Ba tháng ở trong tầng hai cổ tháp ngọc giản thần bí không có uổng phí, đã giúp cho Trương Hằng nắm giữ lý thuyết và phương pháp tu luyện hai loại thần thông phụ trợ Thần Linh Nhãn cùng Ngân Quang Độn này.
Trương Hằng phỏng đoán sơ lược một chút, cũng chỉ mất Thời gian bốn năm ngày. mình đã bước đầu tu luyện thành công Thần Linh Nhãn, tốc độ này đã rất nhanh rồi. Bạn đang đọc truyện tại
– http://truyenfull.vn
Mặc dù chỉ là một thần thông phụ trợ. nhưng Trương Hằng lại cảm nhận sâu sắc được uy lực của Thần Linh Nhãn.
Giờ phút này hắn chẳng qua là nắm giữ sơ bộ về phương pháp thi triển của thần thông này, muốn vận dụng thuần thục còn cần một đoạn Thời gian không nhỏ. hiện tại cũng chỉ thiếu vài phần tinh luyện.
“Một cái thần thông phụ trợ đã lợi hại như vậy. những thần thông chủ tu kia hoặc các thần thông với mục tiêu là lực phá hoại thì sẽ cường đại đến cỡ nào chứ?”
Trương Hằng không khỏi tràn ngập hy vọng đối với tương lai của mình, nếu ở Thời điểm trước kia, hắn thiếu nhất chính là ngoại vật để luyện hóa, còn hiện tại hắn thiếu nhất chính là Thời gian.
Chỉ cần trước mắt có thể tu luyện thuần thục vận dụng mấy loại thần thông trong tầng hai này. thực lực chân chính của hắn thậm chí có thể tăng lên gấp mấy lần.
Cũng may, Trương Hằng cũng không có ý tướng học qua loa cho xong. Hắn hiểu rằng những thần thông này phải tu luyện mất Thời gian cả chục năm thậm chí cả trăm năm. nếu không rất khó có thể tấn chức đến cảnh giới gần như thần hóa đó.
Thời điểm bắt đầu. mức độ nắm giữ thần thông này tăng cao rất nhanh, nhưng khi đạt tới một giai đoạn nào đó tốc độ sẽ chậm lại, thậm chí trì trệ không thấy tiến bộ.
Lại khoanh chân ngồi tu luyện thêm mười ngày, Trương Hằng cảm giác chính mình nắm giữ Thân Linh Nhãn tiến bộ thêm vài phần, vận dụng nó cũng thuần thục hơn không ít so với Lúc đầu,
Trương Hằng đứng dậy hoạt động một lúc cho giãn gần cốt. sau đó hai mắt bỗng nhiên nhìn thăng tới trước. Ở giờ khắc này khí chất toàn thân hẳn đột nhiên phát sinh, biến hóa. một đôi mắt lý trí đến cực hạn xuyên thấu qua một lớp hào quang màu bạc thấy rõ mảng thế giới trước mặt.
Bất luận kẻ nào đối điện với ánh mắt này đều sẽ sinh, ra một loại ảo giác dường như bị nhìn thấu.
Trong cặp mắt kia lóe ra tia sáng bạc sắc bén như mắt thần linh, không có cảm tình của con người. Có chăng chỉ là giống như lý trí của máy móc.
Mỗi một lần Trương Hằng khởi động Thần Linh Nhãn, đều trong vô tình tiến vào một loại trạng thái vô cùng bình tĩnh, ở trong trạng thái này. hắn với phương thức ổn định nhất phát huy ra lực lượng gần như cực hạn.
Dời ánh mắt về hướng vách núi đối diện. Trương Hằng phát hiện mình có thể nhìn thấu vách núi đạt tới chiều sâu bảy tám thước, so với Thời điểm lần đầu nắm giữ đã tăng lên gấp đôi.
Với loại thần thông có thể nhìn thấu vật chất bình thường trước mặt. cho dù địch nhân thô độn cũng có thể nắm giữ vô cùng chính xác nhất cử nhất động của đối phương.
