Phần lớn những đệ tử học viện chỉ lớn hơn đám người Lâm Tịch khoảng một hai tuổi, bộ đồ họ mặc trừ ở phần ngực và ống tay áo có thêu một tiểu kiếm ra thì không có gì đặc biệt nữa, nhưng mỗi người trong số họ lại có khí chất khác người bình thường, tinh khí thần sung mãn, nhìn xa cứ tưởng là mỗi người đang phát sáng vậy.
Năm người giảng viên còn lại, người lớn nhất là một lão đầu lôi thôi khoảng năm mươi tuổi, dưới cằm có một nhúm râu dê, ông ta cũng mặc một bộ đồ màu đen có mạ vàng ở ống tay áo.
Làm cho người ta chú ý nhất chính là một người trung niên mặt có một vết sẹo, và một nữ tử tay ôm quyển sách.
Người đàn ông trung niên kia cao hơn người bình thường khoảng nửa cái đầu, vết sẹo trên mặt hắn kéo dài từ mi tâm cho đến gò mái trái, nếu như vết sẹo lệnh qua một chút chắc chắn mắt trái sẽ bị mù. Vết sẹo này vô cùng dữ tợn, cộng thêm việc người này để tóc ngắn, mặt nghiêm, nên nhìn qua có cảm giác đây là một người nghiêm túc.
Nữ tử tay ôm quyển sách dầy bìa màu đen hơi gầy, tuổi không lớn lắm, khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, nhưng nàng ta lại làm người ta có cảm giác bản thân là một học giả. Nàng ta luôn cau mày, ánh mắt đăm đăm, giống như đang suy nghĩ vấn đề gì đó sau khi đọc sách xong.
Trừ những đệ tử học viện mặc áo bào màu lam đứng sau Hạ Ngôn Băng, những đệ tử đứng sau các giảng viên còn lại mặc áo bào với màu sắc khác nhau, phân thành năm màu: đen, hồng, vàng, xanh, xám tro.
– Bọn họ muốn thể hiện thực lực của học viện sao?
Đám người Lâm Tịch và Mông Bạch gấp gáp nhích tới trước, lòng tràn đầy mong đợi, bọn họ đoán sáu màu này chắc tương ứng với sáu khoa lớn trong học viện Thanh Loan. Điều làm bọn họ cảm thấy ngoài ý muốn là học viện Thanh Loan không hề kéo dài thời gian., một lão nhân gầy gò khuôn mặt có chút ngốc nghếch mặc áo bào tro đi ra, trực tiếp tuyên bố bắt đầu nhập thí.
Mặt ngoài áo bào tro của lão nhân này có thêu những đường viền màu vàng và hoa văn rất phức tạp, nhìn kỹ mới biết đó là những hoa văn vẽ lông đuôi mũi tên.
Một quả cầu ngọc màu xám trắng và một cái bàn được khiêng ra bên ngoài, đặt trên mảnh đất trống ở ngay trước lão nhân gầy gò và đệ tử sáu khoa trong học viện.
– Bây giờ ta gọi tên ai người đó lập tức tiến lên, đặt tay vào đá Trắc Hồn này.
Lão nhân có khuôn mặt hơi ngốc nghếch này đứng ngay đằng sau cái bàn để quả cầu bằng ngọc, miệng hô lớn:
– Hách Liên Vũ.
Một người thiếu niên mặt tròn sắc mặt hồng nhuận rối rít bước ra khỏi đám đông, khẩn trương đặt tay lên quả cầu ngọc màu xám trắng.
Một lát sau, quả cầu ngọc màu xám trắng phát ra những tia sáng màu xanh.
– Tư chất, ba.
Vẻ mặt lão nhân gầy này vẫn tỏ ra rất hiền lành, nói ba chữ ngắn gọn. Phía sau lão ta có ba đệ tử học viện mặc áo vàng tay cầm bút và một quyển sách bằng da dê, đồng loạt ghi thật nhanh cái gì đó, ba người này hình như là người chịu trách nhiệm ghi chép.
