Bạch Vân Phi từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên đôi tay mềm mại của nàng mới
được một chàng trai nắm lấy. Hơn nữa chàng trai này lại Mã Quân Vũ,
người tình trong mộng mà nàng đã hằng mơ ước từ lâu.
Lúc này đầu óc Bạch Vân Phi tràn ngập mối tình u hoài khó tả. Bất giác
thân nàng như bị động, cuối cùng nàng đứng sát vào người Mã Quân Vũ.
Trước một thiếu nữ yêu kiều, với một sắc đẹp tuyệt vời, Mã Quân Vũ thấy
lòng rạo rực khó hiểu. Chàng vừa nắm nhẹ đôi bàn tay dịu dàng của Bạch
Vân Phi, đột nhiên óc chàng thoáng qua tiếng nói, vẻ cười của Thanh Loan như mỉa mai.
Liền đó tinh thần Quân Vũ như tỉnh lại, chàng vội buông tay của Vân Phi
ra, dần dần lui lại cách xa thân hình liễu yếu đó. Mã Quân Vũ đột nhiên
nói :
– Nhờ tỷ tỷ ra tay giúp đỡ, mới cứu được sư muội Lý Thanh Loan. Tình cao cả của tỷ tỷ, Mã Quân Vũ khắc vào tâm, suốt đời không quên.
Những tiếng cứu sư muội Lý Thanh Loan Bạch Vân Phi cảm thấy như một
trường kiếm đâm vào tim nàng. Nét mặt nàng bỗng xám ngắt, đôi mắt ngấn
lệ, thân hình run run, nhìn sững Quân Vũ hồi lâu không nói một lời.
Mã Quân Vũ ngơ ngác thầm nghĩ :
Hành động và lời nói của mình đã làm cho nàng đau khổ. Nàng là người đã
hy sinh rất nhiều. Bệnh của sư thúc cũng nhờ nàng cứu chữa. Nàng lại
truyền phép Ngũ Hành Mê Tung cho mình, và từ ngàn dặm xa xôi đi cứu Lý
Thanh Loan. Bao nhiêu việc đó mình chưa đền được, bây giờ mình lại bạc
bẽo thế ư?”
Nhưng rốt cuộc chàng cũng không biết nói gì, chỉ đứng trố mắt nhìn nàng như một pho tượng gỗ.
Gần một giờ, Bạch Vân Phi mới hồi tỉnh, điềm nhiên nói :
– Sư muội của huynh rất mến huynh, vậy huynh phải đối đãi thật tốt mới
đúng. Tính nàng hiền lành, ngây thơ, lúc bi thương luôn luôn nhớ đến
huynh.
Vừa dứt lời, nàng quay mình đi chầm chậm về phía Tây.
Bạch Vân Phi đi chừng ba trượng, bỗng xoay mình lại, tiến tới trước mặt Quân Vũ, nói :
– Tăng ni trong Đại Giác tự võ công rất kỳ độc, vậy Mã huynh và Loan muội hãy lập tức rời khỏi nơi này.
Nàng không nhìn thẳng vào mặt Quân Vũ. Khi nói xong, chẳng nghe chàng
trả lời, lòng nàng cảm thấy khó chịu. Nàng chau mày, tức giận, liếc nhìn mặt Quân Vũ, nhưng khi thấy mặt chàng thì bao nhiêu tức giận như biến
thành cảm động xót thương. Chỉ thấy đôi mắt chàng u buồn, đứng ngây
người như một pho tượng đá. Bạch Vân Phi nhìn qua biết Quân Vũ vì đau
thương quá độ. Cái đau thương cố nhẫn nhịn trong lòng chàng không thể
nói ra được, có thể bị uất kết, qua một thời gian mắc phải nội thương,
thật là một điều khốn khổ nhất của người luyện nội công.
Thật ra Mã Quân Vũ vì nội tâm đã xúc động quá nhiều, lúc ở Thủy Nguyệt
Sơn Trang tế linh hồn Ngọc Tiểu Quyên, biểu tỷ của chàng, cũng vì cảm
động quá mà uất khí xông lên làm chàng bị nội thương. Giờ đây chàng lại ở trong tình trạng đau buồn nữa, nếu không khéo tâm bịnh có thể phát xuất làm nghẹt huyết quản, tê liệt cả người.
Trong hoàn cảnh này, nếu Bạch Vân Phi không trở lại thì ắt Mã Quân Vũ không chết cũng bị trọng thương.
Bạch Vân Phi võ công rất tinh nên nhìn qua biết Quân Vũ bị uất khí. Nàng vội đưa tay điểm liên tiếp vào Mạch Môn, Đang Môn, và Phế Hải cho
chàng. Trong chốc lát, Quân Vũ thở dài một tiếng, mắt nháy nháy, thân
thể cửa động được.
Bạch Vân Phi cảm động than thầm :
– “Chàng cũng vì mình mà quá xúc động mới bị uất khí thế này”.
Nàng đưa hai tay đỡ Quân Vũ khẽ nói :
– Huynh đã có nơi ký thác cuộc đời, cần gì phải nghĩ đến tôi cho khổ? Nếu tôi không trở lại đây thì huynh thọ thương rất nặng.
Bất cứ một người thông minh thế nào, mà một khi đã sa vào lưới tình cũng khó giữ được tâm chí cho bình thản. Tình yêu không phải cái mà con
người có thể dùng lý trí phân định đâu là tốt đâu là xấu. Bạch Vân Phi
nói như vậy cố tình cho Quân Vũ không thể trả lời và cũng chẳng dám
chống đối.
Quân Vũ chỉ cúi đầu thở dài.
Chàng đã mấy lần hé môi, muốn nói nhưng không nói ra lời. Hai người chỉ đứng nhìn nhau…
Giữa lúc ấy bỗng có một luồng khói đen nghịt xông lên ở khu rừng phía
Nam. Bạch Vân Phi vội nhảy vút lên ngọn cây thanh tùng cao lớn mười
trượng, đứng quan sát một hồi, rồi nhảy xuống thung lũng đi luôn.