Tuy rằng thần thức ở trình độ nhất định nào đó cũng có thể rót vào dưới lòng đất. nhưng với tu sĩ bậc thấp, một khi thần thức tiến vào địa phương có vật chất sẽ bị suy yếu trên điện rộng.
– Đại ca…
Đúng lúc này, Ninh Tuyết Dung hiện ra trước mặt Trương Hằng. vô tình nhìn vào cặp mắt như thần linh của hắn lập tức bị uy áp tinh thần ập vào mặt, trên gương mặt ngọc của nàng không khỏi lộ ra vẻ hoảng sợ kêu lên.
Trương Hằng vội vàng thu hồi Thần LinhNhãn. nhìn Ninh Tuyết Dung cười nói:
– Đây là Thần Linh Nhãn một loại thần thông ta vừa mới tu luyện thành công.
Ninh Tuyết Dung lòng còn sợ hãi thở ra một hơi:
– Đại ca… vừa rồi bộ dáng của huynh thật đáng sợ…
– Phải không? Thần Linh Nhãn đích xác có chứa áp lực về mặt tinh thần.
Trương Hằng nói với vẻ mặt thoải mái.
– Nhưng… muội cảm giác dường như không chỉ như vậy… trong khoảnh khắc đó đại ca giống như thaỵ đôi thành một người khác…
Ninh Tuyết Dung mờ to đôi mắt sáng nhìn chằm chằm vào Trương Hằng, dường như rất sợ đối phương biến mất trước mặt nàng.
– Tuyết Dung muội không cần lo lắng. Loại thần thông này chẳng qua là làm cho đại ca tiến vào một loại trạng thái cực kỳ bình tĩnh mà thôi.
Trương Hằng cảm thấy buồn cười, liền giải thích.
Thấy dáng vẻ của Ninh Tuyết Dung dường như còn có chút lo lắng. Trương Hằng làm ra một bộ dáng rất nghiêm túc nói:
– Trương Hằng ta mặc dù biến đổi như thế nào đi nữa, cũng vĩnh viễn là Trương Hằng yêu dấu của Tuyết Dung nàng…
”
”
Phì” một tiếng. Ninh Tuyết Dung bị Trương Hằng chọc cười, trên gương mặt tuyệt thế nớ rộ ra hai cái lúm đồng tiền khiến người ta tim đập thình thịch. Giờ khắc này, dường như toàn bộ cái đẹp của thế giới đều tập trung trên mặt của nàng.
Trương Hằng cũng sửng sốt lặng người trong khoảnh khắc, phát hiện Ninh Tuyết Dung thật sự vui sướng đều xinh đẹp hơn rất nhiêu so với tất cả vẻ đẹp cực phẩm mình nhìn thấy trước nay.
“Tuyết Dung cũng không phải là dễ lừa gạt như vậy chứ!
”
Hai lúm đồng tiền Trên gương mặt xinh đẹp còn không có mất đi. Ninh Tuyết Dung phát ra tiếng cười êm tai như tiếng suối reo.
Nhìn đôi mắt trong suốt lóe sáng cùng vẻ vui mừng phát ra từ nội tâm Ninh Tuyết Dung. Trương Hằng thầm nghĩ: ”
Đây là một cô gái rất dễ dàng thỏa mãn. tùy tiện nói vài câu dễ nghe có thể làm cho đối phương vui sướng một hai ngày.”
Trương Hằng nhặt lên trận bàn trên mặt đất. nắm tay Ninh Tuyết Dung đi ra ngoài cửa động.
– Đại ca! Huynh, định đi đâu đây?
Trên gương mặt Thanh tú của Ninh Tuyết Dung còn vương lại vài phần đỏ ừng sau nụ cười, giống như ánh hồng buổi hoàng hôn, xinh đẹp mà không mất ý thơ.
– Ta muốn đi luyện tập phi Hành?
Trương Hằng cười ha hả. nắm tay Ninh Tuyết Dung không rời. chỉ chốc lát đã ra ngoài cửa động.
– Đại ca định tu luyện thần thông phi hành mới à?
Đôi mắt sáng của Ninh Tuyết Dung dường như có thể nhìn thấu ý nghĩ trong đầu Trương Hằng.
