giờ, sau này không còn cơ hội nữa. Thiếp hiểu thân thể của mình đã trúng độc rất nặng rồi.

Ức Hà Phiêu nhìn Trần Phong, ánh mắt như đang khẩn cầu khiến không ai nỡ lòng cự tuyệt.

– Trần Phong, có chuyện thiếp phải nói với chàng.

Trần Phong không nói gì, Ức Hà Phiêu tiếp tục :

– Thiếp luôn luôn hoài nghi Tịch Nguyệt, luôn luôn phản đối Tịch Nguyệt, thực ra không hề có ác ý gì. Hôm đó hiểu rằng nàng ta không giải thích
là để khiến mọi người hoài nghi, làm thích khách thực sự buông lỏng cảnh giác. Do đó thiếp mới mượn thế nước đẩy thuyền đi phụ trợ cho phương
pháp ấy, không hiểu Tịch Nguyệt có trách thiếp không.

– Tịch Nguyệt không trách nàng đâu. Tinh linh Hỏa tộc đều luôn nói
thẳng, nếu trách móc nhất định sẽ nói ra. Nàng luôn đối xử với Tịch
Nguyệt như vậy, trong lòng nhất định cũng hiểu Tịch Nguyệt có thể chịu
đựng được, bởi vì ta rất để ý tới cảm nhận của Tịch Nguyệt.

– Đúng, có lúc thiếp thấy bản thân mình làm hơi quá, sợ rằng Tịch Nguyệt không chịu được.

– Ức Hà Phiêu, sao nàng lại khẳng định Tịch Nguyệt không phải là thích khách?

– Nữ nhân rất tin tưởng vào cảm giác của mình, cảm giác báo cho thiếp
biết Tịch Nguyệt không phải là thích khách, hơn thế nữa nó còn rất mạnh.

– Vậy trong lòng nàng có phải đã nghi ngờ ai là thích khách đích thực không?

– Có, nhưng cảm giác dường như sai rồi, bởi y cũng bị thích khách giết chết.

– Ta biết nàng định nói tới ai, Tịch Nguyệt đã từng nghi ngờ, Linh Tường cũng đã từng nghi ngờ, thậm chí cả người chết đầu tiên là Phá Trúc cũng đã từng nghi giờ, còn bây giờ ta cũng nghi ngờ.

– Bây giờ ư?

– Đúng, bây giờ. Chỉ có điều không chỉ là nghi ngờ, ta nghĩ ta đã chứng
thực được rồi, nhưng vẫn còn thiếu một số điểm chưa được làm rõ. Ta nghĩ chỉ có bản thân y mới nói rõ cho ta biết được thôi.

– Chàng nói là Cát Duyệt? Nhưng y đã chết rồi mà, chúng ta tận mắt trông thấy, Tiên Cụ còn tận tay mai táng y.

– Nhưng hôm sau lại cùng biến mất với thi thể của Phá Trúc. Y là cao thủ dùng độc, còn hơn cả Tịch Nguyệt, dùng một loại độc để khiến bản thân
giả chết hẳn là có thể thực hiện được.

– Thiếp có chút không hiểu.

– Nàng sẽ hiểu thôi, lát nữa khi Tế Qua bắt được y, chúng ta sẽ từ đó biết được toàn bộ bí mật.

– A, Trần Phong!

Qua một lúc, Ức Hà Phiêu lại nói :

– Chàng tạo cho thiếp cảm giác như là một kiếp vậy.

– Kiếp ư? Kiếp gì vậy?

– Tình kiếp.

– Lần này đến lượt ta không hiểu rồi.

Trần Phong không phải là quả thực không biết. Trong lòng hắn hiểu rõ
giữa hắn và Ức Hà Phiêu có một mối ràng buộc vô hình, chỉ là hắn không
biết phải nói sao.

– Một tình kiếp luân hồi ngàn năm. Thiếp có thể nói rằng đó là một sự
tiếp tục hoặc vượt qua, vì tình cảm của chàng với Công chúa, một ngàn
năm trước tay trái của chàng nắm tay phải của Công chúa, sự ấm áp giữa
đôi bàn tay đến một ngàn năm vẫn đọng lại chẳng tan. Đợi tới lần sau
trùng phùng, Công chúa nhất định cũng nhớ, không thì chẳng thể nào khiến cho sau khi thiếp sinh ra tay phải cũng mang sự ấm áp như thế.

– Đừng nghĩ nhiều, nàng là nàng, Công chúa là Công chúa, huống chi chuyện ngàn năm trước ta đều không còn nhớ nữa.

Trong lúc Trần Phong nói, tay trái không ngừng rung động, sự ấm áp phảng phất như cắn vào lòng bàn tay hắn.

– Thiếp không nghĩ vớ vẩn đâu, đây là sự thật.

Tay phải của Ức Hà Phiêu nắm lại, sau đó chầm chậm mở ra.

Một loạt tiếng buớc chân từ xa tiến tới gần. Ngự Nô và Linh Tường đưa Lạc Anh tới bên Trần Phong.

