Rốt cục, hai vị đại tu sĩ đỉnh nhất Bắc Tần làm ra nhượng bộ,
Dương Phàm bộ dạng cười tủm tỉm mang Thánh nữ Dạ Hạm đi.
Lăng Tiêu kiếm tiên nhìn theo hắn rời đi, trên mặt lộ ra vài tia khen ngợi.
Sắc mặc Huyết Luyện lão tổ cùng Tam Thanh tán nhân có chút khó coi.
– Phong đạo hữu, chẳng lẽ ngươi lại duy trì kế hoạch điên cuồng của người này?
Hai vị đại tu sĩ đồng thời nhìn phía Lăng Tiêu kiếm tiên.
Ba người thân là đại tu sĩ cùng thời đại của Bắc Tần, đều có một chút hiểu biết về nhau.
– Một mực bị động phòng ngự, Phong mỗ đã chịu đủ rồi.
Phong Vô Tuyệt trầm giọng nói:
– Ý tưởng của hắn cùng ta không mưu mà hợp.
– Chẳng lẽ lúc trước liên tiếp bại trận còn không đủ để cho Phong đạo hữu tỉnh ngộ?
Trong mắt Huyết Luyện lão tổ lóe lệ quang, thanh âm lạnh lùng.
– Lúc trước sở dĩ thua, là bởi vì cường giả đỉnh của man di dễ dàng thắng chúng ta một bậc. Lại thêm Hắc Phong Ma Hoàng thủ đoạn đáng sợ, xếp vào nội bộ liên minh mười ba nước chúng ta nhiều u ác tính như vậy.
– Mà hiện giờ, Dương đạo hữu tới, đáp ứng kiềm chế một vị Nguyên Anh đại tu sĩ, càng trị lành thương của Phong mỗ, lại hiệp trợ chúng ta trừ bỏ u ác tính trong cổ Lương Thành. Giờ phút này chính là thời cơ tuyệt hảo đại phản công.
Phong Vô Tuyệt từng từ hùng hồn chắc nịch, trong mắt thần quang lăng lệ.
– Thứ cho bần đạo không dám gật bừa. Ta cùng Huyết Luyện lão tổ kiên quyết sẽ không duy trì việc này, lại càng không cho các ngươi lấy vận mệnh ức vạn sinh linh Bắc Tần đi làm tiền đặt cược.
Tam Thanh tán nhân thản nhiên nói một câu rồi phất tay áo rời đi.
Huyết Luyện lão tổ hừ lạnh một tiếng, thân hình nhoáng lên một cái, biến mất khỏi đại điện.
Phong Vô Tuyệt than nhẹ, cũng rời khỏi đại điện.
Phi hành được nửa đường, hắn lại chuyển đi sang nơi Dương Phàm ở lại.
Lúc Phong Vô Tuyệt buông xuống nơi đây, Dương Phàm tươi cười từ trong đi ra đón, dường như biết trước hắn sẽ đến.
– Mời Phong đạo hữu.
Dương Phàm đối với hắn hết sức nhiệt tình.
Tiến vào phòng, bên trong bố trí đơn giản thư thái.
Huyễn Linh tiên tử phụ trách châm trà, Hồ Phi lười biếng tựa vào một bên ngủ gật, không hề có giác ngộ đón khách.
Ánh mắt Phong Vô Tuyệt đảo qua Huyễn Linh tiên tử cùng Hồ Phi, đặc biệt là dừng trên mặt Hồ Phi một chút.
Xuy
Hồ Phi bỗng nhiên mở to mắt, bùng nổ bắn ra một tia hàn quang, tại chỗ nhảy dựng lên, chuyển qua đối diện cùng Phong Vô Tuyệt, trên người tản ra một cỗ chiến ý cường đại.
– Không được vô lễ.
Dương Phàm trừng mắt liếc hắn một cái.
Hồ Phi bĩu môi, lại ngồi xuống, khôi phục bộ dạng lười biếng.
– Vị này hắn là Hồ Phi Hồ đạo hữu trong lời đồn hả?
Phong Vô Tuyệt mặt mang ý cười, đánh giá Hồ Phi thêm vài lần.
Hồ Phi thì lại thái độ lãnh đạm, bộ dạng xa cách.
– VỊ huynh đệ này của ta chính là như thế, Phong đạo hữu xin đừng trách.
Dương Phàm cười ha ha nói.
Theo sau, hai người bắt đầu đàm luận một số cách nhìn liên quan đến chiến tranh với man di.
