Tiên Đài Có Cây

Chương 29: Bí Mật Giữ Ải



Có vạc quý hỗ trợ nên rượu cũng được ủ nhanh hơn, Nhiễm Nhiễm dựa theo trình tự trong quyển “ngoạn kinh” nước chảy mây trôi đem nguyên liệu phối một mạch mà thành. Vạc kia quá thần kỳ, chỉ chưa đầy một khắc mà mùi rượu đã xuyên qua tầng giấy dầu từ bên trong bay ra thoang thoảng.

Lão tiên rượu không kịp chờ đợi nếm thử một miếng thì thấy quả thật đúng là hương vị kia, lão bèn nhìn Nhiễm Nhiễm như nhìn bảo bối, cảm thấy con nhóc này quả là có một không hai. Nhiễm Nhiễm sợ lão uống say vội nhắc lão thực hiện lời hứa, lão ta lại liều mạng uống mấy ngụm lớn mới híp mắt cười nói:

“Đây là do chú Thất Ác hóa hình! Nếu như sử dụng bùa này có thể hóa người thành hình thú, linh lực bên trong vật chủ cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều, đồng thời lúc này người thi chú có thể thúc đẩy việc ma hóa ở người trúng chú một cách cực hạn tạo nên uy lực cực lớn. Thứ tà tính bá đạo này không phải vật của nhân giới, nó dùng để mê hoặc nhân tâm khuếch đại lòng tham, các ngươi nhìn xem hai chữ này là gì?”

Nhiễm Nhiễm chỉ có trình độ ba năm đi học sao mà hiểu được, riêng Tô Dịch Thủy chỉ cần nhìn thoáng qua đã nói:

“Đây là chữ Phạn.”

Lão tiên rượu nhẹ gật đầu:

“Trong suốt vạn năm qua nghe nói suối linh âm giới đã từng ba lần rò rỉ ra ngoài, thời điểm gây họa nhân gian lần trước một đám người Thiên Trúc lấy suối linh làm thần minh sáng lập ra Ma giáo gọi là Phạn Thiên giáo, những phù chú này chính là pháp bảo do đám giáo chúng đó dùng để tăng cường linh lực bản thân. Không cần Trúc Cơ cũng không cần Luyện Khí, chỉ cần sự hỗ trợ của phù chú này liền có thể trở thành dạng giống như Thủy yêu mà các ngươi gặp phải, có được thần lực mà người thường không cách nào có được. Thế nên có kẻ suy đoán bùa này chính là từ linh lực của suối linh hóa ra, dẫn dụ con người cung cấp năng lượng cho nó…”

Nhiễm Nhiễm nghe lời này lập tức nhớ đến nàng Nguyệt Nga kia cũng là người tham lam, nói không chừng bị thứ đó dụ dỗ biến thành dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Nói đến đây lão tiên vừa uống rượu vừa cảm khái:

“Mấy người bọn chúng đều do lòng tham quá lớn, việc đó nếu như là người tốt sẽ không làm… Có điều Phạn Thiên giáo một trăm năm trước trong trận chiến chính tà đã bị tiêu diệt hầu như không còn ai, làm sao thứ này vẫn còn được lưu hành?”

Nhiễm Nhiễm cũng có chút buồn bực, thứ bùa chú thất truyền này sao còn xuất hiện trong sông Vọng Hương, chẳng lẽ suối linh lại lần nữa rò rỉ ra ngoài hóa thành bùa chú mê hoặc nhân thế? Nếu như nước ma là do có người tạo ra dùng để loại trừ kẻ trấn thủ ải Vọng Hương Tần Huyền Tửu thì rất có thể mục đích sâu xa là muốn mở ra cửa âm dương tạo ra chuyện hung hiểm cho người đời. Nghĩ tới việc sư phụ đã từng giao cho Ngụy Củ chìa khóa mở cửa suối linh, Nhiễm Nhiễm vẫn luôn cảm thấy việc này hẳn là cùng gã ta có quan hệ.

