Vừa đăng lên, lập tức đã có tận mấy like nhảy ra. Cô không nhấp vào xem, tắt điện thoại để sang một bên, mở tivi ra, chuẩn bị tìm bộ phim nào để cày. Kết quả ti vi vừa mới mở, cửa lớn của cửa hàng phía trước đã có tiếng gõ vang.
Thẩm Như Như lập tức sải bước ra mở cửa.
“Anh Từ?” Cô nhìn Từ Dẫn Châu bên ngoài cửa, nghi hoặc: “Bùa yên giấc lại mất rồi?”
Từ Dẫn Châu gật đầu: “Không biết để đâu rồi.”
Quả nhiên là đại thiếu gia của nhà có tiền, thứ tám trăm tệ mà không chú ý chút nào, tần suất mua lại này sắp sửa đuổi kịp hàng tiêu dùng nhanh rồi. Thẩm Như Như lẩm bẩm trong lòng, đi ra sau quầy tìm một tấm bùa yên giấc nhét vào túi đưa cho anh, dặn dò: “Anh Từ, tốt nhất anh nên nhét bùa dưới gối, không dễ mất, hiệu quả cũng tốt.”
Từ Dẫn Châu cất túi đi, trả tiền, nhưng không rời khỏi. Anh hơi nhắm mắt, hít sâu một hơi: “Cô Thẩm, có tiện cho tôi vào ngồi một chút không?”
Lời này nếu đổi là người đàn ông khác nói, có lẽ sẽ dễ khiến người ta thấy phản cảm, nhưng từ trong miệng Từ Dẫn Châu nói ra, lại không có chút gì khiến người ta liên tưởng nhiều, ngược lại có một loại cách nghĩ kỳ quái rằng nếu từ chối thì thật không có tình người.
Thẩm Như Như chính là nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn có chút do dự, vì dù sao giờ đã không còn sớm: “Có thể hỏi là tại sao không?”
Từ Dẫn Châu ngước mắt nhìn cô thật sâu, lông mày dài hơi nhướng lên, lần nữa hít sâu một hơi: “Không khí ở đây rất đặc biệt, mỗi lần đến đây ngồi đều vô cùng thoải mái.”
“Không khí đặc biệt?” Thẩm Như Như sửng sốt một chút: “Đại khái vì chỗ tôi có nhiều thực vật nhỉ, tôi ở quen rồi ngược lại không có cảm giác gì cả.”
“Không.” Từ Dẫn Châu lắc đầu: “Chỗ có thực vật bình thường nhiều cỡ nào đi nữa, đối với tôi cũng không có gì khác. Loại khí tức đặc biệt này, chỉ có trong hoa cỏ cô trồng mới cảm nhận được.”
Anh dừng lại một chút, nói: “Tôi nghĩ, đây hẳn là linh khí mà điển tịch đạo gia thường nói tới.”
Thẩm Như Như bừng tỉnh, tổ sư gia từng nói, Từ Dẫn Châu sát khí quấn thân sống không được bao lâu, mà tình trạng sức khỏe của anh cũng thật sự ngày càng sa sút, dưới vẻ ngoài bình tĩnh thản nhiên của anh, không biết đang phải chịu đựng sự đau đớn dày vò thế nào. Nếu linh khí có thể khiến anh thoải mái một chút, chút chuyện nhỏ này, cô đương nhiên rất bằng lòng giúp đỡ. Thế nên cô gật đầu đồng ý: “Thì ra là vậy, anh đoán không sai, tôi tu tập bùa chú Huyền Môn, trong nhà đúng là có linh khí, đi vào ngồi đi. Đúng rồi, anh Từ, anh ăn tối chưa, tôi có nấu một nồi cháo, còn nhiều lắm.”
“Cảm ơn, tôi ăn rồi.”
Hai người đi qua giếng trời, đi vào phòng khách.
Ti vi trong phòng khách đang mở, đang bật kênh địa phương, quảng cáo tiếng địa phương cái này tiếp cái kia, nghe đến mức người ta không hiểu gì.
Thẩm Như Như chỉ vào sô pha: “Anh ngồi đi, tôi ăn cơm đã.” Cô ngồi cạnh bàn ăn, cầm thìa lên ăn cháo, để nguội một lúc, nhiệt độ vừa tới, vị vừa phải.
Lúc này, quảng cáo trên tivi đã hết, bắt đầu phát sóng thời sự tối, dòng tin đầu tiên vừa xuất hiện suýt nữa đã khiến cô sặc cháo.
Chủ nhân của dòng tin tức này chính là tài xế taxi bị Viên Nghệ “trảm” tối qua, tuy rằng ống kính của hắn ta chỉ lướt qua, nhưng nhìn vẫn rất thê thảm.
