Kể từ lúc đó trở đi, Finnula cố gắng hết sức để phớt lờ người bạn đồng hành của mình. Và đó chẳng phải là một việc dễ dàng.
Cứ như thể ông Hugh đã quyết tâm biến mình thành kẻ quấy rầy càng khó chịu càng tốt. Ông ta cứ liên tục để ngựa của mình dịch về phía đường đi của Violet, khiến cho cô nàng giật mình hí lên. Hay là ông ta cọ đầu gối vào chân của Finnula và rồi thốt lên những lời xin lỗi không thành thật một chút nào hay còn tệ hơn là để cố tình chòng ghẹo nàng.
Và nàng cũng không biết mình đã làm gì để phải nhận cái nhìn trừng trừng từ bên dưới chiếc mũ trùm đầu của chàng. Có phải chàng đã giận dữ vì nàng thúc cùi chỏ vào chàng? Đó hoàn toàn là một phản ứng mang tính bản năng. Cũng giống như việc hôn chàng vậy. Trong đời mình, Finnula chưa từng gặp người nào có thể kích động phản ứng của nàng đến như vậy. Cứ như thể nàng khao khát được đánh chàng cũng nhiều như muốn được hôn chàng vậy, cho dù nàng nhận ra việc hôn chàng thì thú vị hơn rất nhiều…
Nhưng cũng không hẳn như vậy.
Má nàng đỏ bừng khi nhớ lại lúc họ ôm nhau trong chuồng ngựa nhà Matthew Fairchild. Mavis sẽ nghĩ gì đây khi Evan mách lại chuyện của nàng? Bởi vì Finnula chắc chắn rằng cậu ta sẽ làm như vậy.
Mavis là một phụ nữ tử tế nhưng chắc chắn chị ấy sẽ sốc, chắc cũng phải gần bằng Finnula tự cảm thấy. Tại sao à, chẳng phải nàng đã hôn một gã đàn ông đó sao! Sự thực rằng ông Hugh có vẻ khá là thích thú chuyện đó thì cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Cái gã Hugh đó dường như thích tất cả những thứ gì không phải phép, ông ta đã hôn nàng và Finnula đã muốn như vậy! Chắc chắn Mavis Fairchild sẽ chẳng bao giờ hiểu được điều đó. Nhưng có lẽ cô ấy sẽ hiểu.
Nhưng Robert chắc chắn sẽ chẳng bao giờ hiểu được.
Mà với tính cách của Mavis, thể nào cô ấy cũng cho rằng Finnula phải lòng cái gã hiệp sĩ nhếch nhác này, một điều không thể nào sai trái hơn. Làm sao Finnula có thể phải lòng cái con người khó ưa, xấu tính đó? Ông ta có khi phải đáng tuổi cha nàng, và đủ độ cục cằn để làm anh trai nàng. Người mà nàng yêu chắc chắn sẽ không nghĩ tới chuyện hôn hít nàng trong một cái chuồng ngựa. Người mà nàng yêu sẽ phải tỏ tình với nàng một cách đứng đắn, bằng thơ và hoa và những món quà nhỏ, như là ruy băng buộc tóc chẳng hạn. Cho dù Finnula chẳng bao giờ dùng tới thứ đó.
Nhưng đó không phải là chuyện chính yếu.
Không, nàng không yêu ông Hugh Fitzwilliam, mặc dù nàng phải thừa nhận rằng nàng ngưỡng mộ ông ta về mặt ngoại hình. Tất nhiên là không phải khuôn mặt ông ta, Chúa ơi, không. Nàng còn chẳng nhận ra các đường nét trên mặt ông ta đằng sau bao nhiêu râu tóc đó.
Nhưng ông ta có một cặp mắt khá là đẹp, nàng thừa nhận, cho dù chúng có liên tục đổi màu. Khi ông ta nháy mắt với nàng ở nhà của Fairchild, mắt của ông ta có màu xanh lục thật dịu dàng, chứa đầy sự vui vẻ và thân thiện. Khi đó nàng cảm thấy có chút thiện cảm với ông ta bởi vì đã chịu khó lắng nghe các câu chuyện buồn tẻ của nhà Matthew với sự kiên nhẫn đến như vậy, đã tỏ ra quan tâm tới Geoffrey Fairchild đến vậy, và vì đã tử tế với tất cả mọi người, bao gồm cả nàng nữa, trong một lần thật hiếm hoi.
Nhưng nếu Finnula thành thực với chính mình, nàng sẽ phải thừa nhận rằng nàng chắc chắn là thích cánh tay của ông ta. Chàng ta mặc một cái áo len bó bên dưới áo chùng và các bắp tay của chàng ta hiện ra lồ lộ bên dưới ống tay áo. Bắp tay của chàng ta phải to bằng con gà mái hoa mơ cưng của Mellana. Với một người nhiều tuổi mà có những cơ bắp phát triển như vậy, Finnula buộc phải thán phục ông ta về điều đó. Chân của chàng ta cũng không khẳng khiu như một số người khác mà nàng đã để ý thấy. Chân của ông Hugh chắc chắn như những thân cây, dài nhưng lại duyên dáng đến ngạc nhiên. Ngay cả khi ông ta phải vất vả xoay xở trong cái sân đầy bùn đất ở nhà Fairchild, nhưng nàng nhận thấy trông chàng chẳng hề có vẻ vụng về. Nàng tự nhủ đó là vì chàng là một người lính, và là người lính chàng ta không thể vụng về, bởi vì điều đó có thể khiến chàng ta mất mạng như chơi.
Không, ông Hugh Fitzwilliam là một người đàn ông đẹp đẽ, một con người mà bất cứ phụ nữ nào cũng tự hào được gọi là chồng, tất cả phụ nữ, ngoại trừ Finnula.
Tại sao nàng lại cư xử như vậy khi nàng hôn ông ta, nàng cũng chẳng biết nữa. Dường như việc nàng hôn lại ông ta là một việc đương nhiên. Chỉ có Chúa mới biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu Evan không đột ngột cắt ngang bọn họ. Có phải Mellana đã mang thai như vậy không? Finnula tự hỏi. Đầu tiên Jack Mallory hôn hít chị ấy, và rồi chẳng có Evan nào cắt ngang bọn họ? Finnula chẳng thể nào chê trách sự ngốc nghếch của chị gái mình được nữa, bởi vì nàng đã bắt đầu hiểu rằng việc cưỡng lại cám dỗ khó khăn như thế nào.
Ném một cái nhìn về phía người tù cáu kỉnh của mình, Finnula thấy chàng ta lại đang quắc mắt giận dữ về phía nàng. Trông chàng thực sự là khốn khổ, ướt như chuột lột. Và chắc chắn rằng trông nàng cũng chẳng khác gì. Tất cả sự ấm áp có được trước lò sưởi nhà Fairchild đã biến mất sạch, và nàng phải khó khăn lắm mới chịu được cái mùi ẩm ướt bốc ra từ quần áo của mình.
Trời đã mưa không ngớt trong suốt cả ngày, mặt trời chẳng hề ló ra khỏi các đám mây lấy một lần. Trong khi tháng Năm lẽ ra phải là tháng của ánh mặt trời và hoa, nhưng thế này thì hoa cũng chẳng nở nổi. Giờ thì bóng tối đang sập xuống, trời ngày càng lạnh hơn, và thật khó tin là mùa đông đã qua rồi.
Cố gắng nặn ra một nụ cười phấn khời rất thiếu thuyết phục, Finnula nói qua tiếng mưa rít lên không ngừng, “Ông Hugh này, chúng ta có nên dừng lại tìm chỗ ngủ không? Tôi biết một cái lán của một vị linh mục không xa đây lắm.”
Hugo bật ra một tiếng cười cáu kỉnh. “Lán của linh mục à. Cô coi tôi là gì hả, một con vịt chắc? Tôi sẽ không dừng lại cho tới khi ta tới Dorchester, và ở đó tôi sẽ tìm một phòng trong nhà trọ.”
Finnula cảm thấy máu nóng nổi lên nhưng nàng cố kìm mình lại. Dù sao thì hắn ta cũng là một gã đàn ông, nàng tự nhủ. Chẳng mong hắn ta ngoan ngoãn được.
“Chúng ta không thể ở nhà trọ,” Finnula nhẹ nhàng trình bày. “Tôi chẳng có tiền thuê phòng.”
“Thì tôi sẽ trả,” Hugo tuyên bố.
Finnula liếc nhìn chàng rồi nhún vay. “Tôi sẽ ở cùng lũ ngựa.”
