Tiên Hồng Lộ

Chương 40: Lam thủy cự nhân!



– Mặc cho số phận!

Viên lão cực kỳ bình tĩnh. trong giọng nói cũng lộ ra chút bất đắc dĩ và mênh mang. Mặc cho số phận!

Chúng tu sĩ nơi nàv ồ lên. vẻ mặt không cam lòng và hầm hầm. đều tế ra pháp khí của mình. chuẩn bị liều mạng một phen!

Thân là người tu tiên. bọn họ đều không phải là người lương thiện. Sợ rằng chỉ còn một hơi cuối cùng cũng sẽ không khuất phục.

– Xung quanh chúng ta đã có mấy trăm con yêu thú. đại bộ phận đều là yêu thú bậc một. Trừ số đó ra. còn có mấy chục con yêu thú bậc hai. Còn có thể có yêu thú cấp bậc cao hơn nữa hay không thi ta cũng khó có thể dò xét được!

Viên lão nhìn những tu sĩ đang dâng trào chiến ý, thản nhiên nói.

Yêu thú cũng chia làm chín cấp bậc. tương ứng với chính đại cảnh giới của người tu tiên. Thực lực của yêu thú cấp một tương đương với tu sĩ Luyện Khí kỳ; yêu thú cấp hai tương đương với tu sĩ Ngưng Thần Kỳ.

Xung quanh Thiên Hành Chu không ngờ có tới mấy trăm con yêu thú. ngay cả yêu thú cấp hai cũng có mấy chục con.

Giờ phút nàv. mọi người lại ở ngay trên Thanh Giang hà. không kể là thực lực. số lượng, hay là về mặt địa lợi thì cùng không có điểm nào có thể sánh bằng. Chúng tu sĩ lập tức im lặng. Nhưng có người nghĩa khí nghiêm nghị nói:

– Chẳng lẽ chúng ta sẽ ở nơi này ngồi chờ chết sao?

– Đúng thế! Cho dù chết chúng ta vẫn phải liều mạng!

– Chúng ta liều mạng có lẽ còn có cơ hội tạo ra một đường chạy trốn!

Có hai tu sĩ nóng nảy gần như sắp thi triển phép thuật động thủ!

– Dừng tay!

Viên lão đạo hét lớn một tiếng. Một cỗ linh áp đột nhiên buông xuống trên người hai gã tu sĩ kia. Những tu sĩ xung quanh cũng đều có cảm giác hít thở không thông. Viên lão đại này hiển nhiên có tu vi ngoài Luyện Khí kỳ. Hai tên Luyện Khí kỳ kia đứng sững sờ tại chỗ. trên trán đổ cả mồ hôi lạnh. không dám động đậy chút nào nữa. Thoáng chốc. toàn trường lâm vào một mảnh tịch mịch.

Ánh mắt mọi người đểu tập trung về trên người Viên lão. ở nơi này hắn là người có tu vi cao nhất. cũng là người từng trải nhất. mọi người đều chờ hắn quyết định. không dám làm càn.

– Với số lượng và thực lực của đám yêu thú này nếu thực sự muốn tiêu diệt chúng ta thì cũng chỉ mất chút thời gian mà thôi

Viên lão thản nhiên nói. khóe miệng mang theo vài tia cười lạnh.

– Các ngươi xem. những yêu thú này đã bao vây xung quanh Thiên Hành Chu. lại không hề có chút địch ý nào cả!

Viên lão đại nói tiếp.

Mọi người ngưng thần nhìn kỹ. nhận ra rằng quả đúng như thế! số lượng của đám yêu thú này đang không ngừng nhiều thêm nhưng cùng không có ý công kích Thiên Hành Chu!

– Gần trăm năm trở lại đây, yêu thú và nhân loại ở Thanh Giang hà này vẫn sống yên ổn với nhau. gần như không phát sinh chuvện yêu thú tập kích thuyền bè của nhân loại. Hơn nữa. ngàn năm qua ở Ngư Dương Quốc. người tu tiên vẫn áp chế thế lực của Yêu tộc. cục diện này chưa từng bị phá vỡ. Mặc dù có đôi lúc phát sinh chiến đấu nhưng cùng là hiện tượng riêng lẻ mà thôi. Yêu thú tụ tập với quy mô lớn nhu thế này đích xác có chút không bình thường?

