Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 158: Bản vương không đành lòng giết hắn



Trương Hằng giơ tay nhấc chân chém chết một gã tiên sư của vương phủ khiến đám người trên mặt đất khiếp sợ không thôi.

ở trong mắt người thường, tiên sư như Dư Tam Nương chính là nhân vật bọn họ không thể với tới. Nhưng ở trước mặt Trương Hằng, đối phương lại bị miều sát như vậy không hề có lực phản kháng!

– Người này thật đáng sợ!

Thân hình Khỉ ốm đứng sau lưng Lăng Thiên không khỏi run lên. nghĩ đến mình từng nói năng lỗ mãng với vị Trương tiên sư này. trong lòng không khỏi hối hận không thôi.

“Tiểu nhân vật như ta, hẳn là hắn sẽ không so đo nhiều như vậy…”

Khỉ ốm tự an ủi mình.

Lăng Thiên nhíu mày, nói với Trâu tiên sư ở bên cạnh:

– Đều là người tu tiên, vì sao chênh lệch lớn như vậy?

Trâu tiên sư cười khổ nói:

– Ngươi không hiểu nhiều về Tu Tiên giới. Tu sĩ bậc cao chân chính chém giết tu sĩ bậc thấp cũng giống như cao thủ võ lâm giết một người thường.

– Tu Tiên giới a…

Cũng giống Đường Nhã Thi. Lăng Thiên sinh, ra một loại cảm giác hướng tới đối với thế giới thần bí này.

Sau khi chém giết Dư Tam Nương có tu vi thấp nhất. Trương Hằng khống chế Nguyệt Thương đuổi theo Gia Cát tiên sư.

Trương Hằng khống chế bản mạng Linh khí Nguyệt Thương, tốc độ nhanh hơn không ít so với tu sĩ Trúc cơ kỳ bình thường.

Trong nháy mắt, Trương Hằng liền bay đến nơi cách Gia Cát tiên sư chừng năm mươi thước. Gia Cát tiên sư khẽ thở dài một tiếng, biết rằng mình chạy không thoát.

Đứng yên trong hư không. Gia Cát tiên sư cười khổ nói:

– Trương đạo hữu. ngài cũng không cần bức người quá đáng chứ. Gia Cát Huyền Cơ ta tại đây hạ lời thề tâm ma: Từ nay về sau không hề làm việc cho Tề Uy Vương phủ. cũng sẽ không là địch với đạo hữu.

– Đã muộn rồi! Giết ngươi so với cái gì cũng đều đơn giản.

Ánh mắt lãnh liệt của Trương Hằng đảo qua Gia Cát tiên sư. trong lòng luôn có một loại cảm giác không thể hoàn toàn nhìn thấu. Ánh bạc lóe ra, trong tay Trương Hằng lại bắn ra ba đạo phong mang màu bạc.

Sau khi tiến vào tầng một đại viên mãn, uy lực của phong mang màu bạc do Trương Hằng nắm giữ đã lớn hơn trước kia vài phần, đủ để miều sát tu sĩ Luyện khí kỳ.

Gia Cát tiên sư thấy Trương Hằng không chịu buông tha, quạt lông trong tay khẽ vung lên. trước người sinh, ra một cơn lốc không ngừng xoay tròn, hơn nữa tron gió lốc này còn lóe ra ánh xanh chói mắt. Không khí chung quanh tức thì trở nên không ổn định, bụi đẩt trong phạm vi mấy chục thước bay mù Trời, tiếng rít không ngừng.

Tốc độ của phong mang màu bạc hơi chậm một chút liền dễ dàng cắt qua cơn lốc. bay thăng đến Gia Cát tiên sư.

– Đi!

Gia Cát tiên sư ném quạt lông trong tay ra ngoài.

Quạt lông này trong nháy mắt biến lớn vài lần. cùng lúc đó ánh sáng xanh trong tay Gia Cát tiên sư không ngừng đánh lên phía trên.

Phốc Phốc Phốc!!!

Phong mang màu bạc tốc độ đã giảm chậm một chút đánh lên quạt lông.

Xuy—

Cuối cùng, quạt lông to lớn triệt tiêu phong mang màu bạc nhưng trên mặt quạt lại xuất hiện ba vết rách.

– Không ngờ có một kiện Linh khí trung phẩm.

Trương Hằng hơi có chút bất ngờ.

Sắc mặt Gia Cát tiên sư tái nhợt. Linh khí đã bị tổn thương không nhỏ. tâm thần cũng bởi vậy mà bị thương.