Mã Quân Vũ thấy khói đen từ từ cao vút, đóan biết Tô Hùng đã đốt lửa, nên lòng tự nghĩ :
– “Tô Hùng đã vì mình không tiếc con ngựa quí, ngày đêm bôn ba đưa mình
tới Kỳ Liên sơn. Bây giờ mình lại ở thung lũng này, còn Tô Hùng một mình mồi lửa, chịu nguy hiểm như thế sao đành”.
Nghĩ như thế, chàng không an lòng, nhìn lại thì Bạch Vân Phi đã đi mất. Chàng gọi to hai tiếng, nhưng không có người đáp lời.
Quân Vũ vội tung mình nhảy xuống thung lũng, vào trong động đá, thấy Lý Thanh Loan đang ngủ yên lành.
Chàng định gọi Thanh Loan dậy để bảo nàng ở đây đợi chàng đi tìm Tô Hùng rồi sẽ cùng nhau ra khỏi núi. Nhưng chàng không nỡ làm mất giấc ngủ của nàng, liền quay mặt lại, thấy tảng đá tường Đông có viết mười chữ rất
đẹp và thật lớn :
“Không thể ở lâu được, hãy mau rời khỏi chỗ này”.
Ở dưới ký tên: Đại Mã Quân Vũ suy nghĩ :
– Chữ Đại này chắc là bí danh của Bạch Vân Phi, mình không để lộ vết tích, phải chùi đi tiện hơn.
Sau khi nhìn quanh hàng chữ, Quân Vũ chạy ra ngoài động tìm Bạch Vân Phi thì không thấy tăm dạng nàng đâu cả. Đột nhiên một nỗi buồn vô hạn quay cuồng trong đầu óc chàng. Chàng đưa mắt nhìn bốn bề, cảnh vật vẫn y
nguyên, mà người đẹp đã đi mất rồi.
Mã Quân Vũ ngơ ngác một hồi, bần thần quay mình trở vào động.
Bấy giờ, cây thanh tùng trên đồi cao đang nhẹ nhàng rung động theo làn
gió thoảng qua. Một người mặc y phục màu xanh, chít khăn vuông, đang
đứng trên ngọn cây đưa mắt nhìn vào động, thở dài não nuột. Té ra người
ấy là Bạch Vân Phi. Nhưng nàng đã cải trang thành một chàng trai tuấn
tú. Bạch Vân Phi đứng nhìn một lúc rồi quay mình biến đi.
Mã Quân Vũ trở vào động lần này thấy Thanh Loan còn ngủ. Nhưng chàng gấp tìm Tô Hùng, nên không chần chờ nữa, liền lay gọi Thanh Loan thức dậy.
Lý Thanh Loan giựt mình mở mắt kêu lên :
– Vũ ca! Huynh chờ muội lâu không?
Rồi nàng ngồi dậy, bồng con nai con lên nói :
– Lòng muội có rất nhiều điều muốn nói với huynh, nhưng buồn ngủ quá,
muội mới nằm xuống đã ngủ liền, nên huynh vào lúc nào muội cũng không
hay.
Tâm trí của Quân Vũ đang nghĩ đến Tô Hùng, không nghe nàng nói gì cả. Đột nhiên chàng cười nói :
– Sư muội đợi huynh ở đây, để huynh đi tìm người bạn, rồi trở lại ngay.
Thanh Loan chưa kịp đáp Quân Vũ đã tung mình chạy đi mất.
Thanh Loan vội nhảy theo ra khỏi động, cất tiếng kêu lảnh lót :
– Vũ ca! Huynh không dắt muội đi với huynh sao?
Quân Vũ nghe Thanh Loan gọi thầm nghĩ :
– Bây giờ Bạch Vân Phi đã đi mất rồi thì để Thanh Loan theo mình cho tiện. Lúc tìm gặp Tô Hùng sẽ cùng nhau xuống núi luôn.
Chàng liền đáp :
– Sư muội vào thu xếp các vật dụng. Chúng ta cùng đi một thể.
Thanh Loan chạy trở vào động, thu gọn các vật dụng, tay cầm trường kiếm bước ra, nhìn Quân Vũ cười nói :
– Bạn của huynh thật tốt, đã hết lòng cứu muội mà còn giành lại được
thanh bảo kiếm cho muội! Bạn huynh cho muội cỡi hạc về đây để chờ huynh.
Rồi như sực nhớ điều gì, nàng lắc đầu nói :
– Nhưng bây giờ muội không thể đi được.
Mã Quân Vũ quá ngạc nhiên không hiểu gì cả, liền hỏi :
– Tại sao muội đi không được?
Thanh Loan cười đáp :
– Nếu chúng ta cùng đi hết, lát nữa bạn huynh trở về đây, không thấy
chúng ta đâu, có lẽ bạn huynh lo âu nữa. Thôi, huynh đi một mình cũng
được, để muội ở đây đợi tiện hơn.
Nói xong, nàng thở một hơi dài khoan khoái, nhoẻn một nụ cười rồi quay trở vào động.
Quân Vũ ngẩng đầu nhìn trời, thấy làn mây đỏ phủ trên các đồi núi. Mặt
trời đã gần khuất núi. Tâm tư chàng như theo bóng mặt trời lặn chìm
trong khung cảnh bao la của núi rừng. Một hồi lâu những làn mây đỏ đã
phai màu trở thành màu vàng kim mà chàng vẫn đứng ngơ ngác nói không ra
lời.
Thanh Loan lấy làm lạ, vội chạy ra đứng sát bên chàng khẽ hỏi :
– Vũ ca! Trong tâm huynh như có điều buồn khổ lắm hả?
Quân Vũ ngơ ngác nói :
– Chúng ta đi thôi! Người bạn ấy không trở lại nữa đâu!
