Tiên Cô Bảo Kiếm

Chương 21: Lột mặt nạ Lang Sơn Nhất Bái



Tống Trấn Sơn nghe Nhạc Tiểu Tuấn nói vậy, vuốt chòm râu trắng ừm một tiếng, gật đầu cười đáp :

– Lão hủ với lệnh sư giao hảo mấy mươi năm, đương nhiên là quen thân, không biết thiếu hiệp muốn lão hủ nói chuyện gì?

Nhạc Tiểu Tuấn trong lòng lại thấy kỳ lạ thầm nghĩ :

– Rõ ràng là ta đã nói ra hết với lão, làm sao lão trúng “Tán công độc”, rồi giờ giải hết độc tính, thì trở nên đãng trí mà quên nhỉ?

Tuy nghĩ vậy, nhưng vẫn cung kính nói :

– Gia sư đã không chịu nói ra, vãn sinh thật không biết tâm nguyện đó là gì, chỉ nhân một vị lão nhân gặp vãn sinh bảo rằng tâm nguyện của gia sư thì chỉ cần một lời của đại lão gia là giải tan, lần trước đã thửa mong đại lão gia đồng ý…

Tống Trấn Sơn tợ hồ như cũng đã nhớ lại, gật đầu nói :

– Lão hủ xác thực đã đồng ý, vậy thì tốt, thiếu hiệp cứ về trước phục mệnh, lão hủ đáp ứng là được rồi.

Nhạc Tiểu Tuấn lại ngẩn người, cứ nhìn chăm Tống Trấn Sơn một hồi mới nói :

– Đa tạ Tống đại lão gia, nhưng vãn sinh thay gia sư hoàn thành chuyện này, tất cần phải tiếp một chiêu kiếm của đại lão gia…

Tống Trấn Sơn nghe nói thì nét mặt sa sầm, giọng không vui hỏi :

– Sư phụ ngươi nói vậy sao?

Nhạc Tiểu Tuấn lại càng ngạc nhiên hơn, buộc miệng nói :

– Điều này chính đại lão gia đã nói, muốn nhận được một lời chỉ giáo của lão gia thì cần phải tiếp lão gia hai mươi chiêu kiếm pháp, điều này lão gia tự tuyên bố mười sáu năm trước đây, vĩnh viễn bất kiến. Thế nhưng lần trước nhân vì vãn sinh thành tâm cầu kiến, cho nên lão gia nói là chỉ cần vãn sinh tiếp được một chiêu kiếm của lão gia là được.

Tống Trấn Sơn ngưng mắt nhìn chàng hồi lâu, tay vuốt râu gật gù nói :

– Ưm, không sai lời này chính lão phu đã nói.

– Vãn sinh bạo gan xin nguyện tiếp một kiếm của đại lão gia một lần nữa!

Tống Trấn Sơn thản nhiên nói :

– Nhạc thiếu hiệp vì lệnh sư mà đến cầu kiến, lão hủ có thể chấp nhận, nhưng dưới kiếm của lão hủ, thì thiếu hiệp rất khó toàn thân mà quay về!

Nhạc Tiểu Tuấn cúi người nói :

– Vãn sinh chỉ vì tâm nguyện của gia sư, có chết cũng không oán hận!

Tống Trấn Sơn ngửa mặt cười ha hả :

– Lão hủ thửa mong thiếu hiệp mang giải dược về, lẽ nào lại có thể để thiếu hiệp thụ thương?

– Vậy thì xin đại lão gia ban cho chiêu kiếm!

– Ồ, thiếu hiệp định động thủ ngay tại đây sao?

– Lần trước đại lão gia ban chiêu kiếm, cũng chỉ ở trong phòng đó thôi mà!

– Hảo!

Tống Trấn Sơn gật đầu rồi quay lại nhìn Hoắc Vạn Thanh nói tiếp :

– Vạn Thanh, mau lấy kiếm cho lão hũ!

Tống Văn Tuấn đứng bên cạnh, lên tiếng :

– Cha, cha cùng Nhạc huynh tỷ đấu một chiêu kiếm, há cần dùng đến thanh Long Tuyền kiếm?

Tống Trấn Sơn vuốt râu cười ha hả nói :

– Hài nhi, con không muốn cha dùng đến kiếm sao?

Nhạc Tiểu Tuấn trong lòng cả thấy có chút kỳ lạ!

Nhưng Tống Văn Tuấn đã nói :

– Cha, lần trước cha chỉ dùng chiếc đũa thay kiếm, thế mà đã chém đoạn mũi kiếm của Nhạc huynh!