– Đến phía sau đi.
Sau đó, lão nhân gầy gò nhìn người thiếu niên còn chưa hiểu chuyện đang đứng sững một chỗ, gật đầu bảo hắn đi vào trong căn lều lớn ở đằng sau.
– Tiền Phi.
Lão nhân gầy gò hô một người khác.
Một người thiếu niên vóc người cao to mặc áo xanh lập tức bước ra khỏi đám đông, nhanh chóng đi đến trước quả cầu ngọc.
Lần này quả cầu ngọc màu xám trắng vẫn phát ra ánh sáng màu xanh lá như cũ.
– Tư chất, ba.
Lão nhân gầy gò lại nói ba chữ như khi nãy.
– Đến phía sau đi.
Sau đó, lão ta vẫn không thay đổi sắc mặt bảo tên thiếu niên này đi vào căn lều lớn ở phía sau.
– Hà Kiệt!
Một người thiếu niên mặc áo gấm vừa nhìn đã biết là con cháu quan lại tiến lên.
Lần này quả cầu ngọc màu xám trắng phát ra màu vàng.
– Tư chất, hai.
– Đến phía sau đi.
Lão nhân gầy gò vẫn không biến sắc, cứ lặp đi lặp lại một kiểu nói . Mà tên thiếu niên mặc áo gấm này khi thấy quả cầu ngọc phát ra màu vàng thì sắc mặt biến đổi rất nhanh, bây giờ cứ như người đưa đám vậy.
Lâm Tịch quan sát nãy giờ đã phát hiện đây là khảo nghiệm tư chất tu luyện, mà sắc mặt của tên thiếu niên áo gấm vừa rồi và biểu hiện của một số người chung quanh cũng giúp Lâm Tịch hiểu được một việc, ánh sáng màu vàng do quả cầu ngọc phát ra không tốt bằng màu xanh. Những con số lão nhân gầy gò kia nói càng lớn cũng có nghĩa tư chất tu luyện của người tham gia nhập thí càng tốt. Xem tình hình này, màu vàng hẳn thuộc về loại tư chất rất bình thường.
– Triệu Khả An.
– Vương Triêu Vũ.
– Tần Thời Phong.
…
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Một người tiếp một người, chỉ qua một lát đã có hơn bốn mươi mấy thiếu niên bước lên trước quả cầu ngọc rồi lui về sau, phần lớn trong đó đều có màu xanh, chỉ có sáu người quả cầu ngọc phát ra ánh sáng vàng. Và cũng như hồi nãy, người có ánh sáng màu xanh sắc mặt rất bình thường, người có ánh sáng màu vàng sắc mặt lại như đưa đám.
– Trương Bình.
Đột nhiên đám người Lâm Tịch chấn động, lão nhân gầy gọi tên Trương Bình.
– May mắn!
Hướng Lâm nói, vỗ vỗ bả vai Trương Bình. Mấy người Lâm Tịch, Mông Bạch và Lý Khai Vân cũng đến gần, nhẹ giọng chúc phúc.
Trương Bình đi tới, nhưng có lẽ vì hơi lo sợ nên mặt hắn hơi căng cứng, lúc đưa tay ra đặt trên quả cầu cũng hơi run run.
Nhưng mà lần này quả cầu ngọc màu xám trắng lại phát ra màu hồng.
– Tư chất, bốn!
Sắc mặt lão nhân rõ ràng có chút thay đổi, ánh mắt trở nên sắc bén.
Nơi các thiếu niên tụ tập nhất thời xôn xao.
– Thật tốt quá! Không ngờ tư chất của hắn tốt như vậy!
Đám người Mông Bạch, Lý Khai Vân nhất thời vui vẻ, thở nhẹ một hơi.
