Tiên Hồng Lộ

Chương 540: Quét ngang Man Di (Trung)



Trảm thảo trừ căn, quét ngang Man Di.

Chúng cường giả Nguyên Anh trong đại điện không khỏi hít sâu một hơi lãnh khí, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.

Gần năm mươi năm qua, mười ba quốc gia Bắc Tần bị Man Di công hãm gần một nửa lãnh thổ, liên tiếp bại lui.

Dần dà, Man Di Cửu Tộc đã trở thành bóng ma.

Hắc Phong Ma Hoàng càng là một cái tên Ma Vương không thể chiến thắng.

Cho nên, đại bộ phận bọn họ chưa từng có tráng chí quét ngang Man Di.

Sau một lúc, Tam Thanh tán nhân chậm rãi mở miệng:

– Bần đạo hiểu được ý tốt của Dương đạo hữu, nhưng bây giờ, mười ba quốc gia Bắc Tần trải qua mấy chục năm đại chiến đã bị tổn thất thảm trọng, không khá gì hơn Man Di Cửu Tộc cả! Thừa dịp Man Di đại bại, đa số môn phái của Bắc Tần ta có thể nhân cơ hội này để súc tinh dưỡng duệ, nghỉ ngơi lấy lại sức.

Lời này vừa ra, đa số cường giả Nguyên Anh nơi này đều tỏ vẻ đồng ý.

Nơi này, mỗi vị Nguyên Anh bậc cao tham chiến, sau lưng đều có những thế lực và mục đích riêng.

Tiếp tục đại chiến sẽ chỉ khiến các môn phái càng tổn thất thảm trọng mà thôi.

– Hơn nữa, Dương đạo hữu không biết địa hình nơi Man Di Cửu Tộc, đó là một mảnh hoang mạc vô tận, liên miên tới hàng trăm vạn dặm. Nếu muốn tiêu diệt một trong chín bộ lạc này thì cũng vô cùng gian nan.

– Nếu tùy tiện tiến công, dưới tình huống không biết địa thế của đối phương, nếu bị Hắc Phong Ma Hoàng tính kế, ưu thế mà vất vả lắm chúng ta mới chiếm được

Huyết Luyện lão tổ cũng có ý này.

Đại bộ phận số tu sĩ nơi này đều có cùng ý tưởng với Huyết Luyện lão tổ và Tam Thanh tán nhân.

Lăng Tiêu Kiếm tiên trầm mặc thật lâu, liền hỏi Dương Phàm:

– Không biết Dương đạo hữu nắm chắc bao nhiêu phần thắng?

– Nắm chắc được bao nhiêu phần thắng sao? Dương Phàm cũng không thể nói chính xác được, nhưng hiện tại sĩ khí của Man Di Cửu Tộc đã đại giảm, một vị Nguyên Anh đại tu sĩ lại bị thương nặng. Cũng có rất nhiều, tu sĩ đã bị Tử ôn Vô Hương của ta, hơn nữa ôn độc này sẽ còn lây lan sang nhiều tu sĩ nữa

Dương Phàm trầm tư nói.

– Tử ôn Vô Hương?

Đám người Huyết Luyện lão tổ nao nao.

Đột nhiên bọn họ nhớ tới một ít hiện tượng quỷ dị trong cuộc chiến ngày đó.

Một số tu sĩ chiến đấu kiệt sức đột nhiên thất khiếu đổ máu mà chết, sau đó thi thể hóa thành một đoàn hắc thủy.

Kiểu tử vong vô cùng thê thảm này thậm chí khiến đám người giết người không gớm tay này cũng không rét mà run.

– Ôn độc thuật này chính là do sư phụ Độc Vương của ta từng nghiên cứu ra. Đặc điểm lớn nhất là năng lực ẩn núp và tính lây lan, chỉ cần sử lực quá độ thì ôn dịch này sẽ nhân cơ hội mà vào, lập tức độc phát bỏ mìnhDương mỗ lần trước lén vào trận doanh Man Di, nhân khi đang hỗn loạn mà sử dụng ôn độc này, dự tính sẽ lây lan cho mấy vạn tu sĩ. Hơn nữa, theo thời gian trôi qua, số tu sĩ Man Di trúng độc sẽ ngày càng nhiều.

Dương Phàm giải thích nói.

