Edit: SamSam
Beta: Leia, Lanius, Ivy
– Cập nhật sớm nhất tại Loading9191.wordpress.com –
──── ∘°❉°∘ ────
Học sinh dư ra trong lớp kia tên là Thẩm Diệp, là một nam sinh đeo kính cận, ngoại hình rất bình thường, trong hồ sơ học sinh cũng chỉ ghi một số thông tin cơ bản. Trong đó viết Thẩm Diệp sinh năm 1980, căn cứ vào đó ước chừng thời gian đi học của hắn, cũng chính là thời gian trong Quỷ Vực này, tầm khoảng năm 95 hoặc 96.
Trước đó, Ôn Nhiên còn có điểm hoài nghi đối với lần chơi này, theo khái niệm Quỷ Vực tồn tại dựa vào ký ức của chủ nhân sáng tạo ra Quỷ Vực, có nghĩa là trong trí nhớ của âm hồn thật sự có vụ việc chỉ cần là người xếp cuối trong kỳ thi thì nhất định sẽ bị giết chết. Tuy nhiên việc một học sinh chết trong trường học tuyệt đối sẽ gây ra một chấn động cực kỳ lớn, nếu quả thật có người chết chỉ vì xếp cuối trong thi cử thì chắc chắn sẽ có ghi chép. Cho dù Ôn Nhiên chẳng phải người ở thế giới này, nhưng trước đó cậu đã cẩn thận nghiên cứu rất nhiều sự kiện quan trọng và cả sự kiện thần quái, mà chưa từng nhìn thấy vụ việc tương tự.
Nếu chuyện xảy ra trong Quỷ Vực là thật, vậy rất có khả năng đây là một sự kiện bị một sự kiện thần quái khác phong ấn bên trên. Nói cách khác, tất cả những việc xảy ra đều là do âm hồn Thẩm Diệp gây ra sau khi qua đời.
Ôn Nhiên chụp vài tấm ảnh tư liệu của Thẩm Diệp rồi gửi vào nhóm những người chơi. Ngay khi cậu vừa đóng cuốn sổ ghi chép lại, khung cảnh xung quanh cậu lập tức thay đổi.
Phòng chứa hồ sơ ban đầu bỗng biến thành lớp học, còn những người chơi khác đáng ra nên ở trong ký túc xá lại xuất hiện trong phòng học mang dấu vết của thời gian. Trong lớp bố trí ba hàng sáu chỗ song song nhau, Ôn Nhiên đảo mắt một cái, cau mày hỏi: “Hồ Nhạc Nhạc đâu?”
Mọi người đột ngột bị chuyển từ phòng ngủ sang phòng học, còn là một lớp học trông vừa cũ kỹ vừa hư hại nghiêm trọng, cả đám sợ hãi hét toáng lên, làm gì còn nghe thấy Ôn Nhiên nói chuyện. Đúng lúc này, một giọng nói khàn khàn u ám truyền từ hư không đến: “Kẻ xếp cuối không xứng đáng sống, bây giờ bắt đầu kiểm tra.”
Tim Ôn Nhiên chợt chùng xuống, nếu Hồ Nhạc Nhạc không ở đây tức là cậu có thể đã chết. Chỉ là rốt cuộc Hồ Nhạc Nhạc chết như thế nào và khi nào, bọn họ thậm chí còn không biết. Có lẽ ngay từ đầu khi cả nhóm phỏng đoán mỗi ngày lệ quỷ này chỉ giết một người đã là một sai lầm, hơn nữa dưới tình huống hiện tại, rõ ràng tất cả đều đang bị bao vây trong tầng thứ hai của Quỷ Vực.
Ôn Nhiên hoài nghi, có thể là do cậu phát hiện ra thân phận của lệ quỷ, bấy giờ mới dẫn tới hướng đi của sự việc xảy ra thay đổi.
Vừa nhìn thấy Ôn Nhiên, Chung Quân Hào liền ước gì được ôm đùi cậu: “Đây là chỗ nào thế? Rõ ràng mới nãy tôi còn ở ký túc xá mà, tình huống hiện tại là sao đây? Có phải chúng ta đều đã chết rồi không??”