“Đừng có hòng,” Hugo bùng nổ. “Cô sẽ ở trong nhà trọ với tôi như là một phụ nữ tử tế, biết kính sợ Chúa, chứ không phải một nữ thần săn bắn loạn trí nào đó…”
Finnula cảm thấy má nàng lại đỏ bừng, nhưng nàng không chắc đó là vì phẫn nộ hay xấu hổ. Nàng quyết định sẽ coi đó là sự giận dữ và chọn cách nói cho phù hợp tâm trạng.
“Tôi không ở cùng phòng với ông, thưa ông Hugh,” nàng tuyên bố. “Tôi thà ngủ với lũ ngựa còn hơn.”
Hugo liếc nhìn nàng với vẻ hài hước đáng ngạc nhiên so với người vừa mới đây thôi hãy còn tỏ ra rất giận dữ. “Vậy thì ở khác phòng vậy. Cô nhớ chốt cửa cho chặt. Với những đám du thủ du thực thường rình mò ở các nhà trọ thời buổi này, tôi khó mà có thể nghĩ cô sẽ an toàn hơn khi ở một mình so với ở với tôi. Và tôi không hiểu sao cô lại thích chia sẻ cái lán của linh mục với tôi hơn là một căn phòng ấm cúng…”
“Ở Dorchester thì không được, mọi người ở đó đều biết tôi!” Cái gã này có đần độn thật không vậy? “Có thể ông không nghĩ gì tới danh tiếng của tôi, nhưng tôi cam đoan với ông là tôi có nó đấy, và nó sẽ bị hoen ố không thể cứu chữa nổi nếu tôi ở cùng phòng trong nhà trọ với một hiệp sĩ lang thang.”
Người đồng hành của nàng tủm tỉm cười, khiếu hài hước của anh ta đã được phục hồi một cách thần bí.
“Vậy thì ở riêng phòng như tôi vừa nói vậy. Lạy Chúa, nhưng các trinh nữ nhiều khi cũng phiền phức lắm”.
Finnula thúc Violet chạy nước kiệu, nhưng cái gã hiệp sĩ đáng ghét vô ý vô tứ đó vẫn bám theo nàng. “Tôi mặc xác chúng ta sẽ ở đâu, miễn là tôi có thể trút bỏ quần áo ướt và tắm nước nóng.”
Finnula liếc nhìn chàng ta qua bóng chiều đang đổ xuống. “Tắm táp mất thêm tiền đấy,” nàng không thể không nhắc nhở chàng ta.
“Tôi nghĩ tôi có thể lo được.” Ông Hugh, dù là một lính chiến dày dặn, dường như đã trở nên mềm yếu vì tuổi tác. “Tôi phát ốm vì mưa và bùn lầy. Tôi đã quên mất rằng nước Anh mùa xuân lầy lội đến thế nào…”
Finnula nghĩ tốt nhất là im lặng sau chuyện này, để tránh phải nhận một dòng thác những lời ca thán mà gã hiệp sĩ này cứ lẩm bẩm trong hơi thở.
May thay họ chỉ còn cách Dorchester chừng năm hay sáu dặm. Con đường hoang vắng mà họ đi ngày càng trở nên đông đúc hơn, bởi vì bất chấp mưa gió, người dân vẫn phải qua lại vì công chuyện của họ. Họ phải đi dự buổi cầu kinh chiều, phải chuẩn bị bữa tối, còn phải tán chuyện với làng xóm.
Mưa không hề giảm bớt khi họ đi qua cánh cổng của ngôi làng trù phú, nhưng trái tim của Finnula đã trở nên phơi phới trở lại. Triển vọng về bữa ăn nóng sốt và một cái giường mềm mại thật là dễ chịu, và nàng cũng chẳng thấy phiền nếu có một gã đàn ông xa lạ trả tiền cho nàng. Nàng tự nhủ rằng sau những sự bẽ mặt mà hắn ta gây ra cho nàng tại nhà Fairchild, ít nhất thì ông Hugh cũng nợ nàng một bữa tối ra hồn.
Thế nhưng hy vọng của nàng sớm trở nên tan nát. Sau khi Hugo bước vào quán Lò sưởi và Thỏ rừng, để mặc cho Finnula giữ ngựa, chàng ta lại xuất hiện trở lại với vẻ mặt đầy vẻ thất vọng.
“Họ không còn hai phòng,” chàng ta bảo với nàng, chẳng buồn rào đón. “Chỉ có một thôi”.
Finnula vẫn đang nắm cương ngựa, nàng bèn hướng chúng về phía chuồng ngựa, nước mưa trút xuống vai nàng.
“Chúc ngủ ngon,” nàng nói với qua vai. “Tôi sẽ gửi lời chào của ông tới lũ rệp…”
“Finnula!”
Hugo bước mạnh chân trên con đường rải sỏi về phía nàng, kéo nàng về phía ông ta theo một cách gợi nhớ tới cái lúc trước ở trong kho cỏ của nhà Fairchild. Chỉ có điều lần này Finnula nghĩ ông ta sẽ không hôn nàng.
“Finnula, nghe tôi nói này.” Mắt của chàng trong ánh sáng lờ mờ hắt ra từ ngọn đuốc ở cửa chuồng ngựa, lại có màu xanh lục trở lại. “Tôi chẳng thấy có lý do gì mà chúng ta không thể ở chung phòng. Tôi sẽ không chạm tới cô đâu. Tôi hứa đấy.”
“Ha!” Finnula vẫn đang giữ cương ngựa, giật tay ra khỏi tay chàng, “Ông đã từng hứa với tôi rồi, nhớ không? Không, tôi sẽ ngủ với Violet, có thể nó không thơm tho cho lắm nhưng còn an toàn hơn nhiều so với ai đó.”
Băng qua sân, Finnula đẩy tung cánh cửa chuồng ngựa, kéo lũ ngựa vào chuồng. Nàng chỉ mới bắt đầu dỡ yên ngựa ra thì ông Hugh đã theo nàng vào trong chuồng ngựa tối mờ mờ. E sợ rằng chuyện đã từng xảy ra vào lần cuối hai người cùng ở trong một cái chuồng ngựa sẽ lại xảy ra, Finnula lẩn ra sau Violet, để cho con ngựa trở thành hàng rào giữa hai người. “Finnula,” chàng hiệp sĩ nói, “Cô đang cư xử rất lố bịch đấy.”
“Không hề,” nàng bật lại.
“Có chứ. Nghe cô kìa, răng cô đang va lập cập đấy.”
“Không phải.”
“Đúng đấy. Và có phải là cô vừa khịt mũi đấy không?”
Finnula lấy ống tay áo quệt ngang mũi, “Không phải.”
“Và cô đang đau. Cứ nhìn cách cô cử động là biết.”
“Không phải,” Finnula nói dối, nghiến răng vì chỗ đau ở bên sườn bị bầm tím.
“Cô có thể ngủ trên giường. Tôi sẽ nằm dưới sàn nhà.”
Finnula khịt mũi.
“Được rồi, vậy thì cạnh lò sưởi vậy. Finnula, tôi không thể để cô ngủ ở chuồng ngựa. Bản chất hiệp sĩ của tôi không cho phép tôi làm điều đó.”
“Vậy thì để cho tôi dùng cả phòng đó đi.” Finnula ngước lên để xem anh chàng phản ứng thế nào với đề nghị đó, và nhìn thấy sự thích thú lướt qua khuôn mặt chàng.
“Cái gì?” Anh chàng tặc lưỡi. “Tôi trả tiền phòng cho cô, trong khi tôi ngủ đêm cùng với lũ ngựa ư? Không, cảm ơn. Bản chất hiệp sĩ của tôi không sâu sắc đến mức đó đâu.”
“Vậy thì câu trả lời vẫn là không.”
“Cô sợ cái gì chứ?” anh chàng hỏi bằng chất giọng trầm thực sự khiến cho sống lưng của Finnula gai gai.
“Tôi sợ gì à? Đầu tiên là ông anh Robert của tôi.” Trông chàng chẳng có vẻ gì cho rằng đó là câu trả lời chàng mong đợi.
“Sư huynh Robert thì liên quan gì đến chuyện này?” chàng hỏi.
“Liên quan đến tất cả mọi chuyện”. Finnula nói với hàm răng phản chủ thực sự là đang va lập cập. “Nếu Robert nghe nói tôi đã qua đêm cùng với một người đàn ông, thì đảm bảo anh ấy sẽ không bao giờ cho tôi bước chân ra khỏi nhà nữa. Hoặc ít ra là cố gắng làm như vậy.”
“Nhưng đêm qua cô đã qua đêm với một người đàn ông rồi,” chàng nhắc cho nàng nhớ.
“Phải, nhưng có ai biết đâu? Còn ở Dorchester này, tôi là người nổi tiếng. Tôi từng bán thịt thú rừng cho nhà trọ này…”
Hugo ném về phía nàng một cái nhìn nghiêm khắc qua sườn con ngựa. “Thú rừng của ngài bá tước?”
