Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 98



Thẩm Như Như nghiêm túc nói, cô học được từ Bách Lý mấy chiêu xem tướng, nếu không có việc gì thì cô sẽ nhìn những vị khách hàng đi ngang qua để luyện tập, trình độ không tồi, rất ít khi nhìn nhầm.

Nam sinh nhìn cô đầy nghi ngờ, giống như chứng kiến chuyện gì khó tin vậy. Cậu ta mở miệng: “Bà chủ, đã là thời đại nào rồi, cô trẻ tuổi như vậy, mà lại đi học mấy thứ này? Xin lỗi, tôi là sinh viên ngành kỹ thuật, không có hứng thú đối với mê tín phong kiến, nhưng mà vẫn cảm ơn ý tốt của cô, chúng tôi sẽ chú ý an toàn.

Thẩm Như Như: “…”

Sinh viên ngành kỹ thuật thì làm sao? Tôi còn là sinh viên ngành y đấy!

Mê tín quá mức đúng là không được, nhưng trong lòng nhất định phải có cảm giác kính sợ đối với những sức mạnh vô hình, đồng thời luôn luôn đề cao cảnh giác, như vậy mới có thể tránh phạm phải sai lầm trong cuộc sống… Tóm lại là có thể không tin số mệnh, nhưng vận đạo gì đó thì vẫn nên tin một chút.

Nhìn theo bóng dáng nam sinh đuổi theo bạn gái đi xa, Thẩm Như Như khóa cửa hàng và trở về sân sau nghỉ ngơi.

Cơm buổi tối vẫn nấu bằng gạo do Trương đạo nhân trồng, bởi vì rất ngon nên mỗi người đều ăn thêm nửa bát cơm. Sau khi ăn xong, Thẩm Như Như ngồi trên sô pha xem TV. Gần đây có rất nhiều phim truyền hình chất lượng cao mới ra mắt, khoảng thời gian trước cô quá bận nên không có thời gian xem, tích trữ hơn mười bộ, bây giờ rảnh rỗi, cuối cùng cũng có thể ngồi xuống và từ từ thưởng thức.

Đang mải xem thì Mạch Mạch đột nhiên đến tìm cô trò chuyện.

Thẩm Như Như nhấn nút tạm dừng, khó hiểu nhìn Mạch Mạch: “Có chuyện gì vậy?”

Đôi mắt to tròn của Mạch Mạch sáng ngời, đưa cho cô một tờ giấy ghi chú, trên giấy là một vài nét bút tinh tế và sạch sẽ:

‘Quan chủ, tôi muốn xuất gia làm đạo sĩ.

Thẩm Như Như không ngạc nhiên lắm khi nhìn thấy những lời này, cô chỉ ngạc nhiên vì Mạch Mạch đưa ra quyết định này sớm hơn nhiều so với cô dự kiến. Đầu năm nay, Mạch Mạch đã là đệ tử tục gia trong quan, sau đó lại đi theo Tuệ Trí đi khắp nơi, cũng giúp đỡ làm rất nhiều các loại pháp sự lớn nhỏ, những chuyện này cô đều biết.

Anh ấy là một chàng trai đơn giản, thông minh và rất chăm chỉ, có thể thích ứng với cuộc sống đơn điệu thong thả của đạo quan, thậm chí còn rất thích thú. Mạch Mạch học các kỹ năng khác nhau cũng rất nhanh, nhất là trong lĩnh vực Đạo giáo, anh ấy có thiên phú và hứng thú rất cao. Mấy ngày trước Tuệ Trí còn nói rằng qua một thời gian nữa là Mạch Mạch có thể tự mình nhận đơn hàng làm pháp sự.

Thẩm Như Như suy nghĩ một lúc lâu, hỏi: “Cậu thật sự suy nghĩ kỹ chưa? Sau khi xuất gia, cậu nhất định phải đăng ký vào danh sách của Hiệp hội Đạo giáo, đến lúc đó muốn đổi nghề hay là hoàn tục đều không dễ dàng như vậy”

Mạch Mạch lập tức viết giấy ghi chú cho cô: ‘Tôi suy nghĩ rất nghiêm túc, tôi rất thích cuộc sống ở đây, công việc cũng rất vui vẻ, tôi muốn sống ở đây cả đời.

“Được, vậy để Chiêm Hạc chọn ngày lành tháng tốt để giúp cậu làm lễ xuất gia. Thẩm Như Như thấy thái độ của anh ấy thành khẩn và nghiêm túc nên đồng ý.

Tuệ Trí và Chiêm Hạc biết được tin này thì sôi nổi chúc mừng Mạch Mạch. Chiêm Hạc lập tức lấy ra quyển hoàng lịch cũ, lật một hồi mới chọn được ngày thích hợp, vào ngày mười lăm tháng sau, phải chờ hơn hai mươi ngày nữa.

Hai mươi ngày này vừa hay có thể làm công tác chuẩn bị, đặt chế đạo cụ hoặc trang phục gì đó, Thẩm Như Như và Mạch Mạch đều không có kinh nghiệm ở phương diện này, vì vậy, tất cả mọi chuyện đều giao cho Tuệ Trí và Chiêm Hạc xử lý.

Sáng sớm hôm sau, Tuệ Trí mang theo Mạch Mạch ra ngoài làm pháp sự, còn Chiêm Hạc bắt đầu liên hệ với chủ cửa hàng may đạo bào theo yêu cầu, mọi người đều bận rộn làm công việc của mình.