– Thưa chủ nhân, chúng thuộc hạ đã đưa Lạc Anh đến.

– Ừ, đợt một lát đi. Nàng ta sẽ mau tỉnh lại thôi.

Trần Phong đột nhiên nhớ tới chuyện là ai đã hạ độc Lạc Anh. Nội gián trong các Tinh linh Vương tộc là ai?

– Ức Hà Phiêu thụ thương rồi sao?

Linh Tường quan tâm hỏi.

– Là do độc của Khoa Quỳ làm bị thương. Khoa Quỳ lợi hại hơn lần đầu giao thủ với chúng ta nhiều.

Trần Phong bảo.

– Đối phó được với Khoa Quỳ cũng chỉ có Tịch Nguyệt thôi, nhưng nàng ta đang gặp khó khăn phải thối lui kìa.

Ngự Nô bên cạnh nhận xét.

Cát vàng cuộn tung, Tịch Nguyệt và Khoa Quỳ mặt đối mặt, sát khí tán
phát trên người đã hình thành một cơn gió hữu hình, thổi cát vàng bay
lên cao. Hiện giờ nơi này quả thực rất giống với sa mạc ở Ma giới.

Nhìn nhau đã lâu rồi, nhưng cả hai đều chưa xuất thủ, họ đang đợi gì?
Một nhược điểm trí mạng? Không phải. Họ kính trọng lẫn nhau, trong lòng
đều hiểu, tiếp tục xuất thủ nhất định phải phân thắng bại, thắng hay bại lại chính là chuyện sinh tử. Như vậy chẳng những mất đi một đối thủ, mà còn ít đi một bằng hữu, một bằng hữu rất đáng kính trọng.

– Tốn quá nhiều thời gian cũng không ý nghĩa gì, ta đã mệt rồi, ta chỉ muốn mau chóng kết thúc, chúng ta bắt đầu thôi.

Khoa Quỳ nói xong triệu hồi vô số cỏ lục dưới mặt đất, điên cuồng sinh trưởng.

– Được, tiếp tục tiếp một đao của ta.

Tịch Nguyệt vung tay phóng mũi đao trên tay ra.

Khoa Quỳ đột nhiên cảm giác thân thể đau đớn vô cùng, như có gì đó muốn
chui ra. Tình huống này thường thường xảy ra, thường thì nàng vẫn chế
ngự được, nhưng hôm nay nàng không khống chế được nữa. Đó chính là Độc
Thú trong cơ thể nàng.

Khoa Quỳ ôm lấy đầu đau đớn hét lên. Tịch Nguyệt mắt thấy mũi phi đao
sắp xuyên qua tim Khoa Quỳ, trong lòng không ngờ đã thấy chút âu lo, chỉ có điều nàng đã lo lắng thừa. Nàng nên lo cho chính bản thân mình thì
hơn. Độc Thú trong cơ thể Khoa Quỳ hiện ra, gai xuyên qua thân thể Khoa
Quỳ, toàn thân đầy gai nhọn cứng rắn, đẩy văng phi đao của Tịch Nguyệt
lại.

Lúc này Khoa Quỳ dường như đã phát điên, không còn khống chế nổi bản
thân mình nữa, đến đầu và mặt cũng đều bị đâm xuyên. Tịch Nguyệt nhìn
thấy tình trạng này cũng bị bất ngờ không tìm ra nơi nào có thể tấn
công, trước sự phòng ngự không cách nào áp sát này.

– Có giỏi tới đây cận chiến đi!

Một giọng nói phát ra từ trong cơ thể Khoa Quỳ, sau đó Khoa Quỳ cấp tốc phóng tới Tịch Nguyệt.

Phi đao và độc tiêu của Tịch Nguyệt đều là ám khí, thích hợp đánh xa
hoặc tấn công khi đối phương không phòng bị, nhưng cận chiến vô cùng bất lợi với nàng. Nàng rút hai ngọn phi đao nắm trong tay rồi bay tới chiến đấu cùng Khoa Quỳ, nhưng toàn thân Khoa Quỳ mọc ra đầy gai độc khiến
cho Tịch Nguyệt căn bản không thể làm bị thương đối thủ.

– Tịch Nguyệt! Đây là song kiếm của Phá Trúc, hãy dùng chúng để đối phó với Khoa Quỳ.

Linh Tường nói rồi ném cho Tịch Nguyệt cặp kiếm.

Tịch Nguyệt trên không nhận lấy, sau đó tách lớp trúc bao bọc, lưỡi liếm sắc bén lộ ra. Điều khiến nhóm Trần Phong không nghĩ tới là Tịch Nguyệt sử dụng song kiếm lại giỏi đến thế, có lẽ do nàng và Phá Trúc trưởng
thành cùng nhau từ thuở nhỏ, đều đã từng học công phu của nhau, thực ra
Phá Trúc cũng đã rất chú tâm nghiên cứu ám khí và độc chất.

