Dương Phàm bước vào Hắc Thạch Bảo cảm giác được cỗ yêu khí áp lực hùng hậu. Đại bản doanh yêu tộc đối với bậc cao bình thường, đúng là đầm rồng hang hổ, ở sâu trong nội tâm Dương Phàm cũng có một tia khẩn trương, tuy nhiên khi hai chân hắn dẫm lên mặt hắc thạch cứng rắn dưới đất hồn căn phía dưới Sinh Mệnh Lục Chủng liền dung nhập đại địa dưới chân. Đến khi toàn khối đại địa dưới chân giống như đã trở thành một bộ phân thân thể hắn
Bỗng nhiên, một cỗ nắm giữ tuyệt đối cùng lòng tin tất thắng, khiến Dương Phàm hai mắt lóe ra tinh quang, toàn thân ổn trọng như núi, tạo ra cảm giác kiên cố như bàn thạch. MỸ phụ Kim Đan đỉnh dẫn đường phía trước, trong lòng không hiểu run lên cảm giác một cỗ áp lực bất an. Thậm chí nàng chân đạp trên mặt đất lại có một ảo giác đạp giữa vực sâu hư không vạn trượng. Dọc theo đường đi, Dương Phàm không nói một lời cũng không hỏi lai lịch mỹ phụ này. Trong lòng mỹ phụ nhấc lên sóng to gió lớn:
“Lão quái Nguyên Anh thần bí trước mắt này, gây cho ta áp lực không kém gì bảo chủ đại nhân.”
Một lát sau. Một tòa đại điện tử tinh hùng vĩ trong Hắc Thạch Bảo. Phòng ốc yêu tộc cư trú cao lớn vượt xa kiến trúc thế giới nhân loại, nơi này cũng không ngoại lệ.
– Phiền tiền bối xin mời, đại nhân đang chờ ở bên trong.
Mỹ phụ khom người, mời Dương Phàm tiến vào đại điện. Dương Phàm thần sắc lạnh nhạt tiến vào đại điện tử tinh. Chớp mắt bước vào đại điện một cỗ uy áp cường đại như núi cao ập tới phảng phất như nhìn một thân ảnh nhỏ bé từ trên chín tầng mây. Nếu đổi thành bậc cao bình thường, chỉ sợ đã sớm vỡ tan rồi Dương Phàm vẻ mặt thản nhiên, vững như thái sơn. không chút ảnh hưởng đi vào trong. Trung tâm đại điện cạnh chiếc bàn tròn một nam tử mắt ưng sau lưng có hai cánh đang ngồi, trong ánh mắt bắn ra khí tức làm cho người ta tâm thần kinh sợ.
– Lão hủ Phiền Dương, ra mắt Dực bảo chủ.
Dương Phàm hơi hành lễ. Hai cánh sau lưng nam tử mắt ưng khẽ vung lên một cái nhàn nhạt nói:
– Phiền đạo hữu mời ngồi ngài cũng không phải tu sĩ nhân loại đầu tiên tới Hắc Thạch Bảo giao dịch với ta.
Hiển nhiên hắn đối với Dương Phàm giao dịch cũng không cảm thấy kỳ quái.
– Xin hỏi đạo hữu muốn trao đổi thứ gì?
Dực Vân ngồi bất động, ánh mắt tiếp tục nhìn vào Dương Phàm.
– Tinh vẫn Thạch.
Dương Phàm khẽ nói ra mấy chữ. Trong ánh mắt ưng Dực Vân chợt lóe lệ mang trong phòng sinh ra một cỗ áp bách. Dương Phàm đã cảm ứng được cảnh giới tu vi đối phương, hẳn là yêu tu Hóa Hình trung kỳ, thực lực phải mạnh hơn Tam Đầu Ma Khuyển trước đó thậm chí có thể sánh vai với bọn người Linh Nguyệt, Ma Ảnh thần bí. Nhưng uy hiếp đến từ người này, lại vượt xa hơn bọn họ. Thân là con của Thiên Dực Vương, thực lực của hắn đương nhiên phải vượt xa cùng cấp.
– Ngài lấy thứ gì để đổi?