Phóng viên phỏng vấn bác sĩ điều trị chính phụ trách bệnh tình của tài xế và phía cảnh sát, nghe xong hai đoạn đối thoại dài, Thẩm Như Như thở phào một hơi.
Vết thương bên ngoài của tài xế rất nghiêm trọng, đặc biệt bộ phận nào đó bên dưới và phần mắt, thần kinh cũng xuất hiện vấn đề rất lớn. Nói một cách dân dã, giờ hắn ta chính là một tên thái giám vừa điên vừa mù. Cảnh sát vừa hỏi chuyện, hắn liền nói đi nói lại rằng có quỷ, không cung cấp được bất cứ manh mối nào.
Phía cảnh sát bày tỏ rằng vụ án mang tính chất ác liệt này vẫn đang xử lý điều tra, nhưng manh mối quá ít, cho nên vẫn cần một chút thời gian blabla……
Nhìn thấy kết cục của tài xế, nói thực lòng, rất thê thảm, có chút không nỡ.
Nhưng chỉ cần nghĩ tới cảnh ngộ mình gặp phải tối qua, Thẩm Như Như lập tức trở nên cứng rắn. Nếu không phải Viên Nghệ xuất hiện kịp thời, tình huống của cô hiện giờ thật sự rất khó nói, chưa biết chừng đã trở thành cái xác bị ném đi ở nơi rừng núi hoang vắng rồi.
Tên cặn bã như vậy, thảm một chút thì kệ đi.
Thẩm Như Như tập trung suy nghĩ, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, cháo trong miệng quên cả nuốt xuống.
Từ Dẫn Châu đột nhiên lên tiếng: “Cô Thẩm quen biết người bị hại này sao?”
Thẩm Như Như thất kinh, vội vàng nuốt ngụm cháo xuống: “Không quen biết.”
Từ Dẫn Châu nhìn cô một cái, dời ánh mắt đi, chậm rãi ồ một tiếng: “Anh ta nói có quỷ, chắc là thật, bị quỷ dọa điên rồi.”
Thẩm Như Như có chút chột dạ, cầm thìa khuấy cháo trong bát, do dự hỏi: “Tại sao, người bình thường đâu có nhìn thấy được quỷ……”
“Chỉ cần quỷ bằng lòng, người bình thường cũng có thể thấy được.” Từ Dẫn Châu cầm điều khiển chuyển kênh, hờ hững nói: “Tôi biết có một nữ quỷ, rất thích dùng loại phương thức này đối phó với đàn ông.”
Thẩm Như Như: “……”
Tiêu rồi, Từ Dẫn Châu lại biết Viên Nghệ, vậy chẳng phải cô ấy sẽ bại lộ bất cứ lúc nào sao!
Bốn, năm con chim nhỏ bụng trắng đang nhảy qua nhảy lại trong sân, tìm thức ăn thích hợp giữa những chậu cây. Loại chim này thích ăn lá cây mọng nước nhất, sau nhiều lần dạy dỗ mà không được, Thẩm Như Như dứt khoát rắc một ít hạt lên bầu đất để thu hút sự chú ý của chúng. Chừng nào còn no, chúng sẽ không động đến cây cỏ.
Tiếng chim hót lanh lảnh truyền đến phòng khách, đánh tan bầu không khí quái dị trong phòng.
Sau câu nói hờ hững đó của Từ Dẫn Châu thì không còn đoạn sau nữa, anh ngồi yên lặng xem tivi. Trên màn hình tivi đang chiếu một chương trình tạp kỹ hài hước, các diễn viên biểu diễn hết mình, khán giả đồng loạt cười phá lên.
Thẩm Như Như bất an im lặng một lúc: “Anh Từ, anh sẽ không tố giác cô ấy chứ?” Thực ra, điều cô muốn hỏi hơn là, anh biết rõ chuyện của Viên Nghệ như vậy, liệu có phải đã nghe ngóng sẵn từ trước chuẩn bị “ăn” cô ấy không……
“Tố giác với ai?” Từ Dẫn Châu nhìn thẳng vào tivi, ho nhẹ rồi nói: “Truyền bá mê tín dị đoan sẽ bị cảnh sát giáo dục, bị quỷ nhắm tới, chỉ có thể coi những người đó xui xẻo. Huống hồ theo tôi biết, cô ta không được xem là ác quỷ, trước giờ cũng chỉ toàn đối phó với phường phạm tội làm điều xấu, hơn nữa cũng chưa từng đuổi cùng giết tận.”
Thẩm Như Như thấy anh đánh giá về Viên Nghệ cũng rất chính diện, lập tức an tâm, cúi đầu tiếp tục ăn cháo.
Lúc này, căn phòng phía trước lần nữa truyền tới tiếng đập cửa bùm bùm, có vẻ rất gấp gáp.