Tiên Sinh Xã Hội Đen, Ở Riêng Đi

Chương 19: Muốn biết thì đi theo tôi



“Các người mau nhìn, này, tiểu nha đầu, người đàn ông kia là bạn trai của chị cô sao?”

“Thật hâm mộ, hình dáng chị cô cũng rất xinh đẹp, đúng là trai tài gái sắc ha!”

“Cảm giác có Bồ Tát phù hộ tình yêu thật tốt!”

Các cô gái kéo Hạ Nguyệt Đình qua dò thăm tin tức, họ không còn ôm ảo tưởng gì với anh nữa, làm trong lòng bạn trai các cô trong nháy mắt thoải mái, đột nhiên cảm thấy lựa chọn khách sạn này không tồi, phục vụ tốt, giá tiền phải chăng, lại nhiệt tình với khách.

Hạ Nguyệt Đình đầu tiên là nhìn về phía một người đàn ông mà cô chưa bao giờ nói chuyện, cô phát hiện từ lúc bắt đầu người đàn ông kia hỏi cô rất nhiều vấn đề, như là khách sạn các người có gì đặc sắc, hoặc là so sánh các khách sạn với nhau, điện thoại di động chụp không ngừng, có thể nhìn ra được người này đến đây là ghi chép tìm hiểu du lịch nơi này, nếu hài lòng, nhất định sẽ có nhiều khách đến đây, nhưng cô không có nhiều mưu mô như chị Mộng Lộ, phải làm thế nào mới có thể làm cho người nọ thật hài lòng, đi đến núi Phổ Đà liền quyết định ở khách sạn Bồng Lai đây?

Cô đột nhiên nãy ra một ý, rồi tự tiện làm chủ cười gật đầu: “Đúng vậy, bọn họ giống như có chút mập mờ, đúng rồi, bà chủ nói cám ơn các người đã ở khách sạn Bồng Lai, cho nên từ hôm nay vào buổi tối khách sạn chúng tôi quyết định sẽ tổ chức tiệc trong sân, một người chỉ ba mươi đồng, là có thể tham gia!” Bác a, bác cũng đừng trách con, một người ba mươi đồng, giá này chắc được đi?

“Rẽ như vậy? Được đó!”

“Ừ, có chương trình nữa!” Mộng Lộ siết chặt cánh tay nhỏ bé, thật ra thì mình rất có thiên phú làm ăn nha, ít nhất cũng không lỗ vốn.

Ban đêm, người một nhà ngồi trong sân thương lượng đối sách, Hạ Mộng Lộ ôm chầm bả vai Hạ Nguyệt Đình giáo dục: “Nguyệt Đình, chuyện như vậy về sau tốt nhất hãy thương lượng trước, không chừng chúng ta có thể nghĩ cách hay hơn!”

Lạc Vân Hải lắc đầu: “Nếu như người nọ thật là đến đây tìm hiểu du lịch, tôi cảm thấy có thể làm một hoạt động nho nhỏ, các người nghĩ, hắn viết tất nhiên có lý do của hắn, người này ra ngoài du ngoạn chắc quen biết nhiều người có tiền ở trên mạng, coi như là một loại quảng cáo miễn phí, các người có cảm thấy nếu mở tiệc có phải rất nhàm chán hay không? Có lẽ chúng ta nên làm những hoạt động độc đáo để thu hút khách!”

“Độc đáo? Phải làm gì mới độc đáo chứ?” Hạ Mộng Lộ dùng lực quạt cây quạt, tiếc kiệm lời, như vậy nếu lần sau du khách đến cũng muốn làm như vậy, chẳng phải sẽ lỗ lớn sao?

“Làm như vậy sẽ không phô trương lãng phí, lại làm cho bọn họ vui vẻ, đi ra ngoài chơi, đương nhiên là vui vẻ rồi!”

Ba Hạ xoa xoa đôi tay, gật đầu đồng ý: “A Hải nói không sai, vui vẻ quan trọng nhất, vấn đề là trời nóng quá, cậu vui vẻ khi ra ngoài nắng làm cá nướng sao? Rồi còn phải lo làm phiền đến những người xung quanh!”

