Tô Dự chọt chọt cái đầu lông vàng kia, thò tay kéo cục lông ngủ đến ấm hô hô đến bên cổ cọ cọ. Mèo nhỏ lông vàng ngáp một cái, mắt cũng chưa mở, lại ôm cổ Tô Dự thiếp đi.
“Ai bảo ngươi buổi tối có tinh thần như thế, hiện tại mệt nhọc đi?” Tương Trấp Nhi nửa đêm thường tỉnh lại, tỉnh thì phải đùa giỡn trên giường chốc lát mới ngủ tiếp, Tô Dự quen rồi, kệ nó ầm ĩ như thế nào cũng không thức.
“Nương nương, Uông công công mới vừa truyền lời đến, nói ngài không cần làm điểm tâm.” Tiểu Thuận ở ngoài cửa nhẹ giọng nói.
“Biết rồi.” Tô Dự lên tiếng, nguyên bản động tác định rời giường nhất thời bóp chết ở trong nôi, suy sút thả lỏng tứ chi, “Tương Trấp Nhi, chúng ta có thể ngủ nướng a.”
Hoàng đế bệ hạ ngại hắn nói năng ầm ĩ, nâng trảo đè lại cánh môi mềm mềm kia, bỗng nhiên cảm giác có chút không đúng, mắt hé ra một khe hở xem xem, thấy chỗ đó có chút sưng đỏ, không khỏi phẩy lỗ tai, xáp lên phía trước, dùng chiếc miệng mèo hơi lạnh chạm vào khóe môi Tô Dự.
Tô Dự nhiệt tình trả lại iêu đại gia một cái hôn nồng nhiệt, thuận đường đem mũi chôn vào lông dùng sức hít ngửi, mùi nắng mai ấm áp, làm người ta ngửi mãi không chán, nghĩ đến trên người Hoàng đế bệ hạ cũng là hương vị thế này, không có bất cứ mùi hương liệu nào, hương vị nắng mai sạch sẽ mà ấm áp…… Nghĩ nghĩ, nhịn không được lại bắt đầu đầu bốc hơi, tối qua trong mộng tràn đầy loại hương vị này……
“Tương Trấp Nhi, có phải tối hôm qua ngươi nằm ngủ trên mũi ta hay không?”
“……”
Làm canh tôm bóc vỏ iêu đại gia kén ăn xong, Tô Dự không nhanh không chậm ăn điểm tâm do Ngự Thiện Phòng đưa tới. Vẫn phong phú như trước: sáu món ăn, bốn món điểm tâm, chỉ là canh táo đỏ có chút ngọt, nên hắn liền trộn bát canh tôm bóc vỏ đầy nhóc vào chung rồi uống cùng mèo nhỏ.
“Khởi bẩm nương nương, Quý phi nương nương truyền triệu, mời ngài đi Ngọc Loan Cung thương nghị việc sinh thần Thái Hậu.” Còn chưa uống canh xong, Tiểu Thuận vẻ mặt đau khổ tiến vào thông bẩm.
Sinh thần Thái Hậu? Tô Dự ngẩng đầu, “Có việc này sao?”
“Cuối tháng là sinh thần của Thái Hậu, phàm phi tần đều phải tặng thọ lễ cho người.” Đại cung nữ Dạ Diên chen vào nói, “Nương nương nên đi một chuyến, biết phi tần khác đưa lễ gì, cũng dễ bề chuẩn bị.”
Tô Dự cảm giác rất có lý, tuy rằng không muốn tiếp cận một đống nữ nhân, thế nhưng cái việc tặng lễ này hắn thật đúng là không hiểu, nghe ngóng một chút xem người khác tặng cái gì, miễn đừng dọa người là được.
Không có việc gì làm, Tô Dự ăn uống no đủ liền mang mèo đi gặp Quý phi nương nương.
Tô Dự rời đi, trên dưới Dạ Tiêu Cung liền bắt đầu quét tước cung điện như lệ thường.
