Tiêu Dao - Truyền Thuyết Thánh Chiến

Chương 2: Thần Ma khai chiến



– Đúng như Thần số mệnh đã an bài, Chúa tể Thần Ma lưỡng giới đồng quy vu tận.

Tế Qua nói.

– Mọi người nhìn xem, có bia số mệnh liên quan tới Vạn thế hạo kiếp không.

Trần Phong nói.

Mấy người tìm kiếm trong những tấm bia của chúng sinh Tam giới, đại bộ
phận bia đã đều đã bị linh lực Thần Ma lưỡng giới phá hỏng, còn có nhiều chữ trên bia bị máu che phủ, không còn đọc rõ được nữa.

Trần Phong trong quá trình tìm kiếm thấy được :

Úy Trì – Tướng quân Thần tộc, chiến công vô số, nhưng cuối cùng vì bảo vệ Vương hậu Cốt Phi của Thần tộc mà bị Kinh Thiên giết.

Cốt Phi – Vương hậu Thần tộc, mẫu nghi thần giới, khi Vạn thế hạo kiếp
đang đến, bị Thích khách Kinh Thiên của Ma tộc bắt đi… đằng sau không
ngờ không có viết số mệnh cuối cùng của bà ra sao, Trần Phong cảm thấy
rất kỳ quái.

– Chủ Nhân! Đây rồi.

Ngự Nô phát hiện được bia số mệnh về Vạn thế hạo kiếp.

– Vạn thế hạo kiếp, là lời tiên tri từ vạn thế trước đây. Dù chỉ là lời
tiên tri chứ không phải số mệnh, nhưng trong sự kiện vạn thế này, Thần,
Ma, Nhân – Tam giới quan hệ biến chuyển, còn có sự xuất hiện của Thích
điểu, Huyết Oán kiếm. Lời tiên tri cũng như số mệnh vậy, không có cách
nào cải biến.

– Xem ra Vạn thế hạo kiếp chưa hề bị định trước, nếu như chúng ta nỗ lực, rất có khả năng ngăn trở được nó đến.

Linh Tường nói.

– Đúng. Mọi người xem lại chỗ này.

Trần Phong chỉ vào bia số mệnh của Cốt Phi.

– Số mệnh cuối cùng của Vương hậu không ngờ chưa được ghi chép, điều này chứng minh có một vài sự tình cả Thần số mệnh cũng không cách gì xác
định được số mệnh cho nó. Do đó, kết cục cuối cùng nằm chắc trong tay
bản thân chúng ta.

Đột nhiên, toàn bộ Túc Mệnh Trủng đất rung núi động, bia đá trong Túc
Mệnh Trủng bay khắp tứ phía. Ngự Nô bọn họ dùng huyễn thuật bảo vệ bản
thân khỏi bị bia đá kích trúng, trên người Trần Phong có gió của Ngự Nô, vì vậy bia đá không tiếp cận được thân hắn.

– Mau li khai nơi này. Số mệnh bên trong Túc Mệnh Trủng đã không còn bí
mật, khởi đầu của Vạn thế hạo kiếp nhất định là lại được tiến hành quyết định lần nữa, vậy kết giới này theo đó mà biến mất.

Ngự Nô nói.

Mấy người vừa mới chạy thoát khỏi cổng Túc Mệnh Trủng, sau lưng một
tiếng động như thành đổ, quay đầu lại, cửa vào kết giới của Túc Mệnh
Trủng đã không thấy đâu, trước mắt xuất hiện một khung cảnh hoang vu
không biên giới, ba cột đá cũng đã biến mất.

Trần Phong mấy người thi hành theo kế hoạch ban đầu, trở về vùng ngoài Tam giới cùng hội họp với Tiên Cụ, Lạc Anh.

Về đến vùng ngoài Tam giới, ánh trăng giờ đã có hình tròn, huyết bát
quái trên bầu trời xoay chuyển như thể một cơn cuồng phong, còn tuyến
đường thông với mặt đất cũng đã biến thành một vòi rồng khổng lồ.

– Sức mạnh càng lúc càng lớn, không ngờ dùng máu để biến thành gió, còn
sức mạnh của thứ gió này sợ rằng đến bản thân ta cũng không triệu hoán
nổi.

Ngự Nô nói.

– Đêm trăng tròn, âm khí dày nhất, còn loại máu này là âm trong âm, điều này liệu có thể có quan hệ gì không?

Linh Tường nói.

– Hiện tại tới ngày trăng tròn viên mãn còn có hai ngày, ta có cảm giác, hai ngày này theo đó mà phát sinh đại sự.

Trần Phong nói.

– Chủ nhân. Điều này khiến thiếp nhớ lại chuyện vài ngày trước bị bùa cây cối tập kích ở nơi này.

Linh Tường nói.

– Đằng sau lá bùa này, nhất định có ẩn tàng sức mạnh còn cường đại hơn, có thể nào là người Ma tộc không đây.

Trần Phong nói.

– Nếu như đúng, vậy sự lớn mạnh của Ma tộc ba trăm năm nay, nhất định vượt qua khỏi sự tưởng tượng của chúng ta.

Ngự Nô nói.

Mấy người phòng thủ nghiêm ngặt nơi bờ vực sâu bên ngoài Tam giới đợi
Tiên Cụ và Lạc Anh trở về. Đêm đã về khuya, vẫn không có động tĩnh,
nhưng phòng ngự của nhóm Ngự Nô không giảm đi dù chỉ một chút.

Tiếng gió, xa mà lại gần, là âm thanh cánh đập do Tiên Cụ và Lạc Anh tạo ra.

– Thưa chủ nhân! Chúng ta đã tìm kiếm toàn bộ Thần tộc đại địa, chỉ thấy được Úy Trì tướng quân, nhưng ông ấy…

Tiên Cụ không nói hết câu.

– Ta biết, mai táng ông ấy đi. Ông ấy không hề làm trái với lời hứa của
mình, dùng sinh mệnh bảo vệ từng tấc đất Thần tộc. Ông là niềm tự hào
của Thần tộc.

Trần Phong tâm lý vạn phần nặng nề, nhưng biểu hiện càng có thêm sức
mạnh. Hắn muốn đối phó Ma tộc, hắn muốn tiêu diệt Ma tộc, bởi vì Ma tộc
có dã tâm xưng bá Tam giới, dù Thương Xá chết rồi, nhưng Ma tộc vẫn còn.

– Vương hậu…

Lạc Anh không biết nói gì.

– Vương hậu đã bị Kinh Thiên bắt đi rồi, hiện tại rất có khả năng bị giữ ở Ma tộc.

Linh Tường nói.

– Mọi người làm sao mà biết được?

Lạc Anh không hiểu, chợt nhớ lần này bọn họ đi tới Túc Mệnh Trủng, hỏi thêm :

– Nơi Túc Mệnh Trủng đó như thế nào? Trận quyết chiến của Thần Vương với Thương Xá ra sao?

– Thần Vương và Thương Xá đồng quy vu tận, chính là số mệnh mà Thần số
mệnh an bài cho họ. Còn liên quan tới Úy Trì tướng quân và Vương hậu,
cũng là xem được trên bia số mệnh trong Túc Mệnh Trủng. Số mệnh đích thị không cách gì cải biến sao?

Trần Phong nói.

Mọi người chìm vào một khoảng trầm tư, họ rốt cuộc phải đối mặt với cái
gì đây? Nếu như chỉ là chiến tranh với Ma tộc, vậy sự xuất hiện của
Thích điểu và Huyết Oán kiếm bên ngoài Tam giới là có ý gì? Còn phàm
trần vốn chưa có động tĩnh gì sẽ bị cuốn vào trường hạo kiếp này thế nào đây? Trong những sự việc này còn có liên hệ gì?

Họ không biết, cũng không có ai biết.

Sau khi nghỉ ngơi, Ngự Nô triệu hoán ra gió đánh vào nguồn sức mạnh do
kết giới nơi vực sâu phát ra, nhưng không có tác dụng gì. Trần Phong
cũng không nghĩ ra được dùng biện pháp gì mới có thể tiến nhập vùng
ngoài Tam giới, nhưng hắn thấy được giờ đây không thể li khai. Vùng
ngoài Tam giới bất kể lúc nào đều có khả năng bị đả khai, còn người Ma
tộc đang mai phục gần đây, công kích của bùa chú đêm đó chính là chứng
cứ.