Quạt lông hư hao miễn cưỡng bị Gia Cát tiên sư thu vào trong tay.

– Đi tìm chết đi!

Trong tay Trương Hằng lại liên tục đánh ra bảy tám đạo phong mang màu bạc. theo vài hướng công tới Gia Cát tiên sư.

Gia Cát tiên sư cắn răng một cái, trong thân thể bộc phát ra một cỗ khí tức cuồn cuộn, hào quang màu xanh bao phủ toàn thân hắn. Một cỗ uy áp như có như không đánh về phía Trương Hằng.

Trong khoảnh khắc ngắn ngùi, thực lực của hắn lại tăng lên tới trình độ Trúc cơ kỳ. Trương Hằng hơi sửng sốt. Gia Cát tiên sư tập kích ngược lại ra ngoài dự đoán trước của hắn.

Lúc này, hắn phải đối mặt với một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ. muốn giải Quyết đối phương trong Thời gian ngắn gần như không có khả năng.

Đồng Thời, Trương Hằng cảm nhận được một cỗ khí tức tương đối quen thuộc từ trên người đối phương.

Nó làm cho Trương Hằng nhớ tới người tu chân Đại Thừa Kỳ Lạc Hạ.

Trong tay Gia Cát tiên sư đánh ra từng đạo pháp quyết, trong không gian vang lên tiếng chú ngữ vô hình.

Ống-

Một cỗ Thanh quang cường đại mà không mất vẻ nhu Hòa hình thành một lốc xoáy không ngừng xoay tròn ở trước người, mà Gia Cát tiên sư chính là điểm cuối của lốc xoáy.

Phốc Phốc Phốc ~

Bảy tám đạo phong mang màu bạc lại bị Gia Cát tiên sư chấn lại toàn bộ. nhưng lốc xoáy màu xanh không ngừng xoay tròn trước mặt hắn cùng gần tiêu tan.

Nhìn lốc xoáy màu xanh trước mắt. Trương Hằng lại nghĩ tới cảnh tượng Lạc Hà độ thiên kiếp lúc trước. Bạn đang đọc truyện tại

– http://truyenfull.vn

Khóe miệng Gia Cát tiên sư tràn ra không ít máu. vẻ bình thản nhìn Trương Hằng:

– Chẳng lẽ đạo hữu còn muốn liều mạng cùng ta sao? Nếu quả thật như thế, lão phu không thể không sử dụng bí thuật đề cao tu vi mình đến Kết Đan Kỳ!

Trương Hằng trầm mặc. cũng không phải trong lòng hắn có ý lui bước.

Gia Cát tiên sư trước mặt thật đúng là không đơn giản a, không ngờ có thể vô cùng thoải mái đề cao tu vi của mình một bậc. Nghe ý tứ của đối phương, trả giá thêm một chút nữa là có thể đề cao hơn một bậc nữa.

Thế gian này nào có công pháp khủng bố như vậy? Trương Hằng không tin.

Cho dù là những công pháp đỉnh cấp. muốn đề cao tu vi của tu sĩ lên cả một bậc thì cũng phải trả một cái giá thật lớn. Mà Gia Cát tiên sư trước mắt thì hoàn toàn không mang đến cho Trương Hằng cảm giác này.

Trong lòng Trương Hằng thậm chí cảm thấy tu vi của đối phương còn có khả năng tăng lên.

Có thể đề cao tu vi bản thân với phương thức không hợp lẽ thường như vậy. vậy khả năng thân thể của Gia Cát tiên sư này có chút vấn đề.

Tỷ như, đã từng có thực lực thông thiên bởi vì nguyên nhân nào đó mà phong ấn tuyệt đại bộ phận của bản thân. Lại hoặc là thân thể này bị nguyên thần của một tu sĩ bậc cao chiếm cứ. Ở tu Tiên giới, có rất nhiều chuyện khó tin.

– Ngươi có quan hệ gì với Tiên Nho Trai của Sở Quốc?

Trương Hằng thình lình nói ra một câu như vậy.

– Ngươi…

Sắc mặt Gia Cát tiên sư biến đổi, dường như Trương Hằng nói ra bí mật nơi đáy lòng hắn.

– Không nghĩ Phách Thiên Môn lại không tiếc phái người đuổi tới Triệu Quốc…

Trên mặt Gia Cát tiên sư lộ ra một loại bất đắc dĩ thật sâu.