Lúc này lão tiên quay người vào phòng lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ, lão mở hộp lấy ra một cái bình cỡ ngón trỏ trong bao vải nhung bên trong. Bình kia vô cùng tinh mỹ, bên trên vẽ hoa văn giống như một loại phù chú, tuy trông không phải ngọc nhưng lại tỏa ra nhàn nhạt hào quang.

“Lúc trước Mộc nha đầu vất vả lắm mới ngăn không để suối linh hấp thụ, ngặt nỗi vẫn không cách nào đưa nó về âm giới mà chỉ có thể dùng hồn thạch tạm thời phong ấn, hiện ta cũng không biết nàng đã giấu hồn thạch ở đâu. Lực lượng bên trong suối linh sẽ không ngừng tăng trưởng theo thời gian nên phong ấn cũng không lâu sẽ không còn tác dụng, một khi tảng đá xuất hiện khe hở thì lực lượng dòng suối sẽ triệu hồi ra rất nhiều tà ma… Khi ấy Mộc nha đầu cầu xin ta đi tìm Ngọc Vá Trời (từ gốc là Bổ Thiên Thông Ngọc), là ngọc linh được ngưng tụ vạn năm từ hàn băng, chỉ ngần này vừa đủ đựng trong một cái bình nhỏ. Tiếc là lúc ta tạo ra nó thì nàng đã không còn ở đây, nếu như ngươi có cơ hội tìm được hồn thạch thì hãy dùng nó để gia cố suối linh, dù sao so với hồn thạch chắc chắn hơn một chút.”

Nói xong lão tiên bèn giao bình nhỏ cho Nhiễm Nhiễm, hiển nhiên lão không chào đón Tô Dịch Thủy cho lắm nhưng thấy hắn mang tới bùa tà liền biết suối linh Mộc nha đầu phong ấn năm đó sợ là có biến cố. Nếu như lão mặc kệ e cũng không thể an nhàn ẩn cư, mỗi ngày tiêu dao uống rượu. Suối linh là điều tiếc nuối của Mộc Thanh Ca, lão nghĩ một chốc bèn quyết định đem cái bình đó đưa cho nha đầu có duyên này.

Thấy không hỏi được gì nên Tô Dịch Thủy liền muốn mang Nhiễm Nhiễm xuống núi, lão tiên cảm thấy mình cùng con bé này khá hợp ý nên thừa dịp trước khi nàng xuống núi còn đưa cho nàng một cái bao nhỏ.

“Cuộc đời ta ngoại trừ uống rượu thì là vẽ bùa, trong bao vải này có một vài bùa chú phòng thân, có lẽ sẽ có lúc ngươi cần dùng đến. Đi theo một tên sư phụ đen đủi khó tránh nằm không cũng trúng đạn, nếu thấy có gì không đúng thì ngươi cần thông minh một chút nhanh nhanh chạy trốn đi. Lúc nào có vấn đề với họ Tô thì đến núi Thúy Vi tìm ta nương tựa, ta so về bản lĩnh còn tài giỏi hơn hắn.”

Lão tiên rượu quang minh chính đại làm tiểu nhân ở ngay trước mặt Tô Dịch Thủy đào tường, Nhiễm Nhiễm nhìn cái mũi đỏ vì hèm rượu của lão thì “ha ha” cười gượng. Thấy sắc mặt khó coi của sư phụ, nàng bèn tranh thủ đi theo lão nhân gia xuống núi.

Trong lúc xuống núi nàng bèn nói ra suy đoán trong lòng mình, cẩn thận từng li từng tí hỏi:

“Lúc trước sư phụ đem chìa khóa cho Ngụy Củ không sợ sau khi gã tìm được suối linh sẽ ngóc đầu trở lại tìm người trả thù sao?”

Tô Dịch Thủy liếc nàng một cái, nói:

“Suối linh sớm đã không tồn tại ở âm giới, gã đi một chuyến cùng lắm là ngắm cảnh ở chỗ đó thôi. Gã cho ta một nửa tu vi, ta cho gã đi giải sầu một chút cũng nên mà.”