Tống Trấn Sơn gật đầu cười nói :

– Đúng thế, đúng thế, lần trước cha chỉ dùng chiếc đũa chém gãy mũi kiếm Nhạc thiếu hiệp, nhưng lần này cha có thể vừa giải hết độc, nội lực chưa hồi phục, chỉ e không được…

Trúc Thu Lan từ đầu đến giờ chỉ ngồi im, lúc này bỗng lên tiếng chen vào nói :

– Tống đại lão gia nói rất đúng, đừng nói là đại lão gia trúng độc vừa giải hết, nội lực chưa hồi phục, mà đến tay dùng kiếm cũng tợ hồ như trước sau hai người khác nhau.

Nhạc Tiểu Tuấn ngơ ngác, không hiểu cô ta nói câu này là có hàm ý gì?

Tống Văn Tuấn ánh mắt hoang mang nhìn Trúc Thu Lan hỏi :

– Cô nương nói vậy là thế nào?

Trúc Thu Lan cười nhe nói :

– Tống thiếu trang chủ, Hoắc tổng quản và chư vị tiền bối đây cho tôi to gan hỏi một câu: Người bị trúng “Tán công độc”, sau khi đã được giải tán thì có bị mất trí nhớ hay không, đến chuyện gì trước đây cũng không còn nhớ ra?

Tống Văn Tuấn kinh nghiệm giang hồ cũng không nhiều, nên chỉ cảm thấy Trúc Thu Lan hỏi câu này hơi kỳ lạ.

Nhưng với Hoắc Vạn Thanh lão luyện giang hồ, đương nhiên thầm hiểu bên trong tất có vấn đề liên quan đến Tống trang chủ, bèn nói :

– Lão hủ không biết dụng độc, thế nhưng cứ theo như lẽ thường thì ngoài loại độc làm mê loạn tâm thần ra, thông thường các loại độc khác, sau khi đã được giải hết, thì người ta vẫn hồi phục trí nhớ bình thường, tuyệt không có ảnh hưởng gì.

Trúc Thu Lan gật đầu nói :

– Đa tạ Hoắc tổng quản nói rất rõ ràng, vậy thì theo Hoắc tổng quản thấy Tống đại lão gia bị trúng độc giờ đã được giải hết chưa?

Hoắc Vạn Thanh đáp :

– Vừa rồi chính lão Trang chủ nói là độc tính trong người đã giải tán.

Trúc Thu Lan nói :

– Vậy mà Tống đại lão gia tợ hồ như hoàn toàn không còn nhớ chuyện gì trước đây đã nói với Nhạc đại ca, làm sao trước sau lại như là hai người khác nhau chứ?

Nàng hai lần nhấn mạnh chữ trước sau hai người khác nhau, đương nhiên là muốn gây sự chú ý của người khác.

Kim Giáp Thần Hoắc Vạn Thanh mặt biến sắc, thế nhưng là tay lão luyện giang hồ, lão nhanh chóng hồi phục sắc mặt.

Tống Trấn Sơn trong ánh mắt đột nhiên lộ hung quang, trầm giọng quát hỏi :

– Lão phu không nhớ khi nào chứ?

– Tống đại lão gia phải nhờ người ta nhắc mới nhớ ra, đúng không? Ví dụ lão gia lần thứ nhất hỏi sư phụ của Nhạc đại ca là ai? Thứ hai lại hỏi Nhạc đại ca muốn lão gia nói ra điều gì? Lần thứ ba rõ ràng hôm trước đại lão gia bảo Nhạc đại ca phải tiếp một chiêu kiếm pháp, thì lão đại gia mới chấp nhận cầu nguyện của Nhạc đại ca, vậy mà vừa rồi lại hỏi là sư phụ của Nhạc đại ca nói gì? Thứ tư, lần trước chính đại lão gia dùng một chiếc đũa chém gãy mũi kiếm của Nhạc đại ca, vậy mà vừa rồi lại hỏi Tống thiếu trang chủ là con không muốn cha động thủ kiếm? Chỉ bốn điểm này cũng đủ thấy đại lão gia như không biết chuyện trước đây, chẳng phải như trước sau hai người khác nhau đó sao?

Tống Trấn Sơn vừa nghe xong thì mặt biến sắc, nhưng vẫn gượng cười lớn, nói :

– Những chuyện này làm sao lão hủ không nhớ, cô nương tợ hồ như gây khó cho lão hũ?

Trúc Thu Lan cười điềm nhiên nói :

– Đại lão gia nói vậy chẳng hóa ra là trách tiểu nữ tự nhiều chuyện? Thật ra thì tiểu nữ tự nhất thời bỗng nhớ lại một câu chuyện trước đây gia mẫu từng kể, nên mới muốn nhắc nhở mọi người mà thôi…

Tống Trấn Sơn trợn tròn mắt hỏi ngang :

– Chuyện gì chứ?

