Tiên Hồng Lộ

Chương 471: Thủ phạm chân chính



Trong mắt Dương Phàm lộ ra sát khí bỗng nhiên phóng xuất uy áp tràn ngập toàn bộ Dược Tiên cốc. Một phiến khu vực này, khí tức với áp lực rất nặng khiến vô số sinh linh không khỏi run rẩy. đơ hết thân mình. Liễu Vô Huyễn vốn là cường giả Nguyên Anh sơ kỳ, đối mặt với sát ý nồng đậm của Dương Phàm uy thế cường đại hoàn toàn phóng thích như thế thi liền cảm giác được một cỗ uy hiếp trí mạng. Hắn có một loại ảo giác rằng người đối diện mình chính là sư phụ Tam u lão ma. Hắn hiểu rất rõ sự cường đại của sư phụ mình. Nhưng Dương Phàm chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ nhưng lại có thể mang tới nguy hiểm trí mạng như thế đối với hắn. Liễu Vô Huyễn thu liễm tâm thần miễn cưỡng trấn định lại. Hắn rốt cuộc hiểu được vì sao nam tử trước mặt này lại có thể trở thành cường giả duy nhất có địa vị ngang bằng với sư phụ hắn trong toàn Ngư Dương Quốc. Khí thế cường đại Dương Phàm phóng ra cũng chỉ trong thời gian một hai cái hô hấp đã thu liễm lại. Vẻ mặt hắn dần khôi phục lại vẻ bình tĩnh nhìn chằm chằm Liệt Vô Huyễn sát ý vẫn chưa giảm đi chút nào.

– Ngươi phải hiểu rằng đối với Dương mỗ mà nói giết một tên tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ cũng không khó!

Nếu thực sự có sát ý thì Dương Phàm chém giết tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ đúng là không chút khó khăn gì.

– Ta biết!

Liệt Vô Huyễn nhìn sâu vào mắt Dương Phàm. nói:

– Nhưng là, mẹ đẻ của ngươi đúng là chết ở trong tay của Liệt mỗ.

– Được lắm! Hôm nay Dương mỗ sẽ cho ngươi chôn thân ở Dược Tiên cốc, báo thù cho mẹ ta!

Thanh âm của Dương Phàm lạnh tới tận xương tủy, hai tav ngưng tụ một đạo tinh quang mang vàng nhạt như thực chất khí thế mạnh mẽ vô song!

Xem chừng hắn thực sự muốn động thủ, đương trường giết chết Liệt Vô Huyễn.

– Liệt mỗ tuy biết thực lực không bằng ngươi nhưng vẫn sẽ phóng tay đánh một trận!

Liệt Vô Huyễn hít sâu một hơi, trong tay xuất hiện một thanh đại đao màu vàng. Trên thanh đao này có ba cái khuyên, thân đao có khắc một phù văn màu lửa đỏ phong cách rất cổ xưa. Một cỗ khí tức nóng cháy cuồng bạo lập tức toát ra. Ý chí chiến đấu cường đại bất khuất đẩy Liệt Vô Huyễn đạt tới trạng thái đỉnh phong mà từ khi tấn chức Nguyên Anh Kỳ tới nay hắn chưa từng có.

Mặc dù đối mặt với đối thủ cường đại hơn mình hắn cùng có tự tin phóng tay chiến.

Hai mắt Dương Phàm hơi nhíu lại:

– Được! Để Dương mỗ kiến thức thực lực của ngươi đi!

Dứt lời. tinh quang màu vàng nhạt hắn ngưng tụ trên cánh tay hóa thành một cột sáng hình xoắn ốc, lập tức xoay tròn đánh ra. Thần quang lóe lên trong mắt Liệt Vô Huyễn. Thanh đại đao này đột nhiên tăng tới bốn năm thước, từ trên xuống, hoành không chém xuống. Một đạo đao mang với hai màu hồng vàng lần lượt giao nhau thẳng từ trên trời chém xuống, phong vân biến sắc.

Đang

Hai cỗ lực lượng giao kích nhau phạm vi ba dặm tràn đầy dư ba bạo liệt, tất cả cây cối đất đá đều hóa thành bột phấn. Thân hình Dương Phàm cũng phải lui liền ba bước trên mặt lộ ra vẻ kinh dị, tinh quang trên người cũng trở nên ảm đạm. Đây là lần đầu tiên từ khi hắn bước vào Diễn Căn Kỳ mà lại bị cường giả cùng giai trực diện đẩy lùi.