Binh khí của Tịch Nguyệt dài hơn nên an tâm đối phó với gai trên người
Khoa Quỳ hơn một chút. Nàng phát hiện ra phân bố gai trên người Khoa Quỳ chưa phải đã dày tới mức gió thổi không qua, mà giữa chúng cũng có
khoảng trống, chỉ là khoảng trống rất nhỏ, không đủ cho phi đao đâm vào.

Hai người giao chiến trên không mấy chục chiêu, Tịch Nguyệt tìm cơ hội
đâm vào khoảng trống trước ngực Khoa Quỳ, khoảng trống này tuy không đủ
cho mũi phi đao nhưng với trúc kiếm thanh mảnh của Phá Trúc vẫn có khả
năng đâm vào.

Khoa Quỳ đại khái không ngờ được binh khí của Tịch Nguyệt lại có thể đâm qua, thụ thương rớt xuống từ trên không. Tịch Nguyệt thừa thắng truy
kích, thanh trúc kiếm kia nhằm đâm vào đầu Khoa Quỳ.

– Ngươi đã không còn binh khí, để ta xem ngươi lấy gì để chống đỡ.

Khoa Quỳ đang rơi xuống đột nhiên vụt bay lên ngay trước khi chạm đất,
cả hai thanh trúc kiếm đều dính vào người, nhưng quan sát bên ngoài thì
thấy Khoa Quỳ căn bản không hề thụ thương, tất cả vừa xong đều là giả,
nhằm mục đích khiến Tịch Nguyệt phải dùng hết binh khí trên tay.

Tịch Nguyệt thấy Khoa Quỳ đột nhiên xoay tròn bay tới cực nhanh, vội
vàng phóng ra mấy ngọn phi đao, nhưng đều bị văng ra. Nàng không chạy
thoát khỏi đợt tấn công áp sát của Khoa Quỳ. Khoa Quỳ bên cạnh nàng xoay tròn như trận cuồng phong, gai trên người như ngàn vạn mũi dao cắt vào
Tịch Nguyệt. Máu của Tịch Nguyệt bắn tung trên không, vết cắt trên người càng lúc càng nhiều, giờ đã không còn sức để phản công, cứ như vậy bị
Khoa Quỳ cắt xé từ trên trời rớt xuống đất.

Tịch Nguyệt ngã rơi bên cạnh Trần Phong, khắp người đầy những vết cắt,
thịt da lẫn với máu, máu chảy ra đều biến thành lục sắc, đó là độc trên
những mũi gai. Tịch Nguyệt khó nhọc đứng dậy, răng nghiến chặt.

– Tịch Nguyệt, đừng miễn cưỡng.

Trần Phong khuyên can.

– Thưa chủ nhân, xin hãy tin thuộc hạ. Thuộc hạ đã từng nói với người
rằng, Tiên Nhân Thích là một loại thực vật chỉ có thể sinh trưởng ở sa
mạc Ma giới. Thế nhưng không ngờ Độc Thú trong cơ thể Khoa Quỳ lại chính là Tiên Nhân Thích, thực vật biến thành động vật.

Tịch Nguyệt nói.

– Ngươi nói thứ trên cơ thể ả chính là Tiên Nhân Thích à?

– Đúng, chỉ cần dùng nó để châm vào Lạc Anh, nàng ta sẽ tỉnh lại.

– Lạc Anh ở đây, còn Tiên Nhân Thích ở trên mình Khoa Quỳ, nhưng cự ly này dường như vĩnh viễn không thể tiếp cận được.

– Thuộc hạ nhất định phải rút một mũi gai ra. Thuộc hạ thân là Tinh linh Hỏa tộc nên nhất định phải cứu sống Vua của Tinh linh Hỏa tộc. Thưa chủ nhân, Lạc Anh cũng là chủ nhân của thuộc hạ.

Trong mắt Tịch Nguyệt lấp lánh sự cố chấp và kiên cường.

Trần Phong không cản trở nữa. Tịch Nguyệt thân mình đầy máu bước về phía Khoa Quỳ. Máu rơi trên mặt đất biến thành hổ phách lục sắc, lắng lại
đến ngàn năm sau, tạo thành minh chứng bất diệt cho thời khắc này.

– Ngươi không phải là đối thủ của ta, chỉ cần ta xuất thủ thêm lần nữa là ngươi sẽ chết.

Khoa Quỳ nói.

– Bây giờ ta đã nắm chắc giết được ngươi, ta còn có một chiêu sau cùng.

Tịch Nguyệt cố gắng giữ cho thân thể đứng thẳng không lảo đảo, nói với ngữ khí cứng rắn.

– Vậy ta cũng muốn xem xem ngươi còn tuyệt chiêu gì chưa sử ra.

Giọng nói của Khoa Quỳ kèm theo sự khinh miệt.

– Hãy nhảy một vũ điệu nào.

Tịch Nguyệt nói rồi rút độc thoa cái trên mái tóc ra phóng tới, nhưng
Khoa Quỳ không hề né tránh bởi vì nó không thể làm Khoa Quỳ bị thương
được. Mái tóc Tịch Nguyệt lúc này xổ tung ra, chầm chậm bay lên, máu
theo chuyển động của thân thể mà lượn theo giữa không trung. Chợt nghe
thấy nàng hét lên :

– Lưu Tinh Hỏa Vũ!

