Tiên Sở

Chương 48: Ăn miếng trả miếng



Tiếng cười từ hậu cao vút, xuyên qua Văn Phong chung, ngân vang không dứt trong mật thất, lại khiến cho bao ngọn lửa nến rung động chẳng yên.

Ma môn quần yêu không kẻ nào không kinh hoàng biến sắc, vài trăm cặp mắt kinh hãi lấm lét đổ dồn vào quan tài bằng đồng đen, bốn phía tịnh không một tiếng động.

Tiêu Vãn Tình trong lòng nặng trĩu, vừa sốt ruột vừa bực bội, cặp mắt tuyệt đẹp nhìn Sở Dịch chăm chú, muốn nói gì đó để ngăn lại, vậy mà không phát ra nổi nửa lời.

Sở Dịch ghé sát vào vành tai nàng, cười lạnh lẽo nói: “Nương tử à, chúng ta hiện tại có thể nói thực là được cùng chôn một chỗ rồi. Nàng muốn giữ cái mạng nhỏ của mình thì hãy thành thực phu xướng phụ tùy, cùng phu quân ta diễn hài kịch đi.” Hắn kể vắn tắt lại thật nhanh kế hoạch vừa nghĩ ra cho nàng nghe một lượt.

Tiêu Vãn Tình kinh hãi, tuy thấy quá ư mạo hiểm nhưng tóm lại vẫn còn hơn tự bó tay bó chân để người ta giết mổ. Nàng nghĩ tới việc hắn không quản đến cái chết cứu Yến Tiểu Tiên, con tim bỗng nhói đau như bị ai đó dùng dao cắt.

Mày liễu chợt cau, lệ châu lấp lánh, trong sát na ngàn vạn ý nghĩ chuyển vần, cuối cùng nàng khe khẽ gật đầu.

Lúc này, Ma môn quần yêu như vừa tỉnh giấc mộng, nhao nhao thét: “Con bà nó, đứa nào trốn trong quan tài giả thần trêu quỷ hử? Mau lăn ra đây chịu chết!”

Một loạt các tiếng “đinh đinh đang đang” vang lên, pháp bảo thần binh loang loáng hào quang, sát khí lăng lệ, tung hoành đan xen, đánh cho quan tài đồng đúc chấn động kêu oong oong, tia lửa bắn tứ phía.

Sở Dịch thu lại hết Bắc Cực từ thạch, Tây Hải Thần Nê ở chỗ khe nắp đậy quan tài, cất tiếng cười cuồng ngạo: “Khà khà, lũ yêu ma hề nhãi các ngươi, dám tự tiện xông vào tẩm cung của trẫm đã khó thứ tha, chẳng ngờ còn dám nói năng càn rỡ, khi quân phạm thượng. Còn không mau lăn ra đây chịu chết!”

Chữ cuối cùng thốt ra cũng là lúc chân khí toàn thân tụ tập đủ, “bịch” một tiếng, hắn phóng cước đá bay nắp quan tài, một tay ôm Tiêu Vãn Tình lật người phóng ra như điện, tay phải vung mạnh vào hư không, huyết quang cuộn trào, một đạo đao khí tạt ngang phát ra tiếng rít gào lẫm liệt vô song!

Ma môn quần yêu mắt hoa lên, chỉ thấy một vòng ánh sáng ngũ sắc khổng lồ đẩy văng bản thân ra xa. Tiếng “bịch bịch” liên tục vang lên, sóng khí tràn mạnh ra ngoài.

Mười lăm tên yêu nhân ở gần nhất thấy cổ họng ngọt lịm, oa lên thổ ra một búng máu lớn, ngã văng xuống đất như thể diều đứt dây, kêu gào thảm thiết.

Bọn đằng sau hô hấp tắc lại, như thể bị một con sóng lớn đập vào, hổ khẩu tê dại, có chút nắm không nổi thần binh trên tay nữa, lần lượt thân bất do kỷ bước lùi về sau hai bước, trong lòng kinh hãi: Thiên hạ còn có nhân vật thế này sao?