Thẩm Như Như ăn sáng rồi đến cửa hàng mở cửa buôn bán, thời tiết hôm nay rất tốt, chưa đến tám giờ mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt bàn và giá hoa khiến người ta cảm thấy rất thoải mái. Cô ngồi bên cửa sổ một lúc, cảm thấy hơi buồn ngủ. Cô vừa định mở loa nghe nhạc cho tỉnh ngủ thì một chiếc xe đạp điện dừng ở bên cửa sổ, người đến là người đưa thư.

Người đưa thư lấy ra một phong thư và đưa qua cửa sổ: “Chào buổi sáng bà chủ Thẩm, đây là thư của cô.

“Chào buổi sáng, cảm ơn nhé” Thẩm Như Như nhận thư, lật qua thì thấy người gửi là Hiệp hội Đạo giáo. Bưu kiện của Hiệp hội Đạo giáo sao? Cô khó hiểu, mở thư ra thì thấy một thứ được gấp làm ba trông giống như một tấm thiệp chúc mừng rơi ra. Cô còn chưa kịp xem bên trong viết gì thì có khách hàng bước vào.

Là đôi tình nhân đã tới hai lần vào ngày hôm qua, có vẻ tinh thần của bọn họ hôm nay không tốt lắm, khác xa với dáng vẻ hoạt bát ngày hôm qua.

Thẩm Như Như đứng dậy tiếp đón: “Hôm nay các bạn muốn mua gì sao?”

Vẻ mặt nam sinh xấu hổ, muốn nói lại thôi. Nữ sinh không vui nhìn cậu ta, sau đó tiến lên một bước nói: “Bà chủ, hôm qua cô đã nói chúng tôi có thể bị hao tiền?”

Thẩm Như Như nhìn qua nhìn lại hai người, khẽ gật đầu: “Đúng vậy, ứng nghiệm rồi sao?”

“Vậy cô có cách nào giúp tôi lấy lại tiền không?” Nữ sinh có chút kích động, liên tục gật đầu: “Tối hôm qua chúng tôi ra ngoài ăn khuya, kết quả bị ăn trộm ví tiền, chúng tôi đã đến cục cảnh sát trình báo, nhưng bọn họ chỉ giúp chúng tôi lập án, nói nếu có tin tức gì thì sẽ thông báo, không biết phải chờ bao lâu mới có kết quả. Trong ví tiền có căn cước công dân, thẻ sinh viên, visa, thẻ ngân hàng, tiền mặt… Của hai người bọn họ, nếu bị mất phải đi làm lại thì rất phiền phức, đáng lo ngại nhất có thể bị kẻ nào đó đánh cắp thông tin làm chuyện phi pháp.

Thẩm Như Như suy nghĩ một chút, vẽ cho cô ấy một lá ‘bùa chiêu tài, nói: “Mang thứ này theo, có lẽ có thể tìm về, hôm nay vận xui trên người hai bạn đều đã biến mất, sẽ không gặp chuyện gì xui xẻo nữa đâu?

Nữ sinh nhận lá bùa, cẩn thận đánh giá: “Cái này có tốn tiền không?”

“Giá tiêu chuẩn là tám trăm tệ một lá.” Thẩm Như Như cười nói.

Nam sinh không nhịn được nói: “Chỉ là một tờ giấy mà thôi, lại có thể đắt như vậy? Bà chủ, cô đừng cố ý tăng giá, chúng tôi đều là học sinh, không có tiền đâu?

Nữ sinh cũng rất do dự khi nghe thấy cái giá này, chần chừ một hồi lâu cũng không thấy Thẩm Như Như hạ giá, cuối cùng cắn răng lấy điện thoại ra quét mã thanh toán: “Như vậy là được rồi sao?”

Thẩm Như Như gật đầu, cẩn thận dặn dò nói: “Bạn cầm theo lá bùa ra ngoài đi dạo, cũng có thể đến nơi tối hôm qua đã làm mất đồ, nếu trong vòng một ngày không tìm thấy ví tiền của mình, tôi sẽ hoàn lại tiền cho bạn. Hai người cầm lá bùa ra khỏi Kính Hoa Duyên, bây giờ cô mới rảnh để đọc thư của Hiệp hội Đạo giáo. Cô mở tờ giấy gấp làm ba ra, mấy chữ lớn ‘Hội nghị giao lưu Đạo pháp mùa xuân lập tức đập vào mắt, Thẩm Như Như tò mò nhìn xuống. Thì ra mỗi năm Hiệp hội Đạo giáo đều tổ chức hội nghị giao lưu gặp gỡ, thời gian không xác định, có khi là mùa hè, có khi là mùa thu, năm nay hội nghị giao lưu Đạo pháp diễn ra vào mùa xuân, được tổ chức ở thành phố B vào cuối tháng sau.

Hội nghị giao lưu Đạo pháp là một hoạt động truyền thống, đã kéo dài hơn một trăm năm, thế kỷ trước với những năm tháng đầy biến động như vậy vẫn được bọn họ lặng lẽ duy trì, đến bây giờ, đây đã trở thành buổi lễ giao lưu long trọng của những người trong ngành này. Rất nhiều đạo sĩ hướng tới hoạt động này, nhưng không lấy được vé vào cửa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.