Toàn bộ đại sãnh lâm vào một mảnh yên tĩnh. không khí cùng có chút quái dị. Dương Phàm mừng thầm nói:
“Có trò hay để coi rồi! ừm. tốt nhất là đánh nhau cho tàn phế. cũng là cơ hội cho ta cứu sống hắn!”
– Hừm. Tên khốn nạn nào dám tới địa bàn của Thiên Hành Chu ta gây sự?
Một thanh âm của nữ tử truyền tới. giọng điệu lạnh như băng làm người ta tâm cùng phát lạnh. Thanh âm vừa dứt. một nữ nhân mặc áo trắng phiêu nhiên đi tới. tuồi chừng hai mươi bốn hai mươi lăm. bộ dáng xinh đẹp tuyệt trần. vẻ mặt tràn đẩy hàn lãnh. Nàng nhìn qua giống như một băng sơn mỹ nhân. làm cho người ta không khỏi ghé mắt nhìn lại.
– Băng Bách Hợp Lý Nguyệt Sương!
Những kẻ lão luyện trong đại sãnh liếc mắt đã lập tức nhận ra thân phận của nữ nhân này.
– Lý Nguvệt Sương này là lão ngũ ở Thiên Hành Chu. bộ dáng cũng luôn như bây giờ. vĩnh viễn
lạnh như băng. lấy ngoại hiệu là Băng Bách Hợp.
Những tu sĩ quen biết nhau to nhỏ nói chuyện.
– ừm. cái tên Băng Bách Hợp ta cũng từng nghe nói qua. chẳng lẽ lần này nàng phụ trách đưa
chúng ta đi Tú Ngọc Các?
Một gã tu sĩ thanh niên khác tò mò nói.
Lão hòa thượng tai to mặt lớn kia thấy Lý Nguyệt Sương hiện thân thì hai mắt sáng ngời. cười phá lên nói:
– Hàng họ được đó! Ra giá đi. cả đêm thì bao nhiêu linh thạch?
Vừa nghe lời ấy, hàn ý trên mặt Lý Nguyệt Sương càng tăng lên. trong mắt ẩn ẩn lộ ra một cỗ sát khí
– Ha ha ha các hạ nguyên lai là sắc giới hòa thượng, gần đây hiển hách khắp Thanh Giang hà đấy ư?
Đúng lúc này, từ trong thính đường lại đi vào một gã đại hán khôi ngô. tuổi chừng bốn mươi. hai mắt sáng ngời hữu thần. Người kia vừa đi vào liền xuất hiện một cỗ khí thế áp bách.
– Lão nhị. tên hòa thượng mặt lợn này để ta giải quyết, ngươi không cần nhúng tay vào!
Lý Nguyệt Sương liếc nhìn sang đại hán khôi ngô kia một cái. lạnh lùng nói.
– Thiên Hành Chu chó má này, bản tăng muốn đi Tú Ngọc Các trước, chẳng lẽ không thể bố trí cho ta một chiếc thuyền để đi trước?
Sắc giới hoa thượng nghiêm nghị nói.
Lý Nguyệt Sương cười lạnh nói:
– Tú Ngọc Các ở nơi hiểm ác tuvệt cảnh. trong dòng nước chảy xiết. Nhất thiết phải cưỡi pháp khí Thiên Hành Chu của chúng ta mới có thể vượt qua tầng tầng cửa ải khó khăn. đi tới được nơi đó. Ngươi nếu không thức thời thì ta sẽ không cho ngươi bước lên Thiên Hành Chu nữa bước!
– Đen đủi!
Sắc giới hòa thượng mắng một câu. liền đi về phía một chiếc bồ đoàn. Hắn tuy tùy tiện nhưng cũng không đến độ ngu ngốc kết địch với mấy người đối phương.
– Đứng lại!
Lý Nguyệt Sương quát lạnh:
– Ngươi cho rằng cứ như thế là xóa bỏ được việc sĩ nhục ta vừa rồi?
– Tiểu cô nương, ngươi muốn sao? Muốn khi dễ bản tăng sao?
Sắc mặt của Sắc giới hòa thượng âm trầm xuống.
– Nếu ngươi hướng về ta và Thiên Hành Chu xin lỗi một tiếng thì bổn cô nương còn có thể tha cho ngươi một mạng. Nếu không, đau khổ da thịt là điều không thể tránh được.
Lý Nguyệt Sương thản nhiên nói.