Chỉ có bọn Lý Huyền, Tiêu Thái Chân, Phương Thái Trăn cùng một số ít người nữa là thân hình khẽ lắc lư, trụ vững trên mặt đất nhưng trong lòng cũng kinh hãi không kém gì kẻ khác, đều thầm nghĩ: “Đao khí này giống như Thái Ất Ly Hỏa Đao, lại tựa Bạch Kim Liệt Địa Trảm, cũng có phần tương tự Bích Mộc Trường Sinh Đao,… chẳng biết đâu mà lần, tưởng phải mà lại không phải, uy lực vẫn trên mức mấy bộ đao khí đó! Kẻ này rốt cuộc là ai?”

Định thần nhìn kỹ, cả bọn chỉ trông thấy một mỹ thiếu niên thân hình rắn chắc ngồi vắt chân nọ lên chân kia bên miệng quan tài, điệu bộ láo liên, trong lòng ôm một mỹ nhân mặc áo lục, ngang eo thắt dải lụa bảy màu. Nàng đeo chiếc túi dệt từ tơ màu trắng huyền ảo, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Bí thất tập trung đủ cả Ma môn quần yêu khắp gầm trời hốc đất, ấy thế nhưng nghĩ nát óc vẫn không kẻ nào nhận ra được thiếu niên thần bí này, càng không nghĩ ra trong chín châu bốn biển lòi đâu ra được nhân vật như thế. Trong một lúc lâu không ai dám bước lên trước.

Bộ dạng nghênh ngang, thái độ hờ hững không màng mọi thứ của hắn khiên cho đám nữ nhân mục huyễn thần mê, choáng váng tơ tưởng: “Thì ra thế gian còn có nam tử tuấn mỹ đến vậy! Phan An, Tống Ngọc gì sợ rằng cũng không được như thế…”

“Tiêu sư tỷ!” Thiên Tiên môn chư nữ bất ngờ nhận ra nữ tử trong lòng hắn, kêu lên thất thanh.

Quần ma động dung nhao nhao lên, nghi vấn càng thêm sâu, nhìn về phía Tiêu Thái Chân.

Hỏa Diệu Thiên Tôn cười điệu âm không ra âm, dương chẳng thành dương: “Thú vị, thú vị, Băng Hỏa Mỹ Nhân không ở Tình Tuyết quán thưởng mai gảy đàn, tới ngôi mộ cổ này làm gì? Lẽ nào Tiêu thiên tiên thần cơ diệu toán, sớm biết chúng ta sẽ đến đây nên mới để nàng ta tới trước tiếp khách chăng?”

Tiêu Thái Chân nghe mà như không thấy, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, chợt nảy ra một ý niệm khó có thể tưởng tượng được. Bà bước nhẹ lên trước, mắt nheo lại, ngưng thần nhìn Sở Dịch khẽ mỉm cười: “Xin hỏi các hạ là ai? Tại sao lại giam tiểu đồ vào trong quan tài vậy?”

Sở Dịch mày kiếm nhíu lại, lớn tiếng cười vang: “Khà khà! Nước lớn ngập tràn long vương miếu – Người trong nhà mà không nhận ra nhau! Tiểu nha đầu! Lẽ nào đến tổ tông mười tám đời ngươi cũng không nhận ra? Nơi này là lăng cung của trẫm, ngươi nói trẫm là ai?”

Tiêu Thái Chân sắc mặt hơi biến đổi, tim chợt đập nhanh hơn, cười khanh khách: “Lăng cung của ngươi? Chẳng lẽ ngươi là Tần Thủy Hoàng sao?”

Quần ma lập tức xôn xao. Mắt thấy thiếu niên thần bí này trần như nhộng nhảy ra từ quan quách của Tần Thủy Hoàng, hơi một tý là xưng vua xưng chúa, tu vi thâm bất khả trắc. Bọn chúng cũng lờ mờ đoán tới cái khả năng này, nhưng rõ ràng là thấy nó quá ư hoang đường.

Tạm thời chưa kể đến khả năng chết ngàn năm vẫn còn sống lại được, Doanh Chính qua đời khi ngoại ngũ tuần, sao có thể trẻ tuổi tuấn mỹ vậy được?

Hơn nữa nghe ngữ khí trong lời nói của hắn, cuồng ngạo phóng túng, có điểm không giống như vị chúa tể đại hùng đại lược thâm trầm trong truyền thuyết, xem ra tương đồng với một kẻ công tử lang thang đùa bỡn thế nhân.