Tử Ôn Vô Hương này là một đại sát khí có thể diệt tuyệt chủng tộc. Nhược điểm duy nhất của nó chính là không đủ lực sát thương đối với tu sĩ bậc cao.

– Vạn nhất loại ôn độc này lây lan sang tu sĩ phe Bắc Tần ta thì làm sao?

Có người nghi hoặc,

– Loại ôn độc này lay lan vô cùng kỳ lạ. Trong quá trình chiến đấu cùng sử lực thì nó ẩn nấp thu liễm, chỉ khi tiếp xúc ở một khoảng cách nhất định và không vận dụng pháp lực thì mới bị lây lan. Mà tu sĩ bên ta và Man Di gặp nhau, khẳng định sẽ lập tức giao phong đấu pháp, ôn độc sẽ không thể lây lan được. Mà khi tu sĩ Man Di nghỉ ngơi thì ôn độc này mới bắt đầu lây lan

Khóe miệng Dương Phàm nhấc lên, cười khẽ nói.

– Đương nhiên, vì để phòng ngừa vạn nhất, nơi này ta có một đan phương, có thể luyện chế một ít giải dược. Nhưng đan phương này phải giữ bí mật, giải được cũng chỉ do những tu sĩ cao giai bảo quản mà thôi.

Dương Phàm nêu ra đề nghị.

Chúng tu sĩ trong đại điện nghe lời này cũng có một số lộ ra dị sắc.

Hiện giờ Man Di đại bại, trong đó có một vị Thiên Sư bị thương nặng, đa số tu sĩ lại bị ôn độc lây lan.

Đối với tu sĩ liên minh Bắc Tần mà nói, đây đúng là cơ hội ngàn năm một thuở.

– Phong mỗ đồng ý với Dương đạo hữu.

Lăng Tiêu Kiếm tiên Phong Vô Tuyệt là người đầu tiên biểu lộ thái độ.

Theo sau, đa số thế lực ở Triệu Quốc cũng đều hùa theo.

Huyết Luyện lão tổ và Tam Thanh tán nhân biến sắc, vẫn không quá bằng lòng như trước.

Tam Thanh tán nhân cười khổ nói:

– Dương đạo hữu cần gì phải gây chiến, đẩy ta và Man Di vào hướng tuyệt cảnh, không chết không dừng? Hiện nay, Bắc Tần đã có Dương đạo hữu tọa trấn, dù Man Di khôi phục nguyên khí cũng không dám tự tiện phát động xâm lược mười ba quốc gia Bắc Tần.

Huyết Luyện lão tổ cũng thở dài nói.

Lần đại chiến này, bất kể là Bắc Tần hay là Man Di Cửu Tộc thì đều cần phải tĩnh dưỡng, khôi phục nguyên khí.

– Nếu Dương mỗ dừng lại Bắc Tần lâu thì tự nhiên cũng không để ý tới điều này!

Dương Phàm thở dài, chậm rãi đứng lên.

– Chẳng lẽ đạo hữu phải rời khỏi Bắc Tần?

Chúng Nguyên Anh bậc cao chấn động.

– Đúng thế!

Dương Phàm gật đầu:

– Đây cũng chính là nguyên nhân khiến ta muốn đuổi tận giết tuyệt Man Di, chỉ có như thế thì ta mới có thể yên tâm rời đi được.

Mọi người đều hơi giật mình.

– Dương mỗ rời đi Bắc Tần, ngắn thì mấy chục năm, trăm năm, lâu thì mấy trăm năm mới về!

Ánh mắt Dương Phàm nhìn về xa xa.

– Nhưng Bắc Tần ta có nhiều thế lực tu tiên, cũng không thể chỉ vì một nguyện vọng của ngươi được. Ngươi cứ nhất định phải như thế sao?

Lần này, người lên tiếng là Vũ Lâm.

Khi Dương Phàm vừa tới cổ Lương Thành thì Vũ Lâm đã tâm sinh địch ý và không phục đối với Dương Phàm.

Hiện tại, hắn không thể nổi lên lòng ghen tị và không phục, nhưng chấp niệm và lòng căm thù thì phải có.

Trên thực tế, trong lòng của Huyết Luyện lão tổ và Tam Thanh tán nhân cũng có ý như hắn.

Nếu chúng ta không đồng ý thì ngươi có thể thế nào?

– Ha ha

Dương Phàm cũng nở một nụ cười.

