Tiên Sở

Chương 21: Vũ y đạo sĩ thâu huyền phố (2)



Đạo sĩ hai phái Long Hổ, Mao Sơn một đằng la mắng dữ dội, một đằng xô đẩy nhau tiến lên, vây kín Thiên Địa Hồng Lô, người người phẫn nộ, khí thế hùng hổ, cứ như là Linh Bảo phái cướp lấy đồ của bọn họ, chiếm hết lấy tiện nghi vậy. Mọi người dường như quên mất mục đích đến nơi này, không ai nhớ tới là trong lò còn có Sở Dịch đang kêu gào thảm thiết, cũng không ai chú ý đến hai vị cử nhân đang mất tích nữa.

Sở Dịch cười khổ, thầm nhủ: “Tiên muội nói không sai tí nào, những người này làm ra vẻ mộ đạo, nhưng thật tham lam, giả nhân giả nghĩ, so với yêu ma thì cao minh hơn không biết bao nhiêu lần. Cho dù ta bây giờ khôi phục lại diện mạo ban đầu, bọn họ, vì tra hỏi pháp bảo, quá nửa là cũng sẽ không khách khí đối với ta.”

Lăng Ba tiên tử cười lạnh không nói, hai Linh Bảo đạo cô thì sợ tới mức khóc lóc sụt sùi, kêu lên:

– ” Các ngươi là đồ vô lại! Thiên Địa Hồng Lô vốn ở trên Hoa Sơn chúng ta, đương nhiên là vật của Linh Bảo, sao lại có thể cậy mạnh để cướp đọat!”

Một Long Hổ đạo sĩ mặt đen, râu ria xồm xoàm thản nhiên cười nói:

– ” Tiểu đạo cô, nói hươu nói vượn gì vậy. Cái gì mà trên Hoa Sơn gì gì đó, bằng vào cái gì mà là của Linh Bảo phái các ngươi? Năm trăm năm trước khi mà Trương Sư Đạo của chúng ta cùng Khấu Khiêm Khấu chân nhân ở trong Hoa Sơn tu luyện một thời gian, chỉ sợ ông cố tổ mấy đời của ngươi hãy còn trong trứng nước!”

Cả đám Long Hổ đạo sĩ cười ha hả, cùng phụ họa:

– ” Trương Ngũ Chân nói thật không sai tí nào! Người vào trước, ấy là chủ. Thiên Sư Đạo ở trên Hoa Sơn nhiều năm trước khi có Linh Bảo phái, mỗi hòn đá, ngọn cỏ nơi này đều là của chúng ta. Tiểu đạo cô mau mau mang theo lão bà xuống núi hòan tục đi”

Chúng nhân huyên náo ồn ã, nhất thời, bao nhiêu lời chế nhạo, xỉ nhục thi nhau tuôn ra.

Đưa mắt nhìn lại, giữa đám người hỗn lọan ấy, chỉ có Đường Mộng Yểu im lặng không nói, nhướng nhướng lông mày, đôi mắt trong sáng, có chút gì đấy không đành lòng.

Sở Dịch trong lòng cảm thán: “Trong bọn người này, chỉ có Đường tiên tử là thiện lương nhất, nhưng nàng cũng thật quá nhút nhát, yếu đuối, thân là chưởng môn mà không dám đứng ra quát bảo đám đạo sĩ ngưng lại”

Lăng Ba tiên tử giận dữ, thở gằn, cười lạnh nói:

– ” Hay lắm, các ngươi đã có đảm lượng như vậy, đơn giản chỉ cần một kiếm đâm chết ta,cướp thần lô rồi tẩu thóat. Mấy lời rườm rà không cần thiết này, để lại cho đến khi gặp Tử Vi chân nhân cùng Thái Ất chân nhân hãy nói đi”

Cả đám đạo sĩ rùng mình, mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, tiếng huyên náo nhất thời nhỏ xuống. Mặc dù ai cũng có ý đọat bảo, Lăng Ba tiên tử lại đang thụ trọng thương, nhưng nàng dù sao cũng là một trong mười đại Tán tiên đương thời, uy danh không nhỏ, không có mười phần nắm chắc, ai cũng chẳng dám làm người thứ nhất đem thân ra mạo hiểm. Điều trọng yếu nhất chính là còn có Tử Vi chân nhân, Thái Ất chân nhân, hai đại Tán tiên uy chấn thiên hạ, thậm chí là Trương thiên sư cũng không chắc là đối thủ của họ. Cho dù cướp được Thiên Địa Hồng Lô, tẩu thóat nhanh chóng, cũng vị tất đã có phúc hưởng. Nghĩ đến điều đó, những cái đầu đang phát nhiệt của chúng nhân cũng không khỏi hơi tỉnh lại, ý niệm hung ác đều bớt đi.