Độc tiêu phi đao trên mấy tầng y phục của nàng tựa mưa sao băng nhanh như chớp bay tới Khoa Quỳ.

– Vô dụng, vô dụng thôi. Những thứ này căn bản không làm gì ta được, đừng lãng phí sức lực nữa.

Khoa Quỳ không hề né tránh, chỉ quay tròn thân thể tại chỗ, dùng gai trên người để đẩy văng ám khí ra.

Vũ điệu của Tịch Nguyệt múa lên cho tới khi trên người không còn ám khí. Khi nàng từ trên không tiếp đất thì đã không đứng vững được nữa, phải
khuỵu gối xuống. Khoa Quỳ đẩy hết độc tiêu văng ra đất, cũng đứng nguyên tại chỗ dừng chuyển động, đối mặt với Tịch Nguyệt cười dữ tợn.

– Ngươi đã không còn binh khí nữa rồi.

Khoa Quỳ nói.

– Binh khí của ta đã đâm trúng ngươi rồi. Ta đã thắng. Tịch Nguyệt nói.

– Binh khí của người đều rơi dưới đất hết cả, căn bản còn không tiếp cận nổi thân thể ta chứ nói gì tới đâm trúng. Thực là trò đùa.

– Vậy hả?

Tịch Nguyệt khó khăn đứng dậy, ngước đầu lên, mái tóc đỏ hồng bay tứ tán.

Trên đầu ta ngoại trừ độc thoa còn có một mũi độc châm nữa, vừa rồi khi
ta rút độc thoa phóng về phía ngươi thì độc châm cũng bay theo. Sự chú ý của ngươi đều dồn vào đám phi đao, còn độc châm ngầm phóng ra lại tìm
tới tử huyệt của ngươi.

– Có phải ngươi điên rồi không, ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?

Khoa Quỳ giả như đang bình tĩnh, nhưng sắc mặt rõ ràng hơi căng thẳng.

– Tử huyệt của ngươi nằm ở gan bàn chân. Độc châm của ta đi ngầm dưới
đất, giờ đây ngươi hẳn đã có cảm giác rồi, chân trái hơi tê, không còn
tri giác.

Tịch Nguyệt nói xong Khoa Quỳ đột nhiên nghiêng người ngã xuống đất, bởi vì chân trái đã mất tri giác, không thể nâng đỡ được thân thể nàng.

– Sao ngươi biết được?

Khoa Quỳ không hiểu hỏi.

– Dựa vào cảm giác, còn nữa, ngươi không phải là Khoa Quỳ đích thực mà
là Độc Thú, để tránh bản thân khỏi bị thương nên nhất định sẽ chọn nơi
an toàn nhất để trốn, mà trên thân thể Khoa Quỳ, nơi an toàn nhất chính
là gan bàn chân. Ta nghĩ rằng khi phi châm của ta đâm trúng thân thể của Khoa Quỳ, ngươi cũng không thể không bị thương, phải chứ?

Tịch Nguyệt hỏi.

– Thực sự không ngờ lại thua ngươi, ta thực sự không cam tâm, không cam tâm.

Khoa Quỳ thu hết gai trên người vào trong, sau đó chân trái đứt ra, trở
thành Độc Thú toàn thân đầy gai, nhưng nó đã bị độc châm của Tịch Nguyệt đâm trúng, ban đầu tê đi, lát sau sẽ chết trong cơn đau đớn.

– Ta cuối cùng cũng có thể rời khỏi ngươi rồi, bao năm qua bị ngươi hành hạ thật thống khổ.

Khoa Quỳ bò ra cách đó mấy mét, như muốn xa Độc Thú ra một chút.

– Nếu ngươi không thả lỏng ý chí chiến đấu thì hai ta hợp lại nhất định
có thể đánh bại ả, thậm chí là giết hết toàn bộ người ở đây.

Độc Thú kêu lên.

– Thả lỏng ý chí chiến đấu ư?

Tịch Nguyệt không hiểu, nhìn Khoa Quỳ hỏi tiếp :

– Lẽ nào khi ta phóng ngọn phi đao ấy ngươi không muốn né tránh? Muốn chết dưới đao của ta à?

– Phải, ta cảm thấy quá mệt mỏi rồi, hơn nữa ta cam tâm tình nguyện chết dưới đao của ngươi bởi vì ngươi hiểu ta.

Khoa Quỳ mỉm cười rạng rỡ.

Không xa nơi đó, Tế Qua và Tiên Cụ đã tới, hơn nữa còn mang theo một
khối băng lớn, bên trong là một tên hắc y nhân bịt mặt, chính là tên
thích khách đó.

– Thưa chủ nhân, theo lệnh người, thích khách đã bị bắt.

Tế Qua nói.

– Được. Khoa Quỳ, trước khi ngươi chết, ta muốn tặng cho ngươi một món quà.

Trần Phong nói.

– Ta không cần gì cả, ta không có gì cần lo, ta chỉ muốn chết mau một chút thôi.