– A, là một chuyện ngụ ngôn: Có một con cáo già đội lốt hồ đi vênh vào trong rừng, khiến các loại thú cứ ngỡ là hồ thật…

– Câm miệng!

Tống Trấn Sơn gầm lên cắt ngang, rồi gằn giọng hỏi :

– Cô nương nói ra lời này là có ý gì.

Trúc Thu Lan nói :

– Tôi chỉ ví dụ vậy mà thôi, nếu đại lão gia nghe không lọt tai, thì tiểu nữ tự không nói nữa vậy!

Tống Văn Tuấn bị phật ý, trầm giọng nói :

– Trúc cô nương nói quá lời!

Trúc Thu Lan vẫn cười bình thản đáp :

– Tin không tin thì tùy, nhưng lẽ nào Tống thiếu trang chủ không nghĩ đến chuyện đã có người giả mạo bút tích của Tống đại lão gia trước, rồi hiện tại lại có… Ái, tôi không nói nữa!

Nói đến đó nàng bỗng bỏ lững câu nói, quay đầu nhìn Nhạc Tiểu Tuấn đánh mắt nói nhanh :

– Nhạc đại ca, chúng ta đi thôi!

Nhạc Tiểu Tuấn không hiểu ra tâm ý của nàng, thấp giọng trách móc :

– Muội thật gàn bướng, chúng ta từ xa đến Thiên Hoa sơn trang này, thứ nhất là mang giải dược cho Tống đại lão gia, thứ hai là vì tâm nguyện của sư phụ ta, cầu xin một lời chỉ giáo…

Trúc Thu Lan bật cười thành tiếng, cắt ngang lời chàng :

– Nhạc đại ca ơi Nhạc đại ca! Thật đáng tiếc đại ca đưa nhầm thuốc giải, cho dù vị Tống đại lão gia này có nói mười câu, thì tâm nguyện của sư phụ đại ca cũng không giải quyết được đâu, vậy chẳng đi thì ở đây làm gì chứ?

Nhạc Tiểu Tuấn còn chưa lên tiếng, Hoắc Vạn Thanh nét mặt sa sầm thét lớn :

– Trúc cô nương, ngươi dám trước mặt lão Trang chủ buông lời vô lễ, khinh thị Thiên Hoa sơn trang, nếu bây giờ không nói hết lời rõ ràng thì chớ nghĩ đi được khỏi đây!

Vừa quát lớn, nhưng lại vừa đánh mắt ra hiệu cho Trúc Thu Lan.

Trúc Thu Lan hiểu ra ánh mắt này, chỉ cười không lên tiếng.

Tống Trấn Sơn đưa tay cản lại nói :

– Vạn Thanh, các ngươi không nên làm khó cô ta, muốn đi thì cứ để cho cô ta đi!

Hoắc Vạn Thanh nói :

– Lão Trang chủ, Trúc cô nương ngay trước mặt các vị khách của Bát đại môn phái dám mở miệng vu khống lão Trang chủ, há không buộc cô ta phải nói ra rõ ràng sao?

– Thôi đi! Thôi đi!

Tống Trấn Sơn xua tay cắt ngang, nói tiếp :

– Vạn Thanh, cứ để cô ta đi!

Trúc Thu Lan nói :

– Lão đại gia phúc cao đức dày, nhưng tiểu nữ tự nếu lần này không đem lời nói ra minh bạch mà đi, há không phải tiểu nữ đã không đúng, buông lời vô lễ?

Tống Văn Tuấn đanh mắt nói :

– Trúc cô nương, gia phụ đã không vụn vặt với cô nương, cô nương còn muốn gì chứ?

Nhạc Tiểu Tuấn cũng cảm thấy Trúc Thu Lan đã không đúng, liền lên tiếng khuyên :

– Thu Lan, muội không nên nói nữa!

Trúc Thu lan không để ý đến chàng, càng lớn tiếng hơn :

– Thiếu trang chủ, tôi tuy là người không biết kính trọng, thế nhưng nếu giờ tôi đi thế này, chỉ tiếc là Thiên Hoa sơn trang này chẳng mấy chốc mà bị hủy.

Tống Văn Tuấn nghe câu này thì đại nộ :

– Hừ, bằng vào Trúc Thu Lan ngươi mà hủy nổi Thiên Hoa sơn trang chúng ta?

Nhạc Tiểu Tuấn thấy căng thẳng, vội vàng chắp tay nói :

– Đại lão gia, Tống huynh, xin nể tình tại hạ…

Trúc Thu Lan vẫn không chút chịu lui, lên tiếng nói :

– Thiếu trang chủ trách nhầm tôi rồi, kẻ hủy Thiên Hoa sơn trang không phải là tôi, mà chính là vị Tống đại lão gia này…

Tống Trấn Sơn lần này thì không còn chịu nổi, phẫn nộ long mắt lên thét lớn :

– Vạn Thanh, Tuấn nhi, các ngươi còn chưa tống cổ con nha đầu này ra khỏi đây ư?