– Ha ha còn xưng là bổn cô nương? Lão tử duyệt gái vô số, ngươi đã thất trinh, nghĩ rằng bản tăng không nhận ra sao? Không phải bị kẻ nào vụng trộm làm hư thân chăng? Ha ha ha.
”
Sắc giới hòa thượng châm chọc nói.
– Ngươi
Sắc mặt của Lý Nguyệt Sương lập tức xanh mét. gần như mất đi lý trí
– Ha ha chẳng lẽ bị ta nói trúng rồi?
Vẻ mặt Sắc giới hoa thượng dâm đãng nói.
– Muốn chết.
Trong tay Lý Nguyệt Sương liền xuất hiện một thanh phi kiếm lạnh lẽo. mặt ngoài lóng lánh. hơi vận phép lực liền có một tầng sương lạnh bao trùm lấy.
Hưu!
Thanh phi kiếm hàn lạnh mang theo một cỗ băng khí nháy mắt đã lao tới trước mặt sắc giới hòa thượng. Lúc này Sắc giới hòa thượng cũng đã nhận ra nữ nhân này cũng không dễ chọc. Nếu luận về tu vi thì hắn và Lý Nguvệt Sương đều là tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ.
Ầm!
Sắc giới hòa thượng đột nhiên tế xuất ra một chiếc thiền trượng màu vàng. hoành ngang trước người. Lập tức một âm thanh kim loại va chạm nhau vang lên.
– Lão tử sợ đánh nhau ư?
Sắc giới hoa thượng nắm cây thiền trượng, lướt tới một cái đã tới trước người Lý Nguyệt Sương.
– Không ổn!
Lý Nguyệt Sương vội vàng thu hồi phi kiếm hàn lạnh kia. nắm ở trong tay.
Ầm ầm!
Sắc giới hoa thượng liên hoàn đánh ra hai trượng, đem Lý Nguyệt Sương bức lui lại phía sau. hô hấp cũng có chút thở dốc. Hiển nhiên là sắc giới hòa thượng có kinh nghiệm chiến đấu phong phú hơn. phép lực cũng hùng hậu hơn Lý Nguyệt Sương vài phần!
Hô!
Sắc giới hòa thượng thừa thắng xông lên. câv thiền trượng màu vàng trong tay đột nhiên rơi ra tạo nên một cỗ kình phong cường đại. Trên thân thiền trượng còn ẩn ẩn lóe ra một vòng kim mang. Lý Nguyệt Sương chỉ cảm thấy một cỗ kình phong cường đại quét tới. sắc mặt cục kỳ ngưng trọng. Thanh phi kiếm hàn lành chợt run lên khe khẽ. linh quang trên người nàng lóe ra mãnh liệt. một cỗ hàn ý đáng sợ ngưng tụ lại trên phi kiếm. trong lúc vũ động đã xoay tròn hình thành một tầng băng. Một kiếm chém ra. băng hỏa liền phá không bay ra. va chạm với cây thiền trượng đang đánh tới.
Đang!
Hai kiện pháp khí va chạm với nhau. băng hỏa bạo liệt. kình khí cường đại quét ra phạm vi mấy trượng.
Leng keng!
Đinh!
Cây thiền trượng và thanh phi kiếm đều rơi xuống đất. Lý Nguyệt Sương liên tục thở dốc. sắc mặt trắng bệch. phép lực tiêu hao rất nhiều, trên người cùng xuất hiện mấy đạo vết thương. Ngay cả khuôn mặt trắng nõn của nàng cũng xuất hiện một đạo vết thương rất sâu. nhìn rất ghê người.
Trên người sắc giới hòa thượng cũng bao trùm một tầng sương lạnh. Hắn khẽ run lên. thân mình cũng bị thương nhiều chỗ.
– Con mẹ nó!
Sắc giới hòa thượng thở phì phò đi tới. Dựng cây thiền trượng của mình lên. trừng mắt hung tợn nhìn Lý Nguyệt Sương.
– Đạo hữu. chẳng lẽ ngươi còn muốn khiêu chiến với bảy huynh đệ Thiên Hành Chu ta sao? Việc vừa rồi là ngươi sai. ngũ muội cùng không hề có chỗ nào không đúng. Các ngươi đã giao đấu công bằng. chẳng lẽ còn muốn được một bước lại tiến thêm một bước.