Ánh trăng mát lành, mọi người vẫn nghỉ ngơi theo cách cũ, có điều họ chỉ có được tinh thần đó trong mười hai phút, bởi vì họ đang nghĩ tới cùng
một chuyện. Ngự Nô thấy được bia số mệnh của bản thân, trên bia số mệnh
ghi rằng một ngàn năm trước bị Kinh Thiên sát tử, nhưng hôm nay hắn
không chết, số mệnh mới của hắn sẽ ra sao? Số mệnh cuối cùng của Tế Qua
là chiến tử, số mệnh cuối cùng của những Tinh linh còn lại cũng đều là
chiến tử, nhưng họ không phải là kẻ sợ chết mà chọn việc trốn tránh,
không tiến hành trường chiến tranh này. Chiến tử, là niềm vinh quang của họ. Trước khi khai chiến là đã biết bản thân nhất định có thể chiến tử, đây là một thứ cảm giác tâm tình gì đó, mỗi người trong họ đều không
nói ra, thậm chí còn thấy có chút tức cười. Tất cả chuyện này, Trần
Phong đều hiểu được, nhưng hắn không biết dùng lời nào để nói với mọi
người.

Mùi máu, Trần Phong đang nằm trên cỏ đột nhiên mở to mắt, mùi máu rất nhạt từ xa truyền lại.

– Chủ nhân! Có gì không ổn à?

Tiên Cụ thấy được cử động cảnh giác của Trần Phong liền hỏi.

– Mọi người không cảm giác thấy sát khí à? Hoặc là mùi máu?

Trần Phong hỏi.

– Bảo vệ chủ nhân. Có một luồng sát khí trực tiếp bức tới nơi này, không, là hai luồng.

Loại sát khí nhàn nhạt này trong nhóm ngoại trừ Ngự Nô, người khác không có biện pháp nào cảm giác thấy, trừ phi sát khí đậm hơn, hoặc là cự li
sát khí gần thêm một chút.

Tế Qua, Lạc Anh cũng cùng Tiên Cụ thủ bên cạnh Trần Phong, rất nhanh, họ cũng cảm thấy sát khí, càng lúc càng nặng nề, càng lúc càng gần hơn,
cánh của họ giang ra, dấu ấn nơi mi tâm cũng hiện ra, chuẩn bị chiến
đấu.

– Linh Tường! Đi cùng ta.

Ngự Nô nói được một câu, trương rộng đôi cánh bạch sắc nghênh tiếp về hướng sát khí, xông tới, Linh Tường ở ngay sát phía sau.

Bên ngoài mười dặm, một nữ tử đang chạy bạt mạng, trên vai có một vết
thương, vệt máu ứa ra có màu đen, có thể đoán được, nàng đã trúng độc.

Xem tình cảnh của nàng, đằng sau dường như có ai đó đuổi nàng, nhưng một nhân ảnh cũng không thấy, chỉ là lá cây và hoa cỏ bay điên cuồng trong
không trung, còn vết thương của nữ tử, chính là bị lá cây quét trúng.

Trên người nữ tử, phát ra một luồng sát khí cực đại, nàng không phải là
người tầm thường, trên người phát ra loại khí chất đặc biệt của Thần
tộc, nhưng nàng lại không có cánh, linh lực cũng còn cách xa với người
Thần tộc.

Có vô số lá cây bay tới mau lẹ và mạnh bạo về phía nữ tử, nữ tử tự biết
chạy không được nữa, bèn dừng lại, ngón trỏ bắt quyết, đây là tư thế
dùng huyễn thuật của Thần tộc. Quả nhiên, nàng lợi dụng máu ứa ra nơi
vết thương để tạo thành huyết thuẫn, ngăn trở phi diệp.

– Ngự Nô. Đó là huyễn thuật gì thế?

Linh Tường quan sát một bên hỏi.

– Nếu ta đoán không nhầm, đó là Băng Thuẫn quyết của Tuyết tộc, nhưng
linh lực của nàng ta không đủ, chỉ dùng nước còn không thể biến nước
thành băng, lại không có nước nên chỉ có thể dùng máu của chính mình, dù linh lực không lớn, nhưng rất có thiên phú.

Ngự Nô nói.

– Nói như vậy là Tinh linh của Tuyết tộc, chúng ta phải xuất thủ tương cứu.

– Đợi đã. Sự tình chưa hoàn toàn rõ ràng, người truy sát nàng ta vẫn
chưa hề lộ mặt. Là ai, có thể dùng loại huyễn thuật này, không ngờ kèm
độc theo vào trong thực vật.

Nữ tử thụ thương đã không còn cách gì chống lại một lần công kích nữa,
thương thế quá nặng, thêm vào đó ở tình huống này mà dùng huyễn thuật,
chỉ có thể khiến máu độc xông tới tim.

Phi diệp tiếp tục xuất hiện, hơn nữa tốc độ càng thêm nhanh. Ngự Nô vốn
muốn đợi thêm, để kẻ truy sát xuất hiện, nhưng tiếp tục không xuất thủ
thì quá muộn rồi. Hắn triệu hoán gió, hình thành trước mình nữ tử một
phong thuẫn, ngăn trở phi diệp, lại còn cuộn hết phi diệp đi mất.

Sau đó gió dừng, toàn bộ lá cây bay trên không trung đều dừng lại, không còn khí lực rơi xuống đồng loạt. Lúc này nghe được tiếng Ngự Nô :

– Linh Tường! Ta đã đánh trúng hắn, ngươi mau đuổi, ta đi cứu nữ tử đó.

Linh Tường rung động đôi cánh lam sắc bay lượn dưới ánh trăng, nàng vẫn
không trông thấy kẻ bị Ngự Nô đả thương, có điều bản thân cảm giác sát
khí phát ra, truy đuổi theo hướng sát khi nồng đậm, Ngự Nô nói bị hắn đả thương rồi, nhưng tại sao không có mùi máu?

Truy đuổi tới một khu rừng rậm rạp thì dừng lại, bởi vì sát khí bất ngờ
biến mất ở nơi này. Linh Tường hiểu, biến mất chỉ là sát khí, kẻ phóng
ra sát khí nhất định còn ở quanh đây. Một người có thể trong tình huống
nguy cấp kiềm nén lại sát khí, nhưng chỉ có một biện pháp, chính là bất
động, bắt buộc lòng mình phải tâm bình khí hòa.

– Ta biết ngươi ở gần đây, ngươi bất động cũng vô dụng, bởi vì ngươi đã
thụ thương, còn ta, lại có rất nhiều thời gian để tìm ra ngươi, ngươi
không phải cô độc đâu, ta sẽ luôn ở nơi này cùng ngươi.

Linh Tường nói xong ngồi lên một tảng đá, bày ra tư thế sẵn sàng chờ đợi lâu dài.

Linh Tường hiểu rằng, kẻ này dùng thực vật để ám sát, ngồi trên đất thì
những bụi cỏ kia đều có khả năng biến thành ám khí có độc, dù đây là tư
thế gần như không phòng ngự gì, nhưng chỉ cần nàng cảm giác thấy sát
khí, lông vũ trên cánh sẽ lập tức bay ra biến thành binh khí.

Linh Tường trông có vẻ thờ ơ, nhưng thực ra đã để tâm chú ý động tĩnh bốn bề.

– Tuy ngươi trúng độc của chính bản thân mình, nhưng thêm vào đó là lực
lượng từ Ngự Nô nhất định làm ngươi bị thương không nhẹ, nếu như tiếp
tục không chạy chữa, ngươi không còn cơ hội chạy chữa nữa đâu.

Qua một khoảng thời gian, Linh Tường một câu cũng không nói. Nàng nghe
được tiếng hô hấp và nhịp tim đập của mình, chúng đang tĩnh lặng, đang
kiên nhẫn. Đột nhiên, trong đám cây cỏ có chút lay động, Linh Tường rút
một chiếc lông vũ bắn tới, chỉ là một con thỏ vô tội.

Linh Tường không để bị lừa dối bởi những gì trông thấy, nhắm mắt lại,
dùng thân thể cảm giác xung quanh, có thứ là thật, có thứ là giả, nàng
giang rộng đôi cánh, lông vũ trở nên mềm mại dị thường, như vậy khiến
nàng càng thêm mẫn cảm, có thể cảm ứng chính xác hơn.

Chỉ là một con thỏ, Linh Tường không cử động gì, mắt vẫn khép, môi khẽ
nở nụ cười. Không khí tứ phía có áp suất rất nhẹ nhàng, bất thình lình
bị nén lại. Linh Tường mở to mắt, nàng đã phát hiện được vị trí thích
khách, rút một chiếc lông vũ lắp vào cung trên tay bắn ra, chặt đứt rất
nhiều lá cây bay đến, sau đó vô số lá cây đồng loạt phóng tới chỗ Linh
Tường.

– Vô dụng thôi. Ngươi thụ thương rồi, linh lực căn bản không thể phát
huy mạnh mẽ được, chút phi diệp này, chỉ để hư trương thanh thế, căn bản không có bao nhiêu lực sát thương.