Finnula không thể không đỏ bừng mặt. “Vâng, cũng thỉnh thoảng, vấn đề là sẽ có ai đó kể cho Robert, và anh ấy sẽ biến đời tôi thành địa ngục. Anh ấy sắp kết hôn, và… và anh ấy đã phải rất cố gắng mới có được cô ấy, và nếu tôi làm gì khiến cho cô ấy hay cha mẹ cô ấy bực mình thêm nữa… tôi không nên làm cho anh ấy lo lắng nữa”.
Hugo lẩm bẩm gì đó. Finnula không nghe rõ nhưng khi nàng hỏi chàng vừa nói gì, chàng nhìn nàng chằm chằm và hỏi với chất giọng không có ngữ điệu, “Đó là tất cả những gì cô lo sợ à? Rằng sư huynh Robert sẽ phát hiện ra?’
Finnula giương cằm ra với vẻ can đảm. “Phải,” nàng nói dối. “Chứ tôi còn sợ gì khác chứ?’
“Sợ tôi chẳng hạn.”
Chàng nói với vẻ thờ ơ, nhưng nhìn ánh mắt thiêu đốt của chàng, Finnula hiểu rằng câu trả lời của nàng quan trọng với chàng, có thể còn hơn mọi điều khác mà nàng đã nói tối nay. Nàng không thể nhìn vào mắt chàng. Có phải nàng sợ chàng? Đúng như vậy, nhưng không phải theo cách mà chàng nghĩ. Nàng không sợ rằng chàng có thể làm đau nằng, hay sợ rằng chàng có thể sẽ tìm cách quyến rũ nàng. Nàng khá chắc chắn rằng chàng sẽ làm điều đó và cũng chắc chắn hệt như việc nếu nàng muốn, nàng có thể ngăn chàng lại. Và đó chính là vấn đề.
Nàng không chắc mình có muốn ngăn chàng không. Và rồi thì nàng sẽ đi tới đâu? Tới cùng rắc rối như Mellana.
Nhìn chằm chằm vào bàn tay đi găng của mình, Finnula nhún vai và nói dối với tất cả những sự hiên ngang mà nàng có thể huy động được, “Ông ư? Ông chẳng làm tôi sợ được đâu.”
“Vậy thì tốt”, Hugo nói, “Bởi vì tôi biết một cách để chúng ta có thể ngủ yên ấm tối nay mà không làm hư hại tới danh tiếng của cô, hay khiến cho sư huynh Robert biết chuyện”.
Finnula cố gắng tỏ vẻ thờ ơ, “Vậy ư?” May mắn thay, giọng nàng không rung lên.
“Phải. Thực ra rất là đơn giản”. Chàng mỉm cười với nàng, và nàng nhận thấy răng chàng khá là đều đặn và trắng. Và hàm răng đẹp đó không đáng bị che giấu dưới bộ râu xù xì.
“Mọi người ở quán trọ Lò sưởi và Thỏ rừng đều biết Finnula Crais,” chàng nói. “Nhưng không ai ở đây biết tôi. Và chẳng ai ở đây biết vợ tôi cả.”
Finnula ngước nhìn chàng, đột nhiên miệng nàng khô khốc. “Vợ ư?” nàng lặp lại.
“Phải, vợ tôi.”
Không hiểu được cái cười mà chàng đang dành cho nàng, Finnula tiếp tục nhìn chằm chằm, đột nhiên cảm thấy, mà thật là lố bịch, cảm thấy như nàng sắp phát khóc.
“Nh… nhưng…” nàng lắp bắp. “Nhưng khi tôi hỏi ông ngày hôm qua, ông đã bảo là ông chưa có vợ…”
“Và đúng thế,” Hugo nói, nụ cười của chàng chuyển thành một cái cười rạng rỡ. “Nhưng người chủ của quán Lò sưởi và Thỏ rừng không biết điều đó, phải không?”
Finnula không thể thôi nhìn chàng. Bản thân nàng bối rối không thể quyết định liệu chàng có phải đã vượt qua ranh giới của sự điên rồ, hay là nàng đang trở thành kẻ chậm hiểu không thể tin nổi. Chắc hẳn chàng ta đã thấy sự bối rối của nàng, bởi vì chàng bước tới và đặt tay lên vai nàng.
“Cô không hiểu sao, Finnula?” chàng ta hỏi vẫn với cái nụ cười xảo trá đó. Khi nàng im lặng lắc đầu, không đủ tin tưởng vào bản thân mình để cất lời, chàng ta buông nàng ra và đi tới bức tường tháp nơi nàng để yên ngựa. “Đây,” chàng nói, “để tôi chỉ cho cô thấy”.
Và không nói thêm lời nào, chàng mở cái túi đeo ở yên ngựa của nàng, lấy ra lược và ghim cài và rồi là cái váy dự phòng mà nàng luôn mang theo. “Mọi người ở Lò sưởi và Thỏ rừng biết Finn Xinh đẹp mặc quần da,” Hugo nói, giũ giũ cái váy để các nếp nhăn trên váy phẳng ra. “Nhưng nếu tôi không nhầm thì, họ chưa bao giờ gặp vợ tôi, phu nhân…” Chàng dừng lại. “Phu nhân gì nhỉ?”
Giờ thì đã vỡ nhẽ, Finnula lắc đầu. “Không,” đó là tất cả những gì nàng nói.
“Tại sao không?” Hugo nhìn xuống cái váy chàng đang cầm. “Nếu họ quen nhìn cô mặc quần da, họ sẽ chẳng thể nhận ra cô trong thứ này. Cô chỉ cần chải tóc lên, và đội mũ trùm đầu, họ sẽ nghĩ cô là bà vợ khiêm nhường của ông Hugh Fitzwilliam…”
“Tôi đã bảo là không,” Finnula nhắc cho chàng ta nhớ. “Tôi phải lặp lại bao nhiêu lần thì ông mới nghe ra hả? Không, không, không…”
“Tôi tưởng cô nói cô không sợ tôi.”
Finnula lại hất cằm ra lần nữa. “Tôi không sợ. Nhưng…”
“Tôi tưởng cô nói là điều duy nhất cô lo sợ là Sư huynh Robert biết chuyện.”
“Phải rồi, nhưng…”
“Có lẽ là,” Hugo nói, ném cái nhìn thê lương về phía cái váy màu kem, “Nàng Finn Xinh đẹp không can đảm như tôi tưởng”.
“Có mà”, Finnula khăng khăng. “Chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Đôi mắt xanh sáng đó xoáy vào nàng đầy giễu cợt. Một bên lông mày của chàng nhếch lên với vẻ hoài nghi, và Finnula biết rằng, với một cảm giác nôn nao, rằng mình đã thua.
“Thôi được rồi,” nàng bật lại với vẻ dằn dỗi, bước tới và giật lấy cái váy trong tay chàng. “Nhưng ông hãy đợi ở bên ngoài trong khi tôi thay đồ”.
“Tôi sẽ còn làm tốt hơn thế,” Hugo tuyên bố, thưởng cho nàng một nụ cười dịu dàng mà nàng cảm thấy mình không xứng đáng được nhận. “Tôi sẽ đi thuê phòng, và lo chỗ tắm rửa cho cả hai chúng ta. Và tôi sẽ trở lại ngay để hộ tống cô, thưa phu nhân…” Chàng nhìn nàng, lông mày nhếch lên với vẻ giễu cợt hơn là hoài nghi và nói, “Tôi sẽ nghĩ việc đó khi quay trở lại.”
“Hãy xéo đi đã”, Finnula ra lệnh và chàng bật cười tuân theo.
Một mình trong chuồng ngựa, chỉ có lũ ngựa và một con bò đơn độc quan sát nàng thay đồ, Finnula thở dài. Nàng không thể hiểu nổi nàng đã tự đưa mình vào tình cảnh này như thế nào. Đây là Finn Xinh đẹp, đang cởi bỏ bộ quần áo ướt sũng để rồi mặc vào cái váy mà nàng đã không mặc đến kể từ khi – nàng không thích nghĩ tới lần cuối cùng nàng đã mặc nó – và vào vai vợ của một người đàn ông xa lạ, tất cả chỉ để nàng có thể ngủ qua đêm trong cùng một nhà trọ cũng với người đàn ông xa lạ đó…
Thế này là quá nhiều. Chuyến phiêu lưu này là vụ việc phức tạp nhất nàng từng gặp phải. Nàng đổ lỗi chuyện này cho Mellana, và rồi sửa lại quyết định đó, nàng đổ lỗi cho Jack Mallory. Nếu Mallory không quyến rũ người chị ngây thơ của nàng, khiến cho chị ấy có thai, thì Finnula đã chẳng phải thay đồ trong một cái chuồng ngựa, chuẩn bị để ngủ qua đêm với một người đàn ông mà hầu như nàng chẳng biết tí gì về ông ta.