Bùm

Sắc mặt Liệt Vô Huyễn trắng bệch vẻ mặt vô lực ngồi phệt xuống đất, thanh đại đao màu vàng leng keng rơi xuống.

– Đây đã là một kích mạnh nhất của taKhông ngờ cũng không thể thương tổn ngươi chút nào!

Trong mắt Liệt Vô Huyễn tràn đầy chấn động vẻ mặt tự giễu nói. Một kiếm lăng lệ khiến phong vân biến sắc kia đã vượt xa cực hạn của Nguyên Anh sơ kỳ, thậm chí so với công kích của đa số Nguyên Anh trung kỳ còn mạnh hơn nhiều. Chỉ luận về lực công kích một kiếm này của Liệt Vô Huyễn đáng để kiêu ngạo thậm chí còn khiến Dương Phàm động dung. Tuy nhiên, một kích này qua đi, hắn cũng đã hao tổn rất nhiều nguyên khí chỉ còn lại sáu bảy thành chiến lực càng không thể gây khó khăn gì có Dương Phàm.

– Không, ngươi đã làm ta bị thương!

Dương Phàm nhìn thẳng vào hắn chậm rãi mở lòng bàn tay ra. Ở nơi đó có một đạo vết thương nhưng đang lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy đang lành lại. Chỉ nửa khắc sau ngay cả một vết sẹo cũng không có. Thấy tình cảnh như thế Liệt Vô Huyễn lại càng thấy hoảng sợ. Một kích vừa rồi mà Dương Phàm lại hoàn toàn là dùng bàn tay để đón đỡ. Lực phòng ngự này thật sự đã quá mức biến thái.

– Không thể không thừa nhận ngươi thật sự có tư cách đánh một trận với sư phụ ta!

Liệt Vô Huyễn thở dài một hơi. Đối mặt với một nhân vật có địa vị tương đương với sư phụ Tam u lão ma của mình thì hắn đã thua tâm phục khẩu phục.

– Hôm nay ta sẽ chính tay giết ngươi! Một cánh tay đắc lực của Tam u lão ma báo thù cho mẹ ta!

Dương Phàm hít sâu một hơi chậm rãi nâng tay lên. Có thể coi như sinh tử của Liệt Vô Huyễn đã nằm trong tay của Dương Phàm.

– Dừng tay!

Một tiếng hét phẫn nộ cách đó không xa truyền tới. Độn quang từ phía trước lóe lên, một gã Dược sư trung niên với vẻ ngoài hơi già cấp tốc lao tới.

– Mục sư thúc?

Dương Phàm nhìn chằm chằm Dược sư trung niên mặc đồ màu xanh này, nhìn qua đã biết thân phận của hắn.

– Kẻ đầu sỏ giết chết Liễu Mộng Yên cũng không phải là Liệt Vô Huyễn.

Mục sư thúc hô lớn khiến Dương Phàm dừng tay.

– Không phải hắn?

Dương Phàm kinh ngạc.

Liệt Vô Huyễn lại cười khổ cũng không lên tiếng. Bỗng nhiên. Dương Phàm nhớ tới một đoạn trong lá thư mà cha Dương Phàm lưu lại.

“Thủ phạm chân chính giết chết mẹ con có hai người. Một chính là Tam u lão ma. Người còn lại chính là cha của con Dương Thiên ta!”

“Hung thủ chính là Tam u lão ma còn có phụ thân ta?”

– Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Tâm thần Dương Phàm chấn động lạnh lùng quét mắt nhìn hai người trước mặt!

– Để ta nói đi!

Liệt Vô Huyễn thở dài một cái.

– Năm đó. ta cùng với mẹ ngươi đã có hôn ước từ trước. Tuy nhiên sau đó tên Dương Thiên kia lại hoành đao đoạt ái đoạt mất Mộng Yên. Nếu không như thế hắn cũng không thể cùng Mộng Yên sinh ra một đứa con như ngươi. Điều này đối với Liệt mỗ mà nói quả thật là một điều sĩ nhục vô cùng.