Linh Tường nói xong, bắn ra một Ý Niệm tiễn, phi diệp đối mặt với mũi
tên bay đến đều bị đứt lìa quay lại, phương hướng của mũi tên là nơi vừa trong nháy mắt phát ra sát khí.

Tên của Linh Tường mắt thấy bắn trúng thích khách rồi, trên trời đột
nhiên hạ xuống vài tia sét, đánh trúng Ý Niệm tiễn thành không còn thần
hình. Linh Tường biết có người tới giúp, nhưng không tiếp tục tác chiến, mà chuyển thân nhanh chóng quay về.

Về đến vùng ngoài Tam giới bên bờ vực, gặp ngay Lạc Anh đang tới nghênh tiếp.

– Sao rồi? Bắt được thích khách chưa?

Lạc Anh hỏi.

– Chưa. Đó không phải chỉ là một người.

Linh Tường trả lời.

Hai người đi đến bên Trần Phong, Ngự Nô đang dùng huyễn thuật liệu
thương cho nữ tử bị trọng thương kia, nhưng nàng ta trúng độc quá sâu,
chỉ có thể tạm thời giữ được tính mạng, không có khả năng bức toàn bộ
độc ra ngoài.

– Tiên Cụ! Ta có chuyện hỏi ngươi.

Linh Tường khi nói câu này phát ra một thứ sát khí. Các Tinh linh khác
cũng đều cảm giác được, lập tức ánh mắt chuyển về hướng họ.

– Linh Tường, có gì cứ nói thẳng ra.

Thanh âm cứng rắn không thay đổi của Tiên Cụ.

– Ngươi mới đây vẫn luôn ở cùng chủ nhân chứ?

Linh Tường hỏi.

– Phải, ta luôn ở đây bảo vệ chủ nhân.

Tiên Cụ cũng cảm giác được trong câu nói của Linh Tường lộ ra một không khí quỷ dị, nói tiếp :

– Ngươi phải chăng hoài nghi gì?

– Ngươi chưa từng li khai, một bước cũng không chứ?

Linh Tường tiếp tục truy vấn.

– Linh Tường. Có chuyện gì?

Trần Phong bên cạnh mở miệng.

– Vừa rồi ta bảo hắn đi viện trợ các ngươi, giữa đường thì gặp Ngự Nô, hắn và Ngự Nô cùng nhau quay về.

– Thế thì càng thêm hoài nghi rồi.

Sát khí từ Linh Tường lúc này càng thêm nặng nề, mi tâm đã xuất hiện dấu ấn đôi cánh.

– Cuối cùng là chuyện gì?

Tiên Cụ đôi chút phẫn nộ, hắn không thích cái cảm giác không rõ chẳng
ràng như bị người nhốt vào trong cái trống. Nhưng, hắn chỉ phẫn nộ, trên người không hề phát ra nửa điểm sát khí.

– Linh Tường! Nói thẳng ra đi!

Linh Tường lúc này mỉm cười, sát khí thành hư không, dấu ấn nơi mi tâm cũng biến mất.

– Xem ra không phải ngươi.

Nàng lãnh đạm nói một câu.

– Linh Tường, có phải vừa xong đuổi theo thích khách gặp phải sự tình kỳ quái nào không?

Trần Phong hỏi.

– Đúng. Thiếp vừa suýt chút nữa bắt được thích khách đó, nhưng vào giây
phút quyết định cuối cùng không biết từ đâu xuất hiện một kẻ, dù thiếp
không thấy hình dáng của hắn, nhưng ghi nhớ được huyễn thuật của hắn,
dùng để đánh tan Ý Niệm tiễn của thiếp chính là Lôi tộc Lôi Đình quyết.

Câu này của Linh Tường khiến mọi người đều giật mình kinh hoàng, kinh hoàng nhất tự nhiên là Tiên Cụ.

– Cái gì? Sao lại có thể thế?

Tiên Cụ không dám tin hỏi lại.

– Do đó nàng hoài nghi Tiên Cụ, nhưng nàng hiện giờ tại sao lại nói không phải hắn?

Trần Phong hỏi tiếp.

– Bởi vì thiếp vừa phát ra sát khí cường đại như vậy, tạo cho hắn cảm
giác nguy hiểm. Hắn không ngờ không có cảm giác, chỉ là phẫn nộ, do đó
thiếp cho rằng, không phải hắn.

Toàn bộ những việc Linh Tường làm mới đây đều là để chứng minh cho phán đoán của bản thân.

– Chỉ có ba trăm năm không giao thủ cùng Ma tộc, chúng rốt cuộc cường đại tới trình độ nào rồi đây?

Ngự Nô không hiểu nói.

Đợt ánh mặt trời đầu tiên chiếu xuyên qua khe hở của rừng cây, chiếu vào mắt nữ tử, mi mắt nàng có cảm giác, khe khẽ động đậy. Trần Phong liền
bảo Tiên Cụ chắn trước mặt, sau đó bản thân nâng nữ tử dậy.

– Uống chút nước nào!

Tế Qua triệu hoán ra băng, rồi dung hóa thành nước, cho nữ tử đó uống.

– Ngài là Tinh linh Tuyết tộc?

Nữ tử đó thấy huyễn thuật triệu hoán băng của Tế Qua chỉ có Tuyết tộc mới có thể dùng được, vui mừng hỏi.

– Đúng vậy, ta thuộc Vương tộc Tinh linh Tuyết tộc, ta tên Tế Qua, nàng
xem ra không phải là người bình thường, nàng cuối cùng là ai?

– Thiếp không biết phải nói sao với mọi người, nhưng thiếp có thể báo
cho ngài biết, mẫu hậu của thiếp là Sầm Hàm – Tinh linh Tuyết tộc.

– Sầm Hàm?

Ngự Nô bên cạnh nói :

– Là Tinh linh Tuyết tộc cùng ta một ngàn năm trước tới phàm trần tìm kiếm Công chúa?

– Điều này nói ngài là Ngự Nô – Vua của Tinh linh Phong tộc rồi, có điều sao có khả năng a, mẫu hậu cho thiếp biết, người Thần tộc bị Thần số
mệnh hạn định cho sinh mệnh một ngàn năm, mẫu hậu bởi vì sinh mệnh một
ngàn năm mà đã qua đời, nhưng ngài sao vẫn còn?

Nữ tử hỏi.

– Chuyện này nói ra dài lắm, để sau giải thích cho nàng, nói ta biết,
nàng tên gì? Còn nữa, tam tộc Tinh linh còn lại đã từng đi cùng bọn ta
giờ ra sao rồi?

Ngự Nô hỏi.

– Thiếp không có tên, ngài gọi thiếp là Sầm Hàm cũng được, ý của mẫu hậu thiếp, là để thiếp kế tục nhiệm vụ chưa hoàn thành của bà.

Nữ tử do còn vết thương trên mình, dừng một chút rồi nói tiếp :

– Tinh linh của Lôi tộc, Hỏa tộc, Vũ tộc cũng đều không thoát khỏi sinh
mệnh một ngàn năm, có điều họ đều truyền lại cho con cái mình kế tục.
Bởi vì chúng tôi là từ thân thể của họ khi phân liệt mà ra, do đó không
có cánh, cũng không có sinh mệnh một ngàn năm, chỉ có năm trăm.

– Vậy tam tộc Tinh linh còn lại ở đâu?

– Ở phàm trần, khi tìm kiếm Công chúa. Nhưng một ngàn năm nay, vẫn chưa có chút tin tức nào.

Sầm Hàm nói xong nét mặt có vẻ hổ thẹn.

– Nàng sao lại bị truy sát?

– Thiếp cũng không hiểu tại sao, cả kẻ truy sát là người thế nào cũng
không biết. Thiếp điều tra một số thi thể phàm trần bị hút cạn máu tới
được nơi này, sau đó thấy bên trong có bát quái long quyển phong (vòi
rồng) ngưng tụ từ máu, thiếp muốn tới xem, bèn dùng huyễn thuật của
Tuyết tộc, nhưng không cách gì tiến nhập kết giới, cuối cùng có một kẻ
đi tới nói thiếp là Tinh linh Tuyết tộc, không chờ thiếp nói gì, hắn đã
hạ thủ rồi.

– Thủ pháp ám sát của Thích khách Ma tộc càng ngày càng lợi hại, không
ngờ có thể lợi dụng thực vật, còn có thể kèm thêm độc vào thực vật không độc rồi chế thành ám khí. Hôm nay bọn chúng đã tới vùng ngoài Tam giới
rồi, chúng ta phải cẩn thận.

Ngự Nô nói.

– Vậy còn Sầm Hàm, chúng ta phải làm sao?

Tế Qua nói.