Không phải là nàng sẽ ngủ cùng với ông ta. Nàng sẽ chỉ qua đêm trong cùng một căn phòng với ông ta, nhưng chắc chắn là sẽ không có chuyện chung giường. Nếu phải chọn thì nàng sẽ ngủ ở trên ghế. Hay cạnh lò sưởi như ông ta đề nghị, ôi không, nếu có điều gì nàng đã học được trong vài ngày vừa qua, thì đó là phải ở vào tình cảnh của Mellana điều tệ hại nhất trên đời, chưa kết hôn và có thai. Gần tệ bằng, nàng nghĩ khi đang cởi cái quần da ra, bằng việc kết hôn và có thai.
Không phải là Finnula có gì phản đối với chuyện hôn nhân. Nhưng khi Hugo trêu ghẹo về ông chồng thợ rèn của nàng, thì chàng cũng chẳng nói quá lên về cái khung cảnh mái ấm gia đình đó: người vợ béo và lại đang mang bầu, ông chồng say xỉn và nhặng lên đòi bữa tối. Finnula nghĩ hóa ra hầu hết các cuộc hôn nhân không phải là không giống với sự hình dung đó, có thể các chị của nàng thì ngoại lệ. Nhưng các chị nàng đều thông minh, và chọn những người chồng mà họ có thể bắt nạt được. Finnula không nghĩ rằng nàng có thể kính trọng một người đàn ông mà nàng có thể bắt nạt được.
Nhưng ngược lại, kết hôn với một người có thể áp đảo nàng thì cũng chẳng hay ho gì.
Làm sao nàng có thể cưỡi ngựa và đi săn với một đứa bé cứ bám nhũng nhẵng ở trong bụng? Chắc sẽ chẳng được đâu. Vậy thì nàng biết làm gì trong suốt chín tháng? Nàng không biết may vá và căm ghét việc nhà. Ừ thì nàng cũng biết nấu nướng đôi chút, nhưng nàng thích việc săn thú cho bữa ăn đó hơn nhiều.
Không, tốt nhất là tránh xa cái viễn cảnh đó, nàng quyết định như vậy.
Đứng trong cái chuồng ngựa lạnh cóng, nàng trùm cái váy mềm mại qua đầu và cảm thấy lúng túng trong lớp vải bó sát. Cái váy dài đến nỗi nàng phải nhấc nó lên để gấu váy không quét lớp rác trong chuồng ngựa, nhưng khi buộc phải dùng hai tay để buộc tóc lên, nàng đành phải buộc túm phần gấu váy lên trên đầu gối. Bởi vì không có gương, nàng không thể đánh giá hiệu quả mà kiểu tóc bới bừa mà nàng mới tạo ra, nhưng khi Hugo trở lại chuồng ngựa một lúc sau đó, điệu nhạc vui vẻ mà chàng đang huýt sáo nhanh chóng tắt lịm khi chàng nhìn thấy nàng, vậy nên nàng biết trông mình chắc là tồi tệ lắm.
Trong chuồng ngựa rất lạnh, mặc dù là ấm hơn ở bên ngoài, nhưng khi không có áo choàng, Finnula cảm thấy lạnh thấu xương, đặc biệt là cái gáy thon thả đang để trần của nàng. Nhưng Hugo đã nhanh chóng cởi áo choàng của chàng ra và nhẹ nhàng khoác nó lên vai nàng.
“Áo của tôi khô hơn một chút đấy,” chàng nói như một cách giải thích về cử chỉ nghĩa hiệp này. Chàng phải hắng giọng bởi vì dường như có thứ gì đó cứ mắc lại ở trong đó.
Một tay Finnula giữ chặt cái áo khoác với vẻ biết ơn, còn tay kia nâng váy của mình lên. Cái áo khoác của ông Hugh quả là khô hơn của nàng thật, và đắt tiền hơn, bởi vì nó dày dặn hơn nhiều cái áo khoác cũ sờn của nàng. Hugo đưa tay ra cho nàng như cách Finnula đã thấy các vị cận thần ở Hội chợ Dorchester làm với các quý cô của mình.
“Xin cho phép tôi,” chàng nói, và mặc dù Finnula đã tìm kiếm điều đó, nhưng nàng chẳng thể tìm thấy một dấu hiệu nào của sự giễu cợt trên khuôn mặt của chàng. Cảm thấy không thoải mái vì sự thay đổi thái độ của Ngài Hugh đối với nàng, Finnula đặt tay lên tay chàng, nhưng vẫn nhìn chàng với vẻ cảnh giác. Dường như chàng không nhận ra điều đó.
Thay vào đó, chàng nhấc cái túi lên và dẫn nàng đi qua những đống rác rưởi nằm vương vãi trên sàn chuồng ngựa, rồi họ trở lại trong cơn mưa và băng qua cái sân để tới nhà trọ.
Finnula đã ở trong sảnh của quán trọ Lò sưởi và Thỏ rừng không biết bao nhiêu lần, nhưng chỉ tới khi nàng bước vào đó cùng với vị hiệp sĩ này, nàng mới thấy một sự yên lặng bao trùm lên phòng ăn đông đúc đó. Tất cả bạn bè của nàng ở đó, bao gồm cả ông chủ trọ Pitt, đang vặn vòi rượu, cũng như hầu hết những gã đàn ông nàng đã từng hạ gục trong trò đấu rượu vào ngày thứ Bảy. Và cả các cô gái điếm trong làng là Mary Alice và Kate, đứng tựa vào quầy rượu, đang hướng về nàng với sự thù địch không thèm giấu diếm. Thường thì họ đối xử với Finnula với sự thân thiện thoải mái. Điều gì đã khiến tình bằng hữu trở thành thù địch như thế này?
Điều đã xảy ra là chẳng ai nhận ra nàng cả. Chưa ai trong số họ từng nhìn thấy Finnula mặc váy bao giờ, và với khuôn mặt nàng bị che khuất trong mũ trùm đầu, nàng thực sự trông giống như, như ông Hugh đã cam đoan với nàng, giống như một cô dâu khiêm nhường của một vị hiệp sĩ giàu có. Nàng đã nghi ngờ chàng ta, nghĩ rằng bạn bè nàng sẽ nhận ra nàng trong bất kể tình huống nào, nhưng giờ thì nàng đã phải thừa nhận rằng chàng nói đúng. Chẳng có lý do nào trên đời này có thể khiến cho bọn họ nghi ngờ rằng đó là Nàng Finn Xinh đẹp đang ẩn bên dưới cái áo choàng kia. Bà Pitt, vợ của ông chủ quán, là người đầu tiên đã phá vỡ lời nguyền im lặng mà sự hiện của Finnula dường như đã gây ra cho tất cả mọi người ở đây. Người đàn bà đẫy đà bước vội tới từ đằng sau quầy, ở nơi mà, xét từ đôi bàn tay và cái tạp dề dính đầy bột, rõ ràng là bà ấy đang nhào bột. Vuốt vuốt những lọn tóc đen rũ xuống khuôn mặt tròn trịa, bà khẽ nhún người chào Finnula.
“Thưa phu nhân, xin mời vào, chắc cô đã phải hứng một trận mưa tồi tệ…” Bà Pitt, người luôn bất bình vì cái quần da của Finnula và từng có lần đe dọa sẽ đốt nó nếu bà có cơ hội, đang rất lo lắng cho sức khỏe của người vợ trẻ của vị hiệp sĩ giàu có.
“Tôi đã chuẩn bị bồn tắm nước nóng cho cô ở trong phòng của chính tôi. Phu quân của cô đã nói rằng cô rất muốn được tắm rửa sau cả ngày dầm mình trong mưa. Phải quá đi rồi. Cô cần được tắm rửa và ăn một bữa tối nóng sốt rồi đi ngủ. Bữa tối đã sẵn sàng trong lò, và tôi sẽ cho mang lên phòng để hai vị có thể thưởng thức ngay trước lò sưởi, sau khi đã tắm rửa…”
Cái mũ trùm đầu của ngài Hugh sụp xuống quá sâu khiến cho Finnula khó có thể thấy mình đang đi đâu. Vậy nên nàng chỉ nghiêng đầu để có thể ném một cái nhìn ác ý về phía chàng, nhưng chàng chỉ mỉm cười và nói, “Phu nhân Fitzwilliam rất cảm kích vì sự quan tâm của bà, thưa bà Pitt. Xin bà thứ lỗi nếu cô ấy có vẻ hơi ít lời, nhưng chúng tôi vừa mới kết hôn, vậy nên cô ấy còn thấy ngượng ngùng…”
“Con cừu non tội nghiệp,” bà Pitt thì thầm, vỗ vỗ vào vai Finnula. Bà đã từng có lần gọi Finnula là đứa con của quỷ vì tội để rớt máu hươu lên cái sàn bếp bà vừa mới cọ rửa. Thật thú vị bởi vì bây giờ nàng là con cừu non tội nghiệp, trong khi trước đó là đứa con của quỷ.