Ôn Nhiên nói: “Đây là tầng thứ hai của Quỷ Vực.”
Thượng Khả cau mày nhìn cậu: “Có phải cậu vừa làm gì đó đúng không? Tại sao chúng ta đột nhiên bị đưa tới tầng thứ hai của Quỷ Vực?” Nếu đã thống nhất cố gắng sống sót qua bảy ngày thì trò chơi này sẽ không vô duyên vô cớ sửa đổi quy tắc, trừ khi có người chạm vào thứ then chốt làm thay đổi quy tắc của trò chơi. Mà trong số bọn họ, e rằng chẳng có mấy ai đủ can đảm khám phá trường học này vào buổi tối, chỉ mình Ôn Nhiên là người duy nhất có lá gan ấy.
Nghe Thượng Khả hỏi, những người chơi đang kinh hoảng thất thố kia lập tức quay người nhìn về phía Ôn Nhiên: “Rốt cuộc chuyện này là sao? Cậu đã làm gì?”
Mặc dù Ôn Nhiên không rõ có phải nguyên do xuất phát từ bản thân mình hay không, nhưng cậu cũng không trốn tránh: “Tôi đã phát hiện ra thân phận của “hắn”.”
Thượng Khả: “”Hắn” là ai?”
Ôn Nhiên trả lời: “Tôi có gửi thông tin vào trong nhóm chat, nhưng bây giờ xem ra có tìm được “hắn” cũng vô dụng, bởi vì hắn chính là âm hồn ở thế giới này.”
Bọn họ cũng đã sớm đoán được điều này. Trước đó Thượng Khả có phổ cập kiến thức cho cả nhóm, Quỷ Vực chính là những sự việc chân thật từng xảy ra trên người âm hồn. Hơn nữa dựa theo tình huống của người chết đầu tiên, đây rõ ràng là do lệ quỷ giết. Nhưng vấn đề là, hiện tại cho dù họ có tìm ra thân phận của lệ quỷ thì tiếp theo phải hành động như thế nào.
Đặng Ngôn vốn luôn im lặng lại nhìn về phía Thượng Khả: “Trong những lần chơi trước là lệ quỷ giả làm người sống, tìm và giết được hắn sẽ hoàn thành trò chơi, vậy nếu ban đầu hắn đã là lệ quỷ thì sao, thì nên làm thế nào để giết được hắn?”
Chu Bối Di vốn đã hoang mang lo sợ. Nếu làm theo tiến trình nguyên bản của trò chơi thì cho dù người chơi có kinh nghiệm như Thượng Khả chết cũng chưa chắc tới lượt cô, bởi vì điểm số của cô cao hơn Thương Khả rất nhiều. Nhưng giờ đây cô phải làm gì trong tình huống này bây giờ.
Chu Bối Di đột nhiên lao về phía Ôn Nhiên, túm lấy cậu và lôi kéo: “Tại sao cậu cứ xen vào việc người khác! Cứ thi tốt không phải là được rồi sao! Tại sao cậu cứ muốn làm lớn chuyện? Có phải cậu ỷ vào việc thành tích của bản thân cao nhất, dù thế nào cũng không bao giờ đội sổ trong kỳ thi nên muốn làm gì thì làm, muốn hại chết tất cả chúng tôi đúng không!”
Ôn Nhiên có thể hiểu tại sao Chu Bối Di phát điên. Khó khăn lắm cô ta mới chấp nhận giả thiết trong trò chơi này, hiện giờ hoàn cảnh lại bất ngờ thay đổi một cách đáng sợ hơn, luật chơi càng khiến người ta không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, việc nổi điên lên oán trách người đã làm thay đổi tất cả đều là bản chất của con người. Tuy nhiên, hiểu thì hiểu, có điều cậu không phải kẻ sẽ cam lòng nghe chửi, nhưng tình huống này đều bắt nguồn từ cậu vì vậy cậu chỉ đành lạnh lùng liếc Chu Bối Di một cái.