Thanh Loan có vẻ hoài nghi, liếc nhìn chàng, không nói nữa. Nàng để con nai xuống, lấy một ít sữa dê cho nó uống.
Quân Vũ và Thanh Loan cùng leo lên đỉnh núi thì con nai con cũng tung
tăng nhảy theo đến bên vách động, kêu mãi. Thanh Loan không ngớt quay
lại, đôi mắt ngấn lệ đầy thương tiếc.
Hai người trèo lên tới đỉnh đồi, mặt trời đã bị những ngọn núi liên miên che khuất, chỉ còn những tia sáng rọi thẳng trên các ngọn đồi tuyết
phủ. Muôn ngàn tia sáng đủ màu sắc phản chiếu.
Quân Vũ quay nhìn Thanh Loan, thấy nàng vẫn còn lưu luyến với con nai ở
dưới chân núi nên không nỡ giục nàng đi nhanh. Tuy chàng đang nóng lòng
đi tìm Tô Hùng, nhưng chỉ bước chậm chậm đến bên Thanh Loan nắm tay nàng cười nói :
– Mẹ con nai ấy sẽ trở lại săn sóc cho nó, chúng ta hãy đi mau mới được.
Thanh Loan “ừ” một tiếng quay lại nói :
– Vũ ca! Huynh đến đây có khó nhọc không! Ôi! Huynh phải đi tìm muội.
Ngày đó muội ở Nhiêu Châu đợi huynh đến trời sáng mà chẳng thấy huynh về nên phải thưa với sư phụ và sư tỷ, cho phép đi tìm huynh. Sư phụ và sư
tỷ không đồng ý cho đi, nhưng muội quá nóng lòng phải lén đi một mình.
Quân Vũ từ lúc gặp được Thanh Loan chưa kịp hỏi đến tai nạn vừa qua. Bây giờ nghe nàng nói chàng sực nhớ vội hỏi :
– À! Thế rồi tại sao muội bị bọn họ bắt cóc?
Thanh Loan thở một hơi dài não nuột, nói tiếp :
– Muội đi tìm hết nửa ngày nhưng không thấy huynh đâu cả. Muội đến ngồi
nghỉ dưới một bóng cây liễu bên hồ. Bỗng nhiên, có hai tên to lớn, giả
khách du ngoạn đến bên cạnh.
Muội không dám nhìn họ. Bất thình lình họ xông đến điểm huyệt muội, làm
cho muội ngất xỉu ngay. Đến lúc muội tỉnh lại thì tay chân đã bị trói
hết. Chúng bỏ muội vào trong một chiếc xe ngựa, chung quanh đều bao vải
đen, không còn thấy được gì bên ngoài nữa. Còn thanh bảo kiếm của muội
chúng cột chặt trên trần xe, nên muội đành cắn răng chịu theo số mệnh.
Mã Quân Vũ, bầu máu nóng như sôi lên, nói :
– Chúng nó còn dùng cách nào hành hạ muội nữa không?
Thanh Loan buồn tủi nói :
– Miệng muội thì chúng dùng một cuộn vải nhét kín lại. Đến khi ăn cơm
thì chúng lấy ra. Nhưng muội tức quá không thèm ăn cơm của chúng, nhịn
đói đến một ngày một đêm.
Đến bữa sau muội định chắc huynh sẽ đi khắp nơi tìm, nếu không ăn mà đói chết thì huynh không thể tìm muội được nữa.
Quân Vũ quá thương tâm, dịu dàng hỏi :
– Rồi vì sao muội lại lọt vào tay của lão hòa thượng trong Đại Giác tự?
Thanh Loan ngã đầu vào ngực Quân Vũ, nhoẻn nụ cười, kể :
– Lúc muội ngồi trong xe, không thấy được bên ngoài nên không biết chúng đưa đi về đâu. Trong tâm trí muội chỉ lo sợ huynh tìm không được thì
chắc huynh đau khổ lắm.
Quân Vũ cúi đầu nhìn nàng nói :
– Việc đó dĩ nhiên rồi.
Thanh Loan bật cười, nói tiếp :
– Khi xe đang chạy bỗng ngừng lại. Tiếp đó muội nghe ngoài xe có những
tiếng vũ khí chạm nhau rất ác liệt, cùng với tiếng hò hét rất kinh hãi.
Muội thầm tưởng huynh đến cứu, không ngờ đến lúc hết đánh nhau, màn xe
mở ra, thì trái lại muội thấy hai lão hòa thượng bước đến đỡ muội từ
trong xe ra.
Mã Quân Vũ vội hỏi :
– Có phải hai hòa thượng, một cao, một lùn, đều mặc áo xám không?
Thanh Loan ngạc nhiên hỏi :
– À! Sao huynh biết được?
Chàng cười đắc ý đáp :
– Hai lão hòa thượng ấy đều bị Tô Hùng giết rồi.
Thanh Loan chưa biết Tô Hùng là ai nên hỏi tiếp :
– Tô Hùng cũng là bạn của huynh sao?
Quân Vũ gật đầu nói :
– Đợi lát nữa muội sẽ thấy Tô Hùng là người bạn tốt của huynh.
Quân Vũ hỏi tiếp :
– Có phải, hai lão hòa thượng ấy giao muội cho hai lão hòa thượng khác đưa đến Kỳ Liên sơn không?
Đôi mắt Thanh Loan bỗng đỏ hoe. Rồi hai hàng lệ tuôn ra chảy dầm dề
xuống đôi má, làm ướt áo của Mã Quân Vũ. Quân Vũ lạnh lùng cúi nhìn mặt
Thanh Loan. Đôi má nàng đã đẫm nước mắt.
Chàng khe khẽ hỏi :
– Hai lão hòa thượng ấy đối với muội tàn nhẫn lắm phải không?
