“Vậy, vậy gọi…… cái gì……” Tô Dự ngốc ngốc lên tiếng hỏi, tâm tư lại hoàn toàn không ở trên vấn đề.
Vừa phát sinh cái gì vậy? Hoàng thượng, đánh, mông, hắn! Đây, đây là đùa giỡn đi……
Bàn tay mềm dẻo chụp tới địa phương mười phần đàn hồi kia, mềm mềm, săn săn, xúc cảm như vậy khiến Hoàng đế bệ hạ cảm thấy rất mới lạ, nhịn không được phủ tay lên, qua lại sờ sờ.
“Hoàng, Hoàng thượng……” Mặt Tô Dự trở nên đỏ bừng, theo bản năng rụt lui về phía sau.
An Hoằng Triệt ngẩng đầu, đối diện Tô Dự hai mắt tràn đầy quẫn bách. Gương mặt ôn nhuận tuấn tú kia nhiễm một tầng hồng nhạt, bởi vì y đụng chạm, tầng hồng nhạt kia dần dần lan tràn xuống phía dưới, nhiễm đỏ cái cổ trắng nõn, phủ lên đường cong xương quai xanh duyên dáng, thân thể bởi vì khẩn trương mà hơi hơi cuộn lại, cả người thoạt nhìn phảng phất như một con tôm bị luộc chín, bộ dáng rất là ngon miệng.
Hoàng đế bệ hạ cảm giác có chút miệng khô lưỡi khô, nô tài ngốc đáng chết này, không có lúc nào là không câu dẫn y, đây là đang nghiêm túc lập quy củ, không thể để hắn cứ như vậy hồ lộng qua, hừ!
Ổn ổn tâm thần, Hoàng đế bệ hạ đắc ý hất cao cằm nói: “Biết lợi hại chưa, về sau ngươi còn làm sai, trẫm liền phạt ngươi như vậy!”
Đùa giỡn thì đùa giỡn, tìm cái cớ sứt sẹo như vậy thật không biết phải nói tiếp như thế nào, Tô Dự trợn trắng mắt, cảm giác mình bị sờ một chút liền đỏ mặt có điểm dọa người, lúc này muốn tìm cách trả đũa, hắn nên niết lên đường cong hoàn mỹ của cái cằm đang cười tà mị kia của Hoàng thượng, sau đó cường hôn đi……
Dừng lại! Tô Dự lắc lắc đầu, mình suy nghĩ cái gì vậy nha? Hoàng thượng cũng cùng là nam nhân như hắn, bọn họ thuần khiết là đầu bếp bồi ông chủ cùng ăn cùng trò chuyện cùng ngủ…… Tuy rằng Hoàng thượng lớn lên rất dễ nhìn……
Ngẩng đầu liếc mắt nhìn hai phiến môi mỏng màu hồng nhạt kia, giờ phút này bởi vì tâm tình tốt mà khẽ giương lên, khỏe mạnh sáng bóng, Tô Dự nuốt nuốt nước miếng, không dám nhìn nữa.
Trả đũa cái gì, cho hắn thêm 1 lá gan hắn cũng không dám, chỉ có thể cúi đầu nhận mệnh.
Nhìn nô tài ngốc một bộ dáng “biết sai lầm”, Hoàng đế bệ hạ thực vừa lòng, buông tay kiềm chế Tô Dự ra, lật người dựa vào đầu giường, thấy hắn vẫn một bộ dáng ngốc ngốc lăng lăng, hơi hơi nhíu mày, sẽ không phải bị dọa đi? Ngô, nô tài ngốc này thật đúng là mảnh mai.
An Hoằng Triệt thò tay, cuốn người vào trong lòng, “Đương nhiên, nếu ngươi làm tốt, trẫm tự nhiên sẽ thưởng cho ngươi.”
Tô Dự thình lình lại bị kéo ngã, bị bắt vùi đầu nơi khuỷu tay Hoàng thượng, thân thể ấm áp mang theo mùi hương của nắng, làm người ta nhịn không được sinh ra vài phần tham luyến. Không hề giãy dụa, Tô Dự chỉ yên lặng đổi tư thế xoay mặt ra, nội tâm lại đang không ngừng quay cuồng, xong rồi, mình sẽ không thật sự cong đi?
Ngẫm lại đời trước, bởi vì vội vàng học tay nghề kiếm tiền, không có thời gian nói qua chuyện yêu đương, đời này càng là vì ấm no mà mệt mỏi, việc thành thân còn chưa suy xét qua, hôm nay liền như vậy đột ngột bị một nam nhân hấp dẫn.