Ánh mắt cảnh cáo không chút thiện cảm ấy khiến Chu Bối Di buông lỏng Ôn Nhiên theo bản năng. Thượng Khả đang định cất lời, lại nghe thấy âm thanh lạnh lẽo kia vang lên lần nữa: “Chuẩn bị kiểm tra, kẻ nào từ chối làm kiểm tra, đều sẽ chết.”
Mọi người kinh hoàng nhìn vào mấy chiếc bàn trống còn sót lại trong lớp, bên trên còn đặt sẵn bài thi. Nhưng cho dù hoàn cảnh đột ngột thay đổi ra sao, khó chấp nhận thế nào, họ vẫn phải làm theo lời quỷ hồn này, nếu không lỡ thật sự chọc giận lệ quỷ thì dù có bùa cũng khó lòng thoát khỏi tình cảnh này.
Tuy nhiên khi nhìn thấy tờ kiểm tra, tất cả đều sửng sốt. Đây căn bản không phải đề thi trung học phổ thông, bên trên càng chẳng phải thi từng môn riêng biệt, mà là bài thi tổng hợp, chỉ là cho dù là Toán học hay Hóa Học bọn họ cũng đều không đọc hiểu câu hỏi.
Ôn Nhiên cũng nhíu mày, những kiến thức này hoàn toàn không thuộc cấp 3. Không nói tới vấn đề khác, ngay cả đề Toán học bên trên còn là đề thi Toán Olympic, đừng nói là học sinh kém, thậm chí dù là học sinh xuất sắc nếu chưa từng tiếp xúc với Toán Olympic thì vẫn không trả lời được.
Khi cả bọn ngây người nhìn bài thi, Chu Bối Di không kìm được nước mắt bật khóc: “Đây là cái gì chứ, tôi đọc mà không hiểu, bây giờ chúng ta phải làm sao? Có phải nếu chúng ta bị 0 điểm thì tất cả đều sẽ chết không.” Nói rồi lại căm hận nhìn về phía Ôn Nhiên lần nữa: “Nói không chừng trong số chúng ta, chỉ có hắn là người duy nhất có thể sống sót ra ngoài.”
Chu Bối Di châm lời trào phúng rất rõ rệt, Ôn Nhiên nhịn cô ta một lần nhưng không có nghĩa là thừa nhận để cô ta được một tấc lại tiến một thước, lần này cậu lạnh lùng đáp trả: “Cô có tin, nếu cứ tiếp tục lảm nhảm như vậy, tôi sẽ cho cô là người chết đầu tiên không?”
Chu Bối Di siết chặt cây bút trong tay, nhưng quả thực không dám lắm lời. Hơn nữa ánh mắt lạnh nhạt ấy cùng giọng điệu thiếu kiên nhẫn kia trông rất giống chồng của cô, điều này càng khiến ý hận trong lòng Chu Bối Di sâu thêm một tầng. Có điều cô muốn sống sót rời đi, không thể nào chết ở đây được, nếu cô chết ở chỗ này vậy thì quá lợi cho đôi cẩu nam nữ đó!
Thượng Khả thấp giọng nói: “Mọi người đừng tranh cãi, nên viết càng nhiều càng tốt.”
Lúc cả nhóm vừa đọc bài thi với gương mặt trắng bệch vừa không biết nên bắt đầu viết từ đâu, thì bên ngoài cửa truyền đến một tiếng bước chân chậm rãi đều đặn.
Cộp, cộp, cộp. Truyện này được thực hiện bởi Loading9191.
Từng tiếng từng tiếng đều giống như đang giẫm lên lồng ngực người khác, Ôn Nhiên khẽ híp mắt, bắt đầu tập trung sức mạnh trong tay.
Mọi người lập tức đều như đứng đống lửa như ngồi đống than, chảy mồ hôi ròng ròng. Bởi vì không biết nếu rời khỏi chỗ ngồi sẽ xảy ra chuyện gì, tất cả đều hận không thể trốn khỏi phòng học.