“Mời cô đi cùng tôi… Không, xin ngài đừng lo, thưa ngài Hugh, cô ấy sẽ được chăm sóc chu đáo. Bồn tắm của ngài cũng đã sẵn sàng ở trên gác, thưa ngài.” Nắm lấy bàn tay lạnh giá của Finnual, bà Pitt bắt đầu hướng nàng xuống một hành lang ngắn, tới khu vực riêng tư của bà trong quán trọ. “Tôi sẽ trả lại cho ngài một cô dâu ấm áp và sạch sẽ…”
Trong suốt chiều dài lịch sử của quán Lò sưởi và Thỏ rừng, Finnula không thể nào hình dung đã từng có bao giờ nhà Pitt chuẩn bị hai bồn tắm riêng biệt trong cùng một tối, và nàng tự hỏi chính xác thì ngài Hugh đã buộc phải trả bao nhiêu để nhận được sự cúc cung tận tụy như thế này.
Và thế là bà chủ quán trọ vẫn đang ba hoa đó kéo nàng vào một phòng ngủ dễ chịu với một cái thùng tắm bằng gỗ đặt ở chính giữa phòng. Khi đó, Finnula nhận ra rằng đó chính là cái bồn tắm xa hoa của nàng. Nhưng khi xem xét kỹ hơn, nàng nhận ra rằng nước sạch và đang bốc khói, và cái thùng sâu đến nỗi nàng có thể ngâm mình ngập đến tận cổ. Có lẽ đó chính là sự xa hoa. Nàng đoán rằng đó là thùng tắm của chính bà Pitt, bởi vì chẳng thể nào họ đun sôi được nhiều nước đến như vậy trong thời gian ngắn đến thế.
“Dầu thơm cho cô đây, thưa phu nhân, và cả xà phòng và quần áo sạch nữa, và rất nhiều nước… cô đừng lo về việc gội đầu, Peggy sắp mang tới hai xô nước nữa. Tôi mang đồ ướt của cô đi giặt nhé?” Nhưng khi bà Pitt bắt đầu kéo cái áo choàng của ông Hugh ra, Finnula lắc đầu và lùi lại, tim nàng đập thình thịch. Cứ hình dung người đàn bà này sẽ nói gì khi phát hiện ra rằng bà ấy đang hy sinh cái thùng tắm của mình cho Finnula Crais.
“À,” bà Pitt nói, với một tia lấp lánh trong ánh mắt.
“Cô là người nhút nhát mà. Chồng của cô không nói quá lên, phải không cừu non? Không sao đâu, hồi mấy tháng đầu mới cưới tôi cũng như thế mà. Nhưng không cần phải thế đâu, bởi vì ai cũng thấy rằng cô xinh đẹp như ngọn nến lung linh vậy. À, Peggy mang thêm nước tới rồi đây…”
Một cô bé mà Finnula không biết vội vã bước vào phòng, khuôn mặt của cô bé thực sự nghiêm trọng khi kéo theo hai xô nước đang bốc hơi nữa. Cô bé để hai cái xô cạnh thùng tắm và vụng về nhún chân chào Finnula, rồi thì biến mất sau khi được sự chấp thuận của bà Pitt.
“Nếu cô tự lo được thì thôi vậy”. Bà Pitt chỉ vào một cái then ở phía sau cửa. “Không ai vào đây đâu, nhưng để cho an toàn, cô kéo chốt sau khi tôi đi nhé.
Sẽ chẳng có ai làm phiền cô đâu. Bọn họ là một lũ thô lỗ nhưng mà tốt bụng. Hầu hết là như vậy.” Finnula thở hắt ra vài lời cảm ơn, mà có vẻ làm cho bà Pitt hài lòng ghê lắm, bởi vì người phụ nữ ấy cười tươi roi rói khi ra đi. Bà Pitt ít khi tươi cười, và Finnula chắc bà ấy vui là bởi vì thấy khách hàng của quán Lò sưởi và Thỏ rừng đã tiến tới một tầm cao mới. Cứ đà này, nhà Pitt sắp sửa được phục vụ khách hoàng gia cũng nên!
Sau khi bà chủ quán đã đi khỏi, Finnual kéo chốt cửa rồi gạt mũ trùm đầu ra cùng với tiếng thở dài khoan khoái. Quá nhiều chuyện ồn ào chỉ vì một cái thùng tắm và một cái giường! Nếu làm theo cách của Finnula, thì giờ họ đang ngủ dưới mái che, sử dụng yên ngựa làm gối và tắm trong nước mưa.
Thế nhưng, khi nàng bước vào trong thùng nước tắm ấm áp, nàng phải thừa nhận rằng ông Hugh đã đúng. Như thế này văn minh hơn nhiều. Và nếu người ta có tiền thì sao lại không cơ chứ? Finnula tự hỏi không hiểu ông Hugh có bao nhiêu tiền. Dường như là quá nhiều so với một hiệp sỹ bình thường. Nhưng mà ông ta được thừa kế điền sản, theo như điều ông ta đã kể với nàng. Và ông ta đã ở đất thánh một thời gian dài. Vị linh mục tại giáo xứ của Finnula đã kể cho các giáo dân nghe những câu chuyện về các kho báu ở Ai Cập và những xứ sở quanh đó.
Các câu chuyện về những hầm mộ chứa đầy vàng và đá quý. Finnula tự hỏi liệu ông Hugh có bao giờ tới một trong những ngôi mộ như thế chưa. Nàng không hoàn toàn tin chắc về câu chuyện viên ngọc lục bảo mà ông ta tặng cho nàng là món quà của con gái một vị Sultan. Nàng khá chắc rằng nếu nàng là con gái của một Sultan, nàng có thể dễ dàng tìm được ai đó hấp dẫn hơn ông Hugh Fitzwilliam để ban tặng viên đá quý giá nhất của mình. Mặc dù nếu ông ta đã có bao giờ hôn nàng công chúa đó, Finnula có thể hiểu cô ta có thể bị dao động vì ông ta…
Dù ngâm mình trong nước thật dễ chịu, nhưng nước lạnh đi rất nhanh bất chấp ngọn lửa rực rỡ trong lò sưởi ở ngay gần đó. Thêm nữa, Finnula thấy đói và đang rất mong chờ món bia của Mellana mà nàng biết có trong kho của Lò sưởi và Thỏ rừng.
Nàng nhanh chóng tắm gội và lau khô người bằng cái khăn vải lanh mà bà Pitt đã để lại cho nàng, và rồi Finnula bắt đầu cảm thấy mình lại giống như một con người. Nàng nhận ra rằng vết thương của mình đang lành, chỗ bầm đã nhạt màu, da không còn bị đau nhói khi sờ vào. Nàng đang mặc lại cái váy vào người thì có tiếng gõ rụt rè ở ngoài cửa.
Sợ rằng ai đó có thể nhận ra giọng của mình, Finnula không đáp lời mà chỉ rút chốt, mở cửa he hé, trong khi tay kia siết chặt con dao săn của nàng. Nhưng đó chỉ là Peggy, cô bé hồi hộp cúi chào và nói, “Bà chủ bảo em tới xem chị có cần gì không”. Finnula lắc đầu với mái tóc còn ướt. Peggy nhìn thấy và hơi tươi lên một chút, “Em có thể chải đầu cho chị, nếu chị muốn. Bà chủ bảo em làm việc đó giỏi lắm”.
Đây dường như là một điều vô hại bởi vì Peggy không biết nàng là ai, vậy nên Finnula vẫy cô bé vào trong phòng, rồi cài chốt cửa lại.
Peggy giỏi đúng như cô bé nói. Cô bé chải tóc của Finnula với sự tập trung cao độ của một người thợ rèn, và mặc dù không nhẹ tay lắm, nhưng em đã xoay sở thuần phục được những lọn tóc ướt, chải suôn những chỗ rối và rồi tết mớ tóc dầy thành một cái đuôi sam duy nhất ở sau lưng Finnula.
“Xong rồi đây,” Peggy nói với vẻ hài lòng lồ lộ về công trình của mình.
Rồi cô bé nhổm dậy khỏi giường nơi họ đang ngồi và tiến tới cái rương của bà Pitt, lấy ra một mẩu kính nhỏ để chứng minh cho Finnula thấy.
“Nó là cái gương soi đấy,” Peggy giải thích đầy cung kính, bởi vì Finnula dường như chẳng biết phải làm gì với nó. “Nó đắt lắm đấy. Cả làng này chỉ có một cái này thôi.”
