Tiên Đài Có Cây

Chương 36: Thanh Toán Hết Nợ Nần (1)



Nghe nhị đồ đệ hỏi, Tô Dịch Thủy ung dung nói:

“Sẽ có người lấp.”

Lúc hắn nói xong mấy con bù nhìn từ trong hang nối đuôi nhau tự động lấy công cụ trên xe bắt đầu khiêng đá lấp hố đâu ra đấy, bọn bù nhìn được phù phép hết thảy đều khéo tay cực kỳ, khả năng trước khi trời sáng có thể đem cái hang lớn này lấp lại. Lần này ai nấy đều yên lòng, đánh xe ngựa trở về nhà ngủ.

Bởi sự tình người chết trên sông Vọng Hương gây huyên náo khiến lòng quân bàng hoàng nên những ngày này đài điều quân cũng không có ai dùng tới, thời điểm lấp động cũng chẳng có ai phát hiện ra. Đêm thứ hai Tô Dịch Thủy lại dán lên một lá bùa mười năm cất rượu của lão tiên nên lớp bùn mới đào lên lập tức khô cũ, nhìn cũng không ra vết tích từng bị đào bới.

Tần Huyền Tửu mấy hôm nay gần như đưa Mộc Thanh Ca đi khắp ải Vọng Hương cũng không phát hiện có gì kỳ lạ, Lâm Diệp Đình bèn kín đáo hướng nàng nói:

“Sư phụ, đây có thể là do Tần Huyền Tửu đã đắc tội con trai vị tướng quân lần trước đến đây luyện tập nên bên trên mới có người lợi dụng chuyện nước ma sẵn tìm cớ gây khó dễ, nói không chừng có kẻ làm ra người dị dạng để hù dọa thôi, sư phụ cần gì ở đây trì hoãn? Bệ hạ vẫn đang một mực ngóng trông người sớm trở về.”

Mộc Thanh Ca giữa đường đã gặp được nước ma kia, bởi vì chết quá lâu nên đã khôi phục được một nửa dáng dấp con người, mặc dù được phủ vôi nhưng mùi tanh quá nồng nặc khiến Mộc Thanh Ca cũng không nhìn ra gì được. Nghe Lâm Diệp Đình nói lại suy nghĩ tới thái độ lạnh lùng của Tô Dịch Thủy với mình, Mộc Thanh Ca cũng cười lạnh.

Sau khi cho Lâm Diệp Đình rời đi, nàng ta nhịn không được nhìn vào nữ tử mắt ngọc mày ngài trong gương khiến cho người ta kinh diễm. Tô Vực đối với gương mặt này nhớ mãi không quên, có được giang sơn vạn dặm lại không thể ôm mỹ nhân vào lòng đích thực làm người ta không thể không tiếc nuối..

Mộc Thanh Ca nhìn một chút bỗng nhiên ném chén trà trong tay về phía gương đồng, gương mặt này vẫn là không giống! Mặc dù có năm phần tương tự nhưng nàng không thể nào học được cái nụ cười quyền quý phóng khoáng đứng trên đỉnh thế gian, cũng có thể vì vậy mà Tô Dịch Thủy vẫn không thèm để mắt tới nàng.

Nghĩ đến đây gương mặt xinh đẹp trong gương đồng bỗng có chút tự ti, nàng chậm rãi vươn cánh tay trắng nõn lộ ra một sợi dây đỏ như máu uốn lượn như con rắn nhỏ vòng quanh, đây là do Ngụy Củ tạo nghiệt đã dùng nước oán đổ lên cây luân hồi. Vì thế cho nên khi nàng hút đủ nước oán rơi xuống đất đã có được linh lực dồi dào, nhưng tác dụng phụ là sau mỗi lần sử dụng linh lực sẽ không thể tiếp tục huy động được chân khí, sợi tơ hồng trên cánh tay này rõ ràng chính là vật tà môn.

Đây là thứ tà vật Ngụy Củ dùng để khống chế Mộc Thanh Ca khi nàng sống lại nên trước đây gã mới có thể tùy tiện đáp ứng việc cùng với Tô Dịch Thủy lập hồn thề, bởi vì nước oán này hạ trước khi lập lời thề nên cho dù nàng có chết thì cũng không được tính là làm trái. Ban đầu thứ này cũng không thấy rõ, nhưng mấy ngày gần đây lại càng lúc càng phát triển tốt hơn. Mộc Thanh Ca không dám đem điểm yếu của mình nói cho lão hồ ly Khai Nguyên phái Cửu Hoa, chỉ có thể đợi lúc Xích Môn Ngụy Củ đến đây gây chuyện mới nhìn xem nên giải quyết thế nào mới ổn thỏa.

Nghĩ tới đây Mộc Thanh Ca lại buồn phiền, nhịn không được suy nghĩ nếu như nàng ta rơi vào loại khốn cảnh này thì sẽ giải quyết ra sao. Cũng có thể nàng ta không để ý mà vẫn uống rượu ngắm trăng hát vang với bằng hữu, trời đất này có việc gì khiến nàng ta buồn phiền sầu khổ đâu?