“Cái này đem đi đâu vậy?” Dạ Diên ngăn cản tiểu cung nữ thu dọn, chỉ chỉ hộp gỗ trong tay nàng.
“Hồi tỷ tỷ, nương nương bảo cất đi.” Hộp nhỏ bằng gỗ tử đàn, rõ ràng chính là trầm hương Sầm Tài tử đưa tới.
“Trầm hương tốt như vậy, để lâu mùi hương sẽ tan mất.” Dạ Diên đáng tiếc nhìn nhìn cái hộp nhỏ kia, suy tư một lát, vẫy tay cho tiểu cung nữ rời đi, giữ trầm hương lại.
Ngọc Loan Cung thoạt nhìn so với Dạ Tiêu Cung lớn hơn một chút, Tô Dự vẫn là lần đầu tiên đến đây.
Một khối phật thủ bằng dương chi ngọc lớn bằng nắm tay được xem như bảo bối đặt trên bàn dài giữa chính điện, làm bảo vật cho cung nhân chiêm ngưỡng.
“Ai nha, mỗi lần nhìn thấy khối phật thủ này ta đều ghen tị, dương chi ngọc lớn như vậy thật sự khó tìm.” Thục phi thức thời nhất, vừa đi vào trước hết liền khen một câu.
Trong mắt Lộ Quý phi nổi lên đắc ý, sắc mặt vẫn thản nhiên, “Nào có đáng gì, mỗi lần đến đều phải lải nhải một phen, nếu không phải do Hoàng thượng ban thưởng, ta sẽ tặng uội.”
Tô Dự vốn tưởng rằng tẩm điện Quý phi tất nhiên so với hắn phải xa hoa hơn nhiều, nhìn mọi người thay phiên tán thưởng khối phật thủ kia, cảm giác mình có phải hay không cũng nên xuôi theo dòng chảy nói chút gì, thế nhưng…… Ngẫm lại khối dương chi ngọc hình cây cải cao chừng nửa thước trong Dạ Tiêu Cung, cũng chỉ được ném tại Đa Bảo Các làm bài trí bình thường, hắn cảm giác mình vẫn là nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn.
“Hoàng thượng và nương nương là biểu huynh muội, tự nhiên thân thiết hơn so với chúng ta.” Đức phi chuyển đề tài, nói xong còn liếc mắt nhìn Tô Dự nãy giờ không nói gì.
Tô Dự nghe vậy, hơi hơi nhíu mày, thiếu chút nữa quên chuyện này…… Hắn phải khuyên nhủ Hoàng thượng, kết hôn cận huyết không tốt a.
Mèo nhỏ cuộn trong lòng Tô Dự ló đầu ra, nhìn thoáng qua cái gọi là “biểu muội”, xì một tiếng, đem lông vừa liếm trong miệng phun ra. Biểu muội cái gì, y nhớ rõ kia rõ ràng là biểu tỷ.
“Nghe nói hôm nay Hoàng thượng lại không vào triều.” Lộ Quý phi bấm bấm móng tay được chăm chút tinh xảo, như có như không liếc mắt nhìn Tô Dự, “Thái Hậu hận nhất mấy loại thủ đoạn hồ mị chậm trễ Hoàng thượng xử lý chính sự.”
Mọi người lũ lượt nhìn về phía Tô Dự, Hoàng thượng tối hôm qua lại ở lại Dạ Tiêu Cung, đây là chuyện mọi người đều biết.
Tô Dự bị nhìn đến chẳng hiểu gì cả, Hoàng thượng không vào triều, liên quan quái gì đến hắn? Hoàng thượng tối hôm qua hoàn toàn không đến chỗ hắn không phải sao?
Đầu mèo nhỏ treo ngoài tà áo rụt trở về, nhìn chằm chằm trung y màu trắng mỏng manh trong chốc lát, lại gần cách lớp quần áo cọ cọ địa phương hơi lộ ra kia, ngô, thủ đoạn hồ mị của nô tài ngốc này quả thật rất lợi hại.