Đông Hải Cứu Khổ Thiên Tôn cười ha hả: “Xú tiểu tử, ngươi mới học được vài chiêu đao khí chẳng ra đâu vào đâu, thế mà cũng định hù dỏa lão tử hả? Con bà ngươi chứ! Ngươi mà là Tần Thủy Hoàng thì lão tử phải là Diêm La Vương…”

Sở Dịch nghĩ thầm: “Rung núi đuổi cọp, giết gà dọa khỉ. Không hạ độc thủ trấn áp lũ yêu ma quỷ quái này, màn hài kịch sau này khó mà diễn xướng được.”

Hắn liền cười dài nói: “A! Các hạ đã là Diêm La Vương, không về Minh Phủ sao còn tới địa cung của trẫm làm gì?”

Thân ảnh hắn loáng lên, tựa như quỷ mị đột nhiên vụt ra, tay phải rung lên, “Hô!” Một bàn long thanh đồng truỳ từ túi càn khôn bay ra, bích quang bừng sáng, bất ngờ lại hóa thành hai con thanh long, gầm rống bay lượn.

“Song Long Trấn Hải Chùy!” Bọn Lý Huyền, Phương Thái Trăn kêu thất thanh, biến sắc.

Cây chùy đồng này là một trong Đông Hải Bát đại thần khí thời thái cổ, tương truyền ở thời đại hoang, nó là pháp bảo Lục Hầu Gia dùng để đánh lui đại quân Thủy tộc.

Bọn chúng chỉ mới đọc qua đồ phổ trong những cuốn sách như Thái Thanh Đạo Tàng Bí Biên, đâu có ngờ lại gặp được ở trong địa cung này.

Đông Hải Cứu Khổ Thiên Tôn sắc mặt khẽ biến đổi, hét: “Phiên Giang Đảo Hải! Tật!”

Song thủ múa lên, sóng khí bành trướng, một hạt vạn niên san hô (san hô ngàn năm) bay vòng đột nhiên huyễn hóa thành vô số khô lâu, tạo nên một cơn lốc xoáy lăng không cuộn tới, “phanh” một tiếng, va chạm với cặp thanh long.

“Ầm!”

Ánh sáng dữ dội làm chói mắt, hô hấp của quần ma nhất thời ngưng trệ, chỉ thấy song long đua múa, khô lâu hay châu báu cũng phân tán rụng rơi lả tả, quỷ khóc sói tru.

Tư Mã Kình Ba lộn mấy vòng trên không, thối lui ra ngoài mười mấy trượng, sắc mặt vàng khè, oa lên thổ một búng máu đen, ngồi phệt thẳng xuống đất.

Sở Dịch vươn mình đứng lên ngạo nghễ, tay phải nắm lại,thu song long chuỳ vào bàn tay, vênh mặt nhìn tất cả bằng nửa mắt, cười lên ha hả: “Còn ai muốn thử?”

Quần ma kinh hãi, Đông Hải Cứu Khổ Thiên Tôn là một trong Lục Tôn của Ma môn, tu vi gần tới mức Tán Tiên, điên cuồng hung ác ít kẻ dám đương.

Kỳ Huyễn Ma Châu lại còn được hấp luyện vô số yêu hồn ở Đông Hải, phân tán vô hình, quỷ quyệt không gì sánh nổi.

Ai dè vừa mới một chiêu là đã bị thiếu niên thần bí cười cười nói nói mà đánh cho phải thối lui!

Nếu như thiếu niên này nổi cơn thịnh nộ, muốn hạ sát thủ, lão chẳng phải bị đánh cho hồn phi phách tán sao?

Tiếng cười từ hậu cao vút, xuyên qua Văn Phong chung, ngân vang không dứt trong mật thất, lại khiến cho bao ngọn lửa nến rung động chẳng yên.

Ma môn quần yêu không kẻ nào không kinh hoàng biến sắc, vài trăm cặp mắt kinh hãi lấm lét đổ dồn vào quan tài bằng đồng đen, bốn phía tịnh không một tiếng động.

Tiêu Vãn Tình trong lòng nặng trĩu, vừa sốt ruột vừa bực bội, cặp mắt tuyệt đẹp nhìn Sở Dịch chăm chú, muốn nói gì đó để ngăn lại, vậy mà không phát ra nổi nửa lời.