– Độc mà nàng ta trúng phải sẽ mau được giải trừ, xem ra chúng ta lần này phải tới lãnh địa của Ma tộc rồi.

– Nhưng ngày mai chính là đêm trăng tròn, còn người Ma tộc cũng sớm đến
rồi, vậy càng chứng minh suy luận của chúng ta không sai, vùng ngoài Tam giới có đại sự phát sinh, thời điểm này chúng ta không thể li khai
được.

Linh Tường nói.

– Vậy ta trước tiên dùng linh lực giữ ổn tâm mạch cho Sầm Hàm, nếu như
không phải dùng linh lực thì có thể duy trì được một khoảng thời gian.

– Sầm Hàm là Tinh linh Tuyết tộc, nàng sẽ do ta bảo vệ.

Tế Qua nói rồi ôm nàng vào trong lòng.

Trọn một ngày, nhóm Trần Phong thủ ở vùng ngoài Tam giới. Hôm nay là đêm trăng tròn, nếu như vẫn an nhiên vô sự, thì họ không tiếp tục lưu lại
nơi này nữa. Nhưng, đêm nay thực sự sẽ không có chuyện sao?

Vực sâu bên ngoài Tam giới tán phát ra luồng sức mạnh càng ngày càng
lớn, Ngự Nô đã từng dùng linh lực bản thân thử, chỉ bay được tới bên
trên vực, vậy mà toàn bộ linh lực đã bị biến mất, thậm chí còn không thể bay được, mà chỉ có rơi xuống vực.

Trần Phong đối mặt với vực sâu, nhớ lại rất nhiều sự tình. Thực ra
chuyến đi lần này, Châu Tế giao cho hắn một nhiệm vụ bí mật, chính là
tiềm nhập Ma tộc, tiêu diệt Ma tộc. Trần Phong hỏi Châu Tế tại sao nhiệm vụ này không cho Vua của Tinh linh Ngũ tộc biết. Châu Tế nói cho hắn
hay, trong Vương tộc Tinh linh Ngũ tộc có nội gián.

Trần Phong đang nghĩ, Ngự Nô cùng hắn chung sống một ngàn năm, dù không
thể tiến vào trong tâm lý của mỗi người, nhưng tất cả đều có thể lý
giải. Tiên Cụ một dạ trung thành, y hệt như phụ vương hắn, dù lần này
Linh Tường gặp phải chuyện rất kỳ quặc, nhưng Trần Phong vẫn tin tưởng
Tiên Cụ. Lạc Anh tính tình nóng nảy, ghét ác như thù, không thể che giấu nổi điều gì, luôn nghĩ gì làm nấy, loại người này càng không thích hợp
để làm nội gián, trừ phi toàn bộ đều là ngụy trang, nhưng Trần Phong
không nhìn ra được chỗ hở nào. Linh Tường thông minh phi thường, nhưng
Trần Phong không cảm giác được nàng có chút gì phản bội. Còn Tế Qua, một thiếu niên không thích nói cũng không biết cách bày tỏ nội tâm tình cảm của mình, hắn có tính cách kỳ lạ, luôn bị Thú Lang chiếm cứ thân thể,
người như vậy, có khả năng là nội gián sao?

Trước khi lên đường, Châu Tế nói với Trần Phong, rất nhiều bí mật không
được tiết lộ đều đã bị người Ma tộc biết, còn khả năng tiết lộ duy nhất
chính là Vương tộc Tinh linh Ngũ tộc, bởi vì những bí mật này chỉ có họ
mới biết. Trần Phong nhớ lại lời Châu Tế, nghĩ đến lần bị bùa chú tấn
công, vậy rõ ràng có người biết họ sẽ đến mà chuẩn bị trước, nhưng trước đó, ngay cả chính họ cũng đều không khẳng định sẽ tới vùng ngoài Tam
giới, thế thì ai khẳng định được? Trừ phi bản thân họ làm, chỉ vậy mới
có thể tránh được phòng ngự của mọi người, đương nhiên, còn có một khả
năng khác, nhưng cơ hội không lớn, chính là bởi vì huyết bát quái, đối
phương theo huyết bát quái tới vùng ngoài Tam giới, do đó cũng khẳng
định được họ sẽ cũng theo tới đây.

Trần Phong trong đầu vô cùng rối loạn, hắn thực sự không muốn hoài nghi
chiến sĩ của mình. Đêm, rất tĩnh lặng, ánh trăng bạch sắc khiến cho ban
đêm hiện ra càng thêm tĩnh lặng, Trần Phong cảm thấy đằng sau sự tĩnh
lặng ẩn chứa mưa to gió lớn, hơn nữa, sẽ tới rất mau thôi.

Tiên Cụ vốn không phải là người hay động não để phán đoán sự tình, nhưng điều Linh Tường nói không thể không khiến hắn phải nghĩ ngợi, kẻ cản
trở Ý Niệm tiễn của Linh Tường là ai? Trừ Vương tộc Tinh linh Lôi tộc,
còn có ai phát huy Lôi Đình quyết lợi hại đến thế?

Linh Tường vẫn đang nghĩ về hai thích khách đó, nhưng cũng như mọi người, nghĩ mãi không ra.

Một trận gió rất nhanh, không phải là gió thổi, mà là do trong không
trung có người phi hành rất nhanh, là những người này mang theo cơn gió. Ngự Nô mẫn cảm nhất với gió, mắt hắn dõi theo chuyển động của luồng
gió, sau đó thấy một chiếc lông vũ của Linh Tường bắn tới, nhưng bị bật
trở lại, lúc này trong cơn gió xuất hiện năm người.

Ngự Nô cảm giác được linh lực phát ra trên người mấy kẻ này, tuyệt đối
không kém hơn Vương tộc Tinh linh Ngũ tộc, họ bày ra thế trận phòng ngự
chặt chẽ ngay trước mặt Trần Phong, không để bất kỳ kẻ nào làm thương
tổn tới Trần Phong.

– Vua của Tinh linh Ngũ tộc đều tề tựu đông đủ, đích thực là khó thấy a.

Một nam tử mặt góc cạnh rõ ràng, như thể dùng dao khắc lên nói. Thanh âm của gã cực kỳ vang dội, như thể sấm sét giữa trời quang.

– Thích khách của Ma tộc cũng tề tựu không khác gì, xem ra vùng ngoài Tam giới này, các ngươi đã sớm có dự mưu.

Ngự Nô nói. Ngự Nô nhìn thấy mỗi người bọn chúng bên góc mắt trái có một dấu ấn kỳ quái, dấu ấn này Kinh Thiên cũng có, đây là tiêu ký của Thích khách Ma tộc.

– Bên ngoài Tam giới, đêm nay chính là lúc Huyết Oán kiếm hồi sinh. Uy
lực của nó ta nghĩ các ngươi phải rõ nhất chứ, ngủ say hoàn toàn đã một
ngàn năm, chúng ta phải thức tỉnh nó trong tay Ma tộc chúng ta.

Nói lời này là một nam tử có bộ tóc trắng phau, toàn thân phát ra hàn khí bức nhân, giống như hàn khí tỏa ra trên người Tế Qua.

– Không phải ai cũng có tư cách làm chủ nhân của Huyết Oán kiếm, dựa vào các ngươi, cản bản không cách gì khống chế được.

Ngự Nô nói.

– Có hay không có tư cách chúng ta không biết, nhưng các ngươi, đã không còn cơ hội rồi.

Một nữ tử trông tương tự như Lạc Anh nói, bộ tóc và trường bào hồng sắc của ả đều phảng phất như một tầng lửa.

– Cuồng vọng! Để rồi xem cuối cùng là ai không còn cơ hội.

Lạc Anh nộ khí xung thiên, nói xong muốn xông tới, nhưng bị Trần Phong ngăn lại.

– Hiện tại độc trên người các ngươi phải bắt đầu có tác dụng rồi, chớ nên manh động, độc khí công tâm là không có tốt đâu.

Một nữ tử lưng gù xuống nhìn không thấy mặt nói, bộ dạng của ả không
giống người, phảng phất như một loại thực vật hay động vật đột biến.

– Thì ra là ngươi.

Linh Tường chỉ vào nữ tử lưng gù nói.

– Nếu như không phải có người giúp, ngươi sớm mất mạng rồi.

– Nói nhiều cũng vô ích, còn nhớ trận công kích của bùa chú đó chứ? Chút thực vật đó là ta dùng huyễn thuật triệu hoán đấy, trên mình chúng có
một loại kịch độc tác dụng chậm, vào đêm trăng tròn, cũng là hôm nay,
vừa hay độc phát.

Nữ tử lưng gù nói.

Mấy người Trần Phong nghe được tức thì toàn thân lạnh cứng lại, bởi vì
lần bùa chú công kích ấy, mỗi người đều đã tiếp xúc với đám cây cỏ, nói
như vậy là ai cũng có khả năng trúng độc.

