Lốc xoáy màu vàng dần dần ổn định, mơ hồ có thể thấy được một cái bóng người vàng nhạt, hình thể rất giống với Trương Hằng trước khi độ Dị Loại Thiên Kiếp.
Nhưng vào Lúc này, cũng chỉ có thể thấy được một bóng người mơ hồ, vẫn không nhìn rõ được hình tượng cụ thể.
Lại thêm một lúc, dị biến tiếp tục. lốc xoáy màu vàng kia lại hơi vặn vẹo. sinh ra một loại chất biến khó có thể nói rõ.
Bóng người vàng nhạt bên trong lốc xoáy cũng vặn vẹo. phát ra mấy tiếng hừ nặng.
Vào một lúc. có những vị trí bên trong lốc xoáy màu vàng kia lại chuyển hóa thành chất dịch lỏng vàng nhạt.
Theo thời gian trôi qua, ngày càng nhiều dịch lỏng màu vàng nhạt được chuyển hóa ra.
Oong…
Lốc xoáy màu vàng trạng thái dịch bắt đầu từ từ dung nhập vào bên trong bóng người vàng nhạt.
Rốt cuộc, bóng người vàng nhạt kia từ mơ hồ trong hư không, dần dần ngưng thật.
Nhìn kỹ lại, từ đường nét mơ hồ như thấy được Trương Hằng ngạo nghễ đứng giữa hư không, thần uy cái thế ngạo nghễ trước Dị Loại Thiên Kiếp.
– Chết đi mà sống lại, chỉ có kinh sợ mà không có nguy hiểm, công pháp giữa tầng ba cùng tầng bốn quả là một khoảng cách lớn. không phải người có nghị lực lớn năng lực mạnh thì không dám thử.
Bóng người mơ hồ truyền ra tiếng lẩm bẩm của Trương Hằng.
Vào lúc này, cuối cùng hắn đã sống lại.
Sống lại!
Trong giới này cuối cùng xuất hiện một vị nhân vật cấm kỵ ngạo nghễ, cuối cùng Trương Hằng trở thành nhân vật thần thoại đầu tiên trong ngàn vạn năm vượt qua được Dị Loại Thiên Kiếp trên Đông Vân đại lục.
Thay thế trời, tự giáng thiên kiếp, hành vi nghịch thiên như thế. có thể nói trước sau chưa từng có ai khác.
ở cách nơi này mấy vạn dặm, đáy lòng Quy Tổ đột nhiên dâng lên cảnh báo đến cực hạn.
Trong lòng hắn chợt động, nhìn về hướng khu vực Độ Kiếp Tuyệt Địa, trong ánh mắt lộ ra lòng kính sợ.
– Hắn sống lại rồi…
Quy Tổ miệng khô khốc, không tự chủ nói ra một câu như thế.
Chạy mau! Chạy xa chừng nào tốt chừng nấy!
Một cái ý niệm điên cuồng sinh ra trong đầu hắn.
Nhưng ngay Sau đó, hắn cười chưa xót. buông tha ý tưởng không thực tế này.
Hắn chậm rãi bay về phía hang của mình.
Phương hướng hắn bay đi lại chính là Độ Kiếp Tuyệt Địa. Bởi vì hắn
“hang”
của hắn ở ngay trong biển sâu bên dưới Độ Kiếp Tuyệt Địa.
– Ngươi cũng thật là thức thời…
Một tiếng nói nhàn nhạt rơi vào trong tai hắn.
Quy Tổ ngẩng đầu nhìn, mặt như tro tàn.
ở chỗ cách hắn chừng một thước, có một thanh niên nam tử toàn thân tỏa ra ánh vàng nhạt.
Nhìn dung mạo kia, không phải Trương Hằng thì là ai?
Chỉ là nam tử này không phái thực thể là do hào quang vàng nhạt ngưng tụ thành.
– Đạo hữu độ kiếp thành công, trở thành một vị tu sĩ Đại Thừa Kỳ trong giới này. thật là đáng mừng!
Quy Tổ miễn cưỡng nặn ra vẻ mặt tươi cười.
Nam tử bóng hình vàng nhạt kia liếc nhìn hắn. nhàn nhạt nói:
– Cảm ơn, chuyện ta sống lại lần này. quá nửa các đại nhân vật trong giới này cũng không biết. Còn ngươi chỉ là một con yêu tu Hợp Thể. lại có thể cảm ứng được biến đổi này. không hổ là Trường Thọ Quy sinh tồn xa xưa nhất.
– Tiên Quân đại nhân quá khen ngợi, sở dĩ lão quy có thể cảm ứng được, chẳng qua là vì ở gần đại nhân nhất…
Quy Tổ vô cùng khiêm tốn nói.
Trên thực tế, con rùa này bác học nhất ở Cửu U hải vực. cũng có tài nghệ không kém trên đạo bói toán, ở gần Trương Hằng chẳng qua chỉ là một nguyên nhân khách quan.
– Tiên Quân?
Trương Hằng nghe vậy giật mình, không ngờ Quy Tổ lại đột nhiên đổi tên gọi.
