Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 276: Dị động của Hư Không Hỏa Diễm



Hiện ra trước mắt Trương Hằng là một thư sinh tuấn nhã thân mặc nho bào. thân thể người này dường như không phai thực thể. Quanh thân lưu chuyển một tầng vầng sáng xanh.

Hắn thật giống như một âm hồn hiện ra bên cạnh Trương Hằng và Từ Huyền. trừ không gian phát sinh một chút biến hóa, ngoài ra không còn có đấu hiệu gì báo trước.

– Ngươi là… Lạc Hà?

Phán đoán theo tướng mạo và khí tức. Trương Hằng một hơi kêu ra tên của người này.

Hắn không phải Lạc Hà còn là ai?

Ninh Tuyết Dung ở thời điểm nguy cơ độ tiểu thiên kiếp, hắn xuất hiện cũng không tính là lạ cho lắm. Trương Hằng đè nén xuống nỗi hưng phấn trong lòng.

Từ Huyền đứng bên cạnh Trương Hằng là trong đám tu sĩ tại đây đầu tiên phát hiện Lạc Hà xuất hiện, sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh nhìn thư sinh tuấn nhã Trước mắt, nhưng trong lòng lại nổi lên sóng to gió lớn.

– Thân Ngoại Hóa Thân?

Từ Huyền nhìn chăm chú nam nhân nho bào thần bí trước mắt, thốt ra bốn chữ, Dường như là tự nói, lại Dường như là đang chờ đợi đối phương xác định.

Lạc Hà tùy ý liếc mắt nhìn Từ Huyền một cái. nhìn Trương Hằng, cười ha hả:

– Không sai. đây là một lũ Thân Ngoại Hóa Thân ta tiện tay ngưng kết thành, chạy tới nhìn xem có giúp được gì hay không?

Trương Hằng nghi hoặc nói:

– Vậy bản tôn ngươi ở đâu?

Theo lý thuyết, Ninh Tuyết Dung độ tiểu thiên kiếp. Lạc Hà phải đích thân chạy tới mới hợp lý.

Lạc Hà cười khổ nói:

– Ngươi có Điều không biết, bản tôn của ta hiện nay không ở Tam Tinh Vực. Không lâu trước đây có điều cảm ứng, liền sử dụng thần thông xem xét, không nghĩ tới Tuyết Dung nhanh như vậy sẽ độ thiên kiếp…

Trương Hằng cũng giật ḿnh kinh ngạc, không nghĩ tới bản tôn của Lạc Hà lại không ở Tam Tinh Vực.

Cũng không biết Lạc Hà thi triển thủ đoạn gì. trong lúc hắn nói chuyện cùng Trương Hằng, chỉ có Từ Huyền ở bên cạnh cùng với Ninh Tuyết Dung cách đó không xa có thể nghe được.

Người còn lại chỉ có thể nhìn thấy bọn họ nhép miệng, nhưng không nghe được Thanh âm gì!

– Không ở Tam Tinh Vực…

Từ Huyền lộ vẻ mặt hoảng sợ, trong ánh mắt nhìn về phía Lạc Hà lập tức tràn ngập kính sợ.

Không ở Tam Tinh Vực, đại biểu cho ý nghĩa gì?

Tam Tinh Vực là một khu vực bị phong bế. cho dù tu vi đạt tới Phân Thần Kỳ. cũng không có cách nào rời khỏi nơi này.

Nếu tu sĩ nào đó có thể Băng qua Tử Vực rời khỏi Tam Tinh Vực. như vậy có nghĩa là người đó đã vượt qua Phân thần Kỳ!

Ở Tam Tinh Vực tu sĩ Phân Thần Kỳ thuộc vào phạm trù cao nhân tuyệt thế, rất hiếm khi lộ mặt, thậm chí trong cảm nhận của phần đông tu sĩ là nhân vật trong truyền thuyết.

“Người này tu vi đạt tới trình độ như thế nào? Bản tôn ở ngoài Tam Tinh Vực mà lại có thể dịch chuyên một lũ Thân Ngoại Hóa Thân đến Tam Tinh Vực.”

Trong lúc nhất thời Từ Huyền suy nghĩ muôn vàn, tràn ngập tò mò đối với thân phận và tu vi của Lạc Hà.

Mặc dù trước mắt là Thân Ngoại Hóa Thân, cũng mang đến cho Từ Huyền một loại cảm giác không thể nhìn thấu, khó có thể nắm lấy.