Thanh Loan sụt sùi nói :
– Hai lão hòa thượng đó đưa muội đến một vùng mả hoang, lấy dây buộc
chặt cả tay chân muội, đánh đập muội một hồi lâu. Lão hòa thượng lùn đó
lại thò tay nhét miệng muội, nên muội cắn một cái muốn đứt ngón tay lão.
Mã Quân Vũ nghe đến đây toàn thân đẫm mồ hôi, chàng hỏi tiếp :
– Rồi về sau thì sao?
Thanh Loan thở dài đưa tay lau mồ hôi cho Quân Vũ, và nói :
– Sau đó có một lão hòa thượng áo vàng đến, lão này rầy la hai người hòa thượng áo xám, rồi tiếp mở trói cho muội. Nhưng lão lại điểm thêm hai
huyệt vào lưng, rồi lấy chiếc áo nhà sư choàng lên mìnhvà bịt lên đầu
muội một cái khăn vàng. Lão bồng muội lên ngựa, chạy đến nửa đêm, lại
gặp một người hòa thượng áo đỏ.
Quân Vũ thầm nghĩ :
– Tội nghiệp! Nàng gặp tai nạn quá cay đắng!
Bất giác chàng ôm chặt nàng vào lòng, tỉ tê hỏi :
– Muội đã gặp nhiều cực khổ, mà huynh không thể kịp thời cứu muội sớm.
Thanh Loan vừa đau khổ vừa sung sướng, cười thỏ thẻ :
– Hòa thượng áo vàng trao muội cho hòa thượng áo đỏ. Hòa thượng áo đỏ
lập tức đưa muội đi cả ngày đêm không nghỉ. Lão hòa thượng áo đỏ tuy đối đãi với muội rất nhỏ nhẹ, nhưng muội vẫn biết thâm tâm lão ác độc lắm.
Khổ thay lúc ấy các huyệt đạo của muội chưa giải được, nên không có cách nào chạy thoát.
Quân Vũ thầm nghĩ :
– “Mình và Tô Hùng đuổi theo bọn hòa thượng chỉ sau hai ngày, mà Xích
Vân Truy Phong có bốn chân thần tình, nhất quyết không có một con ngựa
nào có thể bì kịp. Thế thì tại sao bọn họ đưa Thanh Loan tới Kỳ Liên sơn trước mình hai ngày?”
Vì thấy làm lạ, chàng hỏi tiếp :
– Người hòa thượng áo đỏ ấy cũng đưa muội đi bằng ngựa ư?
Thanh Loan lắc đầu cười chua cay, đáp :
– Không phải, lão đưa muội đi bằng ngựa chỉ có hai ngày đêm. Trưa bữa
sau đến một ngôi chùa ở trong núi sâu, thì nơi đó có rất nhiều hòa
thượng. Chúng giữ muội ở đó đến tối.
Không biết họ bắt ở đâu về hai con chim to rất kỳ quái. Hòa thượng áo đỏ nói với muội là dùng hai chim này đưa muội đến một nơi thắng cảnh để
giải trí. Muôị biết chúng nói láo, nên đả kích nhiều lời mà lão hòa
thượng áo đỏ vẫn không tức giận. Chúng cột muội vào một con chim to
tướng. Lão hòa thượng áo đỏ cũng cỡi một con bay đi như gió. Chỉ trong
một đêm đã đến chân núi này.
Quân Vũ thầm tính :
– À! Nhờ thế cho nên chúng đi nhanh hơn Xích Vân Truy Phong của Tô Hùng. Té ra chúng lại cỡi chim, mà thứ chim đó có thể chở được một người bay
rất nhanh như vậy, chắc là một giống chim kỳ lạ. Trừ ra con hạc trắng
của Bạch Vân Phi, chỉ còn có chim đại bàng và chim phượng mới có thể chở người bay đi trong một ngày đến mấy muôn dặm. Hèn chi bọn ác độc ấy đã
ẩn trong rừng sâu núi thẳm, mà không ai có thể đoán được”.
Thanh Loan nói tiếp :
– Đến sáng ngày ấy con chim không bay nữa. Nó hạ xuống vạc rừng rậm. Lão hòa thượng mở muội ra rồi cho chim đi ăn. Nghỉ ngơi hai tiếng đồng hồ,
chúng lại cho chim chở muội đi về hướng Tây. Ngày thứ hai con chim ấy
đuối sức chỉ bay chừng một tiếng đồng hồ thì phải hạ xuống nghỉ. Lúc đầu muội thấy hai con chim rất hùng mạnh, to lớn nhưng sau thấy không bằng
con hạc trắng của Bạch huynh.
Quân Vũ cười nói :
– Dĩ nhiên, con hạc trắng là một thần vật đã sống hàng nghìn năm, còn loài quái điểu ở Đại Giác tự đâu bì lại hạc trắng ấy được.
Thanh Loan nói tiếp :
– Hai quái điểu ấy bay nhanh chỉ có đêm đầu, còn bữa sau nó đuối sức
không bay xa được nữa. Lão hòa thượng đó nói với muội là độ chừng lúc
mặt trời lặn thì có thể đến nơi phong cảnh đẹp đó. Và lão còn xưng tên
của lão là Nhất Lôi, nói để sau này muội khỏi quên.
Quân Vũ nghe đến đây không dằn được cơn giận dữ nói :
– Lão hòa thượng độc ác đó đáng chết.
Thanh Loan cười đáp :
– Nhưng lão đã bị bạn của huynh đánh từ trên lưng chim rơi xuống đất, chắc có lẽ nát xương rồi.
Quân Vũ cười nói :
– Bạch Vân Phi cứu muội xong, đem muội vào ở trong động đó phải không?
Thanh Loan gục đầu nói :
– Tên hòa thượng đang lúc nói chuyện với muội thì thình lình bạn huynh
cỡi con hạc trắng từ đàng sau bay xẹt tới, chỉ thấy bạn huynh giơ tay ra là lão hòa thượng đó đã từ lưng chim rơi xuống tức khắc. Rồi người bạn
huynh nhảy qua lưng chim của muội ngồi, nhưng chim bị sức nặng hai người không bay được, sà xuống. Bạn huynh dùng một tay đánh chết con chim.
