Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 92



“Nhưng có nó, không chỉ có thể nhanh chóng khôi phục, còn có thể kéo dài tuổi thọ.”

“Ha!”

Hoa Thu Nhiêu nhìn con rết đang nhúc nhích, sợ tới mức hồn cũng bay một nửa, bà ta hét chói tai dựa vào tường phía sau, lúc này mới phát hiện hai gã bảo vệ không biết đi đâu, kêu to vậy nhưng cũng không xuất hiện. “Nơi này là bệnh viện, nếu cô dám làm xằng bậy, tôi sẽ báo cảnh sát!”

“Phí lời!” Người phụ nữ lạnh lùng nói một câu, ngay sau đó liền bắt đầu bóp cằm Hoa Thu Nhiêu, nhét con rết vào miệng bà ta. Con rết nhỏ lập tức bò dọc theo cổ họng chui vào.

*

Vào đêm xuân se lạnh, Tiểu Hoàng sớm chui vào ổ nhỏ của nó, Châu Châu cùng lượn lờ đứng ở trên giá gỗ nhỏ, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong nhà ăn sáng lên một ngọn đèn trắng rực, hai bóng người yên tĩnh ngồi bên cửa sổ, trong không khí tràn ngập hương vị ngọt ngào của bơ.

Thẩm Như Như cầm lấy điện thoại di động xem thời gian, còn phải nướng hai mươi phút mới được.

Từ Dẫn Châu một tay cầm đá hoàng tuyền, một tay cầm đao điêu khắc nhỏ, từng nét từng nét tỉ mỉ tạo hình. Chất đá Hoàng Tuyền đặc thù cứng rắn hơn đá Phỉ Thúy nhiều, điêu khắc cũng vô cùng lao lực. Anh khắc xong một thanh tiểu kiếm, thổi thổi bụi trên người, đưa cho Thẩm Như Như

“Cô đang nướng cái gì vậy, thơm quá. Bánh sinh nhật á, tôi nhớ rõ ngày mai là sinh nhật anh mà” Thẩm Như Như cười khanh khách nói ” Buổi tối làm rồi để tủ lạnh, ngày mai ăn sẽ có hương vị ngon nhất.

Từ Dẫn Châu nhướng mày, con mắt mở to một chút, anh cẩn thận suy nghĩ một chút “Đúng là ngày mai… Làm sao cô biết?”

Anh từ nhỏ đã không tổ chức sinh nhật, hơn hai mươi năm qua, đã sớm quên ngày này, không nghĩ tới có một ngày còn có thể từ trong miệng người khác nghe được.

Thẩm Như Như lấy lại thanh tiểu kiếm, khoa tay múa chân một cái động tác bấm quyết xem bói, nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên là tính ra đấy! Thế nào, có đúng hay không?”

Khụ, cô tuyệt đối sẽ không đem chuyện đã từng kiểm tra thông tin đăng ký vào ở của anh nói ra!

Từ Dẫn Châu chần chờ một lát, chậm rãi gật đầu “Rất chuẩn, cám ơn cô, Như Như Tâm tình của Thẩm Như Như rất tốt, hai tay nâng mặt, khuỷu tay chống trên mặt bàn, nhếch miệng cười ngây ngô “Anh thích ăn bánh ngọt vị gì, có thể đặt làm độc nhất vô nhị nha.

“Đều được tất, cô làm đều ăn rất ngon” Từ Dẫn Châu che miệng ho khan một tiếng, giữ vững tinh thần chuẩn bị khắc xuống thanh kiếm.

Thẩm Như Như vội vàng cầm nửa đá hoàng tuyền còn lại lấy đi “Đừng khắc nữa, lần trước khắc đã đủ dùng rồi. Anh nghỉ ngơi sớm một chút, tranh thủ sớm ngày bồi bổ cơ thể cho tốt đi.

Cho dù biết bệnh của Từ Dẫn Châu không phải đơn giản nghỉ ngơi có thể giải quyết, nhưng cô vẫn nhịn không được sẽ khuyên như vậy, đại khái cùng một đạo lý uống nhiều nước ấm.

“Tôi đã tốt hơn rất nhiều rồi” Khóe mắt Từ Dẫn Châu hơi giương lên, lông mi dài ở trước mắt phác họa ra một bóng ma xinh đẹp “Đơn giản chỉ cần hấp thu tu vi ác quỷ, có thể giúp tôi kéo dài tuổi thọ, tôi hiện tại ít nhất có thể sống lâu hơn ba năm.

Thẩm Như Như có chút thất vọng, tu vi của hai ác quỷ chỉ có thể để cho anh sống lâu ba năm, xem ra con đường sau này còn rất dài. Cô đau khổ trong chốc lát, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện khác “Vậy anh tìm được phương pháp tiêu trừ sát khí chưa?”

Chỉ cần sát khí trên người không tiêu tan, thì nhu cầu tu vi của anh sẽ giống như một cái động không đáy. Bởi vì anh lợi dụng tu vi tinh khiết để che khuyết lỗ hổng, đồng thời sát khí bản thân mang theo sẽ không ngừng tiến hành phá hư, tạo ra lỗ hổng mới. Cứ tiếp tục như vậy không dứt, căn bản nhìn không thấy điểm dừng. “Tạm thời vẫn chưa” Từ Dẫn Châu lắc đầu nói “Bách Lý cũng không có cách nào?

Thẩm Như Như suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Nếu không anh để cho tôi dùng bùa trảm sát chém một đao thử xem?”

Từ Dẫn Châu: “……

Hai người trò chuyện tới đêm khuya, cho đến khi bánh ngọt hoàn thành cất vào tủ lạnh, lúc này mới tự mình trở về phòng nghỉ ngơi.

*

Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Như Như ăn điểm tâm rồi đến tiệm mở cửa buôn bán. Cửa vừa mở, liền thấy hai mẹ con Hoa Thu Nhiêu và Từ Viên Viên đi tới, cô sửng sốt một chút, kinh ngạc, hôm qua mới tới, hôm nay lại tới, thật sự kiên cường ghê ha…

Cô yên lặng xem xét Từ Viên Viên, ngày hôm qua lúc cô ta bị khiêng đi, sắc mặt như một người chết, lúc này nhìn lại hồng nhuận sáng bóng, năng lực khôi phục cũng phi thường mạnh mẽ. Chỉ là không biết vì sao, tướng mạo so với ngày hôm qua không giống nhau lắm.

Còn chưa nhìn kỹ, hai mẹ con đã đi vào Kính Hoa Duyên, bọn họ không vội vã tìm Từ Dẫn Châu, mà trước tiên dạo qua một vòng trong tiệm, sau đó đến bên cạnh bàn ngồi xuống.

Từ Viên Viên có vẻ đặc biệt nhiệt tình “Bà chủ Thẩm, bùa chú của cô thật linh nghiệm, tối hôm qua tôi ở bệnh viện nhận được vài lời thổ lộ”

Thẩm Như Như vô cùng khách sáo: “Chủ yếu là bởi vì bản thân cô có mị lực.

Từ Viện Viên che miệng cười ha hả “Bà chủ Thẩm thật khéo nói. Nơi này của cô có bùa chú thú vị nào khác không, tôi rất có hứng thú, muốn mua chút chơi đùa”

Thẩm Như Như bưng ra nguyên một hộp gỗ bùa chú chuyên dụng cho cô ta xem, giải thích công hiệu của từng loại bùa chú.

Từ Viên Viên tựa như trẻ con nhìn thấy đồ chơi, cái này cũng muốn cái kia cũng thích, cuối cùng mỗi loại đều mua một lá, tốn chừng mười vạn. Hoa Thu Nhiêu thờ ơ lạnh lùng, cũng không ngăn cản cô ta.

“Bà chủ Thẩm, làn da của cô thật tốt, bình thường cô dùng mỹ phẩm dưỡng da gì vậy?”

Từ Viên Viên tiến đến trước mặt Thẩm Như Như, thậm chí vươn tay muốn sờ lên mặt cô. Thẩm Như Như quay đầu tránh đi, vừa vặn nhìn thấy xương quai xanh của cô ta có một cục gì đó nổi lên đang di chuyển, trong lòng cô kinh hãi, lập tức nhớ tới con rết lớn chui ra từ trên người bà Dương.

“Đây là thứ gì thế?” Thẩm Như Như làm như nhìn thấy một thứ gì đó vô cùng bẩn thỉu, đồng thời cầm ‘bùa trấn tà trong tay và dán lên xương quai xanh của Từ Viên Viên, động tác nhanh chóng, chuẩn xác và tàn nhẫn, sau đó đánh một cái “bụp” vào chỗ nhô ra đang di chuyển.

Lá bùa vừa chạm vào da thịt liền biến thành không khí tan vào trong. Trong tiếng kêu sợ hãi của Từ Viên Viên, phần da phía trên xương quai xanh bị xé toạc ra, từ vết thương chui ra một con rết to bằng ngón tay, có vẻ như nó đang rất đau đớn, không ngừng giãy giụa để bò ra ngoài. Nhưng mà uy lực của bùa trấn tà đã phá hủy phần lớn cơ thể của nó, luồng linh lực đáng sợ kia liên tục tràn vào cơ thể nó, khiến nó khó có thể thoát ra.

Con rết bị mắc kẹt ở miệng vết thương, nó liều mạng giãy giụa, khiến cho vết thương bị rách càng thêm dữ tợn, dòng máu đỏ tươi phun ra như nước chảy. Sắc mặt Từ Viên Viên tái nhợt thấy rõ, ngay cả sức lực để hét lên cũng không có, cả người mềm nhũn ngã xuống đất, cô ta hoảng hốt liên tục vỗ vào xương quai xanh của mình, cố gắng đuổi con rết đi.

Thẩm Như Như đeo găng tay, bắt lấy con rết bị chặt đứt hơn nửa, chỉ còn lại chưa đầy hai centimet. Cô ném nó xuống đất, một chân dẫm lên và nghiền nát cho đến khi nó biến thành một một xác chết bẹp dí.

Hoa Thu Nhiêu ngồi trên ghế vẫn duy trì động tác uống trà, chưa kịp phản ứng với chuyện vừa xảy ra, bà ta bị cảnh tượng đột ngột vừa rồi làm cho sững sờ.

Bà ta không nghĩ ra, rõ ràng bọn họ tới đây để ám sát người khác, tại sao bọn họ còn chưa bắt đầu thì kế hoạch đã bị phá hủy hoàn toàn như vậy rồi?

Từ Viên Viên lại hôn mê, vết thương trên xương quai xanh vẫn không ngừng chảy máu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.