Trúc Thu Lan cười nhạt nói :

– Có người tâm địa đen tối bầy kế lập mưu, cho nên mới muốn nhanh chóng tống tôi ra khỏi nơi này.

Tống Văn Tuấn không nén nổi cơn thịnh nộ, rút phắt thanh trường kiếm, quát lớn :

– Trúc Thu Lan, ngươi còn buông lời vô trạng, thì bổn công tử sẽ cho ngươi huyết hiện đương trường…

Bọn Vô Trụ đại sư bốn người này giờ chỉ ngớ người trầm mặc suy nghĩ phân tích câu chuyện, đến lúc này Vô Trụ đại sư mới lên tiếng chen vào :

– A Di Đà Phật! Bần tăng xin nói một lời công bằng. Vị nữ thí chủ nay đã không đúng, Minh chủ xin nghĩ tình cô ta tuổi trẻ sốc nổi…

Trúc Thu Lan cười nhạt nói :

– Lão thiền sư, ta thấy ngươi mới chính là gìa đầu sốc nổi!

Phi Hồng Dực Sĩ thét lớn :

– Nha đầu vô trạng, lúc đầu ngươi dám buông lời vu họa Minh chủ, giờ lại dám vô lễ với đại thiền sư, ngươi thật là phóng dật bừa bãi.

Tống Văn Tuấn lúc ấy vừa rút kiếm ra, thì Hoắc Vạn Thanh đã chộp tay lại, nói :

– Thiếu trang chủ không nên động kiếm, theo ý lão hủ, cô ta đã dám trước mặt mọi người vu khống lão Trang chủ, cứ theo quy luật giang hồ thì cô ta cần phải chịu trách nhiệm làm rõ chuyện này, bằng không lúc ấy chúng ta động thủ còn chưa muộn.

Lúc nói, lão ngầm kéo vạt áo Tống Văn Tuấn.

Tống Văn Tuấn thấy vậy không khỏi có chút ngớ người.

Hoắc Vạn Thanh nói tiếp :

– Trúc cô nương, lão hủ hỏi cô nương đây là nơi nào mà dám ngôn hành vô trạng bừa bãi, nếu như bây giờ không nói ra cho rõ ràng, thì Nhạc thiếu hiệp cũng không bảo vệ nổi cô nương đâu!

Trúc Thu Lan nói :

– Hừ, Hoắc tổng quản nhất định tôi phải nói ra ư?

Tống Trấn Sơn phát nộ la lớn :

– Vạn Thanh, các ngươi còn chưa tống cổ con nha đầu này ra ngoài ư? Chẳng lẽ muốn lão hủ tự tay động thủ hay sao?

Trúc Thu Lan lườm lão ta một cái, cười nhạt hỏi :

– Sao? Lão không nén nổi tức giận à?

Tống Văn Tuấn mặt đầy nộ khí, lại muốn xuất thủ, thế nhưng nhận được cái đánh mắt của Hoắc Vạn Thanh khuyên gã không nên vọng động.

Trong Thiên Hoa sơn trang, Hoắc Vạn Thanh chỉ dưới trướng của Tống Trấn Sơn, nhưng lão là người có mắt tinh đời, đa mưu túc trí, coi như là một quân sư của sơn trang, xưa nay Tống Văn Tuấn từng kính nể. Lúc này nhìn thấy lão mấy lần can mình thì nghĩ bên trong tất có duyên cớ, bởi vậy mới nén giận đứng yên.

Phi Hồng Dực Sĩ đột nhiên đứng phắt dậy nói lớn :

– Tiểu nha đầu, ngươi…

Nhưng Thần Điêu Đầu Hói bỗng chộp tay lão ta kéo ngồi xuống, nói :

– Đạo huynh bớt nộ, chuyện này tự Hoắc tổng quản xử trí được!

Trúc Thu Lan cười thản nhiên nói :

– Tống đại lão gia, lão gia năm xưa từng là Võ lâm Minh chủ, danh cao vọng trọng, là nhân vật đứng đầu trong giang hồ. Nhưng hiện tại ẩn cư trong Thiên Hoa sơn trang này, ít tiếp xúc với khách ngoài đúng chứ.

Tống Trấn Sơn mấy lần hạ lệnh vô hiệu, bất đắc dĩ liếc xéo Vạn Thanh, vuốt râu gật đầu ậm ừ một tiếng trong họng.

Trúc Thu Lan vẫn cười tươi nói tiếp :

– Tống đại lão gia như đã thoái ẩn thâm sơn cùng cốc, không vấn chuyện thị phi giang hồ, mà nhất là ngay tại trong Thiên Hoa sơn trang của mình, há cần phải mang mặt nạ sao?