Finnula hiếm khi nhìn thấy hình bóng của mình. Với mái tóc ướt bị chải ra sau nàng cứ tưởng trông mình sẽ ghê gớm lắm, nhưng hóa ra một vài lọn tóc đã khô và uốn lượn quanh khuôn mặt của nàng, tạo nên vẻ mềm mại hơn mức nàng vốn quen thuộc. Finnula gật đầu và đưa cái gương lại cho cô bé, để cô bé trả nó về vị trí danh dự trong cái rương của bà Pitt.“Bà chủ bảo bây giờ em đưa chị về phòng”. Finnula suýt lăn ra cười vì vẻ nghiêm trọng của cô bé nhưng thay vào đó nàng nói lời cảm ơn khi nhận ra rằng cô bé đó chỉ vô cùng mong muốn làm cho nàng được hài lòng. Vớ lấy cái áo choàng của Ngài Hugh, Finnula trùm cái mũ lên đầu và đi theo cô bé tới cầu thang, nơi tiếng cười và tiếng chuyện trò của đám đàn ông văng vẳng tới từ tiệm rượu.
Peggy dừng lại ở cánh cửa cuối hành lang và rụt rè gõ. Một giọng nói cộc cằn phát ra thông báo là chờ một phút. Nhưng khi cánh cửa mở tung một giây sau đó, nàng thấy một người chắc chắn không phải là ông Hugh, mà là một người đàn ông trẻ hơn nhiều và đẹp trai hơn nhiều.
Vẫn đang cởi trần, kẻ xa lạ mày râu nhẵn nhụi đó đang nhìn nàng chằm chằm bằng đôi mắt màu xanh lục không thể nhầm lẫn của ông Hugh, nhưng khuôn mặt thì là của ai đó hoàn toàn khác. Cái hàm vuông mạnh mẽ của anh ta đúng là điển hình của một hiệp sĩ, anh ta có cái cằm rộng và chẻ. Cái miệng có vẻ quen thuộc nhưng hấp dẫn hơn rất nhiều so với ông Hugh, với đôi môi đầy đặn và gợi cảm. Đó là đôi môi đầy hứa hẹn, những điều mà chỉ mới gần đây thôi Finnula mới bắt đầu hiểu ra. Nàng tự hỏi liệu đó có phải là đôi môi, mà chỉ vài giờ trước đó thôi, đã bám riết lấy môi nàng? Không, không thể nào…
Và đây là khuôn mặt và cơ thể của một người trẻ hơn ông Hugh rất nhiều! Anh ta chẳng thể nhiều tuổi hơn anh Robert của Finnula, người chỉ mới hăm sáu, và được coi là một ứng cử viên hàng đầu cho việc kết hôn. Và anh ta thật là đẹp trai, đẹp trai đến ngạt thở, chắc chắn sẽ khiến cho Isabella Laroche thèm nhỏ dãi. Sự thực là nhìn thấy anh ta đã khiến cho Finnula giật mình lùi lại cho đến khi nàng chạm vào tường, hơi thở của nàng đột ngột ngắn lại.
“Tôi xin lỗi,” nàng thì thầm, không thể nào dứt mắt khỏi cánh tay vạm vỡ của người xa lạ kia. “Chắc chúng tôi vào nhầm phòng.”
“Không đâu”, Peggy khăng khăng. “Đây là phòng bà chủ đã bảo với em…”
“Không,” Finnula nói, cảm thấy màu đỏ đang dồn hết lên má nàng. “Không, chắc có nhầm lẫn gì đó…”
Kẻ xa lạ đẹp trai nhìn cô gái nhỏ và mỉm cười, nhưng chẳng hề có dấu hiệu vui vẻ nào trong cử chỉ đó. “Em thấy điều gì xảy ra chưa?” Đó chính là giọng nói của ông Hugh nhưng phát ra từ một con người chẳng có tí nào dính dáng đến ông ta cả. “Một người chỉ cần cạo râu là vợ anh ta đã không nhận ra rồi. Lại đây nào, phu nhân yêu quý…”
Cánh tay dài của chàng vươn ra, nắm lấy cổ tay của Finnula và kéo nàng vào vòng tay chàng. “Chào em yêu,” chàng nói, đôi mắt lấp lánh vẻ tinh quái. “Em đã tắm rửa sạch sẽ rồi đấy chứ?”
Sự kinh ngạc của Finnula nhanh chóng chuyển thành hoảng sợ. Trước kia nàng đã lo lắng rằng có thể nàng sẽ không thể cưỡng lại được nếu ông Hugh cố tình quyến rũ nàng. Giờ thì sự lo lắng đã chuyển thành báo động khi nàng hít vào hơi thở lạ lẫm và rung động khi chạm vào làn da trần của chàng ta.
Quá đủ rồi. Nàng phải thoát ra khi vẫn còn có thể. Quá hoảng loạn, Finnula đang chuẩn bị tháo lui cùng với Peggy với một lời giải thích vớ vẩn là nàng để quên thứ gì đó. Rồi thì nàng sẽ đóng cương Violet và lên ngựa về thẳng nhà, mưa hay không cũng mặc.
Nhưng có lẽ ông Hugh đã cảm nhận được phần nào sự hoảng loạn của nàng bởi vì chàng ta siết chặt nàng vào trong lòng hơn nữa. Và dù nàng cố gắng để vùng ra, nhưng chàng ta vẫn bình thản nói với Peggy, như thể chẳng hề có một cô gái đang vùng vẫy trong vòng tay chàng.
“Cảm ơn sự giúp đỡ của em rất nhiều, cô bé thân mến,” chàng nói, đặt một đồng tiền vào lòng bàn tay của cô bé. “Vợ anh thực sự cần được chăm sóc rất nhiều.”
Peggy đồng tình, liếc nhìn cô dâu mới với vẻ thương hại. “Bà chủ nói chị ấy sẽ vượt qua được thôi.”
Peggy cam đoan với chàng, và chàng hiệp sĩ cảm ơn cô bé một lần nữa với sự lịch sự như thể chàng đang nói chuyện với một nữ hoàng.
Ngay khi cô bé đã đi khỏi tầm nghe thấy, Hugo cúi xuống và rít vào tai Finnula, “Cô làm cái quái quỷ gì thế? Cô suýt thì làm hỏng tất cả…”
Finnula cũng chẳng thể nghĩ được gì khác ngoài việc thoát khỏi vòng tay của chàng và chạy vụt đi. Nhưng sao đó, nàng lại đi nhầm cửa! Thay vì chạy ra hành lang, nàng lại đâm thẳng vào phòng ngủ! Và ở đó, nàng thấy rõ ràng những cái bẫy quyến rũ nàng đã được đặt sẵn. Ngọn lửa đang reo tí tách trong lò sưởi, soi rõ một cái bàn nhỏ dành cho hai người. Một tấm da gấu dày dặn phủ lên sàn, và ở trên cái giường rộng đủ cho ba người, chất cao những cái gối đệm mềm mại. Những cây nến sáp đắt tiền khiến cho bầu không khí tăng thêm phần lãng mạn, bởi vì chúng không hề cần thiết khi có ánh sáng rực rỡ phát ra từ lò sười, và căn phòng ngập tràn mùi của thịt nướng, đang kêu xèo xèo trong cái nồi đặt trên bàn.
“Cô bị làm sao vậy?” Hugo hỏi, đóng cửa lại. “Trông cô hoảng sợ như một con mèo hen vậy”, chàng ta gầm gừ rồi túm lấy cái áo trắng đặt trên giường và tròng qua đầu mình. “Có chuyện gì vậy? Bà Pitt nhận ra cô à?”
Đột nhiên, đầu gối của Finnula run rẩy, và nàng ngồi sụp xuống bên lò sưởi.
Hugo nhìn nàng, mái tóc vàng xù lên trên cái đầu đẹp đẽ của nàng. “Cô không sao chứ, Finnula? Cô lại bị đau à? Tôi chưa bao giờ thấy cô yên lặng như vậy,” chàng bình luận và chăm chú nhìn nàng với vẻ thích thú. Bước về phía cái bàn thấp, chàng nhấc một cái cốc lên và đưa cho nàng. Nàng cầm lấy mà không hề suy nghĩ, chỉ mong chàng không nhận thấy các ngón tay đang run rẩy của nàng.
“Thứ này sẽ giúp cho lưỡi cô bớt cứng hơn một chút,” chàng nói với vẻ thoải mái. “Không phải là sữa rồng đâu, mà là thứ họ gọi là Bia của Mel. Đó là chị gái Mellana của cô phải không?”
Finnula đưa cái cốc vại lên môi. Phải rồi, đó đúng là bia của Mellana. Chỉ một chút thôi đã khiến nàng dễ chịu hơn đôi chút. Ít ra trong phòng này vẫn còn thứ quen thuộc với nàng.