Trương Tư Đạo mỉm cười nói:

– “Thương tiên tử nặng lời rồi, chúng ta tới nơi này là do phụng chỉ truy nã yêu ma, không phải đến để giết chóc đồng đạo”

Quay đầu liếc qua đạo sĩ mặt đen râu xồm một cái, lạnh nhạt nói:

-” Ngũ Chân, thánh mệnh không thể làm trái, ngươi nói xem, chúng ta sau khi trở về, làm sao mà giải thích với bệ hạ đây?”

Trương Ngũ Chân bắt ý rất nhanh, lớn tiếng nói:

-“Bẩm thiên sư, hiện tại chứng cứ xác thực, mọi việc đều sáng tỏ. Hoa Sơn Linh Bảo phái cấu kết yêu ma, hành thích Hoàng Thượng, mưu nghịch phản loạn, tội ác không thể dung thứ. Sau khi sự tình bại lộ, chúng lại giết người diệt khẩu, bắt giữ hai vị cử nhân trốn thóat, chỉ còn lại nghịch tặc Thương Ca cùng mười một đạo cô trốn trong hang núi, ngoan cường chống cự, bị chúng ta đồng tâm hiệp lực, giết chết ngay tại chỗ.”

Cả bọn Long Hổ đạo sĩ cùng nhau hoan hô ầm ĩ, kiếm quang chớp động, hơn bảy mươi thanh kiếm đều nhắm vào ba người Lăng Ba tiên tử. Sở Dịch kinh sợ lẫn lộn, không thể tưởng được Trương thiên sư, vì để cướp lấy Thiên Địa Hồng Lô mà bỏ hết tình nghĩa đạo môn, công nhiên vu oan giá họa, đưa Linh Bảo phái vào chỗ chết. Nhưng chàng lập tức hiểu ngay, Trương Tư Đạo làm như vậy quá nửa là còn có mục đích khác, thừa cơ tiêu giệt đối thủ trong ‘Tiên Phật đại hội’, cướp lấy ngôi vị quốc sư, độc bá đạo môn.

Các tu chân phái Mao Sơn náo động om sòm, Đường Mộng Yểu rốt cuộc không nhịn được nữa, cau mày nói:

-“Trương thiên sư, Linh Bảo phái có cấu kết với yêu quái thật hay không, bây giờ kết luận thì quá sớm, cho dù là có, cũng không phải chức phận của chúng ta. Theo Mộng Yểu thấy, phải đưa yêu ma cùng Thương tiên tử về kinh thành, giao cho hình bộ thẩm tra xét xử.”

Gương mặt xinh xắn của Lăng Ba tiên tử đã trở nên méo mó, cười nhạo, nói:

-” Đưởng tiên tử, đa tạ hảo ý của ngươi. Bất quá, ngươi không hiểu lão tặc Trương Tư Đạo rồi. Có dịp hại người lợi mình thế này(4), là cơ hội tốt một tên bắn hạ hai nhạn, hắn làm sao có thể bỏ qua?Cẩn thận hắn ngay cả các ngươi cũng có thể bị giết để bịt miệng đấy”

Lại đưa ánh mắt óan độc nhìn Trương Tư Đạo, khóe miệng nhếch lên một điệu cười cổ quái, nói từng từ một:

-“Họ Trương kia, ta thà tự tử, cũng tuyệt không chết trong tay ngươi!”

Nói xong, “phanh” một tiếng, đánh mạnh một chưởng vào ngực mình. Mọi người la hoảng, Thương Ca phun ra một ngụm máu tươi, bủn rủn ngã xuống, khí tuyệt thân vong.

Sở Dịch kinh hãi điên cuồng, bay múa rống giận trong lò, nhưng một câu cũng không thể nói ra được. Thương Ca chết, cái gì thật sự đã xảy ra trong động, giờ không còn ai biết. Thân phận của chàng, nơi Yến Tiểu Tiên thất lạc cũng theo nàng xuống tuyền đài.

Cho dù Trương Tư Đạo không giết chàng, với thân phận là yêu ma thích khách, chàng cũng bị lăng trì xử tử.