– Đúng vậy. ta muốn bắt đầu tu luyện Ngân Quang Độn loại thần thông phụ trợ thứ hai. Không biết Tuyết Dung luyện thành độn quang chưa?
Trương Hằng hỏi.
– Tuyết Dung đã luyện thành từ lâu.
Đôi giày thếu tinh xảo màu lam dưới chân Ninh Tuyết Dung đột nhiên nớ rộ ra một luồng độn quang màu trắng lạnh giá.
“Vù!”
Ninh Tuyết Dung nắm tay Trương Hằng bay về phía chân trời tốc độ của nàng cũng thật nhanh.
Trong lúc bất ngờ Trương Hằng còn bị động tác của nàng làm cho hoảng sợ. hai tay không khỏi ôm lấy Ninh Tuyết Dung đang khống chế độn quang bay nhanh.
Lập tức, một cảm giác ôn nhu mềm mại truyền vào trong lòng Trương Hằng.
Thân thể Ninh Tuyết Dung cực kỳ mềm mại. hình như là dùng nước tạo thành, trong lúc nhất Thời để cho Trương Hằng chiếm tiện nghi lớn.
Càng tuyệt vời là Trương Hằng cảm giác hai tay của mình còn ôm gọn trên hai vật chất vừa mềm mại vừa co dãn.
“Không xong!”
Trương Hằng đột nhiên phát hiện tay của mình đặt sai chỗ.
– Đại ca… tay của huynh…
Thanh âm thẹn thùng của Ninh Tuyết Dung khiến Trương Hằng sao dám không dời bàn tay phạm tội của mình ra chỗ khác.
Nhưng vẫn ôm thân thể mềm mại của Ninh Tuyết Dung, mũi ngửi mùi thơm của cơ thể cô gái bên cạnh vừa quen thuộc vừa thân thiết. Trương Hằng cười hì hì khoái trá không có ý buông tay.
Ninh Tuyết Dung cũng không có phản đối. dường như mặc nhiên thừa nhận tư thế thân thiết của Trương Hằng với mình. Lúc này bởi vì nàng đưa lưng về phía Trương Hằng cho nên không nhìn cụ thể được vẻ mặt của nàng.
Trong lúc nhất thời hai người rơi vào giây phút trầm mặc ngắn ngủi. Trương Hằng có thể thấy rõ vành tai tinh xảo trong suốt như nước và chiếc cổ thon thon đỏ hồng như hồng ngọc của Ninh Tuyết Dung.
Trong quá trình phi hành, gió thổi vù vù. cảnh vật trôi nhanh giật lùi dưới chân, mái tóc Ninh Tuyết Dung phất phơ trong gió thỉnh thoảng quét trên mặt Trương Hằng, lại làm cho hắn sinh, ra một loại tâm tình thực yên vui hài Hòa, hận không thể cứ ôm Ninh Tuyết Dung như vậy phi Hành cả đời.
– Tuyết Dung! Không nên bay quá xa!
Thấy Ninh Tuyết Dung có xu thế càng bay càng xa, Trương Hằng vội ra tiếng ngăn can.
Độn quang dưới chân Ninh Tuyết Dung nhoáng lên một cái. lẳng lặng quay đầu bay trở về hướng động phủ.
Chỉ chốc lát liền hạ xuống trước cửa động. Trương Hằng buông hai tay đang ôm Ninh Tuyết Dung, liếc mắt nhìn lên các đám mây trên bầu Trời vạn dặm. vui tươi hớn hớ nói ra một câu hắn viết văn Thời học tiểu học:
– Hôm nay lại là một ngày ánh nắng tươi sáng… Tuyết Dung muội thấy sao?
Màu ừng hồng trên mặt ngọc Ninh Tuyết Dung dần dần tan đi. nàng gật đầu nói:
– Đúng vậy! Tuy nhiên, không phải đại ca muốn luyện tập phi hành sao?
– Đúng rồi! Không ngờ lại quên mất chuyện trọng yếu như vậy.
Trương Hằng xuất ra trận bàn. trên tay bắt đầu đánh ra mấy đạo pháp quyết. Ninh Tuyết Dung hơi tò mò nhìn chăm chú vào nhất cừ nhất động của hắn…