Liệt Vô Huyễn nói tới đây, trong hai tròng mắt còn ẩn ẩn lộ ra lửa giận.

– Ngươi từng có hôn ước với mẹ ta?

Dương Phàm chấn động, ánh mắt nhìn sang Mục sư thúc!

Mục sư thúc khẽ gật đầu thở dài một hơi nói:

– Đấy vốn là ước định ngầm giữa Dược Tiên cốc và Ma Dương Tông ngoại nhân không ai biết. Ngay cả ta trước đây cũng không biết chuyện này.

Dương Phàm có thể mơ hồ cảm nhận được vị Mục sư thúc này dường như có chút tình cảm đặc biệt với mẹ mình. Tính theo bối phận thì Mục sư thúc này chính là nhân vật cùng thế hệ với Ngọc cốc chủ. Liễu Mộng Yên là đệ tử thân truyền thứ nhất của Ngọc cốc chủ. Giữa Liễu Mộng Yên và Mục sư thúc có quan hệ tiểu sư diệt và sư thúc.

– Vân Vũ Tịch chính là đệ tử thân truyền thứ hai của Ngọc cốc chủ là sư muội của Liễu Mộng Yên từ bối phận thì coi như là sư cô của Dương Phàm.

– Khi biết được Dương Thiên và Mộng Yên kết hợp, sinh được một đứa con thì Liệt mỗ liền tìm hắn tiến hành sinh tử chiến!

Liệt Vô Huyễn nói tiếp.

Dương Phàm vẫn kiềm chế lắng nghe. Người con của Liễu Mộng Yên và Dương Thiên chính là hắn. Cho tới lúc này, những hành động của Liệt Vô Huyễn cũng rất hợp tình hợp lý. Nữ nhân mình yêu thương đã có hôn ước lại bị người hoành đao đoạt ái, thậm chí còn sinh ra một người con thì đối với bất cứ ai cũng không thể dễ dàng tha thứ được!

– Cuộc chiến đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Thanh âm Dương Phàm có chút trầm thấp; ánh mắt nhìn thẳng vào Liệt Vô Huyễn.

– Vốn dĩ Liệt mỗ cũng chỉ muốn đánh một trận công bằng với Dương Thiên mà thôi. Thực lực của ta và hắn cũng sàn sàn như nhau rất khó phân thắng bại. Nhưng ta tuyệt đối chưa từng ngờ được sư phụ lại trước động tay động chân trên người ta, ở thời khắc mấu chốt thi triển Phụ Thân Thuật, khoảnh khắc đã đưa thực lực ta gia tăng lên Kim Đan đỉnhTa bị sư phụ khống chế, đánh cho Dương Thiên chạy trối chết. Nhưng ngoài dự liệu là ở thời khắc mấu chốt thì Liễu Mộng Yên lại ngốc nghếch dùng thân thể nàng đón một đao trí mạng đồng thời cũng xua tan Phụ Thân Thuật trên người ta

Thần sắc trên mặt Liệt Vô Huyễn rất phức tạp. Có phẫn nộ, hổ thẹn, tự tráchHô hấp của hắn cũng trở nên dồn dập cả người vô cùng xúc động.

– Nói như thế thì kẻ đầu sỏ chính là Tam u lão ma! Hắn động tay động chân trên người ngươi, ở thời khắc mẫu chốt thi triển Phụ Thân Thuật, khống chế thân thể ngươi giết chết mẹ ta?

Dương Phàm hờ hững hỏi lại.

– Đúng thế cho nên chính là tự tay ta đã giết chết mẹ ngươi! Điều này là sự thật!

Vẻ mặt của Liệt Vô Huyễn rất kích động, gần như gào lên.

– Ta hiểu rồi

Dương Phàm hít sâu một hơi:

– Tất cả đã phân rõ trắng đen rồi!

Hắn lại thể hội câu nói trong bức thư kia:

“về phần thủ phạm chân chính giết chết mẹ con có hai người. Một là Tam u lão ma. Người còn lại chính là cha của con. Dương Thiên ta!”

Vì sao Dương Thiên lại nói rằng bản thân hắn lại là một trong hai thủ phạm giết chết Liễu Mộng Yên?

Bởi vì Liễu Mộng Yên thay hắn chết! Dưới sự hổ thẹn và áy náy nên hắn mới nói ra lời này.

