“Anh Phượng, đã bắt được người, đang nhốt ở tầng hầm để xe!”
“Cô gái này khá nguy hiểm, lại có thù không đội trời chung với Long Hổ, giữ ở đây không phải là hành động sáng suốt!”
“Hay là ‘xử’ cô ta?”
Khâu Nguyên Phượng không nói lời nào, vẻ mặt vô cảm, ánh mắt âm trầm kinh người, khiến đoàn người đi theo không dám nhiều lời.
Anh Phượng không nỡ sao? Cô gái kia chẳng những thiếu chút nữa hại chết anh Phượng mà còn khiến anh Hải đến nay sống chết không rõ, người như vậy nên bị nghiền xương thành tro, mãi mãi không được siêu sinh!
Một người phụ nữ trung niên vừa đẩy đẩy mắt kính vừa nói, “Ngài như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ làm mất lòng anh em!”
Khâu Nguyên Phượng híp mắt nói, “Giết cô ta? Chẳng phải quá nhẹ nhàng?”
Phải để cô ta sống không được mà chết cũng không xong!
Lam Băng, tất cả đều do cô gieo gió thì gặt bão, chẳng oán được ai!
Trong một căn phòng tối tăm bẩn thỉu, Lam Băng đang cố gắng giãy giụa hết sức, nhưng hai tay bị trói quặt ra sau rất chặt, khiến cô không cách nào giãy ra được, lại thêm chân cũng bị xiềng.
Khâu Nguyên Phượng khóa trái cửa lại, cúi người xuống, tóm lấy mái tóc dài của Lam Băng kéo ngược lên, rồi hung hăng tát cô một cái.
“A!”
Làm Băng nghiêng đầu đi, không muốn nhìn thẳng vào mắt Khâu Nguyên Phượng, cũng không xin tha. Đến nước này, dù có xin tha cũng vô ích! Lạc Vân Hải chết rồi, Lam Băng biết mình cũng chẳng sống lâu được.
Khâu Nguyên Phượng thấy Lam Băng không còn vẻ hay thẹn thùng như thường ngày, hung hăng xoay mặt cô lại, “Tôi đối với cô tốt như vậy, cơ hồ dành tất cả yêu thương cho cô, vậy mà đổi lấy chỉ là phản bội, Lam Băng, chẳng lẽ trong lòng cô, chỉ có thù hận thôi sao?”
Khâu Nguyên Phượng gỡ băng keo trên miệng ra cho Lam Băng.
“Muốn giết cứ giết, cần gì nhiều lời…. …. A!” Đầu Lam Băng bị đập mạnh vào tường, một dòng máu nóng ấm từ từ chảy xuống. Lam Băng cố gắng ngồi thẳng dậy, nhún vai nói, “Không sai, trước giờ tôi chỉ lợi dụng anh, không hề yêu anh, nghe anh nói yêu thương gì đó, tôi cảm thấy rất ghê tởm!”
“Được!” Khâu Nguyên Phượng gật đầu một cái, “Ghê tởm phải không? Vậy tôi sẽ cho cô biết thế nào là càng ghê tởm!” Khâu Nguyên Phượng nói xong, lạnh mặt xé nát quần áo của Lam Băng, ôm ngang cô lên, ném mạnh lên bàn không thương tiếc.
Lam Băng thấy Khâu Nguyên Phượng kéo dây lưng ra, ý thức được anh muốn làm gì, cô hoảng sợ né ra, nhưng xương tay cô đã bị gãy lìa, không cách nào né được, chỉ có thể bất lực nhìn trần nhà. Từ trước đến giờ anh vẫn luôn dịu dàng, thì ra cũng có khi lạnh lùng như vậy, Khâu Nguyên Phượng, anh đang hành hạ em, hay đang tự hành hạ chính mình?
Khâu Nguyên Phượng thấy Lam Băng không phản kháng, càng thêm tức giận, cúi người nói với giọng khàn khàn, “Ngay cả nhẫn cầu hôn tôi cũng chuẩn bị xong rồi, đã chọn được một nơi lãng mạn, muốn cho em một ngày khó quên nhất, nhưng tại sao em phải đối với tôi như vậy? Tại sao? Em nói đi, tại sao?”
Một giọt lệ nóng cháy rớt xuống má Lam Băng.
“Ông Lam chính là cha tôi, anh nói tôi phải làm sao đây?” Lam Băng cắn răng nói.
Khâu Nguyên Phượng cười khổ nói, “Em có thể nói với tôi mà, dù có chết, tôi cũng sẽ đưa cha em ra ngoài an toàn, nhưng giờ em đang làm gì? Anh Hải chết rồi, tôi cũng sém chết, Lam Băng, đó thật là những điều em muốn sao?”
“Không sai! Anh giết tôi đi!”
“Giết cô? Không, tôi sẽ không giết cô! Nếu cô thật lòng muốn chết, không cần tôi ra tay cô cũng đã chết rồi! Tôi rất khó hiểu, tại sao cô vẫn còn sống để chờ tôi giết? Tường này không đủ cứng? Hay cắn đầu lưỡi không đủ chết người?” Hai mắt Khâu Nguyên Tường đỏ ngầu, gần như điên cuồng, lau đi nước mắt trên mặt, “Cứ tưởng xương của cô cứng lắm, ai ngờ cũng chỉ đến thế thôi!”
Lam Băng hít một hơi, nhắm chặt hai mắt, thừa nhận khổ sở do đối phương gây ra.
Hồi lâu sau, Khâu Nguyên Tường chấm dứt, mặc lại quần xong, nhìn chăm chú vào bụng của Lam Băng, rốt cuộc siết chặt quả đấm, cắn răng nện mạnh xuống.