Lâm Tịch biết suy đoán lúc trước của mình chính xác, tư chất khảo nghiệm của Trương Bình quả nhiên rất tốt, làm bằng hữu hắn tất nhiên cũng rất cao hứng. Ngay lúc hắn muốn hỏi mấy người Trương Bình rốt cuộc tư chất được phân chia như thế nào thì bỗng nhiên có một tiếng cười lạnh bất âm bất dương truyền vào trong tai bọn hắn.
– Chỉ là một tên thổ bao mà lại có tư chất cấp bốn, nhưng vậy thì thế nào, nếu một lát không vượt qua được khảo nghiệm kế tiếp thì chắc vui lắm đấy.
– Ngươi ghen tỵ sao? Ta thấy ngươi mới là người không vượt qua được khảo nghiệm kế tiếp.
Lý Khai Vân không nhịn được bèn mỉa mai lại. Đối phương là một thiếu niên dáng người không cao, mặc một bộ áo choàng có thêu những bông hoa màu trắng, khuôn mặt hơi nhỏ, mái tóc được ghim lại sau ót bởi một cây châm ngọc sáng loáng, vừa nhìn đã biết đây là một “Kim Chước” xuất thân không tệ.
Mặc dù biết ba cụm từ “Thổ Bao”, “Biên Man” và “Kim Chước” có ẩn ý khinh thường nặng nề, nhưng vì ba phương đã quen nhau gọi như thế, nên dù ngay mặt bị người ta nói là Thổ Bao, mấy người Lý Khai Vân cũng không tức giận, nhất là đang ở thời khắc nhập thí. Nhưng đối phương lại nguyền rủa Trương Bình, đây chính là nguyên nhân làm bọn người Lý Khai Vân tức giận.
– Thổ Bao.
Thiếu niên trông rất “Kim Chước” kia cười lạnh nhìn bọn người Lý Khai Vân, lạnh lùng nói hai chữ rồi không để ý đến nữa.
– Ngươi…
Thái độ ngạo mạn của người này làm Lý Khai Vân giận đến mức mặt đỏ bừng.
– Đừng có so đo với hắn, cũng không biết lúc lên trắc thí hắn sẽ có kết quả gì.
Lâm Tịch vội kéo vạt áo Lý Khai Vân lại, nhẹ nhàng nói như thế.
– Hướng Lâm.
Một lát sau lại có mười mấy người thiếu niên kiểm tra xong, phần lớn cũng phát ra ánh sáng màu xanh, không xuất hiện những tư chất từ cấp ba trở lên. Ngay lúc này, lão nhân gầy đột nhiên gọi tên Hướng Lâm.
Hướng Lâm gần như không thể khống chế được bản thân, chầm chậm đi tới.
Quả cầu ngọc phát ra ánh sáng màu xanh lá.
– Tư chất, ba.
Hướng Lâm dường như cảm thấy vậy là được rồi, thở phào nhẹ nhõm, hắn khẽ xoay người gật đầu với bọn người Lâm Tịch, Mông Bạch và Lý Khai Vân một cái rồi xoay người bước nhanh vào căn lều lớn ở phía sau lão nhân gầy gò.
– Lãnh Thu Ngữ.
Đột nhiên có một thiếu nữ hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Số lượng đệ tử nữ tham gia nhập thí học viện Thanh Loan làn này vốn không nhiều lắm, chiếm khoảng một phần mười số người tham gia, mà người thiếu nữ này lại rất xinh đẹp nên dễ làm mọi người chú ý tới. Nàng ta mặc một bộ quần áo trắng như tuyết, dung mạo như tranh vẽ, có khuôn mặt hình trái xoan lạnh như băng, rất xứng đáng được gọi là người đẹp băng giá.
– Tư chất, bốn!
Người thiếu nữ này vừa đưa tay đặt lên quả cầu ngọc xong thì mọi người lại ồn ào, âm thanh lão nhân rõ ràng cũng cao hơn một chút. Quả cầu ngọc màu xám trắng phát ra ánh sáng màu hồng.