Khoa Quỳ bảo.

– Ở phàm trần chúng ta liên tục hi sinh ba người, hơn thế nữa Ức Hà
Phiêu và Tiên Cụ mấy lần bị thích sát, lại không phải do các ngươi làm.
Ngươi không thấy lạ sao?

Trần Phong hỏi.

– Vậy thì sao chứ? Ta không hứng thú.

– Thích khách này có liên quan với ngươi. Ngươi nhất định phải biết vì
ta nghĩ bản thân thích khách này cũng muốn gặp ngươi vô cùng.

Trần Phong nói xong ra lệnh cho Tế Qua làm băng tan chảy ra, sau đó tên hắc y nhân bịt mặt hiện ra trước mọi người.

– Cát Duyệt, trận chiến thích sát này, ngươi thắng hay là chúng ta thắng?

Câu hỏi này của Trần Phong khiến những người khác rất kinh ngạc, bởi vì trong lòng họ nghĩ rằng Cát Duyệt đã chết rồi.

– Ngươi đã biết là ta rồi, chẳng hổ là chủ nhân của Vương tộc Tinh linh Ngũ tộc.

Hắc y nhân bỏ khăn bịt mặt xuống, lộ ra khuôn mặt cương nghị đó, quả nhiên là Cát Duyệt.

– Ta luôn nghi ngờ, thực sự vừa xong mới khẳng định được qua lời của Khoa Quỳ.

Trần Phong đáp.

Cát Duyệt nhìn qua Khoa Quỳ, trong mắt bất ngờ đẫm nước, sau đó hắn mau chóng quay đầu về hướng Trần Phong.

– Ngươi còn biết gì, nói tiếp đi.

– Phải nói từ đầu, hôm đó chiến đấu với Vương Xà trong rừng thực ra
ngươi ở gần đấy. Sau đó bị chúng ta phát hiện ngươi đã dùng đao vẽ nên
vết thương hình chữ “X” trên cánh tay mình, hơn nữa còn dùng độc trên
đó, như vậy không ai nghi ngờ ngươi. Đương nhiên, càng quan trọng hơn là có thể khiến vết thương đó tồn tại mãi.

– Điều đó có ý nghĩa gì?

Cát Duyệt hỏi.

– Bởi vì ngươi đã nhìn thấy Ức Hà Phiêu bước ra từ trong thân thể Vương
Xà, lại còn nghe thấy lời chúng ta nói chuyện, hiểu rằng nàng ta là
nguyên thần của Công chúa, cho nên phải giết chết nàng ta.

Trần Phong nói tới đây, dừng lại một chút rồi tiếp tục :

– Phải, tiền đề chính là ngươi căn bản không phải Tinh linh Lôi tộc mà
thuộc Ma tộc Độc thế gia. Ngươi mới chính là cao thủ dùng độc đích thực, Khoa Quỳ là tỷ tỷ của ngươi.

– Sao cơ? Đệ đệ.

Khoa Quỳ vạn phần kinh ngạc bật thốt.

– Tỷ tỷ!

Cát Duyệt kêu lên một tiếng, nước mắt tuôn trào, chạy tới ôm đỡ Khoa Quỳ dậy.

– Bao nhiêu năm nay đệ đều ở phàm trần à? Tại sao không tới tìm ta?

Khoa Quỳ hỏi.

– Đệ phải báo thù, bao nhiêu năm chính là để đợi thời cơ này, nhưng chẳng ngờ đệ không giết được chúng.

Cát Duyệt nói.

– Kiển Xá từng nói với ta, phụ vương đã bị Tinh linh Ngũ tộc giết hại, có phải thế không?

Khoa Quỳ hỏi.

– Ba trăm năm trước, phụ vương trong đêm đem đệ chạy khỏi Ma tộc. Tới
phàm trần, người vốn muốn tìm một hộ nông dân nuôi đệ, nhưng giữa đường
gặp phải Tinh linh Lôi tộc là Cát Duyệt. Phụ vương giải thích với y
nhưng Cát Duyệt căn bản không nghe giải thích, hai bên động thủ. Cát
Duyệt trúng độc của phụ vương nhưng người không hề muốn giết y. Khi đó
Công chúa Thần tộc đã xuất hiện, phụ vương nói chỉ cần để chúng ta đi là sẽ giải độc cho Cát Duyệt nhưng Cát Duyệt nguyện tự sát chứ không bỏ
qua cho chúng ta. Công chúa Thần tộc thấy Cát Duyệt chết rồi liền giết
phụ vương. Máu của phụ vương bắn lên mặt đệ, đệ vĩnh viễn không thể quên thời khắc ấy. Sau đó Kiển Xá tới, quyết chiến cùng Công chúa Thần tộc,
giết chết Công chúa Thần tộc, để đệ ở lại phàm trần, nói rằng hãy đợi cơ hội báo thù.

Cát Duyệt nhớ lại ba trăm năm trước đây khi hắn mới chỉ là một đứa trẻ,
trên mặt vẫn còn giọt máu nóng hổi của phụ vương bắn lên.