– Ngươi cho rằng chúng ta sẽ tin à? Dựa vào linh lực của ngươi căn bản làm không được đâu.

Linh Tường nói.

– Linh Tường – Vua của Tinh linh Vũ tộc quả nhiên tâm tư cẩn mật, nhưng
sự thật không cách gì cải biến, phù chú đó đích xác không phải là của
ta, mà là của Thương Xá – Chúa tể Ma tộc chúng ta. Vậy các ngươi tin
được chưa.

– Tin hay không tin, thử là biết ngay.

Bốn ngọn băng liên bên cạnh Tế Qua đã sẵn sàng.

– Để các ngươi mắt thấy rõ, chúng ta chính là Ngũ đại thích khách Ma tộc Vũ, Hỏa, Lôi, Tuyết, Độc. Phong thích khách Kinh Thiên cũng đã bắt đầu
khởi hành đến, nhưng chúng ta sẽ giết sạch các ngươi trước khi ông ta
đến.

Kẻ duy nhất chưa nói gì cũng đã thốt nên lời, tóc ả có màu lam sắc, giống như Linh Tường, xem ra là một cao thủ tạo mộng cảnh.

– Thì ra Thích khách Ma tộc dựa theo Tinh linh Ngũ tộc chúng ta mà bài danh, vậy ngươi là Vũ thích khách rồi, tương ứng với ta.

Linh Tường chỉ vào nữ tử có bộ tóc lam sắc vừa nói, sau đó tay chỉ vào kẻ nói đầu tiên, nam tử mặt góc cạnh :

– Ngươi phải là Lôi thích khách, chính là ngươi đã dùng Lôi Đình quyết đánh tan Ý Niệm tiễn của ta.

Khi Linh Tường nói xong câu này, ánh mắt Tiên Cụ di chuyển đến tên Lôi thích khách này, cực kỳ phẫn nộ.

– Ngươi chính là Tuyết thích khách.

Linh Tường lúc này chỉ vào kẻ toàn thân tán phát hàn khí, nam tử tóc bạc.

– Còn ngươi nữa, không cần nói nhiều, ngươi là Hỏa thích khách rồi.

Nữ tử trông giống Lạc Anh gật gật đầu.

– Cuối cùng, Độc thích khách.

Linh Tường chỉ vào nữ tử lưng gù không trông rõ mặt mà nói.

– Thích khách Ma tộc bài danh chính là khắc tinh của Vương tộc Tinh linh Ngũ tộc các ngươi. Ngươi đã từng được chứng kiến Lôi Đình quyết của Lôi thích khách Sát Lệ rồi, ngươi cho rằng nó với Lôi Đình quyết của Tiên
Cụ càng lợi hại hơn đấy chứ?

Câu này của Vũ thích khách Miên Tủng khiến Linh Tường trong lòng sinh ra lạnh như băng, đích xác, Lôi Đình quyết đánh tan được Ý Niệm tiễn của
nàng phải hơn một bậc so với Lôi Đình quyết của Tiên Cụ.

– Ta thực sự không hiểu, không ngờ tìm một kẻ phàm trần làm chủ nhân của Vương tộc Tinh linh Ngũ tộc, chỉ có điều nghe nói ngươi chạy thoát khỏi Thần số mệnh, vẫn cứ coi ngươi là kẻ không giống với người thường, hôm
nay vừa gặp, cũng chỉ là chó ngáp phải ruồi mà thôi.

Hỏa thích khách nói vẻ khinh miệt.

– Láo xược! Không được vô lễ với chủ nhân!

Tiên Cụ sớm không kiềm chế nổi.

– Mấy kẻ bọn ngươi, chúng ta căn bản không để mắt đến, duy nhất có năng
lực đấu với bọn ta là Phong Trung Chi Thần Ngự Nô thôi, chỉ là có thể,
hắn trúng độc không nhẹ a.

Nữ tử lưng còng, Độc thích khách Khoa Quỳ.

– Vương tộc Tinh linh Ngũ tộc chúng ta, chỉ có chết trận, không có chết
sợ, càng không thối lui, hơn nữa, các ngươi chắc gì đã giết nổi bọn ta.

Tế Qua đã múa băng liên hướng về Ngũ thích khách tấn công.

– Tế Qua giao cho ta.

Nói lời chính là kẻ hàn khí bức nhân, Tuyết thích khách Tiên Hạo.

Vua của Tinh linh Ngũ tộc bắt đầu đại chiến với Ngũ đại thích khách. Ngự Nô trúng độc nặng nhất, hắn rõ ràng không xuất thủ, cũng không bị bất
kỳ thực vật nào chạm phải, tại sao có thể trúng độc được? Thực ra mục
tiêu duy nhất Ngũ thích khách muốn đối phó chính là Ngự Nô, bởi vì hắn
thực sự quá cường đại. Hôm đó Khoa Quỳ đưa thực vật độc nhất triệu hoán
tới bên Ngự Nô, Ngự Nô dùng gió để ngăn lại, nhưng khi Ngự Nô thu gió
lại, đồng thời cũng thu về độc chất lợi hại nhất hòa vào trong gió, đây
là chuẩn bị mà Khoa Quỳ chuyên tâm dành cho Ngự Nô.

Khoa Quỳ bị Ngự Nô đả thương bằng chính độc diệp của ả. Mặc dù ả có thể
dễ dàng giải trừ độc trong người, nhưng vết thương do huyễn thuật của
Ngự Nô gây nên đâu có dễ giải trừ như vậy. Do đó, giờ đây ả cũng phải
mang theo vết thương này mà lâm trận.

Ngự Nô dẫu không cách gì xuất toàn lực, nhưng đối phó với Khoa Quỳ so ra vẫn là dễ dàng. Gió do hắn triệu hoán ra biến thành dao đâm về hướng
Khoa Quỳ, tuy lưu lại vết thương, nhưng từ vết thương đó lại tuyệt không rơi ra một giọt máu nào. Khoa Quỳ nguyên là một thân toàn độc, nên
không hề có máu, Linh Tường khi đuổi theo ả không hề ngửi thấy mùi máu,
điều đó cũng chẳng có gì là kỳ lạ cả.

Nhưng Ngự Nô không thể phân tâm hỗ trợ người khác, vì Khoa Quỳ biết đánh không lại Ngự Nô liền lén lút triệu hoán độc diệp và độc thụ hạ thủ với những người không có sức phản kháng là Trần Phong và Sầm Hàm, Ngự Nô
phải kiêm cả công lẫn thủ.

Trước đây Ma tộc có cánh, nhưng trong cuộc chiến lần thứ nhất, Thương Xá hạ lệnh toàn bộ người Ma tộc đều phải cắt bỏ đôi cánh của mình. Có
những người chịu không nổi đã chết tại đương trường, những người còn lại bởi vì không bị đôi cánh ảnh hưởng đến luyện tập huyễn thuật nguy hiểm, cho phép tạo ra loại huyễn thuật có thể bay lượn mà không cần cánh, mà
loại huyễn thuật cường đại này không chỉ dùng để bay, mà còn bao gồm khả năng công thủ và những phương diện khác, đây cũng là một phương pháp
huấn luyện của Thương Xá. Vì vậy, những Thích khách này linh lực phải
hơn hẳn năm vị Vua Tinh linh, hơn nữa giờ đây họ đã trúng độc, càng
không phải đối thủ.

Tiên Cụ và Sát Lệ đều thuộc về Lôi hệ. Tiên Cụ vì một chiêu Lôi Đình
quyết trước đó mà trong lòng phẫn nộ, nên dùng toàn bộ sức mạnh tấn công Sát Lệ, đôi cánh thép đan chặt đến nỗi một ngọn gió cũng không lọt qua
được, đao trong tay thủy chung không hề dừng lại, kiểu chiêu thức liều
mạng chỉ công không thủ này thực sự khiến Sát Lệ nhất thời khó mà đối
phó, liên tục thối lui.

Thực ra chuyện Sát Lệ liên tục thối lui là vì gã với Tiên Cụ tương phản
nhau, chỉ thủ không công, gã đợi chiêu Lôi Đình quyết của Tiên Cụ, gã
muốn phản kích đúng vào thời điểm chiêu đó phát ra, hơn nữa nhờ vào
chính chiêu này mà đánh bại Tiên Cụ.

Lạc Anh và Thệ Phần hai người đều là nữ tử Hỏa hệ. Trên người Lạc Anh dù tán phát nhiệt khí vô hình, nhưng nhiệt khí trên người Thệ Phần lại tạo thành hình, thể hiện linh lực cường đại ra xung quanh.