Nàng cắn răng hít sâu một hơi, chậm rãi buông ống tay áo xuống. Nàng ta phải phóng khoáng tiêu sái đến mức nào hiện giờ mới có thể khiến nhiều người nhớ mãi không quên?

Đúng lúc này Tần Huyền Tửu đột nhiên lại tới thăm hỏi. Không biết làm sao thời điểm rửa mặt đi ngủ Tần Huyền Tửu vỗ đầu một cái lại sực nhớ ra việc sư phụ đã từng giao, bèn tranh thủ thời gian đến tìm Mộc Thanh Ca kể lại.

Lúc Mộc Thanh Ca nghe được suối linh âm giới thì con ngươi co lại. Tần Huyền Tửu lại nói mình đột nhiên nhớ ra thứ quan trọng cực kỳ ở thời điểm này khiến cho người khác không khỏi hồ nghi, có điều nàng lại muốn gấp rút nắm được suối linh trong tay, nếu như có suối linh hỗ trợ thì hẳn là việc hóa giải nước oán sẽ rất dễ dàng. Hiện tại Khai Nguyên Chân nhân phái Cửu Hoa cho nàng bậc thang để thuận tay với đến cành cây cao là bệ hạ, nhưng dù mặc ngoài là khách khí nhưng bên trong vẫn đề phòng nàng.

Trước đây một quả linh khác rơi xuống tuy lấy đi không nhiều linh lực nhưng cũng có ảnh hưởng lớn, nếu như gò bó tăng lên theo khuôn phép Trúc Cơ thì chỉ sợ mất hai mươi ba mươi năm mới hồi phục toàn bộ. Mộc Thanh Ca mấy hôm nay cũng đi nghe ngóng việc liên quan đến linh quả rơi xuống mười sáu năm trước, nhưng kể cả Ngụy Củ cũng hỏi không ra thì nàng tự nhiên cũng không có chút thu hoạch. Dạo gần đây nàng có luôn lo lắng sẽ phát sinh biến số, nếu như có được ích lợi của suối linh âm giới thì cho dù nàng ta vẫn còn thì nàng cũng không có gì e ngại.

Nghĩ đến uy lực của suối linh lòng dạ Mộc Thanh Ca mạnh mẽ xao động, cho dù biết rõ ma tính của nó quá lớn không cẩn thận sẽ dễ dàng bị cắn trả nhưng cũng không đáng kể, chỉ là vấn đề này phải giấu giếm người của phái Cửu Hoa… Nghĩ đến đây ánh mắt Mộc Thanh Ca nhìn về phía cái đuôi Tần Huyền Tửu, y là kẻ canh giữ nơi này, nếu như có thể hỗ trợ mình tự nhiên việc này sẽ dễ như trở bàn tay.

Quả nhiên sau khi thăm dò thì Tần Huyền Tửu đến nghĩ ngợi cũng không vội vàng đáp ứng. Theo Tần Huyền Tửu thì thứ này là do sư phụ gửi gắm, nếu bây giờ người muốn lấy đi cũng là hợp lý hợp tình. Chỉ là vật kia ở đâu thì Tần Huyền Tửu cũng không biết, sư phụ chỉ đưa cho y là bàn chứ không chỉ vị trí của thứ đồ kia.

Mộc Thanh Ca lại hỏi:

“Mấy ngày nay Tô Dịch Thủy có ra khỏi thành không?”

Tần Huyền Tửu đột nhiên nhớ tới sau khi sư phụ Mộc Thanh Ca đuổi y đi thì không tìm được đám sư đồ kia, y bèn hỏi quan binh thủ thành thì mới hay một đêm ba ngày trước bọn họ đã từng rời khỏi.

Sáng hôm sau Mộc Thanh Ca liền đến tìm Tô Dịch Thủy, lúc nàng mở ra cửa lớn lại phát hiện khắp mặt đất toàn là nấm phơi khô và các loại đồ rừng khác, còn nha đầu Tiết Nhiễm Nhiễm mặc tạp dề ra mở cửa thấy Mộc Thanh Ca lập tức quay đầu kêu sư phụ.

Mộc Thanh Ca bình tĩnh xem xét Nhiễm Nhiễm, dáng dấp cô nhóc này cũng xem như thanh tú lanh lợi động lòng người, thế nhưng nếu không có hương vị tuổi trẻ thì nhan sắc cũng bình thường thôi. Thế nhưng Mộc Thanh Ca lại phát hiện tựa như mỗi lần gặp lại nàng ta thì nàng ta lại đẹp thêm mấy phần, không phải là biến hóa trên mặt mũi mà là một cỗ ý vị không thể nói ra, dẫn dụ người ta không tự chủ phải nhìn nàng chằm chằm.

Bị Mộc tiên trưởng nhìn như thế Nhiễm Nhiễm ngượng ngùng cười sờ mặt mình hỏi:

“Tiên trưởng, trên mặt ta dính gì sao?”

Mộc Thanh Ca hồi thần mỉm cười:

“Không có, chỉ là luôn cảm thấy cô nhóc nhìn quen mắt, nhưng lại nhớ không nổi là giống ai..”