Vụng trộm ngắm khuôn mặt Hoàng đế một cái, thật là tuấn mỹ đến không thể soi mói, nhất định là vì bộ dạng người này quá dễ nhìn, mình mới có thể nhất thời bị ma xui quỷ ám, nhất định là như vậy, ân.
Làm tốt kiến thiết tâm lý, Tô Dự ho nhẹ một tiếng, chuẩn bị đánh vỡ bầu không khí quỷ dị này, “Hoàng thượng không cho thần gọi Tương Trấp Nhi, vậy thánh miêu kia nguyên bản tên là gì?”
An Hoằng Triệt cúi đầu nhìn hắn, trầm mặc một lát, thanh âm buốt giá mang theo vài phần trịnh trọng mà chính y cũng chưa nhận ra, chậm rãi nói: “Trạm Chi…… Ngươi có thể gọi ‘Trạm Chi’.” Dứt lời, chậm rãi xoay đầu hướng qua một bên, nhìn chằm chằm ngọn nến cách đó không xa, hai tai nổi lên một mạt ửng hồng mất tự nhiên.
An Hoằng Triệt, tự Trạm Chi.
Lân lân triệt triệt hề, thanh thủy trạm chi.
Trẫm cho phép ngươi, gọi tên tự của trẫm.
“Trám Nước Nhi …… Ha ha ha ha……” Tô Dự phốc xuy một tiếng cười ha hả, “Hoàng thượng, ngài gọi tên này cũng không hay hơn ta chỗ nào, ha ha ha ha, Trám Nước Nhi còn không bằng Tương Trấp Nhi đâu, ha ha ha……”
Hoàng đế bệ hạ lại chậm rãi xoay đầu lại, nhìn Tô Dự cười đến khoa tay múa chân, mặt triệt để đen thui.
Ta đem tâm sự giao minh nguyệt, nề hà minh nguyệt chẳng liếc nhìn…… Trong mương, nằm một con cá thối không biết sống chết cười đến run rẩy hết cả người!
Vì thế, Hoàng đế bệ hạ quay lưng lại Hiền phi nương nương ngủ một đêm, không nói thêm với hắn một câu nào.
Ngày kế, Hoàng thượng như trước không ăn cơm trưa Tô Dự làm.
Căn bản không ý thức được Hoàng đế bệ hạ đang cùng hắn tiến hành đơn phương chiến tranh lạnh, Tô Dự vô cùng cao hứng đem nguyên liệu tiết kiệm làm thành một bàn bánh sò hương tỏi, đi An Quốc Tháp cùng “nam thần quốc dân” uống trà trưa.
Quốc sư lần này không gặp hắn tại đại điện, trực tiếp bảo Tô Dự lên tầng hai.
“Hôm qua ta đã nói qua, vô sự không lên An Quốc Tháp, ngươi hôm trước vừa đến, hẳn là có chút việc muốn làm,” Quốc sư một tay chống cằm, đôi mắt đẹp thanh lãnh nhìn đĩa bánh nho nhỏ sắc màu sáng rõ trong khay thanh hoa, “Đây là cái gì?”
“Điểm tâm làm từ sò,” Tô Dự cười đem cái đĩa đẩy đến trước mặt Quốc sư, “Thêm chút tỏi nhuyễn, Hoàng thúc nếm thử lần này hỏa hậu có khá hơn không?”
Ngón tay trắng nõn đến gần như trong suốt cầm lên một miếng bánh nhỏ, chậm rãi đưa vào miệng, miếng bánh lớn khoảng lòng bàn tay, vỏ ngoài chiên vừa vàng vừa giòn, bên ngoài phủ một tầng tỏi nhuyễn, tỏi nhuyễn chiên lên có một cỗ mùi thơm nức mũi, hợp cùng vị tươi ngon của thịt sò lại càng tăng thêm sức mạnh, làm người ta muốn ngừng mà không được.
Quốc sư chậm rãi ăn một cái bánh, tao nhã nhấp một ngụm trà gừng, tùy tay ném cho Tô Dự một quyển sách, “Quyển sách này ngươi cầm xem đi, có gì không rõ thì tới hỏi ta.”