Sau khi theo lệ thường châm chọc khiêu khích một phen, Lộ Quý phi rốt cuộc bắt đầu nói chính sự. Sinh thần cuối tháng của Thái Hậu quả thật không giả, vì năm nay không phải tuổi tròn, Thái Hậu cũng không muốn tổ chức xa xỉ, chỉ nói muốn dùng điểu vũ dệt một tấm thảm nhung.
Điểu vũ chính là loại nhung làm từ lông tuyết điêu, cực kỳ trân quý, dùng đồ án gì cho Thái Hậu vẫn chưa định được chủ ý. Lộ Quý phi triệu tập nhóm phi tần đến đây, là muốn mọi người quyết định đồ đằng.
“Bản cung phải nói lời cảnh cáo trước, đây là hiến cho Thái Hậu, nếu tranh này không thể lọt vào mắt Người, thì kẻ đó phải cùng người dệt đi bện thảm nhung.” Lộ Quý phi nhấp một ngụm trà, như có như không nhìn sắc mặt Tô Dự, nàng không tin, một kẻ quanh năm lấy dao làm cá, có thể vẽ ra thứ gì tốt được.
Các phi tần khác ngược lại là không có gì, vô luận là vẽ tranh hay nữ công, đều không làm khó được những tiểu thư khuê các này.
Cung nữ tại bàn dài bày lên một đống lớn giấy bút, để các cung phi mỗi người đề bút vẽ một đồ án, “Uyên ương hí thủy”, “Loan Phượng Trình Tường”, “Ngọc đào chúc thọ”…… Từng bức tranh tinh mỹ thanh tú rất nhanh liền hiện ra đầy giấy Tuyên Thành.
“Hiền phi, ngươi sao không vẽ?” Thục phi cười đem nghiên mực đẩy đến trước mặt Tô Dự, một bộ dáng chờ xem kịch vui.
Tô Dự cầm lấy bút lông, dùng cán bút gãi gãi đầu, hắn quả thật không biết vẽ, muốn hắn đánh vẩy cá thì không sao, nhưng dùng bút lông vẽ tranh thật sự là làm khó hắn. Nghĩ nghĩ, đem bàn tay vào trong vạt áo đào đào, móc ra cục lông đang ngủ đến mơ mơ màng màng.
“Meo!” Hoàng đế bệ hạ vừa tỉnh táo lại, phát hiện nô tài ngốc thế nhưng cầm móng vuốt y ấn vào trong nghiên mực, nhất thời giãy dụa lên.
“Tương Trấp Nhi, giúp một tay đi.” Tô Dự cầm đệm thịt mềm mại kia, nhanh chóng chấm mực, lạch cạch một tiếng đè lên giấy Tuyên Thành, một dấu chân mèo rõ ràng nổi bật trên giấy, đột ngột hiện ra giữa một đống đồ đằng phiền phức hoa lệ.
“Ngươi……” Thục phi nhất thời xanh mét mặt, dấu chân mèo kia liền chụp lên bức “Bách điệp [trăm bướm] xuyên hoa” bên cạnh của nàng, nhất thời đem đồ đằng của nàng loạn lung tung chẳng ra cái gì cả lên.
Hoàng đế bệ hạ dùng sức giũ giũ móng vuốt lông đen thui, Tô Dự nhanh chóng ôm lấy nó, sợ móng vuốt dính mực làm hư tranh người khác, kết quả bị miêu đại gia trả thù ở trên người ấn vài cái dấu chân. Nô tài ngốc đáng chết, dám làm bẩn lông trẫm, đêm nay nhất định phải phạt hắn tắm rửa cho trẫm một canh giờ…… Ngô, không ặc quần áo, hừ!
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Tiểu Ngư: Không mặc quần áo cũng chả sao ╮[╯▽╰]╭
Miêu công: Ngươi có ý tứ gì?
Tiểu Ngư: Nghe nói miêu tinh nhân đều là ngắn nhỏ
Nguồn :
Miêu công:[╰_╯]#