Sở Dịch ghé sát vào vành tai nàng, cười lạnh lẽo nói: “Nương tử à, chúng ta hiện tại có thể nói thực là được cùng chôn một chỗ rồi. Nàng muốn giữ cái mạng nhỏ của mình thì hãy thành thực phu xướng phụ tùy, cùng phu quân ta diễn hài kịch đi.” Hắn kể vắn tắt lại thật nhanh kế hoạch vừa nghĩ ra cho nàng nghe một lượt.

Tiêu Vãn Tình kinh hãi, tuy thấy quá ư mạo hiểm nhưng tóm lại vẫn còn hơn tự bó tay bó chân để người ta giết mổ. Nàng nghĩ tới việc hắn không quản đến cái chết cứu Yến Tiểu Tiên, con tim bỗng nhói đau như bị ai đó dùng dao cắt.

Mày liễu chợt cau, lệ châu lấp lánh, trong sát na ngàn vạn ý nghĩ chuyển vần, cuối cùng nàng khe khẽ gật đầu.

Lúc này, Ma môn quần yêu như vừa tỉnh giấc mộng, nhao nhao thét: “Con bà nó, đứa nào trốn trong quan tài giả thần trêu quỷ hử? Mau lăn ra đây chịu chết!”

Một loạt các tiếng “đinh đinh đang đang” vang lên, pháp bảo thần binh loang loáng hào quang, sát khí lăng lệ, tung hoành đan xen, đánh cho quan tài đồng đúc chấn động kêu oong oong, tia lửa bắn tứ phía.

Sở Dịch thu lại hết Bắc Cực từ thạch, Tây Hải Thần Nê ở chỗ khe nắp đậy quan tài, cất tiếng cười cuồng ngạo: “Khà khà, lũ yêu ma hề nhãi các ngươi, dám tự tiện xông vào tẩm cung của trẫm đã khó thứ tha, chẳng ngờ còn dám nói năng càn rỡ, khi quân phạm thượng. Còn không mau lăn ra đây chịu chết!”

Chữ cuối cùng thốt ra cũng là lúc chân khí toàn thân tụ tập đủ, “bịch” một tiếng, hắn phóng cước đá bay nắp quan tài, một tay ôm Tiêu Vãn Tình lật người phóng ra như điện, tay phải vung mạnh vào hư không, huyết quang cuộn trào, một đạo đao khí tạt ngang phát ra tiếng rít gào lẫm liệt vô song!

Ma môn quần yêu mắt hoa lên, chỉ thấy một vòng ánh sáng ngũ sắc khổng lồ đẩy văng bản thân ra xa. Tiếng “bịch bịch” liên tục vang lên, sóng khí tràn mạnh ra ngoài.

Mười lăm tên yêu nhân ở gần nhất thấy cổ họng ngọt lịm, oa lên thổ ra một búng máu lớn, ngã văng xuống đất như thể diều đứt dây, kêu gào thảm thiết.

Bọn đằng sau hô hấp tắc lại, như thể bị một con sóng lớn đập vào, hổ khẩu tê dại, có chút nắm không nổi thần binh trên tay nữa, lần lượt thân bất do kỷ bước lùi về sau hai bước, trong lòng kinh hãi: Thiên hạ còn có nhân vật thế này sao?

Chỉ có bọn Lý Huyền, Tiêu Thái Chân, Phương Thái Trăn cùng một số ít người nữa là thân hình khẽ lắc lư, trụ vững trên mặt đất nhưng trong lòng cũng kinh hãi không kém gì kẻ khác, đều thầm nghĩ: “Đao khí này giống như Thái Ất Ly Hỏa Đao, lại tựa Bạch Kim Liệt Địa Trảm, cũng có phần tương tự Bích Mộc Trường Sinh Đao,… chẳng biết đâu mà lần, tưởng phải mà lại không phải, uy lực vẫn trên mức mấy bộ đao khí đó! Kẻ này rốt cuộc là ai?”