– Do đo ngươi mang mối hận trong lòng, kẻ muốn giết đầu tiên chính là
Công chúa người đã giết phụ vương ngươi. Ngươi vốn cho rằng Kiển Xá đã
giết nàng ta, nhưng hôm đó trong rừng nghe thấy Ức Hà Phiêu chính là
nguyên thần của Công chúa, hơn nữa tướng mạo cũng tương đồng, do đó mà
ngươi quyết giết Ức Hà Phiêu. Kẻ thứ hai ngươi muốn giết là Tiên Cụ, bởi vì hắn chính là Tinh linh của Vương tộc Lôi tộc.

Trần Phong tiếp lời.

– Phải. Phụ vương của ta là người tốt. Người chưa từng nghĩ tới chuyện
làm hại ai, người chỉ muốn bảo vệ ta tới một nơi an toàn, nhưng các
ngươi không chịu bỏ qua cho chúng ta.

Cát Duyệt gào lên.

– Vậy còn Phá Trúc và Sầm Hàm bị ngươi giết thì sao. Bọn họ làm gì với
ngươi, bọn họ là bạn bè cùng sống với ngươi ba trăm năm trước, ngươi có
phải cũng đáng bị ngàn đao phân thây không.

Trần Phong thoáng tức giận.

– Ta công nhận, ta có lỗi với bọn họ. Nhưng vì mục đích của mình, cái gì cũng đều không còn quan trọng. Ta có thể đem tính mạng mình trả cho họ, có thể nhận ngàn đao phân thây, nhưng thù của ta nhất định phải báo.

– Chính vì trong lòng ngươi chỉ có thù hận nên mới sống trong đau khổ suốt ba trăm năm, ngươi thấy có đáng không?

– Lời thừa nói ít thôi, chẳng có gì không đáng. Ta chỉ biết rằng, mình phải làm như thế.

Cát Duyệt dần bình tĩnh lại, sau đó nói :

– Sự tình đã phát triển tới mức có nói gì cũng vô nghĩa thôi. Nhưng ta
thực sự muốn biết các ngươi làm sao biết ta đã giết họ, mỗi lần hành
động ta đều cẩn thận vô cùng, kể cả hoài nghi thì cũng không thể khẳng
định là ta.

– Chính bởi ngươi quá cẩn mật, do đó luôn cố ý tạo ra sự kiện giả. Lần
đầu tiên ngươi giết Ức Hà Phiêu, ngươi sớm đã chuẩn bị cho mình đường
lui, trước tiên dùng độc giết tên hắc y nhân treo trong rừng, sau khi
thích sát thất bại ngươi liền chạy tới đó, rồi để Tịch Nguyệt phát hiện, dùng độc châm để sát tử. Ta nghĩ ngươi tính được chuyện Tịch Nguyệt ở
đâu nên mới treo thi thể ở đó, đúng chứ.

– Đúng, nói tiếp đi.

– Bởi vì ngươi không thể quá lộ thân phận của mình, cũng không thể dùng
sức mạnh nên chỉ còn cách dùng độc, mà chuyện dùng độc thì đối tượng
đáng nghi nhất chính là Tịch Nguyệt, do đó ngươi mới lôi Tịch Nguyệt vào vòng. Sau khi xảy ra chuyện,Tịch Nguyệt đã nói với ta tên hắc y bịt mặt đó đã chết trước rồi, độc châm nàng ta phóng ra chỉ là loại mê dược
không nguy hiểm đến tính mạng, điều này khiến ta bắt đầu nghi ngờ.

– Ngươi vì vậy mà tin tưởng lời Tịch Nguyệt à?

– Ta chỉ thấy nếu lời đó là giả thì không có ý nghĩa gì, huống chi, nàng ta chỉ nói với ta, cũng là để người khác vẫn nghi ngờ nàng ta.

– Nàng ta cố ý để người khác nghi ngờ, bao gồm cả ta, như vậy mới khiến ta bất cẩn.

– Thì ra ngươi cũng biết.

Trần Phong nói tiếp :

Sau đó Phá Trúc bắt đầu nghi ngờ ngươi, từ vết thương chữ “X” cho tới
dấu tích trận Ngũ hành bát quái kỳ môn độn giáp bị người xâm nhập. Ngươi hiểu rằng Phá Trúc quá thông minh nên sớm đã điều tra ra ngươi, nên sau khi ngươi thích sát Tiên Cụ không thành công gặp phải Phá Trúc chặn
đường, sau đó lén dùng độc khiến nàng ta không còn sức lực, một đao sát
tử. Trước khi chết Phá Trúc đã nắm trúng thứ gì đó trên người ngươi,
ngươi trong khi vội chỉ còn cách chém đứt tay nàng ta.

– Đích xác như vậy, nàng ta đã nắm trúng ngọc bội của ta.

Cát Duyệt nói.