Truyện được copy tại

Truyện FULL

Trương Ngũ Chân đến bên Thương Ca, bắt mạch kiểm tra, cao giọng, lớn tiếng nói:

– “Thiên sư, nghịch tặc Thương Ca, mắt thấy mưu gian bại lộ, đã sợ tội tự sát”

– “Đáng tiếc, đáng tiếc”

Trương Tư Đạo lắc đầu thở dài, nhàn nhạt nói:

– “Phải bảo vệ thi thể Thương tiên tử cho toàn vẹn, không được để người ta hiểu lầm cái chết của nàng là do bàn tay Thiên Sư đạo chúng ta. Còn đám loạn đảng còn lại, nếu chống cự không hàng, nhất lọat giết hết”

Tiếng nói vừa dứt, đám Long Hổ đạo sĩ cùng kêu vang hưởng ứng, kiếm quang múa lọan. Hai Linh Bảo đạo cô nằm phục trên người Thương Ca khóc rống, nhất thời bị hàng ngàn vết đâm thành vô số cái lỗ, mất mạng tức thì.

Đám tu chân Mao Sơn không tưởng được bọn họ bất ngờ động thủ, đứng ngây ngốc, tay cầm chuôi kiếm, quay đầu nhìn Đường Mộng Yểu chẳng biết như thế nào mới phải. Đường Mộng Yểu sắc mặt trắng bệch, cả giận nói:

-” Trương thiên sư, ngươi…ngươi…hai nữ đạo sĩ này có tội gì? Ngay cả các nàng, ngươi cũng không tha?”

Trương Tư Đạo đứng chắp tay sau lưng, dáng điệu phong nhã như tiên nhân, mỉm cười nói:

-“Thất phu vô tội, mang ngọc thành có tội. có trách thì trách sư môn của các nàng ấy”

Vừa nói xong từ cuối, tay áo đột ngột vung lên, ngân quang lóa mắt, một bảo kiếm, như rồng bay, nhắm thẳng phía trên lò đan, hung hãn phi tới

Đường Mộng Yểu chấn động, trong lòng bỗng dưng hiện lên ý nghĩ:” Hắn quả nhiên muốn giết người diệt khẩu”. Như bị chi phối bởi tiềm thức, nàng bay ngược người lại, Thái Âm Phục Ma Kính từ tay áo bay ra, miệng kêu lên:

-” Mọi người cẩn thận…”

“Đoành” một tiếng, quầng sáng xanh biếc cùng luồng sáng bạc va chạm dữ dội, không khí chấn động, gương đồng nhanh chóng bị chuyển hướng, bay thẳng lên nóc động.

Quang mang chói lòa, toàn động sáng rực như giữa ban ngày, cả đám Mao Sơn tu chân chỉ cảm thấy hơi lạnh ở gáy, còn chưa kịp kêu lên tiếng nào, đầu đã rơi ra,trong chớp mắt, trên mặt đất, hàng hàng thi thể ngay ngắn ngã xuống. Đường Mộng Yểu khí huyết sôi lên, hơi khựng người lại, kinh nộ(5) nhìn các thi thể khắp nơi trên mặt đất, cơ thể mềm mại run nhè nhẹ, cơ hồ không dám tin vào việc phát sinh ngay trước mắt. Tính nàng đạm nhã(6), ôn nhu, thậm chí dưới sự phẫn nộ như thế, cũng không phát ra câu khó nghe nào, sau cả nửa ngày mới run giọng nói:

– “Trương Tư Đạo, ngươi điên mất rồi!”

Giận dữ, đau đớn, thổn thức, lệ ngọc từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống.

Sở Dịch thấy bọn Long Hổ đạo sĩ giết chết Linh Bảo đạo cô đã dự kiến trước là chúng nhất định cũng sẽ giết chết đám Thượng Thanh đệ tử để diệt khẩu, chỉ không lường được động tác lại nhanh đến như vậy. Chàng vừa phẫn nộ vừa kinh hãi, không khỏi muốn giúp Đường Mộng Yểu.

Trương Tư Đạo thần sắc không đổi, mỉm cười nói:

-“Lời này của Đường chưởng môn thật kỳ quái; miệng vết thương trên người những đệ tử này của ngươi đều đồng dạng, mất mạng trong nháy mắt, rõ ràng là do Lôi Đình Điện Kiếm của Thương tiên tử, ta nào có liên quan gì?”

