Edit: MNMC
Bước ra ngoài còn chưa kịp thấy rõ hoàn cảnh xung quanh, Hòa Thuận tránh đầu đắp mặt đã bị một đống pháp thuật công kích mãnh liệt.
Đây là loại pháp thuật Trúc Cơ, công kích vào Hoà Thuận và Hổ Nhi thế nhưng không thể gây thương tổn.
Canh giữ ngoài nhà gỗ là hai Trúc Cơ quỷ hộ vệ, không nghĩ đến ma thú của Hòa Thuận vậy mà có thể được phòng ngự che chắn.
Mắt thấy pháp thuật rơi vào khoảng không, hai người đành phải triệu hồi pháp khí giữ nhà.
Hai tên này so với hộ vệ ở Phong Vô thành còn nghèo hơn, sai tới sai lui hai người một pháp bảo hạ phẩm.
Loại pháp bảo này Hoà Thuận không để vào mắt, cứ đứng ở đó tùy ý cho hai người đánh, đằng nào cũng không trúng.
Nhìn đối phương phát điên, điên cuồng tấn công mình, Hòa Thuận cũng không khách khí, vốn định hướng bọn họ hỏi thăm một chút tình huống xung quanh, chỉ là hai người này vừa nhìn thấy mình đã điên cuồng tấn công, thế thì cũng không cần khách khí nữa.
Hòa Thuận đưa tay phải ra, Tiên Khấp nhắm ngay quỷ hộ vệ, bắn ra một đạo tia sáng chói mắt.
Tên quỷ hộ vệ kia nhanh chóng bật lên phòng ngự, nhưng lại một điểm dùng cũng không được, chùm tia sáng một chút cũng không bị chặn lại, trực tiếp đánh vào hắn đến nổ tung.
Vừa ra tay trong nháy mắt liền giải quyết một tên Trúc Cơ, tên còn lại thấy tình hình không đúng liền vội vã đào tẩu.
Tiểu Hắc đâu để hắn trốn thoát dễ dàng, liền thi triển mê hồn thuật làm tên kia ý thức mơ hồ, thân hình đang chạy cũng dừng lại, Hoà Thuận nhân cơ hội dùng Tiên Khấp bắn xuyên tim.
Kỹ năng này của Tiểu Hắc so với mấy loại pháp bảo đoạt hồn gì đó có vẻ mạnh hơn, ba người không tốn sức dễ dàng tiêu diệt hai quỷ hộ vệ Trúc Cơ Kỳ.
Tiểu Hắc sử dụng thần thức điều tra một hồi xác định xung quanh chỉ có hai kẻ này, bấy giờ Hòa Thuận mới yên tâm quan sát tình hình bên ngoài nhà gỗ.
Ngôi nhà gỗ này được xây giữa một khoảng đất nhỏ, xung quanh là cây cao chót vót ba bốn người ôm mới hết.
Ngoài ra còn có mấy nhà gỗ khác rải rác xung quanh.
Hoà Thuận hiện đang cưỡi Hổ Nhi đứng ở cửa, tuy cơ thể nặng nề của Hổ Nhi vẫn chưa đè bẹp sàn gỗ nhưng ván gỗ đã bị xê dịch, kêu răng rắc.
Ngoại trừ hai quỷ hộ vệ kia ra, nơi đóng quân này hoàn toàn trống rỗng và hoang vắng.
Hoà Thuận nhảy xuống khỏi Hổ Nhi bắt đầu đi quanh.
Nhà gỗ này không có đồ trang trí, mọi thứ trong nhà đều phủ đầy bụi, nhìn đã biết không có người ở.
Hòa Thuận phái Tiểu Hắc tìm túi trữ vật của hai quỷ hộ vệ, bất quá chúng đều tồi tàn, vì vậy nó đành phải nhặt món pháp bảo hạ phẩm rách nát lên cất chúng đi.
Cần kiệm là đức tính hiền lành, rác rưởi dù sao cũng nên thu gom.
Không có đồ vật giá trị nào được tìm thấy nhưng lại thấy một tấm bản đồ đơn giản vẽ trên da động vật.
Nơi Hoà Thuận đang đứng có một vòng tròn màu đỏ được vẽ trên bản đồ, với hai từ được đánh dấu.
Ở phía Đông Nam có một con đường được vẽ màu đỏ, uốn lượn và dẫn đến một con sông có ngã ba, phía Tây Bắc có một nơi gọi là Làng Cây.
Hòa Thuận chuẩn bị đi chỗ đó, thế nhưng còn phải xử lý một chút ở đây.
Nàng hướng truyền tống trận trong nhà gỗ, dùng Tiên Khấp bắn một phát, truyền tống trận liền bị đánh tan tành.