Chỉ nghe một câu cuối cùng, tất cả mọi người có mặt trong phòng đều biến sắc.

Vị Võ lâm Đại Lão mà có thể mang mặt nạ trong sơn trang của mình sao?

Đương nhiên đến lúc này, ai cũng hiểu rằng, nếu khuôn mặt của Tống Trấn Sơn chỉ là một chiếc mặt nạ, thì có nghĩa là lão ta chỉ là Tống Trấn Sơn giả.

Tống Trấn Sơn tay vuốt râu, cười gằn một tiếng hỏi :

– Nha đầu, ngươi nói đi, ngươi làm sao lại nhìn ra được là lão phu mang mặt nạ chứ?

Cứ nghe khẩu khí của lão ta, chẳng phải đã thừa nhận điều đó rồi sao?

Trúc Thu Lan cười nhạt nói :

– Chư vị đại sư, đạo trưởng ở đây đều là người trong Bát đại môn phái, đương nhiên không ai dám nghĩ điều bất kính với ngươi. Thế nhưng ta thì khác, ta theo mẹ ta hành tẩu giang hồ gặp không biết bao nhiêu loại người, nên rất cẩn thận khi gặp người lạ. Vừa rồi lúc ngươi dốc bình đổ thuốc ra, chỉ vờ làm vậy, căn bản đã không uống thuốc vào, ta trong lòng thấy kỳ nên mới để tâm chú ý, đến lúc ngươi vờ ngửa cổ uống thuốc và nuốt xuống, ta mới phát hiện ra làn da ở cổ và trên mặt ngươi hoàn toàn khác nhau, nếu như trên mặt ngươi không mang mặt nạ, thì làm sao lại thế được?

Chỉ nghe đến đó mọi người đã tái mặt, Trúc Thu Lan dừng lại một chút, rồi nói tiếp :

– Sau đó, tiếp liền ngươi bốn năm lần quên khuấy chuyện trước đây mấy ngày đã nói, đã làm, cứ tợ hồ như là hai người khác nhau hoàn toàn, ta mới chợt hiểu ra, ngươi nhất định không phải đích thực là Tống đại lão gia, mà chỉ là một kẻ giả danh mang mặt nạ giả thôi.

Hoắc Vạn Thanh ngầm gật đầu tán thán :

– Nữ nhân này quả tâm cơ hơn người, ta là người thân cận với lão Trang chủ, tuy vừa rồi thấy có chút khác thường, nhưng cũng không ngờ chuyện đến thế!

Tống Trấn Sơn nghe vậy thì bật cười lên khà khà, gật đầu khen ngợi :

– Nữ oa nhi, nhãn lực ngươi thật không tồi, lão phu xác thực là mang mặt nạ trên mặt!

Nói rồi, tự tay lão đưa lên lột tấm mặt nạ mỏng như cánh kiến để lộ ra một khuôn mặt mới.

Rõ ràng là không phải Võ lâm Đại Lão Tống Trấn Sơn, mà là một lão già mặt mày đen, mắt tam giác, cằm nhọn, xem ra tuổi ngoài ngũ tuần, trên môi lúc nào cũng hiện nụ cười khinh bạc.

Không một ai trong phòng biết ngươi này là ai?

Minh chủ biến thành người khác, khiến bọn Vô Trụ đại sư chấn động mạnh vụt đứng phắt lên, trừng mắt nhìn chăm vào đối phương.

Tống Văn Tuấn mắt rực lửa, nỗi căm phẫn vừa rồi đối với Trúc Thu Lan giờ đây trút qua kẻ mạo danh đội lốt này, gã gầm lên :

– Ngươi là ai?

Hoắc Vạn Thanh là người trấn tĩnh nhất trong bọn, đưa tay cản lại nói :

– Thiếu trang chủ bình tĩnh!

Lão già mắt ngựa thần thái lạnh lùng buông tiếng cười nói :

– Lão phu họ Sách, song tự Nghị Phu, bình sinh chưa gặp chư vị!

Trúc Thu Lan cười nhạt nói :

– Hừ, Lang Sơn Nhất Bái!

Sách Nghị Phu cười hắc hắc, gật đầu khen :

– Cô nương quả nhiên kiến thức quảng bác, đến ngoại hiệu của lão phu mà cũng biết!

Trong phòng, tuyệt nhiên không người thứ hai biết đến cái tên Lang Sơn Nhất Bái Sách Nghị Phu.

Tống Văn Tuấn lúc ấy như chợt nhớ ra một điều, quắc mắt hỏi :

– Cha ta đâu?

Sách Nghị Phu vuốt chòm râu lưa thưa đáp :

– Thiếu trang chủ cứ yên tâm, lão Trang chủ rất khỏe!