Lạc Anh hiểu rằng, linh lực của nàng rõ ràng không mạnh bằng ả Thích
khách trước mặt, nhưng tuyệt đối không thể lùi bước, một mặt áp chế kịch độc trong nội thể, mặt khác đại chiến với Thệ Phần, gắng hêt sức quyết
không lùi một bước, tình thế rất khó khăn.

Tế Qua và Tiên Hạo đứng đối mặt nhau, hàn khí tỏa ra khắp cơ thể đóng
thành một tầng băng quanh họ. Tế Qua dùng linh lực làm đóng băng chính
trái tim mình, như vậy không để độc tràn vào tim, nhưng linh lực lại
không thể phát huy được toàn bộ.

Vô số tuyết hoa và băng đá trải đều tứ tán khắp không gian, bất cứ lúc
nào cũng có thể như trường tiễn rời cung, một trường quyết đấu sinh tử
bùng lên, nhưng cả hai đều đang đợi chờ đối phương xuất thủ trước, trận
quyết chiến giữa họ là tĩnh lặng nhất.

– Ngươi không có cung tên của Vũ tộc, dựa vào cái gì mà tự xưng là Vũ thích khách?

Linh Tường nói với Miên Tủng.

– Theo ta biết, ngươi chỉ có Vũ Linh cung, nhưng không có Vũ Tường tiễn, vậy ngươi có đủ tư cách làm Vua của Tinh linh Vũ tộc không?

Câu này của Miên Tủng làm trong lòng Linh Tường chợt lạnh, không ngờ bí mật này mà ả cũng biết.

– Về Tinh linh Ngũ tộc chúng ta, các ngươi biết thật tường tận, xem ra nhất định đã tốn không ít công phu.

Linh Tường chuyển hướng chú ý của ả.

– Biết mình biết người, đây là nguyên tắc cơ bản của Thích khách Ma tộc chúng ta.

– Thật hả? Vậy ngươi có biết đến những điểu thú lạ kỳ và cảnh sắc mỹ lệ nơi Dực đảo chăng?

– Linh Tường! Ngươi định đưa ta vào mộng cảnh của ngươi cũng vô dụng
thôi, ta mang danh Vũ thích khách là nhờ vào huyễn thuật tạo mộng cảnh
lợi hại hơn ngươi.

Linh Tường chưa từng gặp phải đối thủ lợi hại đến thế, sự lợi hại của
đối thủ không chỉ nằm ở huyễn thuật, mà đầu óc cũng thông minh xuất
chúng, không ngờ ả phát hiện được chuyện Linh Tường muốn đưa ả vào mộng
cảnh một cách dễ dàng đến vậy.

Tiên Cụ hiểu rằng bản thân không trụ được lâu nữa rồi, sử dụng phần linh lực cuối cùng dùng để giữ tâm mạch xuất ra Lôi Đình quyết, lập tức vô
số tia sét từ trên trời nhằm đánh xuống Sát Lệ. Sát Lệ không chút hoảng
hốt, mà còn mỉm cười, gã đợi mãi cơ hội này. Gã bay đúng vào giữa những
tia sét, rồi niệm chú ngữ, là Lôi Đình quyết với linh lực cường đại hơn, vô số tia sét màu đen xuất hiện đánh đứt gãy hết những tia sét trắng
bạch của Tiên Cụ, lại còn đánh tới Tiên Cụ. Hắn vội dùng đao và cánh bảo vệ bản thân, nhưng cũng thụ trọng thương, bay ra ngoài vài trượng thổ
ra một ngụm máu.

Lạc Anh chưa dùng Luyện Hỏa Thần Sí, bởi vì đối thủ không có cánh, nàng
không thích quyết chiến kiểu này, đối thủ đã là Hỏa hệ, vậy phải công
bằng. Lạc Anh sử ra Thánh Hỏa quyết, nhưng linh lực của nàng chỉ tạo ra
được một đầu hỏa long, độc lại vào tim, thổ máu ngã xuống đất, cây cối
xung quanh người đều cháy rụi.

Tế Qua cuối cùng đã động thủ, vô số băng đá bay tới, băng đá từ Tiên Hạo cũng nghênh tiếp, bốn ngọn băng liên tấn công khiến cho Tiên Hạo không
thể tiếp cận. Tiên Hạo trong khi giao thủ từ từ xuất ra toàn lực, không
dám ẩn táng chút nào, dù Tế Qua trúng độc, nhưng tại sao còn lợi hại như thế? Tiên Hạo nghĩ mãi, nếu Tế Qua không trúng độc, vậy mình chắc chắn
không phải đối thủ, gã nắm rõ về Tuyết tộc như bàn tay mình, căn bản
không thể có được linh lực cường đại thế này.

– Không có Vũ Tường tiễn, thì hãy tiếp Ý Niệm tiễn của ta.

Linh Tường nói rồi kéo căng Vũ Linh cung.

– Vô ích thôi. Ngươi căn bản không dùng được toàn bộ linh lực để tạo
thành Ý Niệm tiễn của ngươi, tạo ra rồi cũng không đủ linh lực để bắn
tên đi, nếu như gắng gượng bắn ra, thì uy lực của Ý Niệm tiễn tới chỗ ta đã giảm đi rất nhiều, uy lực kiểu đó mà ngươi cho rằng có thể đả thương được ta sao?

Miên Tủng đích thực là một Thích khách lợi hại, phân tích không sai một điểm nào.

Linh Tường từ từ hạ Vũ Linh cung xuống, chăm chú nhìn Miên Tủng, nhưng
toàn thân kẻ này không hề lộ ra một chút sơ hở nào, thực sự khó đối phó, độc trong cơ thể khiến linh lực của nàng đã bị tiêu hao đi rất nhiều,
xem ra chịu không được bao lâu nữa.

– Linh Tường, đến lượt ta xuất thủ rồi, đi vào mộng cảnh mỹ lệ do ta tạo ra nào.

Miên Tủng nói xong, Linh Tường cảm giác trời xoay đất chuyển, sau đó mất đi ý thức, hiện giờ trước mặt nàng đích thị là phụ vương nàng, phụ
vương mà nàng luôn tưởng nhớ.

Ngự Nô vì bảo vệ cho Trần Phong và Sầm Hàm mà độc đã mau chóng lan ra
khắp cơ thể, còn Khoa Quỳ lúc này đã không thể tái chiến, ả đã bị Ngự Nô đả thương rất nặng.

Tiên Cụ, Lạc Anh đã bị Sát Lệ và Thệ Phần đánh bại, từ không trung rơi
xuống cạnh Trần Phong, dùng thân thể che chắn cho Trần Phong, dùng sinh
mệnh bảo vệ chủ nhân của mình.

Sát Lệ, Thệ Phần, Miên Tủng đã tới, Linh Tường đang tưởng nhớ về phụ
vương trong mộng cảnh, Tiên Hạo với Tế Qua còn đang chiến đấu, Tiên Cụ
và Lạc Anh dụng toàn lực cố đứng dậy, Ngự Nô đứng giữa, nét mặt lãnh
khốc cứng cỏi, thực ra đã sớm không trụ nổi rồi.

– Ngự Nô, chớ có gắng sức nữa, vực sâu ngoài Tam giới, chính là mồ chôn bọn Vua Tinh linh Ngũ tộc các ngươi.

Miên Tủng nói.

– Còn chưa tới lúc kết thúc, kỳ tích đều xuất hiện ở chính giây phút đó.

Lời này của Ngự Nô là phải nghiến răng mà nói.

– Vậy xem xem cái kỳ tích ngu xuẩn của ngươi là gì?

Thệ Phần nói rồi phóng ra một ngọn lửa ập tới nhóm Trần Phong, lúc này
ngay cả Ngự Nô cũng không còn sức để xuất thủ ứng cứu nữa, gió phòng hộ
quanh người Trần Phong cũng theo linh lực của Ngự Nô mà từ từ yếu đi.

Tiên Cụ và Lạc Anh đều phải rất vất vả mới đứng dậy được, càng không có
sức cản lại ngọn lửa đang tới gần, mắt thấy mà không cách nào tránh
được, họ dùng chính thân thể mình ngăn đòn này lại. Lúc này Trần Phong
và Sầm Hàm đã hôn mê bên trong phòng hộ bằng gió của Ngự Nô, họ không có linh lực để bảo vệ tâm mạch, độc đã vào tim.

Đúng vào lúc ngọn lửa chỉ còn cách Tiên Cụ và Lạc Anh trong gang tấc,
thì ngọn lửa đó bất chợt dừng lại, ngưng kết, sau đó hóa thành băng, là
Tế Qua, hắn che ngực, bốn ngọn băng liên chọc xuống đất, xuất hiện phía
trước nhóm Trần Phong.