– Ngươi đến đây là tốt rồi. Một đạo tiểu thiên lôi cuối cùng của Tuyết Dung, để cho ngươi phụ trách.

Trương Hằng lập tức đá vấn đề khó khăn này cho Lạc Hà.

Lạc Hà cười nhìn Trương Hằng một cái:

– Tuyết Dung hiện tại cùng đã sắp thành người của ngươi rồi, lại còn muốn tổn công của đại ca ta này.

Trương Hằng cười ha hả, có nhân vật chuẩn tiên nhân Lạc Hà này. hắn sẽ không cần lo lắng cho Ninh Tuyết Dung độ kiếp nữa.

Ngay Sau đó, dường như lại nghĩ tới điều gì. Trương Hằng nói với Lạc Hà:

– Lạc sư muội nàng… Bạn đang đọc truyện được lấy tại

chấm cơm.

– Chuyện của Ngưng Tuyết, ta sớm đã biết rồi.

Lạc Hà thản nhiên nói, trên mặt cùng không có bi thương gì lắm.

Trương Hằng có hơi lấy làm lạ. cũng không phải Bởi vì Lạc Hà biết chuyện có liên quan tới Lạc Ngưng Tuyết.

– Bởi vì một số nguyên nhân đặc thù. bản tôn của ta không thể trở lại Tam Tinh Vực. Nhưng ở Sở Quốc bên kia. ta có lưu một Thân Ngoại Hóa Thân, về sau có chuyện gì ngươi có thể tới đó tìm ta. Hiện tại khối Thân Ngoại Hóa Thân này chỉ để dùng tạm thời, đại khái có thể kiên trì được nửa năm.

Lạc Hà giải thích.

Nhìn thoáng qua Ninh Tuyết Dung đang khoanh chân ngồi trên Tuyết Ngọc Liên Hoa Thai. Lạc Hà nhẹ mở ra hai tay. không gian bốn phía liền phát sinh, biến đổi tinh tế.

Ngay Sau đó, mấy người bao gồm Trương Hằng ở bên trong đều biến mất ở trong mắt đông đảo tu sĩ ở chung quanh.

– Sao thế này? Nữ nhân áo trắng độ kiếp bên kia đầu rồi? Biến đầu mất rồi?

Đông đảo tu sĩ ở chung quanh đều kinh ngạc kêu lên.

Bọn họ không còn nhìn thấy bóng đáng của đám người Trương Hằng. thậm chí ngay cả kiếp vân cũng không thấy đầu. chỉ có thể mơ hồ cảm thấy được thiên địa hơi biến đổi khác thường.

Trương Hằng cùng Từ Huyền đều kinh ngạc nhìn tình cảnh Trước mắt,

Trên thực tế, vị trí chỗ đứng của đám người Trương Hằng căn bản là không có mảy may biến hóa gì. nhưng rất đông tu sĩ đứng ở cách đó không xa Dường như bị một tầng hàng rào không gian vô hình che chắn tầm nhìn nên không nhìn thấy tình hình Trước mắt,

“Đây chẳng lẽ chính là Chỉ Xích Thiên Nhai trong truyền thuyết?”

Từ Huyền hít ngược một hơi.

Rõ ràng chỉ gần trong gang tấc mà như cách xa vạn dặm.

– Tuyết Dung! Không cần lo lắng. Ta nhất định sẽ giúp muội bình yên vượt qua tiểu thiên kiếp.

Lạc Hà nói về phía Ninh Tuyết Dung cách đó không xa. trong mắt cùng mang theo một loại tình hoài phức tạp.

– Cảm ơn Lạc Hà đại ca!

Ninh Tuyết Dung tươi cười mừng rỡ. Có thể gặp lại Lạc Hà, nàng cũng vạn phần vui mừng.

Đúng Lúc này, đạo thiên lôi thứ tư từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng xuống Ninh Tuyết Dung.

Từng tia lôi điện màu tím. Dường như nhỏ bé yếu ớt không có bao nhiêu khí thế. nhưng lại là một lần thiên lôi uy lực lớn nhất mà Ninh Tuyết Dung phải đối mặt.

Ninh Tuyết Dung có thể cảm nhận được uy lực ẩn chứa trong đạo thiên lôi lần này. nàng vận dụng tất cả nguyên khí. đầu tiên là để cổ chiến giáp hình thành vòng phòng ngự hư ảnh áo giáp bảo hộ. sau đó lại là một màn bạch quang như thực chất bao bọc, làm cho thân mình hoàn mỹ của nàng mờ mờ ảo ảo lúc ẩn lúc hiện, một loại xinh đẹp khó có thể hình dung.

