Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 18: Có Thể Bớt Cho Con Một Chút Không



Nghe vậy, Bàng Đại Hải quay đầu lại, ông ta nhìn Diệp Thành như đang nhìn một kẻ mất trí vậy.

Chỉ thông qua ánh mắt, Diệp Thành cũng có thể hiểu được tất cả, hắn bật cười gãi gãi đầu, cảm thấy câu hỏi của mình có phần ngây ngô thật.

Địa hoả và chân hoả đều là hoả diệm tự nhiên của đất trời, thế nhưng nói về đẳng cấp thì địa hoả và chân hoả lại không cùng đẳng cấp.

Địa hoả có thể luyện chế Ngọc Linh Dịch chứ chưa nói tới chân hoả, còn mạnh hơn cả địa hoả.

“Trưởng lão, con lấy Ngọc Linh Cổ Quyển”, Diệp Thành nhét Ngọc Linh Cổ Quyển vào ngực áo rồi lấy ra hai mươi viên linh thạch.

“Vậy ngươi cứ xem tiếp đi, đừng trộm đồ là được”, nhận lấy linh thạch, Bàng Đại Hải nói đi là đi.

Sau khi ông ta rời đi, trong lòng Diệp Thành không khỏi cảm thấy có phần phấn khích.

Hắn có chân hoả, có khả năng luyện chế Ngọc Linh Dịch, chỉ cần lĩnh hội được môn pháp luyện chế thì nhất định có thể luyện chế ra Ngọc Linh Dịch.

Hắn cơ hồ như trông thấy từng chai, từng chai Ngọc Linh Dịch đang lơ lửng ngay trước mắt mình.

Diệp Thành hân hoan, toan quay người đi thì chân hoả trong cơ thể hắn đột nhiên di chuyển.

“Có bảo bối”, đây chính là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Diệp Thành, trước đó khi nhận linh khí, chân hoả trong cơ thể hắn cũng có biểu hiện thế này, cho nên hắn mới chọn thanh Thiên Khuyết, sau khi nhận chủ, hắn đã có được môn pháp Man Hoang Luyện Thể.

Từ đó trở đi hắn liền có một ý niệm rằng chân hoả huyền bí trong cơ thể mình có khả năng nhận biết bảo bối.

“Có thể khiến mày coi trọng như vậy, chứng tỏ bảo bối đó nhất định bất phàm”.

.

Đọc truyện hay tại — ТгumTruу en.

o rg —

Diệp Thành vỗ vỗ phần bụng dưới, hai mắt hắn sáng như ngọn đuốc, hắn đảo mắt nhìn mỗi món đồ đặt trên giá, mãi tới khi một bình hồ lô màu tím ánh vàng xuất hiện trong tầm mắt hắn thì chân hoả mới thật sự rung lên mạnh mẽ.

“Chính là mày”, sau khi chắc chắn bảo bối, Diệp Thành vội sải bước tới, cầm lấy bình hồ lô kia.

Tiểu hồ lô chỉ to bằng nắm tay với sắc tím ánh vàng, trông có phần cũ kỹ, ngoại trừ tứ diện khắc vài đạo phù văn trông không hiểu là gì ra thì cũng không có gì đặc biệt.

Thế nhưng Diệp Thành biết bảo bối thật sự không thể nhận biết bằng cách nhìn bề ngoài.

Thanh Thiên Khuyết của hắn trông cũng chẳng ra làm sao đấy thôi, thế nhưng bên trong nó lại chứa đựng mật pháp luyện thể kinh người.

Cạch!

Khẽ mở nắp hồ lô, Diệp Thành nhắm một mắt nhìn vào bên trong bình hồ lô và ngạc nhiên phát hiện ra bên trong là một thế giới mới, không gian rất rộng lớn, đặt mười mấy vại nước cũng không thành vấn đề.

“Ngươi thích nó vì không gian bên trong nó sao?”, Diệp Thành liếc nhìn chân hoả bên trong vùng đan hải.

Chân hoả như có linh tính, khẽ lay động.

“Tao tin mày”, Diệp Thành không do dự thêm, hắn nhìn giá được dán trên bình hồ lô, khoé miệng giật giật.

“Một nghìn ba trăm linh thạch”.

“Khuynh gia bại sản cũng không mua nổi”, Diệp Thành chép miệng, thế nhưng lúc này chân hoả lại cuộn lên mạnh mẽ hơn.

“Ngươi thích tiểu hồ lô này sao?”, Bàng Đại Hải đúng là một người xuất quỷ nhập thận, xuất hiện đằng sau Diệp Thành mà không hề phát ra bất cứ tiếng động nào khiến hắn giật thót tim.

Diệp Thành cười xoà, ái ngại gãi gãi đầu, nói: “Cái đó, Bàng trưởng lão, có thể bớt cho con một chút để mua tiểu hồ lô này không?”

“Không được, không gian bên trong hồ lô Tử Kim này rộng lớn, một nghìn ba trăm linh thạch đã rẻ lắm rồi”.

“Vậy sao ạ”, Diệp Thành bày bộ mặt tiếc nuối.

Thấy bộ dạng cùng quẫn của Diệp Thành, Bàng Đại Hải phất tay hỏi: “Ngươi có bao nhiêu linh thạch?”

“Một nghìn một trăm viên ạ”.