Định thần nhìn kỹ, cả bọn chỉ trông thấy một mỹ thiếu niên thân hình rắn chắc ngồi vắt chân nọ lên chân kia bên miệng quan tài, điệu bộ láo liên, trong lòng ôm một mỹ nhân mặc áo lục, ngang eo thắt dải lụa bảy màu. Nàng đeo chiếc túi dệt từ tơ màu trắng huyền ảo, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Bí thất tập trung đủ cả Ma môn quần yêu khắp gầm trời hốc đất, ấy thế nhưng nghĩ nát óc vẫn không kẻ nào nhận ra được thiếu niên thần bí này, càng không nghĩ ra trong chín châu bốn biển lòi đâu ra được nhân vật như thế. Trong một lúc lâu không ai dám bước lên trước.

Bộ dạng nghênh ngang, thái độ hờ hững không màng mọi thứ của hắn khiên cho đám nữ nhân mục huyễn thần mê, choáng váng tơ tưởng: “Thì ra thế gian còn có nam tử tuấn mỹ đến vậy! Phan An, Tống Ngọc gì sợ rằng cũng không được như thế…”

“Tiêu sư tỷ!” Thiên Tiên môn chư nữ bất ngờ nhận ra nữ tử trong lòng hắn, kêu lên thất thanh.

Quần ma động dung nhao nhao lên, nghi vấn càng thêm sâu, nhìn về phía Tiêu Thái Chân.

Hỏa Diệu Thiên Tôn cười điệu âm không ra âm, dương chẳng thành dương: “Thú vị, thú vị, Băng Hỏa Mỹ Nhân không ở Tình Tuyết quán thưởng mai gảy đàn, tới ngôi mộ cổ này làm gì? Lẽ nào Tiêu thiên tiên thần cơ diệu toán, sớm biết chúng ta sẽ đến đây nên mới để nàng ta tới trước tiếp khách chăng?”

Tiêu Thái Chân nghe mà như không thấy, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, chợt nảy ra một ý niệm khó có thể tưởng tượng được. Bà bước nhẹ lên trước, mắt nheo lại, ngưng thần nhìn Sở Dịch khẽ mỉm cười: “Xin hỏi các hạ là ai? Tại sao lại giam tiểu đồ vào trong quan tài vậy?”

Sở Dịch mày kiếm nhíu lại, lớn tiếng cười vang: “Khà khà! Nước lớn ngập tràn long vương miếu – Người trong nhà mà không nhận ra nhau! Tiểu nha đầu! Lẽ nào đến tổ tông mười tám đời ngươi cũng không nhận ra? Nơi này là lăng cung của trẫm, ngươi nói trẫm là ai?”

Tiêu Thái Chân sắc mặt hơi biến đổi, tim chợt đập nhanh hơn, cười khanh khách: “Lăng cung của ngươi? Chẳng lẽ ngươi là Tần Thủy Hoàng sao?”

Quần ma lập tức xôn xao. Mắt thấy thiếu niên thần bí này trần như nhộng nhảy ra từ quan quách của Tần Thủy Hoàng, hơi một tý là xưng vua xưng chúa, tu vi thâm bất khả trắc. Bọn chúng cũng lờ mờ đoán tới cái khả năng này, nhưng rõ ràng là thấy nó quá ư hoang đường.

Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Tạm thời chưa kể đến khả năng chết ngàn năm vẫn còn sống lại được, Doanh Chính qua đời khi ngoại ngũ tuần, sao có thể trẻ tuổi tuấn mỹ vậy được?

Hơn nữa nghe ngữ khí trong lời nói của hắn, cuồng ngạo phóng túng, có điểm không giống như vị chúa tể đại hùng đại lược thâm trầm trong truyền thuyết, xem ra tương đồng với một kẻ công tử lang thang đùa bỡn thế nhân.

Đông Hải Cứu Khổ Thiên Tôn cười ha hả: “Xú tiểu tử, ngươi mới học được vài chiêu đao khí chẳng ra đâu vào đâu, thế mà cũng định hù dỏa lão tử hả? Con bà ngươi chứ! Ngươi mà là Tần Thủy Hoàng thì lão tử phải là Diêm La Vương…”

Sở Dịch nghĩ thầm: “Rung núi đuổi cọp, giết gà dọa khỉ. Không hạ độc thủ trấn áp lũ yêu ma quỷ quái này, màn hài kịch sau này khó mà diễn xướng được.”

Hắn liền cười dài nói: “A! Các hạ đã là Diêm La Vương, không về Minh Phủ sao còn tới địa cung của trẫm làm gì?”