Dực Vân nhẹ nhàng chà tay bộ dáng lười biếng, một thân khí thế đột nhiên biến mất.
– Âm Dương Thảo, thượng phẩm Viêm Tinh Thạch, Thiên Thủy Mặc Liên, lợi khí công kích đỉnh cấp, Tử Cức Đằng Xà, Tam Sinh Tuệ Thủy
Dương Phàm một hơi báo ra mười dạng tài liệu bảo vật Trong mắt Dực Vân chợt lóe tinh quang, khẽ động dung hiển nhiên rất dị động.
– Đương nhiên, còn phải xem phân lượng Tinh vẫn Thạch trong tay đạo hữu.
Dương Phàm cười khẽ.
– Phiền đạo hữu sẽ không sợ ta không tuân thủ quy tắc giao dịch lưu ngươi lại
Dực Vân giống như tùy ý nói nhưng sát khí trên người cũng chợt lóe lướt qua. Đồng thời hắn âm thầm quan sát thần sắc đối phương. Chỉ tiếc, Dương Phàm biểu hiện làm cho hắn thất vọng. vẫn trầm ổn trấn định như trước.
– Lão hủ dám vào quý địa tự nhiên có nắm chắc toàn thân trở ra.
Dương Phàm làm ra vẻ lão thành nói.
– Đây là Tinh vẫn Thạch trong tay ta.
Dực Vân lấy ra một hòn đá thần bí cỡ nắm tay, đỏ hồng để cho Dương Phàm xác nhận. Dương Phàm nhẹ nhàng xoa qua cảm quan nháy mắt dung nhập vào, gật đầu:
– Đúng rồi
Hai người thương nghị một lát cuối cùng Dương Phàm dùng một gốc Thiên Thủy Mặc Liên, hai khối thượng phẩm Viêm Tinh Thạch, cùng với một bình nhỏ Tam Sinh Tuệ Thủy, đổi lấy khối Tinh vẫn Thạch này. Giao dịch hoàn tất Dực Vân ý còn chưa hết. hỏi:
– Không biết đạo hữu có còn cần gì?
– Không Minh Thạch.
Dương Phàm hời hợt nói.
– Không có, chỗ Thiên Dực Vương cha ta có thể có, khôngbiết
Dực Vân ánh mắt lóe lên.
– Xin lỗi, lão hủ sẽ không giao dịch với cường giả thực lực vượt xa phạm vi ta có thể ứng phó.
Dương Phàm đứng dậy cáo từ. Dực Vân theo dõi hắn thần sắc bất định cuối cùng vẫn phân phó mỹ phụ trước đó tiễn hắn rời đi. Sau khi Dương Phàm rời xa mấy trăm trượng, trong đại điện hư không hiện ra một bóng đen như quỷ mị toàn thân giống như bao phủ trong bóng tối nói:
– Đại nhân vì sao không động thủ.
– Không nắm chắc.
Dực Vân vẻ mặt ngưng trọng nói.
– Chẳng qua là một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ.
Bóng người kia khẽ khinh thị nói.
– Người này ngồi ở đó cho ta một cảm giác toàn thân không kẻ hở. Huống hồ, bộ tộc Thiên Dực Hấp Huyết Bức chúng ta chưa bao giờ cảm nhận sai.
Dực Vân nhàn nhạt nói, ở một mặt khác mỹ phụ đưa Dương Phàm đến cửa thành bảo âm thầm thần thức truyền âm nói:
“Tiền bổi quả nhiên thần thông quảng đại, tu sĩ nhân loại có thể sống đi ra từ Hắc Thạch Bảo cũng không nhiều.”