– Lý Khai Vân, chẳng lẽ ngươi thích nàng ta?
Thiếu nữ áo trắng thấy tư chất mình đạt đến cấp bốn vẫn tỏ ra lạnh như băng, trực tiếp đi tới trước. Lâm Tịch đang quan sát người đẹp băng giá này thì Mông Bạch kéo kéo y phục của hắn, đồng thời nói một câu như thế. Chỉ thấy Lý Khai Vân vẫn không chớp mắt nhìn người thiếu nữ kia, ngây ngẩn cả người, khuôn mặt còn tràn đầy thần sắc ái mộ. Đến lúc nghe thấy câu nói của Mông Bạch thì Lý Khai Vân mới sực tỉnh, mặt mày đỏ hết.
– Không sai, ta nghĩ ta thích nàng rồi, vừa thấy đã yêu.
Nhưng hắn cũng không trốn tránh, trực tiếp gật đầu, chân thành trả lời Mông Bạch.
Lâm Tịch và Mông Bạch nhất thời vui vẻ.
– Vậy ngươi phải cố gắng rất nhiều đấy.
Mông Bạch chớp mắt:
– Theo ta biết thì nàng là người của Lãnh gia tại hoàng thành Trung Châu.
– Lãnh gia?
Lâm Tịch nhất thời tò mò, thấp giọng hỏi.
– Lãnh gia Lãnh Trấn Nam là người đứng đầu phủ nội vụ, cũng là phụ thân nàng, quan tước nhất phẩm. Tuy nói không có thực quyền lắm nhưng chức quan cũng cao hơn các tỉnh đốc gần một nửa đấy.
Mông Bạch khẽ cười:
– Đây là Kim Chước trong Kim Chước.
– Đây cũng là nguyên nhân ta kiên định muốn vào khoa Chỉ Qua!
Lý Khai Vân nhìn bóng lưng người thiếu nữ áo trắng, sắc mặt ửng đỏ, nhưng lại nghiêm trang lấy tay vỗ vỗ ngực nói.
– Lâm Tịch!
Ngay lúc Lâm Tịch và Mông Bạch mím môi vì không nhịn cười được nữa thì lão nhân gầy gò đột nhiên gọi tên Lâm Tịch.
Rất nhiều người nhất thời tập trung nhìn Lâm Tịch. Vì có cuộc xung đột tối hôm qua nên có nhiều người biết Lâm Tịch, hơn nữa tin tức Lâm Tịch được quan viên địa phương tiến cử đã bị tiết lộ, nên mọi người cũng muốn xem thử rốt cuộc tư chất của Lâm Tịch đạt đến mức nào.
– May mắn!
Mông Bạch và Lý Khai Vân lập tức vỗ vai Lâm Tịch, chúc phúc.
Trong những tiếng bàn tán xôn xao, Lâm Tịch đi tới tò mò đặt tay lên quả cầu bằng ngọc.
Quả cầu bằng ngọc màu xám trắng hơi lạnh, vừa để tay vào đã có cảm giác như bị điện giật nhẹ, làm cho người hắn hơi tê dại. Sau đó hắn thấy quả cầu ngọc màu xám trắng phát ra ánh sáng màu vàng.
– Tư chất, hai!
Lão nhân gầy gò vẫn tỏ ra lạnh nhạt, nhìn Lâm Tịch nói:
– Đến phía sau đi.
– Tư chất của ta chỉ có hai? Chắc là hơi tệ thì phải?
Lâm Tịch có chút ngây người, không ngờ tư chất của mình trong những người ở đây còn chưa đạt đến mức bình thường nữa.
– Là người địa phương tiến cử mà tư chất chỉ có hai?
Rất nhiều người đồng thời giật mình.
– Chỉ có cấp hai?
Tên thiếu niên Kim Chước tóc được buộc lại bởi cây châm ngọc sáng loáng khi nãy đã tranh cãi với họ cười lạnh một tiếng: