Hai chân Trương Hằng giẫm lên mặt đất rắn chắc, trong đôi mắt biểu lộ tự tin cùng cơ trí hơi nổi lên ánh bạc mờ mờ, nhìn kỹ bầu trời mặt đất, bật cười:
– Từ trước khi đến Đông Vân đại lục vi sư đã xác định vị trí cụ thể của các ngươi. Tốc độ trưởng thành của Phong nhi không kém ngươi chút nào, chỉ thiếu một bước có thể tấn chức Độ Kiếp Kỳ.
Tú Ninh cũng không cảm thấy bất ngờ, trong mắt hiện lên vẻ lóng lánh động lòng người:
– Nếu đã như vậy, sư tôn liền đi gặp huynh ấy đi. Tú Ninh sớm biết mình có một vị Đại sư huynh thiên phú kinh người, hôm nay thật có chút chờ mong.
Trương Hằng trầm ngâm:
– Phong nhi hắn bây giờ còn có chút phiền toái nhỏ, việc này nếu không giải quyết không thể dẫn hắn đi… Không bằng thế này, ta cho ngươi cùng Vân Dịch hai người đi hiệp trợ hắn một chút, thuận tiện cho sư huynh muội các ngươi làm quen.
– Dạ, sư tôn!
Trên mặt Tú Ninh nở rộ nụ cười mê người, vui vẻ nhận lời.
Ý niệm Trương Hằng khẽ động, Vân Dịch cùng Băng Liên bà bà ở trong lĩnh vực không gian xuất hiện ở trước mặt.
Vân Dịch vốn dốc lòng tu luyện trong lĩnh vực không gian, hiện tại bị Trương Hằng dịch chuyển ra bên ngoài, ngay lập tức liền thấy được sư muội Tú Ninh dung mạo như hoa.
– Sư muội!
Vân Dịch ngạc nhiên vui mừng hô lên một tiếng, khí giết chóc còn dư trên người lập tức tiêu tan.
Trương Hằng cười nhàn nhạt:
– Ngươi theo sư muội cùng đi gặp Đại sư huynh, cũng trợ giúp hắn một tay đi.
– Đại sư huynh?
Vân Dịch nao nao, ngay sau đó lộ vẻ mừng rỡ:
– Chính là Đại sư huynh mà sư tôn thường đề cập với chúng ta?
– Đúng vậy. Các ngươi đi trước đi, sư tôn sẽ chỉ rõ đường cho các ngươi.
Trương Hằng dứt lời trong giây lát liền truyền vị trí của Quách Phong cho hai người Tú Ninh.
– Sư tôn, vậy chúng ta đi trước một bước!
Tú Ninh cười rạng ngời mang theo Vân Dịch bay về hướng Lưu Vũ Tương Kiếm Môn của Vân Lan Phủ.
Thật lâu sau, Ninh Tuyết Dung mới hỏi:
– Đại ca, vì sao huynh không tự mình đi?
Trương Hằng thở dài một tiếng:
– Không nghĩ tới ở Đông Vân đại lục mênh mông vô ngần này còn có thể gặp được nàng.
– Nàng? Là ai?
Ninh Tuyết Dung tò mò hỏi.
Trương Hằng cũng không giấu diếm, đem một số chuyện xảy ra ở Tử Hoàng Phủ đề cập lại một lần. Trọng điểm tự nhiên là Thiên cầm từng bị giam giữ trong La Sát Mật Ngục tầng dưới Tử Hoàng Điện.
Thiên Cầm tự nhiên cũng chính là Đại trưởng Lão của Lưu Vũ Tương Kiếm Môn hiện giờ và cũng từng là Vân Lan Phủ chủ.
Ninh Tuyết Dung cười tủm tỉm:
– Đại ca sẽ không làm việc xù nợ chứ. Huynh đoạt của người ta một kiện Thông linh Pháp bảo thượng phẩm, hiện tại dù sao cũng phải trả lại nàng chứ?
Trương Hằng gật gật đầu:
– Có Lạc Hà đại ca tương trợ, hiện tại trói buộc lớn nhất ta tấn chức công pháp tầng bốn đã không còn tồn tại, cũng không quá cần một kiện Linh bảo thượng phẩm đó.
Ánh mắt hắn lại chuyển lên trên người Băng Liên bà bà, nói:
– Ngươi tới phối hợp với hai người bọn họ một chút, đề phòng vạn nhất.
– Vâng, chủ nhân!
Băng Liên bà bà vừa dứt lời liền biến mất.
Giờ phút này bên cạnh Trương Hằng chỉ còn lại một người hầu mà còn là cấp Phủ chủ. về phần Nhan Hồng Ngọc tu vi rất thấp trực tiếp bị Trương Hằng xem nhẹ, nhưng cũng không giải trừ Ký Hồn Thuật.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Tú Ninh cùng Vân Dịch đã bay đến gần Lưu Vũ Tương Kiếm Môn và cũng tìm được nơi hạ xuống.
– Sư muội, muội nói chúng ta muốn như thể nào đi gặp Đại sư huynh đây? Nếu cứ như vậy đi nhận người, huynh ấy khẳng định sẽ cho rằng chúng ta bị bệnh thần kinh.
Vân Dịch có chút đau đầu nói:
– Lần đầu tiên gặp mặt Đại sư huynh, chúng ta nhất định phải để lại ấn tượng tốt.
Tú Ninh trầm ngâm nói:
– Đại sư huynh khẳng định không phải người thường, theo sư tôn thường xuyên đề cập thì có thể thấy được. Chúng ta quả thật không thể làm việc lỗ mãng.