Dương Phàm cười cười nhấc người bay đi. Nửa tháng sau hắn bay khỏi lãnh hải Thiên Dực Vương, lại nhiều lần xuyên qua các hải vực gần đó. Chín mươi chín phần trăm hải vực cùng hòn đảo trong Thiên cầm Nội Hải đều bị yêu tộc thống lĩnh. Dương Phàm phát hiện những người nắm giữ hải vực này, nếu như là cường giả cấp bậc như bảy đại Yêu Tôn như vậy trong hải vực gần như không có hòn đảo cùng nơi tụ tập thuộc về nhân loại. Thế nhưng, nếu người nắm giữ hải vực chỉ là yêu tu Hóa Hình trung kỳ, sơ kỳ bình thường, vậy trong phạm vi thế lực sẽ có một số ít nơi nhân loại tụ tập. Có người nói đại tu sĩ Nguyên Anh nhân loại có thể chiếm lĩnh một hòn đảo về mình ở bất cứ khu vực nào. Tuy nhiên, mặc dù nội hải rộng lớn như vậy, con số Nguyên Anh đại tu sĩ lại đã ít còn thiếu. Coi như là mười hai đại chí cường giả nội hải cũng chỉ là người xuất sắc nhất trong cấp bậc Nguyên Anh đại tu sĩ.
Nhoáng cái hơn nửa năm trôi qua. Dương Phàm đã chạy hết một lần trong mấy thế lực gần hải vực Thiên Dực Vương. Rốt cuộc vào một ngày, hắn từ trong tay một cường giả Nguyên Anh ma đạo giao dịch được Không Minh Thạch. Giá trị Không Minh Thạch, còn phải cao gấp đôi khối Tinh vẫn Thạch trước đó. Dương Phàm cũng là dưới tình huống trả giá đắt mới giao dịch được khối Không Minh Thạch này. Một tháng sau Dương Phàm thu thập đủ các tài liệu xây dựng truyền tống trận còn lại, trở về Tam Linh Sơn.
Trong động phủ u tĩnh tao nhã.
– Tốc độ đại ca thật nhanh, không tới một năm liền tìm được các tài liệu khó gặp này.
Đặng Thi Dao cảm thấy bất ngờ kiều nhan lộ ra vài phần vui mừng.
– Ta đã nói rồi trong một năm chắc chắn tìm đủ các tài liệu, nói được thì làm được.
Dương Phàm cười nói:
– Tuy nhiên Tinh vẫn Thạch cùng Không Minh Thạch kia thật làm ta mất một ít thời gian.
– Tinh vẫn Thạch cùng Không minh THạch là tài liệu mấu chốt xây dựng thượng cổ truyền tống trận.
Đặng Thi Dao cười dài nói:
– Đại ca cho ta thời gian nửa năm. Thi Dao sẽ giúp huynh xây dựng xong truyền tống trận.
– Vậy huynh chờ đợi tin lành, nếu có gì khó khăn có thể dùng Truyền Tấn Phù liên hệ.
Dương Phàm đưa cho Đặng Thi Dao một tấm Truyền Tấn Phù trị giá hai vạn linh thạch, đây là hắn ở phường thị tu tiên cố ý mua lại còn không chỉ mua một tấm. Vì thứ này, ở Bắc Tần gần như không hề nghe nói qua. Hai người đánh lên ấn ký khí tức trên Truyền Tấn Phù của nhau lấy pháp thuật thúc đẩy sinh ra liên hệ. Sau đó Dương Phàm tạm cư ở Tam Linh Sơn nộp lên một ít linh thạch, qua ngày an ổn Thừa cơ hội này, hắn bắt đầu củng cố tu vi, Từ khi bước vào Diễn Căn Kỳ, hắn không có thời gian củng cố hiện giờ vừa lúc có cơ hội
“Chờ sau khi quay về Bắc Tần ta nên chuẩn bị một ít hậu lễ cho bằng hữu, lão sư, các thân nhân.”
Hai tháng sau Dương Phàm dứt khoát bắt đầu luyện đan, thậm chí thử luyện khí. Thạch Thiên Hàn lại ở trong Tiên Hồng Không Gian phụ trách dùng độc dịch ngâm từng nhóm độc hạt. Thiên Hành Chu một mực dưới tay chín thủ hạ Kim Đan Kỳ thay phiên rèn luyện, lúc này độ cứng phẩm chất đã không kém gì chiến hạm cấp bậc Một trăm lẻ tám thần chu. Lại qua mấy tháng. Đặng Thi Dao dùng Truyền Tấn Phù thông báo Dương Phàm:
– Đại ca. truyền tống trận đã xây dựng xong rồi
– Xâv dựng xong rồi
Dương Phàm hưng phấn vô cùng giọng nói cũng có chút run run. Hắn một lần nữa tiềm ẩn vào trong động phủ Đặng Thi Dao vừa lúc thấy được truyền tống trận đã xây dựng xong ở tầng hầm ngầm bí mật trong động phủ. Truyền tống trận này thoạt nhìn trải rộng xung quanh, bình thường không khác gì, trận đồ đường nét bên trên lại phức tạp vô cùng. Đồng thời. xung quanh truyền tổng trận có chín chiếc máng lõm.