Phách Thiên Môn? Trương Hằng vừa nghe cái tên này liền cảm thấy quen thuộc.

Nếu không nhớ lầm, Phách Thiên Môn là siêu cấp đại phái của Sở Quốc, là môn phái tu chân siêu cấp xếp vài thứ hạng đầu của Tam Tinh Vực.

Nghe ý của Gia Cát tiên sư, dường như Tiên Nho Trai của Sở Quốc gặp kiếp nạn gì đó. chúng môn nhân đệ tử đang bị Phách Thiên Môn đuổi giết.

– Nếu ngươi là môn đồ của Tiên Nho Trai, nể mặt một vị bằng hữu ta tạm Thời tha cho ngươi một mạng. Hy vọng ngươi có thể giữ lời thề.

Trương Hằng cười nhàn nhạt, Quyết định buông tha cho người này.

– Chẳng lẽ ngài nhận thức vị tiền bối nào của Tiên Nho Trai ta?

Gia Cát tiên sư lập tức cảm giác thân phận của Trương Hằng không đơn giản.

– Được rồi. ta chiếu sáng cho ngươi một con đường: Hiện tại ngươi có thể trở lại Sở Quốc, không có bất luận kẻ nào đám thương tổn đến môn đồ của Tiên Nho Trai các ngươi nữa.

Trong giọng nói của Trương Hằng mang theo một loại thần bí cùng tự tin khiến Gia Cát tiên sư ngây cả người.

– Chỉ giáo cho…

Gia Cát tiên sư không khỏi dò hỏi.

– Ha hạ trở về Sở Quốc liền biết…

Trương Hằng không để ý tới hắn khống chế Linh khí Nguyệt Thương bắt đầu chuyển động trên không vương phủ. thần thức không ngừng đảo qua.

Giao phong và nói chuyện với Gia Cát tiên sư khiến Trương Hằng mất Thời gian mấy chục hô hấp. hiện tại gần như không có khả năng dễ dàng tìm ra Hổ tiên sư đã chạy trốn kia.

Vào lúc Trương Hằng lượn trên không Tề Uy Vương phủ vài lần. từ xa xa truyền đến một đao động tương đối quen thuộc. Ba điểm đen nhỏ bay về phía Trương Hằng.

Trương Hằng đưa mắt nhìn, ba người này dĩ nhiên là: Quỷ Sư. Quỷ Ảnh. Hổ tiên sư.

“Lần trước không phải Quỷ Sư này bị mình giết chết sao?”

Trương Hằng không khỏi buồn bực.

Chỉ chốc lát, ba người Quỷ Sư bay tới nơi cách Trương Hằng không đến trăm thước.

– Trương tiên sư. Tề Uy Vương phủ tùy Thời mở rộng cửa lớn cho ngài, chỉ cần ngài nguyện ý làm việc cho bản vương phủ là có thể hưởng hết vinh hoa phú quý nhân gian…

ở trong một đình nghỉ mát trên mặt đất. Tề Uy Vương phủ ngồi trên ghế, chung quanh hắn là mười tám thị vệ áo Bào tro cùng với đám cao thủ võ lâm do lão già áo vải cầm đâu.

– Vinh hoa phú quý của nhân gian, về sau Trương mồ sẽ tìm nơi Hưởng thụ. không cần vương gia quan tâm.

Trương Hằng không khỏi Khinh bỉ hắn dùng thủ đoạn vinh hoa phú quý để lung lạc người. Chỉ cần là người tu tiên còn có khả năng thăng cấp thì sẽ không bị hấp dẫn này.

– Nếu đã như vậy, bổn vương cũng không cưỡng cầu.

Tề Uy Vương khẽ thở dài một hơi. lại nói với ba người Quỷ Sư:

– Kỳ tài như Trương tiên sư. bổn vương không đành lòng giết hắn. Các ngươi thả hắn đi đi…

Lão già áo vải vội la lên:

– Vương gia. tuyệt đối không thể để thả người này. Hắn phá hủy rất nhiều kiến trúc vương phú. còn giết chết một vị tiên sư của vương phủ. Nếu để cho hắn chạy…

– Câm miệng cho ta!

Tề Uy Vương quát lớn:

– Kỳ sĩ như Trương tiên sư. làm sao bổn vương Có thể,..

– Ha ha ha…

Trương Hằng nghe bọn họ đối thoại, không khỏi cất tiếng cười to. dường như nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.