Tống Văn Tuấn hỏi :

– Cha ta hiện tại ở đâu?

Sách Nghị Phu nói :

– Tống đại lão gia hiện tại đang ở khách trong phủ tệ chủ nhân, được đối xử là một thượng khách!

Hoắc Vạn Thanh đến lúc này muốn phát nộ, mắt long lên, tay đưa ngang ngực thét lớn :

– Họ Sách kia, thực ra các ngươi âm mưu gì chứ? Nói ngay ra đi!

Sách Nghị Phu vẫn nụ cười khinh mạn cố hữu, nói :

– Tệ chủ nhân ngưỡng vọng thanh danh của Tống đại lão gia, cho nên mời đến tệ phủ hàn huyên vài hôm, chẳng đáng gọi là âm mưu gì đâu!

Hoắc Vạn Thanh gằn từng tiếng :

– Được, vậy ngươi mau nói chủ của ngươi là ai? Hiện tại ở đâu?

Sách Nghị Phu lắc đầu nói :

– Điều này thì thật xin lỗi, lúc đến đây huynh đệ không được tệ chủ nhân cho phép, tuyệt không thể nói ra.

– Hừ, bằng hữu có biết đây là nơi nào không?

Sách Nghị Phu cười khan mấy tiếng đáp :

– Tại hạ đến đây không chỉ một ngày, lẽ nào lại không biết nơi này là đâu!

Hoắc Vạn Thanh nói :

– Ngươi biết thì tốt, đêm nay nếu như không nói ra rõ ràng thì chớ nghĩ chuyện rời khỏi đây!

Sách Nghị Phu lại mang chiếc mặt nạ lên cười đáp :

– Căn bản tại hạ không có ý muốn rời khỏi đây!

Hai tay để nhẹ lên mặt nạ như muốn để chiếc mặt nạ dính hẳn vào da, nói tiếp :

– Tại hạ phụng mệnh đến đây nguyện làm con tin, chừng nào Tống đại lão gia còn chưa quay trở lại, thì tại hạ chưa rời khỏi nơi này.

Tống Văn Tuấn giận đến tái xanh, chỉa kiếm thét lớn :

– Họ Sách, ngươi bỏ chiếc mặt nạ xuống mau!

Sách Nghị Phu nhìn gã một cái, trầm giọng nói :

– Thiếu trang chủ, tại hạ phụng mệnh giả trang Tống lão gia đến đây, cũng chỉ chuyện bất đắc dĩ.

Tống Văn Tuấn không nghe cứ chĩa thẳng kiếm vào đối phương thét lớn :

– Ta nhắc lại lần nữa, nếu ngươi còn chưa chịu bỏ chiếc mặt nạ xuống, thì ta sẽ bổ người ngươi ra!

Sách Nghị Phu an nhiên cười nói :

– Chừng nào tệ chủ nhân còn chưa tống hồi lão Trang chủ trở lại đây, thì tại hạ còn an toàn vô sự, tuyệt đối Thiếu trang chủ không bao giờ sơ hốt vọng động, một kiếm liều đoạn tính mạng tại hạ!

Nói câu này hiển nhiên lão ta có ý hăm dọa, Tống Trấn Sơn hiện đang nằm trong tay bọn họ, ném chuột sợ vỡ bình, đương nhiên Tống Văn Tuấn không dám động đến người lão ta!

Hoắc Vạn Thanh linh lợi, vội can :

– Công tử xin bớt nộ…

Tống Văn Tuấn tức thở phì phì, hằn học nói :

– Cứ bảo hắn lột mặt nạ xuống rồi nói!

Gã đương nhiên không muốn nhìn thấy người khác giả mạo cha mình ngay trước mặt, cho nên khăng khăng nói vậy.

Chẳng ngờ Sách Nghị Phu nói :

– Tại hạ chỉ vì không muốn tổn hại uy danh của Tống đại lão gia, cho nên phụng mệnh giả mạo Tống đại lão gia đến đây. Thiếu trang chủ nếu không muốn nhìn thấy khuôn mặt này, buộc tại hạ gỡ ra, thì tại hạ gỡ ra vậy!

Vừa nói gã vừa gỡ chiếc mặt nạ trên mặt ra lần nữa, gói cẩn thận cất vào trong áo.

Thần Điêu Đầu Hói Mạnh Đạt Nhân lúc này mới chen vào hỏi :

– Sách huynh đệ giả mạo Minh chủ, nói thế năm phái chúng ta vừa rồi tiếp được thư mời, hẳn cũng là Sách huynh đệ giả tạo?

Sách Nghị Phu lắc đầu đáp :

– Tại hạ bất tài, nào đủ khả năng giả tạo bút tích Tống đại lão gia, nhưng tại hạ biết chuyện này.