Dương Phàm ngạc nhiên phát hiện, một số quan điểm của Phong Vô Tuyệt cùng với mình tương tự một cách thần kỳ, chỉ là, Phong Vô Tuyệt sở trường loại thế công sắc bén đánh đâu thẳng đó không gì cản nổi, về bố cục chi tiết có chút sơ sẩy.
Nếu như hắn chiếm ưu thế về thực lực, sẽ là một đường thông suốt, không gì không thể phá.
Nhưng mà khi thực lực đối thủ mạnh hơn hắn, mưu kế lại hết sức cao siêu, loại hình thức phong cách này lại khó có thể đi thông.
– Dương đạo hữu nói rất đúng, muốn giải trừ nguy nan Bắc Tần, nhất định phải hoàn toàn quét ngang man di cửu tộc. Nhất thời nghị hòa chỉ là sống tạm hơi tàn.
Phong Vô Tuyệt phi thường duy trì quan điểm của Dương Phàm.
– Vậy Thánh nữ Man di này, nên xử trí như thế nào?
Ánh mắt Phong Vô Tuyệt chuyển sang một góc trong phòng.
Dạ Hạm bị độc đằng tiên trói buộc, pháp lực bị phong bế, xung quanh thân thể cũng bị bố trí cấm chế, không nghe được hai người nói chuyện với nhau.
– Giam nàng này, tốt nhất là có thể kích động được cừu thị của man di cửu tộc.
Khóe miệng của Dương Phàm hơi nhếch lên.
Phong Vô Tuyệt tuy có chút khó hiểu, nhưng lại vẫn không hỏi nhiều, sau khi biểu đạt ân cứu trị với Dương Phàm, mới đứng đậy rời đi.
Mấy ngày sau đó, trong trận doanh Man di nổi lên một mảnh hỗn loạn.
Biết được Thánh nữ bị địch quân bắt giữ, toàn thể Man di chấn động, khơi đây xúc động phẫn nộ cùng cừu thị của phần đông tu sĩ.
Cao tầng Man di lại phát tu sĩ tới đàm phán, nói lời uy hiếp:
– Nếu như không giao Thánh nữ ra, giết sạch toàn thành.
Giết sạch toàn thành.
Trong Cổ Lương Thành không ít người thuộc phái bảo thủ, trong lòng một mảnh khủng hoảng.
Đối với điều này, không ít tu sĩ cao tầng Bắc Tần gây áp lực với Dương Phàm, yêu cầu hắn giao Thánh nữ ra để đàm phán.
Dương Phàm thì hết sức thản nhiên, đối với yêu cầu của những người này coi như không biết.
Trên thực tế, đây là mục đích của hắn.
Mấy ngày sau, đại quân man di hai mươi vạn tu sĩ trùng trùng điệp điệp như mây đen ép tới Cổ Lương Thành.
Sát khí cùng uy thế của hai mươi vạn tu sĩ sinh ra, đó là loại bao la hùng vĩ đến mức nào?
So sánh ra, tranh đấu ma đạo củaNgư Dương quốc trước kia chỉ là trận đánh nhỏ.
Thống lĩnh đại quân vài chục vạn tu sĩ chính là Tam Đại Thiên Sư Tây Nhạc man di.
Bên phía Bắc Tần, Tam đại tu sĩ đều xuất hiện, hơn phân nửa tu sĩ cổ Lương Thành đều xuất chiến, giằng co ở ngoài thành.
Mấy chục vạn tu sĩ giằng co, khiến tình thế đột nhiên trở nên nguy cấp, mắt thấy đại chiến hết sức căng thẳng.
Dương Phàm ở trong phòng khách, ở cùng một chỗ với Hồ Phi, cũng không cho hắn đi ra ngoài.
– Dương lão đại, Bên ngoài lập tức sẽ phát sinh đại chiến, chính là lúc chúng ta phát uy.
Hồ Phi ngồi không yên, trong lòng ngứa ngáy/
– Chúng ta ở nơi này có nhiệm vụ của mình, tin tưởng chiến đấu sẽ không xa.
Dương Phàm thản nhiên nói.
– Tu sĩ mười ba nước Bắc Tần nghe đây. Trong một nén nhang, nếu không giao Thánh nữ, đừng trách chúng ta giết sạch toàn thành.
Trong Tam Đại Thiên Sư man di, một lão già mặt đen thân cao lớn, sắc mặt lạnh lùng lên tiếng.
Ở hai bên hắn, phân biệt là Mục Thiên Sư hắc bào, lão già nhỏ bé thấp lùn.