Nhiễm Nhiễm dù đã sớm ngờ ngợ vụ việc chìa khóa hẳn là có chỗ kỳ quặc nhưng cũng không ngờ đến sư phụ sẽ lợi hại như vậy. Nghĩ đến Ngụy Củ hao hơn một nửa Kết Đan mà lúc tìm ra suối linh chỉ có thể thấy một cái hố nước khô cạn thì gương mặt của gã chắc sẽ giận đến tím tái luôn à nha.

Cũng may chưa tới trăm năm trước Phạn Thiên giáo đã không còn hậu nhân, nếu như suối linh rò rỉ qua ngoài lần nữa dùng bùa chú tà ma mê hoặc thế nhân cũng khó mà tra ra được Mộc Thanh Ca đã đem giấu nó ở chỗ nào.

Tô Dịch Thủy nghe nghi vấn của Nhiễm Nhiễm, không trả lời mà hỏi lại:

“Ngươi cảm thấy Mộc Thanh Ca sẽ giấu nó ở đâu?”

Cái này… Nhiễm Nhiễm mặc dù cảm thấy sư phụ nếu muốn hẳn nên hỏi trực tiếp Mộc tiên trưởng cho nhanh, thế nhưng nàng vẫn nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói:

“Lúc trước Mộc tiên trưởng từng cố ý dặn dò Tần tướng quân trấn thủ ở đây, người hóa ma cũng tại ải Vọng Hương mà xuất hiện, hẳn là… hồn thạch cũng nên ở chỗ này.”

Chờ đến lúc xuống tới dưới núi, Tô Dịch Thủy bèn đem sự việc nói đơn giản cho Tần Huyền Tửu, lại hỏi:

“Năm đó Mộc Thanh Ca sai ngươi canh giữ ải Vọng Hương hẳn có nói muốn ngươi bảo vệ cái gì?”

Tần Huyền Tửu trợn mắt ngẫm nghĩ làm ra vẻ cố nhớ lại nhưng lại giống như đang tìm lời nói dối:

“Lúc ấy sư phụ đơn độc đấu với yêu ma bị nội thương nặng nên điều dưỡng rất lâu ở đây, nhìn thấy nhiều đệ tử mai táng không có thân nhân canh giữ người đã phân phó ta về sau tuyệt đối không được rời khỏi, muốn ta mỗi năm đều tảo mộ cho họ. Thế nên nhiều lần ta đã cự tuyệt cơ hội Chu đại nhân muốn tiến cử về kinh, một mực ở đây trấn thủ.”

Tô Dịch Thủy nghe xong thì nhàn nhạt nói:

“Vậy ngươi đóng quân ở đây cần phải làm những gì?”

Tần Huyền Tửu chần chừ một chút, đáp:

“Ngoại trừ tảo mộ tiết thanh minh thì mỗi năm vào mùng Một mười lăm phải theo trình tự đông tây nam bắc tại miếu thổ địa sư phụ xây lúc trước thay dầu thắp, giữ cho đèn đuốc mãi mãi không tắt để an ủi vong linh chết trận”

Đây rõ ràng chỉ là mấy từ qua loa lấy lệ không hề thành thật, xem ra Tần Huyền Tửu vẫn còn có chút phòng bị Tô Dịch Thủy nên không muốn nói rõ tình hình thực tế với hắn, cho nên sau đó dù có hỏi thế nào thì cái miệng của y dưới lớp râu quai nón vẫn ngậm rất chặt chẽ.

Thấy Tần Huyền Tửu không muốn nói Tô Dịch Thủy cũng không phí lời, có điều khi Tô Dịch Thủy muốn dẫn đồ đệ rời đi thì Tần Huyền Tửu lại tỏ ra gấp gáp.

“Kẻ áo đen đứng sau màn còn chưa bắt được thì ngươi vội đi cái gì? Nếu chúng ngóc đầu trở lại đánh tới thì ta phải làm sao đây?”

Nhiễm Nhiễm đứng một bên nhìn Tần tướng quân cảm thấy buồn cười, nhỏ giọng thì thầm nói:

“Nếu Tần tướng quân muốn sư phụ ta giúp thì những gì biết được phải nói rõ, sư phụ ngươi không phải từng nhắc nhở nếu thấy nơi này khác thường thì phải tìm Tô Dịch Thủy giúp đỡ hay sao?”