– Trước khi rời đi, Dương mỗ có hai lựa chọn, thứ nhất là quét ngang Man Di, nhường Bắc Tần yên tổnLựa chọn thứ haiChính là phụ tá Man Di, nhất thống Bắc Tần! Ta tin tưởng rằng Hắc Phong Ma Hoàng khẳng định sẽ không cự tuyệt để ta gia nhập!

Giờ khắc này, Dương Phàm cười rất quỷ dị.

Mọi người nghe thế chỉ cảm thấy giống như bị một chậu nước đá đổ lên đầutoàn thân lạnh ngắt!

Khi hai cường giả đáng sợ nhất Bắc Tần là Hắc Phong Ma Hoàng và Dương Phàm liên thủ thì ai cũng sẽ không nghi ngờ bọn họ có thể san bằng liên minh mười ba quốc gia này.

Nơi này đột nhiên lâm vào một mảnh trầm mặc ngắn ngủi, áp lực không khí đã đạt tới mức tận cùng,

Huyết Luyện lão tổ và Tam Thanh tán nhân lại cố gắng áp chế lửa giận ở trong lòng.

– Đây là uy hiếp, sự uy hiếp trắng trợn.

– Cái Dương mỗ cần chính là một hoàn cảnh bình an, mặc kệ ai là người thống trị chân chính, Hắc Phong Ma Hoàng cũng được, thế lực Bắc Tần cũng được, ai có thể mang tới một thế giới ổn định, an bình thì Dương mỗ sẽ giúp người đó.

Dương Phàm chậm rãi nói.

Hắn nói đã rất rõ ràng,

Sau khi nói xong, hắn dẫn Hồ Phi đi ra ngoài.

Giờ khắc này, toàn bộ sả Nguyên Anh bậc cao nơi này đều nhìn chằm chằm về phía hai người.

Dương Phàm thậm chí cảm nhận được vài tia sát ý.

Hắn xoay người.

– Không cần tưởng rằng có thể lưu ta lại! Ta làm bất cứ chuyện gì đều đã suy tính hậu quả! Hơn nữa, Dương mỗ có tuyệt đối nắm chắc là có thể toàn thân trở ra.

Hai người đã sắp đi ra khỏi đại điện.

– Chờ một chút.

Tam Thanh tán nhân ngăn lại.

Thân mình Dương Phàm hơi dừng lại rồi lại tiếp tục đi tới.

– Bần đạo đáp ứng!

Tam Thanh tán nhân hoảng sợ hô lên.

– Bổn tọa cũng đồng ý.

Huyết Luyện lão tổ thở dài một hơi nói.

Dương Phàm lần này mới xoay người, nhìn hai người thâm ý, lại cười nói:

– Tổn thất thảm trọng nhất thời, lại có thể đổi được sự an bình ít nhất là ngàn năm. Chắc chắn sau này các ngươi sẽ hoàn toàn thấu hiểu quyết định hôm nay!

– Hãy đừng nói thế nữa! Ngươi nói xem nên đánh như thế nào. Chúng ta tùy theo ngươi.

Huyết Luyện lão tổ đã hoàn toàn thỏa hiệp.

Hắn không tin lý luận của Dương Phàm nhưng cũng không thể không khuất phục ở tình hình lúc này.

Dương Phàm một lần nữa ngồi xuống chỗ cũ, sự tự tin và trấn định của hắn khiến người ta tin phục.

Trải qua quyết sách của ba đại tu sĩ và chúng Nguyên Anh bậc cao, Dương Phàm trở thành Thống lĩnh tối cao của cuộc chiến với Man Di lần này. Bất cứ ai cũng đều phải phục tùng mệnh lệnh của hắn vô điều kiện, rất nhanh, mệnh lệnh này được truyền đạt toàn quân.

Vào buổi tối, toàn bộ cổ Lương Thành lâm vào một mảnh hoan hô chúc mừng, sĩ khí toàn quân tăng lên rất nhiều.

Giờ khắc này, Dương Phàm đã trở thành thủ lĩnh tinh thần của mấy chục vạn quân trấn thủ ở Cổ Lương Thành này.

Xoay chuyển vận mệnh của liên minh mười ba quốc gia Bắc Tần, đánh đuổi Hắc Phong Ma Hoàng.

Trong mắt vô số tu sĩ, Dương Phàm đã vượt xa trên ba đại tu sĩ Bắc Tần rồi.