Tô Dự sửng sốt nhìn Quốc sư, đây là định dạy hắn thứ gì sao? Tim không khỏi bắt đầu đập nhanh hơn, chẳng lẽ đây mới là bắt đầu kỳ ngộ xuyên việt? Nguồn :
Ngẫm lại lúc giải trí trước kia, tình tiết trong phim truyền hình, nhân vật chính xuyên việt sẽ có cơ duyên xảo hợp nhận thức một người bí hiểm, người này chẳng hiểu ra sao cho rằng nhân vật chính căn cốt khó gặp, trải qua một phen khảo nghiệm, thập phần qua loa quyết định truyền thụ tuyệt thế công pháp, cũng đem trọng trách trong thiên địa giao phó cho hắn.
Mang tâm tình kích động, Tô Dự hai tay khẽ run mở niêm phong tinh xảo, bên trong là một quyển đóng bìa hoa mỹ, trang sách rõ ràng viết [ Tâm pháp làm cá ].
Tâm pháp……làm cá……
Tô Dự cảm giác năng lực lý giải của hắn xuất hiện chút vấn đề, bằng không vì cái gì rõ ràng biết bốn chữ này, nhưng hợp lại cùng một chỗ liền không hiểu nha?
“Ta biết ngươi giỏi làm cá, nhưng nhục thể phàm thai không có một chút nội kình, khó thành châu báu.” Quốc sư cắn một ngụm tỏi hương bính, thản nhiên nói.
Nội kình! Tô Dự nghe đến từ này, trong đầu linh quang chợt lóe, nhớ tới [ chương thứ 2 thực đơn Tô ký ] xem không hiểu kia, ghi lại về việc dùng nội kình loại đi máu huyết, có lẽ không phải tổ tông Tô gia viết bậy bạ ……
“Dùng nội kình làm cá, là dẫn thiên địa linh khí, quán chú vào kỳ kinh bát mạch, tăng cường hai tay hai mắt, loại tanh nồng, trừ tạp huyết……”
Lời dẫn thật dài, Tô Dự xem mà như lọt vào sương mù, lật ra sau, thế nhưng còn có mục lục, chỉnh thể quyển sách chia làm [ thiên tâm pháp ][ thiên đao pháp ][ thiên thủ pháp ]……
Sách này thật là giảng về làm cá sao? Tô Dự giật giật khóe miệng, trong lòng hiếu kì muốn chết, khẩn cấp lật xem phía sau.
“Khởi bẩm Quốc sư, Túc vương điện hạ cầu kiến.” Cung nữ dưới lầu đột nhiên lên tiếng bẩm báo.
“Thu sách vào đi, chớ để người khác nhìn thấy.” Quốc sư nâng tay, khép quyển sách trên tay Tô Dự lại, ý bảo hắn trước đừng xem.
Tô Dự nghe lời thu hồi, đem sách đặt trong hộp đồ ăn, chỉ là trong lòng giống như ngứa ngáy, nhịn không được cứ nhìn về hướng hộp đồ ăn.
Tiếng bước chân trầm ổn hữu lực từ dưới lầu truyền đến, không bao lâu, Túc vương long hành hổ bộ xuất hiện ở tầng hai.
“Tham kiến Túc vương.” Tô Dự nhanh chóng đứng dậy hành lễ.
“Hiền phi cũng ở đây a,” Túc vương vẫy tay ý bảo hắn miễn lễ, rồi tự mình hành lễ với Quốc sư, “Tham kiến Quốc sư.”
“Không có người ngoài, khách sáo làm gì.” Quốc sư nhấc một khối bánh sò, ý bảo Túc vương ngồi xuống.
“Hôm nay Thừa tướng nói, hắn tìm được một người, rất có khả năng là dị tinh trong thần dụ.” Túc vương đầy mặt nghiêm túc nói, thuận tay cầm một miếng bánh cắn một ngụm.
Lông mi dài run rẩy, Quốc sư lạnh lùng cười nhạo một tiếng, “Hắn biết cái gì?” Nói xong, bên tay không dấu vết xê dịch lên bàn.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
[ Chương: xuyên việt đến tột cùng vì cái gì ]
Triệu thị: Đây là thực đơn Tô gia tổ truyền
Tiểu Ngư: Xuyên việt nguyên lai là vì làm giàu ↖[^ω^]↗
Thái Hậu: Đây là bí sử dòng họ Hoàng gia
Tiểu Ngư: Xuyên việt nguyên lai là vì cung đấu thăng cấp [ ⊙ o ⊙ ]
Quốc sư: Đây là võ công bí tịch thần bí
Tiểu Ngư: Xuyên việt nguyên lai là vì cứu vớt thương sinh [⊙_⊙]
Miêu công: Trẫm hôm nay muốn ăn cá nướng, cua hương lạt meo ô ~~
Tiểu Ngư: Xuyên việt kỳ thật là để èo ăn…… đi