Đại hán khôi ngô chặn trước Lý Nguyệt Sương, thanh âm hữu lực. chấn nhiếp tới tận phế phủ. Trên thực tế, Thiên Hành Chu là một liên minh nhỏ do bảy tán tu tạo thành, trong Thanh Giang Hà cũng coi như một một thế lực không nhỏ.
Đi tới Tú Ngọc Các, ngoại trừ các cao nhân có thể ngự kiếm phi hành thì chỉ có thể thông qua thủy lộ. Bảy huynh đệ Thiên Hành Chu nắm giữ một phần ba thủy lộ. cũng gây ra không ít thù hằn. Dưới tình huống bình thường, cũng ít có người tu tiên nào muốn đắc tội với Thiên Hành Chu.
– Coi như bản tăng không may mắn. một thân thương thế!
– Xui xẻo!
Sắc giới hòa thượng cũng không dám tiến tới bức bách. nhìn nhìn Lý Nguyệt Sương. Hai người lạnh lẽo nhìn nhau. địch ý vẫn chưa tan.
– Hai vị đạo hữu. Cần gì phải vì chuvện nhỏ thế mà nóng giận!
Một thanh niên nho nhã bước ra khuyên nhủ.
Những tu sĩ còn lại nhìn về phía thanh niên nho nhã này với ánh mắt quái dị.
”
Người này chẳng lẽ có vấn đề? Tự nhiên lại đâm đầu vào?” Không ít người thầm nghĩ.
– Ngươi là người nào?
Sắc giới hòa thượng liếc nhìn thanh niên nho nhã này hỏi.
– Hừm!
Lý Nguyệt Sương nhìn về phía hắn. Chỉ cảm thấy khí chất người nàv không tầm thường. Thanh
niên nho nhã kia khẽ thờ dài:
– Tại hạ là một gã dược sư. thấy hai vị bị thương không nhẹ. có ý tốt muốn chữa thương cho các vị.
– Cái gì? Ngươi là dược sư?
Ánh mắt đại hán khôi ngô chắn trước người Lý Nguyệt Sương sáng ngời lên. Dược sư được tu tiên giới rất hoan nghênh. Chiến đấu giữa những người tu tiên. Lực phá hoại rất mạnh. Những y sư của thế tục rất khó chữa trị được. Muốn miệng vết thương nhanh chóng khép lại thì nhất định phải tìm dược sư trị liệu.
– Đúng thế. cứu tử phù thương (chữa bệnh cho người) chính là bổn phận của một thầy thuốc!
Thanh niên nho nhã kia thở dài. lộ ra một bộ dáng trách trời thương dân.
– Xin hỏi đạo hữu họ gì? Ta là lão nhị của Thiên Hành Chu. họ Hình. Ngươi có thể gọi ta là Hình lão nhị.
Trung niên khôi ngô kia cười nói.
– Tại hạ họ Dương!
Thanh niên nho nhã kia mỉm cười. trên người tự nhiên dâng lên một cỗ khí tức ôn hòa thân thiện. Không cấn phải nói. thanh niên nho nhã này chính là Dương Phàm.
– Nếu Dương dược sư có ý tốt như thế. mời trị liệu cho Ngũ muội một chút.
Hình lão nhị dìu Lý Nguyệt Sương, hướng về Dương Phàm cười nói.
– Cái này
Lý Nguyệt Sương có chút nhăn nhó. liếc nhìn Dương Phàm. trên mặt lộ ra một chút ngượng ngùng. Trên người nàng có nhiều chỗ quần áo bị rách ra, lộ ra mấy chỗ mây mẫy.
– Tiểu tử. cô ta không muốn thi ngươi trước chữa thương cho ta đi!
Sắc giới hòa thượng hô lên.
– Được rồi!
Dương Phàm nhún vai. Nơi này có hai người bị thương, hắn tự nhiên là chủ động trị thương cho người ta. Hình lão nhị biến sắc. định lên tiếng nữa thì bị Lý Nguyệt Sương giữ lại:
– Xem bản lĩnh hắn sao đã!
– ừm
Hình lão nhị gật đầu.
Trên thực tế. Lý Nguyệt Sương có chút lo lắng cho vết thương trên mặt mình. Nếu là chữa không khỏi thì Quả thực có thể lưu lại một vết thương. Đối với nữ nhân mà nói thì đây là điều không dễ dàng tha thứ được. Cho nên. nàng tính toán tạm thời xem chân tài thực học của Dương Phàm thế nào trước đã.