– Ta đoán những yêu thú này chưa chắc đã tới để tập kích chúng ta. Có lẽ còn có nguyên nhân nào đó mà không ai biết!

Viên lão phân tích rành mạch nói.

Mọi người nghe xong đều cảm thấy cực kỳ có lý. Thế lực Yêu tộc sẽ không đối với đám tu sĩ bậc thấp bé nhỏ này xuống tay!

Nếu như quả thực muốn động thủ thì cả Thiên Hành Chu và mọi người trên đó đã sớm bị đám yêu thú này đánh thành mảnh nhỏ!

Rầm rầm!

Số lượng yêu thú không ngừng tăng lên. chỉ chốc lát đã vượt qua con số một ngàn!

Trong đó con hơn trăm con yêu thú cấp hai. Điều này có nghĩa là có hơn trăm cường giả tương đương Ngưng Thần kỳ đang ở nơi này!

Phóng mắt nhìn ra phiến thủy vực này, trừ bỏ đám tôm cá bình thường thì tất cả đều là yêu thú. Yêu khí bàng bạc do đám yêu thú này tản ra đủ để tất cả mọi người trên Thiên Hành Chu mất đi dũng khí chiến đấu!

Nếu những yêu thú này không có ý định động thủ thi chúng ta cứ chạy đi như thường lệ.

Có người đề nghị.

– Ai. cách này có lẽ được!

Viên lão gật gật đầu. tế xuất ra lệnh bài hình kiếm, thao túng Thiên Hành Chu chậm rãi đi tới.

Trên thực tế. quanh thân Thiên Hành Chu có mười mấy trận pháp lớn nhỏ. cũng được khảm không ít linh thạch. Lệnh bài trong tay Viên lão chính là chìa khóa then chốt để phát động pháp khí đặc biệt này.

Khi vừa bắt đầu thì Thiên Hành Chu cùng chậm rãi chạy đi. Đại quân yêu thú cũng lập tức đi theo khiến nước sông cuộn lên mãnh liệt, kinh đào hãi lãng.

A!

Tình cảnh thế này khiến mọi người biến sắc.

Nhưng những yêu thú này vẫn chỉ vờn quanh bốn phía mà không có chút địch ý nào cả.

Hô!

Ngoại trừ Dương Phàm đang dung nhập vào ý cảnh đặc biệt kia. mọi người còn lại đều thở phào một hơi nhẹ nhỏm.

– May mà những yêu thú nàv cũng không có địch ý.

– Nhưng vì sao bọn chúng cứ theo chúng ta?

Chúng tu sĩ trên boong thuyền vẫn lo lắng không yên, trong lòng càng có thêm một số nghi vấn.

Thiên Hành Chu chậm rãi tăng tốc. chỉ chốc lát đã di chuyển như bình thường.

– Chỉ mong đêm nay có thể bình an vô sự!

Hai tay Lý Nguvệt Sương khép vào nhau. nhắm mắt thầm cầu nguyện!

– Sự tình có lẽ không đơn giản như thế! Những yêu thú này đi theo chúng ta nhưng lại không động thủ hẳn là có mục đích gì đó! Yêu vương trong Thanh Giang hà là nhân vật truyền thuyết, đã sống tới mấy ngàn năm. Hết thảy điều này có thể là đều do hắn điểu khiển!

Viên lão khè cau mày. thì thào nói nhỏ.

Lý Nguyệt Sương mở hai mắt ra, đảo qua toàn bộ Thiên Hành Chu. ánh mắt dừng lại trên người Dương Phàm đang đứng bên cạnh mép thuyền.

Nàng biến sắc. Bên ngoài có nhiều yêu thú như thế. Dương Phàm lại đứng ở mép thuyền chẳng phải là cực kỳ nguy hiểm sao!

Mà sự tồn tại của Dương Phàm như là tự nhiên, trở trành một bộ phận của không khí Mặc dù hắn đứng ở mép thuyền nhưng vẫn không khiến người ta có chút bất ngờ nào cả.

Chỉ là Lý Nguyệt Sương đối với hắn có chút tình cảm trong lòng nên mới có phản ứng như thế!

Khi nàng chuẩn bị tiến lên để kéo Dương Phàm vào thì dị biến lại đột nhiên phát sinh.