Tần Huyền Tửu gãi gãi bộ râu, rốt cục nói:

“Lúc trước sư phụ chiến thắng suối linh âm giới hàng phục ma tử nhưng lại bị dòng suối khống chế, vì để thoát khỏi nó mà người phải phí rất nhiều công phu. Về sau sư phụ đem nó phong ấn vào một chỗ nào đó ở ải Vọng Hương, để tránh nó lại làm nhiễu loạn nhân gian nên phải có người dốc lòng trông coi mới được. Ngày đó lúc sư phụ nhận ta làm đồ đệ đã có chút dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, Di Hồn đại pháp kia chính là thuật điên đảo càn khôn, dời trăng hoán sao, nếu như không khống chế tốt thì ma tính sẽ tăng vọt. Sư phụ trước vì kiềm chế ma tử nên phải dùng tới cách này để dời đi ma tính của gã cùng với phân nửa pháp lực của suối linh, thế nhưng suối linh kia ma tính quá mạnh nên ngay cả sư phụ cũng khó lòng ức chế nó. Cuối cùng nàng nghĩ ra biện pháp lúc mười lăm tháng bảy tiết trung nguyên lợi dụng âm khí cường thịnh tại một chỗ nào đó ở ải Vọng Hương đem ma tính và công lực đều chuyển lên trên một khối Hồn thạch rồi đem nó đi phong ấn, sư phụ dù cho ta bảo vệ hồn thạch nhưng thực lòng ta cũng không biết người giấu nó ở đâu, sư phụ chỉ nói nếu như có ngày la bàn bát quái có khác lạ thì phải đi tìm ngươi…”

Nhị sư thúc Vũ Đồng nghe được lời này không khỏi thở hắt ra một cái, trước đây nàng vốn nhận định Mộc Thanh Ca là vì ha.m muốn pháp lực tinh thâm mà khiến mình nhiễm phải tà thuật, bây giờ nghe Tần tướng quân nói nàng mới biết được năm đó Mộc Thanh Ca bị hiểu lầm sâu đến mức nào. Nhưng nếu nói vì để kiềm chế yêu ma thì hoàn toàn có thể nhờ chính đạo hỗ trợ, vì sao nàng chưa từng giải thích với người khác về việc mình làm? Bây giờ Tần Huyền Tửu lại tìm Tô Dịch Thủy giải quyết chuyện suối linh bị rò rỉ là vì mục đích gì nữa?

Lúc nói đến đây nước mắt Tần Huyền Tửu đã chảy ròng ròng, y lại tiếp:

“Có lẽ vì khi ấy thân thể lão nhân gia người suy yếu nên mới bị đám chính đạo mai phục đánh lén cho hương tan ngọc nát, chính là tên khốn kiếp này rõ ràng ở đây mà còn không ngăn lại, để bọn họ khinh nhờn sư phụ ta!”

Tần Huyền Tửu nói đến chỗ oán hận lại ngăn không được bi phẫn muốn giơ chân đạp Tô Dịch Thủy, Vũ Thần nhanh chóng ngăn y lại nhưng cũng không biết phải nói cái gì cho phải. Nhiễm Nhiễm nhìn sư phụ vẫn luôn không thay đổi sắc mặt, cảm thấy hắn vốn bình tĩnh không lay động nhưng cũng không nên quá thờ ơ, kẻ làm đồ đệ như nàng lúc này chỉ có thể thay sư phụ làm người hòa giải:

“Tần tướng quân à, lúc đó người nhiều như vậy một mình sư phụ ta cũng không thể giải quyết hết, chưa kể sau đó người ta còn dùng hết sức giữ lại hồn phách của sư tôn rồi nhập vào cây luân hồi. Bây giờ không những sư tôn sống lại mà còn sống không tệ lắm, đúng rồi, vì sao ngài không đi núi Cửu Hoa mà tìm nàng?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.