Còn con chim của hòa thượng thì bị con hạc trắng cắn chết từ trên không
rơi xuống. Từ đó bạn huynh chở muội ngồi trên con hạc bay tới động này.
Bạn huynh còn đi tìm cho muội một con nai con để muội đùa chơi, rồi dặn
muội ở đây chừng vài ngày nữa huynh sẽ đến tìm muội. Quả thật huynh đến
gặp muội.
Mã Quân Vũ nghe nói đến đây lòng cảm thấy bâng khuâng. Chỉ trong thời
gian ngắn ngủi mà Lý Thanh Loan đã mang ơn của Bạch Vân Phi quá nhiều.
Trọn đời chàng chưa chắc đền ơn cho Bạch Vân Phi được.
Thanh Loan kể hết việc bị bắt cóc vừa qua, dựa đầu vào vai Quân Vũ đê mê thưởng thức cảnh núi rừng của hoàng hôn.
Đột nhiên, một ngọn lửa bừng sáng trên dãy núi phía Nam, giữa màn đêm
hoang lạnh âm u. Ngọn lửa chỉ trong tức khắc đã tung lên cao vút lan
rộng không ngừng tỏa khói mịt trời.
Thanh Loan quá kinh hãi, kêu lên :
– Vũ ca! Huynh xem bên kia núi lửa cháy đỏ trời kia kìa. Vũ ca ơi, ngọn
lửa ghê rợn quá, chẳng biết thiêu chết bao nhiêu chim và nai nhỏ…
Nàng nói đến đây, thở một hơi dài não nuột.
Quân Vũ thấy thế nhớ đến Kim Hoàn Nhị Lang, lẩm bẩm :
– “À! Mình đã hẹn với Tô Hùng chờ khi mồi lửa cháy là chạy đi ẩn núp,
đợi cho hòa thượng trong Đại Giác tự ra xem thế lửa, sẽ luôn tiện theo
dõi. Bây giờ muốn tìm Tô Hùng, mình phải đến nơi lửa cháy. Nhưng từ đây
đến đó còn cách xa quá, đường đi hiểm trở không biết bao nhiêu hố sâu
vực thẳm. Trong lúc trời tối thế này, nếu mình không đi thì thất hứa với Tô Hùng, mà đi thì thật nguy hiểm”.
Chàng quay lại nói với Thanh Loan :
– Loan muội! Chúng ta đến chỗ lửa cháy để tìm Tô Hùng.
Thanh Loan nghe nói Tô Hùng là người bạn tốt nên không chút lưỡng lự,
chỉ cười gật đầu. Hai người giở khinh công xuống núi, nhắm về hướng lửa
cháy tiến đi…
Màn đêm đen tối bao phủ cả rừng sâu, núi thẳm không còn thấy lối đi. Hai người phải lướt qua những khe núi đá lổm chổm, những đám cây trùng
trùng điệp điệp đầy gai gốc chằn chịt.
Lúc này đêm đã khuya mà rừng núi vô cùng hiểm trở. May nhờ Quân Vũ và
Thanh Loan có một sức khinh công thâm hậu mới tránh khỏi nguy.
Sau khi băng qua các đồi núi hiểm trở, hai người đều toát mồ hôi ướt đẫm như tắm, nhưng nhờ ánh lửa cháy càng lúc càng lan rộng chiếu sáng cả
vòm trời, hai người mới khỏi bị lạc hướng.
Thấy ngọn lửa không xa lắm, nhưng đi mãi đến nửa đêm mà chưa tới, hai người đều cảm thấy mệt.
Thanh Loan thở hổn hển, than :
– Vũ ca! Muội mệt quá!
Thật ra Quân Vũ cũng cảm thấy mệt rồi, còn thêm đói bụng nữa. Những đồ
ăn của chàng và Tô Hùng đều để cả trên mình con Xích Vân Truy Phong. Còn khi chàng và Thanh Loan rời khỏi động, vì vương vấn tình cảm mà quên
đem theo bình sữa dê.
Quân Vũ thầm nghĩ :
– “Tội nghiệp cho Thanh Loan ngây thơ chân thật, chỉ cảm thấy đuối sức
mà không nhớ đến việc ăn uống gì cả. Nhưng bây giờ mình phải cố sức tới
cho kịp, chứ Tô Hùng chắc đang tìm kiếm mình khắp nơi rồi”.
Chàng liền nắm tay Thanh Loan, cười nói :
– Đã sắp tới nơi rồi! Chúng ta cố sức đi một lát nữa được không?
Thanh Loan thở dài mỉm cười nói :
– Được! Đi có huynh mà lo gì!
Hai người đều gắng sức chạy thẳng về hướng Tây. Qua một hồi lầu họ đã
băng qua thêm hai đỉnh núi cao nữa. Thanh Loan toàn thân run rẩy, hơi
thở phì phào.
Quân Vũ thầm lo :
“Việc gặp Tô Hùng, mình có thể chậm trễ giây lát được. Chứ Thanh Loan
quá đuối sức rồi, nếu rủi trượt chân rơi xuống núi, thì nguy hại lắm”.
Chàng vội dìu Thanh Loan ngồi trên tảng đá an ủi :
– Loan muội! Huynh thấy muội đã quá mệt. Thôi tạm nghĩ một tí sẽ đi nữa!
Thanh Loan chớp đôi mắt nói :
– Muội thật vô dụng quá!
Vừa dứt lời nàng xỉu vào lòng Quân Vũ.
Trong chốc lát, Thanh Loan đã ngủ thiếp rồi. Rừng khuya gió lạnh, hơi
tuyết bốc lên buốt thấu xương. Quân Vũ thấy không có cái gì đắp cho
Thanh Loan, chỉ còn cách ôm chặt nàng vào lòng.