Vô Trụ đại sư chắp tay trước ngực nói :

– A Di Đà Phật! Nói vậy chính là chủ nhân Sách thí chủ giả bút tích Minh chủ?

Sách Nghị Phu nói :

– Chư vị biết rồi thì tốt!

Cam Huyền Thông xen vào hỏi :

– Chủ nhân bằng hữu giả danh nghĩa Minh chủ mời chúng ta đến đây với mục đích gì?

Sách Nghị Phu tợ cười nhưng không phải cười, thấp giọng đáp :

– Chuyện này tại hạ cũng có biết chút ít…

Sử Truyền Đỉnh nói :

– Ngươi nói ra xem!

Sách Nghị Phu nhìn quanh toàn trường một vòng, rồi buông rõ từng tiếng :

– Tệ chủ đợi chư vị đến đây để tuyên bố một chuyện…

Nói đến đó bỗng nhiên lão nín bặt không nói hết câu.

Sử Truyền Đỉnh nôn nóng giục hỏi :

– Tuyên bố chuyện gì?

Sách Nghị Phu thoáng chút do dự nói :

– Điều này tại hạ cũng không được rõ cho lắm, chư vị tạm thời chờ một lúc, có lẽ người đưa tin cũng sắp đến rồi!

Hoắc Vạn Thanh lúc này tự quyết mọi vấn đề liền trừng mắt lên tiếng :

– Vậy thì tốt, họ Sách kia, giờ ngươi muốn lão phu ra tay, hay tự mình chịu trói?

Sách Nghị Phu cười thản nhiên nói :

– Tại hạ đã nói qua, tại hạ vô cùng an toàn.

Hoặc Van Thanh hừ một tiếng lạnh lùng nói :

– Ngươi nghĩ rằng lão Trang chủ chúng ta đang ở trong tay ngươi, thì chúng ta không dám động thủ với người ư? Vừa rồi ngươi tự nói ra lão Trang chủ là thượng khách của chủ nhân ngươi, mà ngươi thì chỉ là một tên thuộc hạ của chủ nhân ngươi, chúng ta giờ nhỡ tay giết chết ngươi, thì chủ nhân của ngươi ắt cũng không vì một tên thuộc hạ mà hại vị thượng khách?

Sách Nghị Phu không khỏi ngớ người một lúc, cuối cùng gật đầu nói :

– Điều này quả nhiên tại hạ không nghĩ đến.

Hoắc Vạn Thanh cất tiếng cười vang nói :

– Sao, giờ thì ngươi thúc thủ chịu trói chứ?

Sách Nghị Phu liếc xéo Hoắc Vạn Thanh một cái hỏi :

– Hoắc tổng quản muốn động thủ với tại hạ đó sao?

Hoắc Vạn Thanh trầm giọng quát :

– Lão phu muốn bầm ngươi một nhát.

Sách Nghị Phu gằn giọng hỏi :

– Ngươi có biết ta ngoại hiệu là gì không?

– Hừ, Lang Sơn Nhất Bái!

– Không sai!

Sách Nghị Phu hai tay bóp nhẹ chiếc cằm nhọn cười ha hả, nói tiếp :

– Ngươi có biết con Bái xưa nay không hề tự mình hành động không?

Hoắc Vạn Thanh cười nhạt nói :

– A, ý ngươi muốn nói sẽ có người ra tay giúp ngươi ư?

Nói rồi khoát bộ sấn tới gằn giọng :

– Hoắc mỗ bữa ngươi một nhát, xem kẻ nào giúp ngươi ra tay nào?

Chưa dứt câu thì ngũ trảo chộp nhanh tới bả vai Sách Nghị Phu.

Một trảo này đã ngầm vận sẵn từ lâu, xuất thủ đương nhiên cực nhanh, thế nhưng chỉ thấy cả người của Sách Nghị Phu tợ như con chách lách tránh ra ngoài không gì khó khăn.

Đúng tại lúc này, rèm cửa lay động, một bóng người nhẹ lướt nhanh vào phòng chận ngang trước mặt Hoắc Vạn Thanh.

Mọi người thoạt nhìn đã nhận ra người này chỉ là một tráng đinh trung niên trong Thiên Hoa sơn trang.

Hoắc Vạn Thanh trợn mắt sững sờ, gã trung niên chỉ ngoài ba mươi, mắt ó mũi diều hâu, mặt xương xẩu âm trầm gian giảo.

Trong Thiên Hoa sơn trang này bao nhiêu tráng đinh lão đều nhận biết, vậy mà gã trung niên này vận áo quần tráng đinh, nhưng hoàn toàn xa lạ.

Hoắc Vạn Thanh nhìn gã từ đầu đến chân rồi hất hàm hỏi :

– Ngươi là ai?

Thanh y tráng đinh đáp :

– Tổng quản không nhớ ra thuộc hạ?