“Tôi nghĩ chuyện này suôn sẻ đấy, phải không?” Hugo cười, ngồi xuống trên chiếc ghế thấp mà bà Pitt đã xếp quanh bàn và cầm lấy một cái bánh mì giòn. “Họ không hề nghi ngờ gì cả. Tôi đã bảo cô như vậy mà. Cô trông chẳng hề giống Finn Xinh đẹp. Xét ra thì trông cô cũng khá đấy.”
Nàng nhìn chàng với vẻ cáu gắt. “Xét ra cái gì?” Nàng ngạc nhiên nhận ra rằng giọng của mình khá bình tĩnh.
Hugo hắng giọng. “Thì xét theo những điều chúng ta đã phải làm. Một cái váy nhàu nát, một cái lược và nhìn cô này. Rất ra dáng vợ của một hiệp sĩ. Cô hoàn toàn có thể đóng vai một bá tước phu nhân với tất cả những thứ đó…”
Finnula suýt thì đánh rơi cái cốc vại. Anh ta biết chăng? Làm sao anh ta có thể biết được?
Nhưng chàng ta không hề để ý tới nàng, chỉ lấy bát đựng phó-mát ở giữa bàn lên và hoàn toàn không nhận ra sự căng thẳng của nàng.
“Cô đói không?” chàng ta hỏi, nhấc những cái nắp đậy lên và nhìn vào trong nồi. “Bởi vì có rất nhiều thức ăn ở đây. Thứ này trông như là thịt nai hầm. Và củ cải và cà rốt và rất nhiều bánh mỳ. Và thứ này trông như là củ cải vàng, và…”
Finnula hỏi, cố gắng giữ giọng trầm để che đi nỗi sợ của nàng, “Sao anh lại cạo râu?”
Chàng ngước lên khi nghe thấy câu đó và Finnula ước gì nàng cứ ngậm mồm lại. Nàng hoàn toàn không thấy thoải mái khi ánh mắt sáng của chàng nhìn nàng.
“Tại sao tôi cạo râu à? Bởi vì tôi đã chán cảnh tôi trông như một ẩn sĩ loạn trí. Sao hả? Cô không thích tôi trông như thế này à?”
Finnula uống một ngụm lớn bia. “Anh cứ làm như trước đây tôi thích anh vậy”.
“Đúng thế,” Hugo tặc lưỡi đồng ý. Chàng cắn một miếng củ cải. “Nhưng tôi thực sự có cảm giác rằng cô thích tôi, khi chúng ta ở trang trại nhà chàng nông dân Fairchild”.
Finnula nóng bừng mặt, và lấy làm mừng vì sức nóng tỏa ra từ ngọn lửa đã giúp nàng giấu đi điều đó. “Tôi cứ tưởng anh già hơn thế này nhiều”, là tất cả những gì nàng có thể đáp lại.
“Vậy sao? Chắc trông tôi như thế thật. Nhưng sao có vẻ như cô thất vọng vậy”.
Nàng nhún vai và vươn tay lấy một miếng cà rốt.
“Cô thất vọng thật rồi”. Hugo đặt vại bia của mình xuống và nhìn nàng. “Chúa ơi, cô thích tôi như trước kia hơn, với tất cả thứ râu ria đó!”
Finnula cẩn thận không nhìn chàng và lắc đầu. “Không, trông anh rất ổn khi không có râu,” nàng nói với vẻ lịch sự. Nhưng điều nàng không nói ra là rằng chàng là kiểu người mà nàng sẽ tránh ra vào lúc nàng săn tìm con tin. Ai lại muốn bắt đòi tiền chuộc một người đẹp trai một cách nguy hiểm như chàng. Không đời nào, một vụ bắt cóc như thế có thể dẫn tới toàn chuyện rắc rối. Thực ra thì đúng là như thế rồi. Hãy thử nghĩ tới tình cảnh của nàng lúc này mà xem! Nàng đang ăn tối cùng bàn, ở cùng phòng trọ với… một người đàn ông đẹp đẽ đến nỗi nàng chỉ muốn vươn người qua bàn mà ngấu nghiến anh ta. Nàng phải cố gắng lắm để ngăn mình không làm điều đó.
“Tệ thật đấy,” Hugo nói và nàng tưởng như đã nhận ra sự buồn rầu trên khuôn mặt chàng. “Cô thích tôi khi có bộ râu đó hơn”. Rồi thì chàng tươi tỉnh trở lại. “Rồi nó sẽ mọc lại được mà”.
“Tôi không nghĩ chúng ta sẽ gặp nhau nhiều nữa đâu,” nàng nói nhẹ nhàng, “khi mà người ta đã trả tiền chuộc anh”.
“Tôi hiểu,” chàng nói với vẻ khó chịu.
“Ý tôi là rất hiếm khi tôi đi tới tận Caterbury”, nàng vội vàng giải thích. “Và tôi không chắc anh sẽ có nhiều thời gian rảnh để đi tới Stephensgate, khi mà anh còn bận quản lý điền sản của cha anh”.
“Phải,” Hugo nói, “Tôi chắc là cô nói đúng”.
Finnula không hiểu điều gì khiến chàng ta có vẻ khổ sở như vậy. Chẳng nhẽ anh ta thực sự nghĩ rằng họ có thể là bạn bè sau những chuyện này? Tất nhiên nàng có rất nhiều những bạn bè nam giới tử tế, nhưng không ai trong số đó trông giống như chàng. Nàng không thể đánh bạn với một người đàn ông điển trai đến như thế này. Nàng không thể nào tập trung vào điều gì khác ngoại trừ việc nàng muốn hôn chàng đến thế nào. Hoặc là chàng hoàn toàn mù tịt về tác động mà vẻ ngoài của chàng đã gây ra cho nàng, hoặc chàng quả là một kẻ ngờ nghệch.
“Tôi chắc vậy là cô sẽ cưới chàng thợ rèn của cô”. Hugo uống một ngụm bia thật lớn.
Đến lượt Finnula nhìn chàng chằm chằm. “Chàng thợ rèn nào?”
“Chàng thợ rèn ở làng. Người mà sẽ có với cô mười ba đứa con…”
“Ôi,” Finnula nói. “Cái kẻ say sưa bét nhè, và đòi hỏi tôi làm bữa tối và sẽ đánh tôi nếu tôi không làm cho anh ta hài lòng phải không? Không, tôi không nghĩ mình sẽ cưới một anh chàng thợ rèn. Tôi đã từng thử một lần rồi đấy”.
Nàng thực sự hài lòng khi thấy chàng đánh rơi con dao. Ít ra nàng đã làm chàng sửng sốt hệt như chàng đã khiến nàng choáng váng vậy.
“Cô đã thử gì cơ?” chàng hỏi, cúi người để nhặt con dao lên.
“Kết hôn.” Finnula nhấp một ngụm bia nữa. Nàng chưa bao giờ thích nói về chuyện đó, nhưng nàng cũng chưa bao giờ nói chuyện cùng ai đó đẹp trai như thế này. Hugo nhìn nàng chằm chằm, mắt chàng chuyển sang màu nâu sẫm. “Cô đã từng kết hôn?” chàng chậm rãi hỏi.
Nàng gật đầu. Chúa ơi, nàng ghét cái chủ đề này làm sao. Nhưng nàng nghĩ mình phải cho chàng biết sự thực. “Cũng được một lúc”.
“Tôi không tin,” chàng nói. “Cô bịa ra chuyện đó để làm tôi khó chịu”.
“Ước gì được như vậy,” Finnula nói. “Không may đó đúng là sự thực.”
“Tôi không hiểu,” Hugo bực bội tuyên bố, rồi ghé sát mặt vào mặt nàng. “Cô bao nhiêu tuổi?”
Nàng nhướn mày. “Gần mười tám. Chuyện đó thì có liên quan gì?”
Trông chàng có vẻ lo lắng. “Cô đã kết hôn trong bao lâu?”
“Một ngày.”
Chàng bật cười và ngả người về phía sau, có vẻ nhẹ nhõm đáng ngạc nhiên. “Tôi cũng nghĩ vậy. Có chuyện gì vậy? Sư huynh Robert buộc cô hủy hôn khi nghe nói về chuyện hôn nhân đó à?”
Nàng cau có. “Không, không phải như vậy”.
“Vậy thì chồng cô đâu? Chắc chắn chẳng có ai, một khi đã xoay xở để có được Finn Xinh đẹp, lại tình nguyện để cô ấy ra đi”.
“Nhưng người này thì có đấy. Ông ta chết rồi.”
“Chết à?” Hugo ngồi thẳng người lên. “Cô nói anh ta chết là sao?”
