“Cám ơn tổng giám đốc
đã coi trọng, hi vọng tôi sẽ không làm anh thất vọng.” Cô nói xong câu
đó, thì cửa bị đẩy ra, một người đàn ông bước vào.
“Tân Tấn, tôi
nghe nói anh mới chọn được một cô thư ký xinh đẹp phải không? Tôi đặc
biệt tới đây nhìn trộm một chút, có một cô gái xinh đẹp tất nhiên sẽ có
một người đàn ông đẹp trai?”
Trang Duy An là bạn bè nhiều năm của Tân Tấn, mặc dù hắn là nhân viên Tân thị, nhưng mà hắn luôn luôn gọi thẳng tên của anh.
“Đúng vậy. Cô ấy rất xinh đẹp.”
“Có thật không? Tôi xem một chút ——” hắn sải bước đi tới trước mặt Ái Toa,
nhìn thấy liền giật mình. “Em, thật là đẹp! Tôi ngày mai sẽ tặng hoa
hồng cho em?”
“Cám ơn, tôi không thích hoa.”
Xem tư liệu
của Tân Tấn cô cũng biết những gì liên quan đến anh, cô rất rõ ràng,
người đàn ông trước mắt này là một người phong lưu.
“Như vậy em
thích cái gì? Nhẫn kim cương sao? Không, không. . . . . .” Trang Duy An
nghiêm túc lắc đầu, “Anh thề chỉ tặng nhẫn kim cương cho vợ của anh
thôi, trừ phi em làm vợ của anh.” Trang Duy An nắm tay Ái Toa thật chặt.
“Duy An, cậu làm như vậy sẽ dọa cô ấy sợ.” Tân Tấn không nhìn nổi lên tiếng
nói, “Lam thư ký, cô đi ra ngoài đi! Bàn làm việc của cô ở bên ngoài.”
“Được.” Áo Toa rút tay về, cười với hai người, rồi lui ra ngoài.
“Trời ạ. . . . . . Không công bằng, tại sao thư kí của cậu lại xinh đẹp như
vậy!” Hắn bất bình nói lớn, hắn là một người đàn ông mê cái đẹp đến phát điên “Không công bằng, không công bằng. . . . . .” Hắn tức giận mà nói.
“Cậu còn nhớ chúng ta gặp cô ấy ở quán bar không?”
“Quán bar. . . . . .” Hắn nghĩ, “Cậu nói, tôi nhớ ra rồi.”
“Tôi nhìn thấy cô ấy, tôi rất kinh ngạc.”
“Này, Tân tấn! Chúng ta là bạn bè, tôi làm ở công ty của cậu nhiều năm như
vậy, không có công lao cũng có khổ lao.” Hắn cười tặc tặc .
“Cậu tính nói cái gì?”
“Tôi nhớ được yêu cầu của tôi, cậu sẽ không cự tuyệt, đem thư ký mới của cậu nhường cho tôi đi, cậu biết tôi và cô gái xinh đẹp làm việc, thì rất
hăng hái.
“Tôi cự tuyệt.” Anh lắc đầu.
“Uy! Cậu bình
thường không như thế, lúc trước tôi nhìn trúng thư ký của cậu, cậu đều
nhường cho tôi, bây giờ sao cậu lại hẹp hòi như vậy.” Hắn cực kỳ tức
giận, Ái Toa là cô gái đẹp rất hiếm gặp, có Ái Toa bên người hắn, hắn
nhất định sẽ vui vẻ.
“Tôi nói tôi cự tuyệt.”
“Cậu tại sao
lại cự tuyệt. . . . . . A! Tôi hiểu biết rồi, nhất định là bởi vì cô ấy
quá đẹp, cậu không nhường cho tôi đúng không! Tốt, tốt, không sao.”
Khó có được Tân Tấn hứng thú với một người phụ nữ, thân là bạn bè của anh, hắn sẽ nghĩ biện pháp đem cô thư ký đó cho anh.
“Cô ấy rất đặc biệt.” Tân Tấn thản nhiên nói, hiện lên trong đầu anh đều là bóng dáng của cô.
“Đúng vậy, điểm này tôi thừa nhận, nếu đem cô ấy tặng cho cậu, tôi không có ý kiến.” Trang Duy An vỗ vai Tân Tấn.
“Duy An, lời này của cậu là có ý gì?” Tân Tấn nhíu mày.