Bỗng nhiên trong làn gió lạnh vọng đến tiếng vó ngựa. Quân Vũ lắng nghe, thầm nhủ :
Đây rõ ràng tiếng vó ngựa chạy trên núi đá. trừ con Xích Vân Truy Phong
của Tô Hùng, thì chắc không có một con thứ hai nào có thể chạy được trên đồi núi cao chọc trời này.
Tiếng vó ngựa nghe đã gần, chàng vội gọi lớn :
– Tô huynh! Tô huynh!
Đêm thanh u tịch, bỗng nổi lên hai tiếng kêu chói lói làm xé cả không
gian, vang dội bốn bề không ngớt. Quả nhiên tiếng kêu của Quân Vũ vừa
dứt, liền có tiếng ở phía Nam vọng lại, đúng là lời của Tô Hùng đáp lại. Thanh Loan đang ngon giấc, cũng giật mình ngồi dậy. Tiếng vó ngựa đã
tiến gần cách họ chừng mười trượng.
Quân Vũ đứng phắt lên, vút mình chạy tới. Tô Hùng đã gò ngựa đứng bên Mã Quân Vũ. Vừa nhảy xuống ngựa, Tô Hùng đã nhìn thấy Lý Thanh Loan.
Chàng chạy đến bên Quân Vũ, cười nói :
– Cô nương áo đỏ này có phải là sư muội của Mã huynh không?
Quân Vũ gật đầu đáp :
– Đúng! Đây là Loan muội! Tô huynh không có gì nguy hiểm chứ?
Chàng liền giới thiệu cho Loan biết :
– Loan muội! Đây là Tô Hùng người bạn đã hết lòng giúp huynh đấy!
Thanh Loan nhìn Tô Hùng ăn mặc khác thường, trên tay lại đeo những vòng
vàng chiếu sáng, làm cho nàng không ngớt nhìn Tô Hùng và mỉm cười.
Kim Hoàn Nhị Lang vốn là một cao thủ, nội công, ngoại công tinh tường,
nên ban đêm có thể nhìn sắc vật rõ như ban ngày. Chàng thấy Thanh Loan
cười lộ hàm răng trắng như ngọc, đôi môi đỏ thắm, phải động lòng đứng
sững một hồi, mới nhìn sang Mã Quân Vũ nói :
– Sư muội của huynh thật đẹp! Hèn chi huynh suýt điên mất!
Quân Vũ nói :
– Xin Tô huynh đừng cười! Làm sao huynh đi tới đây? Chúng tôi đi tìm
huynh, nhưng đi đến nơi này bị mệt quá, phải nghỉ lại một lát.
Tô Hùng cười nhạt :
– Lúc huynh cỡi con hạc trắng đi, tiểu đệ lại gặp hòa thượng Đại Giác
tự. Vì lời nói không hợp, phải ra tay với chúng rất ác liệt. Nhưng tiểu
đệ đánh càng lâu thì bọn hòa thượng càng đông. Tình thế thật nguy hiểm.
Tiểu đệ tưởng phải bỏ mạng với chúng rồi chứ. Đánh mãi tiểu đệ mới giết
được lão hòa thượng và xông ra khỏi vòng vây chạy đi tìm huynh.
Không ngờ huynh bỏ rơi tiểu đệ, đi tìm sư muội của huynh!
Quân Vũ bị Tô Hùng trách móc không an lòng, gượng cười nói :
– Xin Tô huynh thứ cho. Tiểu đệ gặp được Loan muội, không kịp trở lại nên thất hứa với Tô huynh.
Tô Hùng cười lanh lảnh :
– À! Con hạc trắng ấy có thể chở được hai người. Thật là ít thấy!
Quân Vũ nghe Tô Hùng nói chuyện, biết thâm tâm có ác ý với Bạch Vân Phi, lòng thầm lo :
“Tô Hùng có tánh tò mò, nếu mình giải thích nhiều không có lợi. Hơn nữa, Bạch Vân Phi đã đi rồi. Chắc chưa có cơ hội gặp nhau, thì cũng không
nên nói nhiều”.
Mã Quân Vũ liền cười nói sang chuyện khác :
– Tô huynh đến thật đúng lúc. Tiểu đệ đang đói bụng đi hết nổi. Huynh còn đồ ăn không?
Kim Hoàn Nhị Lang liền xách đồ ăn trên lưng ngựa xuống. Thanh Loan vội
đưa tay đỡ lấy, rồi chia ra làm ba phần. Nhưng Tô Hùng nhận phần mà
không ăn.
Thanh Loan vừa ăn vừa nhìn Tô Hùng hỏi :
– Sao huynh không ăn luôn? Huynh chưa đói à?
Tô Hùng gật đầu cười nói :
– Tại hạ chưa đói!
Mã Quân Vũ ăn no cảm thấy sức lực đã khỏe lại, ngồi trầm tư một lúc, rồi nói :
– Tô huynh! Bọn tăng ni trong Đại Giác tự, tuy chúng không từ một việc
ác nào không làm, nhưng chúngngười đông, thế mạnh, mà chúng ta chỉ có ba người, thật khó tiêu diệt được.
Tô Hùng không đợi Quân Vũ nói hết câu, cười khảy nói :
– Đã đi đến Kỳ Liên sơn, nếu không đến Đại Giác tự để cướp Tuyết Sâm quả ăn thử thì thật uổng quá.
Tô Hùng chưa dứt tiếng, bên vách đá vang lên tiếng cười kha khả nói :
– Tuyết Sâm quả ăn ngon lắm. Nhưng ngươi muốn ăn hãy thử mùi vị này trước.
Vừa dứt lời, mã tấu, gậy sắt lập lòe, lướt gió tung ra, đánh tạt tới chỗ Tô Hùng, Quân Vũ và Thanh Loan.