Hoắc Vạn Thanh quắc mắt gắt lên :

– Ngươi không đúng là người trong Thiên Hoa sơn trang!

– Đúng!

Tiếng đúng này đáp rất mơ hồ, không biết ý hắn muốn khẳng định đúng là người trong Thiên Hoa sơn trang hay là khẳng định câu nói của Hoắc Vạn Thanh: đúng hắn không phải là người Thiên Hoa sơn trang?

Hoắc Vạn Thanh mắt trừng trừng :

– Ngươi là đồng đảng với họ Sách kia, ngươi đột nhập vào bổn trang lúc nào?

Sách Nghị Phu cười đáp thay :

– Hắn phục trang của Thiên Hoa sơn trang, đương nhiên là người của Thiên Hoa sơn trang, mà đã là người của Thiên Hoa sơn trang thì do chính tay Hoắc tổng quản chọn vào!

Hoắc Vạn Thanh phẫn nộ cực độ, thét lớn :

– Tốt lắm!

Dứt tiếng quát, một trảo từ trong ngực đẩy ra.

Nên biết, Hoắc Vạn Thanh vốn là môn hạ của Ưng Trảo môn, một chưởng này ra tay có ý đánh hạ đương trường đối phương, cho nên ngầm vận đến bảy thành công lực, thế mạnh như vũ bão.

Cự lý song phương quá gần, nên ra chiêu là đến, khiến người đứng bên ngoài không kịp nhận rõ chiêu thế.

Song, thanh y tráng đinh chẳng thấy né tránh, ngược lại phát chưởng trực tiếp nghênh chiêu.

Chỉ nghe “binh” một tiếng, căn phòng chấn động nhẹ, song phương mỗi người bị dạt lui về sau một bước, đủ thấy thế quân bình.

Người bị kinh động nhất vẫn là Hoắc Vạn Thanh, lòng thầm nghĩ :

– Tên này tuổi còn nhỏ, mà chưởng lực lại không kém gì ta. Cứ bằng vào công lực của hắn, quyết không phải hạng vô danh tiểu tốt, nhưng trên giang hồ sao chưa từng nghe qua nhỉ?

Trong lòng nghĩ thế, nhưng bên ngoài mặt phát nộ thét lớn :

– Ngươi tiếp thêm lão phu một chưởng này!

Hai vai lắc nhẹ, thân hình cao lớn bổ tới, hữu chưởng xuất chiêu Trúc Khẩu Thiên Môn đánh tới.

Một chưởng pháp trong cơn cực nộ, tợ hồ như dốc hết mười thành công lực, một cổ cuồng phong theo tay phát ra cuồn cuộn thế như đại hải đẩy sóng ập tới cả người thanh y tráng đinh.

Lần này song phương khoảng cách khá xa, cho nên thế chưởng đánh tới thấy rất rõ.

Thanh y tráng đinh vẫn như lần đầu, một tiếng chẳng nói, vận đủ kình lực vào tay phải đánh ra chiêu Hoành Gia Kim Lương trực tiếp đối chiêu với Hoắc Vạn Thanh.

Hoắc Vạn Thanh nhìn thấy không khỏi chấn động, cười gằn nói :

– Hay thay cho cuồng đồ không biết sống chết…

Trong tiếng thét, chỉ thấy hữu chưởng không đổi, nhưng tả cước bồi thêm một cước vào tiểu phúc đối phương.

Thanh y tráng đinh tay phát chưởng ra, nhìn thấy đối phương bồi thêm một cước, chẳng chút hoảng loạn, tay trái khoát nữa vòng xuống dưới đánh tiếp một chưởng Xuân Thủy Bạt Nhạn đỡ chiêu cước của Hoắc Vạn Thanh.

Toàn trường chỉ kịp nhìn thấy hai bóng người theo đó lảo đảo dạt hai nơi.

Lần này có lẽ nội công của thanh y tráng đinh chưa đủ hùng hậu như Hoắc Vạn Thanh, mà cũng có thể vừa rồi nhân khi vận hết kình lực đánh ra một chưởng Hoành Giả Kim Lương, nhưng khi nhìn thấy Hoặc Vạn Thanh thuận thế tung một cước, thanh y tráng đinh đã vội đánh tay trái thêm một chưởng Xuân Thủy Bạt Nhạn nên đã phân lực. Vì thế trúng một chưởng của Hoắc Vạn Thanh bị đánh bật ra ngoài một trượng.

Nhưng, chính một chưởng thứ hai Xuân Thủy Bạt Nhạn lại đã đánh bật ngọn cước của Hoắc Vạn Thanh, mà lại trúng ngay đầu gối, khiến chân trái Hoắc Vạn Thanh đau nhói thiếu điều không đứng lên được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.