Cánh rừng rậm này nom có vẻ phi thường sạch sẽ, không có lùm cây lộn xộn, mặt đất mọc đầy cỏ mềm và hoa dại đáng yêu, còn có các loại nấm đủ màu sắc cũng rải rác khắp khu rừng.
Ngay lúc Hòa Thuận cảm thấy kỳ quái, giữa tán cây hở ra ánh nắng ấm áp.
Ban nãy đi qua nơi đóng quân cũng không để ý, giờ mới thấy trên bầu trời có một mặt trời, mặt trời nóng bỏng chói mắt giống như nhân gian.
Hoà Thuận đưa tay chạm vào ánh nắng đã mất từ lâu, ánh nắng ấm áp chiếu lên tay nàng.
Nàng không khỏi băn khoăn liệu có phải mình đã dịch chuyển nhầm bị gửi đến phàm trần hay không, nhưng nàng không cảm thấy khó chịu gì hết.
“Tiểu Hắc, Ma Giới không phải là không có mặt trời sao? Ở đây tại sao lại có?”
Hòa Thuận nhìn chằm chằm ánh nắng chiếu ở trên tay nghi hoặc, quay đầu liền nhìn thấy Tiểu Hắc lười biếng phơi mình trong ánh nắng.
Tiểu Hắc nằm sấp trên lưng Hổ Nhi, híp mắt nhỏ lười biếng nói: “Ai nói với ngươi Ma Giới không có mặt trời.”
Hòa Thuận ngẩn người nghi ngờ nói: “Ta ở Phong Vô thành mười năm, chưa từng thấy mặt trời mọc, thấy toàn là trăng.”
Sau đó nàng nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tiểu Hắc lại nói: “Ta nhớ rõ ngươi ở Phong Vô thành thời điểm chỉ là một quả trứng, vẫn luôn ở bên ta chưa từng rời đi, làm sao ngươi biết Ma giới có mặt trời?”
Tiểu Hắc mở một con mắt, như trước lười nhác nói: “Ta trước đây cũng đã nói qua, là truyền thừa ký ức, sinh ra ngay trong đầu.”
“Nói thực đi, ngươi không phải là tu sĩ đoạt xá đấy chứ?” Hòa Thuận chưa từ bỏ ý định, lại dùng ngón tay chọc chọc thân thể mềm của nó.
“Ngươi vẫn nên chết tâm đi, ta thật sự là ma thú thuần tuý.” Tiểu Hắc cuốn thân thể, phơi bụng ra nắng.
“Vậy ngươi nói một chút xem vì sao nơi này có mặt trời mà Phong Vô thành không có.”
Tiểu Hắc trừng mắt thanh thanh cổ họng vừa định trả lời liền nghe tiếng gầm rú của ma thú từ trong rừng, một đàn chim lớn cũng giật mình bay ra, hơn nữa còn nghe thấy tiếng hét yếu ớt của con người.
“Hổ Nhi, đi xem.” Hòa Thuận vỗ Hổ Nhi, nó liền vù vù về chạy đến phía âm thanh truyền tới.
Hổ Nhi ở trong rừng rậm chạy rất nhanh, cách âm thanh rống lên không xa, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện hai tiểu hài tử.
Hòa Thuận nhạc nhiên dùng sức kéo Hổ Nhi, Hổ Nhi nhảy qua đầu bọn họ, đụng vào con Song Giác Thú.
Cơ thể khổng lồ của Song Giác Thú bị Hổ Nhi đánh lùi lại vài thước, nó giận dữ gầm lên tận trời, một lưỡi kiếm gió khổng lồ từ miệng bắn ra bay về phía Hoà Thuận, chém thẳng vào hàng phòng ngự đã mở ra.
Uy lực của kiếm gió cấp năm không nhỏ, ma thú luyện đan bên trong hai bên yên Hổ Nhi phát ra ánh sáng lớn nhất, liều mạng ngăn cản kiếm phong khổng lồ.
Ngay khi lưỡi kiếm gió bị chặn lại, Song Giác Thú phun ra thêm hai lưỡi gió nữa.
Không thể để nó tiếp tục phun tiếp, Tiểu Hắc vỗ cánh và phát ra một câu thần chú vào con ma thú, trình độ tu luyện của con Song Giác cao hơn Tiểu Hắc nên tác dụng của pháp thuật không được hiệu quả lắm.
Khoảnh khắc nó ngừng tấn công, Hoà Thuận dang rộng đôi cánh trên bầu trời và nhảy ra khỏi vòng phòng thủ của Hổ Nhi.