“Còn thiếu hai trăm linh thạch? Ngươi có đem đồ gì khác đi để gom vào cho đủ mua không?”                Nghe vậy, Diệp Thành mới ho hắng một tiếng, hắn rút ra một cái bình màu đen bên trong túi đựng đồ.

“Đây là thứ gì?”, Bàng Đại Hải nhận lấy cái bình đen, sau đó mở nắp ra ngửi ngửi thì bị sặc, ông ta vội nút nắp bình lại.

“Đây là Độc Hoàn”, bị sặc một lúc, Bàng Đại Hải mới thổi thổi bộ râu, trợn tròn mắt, nói: “Ngươi lấy đâu ra thứ quỷ quái này vậy?”

“Con nhặt được ạ”, Diệp Thành xoa xoa mũi, cái bình màu đen này hắn lấy được từ lão già lưng gù, chắc chắn là thượng phẩm trong các loại độc dược, hắn thật sự chẳng có gì có thể lấy ra nên chỉ có thể dùng Độc Hoàn này để thêm vào cho đủ mua.

“Nhặt được? Giỡn ta phải không?”

“Vậy con chỉ có cái bình Thị Huyết Viên này thôi”, Diệp Thành phủi phủi tay: “Trưởng Lão, nếu người thấy được thì nhận nó, trừ cho con hai trăm linh thạch nhé”.

“Tuổi còn nhỏ không có chí tiến thủ gì cả, lại đi nhặt mấy đồ không chính đạo thế này”, Bàng Đại Hải bày ra bộ dạng giáo huấn vãn bối, thế nhưng vừa nói, ông ta vừa nhét cái bình màu đen kia vào ngực.

“Thị Huyết Hoàn độc tính quá mạnh, thôi cứ để chỗ ta, còn cái bình hồ lô Tử Kim kia thì thôi miễn cưỡng bán cho ngươi vậy”.

Nghe vậy, Diệp Thành mừng quýnh, hắn thầm nghĩ lão già xảo quyệt Bàng Đại Hải, rõ ràng  thích mà cứ phải bày đặt, người không biết còn tưởng ông ta thiệt thòi lắm.

Mặc dù thầm mắng ông ta một câu nhưng Diệp Thành vẫn lấy ra một nghìn một trăm linh thạch.

“Hồ lô Tử Kim thuộc về ngươi”.

“Đa tạ trưởng lão”.

Diệp Thành nhét bình hồ lô kia vào ngực rồi nhanh chóng đi ra khỏi Vạn Bảo Các, hắn chỉ sợ Bàng Đại Hải đổi ý cướp lại thì toi.

Sau khi Diệp Thành rời đi, Bàng Đại Hải lấy chiếc bình nhỏ màu đen ra.

“Thị Huyết Hoàn của Thị Huyết Điện, lần này hời to rồi”, Bàng Đại Hải nắm chặt cái bình mà bật cười.

Quay về núi, Diệp Thành khoanh chân ngồi dưới một tảng đá, hắn lấy tiểu hồ lô Tử Kim ra.

Diệp Thành rạch đầu ngón tay, nhỏ một chút máu tươi lên trên và đột nhiên giọt máu bị hút đi.

Chỉ là Diệp Thành đang chờ mong thấy được mật thuật, ý cảnh bên trong tiểu hồ lô Tử Kim, nhưng làm gì cũng vô dụng khiến hắn không khỏi cảm thấy thất vọng.

“Một nghìn ba trăm linh thạch của ta đấy”, cầm chắc tiểu hồ lô trong tay, Diệp Thành tặc lưỡi, hắn nghĩ tới hơn một nghìn linh thạch bỏ ra mà không khỏi xót xa: “Vốn dĩ muốn mua vài bình linh dịch, cuối cùng tao bán hết tài sản để mua mày về”.

Haiz!

Diệp Thành lắc đầu thở dài rồi lại nhét tiểu hồ lô vào trong túi đựng đồ.

Có điều, hắn không phát hiện ra giây phút tiểu hồ lô bị nhét vào trong túi đựng đồ, nó ánh lên một đạo ánh sáng tím.

Cất tiểu hồ lô đi, Diệp Thành lại lấy Ngọc Linh cổ quyển ra nghiên cứu.

Dù sao trước đây hắn cũng chưa từng tiếp xúc với lĩnh vực luyện chế đan, Diệp Thành mất chín canh giờ mới giác ngộ được, mãi tới khi thuộc lòng môn pháp luyện chế Ngọc Linh Dịch hắn mới đặt cổ quyển xuống.

Chẳng mấy chốc, cây Tuyết Ngọc Lan Hoa thứ hai đã xuất hiện trong tầm mắt.

“Vận may đúng là mỉm cười với mình”, Diệp Thành cười khúc khích, hắn dẫm chân lên mỏm đá, nhảy tới, vung tay hái.

Có điều, vừa chạm chân xuống đất đã có một giọng nói lãnh đạm vang lên.

“Cây Tuyết Ngọc Lan Hoa đó là của ta”.

Dứt lời, bóng người xuất hiện trong không trung, dưới ánh trăng trông vô cùng thuần khiết, giống như đoá liên hoa vậy.

Nếu nhìn kỹ thì đây chẳng phải là Tô Tâm Nguyệt của Nhân Dương Phong sao?.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.