“Là ai khi dễ con gái của tôi? Là ai khi dễ con gái của tôi?”
Người còn chưa tới mà tiếng đã tới trước, Hạ Hưng Quốc một đầu húi cua đi tới, giơ đầu búa lên hung hăng đi vào nhà tìm kiếm xung quanh, dáng vẻ hung thần ác sát, trên người mang tạp dề chưa tháo ra, vài miếng vảy cá còn dính lên người tạo ra mùi hôi thối, khiến cho ba người phụ nữ bên trong phòng khách đồng thời nhăn mũi.
Thấy không ai trả lời mình, Hạ Hưng Quốc tức giận trừng mắt nhìn Từ Thúy Hoa: “Tên lưu manh đâu? Chuột vào ổ mèo, tôi xem hắn chán sống rồi!”
Mẹ Hạ nhìn thấy chồng mình như mèo nhìn thấy chuột, đứng dậy chống nạnh ưỡn ngực: “Tôi xem là ông chán sống đấy!” Khom lưng cầm lấy ly trà trên khay đập tới, thấy ông né tránh, lập tức chỉ vào cửa bên ngoài rống giận: “Cút!”
Hạ Hưng Quốc chẳng hiểu gì cả, quay sang nhìn con gái của ông.
Hạ Mộng Lộ vội vàng nháy mắt khoát tay ra hiệu, ý bảo cha hãy mau đi đi.
Ông tuy tức giận, dáng ông cũng cao to, nhưng không cách nào nổi giận với vợ mình được, giờ đại khái đã hiểu là một chuyện hiểu lầm, thu cây búa lại, đi tới vợ mình nịnh nọt: “Thúy Hoa, bà yên tâm, có tôi ở đây, ai cũng đừng hòng khi dễ mẹ con ba người, về sau gặp phải loại khách gây khó dễ hay lưu manh cứ việc tìm tôi, gọi tùy lúc. . . . . .” Giọng nói thấp xuống từ từ, ông đã ăn nói khép nép như thế mà vợ ông cũng không cảm kích chút nào thật làm cho ông mất hết mặt mũi, nhưng ông vẫn tiếp tục lấy lòng bà: “Được được được, tôi đi, tôi đi là được chứ gì?”
Cuối cùng nhìn vợ mình một cái, đành phải lắc đầu đi ra ngoài.
Hạ Nguyệt Đình kéo ống tay áo Từ Thúy Hoa, ý muốn nói cô đứng cùng chí tuyến với bà ; kể từ khi mẹ cô mất, là bác tận tâm nuôi cô khôn lớn, so với mẹ còn thân hơn, cùi chỏ không tự nhiên chỉ ra ngoài, ý muốn nói dượng vì bà mà làm đường tăng hơn mười năm, đến nay cũng không có ý muốn ly hôn hay không quan tâm bọn họ, ông ấy chỉ muốn cả đời bên bọn họ, vì sao lại không sống cùng nhau, sao không để cho bọn họ một nhà vui vẻ?
Từ trong đáy lòng, cô luôn hi vọng hai người họ hòa thuận như lúc đầu, vì chuyện này, cô cùng chị họ nói muốn gãy lưỡi, mà tâm bà vẫn cứng như sắt đá, thật không biết sắp sang năm mới phải làm sao để dượng và anh họ cùng đoàn tụ đây.
Hạ Mộng Lộ khom lưng nhặt những mảnh thủy tinh lên, ai oán nói: “Mẹ, cái này rất quý đó!”
“Trên lầu không phải có ba lão sắc quỷ sao? Chờ bọn hắn đi ra rồi đưa những thứ đó vào phòng của họ, đến lúc đó bảo bọn hắn bồi thường không phải tốt sao?” Từ Thúy Hoa liếc con gái một cái, tức giận chống nạnh đi vào phòng bếp.
“Chị, cô không thấy cô đơn sao? Dù sao cũng là cả đời, tại sao không ngủ cùng giường chứ? Em thấy cô hành hạ dượng mà cũng hành hạ chính mình nữa!”
Hạ Mộng Lộ không thể làm gì đành thở dài, mặc dù trong lòng đối với cha có oán hận một chút, nhưng dù sao cũng là cha mình, từ nhỏ cha cô thương cô nhất, cũng không phải không có khuyên qua, nhưng chẳng những không thành công, ngược lại mỗi lần đều khiến mẹ không vui, chẳng biết sao hôm nay bà bỏ qua cho cô: “Tê. . . . . .”
“Ai nha, chị xem sao chị vụng về như vậy? Cái ly này em còn chưa rửa đó, ngộ nhỡ có một khách mắc bệnh truyền nhiễm dùng qua ly này, chị liền xong đời!” Hạ Nguyệt Đình vội vã cuống cuồng xông tới, không chút nghĩ ngợi lấy ngón tay nữa của Hạ Mộng Lộ ngậm vào trong miệng nút.
Cô vốn đang uất ức nhưng khi ngón tay cảm nhận được ấm áp liền trở nên vui vẻ, sững sờ nhìn em gái cùng nhau lớn lên với mình, mặc dù em ấy thích xem chuyện cô làm trò cười, nhưng thật ra rất quan tâm cô, liền trêu ghẹo: “Chị còn tưởng rằng em mong cho chị chết sớm đó!”