Quy Tổ cười nói:
– Nếu đại nhân đã tu luyện đến Đại Thừa Kỳ. tất nhiên là tồn tại nửa bước vào thượng giới, về bản chất đã không có khác biệt tiên nhân.
Trương Hằng giật mình, hiểu được nguyên do trong đó. chỉ là nhất thời hắn cũng không nghĩ tới.
Độ kiếp thành công, tiến vào Đại Thừa Kỳ. linh hồn cùng thân thể tu sĩ đều sẽ xảy ra thay đổi về chất. Thân thể phàm thai của tu sĩ sẽ chuyển hóa thành tiên linh thể.
Sau khi thân thể phàm thai chuyển hóa hoàn toàn thành tiên linh thể. có thể tự nhiên phi thăng thượng giới, về phần phi thăng giới nào. điều này có liên quan đến công pháp tu sĩ tu luyện.
– Ngươi sai rồi. hiện giờ Trương mỗ còn chưa hình thành thân thể chân chính, hiện giờ ngươi nhìn thấy chỉ là một ý niệm hóa thân của ta thôi.
Trương Hằng cười khẽ. bộ dạng rất vui mừng.
– Ý niệm phân thân?
Quy Tổ chấn động, nói:
– Đây không phải là thần thông thượng giới hay sao?
– Ngươi tự lo cho tốt. Trương mỗ cũng không đến mức xuống tay với ngươi…
Trương Hằng dứt lời. hư thể vàng nhạt hóa thành một đám mảnh vỡ nhỏ biến mất trong không khí
Quy Tổ thở phào nhẹ nhõm, nhìn thật sâu khu vực Độ Kiếp Tuyệt Địa, liền lặn sâu xuống biển, không liếc nhìn bên trên nữa.
Từ nay về sau, không biết vì nguyên nhân gì Quy Tổ dứt khoát tiến vào kỳ ngủ say của Trường Thọ Quy. mấy vạn năm cũng không tỉnh lại, làm cho chúng yêu tu bên ngoài kinh ngạc không thôi.
Chuyện Quy Tổ tiến vào kỳ ngủ say, không nói nhiều nữa.
Hải vực Tam Tiên Đảo, Phàm Vân Đảo, Tinh Không Thần Điện.
– Lạc đạo hữu. bần đạo rời đi trước, hy vọng có thể sớm ngày nhìn thấy Trương đạo hữu khôi phục vinh quang ngày xưa, cùng chúng ta mở ra chủ động phủ Huyết Sát!
Âm Dương Tán Tiên hơi hành lễ, thân hình biến mất trong đại điện lóe ra ánh sao nhu hòa thần bí.
– Còn may. Tán tiên Tam Tiên Đảo cũng không thúc giục quá mức, nếu không thì chuyện này sẽ càng thêm gấp gáp.
Lạc Hà nói.
Tú Ninh vừa định lên tiếng, trong lòng bỗng sinh ra cảm ứng, vẻ mặt vui mừng, vội vàng lấy ra Tinh Nguyệt Đồ.
Cũng như trước đó, hình ảnh tràn ngập ngôi sao biến mất, chỉ còn lại hai ngôi sao.
Lần này, hai ngôi sao trong hình ảnh đã khác biệt rất lớn so với trước.
Ngôi sao vốn ảm đạm U ám như ẩn như hiện, đột nhiên ngưng thực ổn định lại, bùng lên ánh vàng mãnh liệt, chiếu sáng một giới.
– Đây… thật tốt quá!
Lạc Hà lộ ra thần sắc mừng rỡ. không khỏi hô:
• Đệ ấy sống lại rồi!
Hai ngôi sao trong hình ảnh sáng ngời rực rỡ. hào quang lấn át tất cả các ngôi sao khác trong không gian.
Tú Ninh lại cười nói:
– Bố cục của sư tôn thật quá mạnh mẽ. một mình đi đến Cửu U hải vực tràn ngập nguy cơ. độ Dị Loại Thiên Kiếp lấy thân chết đi làm cho thiên hạ than thở. lúc này lại trước phá sau lập. từ chết chuyển sống, định ra kỳ tích trước sau không hề có.
Oong…
Đúng lúc này, ngôi sao thứ hai trong hình ảnh tràn ngập ánh vàng, bùng lên ý chí hùng hồn xông thẳng chín tầng mây.
Ầm!
Hình ảnh do Tinh Nguyệt Đồ bói toán tạo ra tan vỡ. thành một mảnh tối đen.
Tú Ninh ngẩn ra, lại giật mình nói:
– Ta đã không thể bắt được quỹ tích số mệnh của sư tôn, ngài ấy lại diễn hóa ra vô số khả năng không tính được.
Lạc Hà nhắm mắt, thần thức vươn ra đến Ma Xà Phủ Cửu U hải vực, chạm đến bên cạnh Độ Kiếp Tuyệt Địa.
Nhưng mà chỉ cần thần thức của hắn xâm nhập tiến thêm một bước, sẽ bị một cỗ lực lượng không rõ cắn nuốt.