Lạc Vân Hải rơi vào trầm tư, độc đáo, nhưng không bị lỗ, con ngươi đột nhiên sáng lên: “Tập hợp đoàn người đến bờ cát du ngoạn tập thể như thế nào? Hai giờ, buổi tối ra ngoài bơi lội, chơi một trò chơi nhỏ trên bờ cát, như vậy sẽ không quấy rầy ai, ngày mai chúng ta đi cửa hàng nhà họ Thẩm mua một trăm vòng bơi, và đồ bơi, mỗi món trừ tiền vốn, chỉ lấy mười đồng, cho mướn vòng bơi mười đồng một cái?”

‘ Bốp! ’

Hạ Mộng Lộ đột nhên vỗ tay ra tiếng: “Tôi thế nào không nghĩ đến chứ? Những người bán rong trên bờ cát đều là quỷ hút máu đầu thai, nếu như chúng ta lấy giá rẽ. . . . . . Ai nha A Hải, anh cái người này đầu óc không thông minh không ngờ thật là có tài mà không được trọng dụng, tôi cảm thấy phương án này có thể thực hiện được!” Lại phát hiện một con đường phát tài rồi.

“Bốp bốp bốp!” Ba Hạ lập tức vỗ tay ủng hộ, tính trẻ con không bỏ được huýt sáo: “Không tệ không tệ, chờ đoàn người chơi mệt rồi quay lại, tôi sẽ tự thân làm buổi tối cho bọn họ, ngày mai A Hải, Mộng Lộ, Nguyệt Đình ba người các con đi mua đồ, đồ tắm các con đến chỗ Nhị bá mua, hắn không dám đòi giá cao đâu!”

“Còn có nhang, hôm nay chính tôi thấy người ta bán nhang ở trên đó rất đắt, chúng ta mua mười đồng một bó, rồi bán cho họ hai mươi đồng, như thế sẽ kiếm được bộn tiền!” Lạc Vân Hải tiếp tục bổ sung, tuy nói không kiếm được bao nhiêu, nhưng sẽ thuận tiện cho du khách hơn, lại không làm người ta cảm thấy thua thiệt, dĩ nhiên, chủ yếu nhất là kiếm tiền, nhưng nếu hai nhà chịu hợp tác, khi du khách ở lại nơi này , đến chỗ chú ăn cơm rẽ hơn một chút, có lẽ sẽ tốt hơn.

Chỉ tiếc đến nay dì vẫn không chịu chú ý, nhưng mà anh tin tưởng không bao lâu, hai người này sẽ ở cùng một mái nhà, chỉ cần dùng đúng phương thức, không tin sẽ không được.

Hạ Nguyệt Đình hưng phấn liền đứng lên nói: “Vậy con đi ngủ trước đây!”

“Con bé này, gần đây làm sao vậy?” Mẹ Hạ kỳ quái oán trách: “Thật mất hứng!”

Nguyệt Đình cắn môi dưới, đi vào phòng mà không dám quay đầu lại, sao mà dám nói đây? Làm thế nào bây giờ? Bác biết nhất định sẽ đánh chết cô, chuyện mất mặt như vậy sao cô nói được chứ, chán chường cởi quần áo đi vào phòng tắm, chẳng lẽ trực tiếp nói cho bọn họ biết cô với Cố Vân Nam đang ở cùng một chỗ? Thậm chí còn bị người chơi đùa? Hạ gia nhìn như rất dễ, kì thực là một gia đình bảo thủ, cộng thêm cái đảo nhỏ bé, lời người đáng sợ, về sau cô thế nào lập gia đình đây?

Rốt cuộc cô nên làm sao đây? Cha mẹ, con gái nên làm cái gì bây giờ? Lần đầu tiên hy vọng bác là mẹ cô đến dường nào, như vậy cô mới có niềm tin tuyệt đối bác sẽ làm hết khả năng để giúp cô, coi như bị đánh nửa sống nửa chết cũng không sao, cô sợ là sợ bọn họ sẽ không quan tâm đến cô, loại cảm giác đó, làm cô không thể nào tiếp thu được .

Đột nhiên phát hiện thật ra là mình không có gì cả.

“Cô không quan tâm đến em cô sao?”

Mắt thấy đoàn người đã rời đi, Hạ Mộng Lộ chuẩn bị đi tắm rồi ngủ, Lạc Vân Hải liền bất mãn hỏi.