Đám Long Hổ đạo sĩ cười to ầm ĩ, cùng kêu lên:

-” Đúng thế! Chúng ta chính mắt thấy, là do nghịch tặc Thương Ca, một kiếm giết chết hai mươi ba Mao Sơn tu chân, rồi sau đó sợ tội tự sát, hoàn toàn chính xác, không thể sai được”

Vừa nói vừa vây bốn phương tám hướng quanh Đường Mộng Yểu.

Đường Mộng Yểu từ từ lui về phía sau, trong lòng ớn lạnh, một kiếm này của Trương Tư Đạo thủ pháp quả nhiên giống Lôi Đình Điện Kiếm của Linh Bảo phái, khi hắn ra tay dĩ nhiên là đã muốn đổ tội cho Lăng Ba tiên tử. Không thể tưởng được, hắn đường đường là một đại Tán tiên mà lại âm độc vô lại như vậy.

Trương Ngũ Chân, trong mắt, hung quang chớp động, nhìn Đường Mộng Yểu, khóe mép nhếc lên nụ cười dâm ô, nói:

-” Sư tôn, ngoài việc này ra, đệ tử đích thân thấy Giác Mãng lão quái vì để chiếm chân nguyên của Đường tiên tử, đã gian nhục nàng trăm kiểu, chúng ta tận lực giải cứu không thành, lão yêu quấn lấy nàng nhảy vào Thiên Địa Hồng Lô, cả hai đều bị đốt cháy thành than…”

-” Hồ đồ!”

Trương Tư Đạo nhíu mày, cắt ngang quát:

-“Nơi này làm gì có cái gì gọi là Thiên Địa Hồng Lô? Rõ ràng là Giác Mãng lão quái sau khi gian sát(7) Đường tiên tử, đã bị rơi xuống vực cùng nàng,tan da nát thịt, chúng ta không kịp cứu. Một đại chưởng môn Thượng Thanh, lại ngọc nát hương tan, đáng tiếc, đáng tiếc”

Cả bọn Long Hổ đạo sĩ nghe hắn mắng “hồ đồ”, lại bị dọa nạt một hồi, đến tận câu cuối cùng, mới hiểu hắn hoàn toàn đồng ý, hoan hô như sấm động, tiếng cười dâm ô vang khắp nơi, từng bước từng bước bức lui Đường Mộng Yểu.

Đườn Mộng Yểu nổi giận, bi phẫn, tức giận đến run người, hai má đỏ bừng, run giọng quát:

-” Vô sỉ!”

Tay áo tức tốc vung lên, tay trái thu hồi Thái Âm Phục Ma Kính, tay phải như hoa lan phóng ra, “xích”, một luồng khí xanh nhạt từ giữa lòng bàn tay bắn nhanh ra, co lại, nở ra hóa thành một thanh quang kiếm xanh biếc, dài năm thước. Quang mang lẫm liệt, soi rọi khắp mọi người. Thượng Thanh thần binh “Xuân Thủy Lưu” rốt cuộc đã ra khỏi vỏ.

Ngọn lửa bùng lên, trong đan lô càng lúc càng nóng, da, vảy của Sở Dịch cháy hồng lấp lánh, đau đớn thấu xương, mùi khét lẹt tràn ngập bốn phía, nhưng lúc này chàng đang phẫn nộ vì nghĩa, nên cũng không cảm giác thấy những đau đớn trên người.

-“Hư-hư-hư-hư”

Tại đan điền, vật thể hình cầu thần bí lại bắt đầu quay tròn, dường như càng lúc càng nhanh, trong phút chốc lại hình thành một dòng khí lốc mạnh mẽ. Chân khí chính tà lẫn lộn vô số trong cơ thể chàng đột nhiên như sông đổ về biển, từ bốn phương tám hướng dồn hết về đan điền.

Sở Dịch hô hấp khó khăn, phảng phất bị chìm trong dòng xoáy nước, không tự chủ được, cứ theo nhịp của lốc khí, uốn éo toàn thân, cấp tốc bay quanh đỉnh bên trong lò đan.

Phía trong động, kiếm khí tung hoành, hào quang bay loạn, chiến đấu kịch liệt.

Đám Long Hổ đạo sĩ kết thành kiếm trận, thay phiên nhau tấn công mạnh mẽ, bất ngờ, không ngừng co lại vây quanh, đồng thời, ngươi một câu, ta một câu, nói lọan, ngôn từ vô cùng thô bỉ, hạ lưu. Bọn họ đều biết Đường Mộnh Yểu thiên tư thông tuệ, tu vi dĩ nhiên đã đến cấp ‘chân tiên’, chỉ là kinh nghiệm lâm địch còn ít, tính tình lại hiền dịu, giản dị, cho nên khi tấn công, cố ý nói những lời dâm ô bẩn thỉu, chói tai không chịu nổi để làm loạn tâm lý nàng, chờ cơ hội đánh hạ.