Thân ảnh hắn loáng lên, tựa như quỷ mị đột nhiên vụt ra, tay phải rung lên, “Hô!” Một bàn long thanh đồng truỳ từ túi càn khôn bay ra, bích quang bừng sáng, bất ngờ lại hóa thành hai con thanh long, gầm rống bay lượn.

“Song Long Trấn Hải Chùy!” Bọn Lý Huyền, Phương Thái Trăn kêu thất thanh, biến sắc.

Cây chùy đồng này là một trong Đông Hải Bát đại thần khí thời thái cổ, tương truyền ở thời đại hoang, nó là pháp bảo Lục Hầu Gia dùng để đánh lui đại quân Thủy tộc.

Bọn chúng chỉ mới đọc qua đồ phổ trong những cuốn sách như Thái Thanh Đạo Tàng Bí Biên, đâu có ngờ lại gặp được ở trong địa cung này.

Đông Hải Cứu Khổ Thiên Tôn sắc mặt khẽ biến đổi, hét: “Phiên Giang Đảo Hải! Tật!”

Song thủ múa lên, sóng khí bành trướng, một hạt vạn niên san hô (san hô ngàn năm) bay vòng đột nhiên huyễn hóa thành vô số khô lâu, tạo nên một cơn lốc xoáy lăng không cuộn tới, “phanh” một tiếng, va chạm với cặp thanh long.

“Ầm!”

Ánh sáng dữ dội làm chói mắt, hô hấp của quần ma nhất thời ngưng trệ, chỉ thấy song long đua múa, khô lâu hay châu báu cũng phân tán rụng rơi lả tả, quỷ khóc sói tru.

Tư Mã Kình Ba lộn mấy vòng trên không, thối lui ra ngoài mười mấy trượng, sắc mặt vàng khè, oa lên thổ một búng máu đen, ngồi phệt thẳng xuống đất.

Sở Dịch vươn mình đứng lên ngạo nghễ, tay phải nắm lại,thu song long chuỳ vào bàn tay, vênh mặt nhìn tất cả bằng nửa mắt, cười lên ha hả: “Còn ai muốn thử?”

Quần ma kinh hãi, Đông Hải Cứu Khổ Thiên Tôn là một trong Lục Tôn của Ma môn, tu vi gần tới mức Tán Tiên, điên cuồng hung ác ít kẻ dám đương.

Kỳ Huyễn Ma Châu lại còn được hấp luyện vô số yêu hồn ở Đông Hải, phân tán vô hình, quỷ quyệt không gì sánh nổi.

Ai dè vừa mới một chiêu là đã bị thiếu niên thần bí cười cười nói nói mà đánh cho phải thối lui!

Nếu như thiếu niên này nổi cơn thịnh nộ, muốn hạ sát thủ, lão chẳng phải bị đánh cho hồn phi phách tán sao?

Bị mục quang lăng lệ của Sở Dịch quét qua, quần yêu không khỏi lạnh run, không tránh nổi nhất loạt thối lui, ngưng thần giới bị. Cả lũ nhìn mặt nhau, không kẻ nào dám khinh cử vọng động.

Nào ai biết lần lấy rắn chọi rắn vừa xong, khí tức trong thể nội Sở Dịch cũng nhộn nhạo, cực kỳ khó chịu, căn bản không cách nào lập tức truy kích. Vậy nên hắn đành phải bày trò hư trương thanh thế để tận dụng thời gian an thần định khí.

Ngầm điều tức được ít lâu, mục quang quét quanh, thấy Yến Tiểu Tiên nằm cuộn tròn dưới đất, thân hình khe khẽ run lên, Sở Dịch lửa giận bùng phát, bất ngờ cười lớn: “Giấc mông thiên thu, làm nên nghiệp lớn. Đế quốc Đại Tần vạn đời, khởi đầu từ ngày hôm nay! Thuận trẫm thì phát, nghịch trẫm ắt vong. Các ngươi còn không mau khấu đầu thần phục?”

Những tiếng cười này vận dụng chân khí toàn thân, vang vọng như sấm rền bên tai.

Quần ma trong đầu kêu lên ong ong, tựa hồ đứng không vững. Có vài tên chân khí còn kém nhất ruột gan như bị xé ra, hai gối mềm nhũn quỳ khuỵu chân dưới đất.