Nàng bay đến chỗ song song với con Song Giác, dùng Tiên Khấp bắn vào mắt nó.
Bị Tiên Khấp đánh vào mặt, trong nháy mắt khuôn mặt của Song Giác thú bê bết máu nhưng vết thương không nghiêm trọng.
Hoà Thuận thầm nghĩ, xem ra một phần tư công kích đối với ma thú cấp 5 hiệu quả không lớn, phải dốc toàn lực công kích mới có hiệu quả, thế nhưng nếu như toàn lực phóng ra, hai Tiên Khấp cũng chỉ có thể phóng ra hai lần.
Đòn tấn công này không làm Song Giác Thú bị thương nặng nhưng khiến nó càng thêm tức giận, nó phóng ra thêm ba lưỡi kiếm gió khổng lồ về phía Hoà Thuận trên không trung.
Mang giày Mây cùng đôi cánh lông trời, Hoà Thuận nhanh chóng lướt trên những tán cây xung quanh, linh hoạt thoát khỏi lưỡi kiếm gió.
Nhưng những cây đại thụ xung quanh không trốn được, mấy cây đại thụ bị chặt đứt ở giữa, rơi xuống hai đứa trẻ đang ôm chặt lấy nhau trên mặt đất.
“Hổ Nhi, bảo vệ hai người họ!” Hoà Thuận giẫm lên cành cây mượn lực nhảy lên một cái cây khác, tránh một lưỡi kiếm gió hét lên.
Hồ Nhi nhanh chóng chạy tới, khi cái cây chuẩn bị đập vào hai người họ, nó hất cái cây ra xa, sau đó bám vây họ trong một thế phòng thủ.
Hai tiểu hài tử khoảng tám, chín tuổi, một trai một gái, mặc quần áo bằng vải thô kết hợp với da thú.
Mái tóc đỏ sẫm đồng nghĩa chúng là thành viên của Ma Tộc, dường như những đứa trẻ này đến từ ngôi làng gần đó.
Nam hài bị thương ở chân đang bất tỉnh, trong khi nữ hài ôm chặt lấy nam hài, nhìn chằm chằm vào Hoà Thuận đang giằng co với con Song Giác Thú.
Song Giác còn đang không ngừng phóng ra kiếm gió, Hòa Thuận trái lại bằng vào giày Mây và cánh tránh né thành công.
Thế nhưng xung quanh vài chục trượng cây cối đều bị chém ngã đầy xuống đất.
Mỗi lần Tiểu Hắc dùng mê hồn trượt đều phải tạm dừng một lúc mới có thể sử dụng tiếp, hiện tại chỉ có thể duỗi móng vuốt sắc bén tấn công vào mặt con Song Giác, dù luôn bị bàn tay khổng lồ của nó tát bay đi nhưng cũng không bị thương gì cả.
Hòa Thuận cùng Tiểu Hắc giao tiếp đều trực tiếp ở trong đầu cho nên lúc Tiểu Hắc lần hai phát động mê hồn thuật, Hòa Thuận cũng tìm vị trí công kích thích hợp.
Sau khi né được một chuỗi lưỡi kiếm gió khác, trong khi con Song Giác tụ tập linh lực, Tiểu Hắc lại thả ra mê hồn thuật, lần này thế nhưng tiêu hao lượng lớn linh lực, hiệu quả cũng rõ ràng hơn.
Song Giác hai mắt mờ mịt nhìn chằm chằm phía trước, động tác cũng dừng lại.
Chính là lúc này, Hoà Thuận lao tới ở cự ly gần để chạm vào mắt nó, dùng toàn lực cho Tiên Khấp tấn công.
Một tiếng vang thật lớn, con mắt của con Song Giác trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, đầu óc nó hỗn loạn cũng bị đánh thức.
Nó gầm lên đau đớn, Hoà Thuận đứng ở cự ly gần cảm thấy đau cả tai.
Nàng nhanh chóng kích hoạt lớp bảo vệ trên tấm giáp ngực, cơn đau bên tai dịu đi rất nhiều.
Song Giác Thú há miệng gầm lên, vung tay không ngừng, khiến tàn cây bay tứ tung.
Hoà Thuận giẫm lên mảnh tàn cây lớn bắn tung tóe, tránh móng vuốt của nó, trượt dọc theo cánh tay đến ngực.
Lợi dụng thời gian ngắn nhảy lên dùng hết sức tấn công vào miệng Song Giác Thú lần hai.
Đòn tấn công lần này xuyên qua miệng nó, moi ruột ra.
Hoà Thuận cũng bị bàn tay vùng vẫy của Song Giác Thú ném ra xa bảy tám thước, đập vào mấy gốc cây..