“Ông ấy chỉ chết, thế thôi. Và đó chẳng phải là một kỷ niệm thú vị với tôi. Vậy nên tôi sẽ không thử làm điều đó một lần nữa”.
“Thử cái gì cơ? Kết hôn à?” Giọng nói cũng như nét mặt của Hugo đầy vẻ hoài nghi. “Không bao giờ ư?”
“Không bao giờ”. Nói rồi nàng uống một ngụm bia thật lớn và đột nhiên sự ngon miệng quay trở lại với nàng, và nàng ăn ngấu nghiến, biết thừa rằng vị hiệp sĩ kia đang nhìn nàng, nhưng cố gắng phớt lờ anh ta. Và điều đó thật chẳng dễ dàng.
“Lạ thật đấy,” Hugo nói sau một khoảnh khắc im lặng đáng kể. “Tôi không bao giờ nghĩ những cái quần da đó lại là đồ tang của một quả phụ đấy”.
“Tại sao tôi phải khóc thương cho ông ta chứ?” nàng hỏi vừa nếm món pho mát. “Tôi không yêu ông ta”.
“Rõ ràng là không rồi! Ai là người không may đã chết ngay trong ngày anh ta cưới một người phụ nữ không yêu mình vậy?”
“Ông ta không phải là một người thợ rèn,” nàng thừa nhận.
“Tôi cho là như vậy. Vậy đó là một đám cưới được sắp đặt ư?”
“Nếu ý anh là tôi không có quyền quyết định trong chuyện này thì đúng vậy. Sao tôi lại muốn cưới người tôi không yêu cơ chứ?”
Chàng ngước nhìn lên trần nhà. “Người ta kết hôn vì nhiều lý do hơn là tình yêu, Finnula ạ.”
“Tất nhiên rồi. Những người như anh”. Khi nhận thấy biểu hiện có vẻ bị tổn thương của chàng, nàng vội vàng giải thích. “Ý tôi là các chủ đất. Các anh kết hôn vì tài sản hay sự giàu có. Nhưng với những người như tôi hay anh chị của tôi, chúng tôi kết hôn vì tình yêu”.
“Và cô nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ yêu ai đó ư, Finnula?” Câu hỏi nhẹ nhàng đó đi kèm với một nụ cười thật tha thiết đến mức trong một khoảnh khắc Finnula cảm thấy mình như nghẹn thở. Sao người đàn ông này, kẻ đã khiến nàng khó chịu và khổ sở trong suốt hai ngày, đột nhiên lại có thể khiến nàng đỏ mặt với mỗi từ chàng ta nói? Có phải là nàng đã yêu anh ta? Nàng cảm thấy sợ hãi sự đụng chạm của chàng bởi vì nàng muốn có nó làm sao, và nàng biết mình sẽ chẳng thể cưỡng lại nếu chàng hôn nàng lần nữa. Chàng là kẻ khiến nàng bực bội nhất trong số những người đàn ông nàng từng gặp, nhưng chàng cũng khiến cho nàng vui thích hệt như vậy. Phải chăng đó là tình yêu?
Nàng đẩy câu hỏi về phía người đã hỏi nó. “Thế còn anh? Anh sẽ kết hôn chứ?”
“Gần như chắc chắn”, chàng nói. “Duy trì dòng dõi Fitz, à, William là bổn phận của tôi”.
“Và anh sẽ kết hôn vì tình yêu hay vì tiền?”
“Chuyện đó còn phải để xem sao”. Mắt chàng rạng rỡ. “Tôi nghĩ mình cũng có khá đủ tiền rồi”.
“Có vẻ như anh đang vung tay hơi quá đấy,” Finnula đồng ý.
“Vâng, đó là thói quen xấu của tôi. Khi thấy thứ gì tôi muốn, tôi có thể tiêu tất cả những gì tôi có để có nó”. Chàng nhấc cái bình đựng bia lên. “Bia nữa chứ?” Finnula gật đầu và giơ cái cốc của mình ra. Giờ đây khi đã ăn uống, nàng cảm thấy thoải mái hơn. Nàng đã dần quen với bề ngoài của ông Hugh và không cảm thấy nó đáng đe dọa nữa. Cả việc trò chuyện với chàng cũng góp phần thêm vào. Chàng vẫn là cái gã đàn ông khó chịu như trước kia, chỉ là với một khuôn mặt hấp dẫn hơn.
Hugo rót nốt chỗ bia vào cốc của Finnula, và nàng hớp lớp bọt bia trong khi quan sát chàng ăn nốt chỗ thức ăn trên đĩa. Chàng còn ăn ít hơn nàng trong khi to gấp đôi nàng. Nàng tự hỏi có điều gì đang dằn vặt chàng vậy.
“Anh thấy thế nào?” nàng hỏi chàng về bia.
Hugo mỉm cười. “Nhìn chung là được. Không quá nặng. Tôi rất vinh dự khi được bắt cóc để giúp duy trì món bia này”.
Finnula khúc khích cười. Nàng nhận ra mình không nên uống quá nhiều như vậy với một cái dạ dày trống rỗng.
“Chỗ bị thương của cô thế nào?” Hugo hỏi.
Finnula mỉm cười mơ màng với chàng. “Tôi ổn”.
“Cô có muốn tôi băng lại chỗ đó trước khi ta đi ngủ không?”
Trước khi ta đi ngủ. Nghe thân thiết chưa kìa! Cứ như thể họ là một cặp vợ chồng già tối nào cũng trèo lên giường cùng nhau vậy. “Không, cảm ơn,” Finnula nói. Tối nay nàng đã đỏ mặt quá nhiều lần, chắc chàng ta sẽ nghĩ rằng mặt nàng lúc nào cũng hồng hào như vậy.
“Finnula,” chàng nói, nhưng khi nàng ngước nhìn chàng, thì khuôn mặt chàng không thể nào dò được. Chàng nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. “Không có gì”.
Chàng đứng dậy. “Bà Pitt bảo là cứ để bát đĩa ở ngoài hành lang”.
Finnula đặt cốc bia xuống. “Cứ để tôi”.
“Không, tôi sẽ làm,” ông Hugh nói với đôi chút cáu gắt, nàng nghĩ vậy.
Chàng hiệp sĩ thu dọn bát đĩa và mang ra ngoài hành lang. Chàng phải đi vài chuyến nhưng chẳng nói với nàng một lời nào nữa. Finnula tự hỏi mình đã làm gì khiến cho chàng bực mình. Có lẽ nàng không nên nói với chàng về cuộc hôn nhân yểu mệnh của mình. Đó là một chủ đề mà thường thì nàng rất ghét phải nói tới. Việc nàng nói chuyện đó với chàng khiến cho chính nàng ngạc nhiên. Dường như chàng có khả năng moi ra ở nơi nàng những chủ đề mà thường thì nàng không muốn đụng chạm tới. Có lẽ đó là một trong các lý do khiến nàng thích chàng: Nàng có cảm giác rằng nàng có thể nói mọi điều với chàng, cho dù điều đó gây sốc đến mức nào, và chàng cũng sẽ không nghĩ xấu về nàng.
Nhưng rõ ràng là nàng đã làm điều gì đó khiến chàng bực mình, bởi vì chàng kiên quyết tránh ánh nhìn của nàng. Nếu chàng muốn hờn dỗi, thì xin mời. Finnula nhún vai, rời khỏi lò sưởi và đi tới giường. Cái giường có vẻ chắc chắn nhưng không phải là không thoải mái. Finnula cảm thấy họ thật may mắn khi có được một căn phòng trống trong một đêm khủng khiếp như thế này, cho dù là họ phải dùng chung đi nữa.
Khi cửa đóng và chốt đã được cài, Finnula không hề nhúc nhích, quan sát cử chỉ của ông Hugh. Trái tim nàng đập mạnh. Nàng biết chuyện gì sắp sửa xảy ra. Nàng cũng biết mình cũng không có ý định ngăn việc đó lại. Chúa cứu giúp, giờ thì nàng hiểu chính xác tại sao Mellana cư xử như một con ngốc với gã hát rong vớ vẩn đó. Dường nhưng chẳng có điều gì ngăn nàng hành xử giống hệt như vậy với gã hiệp sĩ đẹp trai đến nín thở nhưng cũng rất khó chịu này. “Finnula”, chàng nói và nàng nhận thấy sự tha thiết trong giọng nói của nàng. Nó hợp với sự tha thiết nàng cảm thấy trong trái tim của chính mình, trong mạch máu của nàng. “Tôi đã hứa là tôi sẽ không động tới cô, nhưng…”
Finnula không chắc chuyện tiếp theo xảy ra như thế nào. Dường như trong một phút nàng đã ngước nhìn chàng, tự hỏi bao giờ chàng mới dừng nói và cứ làm đi thôi…