Sở Dịch trong lòng khoái chí, lặng lẽ dùng thuật Truyền Âm: “Nương tử, đến lượt nàng lộ diện rồi! Ngoan ngoãn làm theo lời ta, không thì chớ có trách phu quân độc thủ vô tình.”

Tiêu Vãn Tình bị hắn khẽ vỗ lên vào bối tâm, kinh mạch được giải khai, “A” lên một tiếng, mặt hoa tái mét, run rẩy nói: “Sư tôn, các vị tiền bối Thần môn, anh ta… ông ta đích xác là Tần Thủy Hoàng bệ hạ! Nô gia tận mắt thấy ngài từ trong quan tài sống dậy!”

Bốn phía lại ồ lên, bị thần uy của Sở Dịch chấn khiếp, lại nghe thấy lời này, quần ma không khỏi nửa tin nửa ngờ.

Tiêu Thái Chân và Lý Huyền nhìn nhau, tâm tư bấn loạn, ẩn ước trong đó có gì đó không thỏa đáng. Bất chợt bà nghĩ: “Lẽ nào lời sấm truyền ấy là thực?” Thân thể khẽ run lên, nhịp tim trong thoáng chốc như ngừng lại, tựa hồ không thở nổi.

Ý nghĩ chưa dứt, bỗng nghe Tiêu Vãn Tình trầm thanh ngâm: “Tứ Linh xuất hiện, Bát Hoang tan tành, Nhị Thập Bát Tú rong chơi thiên hạ. Thanh Long ngâm, Bạch Hổ rống, Chu Tước Huyền Vũ chấn động chín châu. Đài sen hạ, Thiên đế sinh, ba mươi ba ngày đất trời biến sắc.”

Ma môn quần yêu lập tức vẻ mặt biến đổi, một tên kêu thất thanh: “Đài sen hạ, Thiên đế sinh, ba mươi ba ngày đất trời biến sắc… lẽ nào… lẽ nào tiểu tử này lại là…” Do quá căng thẳng, tiếng nói bị nghẹn lại, còn nửa câu nữa không thể nói hết ra.

“Không sai!” Tiêu Vãn Tình nghiến răng, nói từng chữ một: “Anh ta không chỉ là Tần Thủy Hoàng phục sinh, mà còn là Xi Vưu Đại Đế chuyển kiếp!”

Lời này tựa sấm sét chấn động đất trời. Quần yêu mắt trợn trừng miệng há hốc, không thốt nên lời.

Năm ấy Tần Thủy Hoàng gồm thâu lục quốc, luyện binh đốt sách, tiêu hủy hoàn toàn lịch sử Ma môn từ thời thượng cổ.

Tu chân hậu thế tuy càng ngày càng nhiều người trầm luân vào ma đạo, nhưng đối với cái gọi là nguồn gốc Thần môn, không biết chút gì trong lịch sử.

Đến Sở Cuồng Ca là kỳ tai ngàn năm của Ma môn cũng không ngoại lệ.

Những năm gần đây, Tiêu Thái Chân, Lý Huyền cố gắng gây dựng lại Thần môn. Từ khi Xi Vưu Đại Đế tranh ngôi thất bại, dư đảng đã sáng lập ra Thần môn. Quyết tâm khôi phục “Thần Đế Ngũ tộc chế độ” luôn là điều tâm niệm của những kẻ cầm đầu Ma môn, còn chuyện liên quan tới Tần Thủy Hoàng thì được ẩn đi không đề cập đến.

Dưới tài luồn kim dẫn chỉ của họ, các tông phái Ma môn cuối cùng đã đoàn kết một lòng, ước định cùng đối phó với các phái Phật Đạo, đoạt lấy Hiên Viên Lục bảo, giải khai phong ấn Tứ Linh, sau đó khôi phục chế độ Ngũ Đế, phân chia thiên hạ, cùng hưởng Hiên Viên Tiên Kinh.

Lời sấm truyền vài ngàn năm trước này cũng theo đó mà lưu truyền, trở thành lời ca dao mà kẻ nào trong Ma môn cũng đều thuộc nằm lòng.

Còn về giải khải phong ấn của Nhị Thập Bát Tú, yêu thú hoành hành, thiên hạ đại loạn, Ma môn lại càng tin tưởng chắc chắn hơn nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.