“Cậu cũng biết tôi thích phụ nữ, nếu hợp nhãn, tôi liền tung ra “Ma chưởng”, hơn nữa những cô gái xinh đẹp thì càng có nhiều gai, đạo lý này tôi
hiểu nhưng còn cậu. . . . .” Ánh mắt hắn nhìn Tân Tấn, hắn có lúc hoài
anh có phải vẫn là “xử nam”.
“Ý của cậu là tôi sẽ bị cô ấy gạt?”
Anh không cảm thấy Ái Toa gạt anh, “Cô ấy nếu như gạt tôi, quyến rũ tôi, cô ấy cũng sẽ giống như mấy thư ký khác, ngồi ở trên đùi của tôi, vuốt
ve bộ ngực của tôi.”
“Không, không, cậu sai lầm rồi.” Trang Duy
An lắc lắc ngón tay, “Đầu tiên cô ấy sẽ dùng một ít thủ đoạn với cậu. . . . . . Sẽ không trực tiếp ngồi lên đùi cậu.”
” Kinh nghiệm của cậu tựa hồ rất phong phú.”
“Dĩ nhiên, oa ha ha. . . . . .” Hắn cười to, “Nếu như so với cậu, Tôi tốt hơn nhiều rồi.”
“Đúng rồi, chuyện của tinh phiến như thế nào?”
“Trải qua khảo nghiệm đã OK rồi, mấy ngày nữa sẽ đưa cho cậu, khối tinh phiến này nhất định tăng lợi nhuận cho công ty của chúng ta.”
“Hiện
tại ngành điện tử không giống như lúc trước thành công, công ty đầu tư
rất nhiều tiền mới nghiên cứu ra tấm tinh phiến này.”
“Người bên ngoài rất muốn có tấm tinh phiến này.”
“Đúng, bọn họ muốn có nó bằng bất cứ giá nào, không thể nào chờ nó ra trên thị trường mới có thể mua được.”
“Cậu nói có lý, phải suy tính cẩn thật, họ chỉ cần bỏ ra ít tiền đã mua được tấm tinh phiến này.”
Tân Tấn vô cùng tin tưởng Ái Toa, tất cả mọi việc đều giao cho cô xử lý.
Hôm nay Tân Tấn không tới công ty, tầng mười đều trống, chỉ có một mình Ái Toa mà thôi.
Dĩ nhiên, đây là một cơ hội tốt nhất với Ái Toa, cô ở Tân thị làm mấy
ngày, đã quan sat toàn bộ Tân thị, bao gồm những nơi có máy quay.
Tầng mười cô càng đều tra cẩn thận.
Cô đi làm phòng làm việc của Tân thị, bắt đầu tìm kiếm tấm tinh phiến.
Cô bắt đầu tìm trên mặt bàn, trong ngăn kéo, hộc tủ. . . . . . Hoàn toàn không thấy bóng dáng tấm tinh phiến.
Đáng chết, Tân Tấn đem tinh phiến giấu ở đâu rồi! Chẳng lẽ anh không đặt
tinh phiến ở công ty? Cả phòng làm việc bị cô tìm hết rồi, đều không có
gì cả.
Có khả năng ở nhà anh?
Ái Toa cảm thấy khả năng này cũng không cao, nhưng cô cũng không loại bỏ.
Cô nhìn đồng hồ trên cổ tay, một tiếng nữa Tân Tấn sẽ trở lại, cô phải dọn dẹp sạch sẽ chổ này.
Sữa sang lại phòng làm việc xong, cô đi ra ngoài.
“Giở trò quỷ gì trời! Ông chủ quên đem văn kiện quan trọng tới Đường thị,
hừ! Thật không giống tác phong của hắn.” Trang Duy An vừa đi lấy vừa oán trách.
Mới vừa rồi hắn ở trong phòng làm việc nhận được điện
thoại của Tân Tấn, muốn hắn đi tới phòng làm việc của anh, cầm văn kiện
đưa đến Đường thị, hắn từ chối, bởi vì đã có thư ký của Tân Tấn đưa đi.
Nhưng Tân Tấn lại nói cho hắn biết, Ái Toa đi làm bằng tàu điện ngầm, vẫn là hắn đưa tốt hơn.
Hắn vừa đi tới cửa văn phòng của Tân Tấn, liền gặp Ái Toa trong phòng làm việc đi ra.
Nhìn thấy Trang Duy An, Ái Toa giật mình, nhưng cô trấn tỉnh lại.
“Phó quản lý Trang.”