Trương Tư Đạo chắp tay đứng một bên, mỉm cười không nói, cũng không biết là đang tính toán chuyện gì.

Đường Mộng Yểu vừa phẫn nộ vừa thẹn thùng, một mặt dùng kiếm khí, thần kính bức lui chúng nhân, một mặt chậm rãi lui đến bên lò luyện đan, thầm nghĩ:” Một khi tình hình không ổn, ta lập tức nhảy vào Thiên Địa Hồng Lô, dù cho toàn thân cháy thành xương, cũng có thể bảo toàn trong sạch”

Lửa cháy bừng bừng, đan lô từ màu đồng xanh đã thành màu đỏ chói. Ánh lửa chiếu lên gương mặt trắng như tuyết của Đường Mộng Yểu khiến nàng lại thêm vài phần sáng hồng kiều mỵ.

Tử ý đã quyết, trong lòng nàng ngược lại càng ổn định, ngưng thần tụ khí, quát lên một tiếng, kiếm khí như nước sông mùa xuân, chuyển động cuồn cuộn dữ dội, nhất thời đánh trọng thương, đẩy lui sáu bảy Long Hổ đạo sĩ đi đầu.

Bên trong lò, thân rắn của Sở Dịch, lúc cao lúc thấp, bay loạn, nội khí trong đan điền càng xoay chuyển càng nhanh, chân khí toán loạn trong cơ thể toàn bộ bị rút hết vào khí hải(8), phảng phất như bị chính mình hút dần bản thân, vô cùng khó chịu,

Chính lúc chàng cảm thấy cơ hồ bị chết nghẹt, khối cầu ở đan điền đột ngột dừng lại, lốc khí cũng dừng ngay lại. Dừng trong giây lát, nhưng cũng có vẻ như là rất lâu, cổ khí lực đang đứng yên kia bỗng nhiên bành trướng mạnh mẽ, hàng ngàn hàng vạn dòng khí quay ngược trở lại, thẳng lên đỉnh đầu, sau đó lại co lại nhanh chóng, toàn bộ rút xuống. Thân rắn của Sở Dịch thình lình nở ra, thình lình co lại. Cứ như thế mà tuần hoàn trong một lúc, khối cầu tại đan điền bành trướng điên cuồng, “oành” một tiếng, nổ tung. Trong khoảng khắc, toàn thân Sở Dịch như bị nổ thành vô số mảnh nhỏ, chân khí ầm ầm hợp nhất, trong cái đau nhức cuồng loạn lại có gì đấy thống khoái thoải mái không nói nên lời.

Trước mắt Sở Dịch kim quang bay lọan, không tự chủ được, giơ tay hét lớn. Chỉ thấy lò đan bỗng dưng phát ra một vòng hồng quang, theo tiếng hét, tán xạ khắp nơi.

Cả đám người chấn động, ong ong trong đầu, hơi thở dồn dập, trong lòng kinh ngạc:

-” Yêu ma này chân khí vô cùng mạnh mẽ”

Đảo mắt nhìn lại, cùng thất thanh kinh hô.

(1)nguyên tác: câu tâm đẩu giác==> nghĩa là: dùng mẹo lừa bịp, giành lấy lợi về mình một cách không chính đáng

(2) Thao Thiết là 1 giống ác thú cực kỳ tham ăn trong truyền thuyết, hình dạng nửa rồng nửa sói- ai đọc Tru Tiên chắc nhớ hình dáng:-)

(3) là lò luyện của vạn loại thuốc,là bố mẹ của vạn loại binh khí

(4)nguyên tác: sấn hỏa đả kiếp: làm điều bất lợi cho người vì mục đích của mình

(5) kinh nộ: vừa sợ vừa giận

(6)đạm nhã: thanh lịch dịu dàng

(7)gian sát:làm ô nhục rồi giết chết

(8): huyệt khí hải: nằm dưới rốn khoảng 1,5 tấc trên đường trục dọc của thân thể, còn gọi là hạ đan điền. Trung đan điền và đản trung là một, nằm giữa đường nối hai đầu v*, thượng đan điền trùng với ấn đường, ở giữa hai chân mày.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.