Ầm!

Phía trước Thiên Hành Chu đột nhiên nổi lên sóng lớn tới vài chục trượng, mãnh liệt mênh mông, khí thế to lớn. Giờ khắc này. dường như nước sông của cả Thanh Giang hà đều bị cuốn lên. những dãy núi xung quanh cùng hiện lên sự bất ổn.

Thiên Hành Chu đột nhiên dừng lại. bị cơn sóng động trời kia cản lại. Chợt một cồ uy áp như ẩn như hiện. buông xuống phiến thủy vực này. Trong nhất thời. trong phạm vi trăm dặm đều bị bắn vào một màn áp lực vô hình. Mặc kệ là những yêu thú. hay vẫn là người trên Thiên Hành Chu. đều bị áp lực khó có thể hô hấp được.

Viên lão có tu vi cao nhất. khuôn mặt già nua đỏ bừng lên. Bùm một tiếng, hắn quỳ nửa gối xuống boong thuỵền. khóe miệng tràn ra một vết máu. Tu vi của hắn cao nhất. cũng chịu áp lực lớn nhất lập tức tâm thần cũng bị hao tổn. Những tu sĩ còn lại cũng điên đảo. cả đám đều chống đỡ khổ cực. đại bộ phận đều quì gối xuống, không thể cử động được. Nhưng chỉ có một người là ngoại lệ. Hắn chính là Dương Phàm. chỉ có tu vi Luyện Khí sơ kỳ. Chỉ là tất cả mọi người đều đang chống chịu áp lực khủng bố kia. không thể phân ra chút tâm thân nào nữa. Dương Phàm lẳng lặng đứng ở bên cạnh mép thuvền. Tất cả dòng chảv sinh mệnh trong phạm vi trăm dặm đểu hiện rõ trong óc hắn. Đám sương sinh mệnh trong cơ thể hắn tự nhiên cũng thông suốt với thiên địa. cùng với những dòng chảy sinh mệnh ở ngoại giới hình thành một

“cây cầu”

nối liền nhau. Giờ khắc này hắn có thể nghe được hỉ nộ ái ố của tất cả các sinh mệnh trong dòng sông. Đương nhiên Dương Phàm cũng muốn cùng với những sinh mệnh trên boong thuvền cộng minh nhưng lại phát hiện những dòng chảy sinh mệnh này mang theo dao động tâm tình cực kỳ phức tạp. rất khó khăn. Cho nên hắn dứt khoát từ bỏ những dòng chảy sinh mệnh trên bong tàu mà hướng về phía vô số sinh mệnh trong lòng sông để truyền đi khí tức thân thiện và an hòa của mình. Nhưng hắn cùng không hề ngờ rằng cỗ khí tức tự nhiên và thân thiện trên người hắn lại dẫn tới sự theo đuổi và thân thiện của vô số sinh mệnh cường đại.

Ầm!

Ngav lúc này, một cỗ uy áp kinh khủng xâm nhập vào trong các giác quan của Dương Phàm.

Cây cầu mà Dương Phàm tạo ra nối liền sinh mệnh Dương Phàm với các dòng chảy sinh mệnh khác lập tức bị đánh gãy, hắn cũng lập tức rời khỏi ý cảnh vô thượng Thiên nhân hợp nhất!

Ầm ầm!

Tất cả yêu thú xung quanh Thiên Hành Chu đều rời đi. dưới uy áp của vương giả này đều lựa chọn chạy trốn.

Chỉ qua mấy cái hô hấp. mấy ngàn yêu thú và vô số cá tôm đều trốn tiệt. không chút bóng dáng nào nữa.

Ngay sau đó. một cỗ sóng lớn ngập trời dâng lên. từ trong lòng sông dâng lên hình thành một cự nhân màu lam mơ hồ.

Uy áp kinh nhân từ trên cự nhân màu lam này phát ra khiến thiên địa cũng phải biến sắc.

– Ha ha haTrong thiên địa lại có ngoại tộc như thếNgày sau khi Vấn Đỉnh mời đến Hà Uyên Đình ta làm khách!

Cự nhân màu lam này là do nước hình thành, lại mở miệng lên tiếng, quả là không thể tưởng tượng nổi


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.