Tam Đại Thiên Sư đều ra tay, có thể thấy được thái độ kiên quyết của Tây Nhạc man di.
– Nói đùa, Thánh nữ Dạ Hạm ở tại trong tay chúng ta, nếu các ngươi dám có nửa điểm dị động, vậy liền chờ xem cái đầu máu chảy đầm đìa của nàng.
Huyết Luyện lão tổ cười lạnh nói.
Ngoài thành mấy chục vạn tu sĩ giằng co, bị vây trong một tình trạng tùy thời sẽ bùng nổ.
Mà ở trong cổ Lương Thành rộng rãi trống trải, một đạo hắc phong thản nhiên không thể cảm giác lượn lờ trôi đến.
Sự tồn tại của nó giống như là hư vô.
Dương Phàm đang khoanh chân ngồi trong phòng khách, ánh mắt đột nhiên thoáng ngưng.
Gẩn như đồng thời, hai người cảm nhận được một cỗ áp lực khủng bố gần như không thể thở nổi.
Giờ khắc này, không khí chung quanh dường như bị rút sạch.
Gió nhẹ – ngừng thổi.
Linh khí – đọng lại.
Loại tình huống tương tự cùng diễn ra ở bên ngoài cổ Lương Thành.
Giữa mấy chục vạn đại quân của hai bên, một nén nhang lơ lửng giờ khắc này đã đốt lên, khói nhẹ bốc lên.
Mấy chục vạn tu sĩ gần như đều ngừng hô hấp.
Một nén nhang.
Khi một nén nhang này cháy tàn, cũng có nghĩa rằng thế công điên cuồng của đại quân man di bắt đầu.
– Ha haHắc Phong Ma Hoàng các hạ,
Thanh âm Dương Phàm từ trong phòng truyền ra.
Một đoàn hắc phong giống như hư vô đang lơ lửng trên không phòng khách.
Trong hắc phong mơ hồ có thể thấy được một nam tử thần bí, hai tay hắn hơi nâng lên, cứ như vậy trôi nổi trong gió, vẫn không nhúc nhích.
– Nghe đồn không bằng gặp mặt. Cảm quan của các hạ hiểu rõ thiên địa, nhanh như vậy liền phát hiện bổn hoàng.
Trong hắc phong truyền đến thanh âm lạnh băng vang vọng.
Ông –
Đột nhiên, một làn sóng gợn màu đen trong suốt từ trong đoàn hắc phong quái dị kia nhộn nhạo tản ra.
Tức thì hết thảy mọi thứ bốn phía đều hóa thành bột mịn.
Dương Phàm cùng Hồ Phi giật mình vài cái, đồng thời cảm nhận được một nguy cơ lớn lao.
– Ngươi coi chừng nàng.
Dương Phàm hít sâu một hơi, hai chân đạp đất, Hồn Căn dung nhập đại địa. Một cỗ sóng gợn màu vàng đất từ trên người nhộn nhạo tản ra, va chạm cùng một chỗ với sóng gợn màu đen khủng bố kia.
Ầm ầm
Lập tức khắp hư không chấn động không hiểu, sóng khí cường đại thổi quét trong phạm vi mấy trăm trượng.
– A
Tiếng kêu thảm thiết liên tục truyền đến từ phụ cận, chừng vài chục tên tu sĩ chết dưới dư ba trận chiến này.
Thân hình Dương Phàm nhoáng lên một cái, miễn cưỡng ổn định, ở trên đại địa, hai chân hắn dường như mọc rễ, cắm xuống lòng đất.
Đoàn hắc phong quỷ dị kia bỗng nhiên nhoáng một cái, biến mất.
Hắc phong quỷ dị kia trong khoảnh khắc dư ba cường đại đánh tới, bay ra ngoài mấy chục trượng, quỷ thần khó lường.
Dương Phàm sắc mặt ngưng trọng. Tốc độ cùng thân pháp của Hắc Phong Ma Hoàng này thật sự là quá nhanh, hoàn toàn ở trên Nguyên Anh đại tu sĩ bình thường.
– Không tệ. Tu vi trung Kỳ, thực lực lại không kém hậu Kỳ đại tu sĩ. Đứng ở đại địa, bản hoàng đều khó có thể chân chính xúc phạm tới ngươi.
Hắc Phong Ma Hoàng tán dương nhìn hắn.
Giờ phút này, thân thể cùng hình dạng hắn dần dần rõ ràng ở trong hắc phong.
Đó là một khuôn mặt hơi lộ vẻ tái nhợt, hai mắt một mảnh tối đen, gần như không thấy được một tia hào quang, dáng người cực kỳ gầy gò.