Sau đó là đến lượt Tiên Hạo xuất hiện, gã bị Tế Qua đánh trọng thương, ngã xuống bên cạnh Miên Tủng.

– Đây là chuyện gì?

Miên Tủng không dám tin vào mắt mình, Tế Qua không ngờ đánh trọng thương được Tiên Hạo. Tế Qua đã trúng độc, còn Tiên Hạo hiểu Tuyết tộc như bàn tay gã, không thể thua, huống chi là trọng thương như thế này.

– Tế Qua từng bị Thú Lang cắn, trong cơ thể hắn có sức mạnh của Thú
Lang. Dù Thú Lang từng là Thần thú, nhưng hiện thời đã bị điên, biến
thành Ma thú rồi, do vậy mà hắn giờ đây có sức mạnh Thần Ma kết hợp, lợi hại phi thường.

Tiên Hạo nói xong câu này, miệng lại thổ ra một ngụm máu, đông lại thành băng khối.

– Điều này chỉ có thể cho phép hắn chịu được một lúc nữa thôi, độc của ta không phải đơn giản mà giải được.

Khoa Quỳ vốn gù lưng, lại bị Ngự Nô đánh trọng thương đứng không nổi, toàn thân co quắp như một con thú quái dị.

– Xem ra ngươi trụ không được lâu nữa rồi.

Lời vừa nói, lửa của Thệ Phần và sét của Sát Lệ đều bức tới Tế Qua. Bốn
ngọn băng liên của Tế Qua toàn bộ thu lại quanh người, lửa của Thệ Phần
chỉ vừa tới gần Tế Qua đã bị biến thành băng, còn sét của Sát Lệ bị băng liên đánh gãy đoạn. Tế Qua càng lúc càng hung mãnh, gợi nhớ lại tình
cảnh lúc bị Thú Lang chiếm cứ thân thể ở núi Tuyết Ẩn.

– Tế Qua, phải giữ gìn sự tỉnh táo, thế nào cũng không được để Thú Lang lại chiếm cứ thân thể ngươi nữa.

Ngự Nô chỉ có thể đứng mà nói chuyện, căn bản không thể sử dụng linh lực nữa.

Lạc Anh và Tiên Cụ thân mang trọng thương không nói nổi lời nào, Linh
Tường lúc này đang ở trong mộng cảnh, thời điểm nàng còn nhỏ, phụ vương
nàng biết số mệnh bản thân đã đến rồi, đưa cây cung của Vương tộc Vũ tộc giao cho Linh Tường, tên của nó là Vũ Linh cung, còn Vũ Tường tiễn bị
phụ vương nàng mấy trăm năm trước bắn đi mất, giờ còn đang bay xuyên
khắp Tam giới, không biết tung tích, còn phụ vương nàng cũng chẳng còn
linh lực để thu hồi lại.

– Ngự Nô, chúng ta vốn muốn giao ngươi cho Phong thích khách Kinh Thiên, nhưng ngươi thực sự quá đáng ghét rồi, đi chết đi.

Miên Tủng dùng huyễn thuật lợi dụng gió của chính Ngự Nô đẩy Ngự Nô xuống vực sâu bên ngoài Tam giới.

Ngự Nô ngã xuống vực sâu, khiến cho phòng hộ bằng gió bao quanh người Trần Phong theo đó hoàn toàn tan biến.

Tế Qua và Sát Lệ, Thệ Phần dùng huyễn thuật giao chiến với nhau. Tế Qua
theo lời Ngự Nô thu hồi một phần thú tính, nhưng vừa thu hồi thì sức
mạnh của bản thân liền giảm đi. Độc tính chậm phát tác trong cơ thể bắt
đầu mau chóng lan ra, còn có huyễn thuật của Sát Lệ và Thệ Phần bức tới
gần, Tế Qua không dám có ý bảo lưu. Vào lúc này, hắn chỉ có thể lấy thân mình bảo vệ mọi người mà thôi.

Dần dần, Tế Qua càng lúc càng hung mãnh, ngược lại Thệ Phần và Sát Lệ
sắp không chống cự nổi. Miên Tủng quan sát thấy tình hình này tiếp diễn
khẳng định cả hai sẽ sớm bị Tế Qua sát tử, bởi vì hắn sắp không khống
chế nổi thú tính trong cơ thể rồi.

– Để ta xem ngươi còn lo nổi cho bao nhiêu người đây.

Miên Tủng lợi dụng độc diệp Khoa Quỳ triệu hồi ra, biến thành ám khí bắn tới Trần Phong, Sầm Hàm, Tiên Cụ, Lạc Anh. Tế Qua đang chiến đấu cùng
Thệ Phần, Sát Lệ, lúc này mà phân tâm ắt sẽ bị huyễn thuật của đối
phương đả thương, thậm chí có thể khiến hắn không còn khả năng gượng dậy nữa.

Tế Qua nhận thấy nếu không ngăn chặn kịp thời thì những người khác đều
bị sát tử giống như Ngự Nô bị đánh văng xuống vực sâu. Vào đúng giây
phút quyết định, Tế Qua gầm lên một tiếng, từ trên trời, vô số bông hoa
tuyết và đá băng bay xuống, dưới đất tựa như những tảng đá lớn lăn ầm ầm khi tuyết lở.

Mấy tên bọn Miên Tủng dùng huyễn thuật tự bảo vệ bản thân, đồng thời
liên tiếp phát ra các chiêu công kích. Chỗ độc diệp đó không ngờ xuyên
qua lớp băng đá tiếp tục đâm về phía nhóm Trần Phong. Có thể hiểu được,
thực lực của Miên Tủng cao cường đến thế nào.

– Băng Tỏa…

Khuôn mặt Tế Qua liên tục chuyển qua chuyển lại giữa người và sói, xem
ra hắn đang phải cố áp chế thật là khổ sở. Hắn nghiến chặt hàm răng dùng huyễn thuật mà hắn hiện tại không thể dùng, Băng Tỏa Hồi Thiên quyết.

Lập tức đất trời hỗn loạn, toàn bộ băng lăng, tuyết hoa, lôi điện cùng
liệt hỏa đều bị hút vào khối băng đang xoay tròn. Luồng linh lực cực đại đó khiến bọn Miên Tủng vô cùng kinh hoảng, trong thời khắc đó, chúng
không biết phải làm gì.

– Không thể nào.

Tế Qua mới chỉ là Thủ Hộ Thánh chiến sĩ ở lần Thuế Biến (lột xác) thứ
nhất, còn Băng Tỏa Hồi Thiên quyết là huyễn thuật mà tới lần Thuế Biến
thứ hai mới có thể sử dụng. Sao hắn có thể xuất thủ được?

Tiên Hạo ở dưới đất không dám tin vào sự thật trước mắt.

– Đó là sức mạnh của Thú Lang, khiến hắn tiến nhập lần Thuế Biến thứ
hai. Lần này không chỉ huyễn thuật được tăng cường, mà còn là sự tiến
hóa của binh khí.

Miên Tủng dường như cái gì cũng biết.

Linh lực cường đại từ Băng Tỏa Hồi Thiên quyết đột nhiên phát ra dữ dội
khiến cho mấy tên bọn Miên Tủng úy kị vài phần. Trong một lúc không còn
đối sách nào chúng đành lùi lại, nhưng tốc độ của chúng làm sao có thể
nhanh bằng tốc độ Băng Tỏa Hồi Thiên quyết được?

Bất chợt, có một đạo linh lực vạch ngang bầu trời, đẩy lùi công kích từ
Băng Tỏa Hồi Thiên quyết. Sau đó, Kinh Thiên và Kiển Xá – Công chúa Ma
tộc. Cả hai đứng trên đỉnh đầu của một con cự long.

– Sức mạnh của Thú Lang làm sao có thể so sánh với Vu Long được.

Kinh Thiên từ trên đỉnh đầu Vu Long bay xuống, thì ra phong ấn của Vu
Long đã bị Kiển Xá dùng huyễn thuật của Vương tộc Ma tộc giải trừ.

– Kinh Thiên! Tế Qua hoàn thành lần Thuế Biến thứ hai, hoàn toàn có thể tự giúp mình, độc trong cơ thể đã bị bức ra hết.

– Sao chỉ có mấy tên bọn ngươi, Ngự Nô đâu?

Kinh Thiên hỏi.

– Rớt xuống vực rồi.

Miên Tủng đáp.

– Cái gì? Là ai làm? Ngự Nô là của Kinh Thiên ta.

Kinh Thiên nói xong dùng ánh mắt cực kỳ hung hãn nhìn vào bọn chúng.

– Là ta.

Lời Miên Tủng vừa thốt ra liền bị Kinh Thiên đánh cho một chưởng, khóe miệng rỉ máu.