Tô Hùng nghiêng mình tránh qua, tay phóng liền ba cây kim độc kích địch. Quân Vũ và Thanh Loan đều rút trường kiếm xông ra ứng chiến.
Quân Vũ nhìn về phía trước thấy trong bóng tối lờ mờ, bốn lão hòa thượng cách chừng ba trượng, hai người múa mã tấu, hai người vung thiết trượng với vẻ mặt hung ác.
Tô Hùng nhanh như chớp, giương tay bắn tiếp ra một gói kim độc, tay phải vung kiếm xông tới.
Bốn lão hòa thượng đều là những tay cao thủ, gậy sắt mã tấu cùng tung ra như chớp nhoáng, đánh rơi cả gói kim độc của Tô Hùng. Trong chốc lát,
Tô Hùng đã tiến sát địch, Kim Hoàn kiếm chém thẳng tới nghe choang
choang. Chàng thừa thế đánh tiếp ba kiếm theo thế tả xông hữu đột.
Trường kiếm rất nhanh và mạnh. Lão hòa thượng bên phải mùa thiền trượng, bị ép lui ra năm thước.
Còn ba hòa thượng kia thấy thế địch quá mạnh, vội họp hai đao một gậy,
đánh thẳng tới một đòn vào mặt Tô Hùng. Lão hòa thượng bị đánh lui ra
xa, liền múa gậy xông tới tiếp chiến.
Tô Hùng điềm nhiên cười :
– Hãy coi Nhất Hạc Tung Thiên.
Tức khắc thân chàng bay vút lên cao hơn ba trượng, làm cho bốn bên binh
khí địch chủ công đến va chạm vào nhau nghe loảng choảng mà không hề
trúng Tô Hùng được.
Bấy giờ Quân Vũ và Thanh Loan múa song kiếm tiến đến. Quân Vũ đã có ác
cảm với các hòa thượng Đại Giác tự, nên đánh ra một đòn rất ác độc.
Trường kiếm liền sử dụng tuyệt chiêu trong Truy Vân thập nhị kếm. Đánh
chưa hết ba chiêu, hòa thượng cầm dao đã bị Quân Vũ chặt mất một cánh
tay.
Trong đêm tối nổi lên tiếng kiêu than rất thảm não. Tiếng kêu than chưa
dứt, lại nghe tiếp “ối” một tiếng. Lão hòa thượng cầm thiền trượng đã bị Tô Hùng ở trên không bắn xuống một vòng vàng trúng sau ót, ngã xuống
tắt thở luôn…
Trong nháy mắt mà bốn vị hòa thượng đã chết một, bị thương một, chỉ còn
lại hai người một gậy một dao, vừa tức vừa kinh sợ. Cả hai liền hợp sức
đánh thẳng vào mặt Quân Vũ.
Quân Vũ thấy thế quá độc, vội nhảy lui lại hai bước. Thanh Loan bị chiếc gậy sắt quét thẳng trước bụng cũng vội nhảy lùi lại. Hai lão hòa thượng đánh hoảng, quên mất Kim Hoàn Nhị Lang là một tay cay độc nhất.
Tô Hùng thừa cơ hội, tay tả vung một cái, bắn ra một gói kim độc. Hai
lão hòa thượng trong cơn hoảng sợ, lại đang tấn công Quân Vũ và Thanh
Loan, đâu có kịp đề phòng ám khí nhỏ bé, độc hại đó.
Mười mấy đường chỉ ngân chớp sáng, mỗi lão hòa thượng đều bị kim bắn vào người không ít. Trong chốc lát chất độc thấm vào huyết quản, công phá
rất mạnh. Chỉ thấy hai lão hòa thượng qua một cơn run rẩy, mã tấy gậy
sắt rời khỏi tay, cả hai cùng té xỉu chết ngay.
Lão hòa thượng bị cụt tay thừa cơ chạy về hướng bắc.
Tô Hùng nhìn theo cười kha khả nói :
– Quân ác! Chạy đâu cho khỏi.
Chàng nhảy lên lưng Xích Vân Truy Phong chạy như tên bắn.
Lão hòa thượng thấy thế nguy, cũng cố cắm đầu chạy. Nhưng khổ thay, tay
đã bị trọng thương, mà sức chạy bộ làm sao thoát khỏi con Xích Vân Truy
Phong của Tô Hùng.
Tô Hùng cho ngựa chạy như sao băng, chỉ chừng năm chục trượng đã đuổi
tới sau lưng lão hòa thượng. Tô Hùng đưa kiếm quét mạnh qua, tức khắc
đầu lão bay vút theo làn kiếm, rồi rơi xuống đất.
Có lẽ hòa thượng đã dùng hết công lực để chạy, nên lúc đã bị Tô Hùng đưa Kim Hoàn kiếm chặt đứt cổ, đầu rơi mà mình lão còn chạy đến bốn năm
bước nữa mới ngã xuống.
Tô Hùng sau khi giết hòa thượng, liền quay trở lại bên Quân Vũ nhảy
xuống ngựa lượm hai chiếc Kim Hoàn khi nãy bắn vào óc lão hòa thượng,
chùi máu, đeo vào tay rồi nhìn Quân Vũ và Thanh Loan nói :
– Trong Đại Giác tự lúc nãy đã hay tin kinh động, nên mới cho bốn lão
hòa thượng ra truy tầm chúng ta. Như thế thì thấy rõ bốn lão hòa thượng
có tài năng gì đâu. Té ra bọn tăng ni trong Đại Giác tự đều là bọn xôi
thịt. Bây giờ chúng ta tiếp tục đánh phá bọn tăng ni cho khuynh đảo một
trận được không.
Mã Quân Vũ nghe nói chau mày, thầm lo :
“Bạch Vân Phi đã bảo mình và Thanh Loan phải rời sớm nơi này. Bạch Vân
Phi nhất định không bao giờ có ý bịa đặt nhưng bây giờ cải lại lời Tô
Hùng thì không tiện”.