“Phù phù!”

Đạo thiên lôi thứ tư uy lực nhìn như không lớn lắm lại dễ dàng đánh tan vòng phòng ngự bảo hộ của cổ chiến giáp xung quanh, Điều này làm cho Trương Hằng hơi biến sắc.

– Tuyết Dung! Muội cứ đứng yên đó không cần động!

Lạc Hà nói vọng tới Ninh Tuyết Dung.

Vòng phòng ngự bảo hộ của cổ chiến giáp bị đánh tan. lực phòng ngự của Ninh Tuyết Dung liền giảm mạnh, nhưng xuất phát từ lòng tin đối Với Lạc Hà. nàng yên tâm nhắm lại đôi mắt xinh đẹp.

ở bên trong màn bạch quang rực rỡ chói mắt. Ninh Tuyết Dung ngồi xếp bằng trên Tuyết Ngọc Liên Hoa Thai, không làm hành vi phản kháng gì.

Mắt thấy đạo thiên lôi thứ tư sắp tập trung đánh trên thân thể mềm mại của Ninh Tuyết Dung.

Trương Hằng vô cùng lo lắng, không tự chủ được duỗi tay ra. Một cổ dao động kỳ dị nhộn nhạo ở trong lòng bàn tay hắn.

Kiếp vân trên bầu trời lập tức run lên. bộ dáng dường như rất sợ hãi. ngay cả thiên lôi đang giáng xuống kia. tốc độ đều thoáng ngừng lại một chút.

– Trương đạo hữu! Ngươi cũng không nên dọa nó hoảng sợ bỏ chạy. tiểu thiên kiếp nhưng rất có lợi cho tu vi của Tuyết Dung.

Lạc Hà cười ha hả nhìn Trương Hằng, ánh mắt lại tập trung vào dấu hiệu tia chớp màu đen ở trung tâm Hư Không Hỏa Diễm.

ở trên trán Lạc Hà cũng có một ấn Kỳ tia chớp màu tím như ẩn như hiện, giờ phút này đang hơi hơi nhảy lên.

Từ Huyền cũng cảm nhận được chỗ dị thường trong lòng bàn tay Trương Hằng. thầm nghĩ:

“Là cái gì vậy, mà lại có thể dọa cho thiên kiếp bỏ chạy?”

Thần thức đảo qua, hắn phát hiện Hư Không Hỏa Diễm lơ lửng trên lòng bàn tay Trương Hằng.

Đối mặt với đoàn ngọn lửa Dường như hư vô này. Từ Huyền không tự chủ được run lên. phản ứng này khiến chính hắn đều kinh ngạc không thôi.

Đạo thiên lôi thứ tư rốt cục chạm đến trên người Ninh Tuyết Dung. Mà đúng lúc này, chỉ thấy Lạc Hà nhẹ nhàng duỗi tay ra. một luồng lực lượng như có như không thêm vào trên người Ninh Tuyết Dung.

Thiên lôi vừa đánh trúng thân mình Ninh Tuyết Dung, liền hóa thành vô số tia lôi điện thật nhỏ. chậm rãi lưu chuyển trên thân thể của nàng, nhưng đúng là không thể làm tổn thương tới Ninh Tuyết Dung.

Hình như Vì thấy tình cảnh như vậy kiếp vân trên bầu trời quay cuồng mãnh liệt lên. một cổ uy thế cường đại bức thẳng xuống hướng Lạc Hà.

Lạc Hà ra tay chẳng khác nào can thiệp kiếp vân đánh xuống thiên kiếp, kiếp vân đang cảnh cáo hắn!

“Vù vù vù…”

Lôi quang lấp lóe trong kiếp vân. liên tiếp chín đạo thiên lôi từ trên trời giáng xuống, đánh thăng vào Lạc Hà. uy thế ẩn chứa trong đó làm cho Từ Huyền là Nguyên anh kỳcũng phải hoảng sợ không thôi.

Lạc Hà cười ha hả. vừa mới chuẩn bị ra tay. chỉ thấy Hư Không Hỏa Diễm lơ lửng trên lòng bàn tay Trương Hằng

“vù”

một cái nhảy vọt ra, bay đi nghênh đón chín đạo thiên lôi kia…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.