Đối với điều này ba đại tu sĩ cũng có chút khó chịu nhưng vẫn chưa quá để ý, bởi vì bọn họ hiểu được không lâu sau nữa, Dương Phàm sẽ lại rời đi khỏi Bắc Tần.

Xem ra, Bắc Tần nho nhỏ này không thể chứa đựng được

“Tiềm uyên chi Long”

này!

Nghĩ tới đây, ánh mắt bọn họ thậm chí có chút ảm đạm.

Thêm qua hai ngày, cổ Lương Thành lâm vào nghỉ ngơi và hồi phục rồi ba đại tu sĩ lại dẫn dắt chúng tu sĩ giết về phía hoang mạc của Man Di.

Về phần Dương Phàm, hắn cũng chỉ vẻn vẹn làm thủ lĩnh tinh thần, cũng không chú ý tới những tiểu tiết.

Mấy tháng sau, mấy chục vạn tu sĩ rốt cục đã đi vào hoang mạc Man Di.

Trên đường, mọi người cũng thấy được rất nhiều đoàn hắc thủy đi những thi thể bị phân hủy.

Tử ôn Vô Hương của Dương Phàm quả nhiên đã nổi lên tác dụng rất lớn, khiến rất nhiều tu sĩ Man Di bị dính phải.

Một ngày kia, từ phía trước có một đạo thân ảnh lao tới, nhìn qua rõ ràng là dân bản xứ Man Di.

– Dừng tay!

Dương Phàm ngăn cản mấy người đang định động thủ.

Đạo nhân ảnh này là một lão già thất tuần. Hắn quỳ gối trước mặt Dương Phàm, run rẩy nói:

– Quân Vương, cuối cùng ta cũng đợi được!

Dương Phàm cũng có chút ấn tượng với người này. Đây chính là một trong những tâm phúc mà Ân Thiên Quân Vương cha hắn đã bồi dưỡng nên, cũng tương tự như Ẩn Tam.

Người này là Ẳn Ngũ, tu vi chỉ là Trúc Cơ Kỳ.

– Tình huống thế nào?

Dương Phàm hỏi.

Ẩn Ngũ lấy từ trên người ra một cái ngọc giản, đưa cho Dương Phàm nói:

– Bản đồ trong ngọc giản này chính là do lão bộc khắc nên trong thời gian năm mươi năm qua. Trong đó có ghi lại tất cả cứ điểm bộ lạc của Man Di Cửu Tộc, thậm chí có một số nơi bí mật

– Về phần tung tích của đại quân của Man Di thì lão bộc cũng biết được một chút

Chỉ mất một lúc, Ẳn Ngũ đã báo cáo cho Dương Phàm rất nhiều tin tức quý giá.

Ba đại tu sĩ bên cạnh hắn không khỏi trợn mắt há mồm, hai mặt nhìn nhau.

Bọn họ không ngờ được rằng năm mươi năm trước Dương Phàm đã phái người tới tiềm phục ở trong Man Di rồi.

Trên thực tế, khi đó Dương Phàm đang đối kháng với Tam U lão ma thì đã biết được chuyện Man Di nhất thống và việc liên quan tới Hắc Phong Ma Hoàng, khiến cho Bồ Thiên Quân Vương thi hành kế hoạch này.

Lúc ấy, Bồ Thiên Quân Vương thậm chí cảm thấy được việc phân tán nhân lực có chút không ổn.

Nhưng hôm nay, năm mươi năm sau, bố cục Dương Phàm thiết kế rốt cuộc đã cho thấy tác dụng!

Rất nhanh, ngọc giản bản đồ này đã được phục chế thành mấy trăm bản, gần như tất cả các tu sĩ bậc cao đều có một bản.

Mấy tháng sau, liền quân đã đi tới Man Di, hoành tảo vô trở, nhổ tận gốc một đám bộ lạc,

Cũng tốt khi Dương Phàm không chân chính diệt sạch nhân gian, phàm là người thường thì đều được tha chết.

Hắn hạ lệnh chỉ được giết tu sĩ Man Di, còn những phàm nhân thì không được động thủ.

Hoang mạc Tây Nhạc rộng chừng mấy trăm vạn dặm.

Chừng mất mấy năm mới có thể diệt sạch chín phần Man Di Cửu Tộc.

Một ngày kia, mấy chục vạn tu sĩ Bắc Tần đã giết tới căn cứ đại cuối cùng của Man Di: Khổng Tước Thánh điện!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.