Khi nghe Lâm Hoài nói tới ba trăm vạn, mọi người xung quanh đều thổn thức, ngay cả Hạ Linh Linh và Lữ Diệp cũng cảm thấy nói lời này không có ý nghĩa gì. Đây là tập đoàn Tam Cương đó! Lâm Hoài không cẩn thận sẽ phải chịu thiệt.
Hạ Linh Linh và Lữ Diệp đều nhẹ nhàng kéo vạt áo Lâm Hoài
“Ba trăm vạn, ha ha ha! Có phải mày nghèo điên rồi không? Tao mặc kệ trước đó sao mày lôi ra được năm mươi vạn, trộm được,cướp được, hay toàn bộ tiền tiết kiệm mày định mua nhà mua xe,tao đều đã nhận rồi. Nhưng bây giờ mày muốn tao bồi thường, tao chỉ có thể tính giá thực tệ, bộ váy này giá một trăm đồng, còn tiền tổn thất tinh thần, tao có thể cho thêm một trăm, tổng cộng là hai trăm đồng. Mày muốn lấy thì lấy, không muốn lấy thì tao cho bảo vệ đuổi chúng mày ra ngoài, loại thấp kém chúng mày không thích hợp ở lại đây.”
Vương Lục khinh bỉ nhìn hắn.
Ha ha! Người xung quanh đều cười nhạo, cũng xem như cổ vũ cho Vương mập mạp.
Hạ Linh Linh và Lữ Diệp, hôm nay nhất định không ngóc đầu lên được, Lâm Hoài làm như thế rất dễ mất hết mặt mũi.
“Đó là ý của anh, ý của tôi là anh phải bồi thường ba trăm vạn, rồi xin lỗi, nếu không anh sẽ bị xui xẻo đấy.” Lâm Hoài lạnh giọng nói, lần này hắn muốn đánh thật.
“Được, mày nói thế tao thích, rất khí phách.” Vương mập mạp suýt chút nữa bị Lâm Hoài chọc giận mà cười, gã vẫy tay với đàn em đẳng sau.
“Lập tức ném cái thằng nhà quê không biết trời cao đất dày này ra ngoài, tìm một phòng không người chỉnh nó đi, nhớ lấy, hôm nay là sinh nhật cậu Lương, đừng có giết người ở đây, ít nhiều gì cũng phải sống.” Vương Lục cười nói.
“Dạ, dạ! Giám đốc Vương yên tâm!” Vương Lục vừa dứt lời, hai tên đàn ông cơ bắp lực lưỡng đã đi tới chỗ Lâm Hoài.
“Mạnh miệng thật đấy, mày to gan dám trả treo với giám đốc Vương, hôm nay mày sẽ phải chết đó biết không?” Trần Minh lập tức kêu gào, trợ uy cho Vương mập mạp.
Lâm Hoài rất không thích loại tay sai như Trần Minh, anh ta vừa nói xong, hắn đã đạp một cái qua. Cái đạp này tốc độ rất nhanh, Trần Minh chưa kịp phản ứng lại đã bị hắn đã bay.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ở Trọ Cùng Nhà
2. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
3. Ma Thần Trời Sinh
4. Mùa Xuân Của Tiểu Đào
=====================================
Bộp! Trần Minh rơi xuống đất như chó chết, suýt chút nữa trợn trắng mắt.
Đúng lúc đó, hai tên đàn ông cơ bắp vung nắm đấm đến, kết hợp với nhau, đấm thẳng về phía đầu của Lâm Hoài.
Lâm Hoài nhanh chóng né người, không trực tiếp đánh trả. Vù vù! Hai nắm đấm rơi vào không trung. Hai tên côn đồ thấy mình đấm hụt, lại xoay người công kích tiếp.
Lần này Lâm Hoài đứng yên tại chỗ, bàn tay đánh về phía đầu của một tên, đồng thời chân phải nhắm vào đáy quần của tên phía sau.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh. Râm!
Hai người kia, một người bị quật ngã ra đất, người khác dùng tay che hạ bộ, trợn trắng mắt.
Dù vậy, Lâm Hoài cũng không dừng tay, đi lên đá hai người đó bay vào góc.
Quá trình hắn ra tay sạch sẽ gọn gàng, khiến tất cả mọi người đang xem náo nhiệt đều phải hít một hơi sâu. Đám người thanh cao đó đều lần lượt nhìn về phía bên này, có nhiều cô gái lộ ra ánh mắt sùng bái.
Hạ Linh Linh và Lữ Diệp nhìn thấy thì ngây người. Ôi trời ơi, đây là lâm Hoài sao? Động tác này ngầu quá đi? Sao hắn có năng lực này chứ? Không phải đầu óc hắn có vấn đề hay sao? Chuyện gì thế này?
Vương Lục sợ hãi lùi về phía sau mấy bước, mặt đầy kinh hoàng, rất sợ lâm Hoài sẽ đánh mình.
Ánh mắt Lâm Hoài quét qua Vương Lục, khiến gã run lên, vội vàng hô to:
“Người đâu, người đâu… Bảo vệ.”
Đương nhiên Lâm Hoài không để người này tiếp tục kêu được, hắn nhanh chóng đi lên, kết hợp cả hai tay.
Chát chát chát! Chát chát chát! Lâm Hoài đánh liên tiếp mấy cái, khiến Vương Lục hoa cả mắt, thịt trên người đều run lên.
Ngay sau đó, hắn túm lấy tóc Vương mập mạp, dùng sức xách lên.