– Dương Dược sư. giờ ngươi đã biết rõ mọi chuyện rồi, muốn giết cứ giết! Bất kể ngươi xử lý thế nào thì Liệt mỗ cũng không phản kháng!

Liệt Vô Huyễn châm biếm nói.

– Thạch hóa!

Dương Phàm thốt lên hai chữ. Tinh quang màu vàng đất loe lên trong mắt từ dưới đại địa truyền tới một cỗ dao động nguy hiểm không thể giải thíchThoáng chốc. thân thể Liệt Vô Huyễn đã trở nên cứng nhắc sau một cái hô hấp thì hóa thành một pho tượng bằng đá. Lúc này đây hắn cũng chưa từng phản kháng.

Thạch hóa!

Khuôn mặt Mục sư thúc biến sắc. Thần thông này vô cùng giống với thần thông bản mạng của hộ sơn linh thú Tam Mục Thông Linh Mãng của Dược Tiên cốc.

– Mục sư thúc. hiện còn có một điểm đáng ngờ cuối cùng.

Dương Phàm thạch hóa Liệt Vô Huyễn rồi đưa mắt nhìn sang Mục sư thúc nói.

– Còn có gì đáng ngờ?

– Vì sao Liệt Vô Huyễn lại có thể có hôn ước với mẹ ta? Dược Tiên cốc luôn là một đại phái lánh đời sao lại có tới việc liên hôn mang tính lợi ích này?

Lệ quang trong mắt Dương Phàm lóe lên lặng lẽ sinh ra một cỗ áp bách.

– Cái nàyta cũng không rõ lắm!

Mục sư thúc lắc đầu:

– Bởi vì đây chính là quyết định của tổ sư Dược Vương!

– Dược Vương?

Trong mắt Dương Phàm không ngừng lóe lên tinh quang.

Hưu

Đúng lúc này một nữ nhân có dáng người cao sang. mặc một bộ váy dài màu xanh bay lại

– Ngọc Cốc chủ!

Dương Phàm đột nhiên liếc sang nhìn.

– Dương Dược sư!

Ngọc Cốc chủ cười khổ một tiếng.

– Ngươi rốt cuộc đã trở lại, sư phụ quả nhiên không nói sai ngươi nhất định sẽ có thể tấn chức Nguyên Anh bậc cao!

Ba mươi năm trước, nàng lấy thái độ kẻ cả nhìn xuống, không thèm kết giao với một gã tu sĩ bậc thấp như Dương Phàm. Nhưng mà hôm nay, dưới con mắt lạnh lùng vô tình của Dương Phàm. trong lòng Ngọc Cốc chủ cũng thấy không yên. Trước sau đã khác thân phận và địa vị của hai người đã hoán đổi cho nhau. Dương Phàm nếu thật sự gây bất lợi cho Ngọc cốc chủ thì đối phương căn bản không có chút sức phản kháng nào.

– Dương đại ca. không được vô lễ với sư phụ!

Đúng lúc này từ xa xa lại truyền tới thanh âm lo lắng của Vân Vũ Tịch. Dương Phàm hơi ngạc nhiên, thần sắc thong dong chờ Vân Vũ Tịch đi tới.

– Vũ Tịch. chung quy ngươi cũng đi ra rồi!

Ngọc Cốc chủ cũng khẽ thở dài một cái. Thần sắc Dương Phàm khôi phục bình thường, thản nhiên liếc nhìn Ngọc cốc chủ như cười như không nói:

– Xin hỏi Ngọc Cốc chủ. ta nên gọi bà là sư tổ hay sư mẫu?

Lời này vừa ra mấy người nơi này đều ngẩn cả người. Ngọc Cốc chủ dở khóc dở cười:

– Tùy ngươi đi. Nếu đều không thích hợp thì kêu ta một tiếng Ngọc cốc chủ hoặc Ngọc đạo hữu là được!

Dương Phàm thu hồi vẻ tươi cười lạnh nhạt nói:

– Giờ Dương mỗ có một yêu cầu!

Ngọc Cốc chủ đáp:

– Mời nói.

– Ta muốn kiểm tra thi thể của Dược Vương tiền bối.

Dương Phàm nói với giọng điệu không thể cự tuyệt


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.