Hạ Mộng Lộ lập tức ngồi xuống lại, nhỏ giọng nói: “Anh cũng đừng ở trước mặt em ấy nói như vậy, sao tôi không quan tâm em ấy chứ? Tôi vẫn xem em ấy như em gái mình, nhưng ở tại trong lòng em ấy thủy chung không xem chúng tôi như người thân, cho nên em ấy không chịu nói chuyện gì, chúng tôi muốn đem em ấy làm người thân, nhưng em ấy luôn luôn như gần như xa, tôi cũng không biết rốt cuộc làm thế nào mới gọi là quan tâm em ấy, mẹ tôi nói rồi, đợi em ấy lớn hơn tí nữa, sẽ tìm cho em ấy một người chồng tốt, còn bây giờ thì duy trì tình trạng hiện tại!”

“Biểu hiện kỳ quái của em cô rất nhiều ngày rồi, cô cũng không đi hỏi đã xảy ra chuyện gì, điều này cũng gọi quan tâm sao?” Lạc Vân Hải cười nhạo nói.

“Tôi hỏi, em ấy lại không nói tôi biết làm thế nào?” Phiền chết rồi, gần đây nha đầu này đến cùng là đang làm cái gì? Trước kia ồn ào nhất chính là cô, kể từ A Hải đến. . . . . . Trời, cô sẽ không phải là thích A Hải đi?

Lạc Vân Hải đầu bốc lên vạch đen, ánh mắt kinh ngạc của cô gái này làm anh bất đắc dĩ lắc đầu: “Muốn biết sao?”

“Tôi đương nhiên muốn biết!”

“Đi theo tôi!” Một tên con trai đứng dậy kéo tay của cô bé, rón ra rón rén lẻn vào phòng Hạ Nguyệt Đình, thấy người ở bên trong tắm, liền nhìn cái điện thoại ở trên giường, lặng lẽ cầm lên mở ra, phát hiện còn có một tin nhắn chưa phát ra ngoài .

‘ Em có thể xử lý chuyện phòng bếp giúp anh, cũng có thể sanh con dưỡng cái giúp anh, anh mệt mỏi, em có thể xoa vai đấm chân cho anh, anh đói bụng, em có thể nấu cơm cho anh ăn, anh không vui, có thể mắng em, đánh em cũng không sao, em không biết mình đã làm sai chuyện gì, ba năm, thật phải chia tay như vậy sao. . . . . . ’

Hạ Mộng Lộ cơ hồ vừa nhìn thấy tin nhắn đó liền trừng mắt, đoạt lấy, cắn răng nói: “Hạ Nguyệt Đình đáng chết, muốn ở cùng với tên cặn bả sao!” Lật tới tin nhắn phía trên một cái, nhìn thấy hàng chữ to đùng, làm cô trực tiếp ngồi liệt trên mặt đất.

‘ Đêm qua quả thật rất vui vẻ, chỉ là về sau, chúng ta sẽ không còn quan hệ gì, cứ như vậy đi! ’

Run rẩy môi mong đợi nhìn về phía anh nói: “Cái này rốt cuộc là ý gì?” Hẳn không phải như cô nghĩ chứ? Thấy bộ dáng A Hải khó có thể mở miệng, lo lắng hỏi: “Anh là đàn ông, anh nói cho tôi biết, đây rốt cuộc là có ý tứ gì?”

Lạc Vân Hải vội ho một tiếng, quay đầu lúng túng nói: “Chính là ý cô nghĩ đó!”

“Tôi muốn chính là ý tứ kia?” Trong mắt nhất thời đầy tràn hơi nước, tiếp tục lật tin nhắn lên trên, đều là tin nhắn của người đàn ông kia, cái gì hối hận, cái gì muốn tiếp tục cùng Nguyệt Đình ở chung một chỗ, cái gì muốn có toàn bộ em ấy, cuối cùng là hẹn gặp nhau ở bến tàu, tên khốn kiếp này,còn muốn đánh dã chiến nữa sao, nghĩ vậy cô liền đứng dậy nhấc chân đạp cửa kiếng: “Hạ Nguyệt Đình, em ra đây cho chị, em nói cho chị biết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

Trong phòng tắm, Nguyệt Đình tóm chặt khăn tắm, lắc đầu kêu gào nói: “Không cần chị lo!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.