“Phi!” Hạ Nguyệt Đình nhổ máu ra, hất tay bẩn kia ra, nghiêm mặt nói: “Em không hi vọng chị chết là vì muốn chị chia sẻ công việc với em, đúng rồi chị, ba lão sắc lang kia. . . . . . Bọn họ xuống!” Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền, trong lòng liền dâng trào tính toán.
Hạ Mộng Lộ nhanh chóng đem những mảnh vỡ dấu đi, sau đó bộ dạng cực kì hiếu khách nhìn về phía hành lang nói: “Tiên sinh, có phải các anh muốn trả tiền phòng? Đã qua một ngày rồi!”
Tên béo cầm đầu hào phóng móc bóp ra, rút ra một xấp tiền giấy đứng trước mặt cô gái rồi lắc lắc.
Wow, thật nhiều tiền, hai cô gái đồng thời nuốt nước miếng, đang muốn đưa tay ra lấy thì. . . . . .
“Hey, không vội!” Tên béo giả bộ như muốn bỏ tiền vào bóp lại, nhìn cô gái ngụ ý cười cười nói: “Tiền ư, dù sao sớm hay muộn gì chúng tôi cũng sẽ cho, hành lý còn ở trong phòng, chẳng lẽ còn sợ chúng tôi chạy mất sao? Danh tiếng khách sạn các cô không được tốt, tôi cũng không dám đảm bảo các cô sẽ lừa gạt gì chúng tôi, cho nên khi nào đi, lúc đó liền đua tiền, các cô thấy như thế nào? Không được cũng không sao, chúng tôi liền đi tìm chỗ khác!” Ngẩng đầu co ngạo nói
“Tiên sinh, hay là anh đưa tiền trước. . . . . .”
Hạ Mộng Lộ kéo em gái ra, rồi nhún vai nói: “Không thành vấn đề!” Bọn họ nói không sai, ba cái Laptop Apple trong phòng đủ làm thế chân rồi.
Bàn tay mập mạp vỗ vỗ đôi má cô và nói: “Rất thức thời, tôi thích loại người buôn bán sảng khoái như vậy, chúng ta đi thôi!” Nhìn về anh em phía ở sau phất tay một cái.
Cô xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, gì chứ, gì mà danh tiếng không tốt, nếu không phải bọn hắn háo sắc, chạy tới nơi đây chơi gái, cô lừa được bọn họ sao? Mắt thấy ba người muốn rời khỏi, liền la lớn: “Các anh ở mấy ngày vậy?”
“Năm ngày! Còn nữa, những ngày này chúng tôi đều ăn ở khách sạn, các cô đem những món ngon nhất đắc tiền nhất cho chúng tôi, ông đây có tiền!”
Năm ngày, Hạ Mộng Lộ bẻ ngón tay tính đi tính lại, trời, cộng thêm ngày hôm qua thì tổng cộng sáu ngày, ba gian phòng một ngày được một ngàn rưỡi đồng, cộng thêm chín ngàn nữa, rồi còn tiền những món ăn ngon nhất. . . . . .
“A a a a chị chúng ta phát tài rồi!”
“Tiền riêng của mình có thể sẽ tăng nhiều lên đây!” Hạ Mộng Lộ chà sát tay, trừ tiền đưa cho mẹ, mỗi ngày mình muốn năm trăm đồng chắc không quá đáng chứ?
Đang lúc mắt hai cô phát sáng thì cuộc trò chuyện cuả ba người đàn ông đi trên đường phố làm cho hai cô như bị sét đánh.
“Béo ca, sao anh cho họ nhiều tiền vậy? Không phải đã nói chỉ chơi hai ngày thôi sao? Anh xem trên đảo này, trừ tượng Phật chính là chùa chiền, anh thật muốn làm hòa thượng sao?”
“Hừ, các cậu thì biết cái gì? Dám lừa gạt ông đây, cũng không hỏi thăm một chút, trước kia ông đây là làm cái gì, ông đây là người từ bang Lăng gia ra, các cậu cứ ăn cho đã ở cho sướng đi!”
Tên cao lập tức hiểu ý, giơ ngón cái lên vui mừng nói: “Thì ra là anh muốn ăn cơm chùa a, Béo ca, anh được lắm đấy, ăn ở mà không cần trả tiền, chỉ là đến lúc đó họ báo cảnh sát thì làm sao đây?”
Tên béo chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc liếc mắt một cái: “Cậu ngu ngốc sao? Là chút tiền này quan trọng, hay là danh dự khách sạn quan trọng hơn? Trừ phi họ không muốn làm ăn nữa!”
“Đúng vậy a, em thế nào không nghĩ đến, lừa gạt khách du lịch, một khi lan truyền ra ngoài, về sau đừng mong làm ăn!” Nếu là một người thông minh sẽ không chọn đối nghịch cùng xã hội đen bọn họ, Béo ca quả nhiên lợi hại.