Chàng cố tìm lời nói cho thích hợp với Tô Hùng. Tô Hùng thấy Quân Vũ
trầm ngâm mãi không trả lời, lòng hơi bực quay nhìn Thanh Loan.
Bấy giờ Thanh Loan đang buồn bã nhìn mấy xác chết, trên mặt đượm vẻ nghĩ ngợi.
Đột nhiên Thanh Loan quay lại, thở một hơi dài, nói :
– Vũ ca! Mấy lão này chết thảm thương! Chúng ta đào huyệt chôn họ chứ?
Quân Vũ thấy Thanh Loan vừa nói mà nước mắt đã đọng lưng tròng nên không muốn làm cho tánh hiền lành của nàng bị đau khổ. Chàng gật đầu nói :
– Được, để huynh chôn họ.
Quân Vũ liền lấy kiếm đào một huyệt lớn. Thanh Loan cũng xách kiếm đào
phụ với Quân Vũ. Tô Hùng đứng một bên chỉ lo nghĩ đến việc phá hại Đại
Giác tự, nên chỉ lạnh lùng nhìn.
Thanh Loan ngẩng đầu lên nhìn Tô Hùng cười, nói :
– Tại sao huynh không giúp một tay?
Tô Hùng giật mình. Lời nói dịu dàng đó hình như có một nghị lực thúc
đẩy, không cho phép Tô Hùng lãnh đạm nữa, chàng ngớ ngẩn nói :
– À! Tại hạ đứng nhìn ngọn lửa mà quên đi chớ.
Vì phải chiều ý Thanh Loan, Tô Hùng tuốt kiếm đào giúp với Quân Vũ.
Ba người đào một hồi mới xong cái huyệt lớn, đem bỏ bốn xác chết của bốn lão hòa thượng chung một chỗ. Thanh Loan đi bê một mớ hoa rừng cắm lên. Như thế nàng mới vừa ý, nhìn Quân Vũ và Tô Hùng nhoẻn một nụ cười.
Không biết tại sao Tô Hùng cảm thấy sợ sệt ánh sáng nhu hòa, thân mật tự nhiên của Thanh Loan. Thành thử mỗi khi Tô Hùng và Thanh Loan nhìn
nhau, Tô Hùng luôn luôn nhìn sang chỗ khác. Trong lúc đó thì Thanh Loan
vẫn với vẻ hồn nhiên thân mật.
Bây giờ đêm đã canh tư. Ba người sau khi nghỉ ngơi, sức lực đã dần dần bình phục.
Trên đồi núi phía Nam ngọn lửa cháy ngập trời.
Tô Hùng chỉ ngọn lửa cười nói :
– À! Hay quá! Vạt rừng cao ngút trời rộng hơn ngàn mẫu, nay ngọn lửa rần rộ cháy như thế, không thể nào tắt được. Đến tối mai mình ở cách xa mấy ngàn dặm cũng nhìn được ngọn lửa này rồi.
Thanh Loan buồn bã nói :
– Ngọn lửa cháy mạnh quá, chắc thiêu chết không biết bao nhiêu chim nhỏ, nai con.
Bây giờ chúng ta không có cách nào dập tắt được sao?
Quân Vũ lắc đầu nói :
– Việc này đâu phải năm ba người có thể làm được? Muội đừng bận tâm đến chuyện đó.
Tô Hùng cười nói :
– Bấy giờ ngọn lửa đã lan rộng rồi, thì có năm ba ngàn người cũng không
có thể dập tắt được. Chỉ trừ khi trời đổ xuống một trận mưa lớn hay ngọn lửa cháy mạnh thế, khí nóng xông lên, làm chảy hết tuyết đọng ngàn năm ở trên đồi núi cao, mới hợp lại thành một dòng nước lớn dập tắt ngọn lửa
này được… Nếu không thì khi nào muôn ngàn mẫu rừng núi này cháy hết
mới tự tắt được.
Thanh Loan toan nói nữa, bỗng nghe tiếng réo rắc rợn người, tiếng đó nghe rất kỳ lạ.
Âm điệu phát ra rất nhịp nhàng, hình như do sự điều khiển của người.
Thanh Loan sợ hãi, dựa sát vào vai Quân Vũ, nói :
– Vũ ca! Trong núi rừng này có quỷ. Huynh có nghe tiếng quỷ vừa kêu đó không?
Quân Vũ cảm thấy lạ thường. Tiếng ấy phát ra làm cho người phải kinh hồn.
Nhưng trong chốc lát, chàng không sao nghĩ ra nguyên nhân, nên tìm lời trấn an Thanh Loan :
– Loan muội, đừng sợ! Không phải quỷ đâu!
Tô Hùng bình tĩnh nghe một lúc nói :
– Tiếng đó từ trên rừng đào phát ra. Đó là một ám hiệu đã đặt trước nên
người ngoài nghe không thể phân biệt được tiếng ngắn, tiếng dài ấy được. Chúng dùng nó để truyền đưa tin tức riêng. Cái kèn quỷ đó bằng ngũ kim
làm thành, cũng có thể làm bằng tre, thổi trong đêm thanh tịnh. Ở xa
ngoài một dặm có thể nghe rõ. Sau một lúc chắc có tiếng hồi đáp.
Quả thật không lâu, lại một hồi kèn khác nổi lên, lần lần nghe rất xa. Chỉ nghe văng vẳng mà thôi.
Tô Hùng cười nói :
– Đó có thể là lối làm trò của bọn Đại Giác tự, nên tiếng kèn quỷ rít lên hòa rất xa, như vậy…
Tô Hùng nói chưa hết lời, bỗng nhiên ở đồi núi lân cận, liên tiếp vọng lên mấy tiếng sáo.
Tô Hùng vội đưa tay rút phăng Kim Hoàn kiếm ra, nói :
– Bốn hòa thượng bị biệt tích, nên hiện giờ đã có người tìm đến gần chúng ta rồi đấy.