Nếu thoáng nhìn qua, dường như không phải một người, rất giống như một quỷ thi từ trong huyệt mộ đi ra.
Dương Phàm chân đạp đại địa, trên người nhộn nhạo một cỗ khí tức trầm ổn như núi, ngẩng đầu đánh giá cường giả được công nhận đệ nhất Bắc Tần hiện nay.
Hắc Phong Ma Hoàng, ông vua không ngai của man di cửu tộc, nhân vật tối cao ở phía trên Tam Đại Thiên Sư Man di.
Chính là hắn khiến cho mười ba nước Bắc Tần chìm trong lửa chiến tranh, liên tiếp bại lui.
Nếu thế cục cứ tiếp tục như vậy, lời ngông cuồng của hắn muốn san bằng mười ba nước Bắc Tần sẽ chân chính được thực hiện.
– Ma Hoàng các hạ đích thân tới nơi đây, là muốn nghĩ cách cứu Thánh nữ Dạ Hạm?
Dương Phàm thản nhiên nói.
– Ngươi có thể bắt nàng, bồn hoàng liền có nắm chắc cứu nàng ra.
Trong giọng nói Hắc Phong Ma Hoàng lộ ra tự tin không thể tưởng tượng.
Vừa dứt lời, hắn vươn một bàn tay trắng bệch ở trong hư không cào chộp một cái.
Bỗng dưng, Dương Phàm chỉ cảm thấy bốn phía sinh ra một cỗ quái phong khó có thể kháng cự.
Xuyroẹt
Đột nhiên, hết thảy mọi thứ bên thân đều bị một cỗ hắc phong rung động bao phủ.
Trong phạm vi trăm trượng một mảnh âm u, sương mù đen tràn ngập, cát bay đá chạy.
Hết thảy mọi thứ bốn phía đều bị xé thành mảnh nhỏ, sau đó bị hắc phong mang đi.
– Akhông tốt.
Hồ Phi kinh hô một tiếng.
Hắn đang kiệt lực đối kháng cỗ lực lượng kinh khủng này, chỉ hơi chút sơ ý, lại phát hiện Thánh nữ Dạ Hạm bị cấm chế, trói buộc trong nháy mắt bị hắc phong cuốn đi.
Cái gì.
Dương Phàm cả kinh thất sắc, không nghĩ tới Hắc Phong Ma Hoàng còn có thủ đoạn như thế.
– Đừng mơ.
Cảm quan của Dương Phàm nhanh chóng tập trung một bóng mờ. Tường Vân Ngoa dưới chân ánh bạc rung lên, thân hình hư không biến mất, na di ra ngoài.
– Ha ha
Tiếng cười vang vọng trống rỗng từ sau lưng Dương Phàm truyền đến.
Ở trong hắc phong, đối phương có được một loại thần thông phong độn cực kỳ quỷ dị.
Hô
Một chùm sáng màu đen mãnh liệt từ phía sau truyền đến.
Dương Phàm tức thì cảm thấy nguy cơ, đành phải đánh ngược lại một chưởng, bộc phát ra một cỗ khí tức như núi lớn, giao kích với chùm sáng màu đen.
Ầm ầm
Dương Phàm mượn lực đuổi theo mục tiêu.
Nhưng Hắc Phong Ma Hoàng lại như quỷ mị chặn hắn lại, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.
Dương Phàm hít sâu một hơi, trong tay đột nhiên có thêm một cây kim vũ phiến,
“Xuyroẹt”
vung lên, một làn gió màu vàng thổi tới Hắc Phong Ma Hoàng.
Thân hình đối phương lại nhoáng lên một cái, biến mất.
Phác lạp lạp
Lông ánh sáng màu vàng chớp lên xoay tròn, xẹt qua một vùng ánh vàng huyễn lệ, ý đồ từ bên cạnh đánh tới, bức lui Hắc Phong Ma Hoàng.
Ngay sau đó, một vùng lông ánh sáng màu vàng cùng cán xương ở sau lưng Dương Phàm tạo thành một đôi cánh vàng dài ba trượng.
Hào quang hai màu vàng bạc ở trên người hắn run lên, tốc độ lập tức đẩy lên mức tận cùng.
Xuyroẹt.
Huyễn quang vàng bạc nhoáng lên một cái, Dương Phàm từ trước mặt Hắc Phong Ma Hoàng biến mất.
Cái gì?
Hắc Phong Ma Hoàng không khỏi biến sắc.