– Sau khi Phá Trúc chết, ngươi hiểu rằng chúng ta thảy đều nghi ngờ
ngươi, do đó buộc phải giết chết mình trước. Ngươi để Tịch Nguyệt phát
hiện ra cánh tay của Phá Trúc và ngươi, nhằm chứng minh ngươi đã chết,
hơn nữa là cánh tay duy nhất. Thực ra không phải vậy, bởi vì cánh tay đó không phải của ngươi nhưng lại có vết thương hình chữ “X”, nhưng đấy
chính là sự bắt đầu kế hoạch của ngươi. Để mọi người nghi ngờ Tịch
Nguyệt thêm sâu, ngươi dùng mê yên làm chúng ta ngất đi, sau đó nhân cơ
hội tới hư trương thanh thế với Sầm Hàm. Đây có thể coi là một mũi tên
trúng hai con chim, chính là để chúng ta nếu tin Tịch Nguyệt thì phải
nghi ngờ Sầm Hàm, còn không thể nghĩ tới Cát Duyệt đã chết kia.

– Vậy ngươi làm sao lại nghi ngờ ta?

– Do binh khí?

– Binh khí?

– Phải, là do binh khí, bởi vì hai lần thích sát trước ngươi đều cố ý
che giấu binh khí còn lần này lại lộ ra song kiếm, hơn nữa là kiếm pháp
không thuần thục. Khi đó ta luôn suy nghĩ tại sao, về sau mới biết ngươi để lộ ra không phải binh khí mà chính là hai cánh tay của ngươi, bởi vì khi đó một cánh tay của ngươi đã ở cùng chỗ với cánh tay của Phá Trúc
rồi, do đó mọi ngươi không nghi cho ngươi. Thực ra, khi đó thân thể
ngươi vẫn hoàn chỉnh, hư trương thanh thế để dẫn Sầm Hàm tới mộ phàn Phá Trúc rồi, ngươi mới thực sự chém đứt tay mình, sau đó một kiếm đâm vào
tim. Ngươi chọn tim thay vì yết hầu, ta nghĩ chắc bởi tâm tạng ngươi ở
bên phải, không giống như người bình thường. Sau đó ngươi dùng độc giả
tử, cuối cùng để mọi người tận mắt thấy mình được chôn cất. Ngày hôm sau ngươi rời khỏi mộ phần, để không khiến mọi người nghi ngờ, ngươi đến cả thi thể của Phá Trúc cũng lấy lên, giả trang như những người bị quỷ
giết.

– Chỉ bằng thế mà đã xác định ta là thích khách sao?

– Còn cả lần ngươi giết Sầm Hàm, thực ra là ngộ sát. Sầm Hàm chỉ nhìn
thấy hình ảnh một bên của ngươi, ta nghĩ nếu nhìn thấy trực diện liệu có thể thấy sơ hở nào không, bây giờ mới nghĩ ra cánh tay cụt của ngươi.

– Những điều đấy chỉ có thể khiến ngươi vô cùng hoài nghi ta, thậm chí
có thể chứng thực ta, nhưng ngươi vẫn không cách nào phán tội ta, vì
ngươi không biết ta làm tất cả vì mục đích gì, ngươi tìm không thấy động cơ.

Cát Duyệt thắc mắc.

– Quả nhiên là như vậy, do đó ta luôn nghĩ tới vấn đề này, ngươi sao có
thể dùng độc, ngươi rốt cuộc tại sao phải giết Ức Hà Phiêu và Tiên Cụ.
Nhưng trước sau đều không có đáp án, cho tới hôm nay mới nghe được lời
Khoa Quỳ nói, liên tưởng tới nếu ngươi đúng là đệ đệ của Khoa Quỳ, vậy
mọi thứ đều hợp lý.

– Ha ha ha.

Cát Duyệt cười rộ lên ba tiếng, không hiểu là vui mừng hay đau đớn.

– Cẩn mật đến đâu cũng có sơ hở, không ngờ lại do tỷ tỷ của ta. Chỉ có
điều kể cả ngươi không biết đi chăng nữa, ta cũng không thể thành công,
ta giống như tỷ tỷ, đều đã mệt mỏi lắm rồi.

– Cát Duyệt, ta không thể trách ngươi, nhưng trong lòng ngươi có thể
thản nhiên đối mặt với linh hồn của Phá Trúc và Sầm Hàm không? Đêm đêm
ngươi ngủ có gặp ác mộng không? Trong lòng ngươi có thấy chút nào đau
khổ chăng?

Tịch Nguyệt đã nằm sóng soài trên đất, không thể đứng dậy nữa.

– Không cần phải nói nữa, những ngày gần đây ta đều bị hành hạ, ta không dám ngủ, không thì sẽ nhìn thấy hồn phách Phá Trúc và Sầm Hàm tới tìm
ta. Ta còn nhớ tới ba trăm năm cùng họ sống ở một nơi, ta tự tay mình
giết họ trong lòng cũng rất khổ đau.

Biểu hiện trên mặt Cát Duyệt vằn vện nỗi thống khổ.

– Cát Duyệt, ta đi gặp họ trước ngươi một bước đây. Ta không có gì phải hổ thẹn.