“Này. . . . . .” Trang Duy An cười, không hỏi nguyên nhân, “Tổng giám đốc gọi tôi tới giúp anh ta tìm một phần văn kiện đưa đến Đường thị, cô biết
văn kiện để ở đâu không?” Hắn hỏi.
Công ty bọn họ và Đường thị hợp tác, Tân Tấn và tổng giám đốc Đường thị quen nhau.
“Văn kiện?” Ái Toa nhăn mày, “Tổng giám đốc không có giao phó.”
“Đáng ghét!” “Cô có biết không? Làm một cô gái đẹp đúng là có ưu thế, rõ ràng là công việc của cô, nhưng lại rơi vào trên người của tôi, cậu ta gọi
ta lái xe đem văn kiện đưa đến Đường thị.” Trang Duy An oán trách với Ái Toa.
“Rất xa sao?”
“Dĩ nhiên rất xa, lái xe mệt chết đi.” Hắn lắc đầu một cái, “Thôi, tôi nhận! Ai kêu tôi muốn đi làm ở công ty
này, ai kêu tôi không phải ông chủ, ai kêu cậu ta trả lương cho tôi . . . . . . Lam tiểu thư, cô không biết đồ để ở đâu, tôi tự tìm.”
“Vậy tôi đem văn kiện của tổng giám đốc phân phó đi làm.”
“Ừ.”
Hắn mở cửa đi vào phòng làm việc của Tân Tấn, trên mặc hắn là trò chuyện vui vẻ, nhưng nội tâm hắn vẫn nghi ngờ cô.
Nếu Tân Tấn không có ở trong phòng làm việc, vì sao cô ấy phải đi vào phòng làm việc của Tân Tấn, hơn nữa khi cô nhìn thấy hắn, làm cho cô hoảng
sợ.
Cô vào đây có mục đích gì, chỉ là. . . . . . Anh hồi nghi cô, anh nhất định phải điều tra cô.
“Kiều tiểu thư, Phó quản lý tìm cô.”
“Tìm tôi?”
Đôi lông mày thanh tú của Kiều Nhu nhíu lại, ở Tân thị, chức vị của cô là hoàn toàn độc lập.
Chuyên môn của cô là thiết kế phần mềm, thỉnh thoảng có giải mật mã.
“Đúng vậy.” Đồng nghiệp truyền lời nói tiếp: “Phó quản lý hi vọng cô mau đến sớm.”
Cô ở trong công ty có rất nhiều đãi ngộ, đi làm chưa tới hai tháng liền có phòng riêng, dù sao ở phương diện này thiếu người, mà cô có thực lực,
người có thực lực thì có thể cùng công ty trao đổi điều kiện, đây không
phải thay đổi nguyên tắc và điều luật.
“Hắn có nói chuyện gì không?”
“Không có.”
“Được rồi!” Kiều Nhu vuốt vuốt mi tâm, chỉ cần không cần hẹn cô, uống cà phê, cô đều có thể chấp nhận, dù sao thời gian này cô bị Tô Chí Xuyên làm
phiền ngủ không được. “Tôi lập tức đi.”
Cô đem bản thiết kế trong máy tính đều cài mật mã, mới đi khỏi phòng làm việc của mình, cô không
phải sợ người tiến vào, cũng không phải phòng bị quá mạnh mẽ, cô chỉ bảo vệ chính mình mà thôi.
Đi thang máy lên tầng mười một, tới trước cửa phòng làm việc của Trang Duy An, cô gõ cửa tiến vào ——
“Phó lý, có chuyện gì không?”
“Không có việc gì không thể mời cô uống ly cà phê sao?” Trang Duy An cười đáp, hắn mặc dù thích phụ nữ đẹp, nhưng cô gái như Kiều Nhu, hắn chọc không
nổi.
“Theo tôi được biết, cà phê trong công ty đều cùng một nhãn
hiệu, trừ phi phó lý mua thêm, vậy thì tôi sẽ uống.” Cô không khách khí
ngồi ở trước mặt Trang Duy An, “Nói đi, phó lý tìm tôi có chuyện gì? Tôi không tin anh chỉ đơn thuần mời tôi uống cà phê.” Cô bắt chéo hai chân.
“Kiều Nhu, cô có thể không cần thông minh như vậy không?” Tay của hắn vuốt ve mái tóc dài của cô.
“Thông minh?!” Kiều Nhu kéo tay hắn ra, “Phó lý, nếu không phải tôi hiểu anh, tôi cho là anh đang quấy rối tình dục tôi.”