“A!” Lam Băng hét một tiếng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đau đớn ôm bụng cuộn người lại, “Anh…. … Anh muốn làm gì?”
Khâu Nguyên Phượng nhìn chằm chằm dòng máu không ngừng chảy ra từ giữa hai chân Lam Băng, gằn từng tiếng nói, “Quên nói cho cô biết, Tiểu Hứa nói cô đang mang thai!” xong lập tức xoay người bước nhanh ra ngoài.
Lam Băng vẫn đang bị trói, không mảnh vải che thân nằm trên bàn.
Mang thai? Buồn cười! Mất cũng tốt, sống chỉ bất hạnh thêm thôi, không có mẹ, ba lại không thích! Nhưng tại sao trong tim lại thấy đau đớn như vậy?
Tại sao số phận mình lại là thế này? Tất cả đều là gieo gió gặt bão, trách ai được?
Em thật không muốn lừa anh, chỉ muốn tiếp cận Lạc Vân Hải, không muốn tổn thương những người khác, nhưng đến gần Lạc Vân Hải quá khó!
Lam Băng biết vì sao Khâu Nguyên Phượng lại không giết cô, bởi vì anh vẫn không nỡ, mà cô cũng vậy, nên mới không đập đầu tự sát cho rồi. Có lẽ cứ tiếp tục ở đây, cuối cùng thành người không ra người quỷ không ra quỷ, lúc đó, anh sẽ chán ghét em, sẽ không thấy khổ sở nữa.
Lam Băng tin tưởng sẽ có một ngày như vậy. Ngày mà dù cô có chết, anh cũng sẽ không có tí cảm xúc nào.
Ngoài cửa, Khâu Nguyên Phượng vẫn chưa đi, chán chường ngồi trượt xuống bờ tường.
Tại sao tình cảm của cha và mẹ lại vững chắc đến vậy? Còn tình cảm của mình lại thế này? Tình cảm của thế hệ trước thật khiến người ta hâm mộ, không có thù hận, không có phản bội, mẹ mặc dù ngây ngô chỉ có trí tuệ của đứa bé mười tuổi, nhưng mẹ cũng biết không thể làm ra bất cứ việc gì gây tổn thương cha!
Núi Phổ Đà.
“Anh Hải, anh chịu khó một chút, em chuẩn bị châm cứu đây!”
Lạc Vân Hải ngồi xếp bằng, cười nói, “Không có gì!”
Tiểu Hứa siết chặt kim, ngón trỏ đặt lên vùng sau tai của Lạc Vân Hải, cẩn thận châm kim vào.
Hạ Mộng Lộ nắm thật chặt tay Lạc Vân Hải, ngừng thở nhìn chăm chú, cứ như người đang bị châm không phải là anh mà là cô.
Thậm chí Lạc Vân Hải còn phải vỗ vỗ lên mu bàn tay Hạ Mộng Lộ để trấn an, tỏ vẻ anh không đau.
“Này, cậu chắc châm như vậy được chứ? Không phải máu tụ ở sâu trong não sao?” Hạ Mộng Lộ lo lắng hỏi.
“Chỉ cần như vầy, mấy tháng sau, nhất định sẽ hồi phục như thường! Dĩ nhiên còn phải uống thuốc nữa!” Tiểu Hứa vừa rút kim vừa dặn dò, “Tốt nhất kiêng đồ cay, đặc biệt là hải sản, nếu không một khi máu tụ ngày càng nhiều, thì thần tiên cũng không cứu nổi!”
Lạc Vân Hải xoa xoa trán, quả thật thấy thoải mái hơn hẳn, “Cám ơn cậu nhiều! Hôm nay còn châm nữa không?”
“Một tuần một lần là được rồi!”
Lạc Vân Hải nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, đứng lên nói, “May quá, tôi đang bận!”
Hạ Mộng Lộ kéo Đỗ Vương qua một bên hỏi thăm, “A Đỗ, gần đây anh ấy đang làm gì vậy? Suốt ngày đi ra bờ biển!” Cứ đi sớm về trễ, chẳng lẽ anh ấy có bí mật không muốn ai biết hay sao?
Hạ Nguyệt Đình không đợi Đỗ Vương mở miệng đã cười nói, “Anh ấy muốn làm một chiếc thuyền tặng cho chị vào ngày sinh nhật đó!”
“A! Vậy về sau khi đi mua đồ ở nhà họ Thẩm, chị không cần phải canh đúng giờ tàu chạy để về nữa rồi! Hơn nữa có thể thỉnh thoảng đi hóng gió, chỉ nghĩ thôi đã thấy thích!” Nhưng sinh nhật mình phải tới mùa xuân năm sau lận, chẳng lẽ anh ấy muốn chuẩn bị từ bây giờ?
Hạ Mộng Lộ càng nghĩ càng thấy hạnh phúc, “A Hải là người đàn ông tốt nhất mà chị từng gặp! Chị càng ngày càng yêu A Hải rồi!”
“Chậc, nhìn vẻ mặt kinh khủng của chị kìa, nổi hết cả da gà!” Hạ Nguyệt Đình giả bộ xoa xoa tay, chạy ra khỏi phòng.
Đỗ Vương thấy vậy càng trong lòng càng thấy khó chịu, nếu có một ngày hạnh phúc này không còn nữa, mà ‘kẻ tham tiền’ lại là đầu sỏ gây nên, họ có ghét cô ấy không? Cô ấy có tự dằn vặt không? Cô ấy nhất định sẽ hận chết mình!