Tịch Nguyệt nói rồi bò tới bên Độc Thú, sau đó nhổ một mũi gai Tiên Nhân Thích, lại bò trở về, châm lên tay Lạc Anh. Độc của Tiên Nhân Thích
thêm vào vết thương của Tịch Nguyệt khiến nàng chỉ có thể nói một câu
cuối cùng :

– Thưa chủ nhân, thuộc hạ là Tịch Nguyệt, Tinh linh Hỏa tộc.

Tiên Cụ và Linh Tường kêu lên tên Tịch Nguyệt, những người khác muốn nói mà chẳng thốt nên lời. Trần Phong nặng nề cúi đầu nhìn Tịch Nguyệt, máu trên những vết thương toàn thân đã chảy cạn, nhưng nàng vẫn còn dùng
hơi thở sau cùng để hoàn thành lời hứa của mình. Thật lâu sau hắn mới
ngước đầu lên nhìn đường chân trời, sắc màu ấy thật giống với mái tóc
Tịch Nguyệt, hắn phảng phất nhìn thấy nụ cười của Tịch Nguyệt, hắn cũng
mỉm cười.

– Trần Phong, hãy nhớ lời của thiếp.

Ức Hà Phiêu ở bên cũng không chịu được nữa.

– Đây là việc cuối cùng thiếp có thể làm cho chàng. Thiếp được linh lực
của Công chúa tạo thành, chính là để tạo nên một chiếc cầu cho tình cảm
đã trải qua ngàn năm của cả hai. Bước chân của chàng không thể vĩnh viễn dừng ở đây, chàng phải hoàn thành nhiệm vụ vĩ đại của mình, ngăn cản
Vạn thế hạo kiếp, cứu lấy Tam giới.

Tay phải luôn nắm chặt của Ức Hà Phiêu mở ra, không ngừng nắm nắm thứ gì như đấu tranh trước khi chết. Nhưng Trần Phong hiểu, không phải, đó là
một thứ hư vô, một điều mong muốn.

Trần Phong không khỏi vươn tay trái tới nắm chặt tay của Ức Hà Phiêu.
Cảm giác ấm áp ấy quen thuộc mà lại như rất xa, đã một ngàn năm rồi, như sương khói trong núi bao năm chẳng tan.

– Trần Phong, mau thả ra, chàng sẽ trúng độc mất.

Ức Hà Phiêu căng thẳng nói, vừa dùng sức vẫy tay ra, vừa dùng sức nắm
chặt. Trần Phong không nói gì chỉ càng nắm chặt hơn nữa, cho tới khi Ức
Hà Phiêu không còn vùng vẫy nữa, bình tĩnh lại, sau đó nàng khóc, khóc
thành tiếng.

– Nhớ lấy cảm giác ấm áp này, nó có thể vượt qua ngàn năm, cũng có thể vượt qua cả sinh tử. Ta không muốn nàng chết.

Trần Phong cố kìm nén, trong lòng như đồng thời ngàn con sóng cuộn xô.

– Điều này, là đủ rồi.

Ức Hà Phiêu tặng Trần Phong nụ cười cuối cùng, sau đó tay phải mất đi
sức lực, dần dần lỏng ra. Trần Phong cố chấp nắm chặt, gào lên tên nàng, nhưng, Ức Hà Phiêu không thể nào tỉnh lại nữa.

– Đến lượt chúng ta rồi, đệ đệ.

Khoa Quỳ gần đó nói.

– Vâng, đệ đã chuẩn bị cẩn thận rồi, cũng xem như là đệ thực sự chuộc
tội, đệ phải đi gặp linh hồn của Phá Trúc và Sầm Hàm, cả phụ vương nữa.
Tỷ tỷ à, chị đã khổ quá.

Cát Duyệt đỡ Khoa Quỳ dậy.

– Trần Phong, người sắp chết lời nói cũng thực lòng. Ta tuy không tham
dự vào việc của Ma tộc nhưng ta cũng nghe được một số chuyện, trong Tinh linh Vương tộc của Ngũ tộc có nội gián, điều này khiến Ma tộc biết hết
nhất cử nhất động của các ngươi. Chỉ có điều đây là việc tối cơ mật, ta
nghĩ ngay cả Thích khách của Ma tộc cũng đều không biết đích xác là ai.

Khoa Quỳ lưu lại một câu nói, sau đó Cát Duyệt ôm lấy nàng đứng ở nguyên chỗ cũ, từ dưới chân lên dần dần biến mất, giống như hai người độn thổ
vào lòng đất, thực ra là do độc ăn mòn, thi thể đã biến thành bụi trần
bay khắp không gian.

Câu này như đặt vào trong lòng nhóm Trần Phong tâm lý bất cứ lúc nào
cũng có khả năng gặp nguy hiểm. Tuy Châu Tế từng nói với Trần Phong,
nhưng lúc này nghe lại, cảm giác hoàn toàn khác biệt. Hắn không muốn để
mọi người nghi ngờ lẫn nhau, nhưng tất cả đều đã muộn rồi.

Lạc Anh khôi phục lại ý thức, tỉnh táo trở lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.