Nhiễm Nhiễm gật đầu:

“Dáng vẻ ta phổ thông, đương nhiên sẽ giống rất nhiều người.”

Mộc Thanh Ca đang muốn nói tiếp thì đã trông thấy Tô Dịch Thủy đã đứng sau lưng Tiết Nhiễm Nhiễm.

“Ngươi tới đây làm gì?” – Tô Dịch Thủy mở miệng hỏi.

Mộc Thanh Ca nhìn Tô Dịch Thủy, chậm rãi đáp:

“Ta có vài lời muốn tự mình nói với con, có thể theo ta đến bờ sông Vọng Hương chốc lát được không?”

Giống như sợ Tô Dịch Thủy cự tuyệt nên nàng lại gấp gáp nói tiếp:

“Việc quan hệ đến suối linh cũng không phải việc riêng của ta và con.”

Tô Dịch Thủy bất động thanh sắc, suy nghĩ một chút thì quay đầu nói với Nhiễm Nhiễm:

“Làm đồ ăn xong thì các ngươi cứ ăn trước không cần chờ ta.”

Nhiễm Nhiễm luôn tôn sư trọng đạo vội vàng nói:

“Vậy con sẽ chừa một phần cơm cho người, lát nữa thịt chưng trứng phù dung làm xong con cũng sẽ để lại.”

Thấy Tô Dịch Thủy nhẹ gật đầu Nhiễm Nhiễm bèn tranh thủ vào phòng lấy áo choàng phủ thêm cho sư phụ, sông Vọng Hương có gió lớn, mặc dù sư phụ đã có cơ thể bán tiên nhưng mặc ấm một chút cũng không sai. Thân hình sư phụ cao lớn lại mặc thêm áo choàng có viền lông cáo làm cho hắn trở nên tiên khí bồng bềnh cực kỳ đẹp trai, Nhiễm Nhiễm cảm thấy sư phụ đã muốn đi cùng Mộc sư tôn nói không chừng là muốn tiếp nối duyên cũ, ở dưới thác nước uống rượu trò chuyện hẳn nên ăn mặc chỉnh chu.

Mộc Thanh Ca đứng một bên nhìn hai sư đồ thì trong lòng luôn có một loại cảm giác không được thoải mái. Đôi nam nữ trước mắt chỉ xấp xỉ tuổi nhau, nam thì anh tuấn cao lớn, nữ thì nhỏ nhắn tinh xảo có chút nào giống sư đồ? Chính là giống với nàng dâu nhỏ mới cưới chuẩn bị cho phu quân ra ngoài hơn. Tiết Nhiễm Nhiễm tuổi nhỏ ngây thơ nên bị dáng vẻ tuấn mỹ của sư phụ mê hoặc cũng là chuyện bình thường, có điều nàng hiểu Tô Dịch Thủy mắt nhìn người rất cao, tuy có nhiều nữ tử ái mộ hắn nhưng đều là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.

Nhưng trước mắt vẫn phải ưu tiên chuyện của suối linh trước.

Chờ ra cửa sân Mộc Thanh Ca yên lặng đứng sau lưng Tô Dịch Thủy, hai người đều có căn cơ nên chạy như bay, chỉ trong chốc lát đã nghe thấy tiếng nước sông Vọng Hương chảy cuồn cuộn. Mộc Thanh Ca thử thăm dò:

“Hẳn con cũng biết trước đây ta từng giấu hồn thạch phong ấn suối linh ở chỗ này.”

Tô Dịch Thủy không đáp lời nàng ta, chỉ thản nhiên nói:

“Ngươi đã giấu thì sao ta biết được?”

Hắn không vào trọng tâm mà chỉ ném vấn đề trở về, giống như cá bơi trong nước trơn trượt không thể nắm bắt. Mộc Thanh Ca dứt khoát nói rõ:

“Tần Huyền Tửu đã nói với ta, còn nói con cũng đang một mực tìm kiếm, con tới đây trước ta hẳn là cũng tìm hiểu được nhiều. Từ khi ta sống lại trên cây luân hồi đã quên đi rất nhiều chuyện, ta hy vọng con giúp ta tìm về suối linh để miễn cho một hồi thảm kịch nhân gian.”

Tô Dịch Thủy giương mắt nhìn Mộc Thanh Ca, giễu cợt nói:

“Các hạ không phải có chỗ dựa đương kim thánh thượng sao, đệ tử phái Cửu Hoa cũng dễ dàng để ngươi sai sử, sao lại còn quấy nhiễu đến một kẻ sơn dã như ta? Lại nói đến việc của các hạ cùng ta thì có liên quan gì?”

Nghe hắn nói lời này Mộc Thanh Ca hiểu ý không nhịn được mà cười một tiếng:

“Con không vui sao? Ta và Tô Vực chỉ là quan hệ hợp tác, mặc dù hắn là vua chốn thế gian nhưng cùng với người tu chân chúng ta chỉ như cái túi da bên ngoài, hắn trong lòng ta làm sao có thể so sánh với con được?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.