Tiên Tử Xin Tự Trọng Ta Có Gia Đình

Chương 42: C42: Bánh cũng không dám vẽ lớn



– Cố tiên sinh, đến đây, ly cuối cùng.

Tiếng chuông ngoài cửa sổ vang lên.

– Giờ tý, không còn sớm nữa, ly cuối cùng này ngươi cũng đừng để Cố tiên sinh người ta uống.

Lý Uy ngăn Mặc Thượng Thư lại.

– Thời tài tử mà thôi, Cố tiên sinh, chúng ta không cần để ý đến gã ấy, đến đây.

Cố An cười vang một tiếng:

– Được, vậy một ly cuối cùng.

Uống xong ly cuối cùng này, hoặc là ly cuối cùng của hôm nay, hoặc là ly cuối cùng của đời này.

Cố An một ngụm uống sạch sẽ, vốn định mượn linh lực nhìn xem có thể đem dược dịch tiết ra hay không, nhưng hai người bọn họ phỏng chừng cũng cân nhắc đến điểm ấy, linh lực của Cố An không có nửa điểm tác dụng.

Tầm mắt trước mắt bắt đầu mơ hồ, ý thức dần dần đi xa.

Bên tai truyền đến thanh âm của bọn họ.

– Cố tiên sinh? Sao lại ngã vậy.

[ Chọn đối tượng Vị Ương.]

[Xác nhận đối tượng lựa chọn: Vị Ương? ]

– Xác nhận.

* * *

Cảm nhận được linh khí nồng đậm xung quanh, Cố An thở phào nhẹ nhõm.

Sống lại.

Lại còn bỏ thuốc, đây là điều Cố An không nghĩ tới, hơn nữa thuốc kia còn là nhằm vào tu sĩ, Cố An hoàn toàn không có biện pháp.

– Di, Vị Ương đâu?

Lúc này Cố An mới phát hiện mình đang ở trên đỉnh núi.

Cách đó không xa, Vị Ương ngồi bên vách núi, hai chân thon dài lơ lửng trên không trung.

– Một giới tu sĩ, vậy mà còn có thể uống say không yên, Quý Bạch Thường ngươi là không biết dùng linh lực sao?

– Uống rượu rồi còn dùng linh lực gì, đó là bất kính với rượu.

Vị Ương quay đầu, nàng vừa tắm xong, tóc còn dính bọt nước.

Cổ áo mở rộng, cảnh xuân như ẩn như hiện.

Vị Ương tối nay mê người hơn trước nhiều.

Tay bấm kiếm quyết, Vị Ương lóe ra trước mặt Cố An, trường kiếm trong tay đâm vào bả vai Cố An.

Cố An không chút hoang mang, kéo trâm cài tóc trên đầu, rót linh lực vào.

Đương đương đương..

Trên sơn cốc trống rỗng, tiếng va chạm, tiếng đau đớn.

Thẳng đến giữa hiệp nghỉ ngơi Vị Ương mới bằng lòng dừng lại.

– Sư tôn, ngươi xuống tay càng ngày càng nặng.

– Da của ngươi cũng càng ngày càng dày.

Cố An làm bộ nghe không hiểu:

– Sư tôn, ta đến Trúc Cơ trung kỳ chưa a?

– Kém xa lắm.

– Kém xa lắm là bao xa? Ta cảm giác tu vi của mình hiện tại hoàn toàn không có tiến bộ.

Cố An cũng không nói dối, tu vi của mình quả thật rất lâu không thấy tăng trưởng, vẫn kẹt ở giai đoạn này.

– Ừ, vậy luyện nhiều một chút, thiên phú không sánh bằng người ta, liền dùng cố gắng bù đắp.

Cố An ngồi xuống bên cạnh Vị Ương:

– Sư tôn trước kia tu luyện cũng gian nan như vậy sao?

– Không, bổn cung là thiên tài, vừa vào núi Tam Thanh không lâu đã khai quang.

Sau khi trả lời Cố An, Vị Ương dừng lại một chút.

Tiếp tục mở miệng nói:

– Chỉ là sư phụ bổn cung có một bằng hữu, đã từng là đệ tử Tam Thanh Sơn, sư phụ cho gã một viên Khai Mạch Đan, gã ăn vào không thể khai mạch, chung quy không thành tu sĩ được.

– Người nọ sau khi trở lại thế gian rèn luyện thân thể, không lúc nào là không rèn luyện.

Cố An nói tiếp:

– Sau đó luyện được một thân công phu, trở nên nổi bật?

Vị Ương lắc đầu:

– Sau đó gã tìm được một chỗ di tích, có được chân truyền, luyện được một thân thể tu công phu.

Cố An:.

Hắn còn tưởng Vị Ương muốn an ủi mình, kết quả vẫn kể một câu chuyện thiên tài.

– Cho nên sư tôn muốn nói cho ta biết cơ hội đều là dành cho người có chuẩn bị?

– Không, bổn cung muốn nói cho ngươi biết trên con đường tu luyện thiên phú quyết định hết thảy, nếu không có nhiều cơ hội hơn nữa cũng vô dụng.

Cố An:.