– KỲ quái…
Lạc Hà suy nghĩ một lát.
– Tình huống sư tôn thế nào rồi?
Tú Ninh hỏi.
Lạc Hà không quá xác định, nói:
– Đệ ấy vừa mới sống lại. không rõ trạng thái, có thể hiện giờ đang củng cố tu vi.
Tú Ninh gật đầu, nói:
– Ta lập tức truyền tin tức cho sư mẫu.
– Đúng đúng, làm sao lại quên mất chuyện này chứ?
Lạc Hà thế mới giật mình lại. thần thức quét qua tìm được đoàn người Ninh Tuyết Dung, truyền qua tin tức Trương Hằng sống lại.
– Sư tôn sống lại rồi!
Quách Phong cùng Vân Dịch vô cùng mừng rỡ, vẻ mặt kích động hưng phấn.
Sư tôn chết đi trăm năm, hiện giờ đã sống lại. đúng là chuyện vui mừng.
– Khi nào thì chúng ta có thể gặp được sư tôn?
Quách Phong vội nói.
Nhưng mà Lạc Hà không trả lời bọn họ.
– Đại ca. cuối cùng đã sống lại…
Trên mặt ngọc của Ninh Tuyết Dung đã có mấy đường nước mắt, lúc này mỉm cười như đóa hoa bừng nở sau cơn mưa.
– Nhưng đến khi nào ta có thể gặp được huynh ấy?
Trong đôi mắt Ninh Tuyết Dung lấp lánh nước mắt vui mừng.
– Cái này…
Lạc Hà vừa định nói, lại cảm nhận được một cỗ dị trạng rất nhỏ.
– Tuyết Dung.
Một tiếng nói quen thuộc vang bên tai Ninh Tuyết Dung.
– A… Đại ca!
Ninh Tuyết Dung ngâng đầu. thấy được một nam tử thanh niên do hào quang màu vàng nhạt ngưng tụ thành.
Đó không phải Trương Hằng thì là ai?
Trương Hằng mỉm cười ôn hòa, đi đến trước Ninh Tuyết Dung, vươn tay chạm vào má nàng, lau khô nước mắt.
Một trăm năm, đây là một lần hai người xa cách lâu nhất.
– Đại ca… cuối cùng huynh đã trở về.
Ninh Tuyết Dung vươn tay chạm vào Trương Hằng, lại chụp vào không khí, sững sờ, có cảm giác như giấc mộng tan vỡ.
Trương Hằng nói:
– Tuyết Dung, muội không cần hoảng sợ. lúc này ta hiện thân chỉ là ý niệm hóa thân. Không bao lâu sau. bản tôn của huynh có thể tự đến đây.
Bụp bụp!
Đúng lúc này, Lạc Hà cùng Tú Ninh cũng thuấn di đến.
– Đệ đã thành công.
Lạc Hà hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm ý niệm phân thân của Trương Hằng phía trước.
– Sư tôn. ngài không phụ sự mong đợi của mọi người, từ chết chuyển sống, vượt qua Dị Loại Thiên Kiếp, trở thành dị số thiên địa, từ nay về sau trong giới này không còn người nào có thể uy hiếp sự tồn tại của ngài.
Tú Ninh chúc mừng.
Trương Hằng nhướng mày, liếc qua Phàm Vân Đảo, hỏi:
– Ta rời đi trăm năm. các ngươi bám rễ trên Phàm Vân Đảo này đã xảy ra những chuyện gì rồi?
Tú Ninh không chút che giấu, kể rõ một lượt những chuyện xảy ra từ sau khi sáng lặp Tinh Nguyệt Môn.
Trương Hằng lẳng lặng lắng nghe, sắc mặt bình tĩnh không gợn sóng, tựa nhu hết thảy thế gian đều không đáng nói trong mắt hắn.
Sau khi nghe xong, Trương Hằng gật đầu, ánh mắt quét qua ba đệ tử của mình, nói:
– Ba ngươi tiến triẻn không tệ. cũng là nhờ Lạc Hà đại ca dốc lòng dạy dỗ. ta làm sư tôn lại có chút thất trách.
Dứt lời, hắn khoát tay, trong hư không xuất hiện một cái Huyết Trì to lớn. tràn ra từng đợt sóng khí màu máu. lập tức khiến mây gió rung động.
– Huyết Chú Chi Trì!
Vân Dịch hết sức mừngrỡ.
– Giá trị của vật này có thể sánh với một kiện tiên bảo, tặng nó cho ngươi vậy.
Trương Hằng khoát tay, Huyết Chú Chi Trì kia lại biến thành Huyêt Trì lấp lánh to cỡ bàn tay, bay đến trước mặt Vân Dịch.
– Sư tôn… ngài?
Vân Dịch bị thủ pháp của Trương Hằng làm cho chấn động, Huyết Chú Chi Trì lại bị sư tôn hàng phục nhẹ nhàng như thế. Nguồn truyện:
Truyện FULL
Hắn tin tưởng, dù là Tiên bảo trong truyền thuyết, ở trong tay sư tôn cũng không có chút chống cự gì.