– Nghe sư tôn vừa rồi nói có thể Đại sư huynh có chút phiền toái nhỏ. Không bằng thế này…
Ánh mắt Tú Ninh sáng ngời, vội vàng nói cho Vân Dịch suy nghĩ của mình.
– Sư muội, biện pháp này không tồi!
Hai ngươi thương nghị sơ qua, ẩn giấu khí tức cùng tu vi, giả làm hai tu sĩ Hóa Thần Kỳ chậm rì rì bay đến trước sơn môn của Lưu Vũ Tương Kiếm Môn.
– Người nào? Đứng lại!
– Nơi này là trọng địa của Lưu Vũ Tương Kiếm Môn ta, người không liên quan mau mau rời đi.
Hai người vừa mới bay tới trước sơn môn đã bị một tu sĩ Hợp Thể Kỳ cùng mấy chục tu sĩ Hóa Thần Kỳ ngăn cản.
Tú Ninh cười xinh đẹp:
– Hai người chúng ta là tán tu bên ngoài tới, không nơi nương tựa, muốn đến đầu nhập vào quý môn. Không biết các vị đại ca có thể dàn xếp một chút?
Đám tu sĩ này vừa thấy một nữ tu tuyệt sắc bế nguyệt tu hoa như vậy, cặp mắt đều sáng ngời.
Mặc dù đã thu giấu khí tức thánh khiết trên người, ngay cả tu vi đều ẩn giấu đến Hóa Thần Kỳ nhưng mị lực bản thân Tú Ninh vẫn không nhỏ.
– Các ngươi có thể ở đây chờ một chút, để ta thông báo với Chấp sự đại nhân một tiếng.
Tên tu sĩ đầu lĩnh Hợp Thể sơ kỳ liếc nhìn hai người một cái, lộ ra ánh mắt nghi ngờ, lãnh đạm nói.
Sau đó, hắn bắt đầu thần thức truyền âm với Chấp sự trong sơn môn.
Trong lúc này hai người Tú Ninh rõ ràng cảm nhận được một cỗ thần thức xẹt qua, chỉ có tu vi Hợp Thể trung kỳ.
Cố tình tính vô tâm, Tú Ninh thăm dò được một số tin tức hai người trao đổi.
– Chấp sự đại nhân, ngài thấy thế nào? Ta phát hiện hai người này có chút không tầm thường.
– Ha ha, chẳng qua là hai tu sĩ Hóa Thần Kỳ mà thôi, cớ gì lo lắng? Với tu vi bọn họ, nhập môn coi như đủ tư cách. Hơn nữa, ngoại môn môn phái vừa lúc thiếu một số nhân thủ. Cứ làm như vậy… Bạn đang đọc truyện tại
– http://truyenfull.vn
– Hai người các ngươi trước tiên ở ngoại môn mười năm, sau khi trải qua khảo nghiệm mới có thể vào nội môn chúng ta.
Sau một lát, một thanh âm thản nhiên từ trong sơn môn truyền ra.
– Dạ, Chấp sự đại nhân.
Tu sĩ cầm đầu Hợp Thể Kỳ vội vàng dẫn dắt hai người bay vào trong.
– Nơi này có chút việc rườm rà nặng nhọc, liền giao cho hai người các ngươi. Nếu có thể làm tốt, có thể tiến vào nội môn trước thời hạn.
Tên tu sĩ Hợp Thể sơ kỳ kia bỏ lại một câu liền dẫn theo vài tên tu sĩ rời đi.
– Hắc hắc. Sư muội, chúng ta lại quá dễ dàng trà trộn vào Lưu Vũ Tương Kiếm Môn.
Vân Dịch hết sức cao hứng nói.
Tú Ninh điềm tĩnh nói:
– Chỉ chẳng qua là tiến vào ngoại môn mà thôi, còn chưa được bọn họ tín nhiệm. Tuy nhiên, đối với chúng ta mà nói thì cũng đủ rồi.
– Đúng vậy. Chúng ta ở tại nơi này, bất cứ lúc nào cũng có thể chú ý động thái của Lưu Vũ Tương Kiếm Môn. Cho dù là động tác nhỏ tới đâu cũng khó thể giấu diếm được ánh mắt của sư muội.
Vân Dịch vừa nói vừa bắt đầu làm việc.
Những việc này đối với phàm nhân mà nói còn có chút độ khó nhưng đối với bọn họ mà nói lại rất nhẹ nhàng.
– Huynh yên tâm, chỉ cần Thần Linh Nhãn của sư tôn còn ở trong thiên địa, hết thảy đều không thoát khỏi lòng bàn tay của lão nhân gia người.
Tú Ninh sâu kín nói, trong lòng đột nhiên có chút mất mát, trong đầu hiện ra nam nhân ngạo nghễ hư không, một đôi Thần Linh Nhãn bễ nghễ thiên địa.
Vân Dịch không chú ý tới những chi tiết này, liên tục gật đầu nói:
– Thần Linh Nhãn của sư tôn quả thật đáng sợ. Chính bằng vào nó, ta mới có thể chiến thắng được cỗ giết chóc đáng sợ ở sâu trong linh hồn.
Nửa tháng sau, mười đạo khí tức trống rỗng biến mất khỏi Lưu Vũ Tương Kiếm Môn trong bóng đêm.
Tú Ninh lập tức sinh ra cảm ứng:
– Bắt đầu rồi!
Cùng lúc đó, phía trên bầu trời trong vô hình còn có một đôi mắt bạc nhìn xuống hết thảy phía dưới.