Ngay khoảnh khắc tiếng bước chân biến mất, tim mọi người liền nhảy dựng lên, tuy nhiên không một ai dám ngẩng đầu. Chỉ có mỗi mình Ôn Nhiên ngước lên nhìn ra phía cửa, bắt gặp một cậu học sinh đeo kính đang quan sát căn phòng qua khe cửa sổ với mái tóc dài che khuất đôi mắt cùng ánh nhìn có phần lạnh lùng như thể có thể xuyên qua lớp cửa sổ và chiếu thẳng vào trong phòng.
Người tương tự có đủ dũng khí liếc mắt nhìn thoáng qua phòng học một cái – Thượng Khả – mới phát hiện bóng ma lấp ló ngoài cửa sổ, trái tim cô chợt thắt lại, vội vàng cúi đầu giả vờ nghiêm túc giải đề. Đây chẳng phải lần đầu tiên cô thấy lệ quỷ, nhưng dù có tiếp xúc nhiều lần bao nhiêu, cô cũng không có cách nào bình tĩnh đối mặt với thứ đó.
Nhìn các học sinh trong phòng thi, quỷ hồn ngoài cửa từ từ nở một nụ cười.
Ôn Nhiên vừa quan sát con quỷ kia vừa buông bút xuống, cầm bài thi lên lắc lắc, rồi nhìn sang “hắn” và xé chúng thành từng mảnh nhỏ.
Tất cả người chơi đều hoảng hốt, hoàn toàn không hiểu Ôn Nhiên đang làm cái gì. Chung Quân Hào càng không khỏi hỏi: “Tại sao cậu làm vậy? Cậu điên rồi sao?”
Nụ cười của lệ quỷ bên ngoài càng ngày càng khoét sâu, hận không thể trực tiếp bẻ lỗ tai cậu: “Học sinh không làm bài thi, không đáng được sống.”
Gần như giây tiếp theo, lệ quỷ ngoài cửa biến mất, trong phòng liền nổi lên một trận gió âm lạnh lẽo. Một lệ quỷ đeo kính nhưng không có da mặt suýt chút nữa dán vào mặt Ôn Nhiên. Con ngươi kia trợn tròn như muốn rớt khỏi hốc mắt, cái lưỡi dài màu máu đỏ tươi suýt đã liếm qua mặt cậu. Và một đôi tay gầy guộc sắc bén chầm chậm nâng lên hướng về phía cổ Ôn nhiên, hắn lập lại lần nữa: “Học sinh không làm bài thi, không đáng được sống.”
Thấy lệ quỷ đột nhiên xuất hiện trong lớp, không chỉ có Chu Bối Di mà ngay cả những chàng trai còn lại đều điên cuồng hét lên chói tai, gần như ngã nhào xuống đất và trốn vào trong góc.
Ôn Nhiên nghiêng đầu nhíu mày, một tay bắt lấy cổ tay lệ quỷ nói: “Mày, con mẹ nó hôi quá!”
Vừa nói xong, tay cậu bèn dùng sức một chút, lần này đổi lại thành lệ quỷ hét lên một tiếng thảm thiết.
Ánh mắt Ôn Nhiên lạnh đi, bắt lấy lệ quỷ bằng một tay và đá một cước vào ngực hắn. Những lúc xé xác lệ quỷ ở bên ngoài cậu đều cố gắng kiềm chế sức lực, nhưng bây giờ ở trong Quỷ Vực, cậu lại phát huy một trăm phần trăm sức mạnh của mình. Mặc dù Quỷ Vực áp chế sức mạnh của cậu nhưng cũng chỉ là áp chế công lực, còn loại tấn công bằng vật lý đơn thuần này tự nhiên không áp chế được.
Người khác chưa chắc có thể chạm được vào lệ quỷ, tuy nhiên với thể chất đặc thù bẩm sinh của Ôn Nhiên, giống như Kỳ Vân Kính, bất luận là trong trường hợp nào cũng đều không áp chế được trường khí công đức chín kiếp của anh. Vì vậy nếu “hắn” trong thế giới trò chơi này là người, bảo cậu giết thì có khả năng cậu sẽ không thể giết họ một cách dứt khoát được, nhưng bảo cậu giết quỷ thì lại quá dễ dàng.