Lại nói về Ngự Nô, hắn bị Miên Tủng đẩy văng xuống vực, bên trong thân
thể vốn bị trọng thương vẫn còn một ít linh lực, nhưng lại bị sức mạnh
của kết giới cường đại bên trong vực làm tiêu biến hết.

Thân thể hắn cứ thế mà rơi xuống, tốc độ rơi quá nhanh khiến cho hai bên tai hắn tiếng gió rít lên, nhưng cũng chính tiếng gió lay tỉnh hắn. Đối mặt với vực sâu không thấy đáy, hắn cảm thấy sự sợ hãi cùng trách
nhiệm. Bởi vì, Trần Phong… chủ nhân và các chiến hữu của hắn vẫn còn ở bên trên quyết chiến cùng Thích khách Ma tộc, hắn làm sao có thể bỏ mặc họ được.

Sức mạnh phát tán trong vực khiến cho nỗi kinh sợ của hắn càng lúc càng
tăng, một luồng ý thức từ bản năng cầu sinh và trách nhiệm khiến bên
trong thân thể hắn xuất hiện một loại sức mạnh khác lạ. Đúng rồi, cái
Ngự Nô cần chính là cái cảm giác này. Hắn dần minh bạch, từ nỗi sợ hãi
cái chết có thể phát huy loại sức mạnh tàng trữ nơi thể nội, sức mạnh
này sẽ giúp hắn hoàn thành lần Thuế Biến thứ hai của Thủ Hộ Thánh chiến
sĩ.

Ngự Nô dừng lại, sức mạnh từ trong cơ thể bạo xuất, khiến cho thân thể
như thiếu niên của hắn trở nên to lớn, trưởng thành hơn. Tóc trên đầu
hắn dài ra, loan đao cán dài cũng tụ tập quanh nó một vầng ánh sáng, đó
là tiến hóa của binh khí.

– Kinh Thiên! Ngươi đã không chết, ta sao có thể chết được!

Ngự Nô từ đáy vực sâu bay vụt lên, hình dáng của hắn khiến cho những người bên phía Tế Qua phải giật mình kinh ngạc.

– Ngự Nô, xem bộ dạng của ngươi thì… Miên Tủng không nói tiếp nữa.

– Đúng, ta đã trải qua lần Thuế Biến thứ hai. Điều này phải cảm ơn
ngươi, khiến cho ta từ nỗi sợ trước tử vong mà đột phá cực hạn của thân
thể.

– Vậy mới thú vị chứ, giờ Chúa tể Thần Ma lưỡng tộc đã đồng quy vu tận ở Túc Mệnh Trủng, trong Tam giới, chúng ta mới là Chúa tể thực sự.

Kinh Thiên nói xong cất tiếng cười cuồng dại.

– Vọng tưởng! Chớ quên rằng ta chính là khắc tinh của ngươi!

– Ngự Nô! Chính ngươi chớ nên quên rằng ta thuộc dòng Vương tộc chính
thống nhất của Ma tộc, ta sẽ rất nhanh có được toàn bộ huyễn thuật của
phụ vương.

Lời Kiển Xá phát ra phía trên đầu Vu Long. Mái tóc dài đen nhánh của ả tết thành một hình dáng kỳ dị, toàn thân lộ ra vẻ u ám.

– Ta nhất định tìm thấy Công chúa Thần tộc, nàng sẽ kế thừa toàn bộ huyễn thuật của Thần Vương chúng ta.

– Ngu xuẩn, ngươi có biết vì sao các ngươi mãi không tìm thấy Công chúa
hay không? Nói thực cho ngươi hay, Công chúa của các ngươi ba trăm năm
trước đã bị ta sát tử rồi.

– Ngươi tưởng bọn ta sẽ tin lời nói xằng của ngươi à?

Giọng nói của Linh Tường truyền tới, không ngờ nàng đã thoát khỏi mộng
cảnh do Miên Tủng tạo ra. Khi nàng tới bên cạnh Ngự Nô, từ trời cao một
mũi tên bay xuống, nằm trên tay Linh Tường. – Vũ Tường tiễn, cuối cùng
cũng trở lại.

– Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Kinh ngạc nhất tự nhiên là Miên Tủng, kẻ tạo ra mộng cảnh.

– Mộng cảnh mà ngươi và ta tạo ra đều giống nhau, đều là lấy cơ sở trên
dục vọng ở tận trong tâm hồn. Như vậy mới có thể khiến cho người ta
không nghĩ tới việc rời bỏ, trong mộng cảnh của ngươi, phụ vương đã nói
cho ta hay Vũ Tường tiễn đã tới nơi nào. Vũ Tường tiễn với ta có cảm ứng tâm linh, biết ta gặp nạn liền tới cứu ta, bắn phá mộng cảnh của ngươi, đồng thời ta cũng đã tiến nhập lần Thuế Biến thứ hai. Nói cho cùng, ta
cũng cần cảm tạ ngươi.

– Vẫn còn hay là các ngươi đều không sao, nếu các ngươi cứ thế mà chết, vậy mục đích chuyến đi này của bọn ta cũng vô dụng rồi.

Lời Kiển Xá khiến mọi người khó hiểu, ả tiếp tục.

– Bên ngoài Tam giới, Huyết Oán hồi sinh, đây là lúc kết giới vùng ngoài Tam giới yếu nhất, chỉ cần chúng ta hợp lực, nhất định có thể đánh
xuyên qua kết giới. Bí mật vùng ngoài Tam giới mà Thần Ma lưỡng tộc luôn muốn biết đang chờ ở đó.

– Trước tiên Thích khách các ngươi đưa thuốc giải ra đã, không thì chuyện gì cũng miễn bàn.

Linh Tường nói.

– Khoa Quỳ, đưa thuốc giải cho họ!

Mệnh lệnh của Kinh Thiên cũng như của Công chúa.

Công chúa Kiển Xá dùng huyễn thuật chữa lành thương thế của Khoa Quỳ và
Tiên Hạo, do đó mà tiêu hao mất một chút linh lực. Khi Khoa Quỳ đã hồi
phục lại linh lực, liền niệm chú ngữ, giải trừ toàn bộ độc trong thân
thể Tiên Cụ, Lạc Anh, Sầm Hàm và Trần Phong.

Họ dần dần tỉnh lại, cũng từ từ khôi phục. Trần Phong và Sầm Hàm vẫn
chưa biết đang xảy ra chuyện gì, bởi vì ngay từ đầu họ đã hôn mê, nhưng
Trần Phong vừa nhìn thấy tình cảnh trước mắt, trong lòng cũng hiểu khái
quát được một hai phần.

– Chủ nhân, người không sao chứ?

Tiên Cụ hỏi han.

– Không sao. Thích khách và Công chúa Ma tộc đều đến rồi, xem ra hẳn là vì Huyết Oán kiếm bên ngoài Tam giới rồi.

Câu đầu tiên của Trần Phong đã nói trúng.

– Quả nhiên là nhân vật tài ba, vừa nhìn chúng ta đã biết là ai, đến mục đích cũng hiểu thấu.

Lời Kiển Xá tựa hồ như bội phục nhưng cũng kèm theo cả khinh miệt.

Sầm Hàm chạy đến bên Tế Qua, thấy trên người hắn có vết thương, lo lắng
vô cùng. Tế Qua hiểu tâm ý của nàng, nhẹ nở nụ cười, biểu hiện rằng
không vấn đề gì, ngầm bảo Sầm Hàm hãy yên tâm. Tế Qua lại giữ vẻ mặt
lạnh lùng băng giá đối mặt với bọn Kinh Thiên.

– Đây là cơ hội ngàn năm mới có, chỉ cần chúng ta tiến vào vùng ngoài
Tam giới, thì mọi thứ đều có thể giải quyết, những bí mật làm chúng ta
đau đầu lâu nay đều khả dĩ tìm ra lời giải một lượt. Ngay cả Huyết Oán
kiếm, đương nhiên cũng là vật mà chúng ta có thể lấy được.

Kinh Thiên nói.

– Được, ta đồng ý.

Quyết định này của Trần Phong là một quyết định mạo hiểm phi thường. Hắn không hề nắm chắc đủ khả năng đả bại người Ma tộc. Dẫu cho Ngự Nô, Tế
Qua và Linh Tường đã hoàn thành lần Thuế Biến thứ hai của Thủ Hộ Thánh
chiến sĩ, nhưng đối phương có Công chúa Ma tộc Kiển Xá, và cả Vu Long
thần lực không gì sánh nổi. Tuy vậy, Trần Phong không còn lựa chọn khác, đây cũng là cơ hội duy nhất để cho hắn có thể tiến vào vùng ngoài Tam
giới. Hắn nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ mà Châu Tế giao phó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.