– Thiên phú ngươi có, chỉ là kém một chút, nếu có thể lên núi Tam Thanh, tu vi tăng lên sẽ nhanh hơn, nhưng ai bảo ngươi có nương tử?

Vị Ương hiếm hoi nở nụ cười:

– Sao không mang nàng theo cùng, bổn cung có thể dạy nàng tu luyện?

– Nương tử nhà ta chính là phàm nhân, mỗi ngày chỉ muốn nấu ăn nấu cơm, sư tôn vẫn là tiết kiệm phần tâm tư này đi.

– Vậy thật đúng là tiếc nuối.

* * *

Ánh sáng thay thế đêm tối, bầu trời dần dần trong xanh, Cố An cũng trở về thân thể.

Chung quanh đã là gian phòng quen thuộc, đây là gian phòng của mình.

Đêm qua thoát được một kiếp.

Mở cửa phòng ra, Cố An tuốt đầu chó Vượng Tài, không đi tập thể dục buổi sáng, cũng không đi dạy học.

Tối hôm qua uống say không yên, hôm nay nên nghỉ ngơi.

Cố An không cần xin nghỉ, hắn biết, sẽ có người giúp mình nói rõ.

Ước chừng qua một canh giờ, Tô Mị Nhi bưng trà giải rượu gõ vang phòng Cố An.

Được Cố An cho phép, Tô Mị Nhi vào phòng, từng ngụm từng ngụm đút trà.

Cố An xoa đầu hỏi:

– Tối hôm qua ta là trở về như thế nào?

– Là Lý thừa tướng đem tướng công đưa trở về, gã còn nói vài tiếng xin lỗi, không nên cùng ngươi uống đến say như vậy.

– Còn nói có cái khác sao?

Tô Mị Nhi lắc đầu:

– Không còn!

Buổi trưa, Doanh Tử nghe tin Cố An không đến dạy học nên đã đến nhà.

Thật trùng hợp, lúc Doanh Tử đến Cố phủ, Lý thừa tướng cũng đến.

– Điện hạ.

Lý thừa tướng cung kính hành lễ.

– Lý đại nhân đến đây làm gì?

Lý thừa tướng trả lời:

– Hồi bẩm điện hạ, thần nghe nói hôm nay Cố tiên sinh không đi thư viện, tới bái phỏng.

– Cố huynh không đi thư viện thì có quan hệ gì với ngươi?

– Việc này nói đến oán ta, đêm qua là ta mang theo Cố tiên sinh đến Trai Lâu uống một chút, lúc phục hồi tinh thần Cố tiên sinh đã say mèm.

Doanh Tử gật đầu:

– Ngươi về trước đi, lát nữa ta nói với Cố huynh là được.

– Điện hạ, việc này trách ta, thần nhất định phải tự mình xin lỗi Cố tiên sinh.

Doanh Tử không tiếp tục khuyên can:

– Vậy cùng đi đi.

Cố An tựa vào giường, trên mặt còn đỏ ửng chưa rút đi, Doanh Tử và Lý Uy hai người ngồi ở bên giường.

– Biết rõ Cố huynh có việc trong người, vì sao còn đem hắn chuốc đến say mèm?

– Thần nhất thời sơ suất, đêm qua cũng là uống nhiều hôn mê đầu, chỉ là không nghĩ tới Cố tiên sinh tửu lượng so với thần tưởng tượng nhỏ hơn.

Cố An cũng rõ ràng không có cách nào trực tiếp cùng Doanh Tử nói rõ tình huống tối hôm qua, ở một bên cười nói:

– Điện hạ, việc này còn oán ta.

– Hừ.

Doanh Tử phất ống tay áo, xoay người rời đi.

Đợi đến sau khi Doanh Tử đi đến, Lý Uy mới mở miệng:

– Sân của Cố tiên sinh thiếu rất nhiều đồ a, ngày khác ta bảo người ta trang trí cho ngươi.

– Làm phiền Lý đại nhân hao tâm tổn trí.

Lý Uy đưa tay vỗ vỗ bả vai Cố An:

– Cố tiên sinh, ngươi mới tới kinh thành, nhất định phải chú ý đề phòng tiểu nhân a, may mắn ngươi gặp phải ta trước, bằng không bản thân khó bảo toàn.

Cố An cười mà không nói, nghe Lý Uy tiếp tục nói.

– Tuy nhiên không sao, Lý mỗ tất nhiên mang theo ngươi ăn ngon uống cay, từ nay về sau ăn mặc không lo, trong nhà cho dù có thêm mấy thiếp nữ cũng không phải không thể.

Hai người ở trong phòng cười, cười một hồi Lý Uy cũng đi.

Cố An quay đầu đi, tựa vào giường.

Lại vẽ bánh.

Bánh gì hắn chưa thấy qua, dứt khoát nói ngày khác đem toàn bộ vương triều đánh xuống quên đi, bánh cũng không dám vẽ lớn có thể có tiền đồ gì.

Hơn nữa biết chọn thời gian như vậy?

Doanh Tử chân trước vừa tới Cố phủ Lý Uy đã tới, bên ngoài không thủ hơn mười hai mươi người Cố An không tin.

– Vẫn bị cuốn vào, ta chỉ là một tiên sinh dạy học, tìm ta cũng không có tác dụng gì.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.