Lúc tất cả người chơi ôm người trốn vào một góc, trơ mắt nhìn Ôn Nhiên chân đá về phía lệ quỷ đáng sợ kia, tay còn đấm vào người lệ quỷ. Thậm chí cả đám còn nghe thấy tiếng xương vỡ vụn, tất nhiên không phải xương cốt của Ôn Nhiên mà là của lệ quỷ.
Mọi người cũng không ngờ, hóa ra còn có thể đối phó với lệ quỷ thế này, có nghĩa là chỉ cần nắm đấm đủ mạnh thì kỳ thật bọn họ không cần phải sợ ma quỷ.
Đúng lúc này, Chu Bối Di nhìn thấy lệ quỷ thoát khỏi sự khống chế của Ôn Nhiên, liền vội vàng đẩy người trước mặt mình ra phía trước, còn hét lớn: “Mấy người mau ra giúp đi!”
Hai người bị cô ta đẩy ra là Chung Quân Hào và Lương Ba, còn Thượng Khả cùng một người đàn ông khác tên Đặng Ngôn ngồi ở bên cạnh Chu Bối Di, nên cô ta không dễ đẩy bọn họ như vậy.
Khi hai người bất ngờ bị đẩy ra, lệ quỷ cũng gần như xoay người lại cùng lúc, cả hai vừa vặn chắn đường của hắn khiến lệ quỷ không chút do dự vươn tay trảo một phát. Tuy nhiên bởi vì Chung Quân Hào vẫn luôn nắm chặt lá bùa của Ôn Nhiên trong tay, khi ấy những lá bùa trực tiếp bốc cháy nhưng hoàn toàn không làm Chung Quân Hào bị thương, ngược lại là đẩy cánh tay của lệ quỷ trở về,
Có điều trên người Lương Ba không có bùa, hơn nữa còn bị đẩy đột ngột nên anh căn bản chẳng phản ứng kịp, trực tiếp bị cánh tay của lệ quỷ cắt xuyên qua ngực như một miếng đậu hủ.
Chung Quân Hào tránh được đòn tấn công của lệ quỷ một lần, nhưng thay vì lập tức lui về sau anh lại lăn sang một bên, và Ôn Nhiên cũng kịp thời lao tới giẫm một chân lên lưng lệ quỷ.
Thấy một người sống chết ngay trước mặt mình, Chu Bối Di lại hét lên đầy sợ hãi, tuy nhiên ngay giây sau cô đã bị Thượng Khả tát cho một bạt tay.
Chu Bối Di nhìn cô với ánh mắt khó tin, Thượng Khả cũng không ngờ cô ta lại là loại người này. Tuy cô không tiếp xúc nhiều với Chu Bối Di, hoặc nói đúng hơn là bởi vì đã tham gia trò chơi vài lần, nên dù đối phương là người chơi hay quỷ hồn, cô đều cố gắng giữ một khoảng cách thích hợp. Còn con người Chu Bối Di tuy có hơi kiêu ngạo, nhưng thấy cô ta chẳng phải loại người thích gây sự vì vậy Thượng Khả cũng không mấy chán ghét cô ta.
Chỉ là nào ngờ, lần này cô ta đúng là chó cắn người là chó không sủa.
Chu Bối Di bị tát một cái, nhưng cô không lập tức chất vấn Thượng Khả, bởi vì lệ quỷ đang bị Ôn Nhiên giẫm trên mặt đất còn đang ra sức vùng vẫy vươn tay về trước trước, khiến Chu Bối Di sợ hãi hét lên, không ngừng trốn ra phía sau.
Ôn Nhiên không rảnh quan tâm đến những người khác, tay cậu bắt đầu bắt kết ấn, cho dù sức mạnh đã bị áp chế, nhưng dưới tình huống lệ quỷ bị đánh chỉ còn nửa cái mạng tàn thì cậu vẫn có thể giết được hắn.