– Thi Dao đã kiểm tra so sánh nhiều lần xác định không có gì khác biệt. Đại ca chỉ cần khảm chín khối thượng phẩm linh thạch, là có thể trở về Bắc Tần.
Đặng Thi Dao lại cười nói.
– Nhưng mà truyền tống trận Thi Dao xây dựng hiệu suất lợi dụng năng lượng kém hơn cổ truyền tống trận. Bởi vì trong quá trình xây dựng đã cố gắng đơn giản hóa nếu không thì phải cần số lượng tài liệu nhiều hơn vài lần.
– Cho nên truyền tống trận này một lần chỉ có thể truyền tống một người.
Đặng Thi Dao giải thích.
– Thi Dao đây là chín khối thượng phẩm linh thạch.
Dương Phàm đưa cho Đặng Thi Dao chín khối thượng phẩm linh thạch. Đặng Thi Dao cũng không cự tuyệt, cười nói:
– Đại ca đi trước. Thi Dao xử lý một chút việc sẽ đi sau.
– Thật sao?
Dương Phàm thâm ý liếc nhìn nàng.
– Một lời đã định.
Đặng Thi Dao cũng nhìn lại hắn.
– Huynh đi trước xem ngày mai trở lại.
Dương Phàm trầm ngâm một lát, cùng ngày bay tới hải vực gần đó lặn vào trong biển sâu. Xác định bốn bề vắng lặng hắn thi triển Huyễn Thiên Hóa Hư Thuật, che lấp khí tức sau đó dung nhập vào trong tầng đất bùn biển sâu. Cuối cùng hắn đặt một con khôi lỗi bậc cao chôn vào sâu trong bùn đất biển sâu.
– Như vậy hẳn là được rồi, vạn vật thế gian đều nằm dưới Tiên Hồng Không Gian chiếu rọi
Dương Phàm thì thào phục hồi tầng đất bùn như cũ sau đó trở về Tam Linh Sơn. Ngày hôm sau. Dương Phàm đi tới động phủ Đặng Thi Dao.
– Đại ca chuẩn bị đi rồi?
Đặng Thi Dao hỏi thần sắc có chút mất tự nhiên, giao Truyền Tin Phù cho Dương Phàm:
– Thi Dao nhất thời có thể không quay về Bắc Tần được, ít nhất cũng phải một hai năm. Truyền Tin Phù này xin giao cho sư tôn muội.
– Được.
Dương Phàm thu hồi Truyền Tin Phù liếc nhìn nàng như có chút suy nghĩ. Khẽ thở dài một hơi. Dương Phàm mới khảm chín khối thượng phẩm linh thạch lên truyền tống trận rồi bước vào trận pháp.
Đông
Một quầng sáng trắng huyễn lệ bao phủ Dương Phàm lưu lại một đạo tàn ảnh. Trong nội hải không còn khí tức của hắn.
Răng rắc!
Ngay chớp mắt Dương Phàm rời đi. Đặng Thi Dao vung bàn tay ngọc một vòng xoáy xanh phá hủy truyền tống trận.
– Xin lỗi. Dương đại ca. Thi Dao không thể liên lụy huynh, bằng không chờ Thái Thượng Vong Tình Quyết đại thành
Đặng Thi Dao ngậm lệ hủy diệt truyền tống trận, giọt lệ trên má hóa thành hơi nước. Nàng cũng không biết, mặc dù Dương Phàm rời khỏi nội hải nhưng trước đó đã lưu lại chuẩn bị.