“Ha ha. . . . . .” Hắn cười vài tiếng, “Những người khác tôi có thể kiếm
chút tiện nghi, nhưng với cô. . . . . . Tôi chọc không nổi. Được rồi, cô đã nói như vậy, tôi liền nói thật.”
“Tôi rửa tai lắng nghe, tôi hi vọng, tôi không nghe được từ trong miệng anh, đem tôi đi xào nấu.” Kiều Nhu nhạo báng nói.
“Khư. . . . . . Tôi mới sẽ không.” Trang Duy An nói, “Đừng cho là tôi không
biết, bên ngoài công ty có rất nhiều người mời cô, nếu tôi đuổi việc cô, sẽ cho các công ty khác cơ hội.”
“Anh quá đề cao tôi.” Cô nghịch tóc mình.
“Cô không phải như vậy sao? Cần gì khiêm nhường! Nói thật ra, công ty thành lập lâu như vậy, chỉ có cô đi làm chưa tới hai tháng đồi tôi tăng lương cho cô.”
“Anh có thể không cho.”
Cô chỉ nói tiền lương thôi mà, cô cũng không phải là ông chủ.
“Nếu cô không nắm chắc, cô dám làm như vậy sao?” Hắn chế nhạo, “Chỉ do công ty vô năng, nên hoàn toàn khuất phục cô.”
“Anh nói giống như tôi là bà đồng (bối) vậy.”
“Trở lại chuyện chính, tôi hi vọng cô giúp tôi tra người mới nhận chức thư ký tổng giám đốc Lam Ái Toa.”
“Thế nào? Muốn người ta sao? Cần Lam tiểu thư làm quà sinh nhật của anh sao?”
“Không phải, tôi có mười lá gan, cũng không dám thích người phụ nữ của ông chủ thích, chỉ là tôi có chút nghi ngờ cô ấy.”
Mặc dù hắn xem qua bảng lý lịch của cô, nhưng quá mức với đơn giản, hắn tin tưởng có ẩn tình khác, nếu không cô sẽ không vào phòng của Tân Tấn khi
cậu ta không có ở đó?
Gián điệp thương mại! Đây là suy nghĩ của hắn.
“Có nghi ngờ sao anh không đi hỏi phòng nhân sự?” Cô nói thật.”Hơn nữa anh
biết, ông chủ anh thích cô ấy, anh đi điều tra cô ấy, không sợ cô ấy nói lại à.”
“Nói thì nói như thế, nhưng tôi vẫn rất hoài nghi! Kiều
tiểu thư, nếu như phòng nhân sự không thể trả lời, cô cho rằng tôi có
thể tìm ai?”
“Tôi thấy rất tốt vì anh đã biết nhìn xa.” Kiều Nhu chơi đùa tay của mình, “Tôi nhớ công việc tôi không bao gồm cái này.”
“Tôi hiểu.” Trang Duy An đưa cho cô một tờ chi phiếu, mỗi lần muốn cô làm cái gì, cô sẽ đòi tiền công, “Như vậy đủ chưa?”
“Được.” Nhìn thấy tiền, cô lộ ra nụ cười đắc ý, đem chi phiếu bỏ vào bóp da, “Tôi sẽ điều tra ra manh mối cho anh sớm nhất.”
Cô không ngần ngại vì người ta nói cô yêu tiền, dù sao đây cũng là sự thật.
“Cám ơn.”
Bị Trang Duy An bắt gặp, Ái Toa ảo não.
Cô đã đặc biệt thiết kế tỉ mĩ, không có bất kì sai lầm nào, nhưng cô không ngờ rằng Trang Duy An là bạn bè thân thiết nhất của Tân Tấn.
Hắn và Tân Tấn là bạn thân. . . . . . Không, Tân Tấn tin tưởng hắn, bởi vậy hắn mới có thể đi vào phòng làm việc của anh.
Không sao cả, cùng lắm thì cô giết Trang Duy An, Ái Toa híp mắt lại.
Nhiệm vụ của cô không cho phép thất bại.
Cô là sát thủ, cô không thích nhìn máu tanh, nếu cô động thủ, đó là Trang Duy An ép cô.
Đúng vậy, cô là sát thủ. . . . . . Tỏa Kiều dạy cô phải tuyệt đối lãnh khốc, hắn dạy cô, nổ súng giết người sẽ không có bất kỳ một giọt nước mắt,
cho nên mấy năm qua, cô đã quên nước mắt là cái gì rồi. . . . . .