Cảm nhận được khí tức nguy hiểm, lệ quỷ càng liều mạng giãy giụa hơn, đồng thời cả không gian đều giống như bị gấp khúc lại, càng ngày càng vặn vẹo và thu hẹp. Kể cả những người chơi đang trốn trong góc dường như cũng bị thứ gì đó bóp nghẹt, ngay cả hô hấp cũng rất khó khăn.
Ôn Nhiên dùng một tay chạm vào mặt dây chuyền chứa linh thạch trước ngực, tay kia đột nhiên vỗ vào đỉnh đầu lệ quỷ.
Lệ quỷ tức khắc tru lên một tiếng thê lương, và cái không gian đang giam giữ bọn họ cũng vỡ vụn từng chút một giống như một cái lồng kính trong suốt.
Khoảnh khắc lệ quỷ biến mất, cả nhóm được đưa về trường học lần nữa. Lần này bọn họ đã về tới nơi lúc mới bước vào trò chơi, còn trường học trước mắt cũng tan biến từng chút từng chút một giống như bọt biển. Chỉ là cuối cùng tất cả chỉ còn lại năm người.
Thượng Khả liếc nhìn Chu Bối Di: “Vốn dĩ Lương Ba không cần phải chết.”
Chu Bối Di muốn biện hộ, muốn giải thích rằng trong tình huống đó cô chỉ là muốn giúp đỡ chứ không phải cố ý, nhưng khi chạm đến ánh mắt của Ôn Nhiên, cô ta lập tức cứng họng chẳng thể nói nên lời.
Ôn Nhiên nhìn thoáng qua cô ta một cái, cũng không nói gì. Cô gái này có số đào hoa sát*, vợ chồng tan vỡ, cuộc hôn nhân vốn đã không thể cứu vãn lại bị cô dùng thủ đoạn ép buộc ở bên nhau. Thậm chí đoán chừng bởi vì trêu chọc phải một số thứ nhiễm âm khí cực nặng mới bị kéo vào trò chơi này.
(Số đào hoa: là được nhiều người theo đuổi, yêu thích; Đào hoa sát: có thể bị giết bởi tình yêu, bị người yêu giết hoặc tự sát vì tình. Hãy ủng hộ nhà Loading9191 tụi mình nha.)
Kẻ làm nhiều việc ác, sớm muộn gì cũng sẽ gặp quả báo.
Với một tiếng bíp vừa vang lên, bọn họ nhanh chóng lấy di động ra xem, bên trên ghi rõ đã qua cửa thành công. Chung Quân Hào liền nhìn sang Ôn Nhiên, tức tốc đọc một loạt dãy số điện thoại: “Sau khi ra ngoài cậu nhớ liên lạc với tôi, để tôi còn chuyển tiền cho cậu!”
Ôn Nhiên phất tay với cậu chàng. Hình ảnh vừa di chuyển, cậu liền trở về căn phòng cũ. Ngay sau khi cậu vừa mở mắt, Kỳ Vân Kính ngồi bên cạnh cậu cũng mở mắt ra, cả hai vẫn còn trong tư thế ôm túi, nhưng đáng tiếc đồ đạc trong túi hoàn toàn không thay đổi chút nào.
Ôn Nhiên thở ra, hơi lo lắng nhìn về phía Kỳ Vân Kính: “Anh còn nhớ rõ chuyện gì vừa xảy ra không?”
Kỳ Vân Kính nhìn cậu một cái: “Chuyện gì? Cái túi này để làm gì vậy?”
Ôn Nhiên tức khắc trợn tròn hai mắt nhìn anh, thấy thế Kỳ Vân Kính câu môi mỉm cười: “Trò chơi có thuận lợi không?”
Ôn Nhiên càng không nhịn được trừng mắt với anh: “Cũng không đáng sợ lắm, đã chết mất năm người, không biết có thể tính là thuận lợi hay không.”
Kỳ Vân Kính nói: “Tính, bởi vì trò chơi lần này bên tôi đã thua mất tám người.”
Ôn Nhiên hít hà một hơi: “Đáng sợ vậy sao, lần này quy tắc ở bên tôi có chút thay đổi.”
Kỳ Vân Kính khẽ cau mày: “Bên tôi cũng vậy, không phải đơn thuần là tìm được “hắn”, thời gian có hạn, mà cách thức qua cửa còn tăng thêm mấy cái.”
Ôn Nhiên kể: “Lần này bên tôi phải làm kiểm tra, người xếp cuối cùng sẽ chết, phải sống sót bảy ngày trong trò chơi.”
Kỳ Vân Kính: “Bên tôi cũng gần giống bên cậu, chỉ là không phải kiểm tra mà phải tham dự một tang lễ trong một ngôi làng kia. Tuy nhiên đám tang kéo dài khoảng bảy ngày, sau khi người chết được chôn cất thì trò chơi mới kết thúc.”
Bọn họ chỉ vừa mới thoát khỏi trò chơi, thể xác lẫn tinh thần thật kiệt quệ. Mặc dù chỉ mới một giây trôi qua ngoài thế giới thực, nhưng tinh thần đều đã rã rời. Ôn Nhiên không vội hỏi Kỳ Vân Kính về những gì anh đã trải qua trong lần chơi này, nếu bình an qua cửa vậy thì cứ đợi anh nghỉ ngơi đầy đủ rồi hẳn hỏi, có điều cậu vẫn nhờ Kỳ Vân Kính điều tra thông tin về Thẩm Diệp. Kỳ Vân Kính quyền lực và quan hệ rộng như vậy, điều tra một cút có lẽ không qua khó khăn, cậu rất muốn biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì.
Kỳ Vân Kính cũng không nhiều lời, sau một hồi chơi anh quả thật rất mệt mỏi, chỉ là anh không giống Ôn Nhiên, chuyện đầu tiên cậu làm chính là xuống nhà bếp tìm đồ ăn, anh chỉ trở về phòng của mình, định tắm rửa một cái và nhắm mắt dưỡng thần.
Ôn Nhiên vừa ăn những món ngon do đầu bếp làm, vừa thêm tài khoản WeChat của Chung Quân Hào thông qua số điện thoại cậu ta đã cho. Chung Quân Hào thẳng thừng chuyển qua hai trăm nghìn tệ, đồng thời còn gửi vô số lời cảm ơn.
Mặc dù Chung Quân Hào chỉ mua ba lá bùa, cần trả có một trăm năm mươi nghìn tệ, nhưng Ôn Nhiên cũng không khách sáo nhận thêm, rồi chuyển một nửa ra ngoài. Cậu không muốn vì chút của ít mà phá lộc lớn, vì vậy mỗi lần kiếm được tiền tốt nhất đều nên chuyển một phần đó cho các tổ chức từ thiện có cơ cấu tương đối tốt.
Rất nhanh sau đó, Thượng Khả cũng thêm Wechat với Ôn nhiên, đoán chừng cô đã liên hệ với Chung Quân Hào và nhờ cậu chàng đưa WeChat của cậu cho mình. Ôn Nhiên bấm đồng ý, Thượng Khả trực tiếp gửi năm mươi nghìn tệ và không nói gì thêm.
Ôn Nhiên không bận tâm lắm, dù sao đời này chưa chắc bọn họ sẽ có dịp gặp lại. Có điều kế tiếp cậu quả thật có thể nghiên cứu bùa chú kỹ một chút, có lẽ lần sau sẽ thử xem xem có thể nghiên cứu ra một loại bùa đặc chế mang được vào trò chơi hay không. Nếu có thể, vậy tỷ lệ sống sót của những người chơi sẽ tăng lên đáng kể.
Còn về phần Hồ Nhạc Nhạc, khi cậu là người xếp cuối trong kỳ thi có bảo với mọi người rằng, mong những người chơi có thể sống sót rời đi sẽ khuyên cậu về nhà ở bên cha mẹ trong ba ngày cuối đời này. Lúc Hồ Nhạc Nhạc nói ra những lời trên trong trường học, Ôn Nhiên có gật đầu hứa nên đương nhiên đó là việc cậu phải làm.