Tiệm Quan Tài Phố Tây

Chương 20: Phủ có đàn nhưng không còn người



Trông cửa nhà thủy tạ là hai tiểu đồng mặc áo lam, nghe thấy tiếng bước chân
chậm rãi của Bạch Nham họ liền mở cửa coi như nghênh đón hắn.

Bạch Nham bước vào nhà thuỷ tạ đèn đuốc sáng trưng, phóng mắt nhìn căn
phòng cực kỳ rộng rãi, bài trí bên trong toàn là tranh chữ nổi tiếng, đồ trang trí cổ, một bàn một ghế vô cùng cầu kỳ, hoa lệ. Cũng khó trách,
Bùi gia là gia tộc có bối cảnh, có quyền thế cũng có tiền, con cháu Bùi
gia như Bùi Đông Vũ thích ỷ thế hiếp người vô cùng xa xỉ. Nhà thuỷ tạ
này ngược lại lịch sự tao nhã không quá thích hợp với những kẻ phàm phu tục tử như Bùi Đông Vũ.

Hồng Hồ sơn trang là nơi thế nào, nhà thuỷ tạ khác biệt thanh tịnh thế
nào, không phải vấn đề Bạch Nham quan tâm. Hắn vào nhà thuỷ tạ nhưng vẫn chưa thấy người mời hắn đến, cũng không thấy người hôm nay đến tiệm
quan tài đưa thiệp mời, hắn nhìn về phía cầu thang cuối phòng.

Một tiểu đồng lanh lảnh nói với Bạch Nham:“Sư phụ của ta chuẩn bị sẵn
rượu và thức ăn, đang ở trên tầng đợi công tử đại giá quang lâm, xin mời công tử.”

Bạch Nham gật đầu, đi đến cầu thang.

Trên tầng lại truyền đến vài tiếng đàn rời rạc, Bạch Nham nghe được rất
rõ ràng, đàn kia âm sắc rất chuẩn, tinh thuần trong trẻo, quả là đàn quý khó gặp. Nhưng không biết người gảy vì lý do gì gảy đàn lại không thành làn điệu, giống như vô tâm, lại giống như có tâm sự nặng nề, mỗi âm đều lộn xộn.

Không cần đoán nhiều, người đang gảy đàn tám chín phần mười là Thành
Đàm, nhưng Thành Đàm này…… Thật sự khiến người ta không hiểu nổi, không
nói rõ được là kì lạ ở chỗ nào, nhưng rõ ràng rất kì lạ.

Tầng hai nhà thuỷ tạ tổng cộng có hai phòng, Bạch Nham lên tầng nhìn
hành lang không dài lắm, mỗi bên là một cửa phòng, cửa phòng tay phải
đóng, mà cửa phòng tay trái lại rộng mở, tiếng đàn rời rạc kia quả nhiên là từ trong căn phòng này vọng ra.

Bạch Nham thở một hơi, một người phàm sao lại khiến trong lòng hắn bất an như thế? Chẳng lẽ là do gần đây ngủ không ngon sao?

Phòng này bài trí chuyên dùng để tiếp khách, trong phòng có một cái bàn
tròn to bày đầy thức ăn, nhìn kỹ đều là những món cực kỳ thanh đạm, chỉ
đặt hai chiếc ghế dựa. Trước cửa là chấn song bằng gỗ, ẩn dưới một lớp
màn lụa. Xuyên qua tầng lụa mỏng không khó để thấy bên trong còn một
phòng nhỏ. Trong phòng đặt một chiếc bàn, trên bàn là một cây đàn cổ,
một cái lư hương, còn một người mặc áo trắng đang đứng tùy tay gảy đàn.

Thành Đàm đã sớm nghe thấy tiếng bước chân Bạch Nham, nhưng đến khi thấy Bạch Nham đứng ở ngoài phòng, hắn mới không nhanh không chậm mơn trớn
cây đàn, chỉ nói:“Mời vào, mời ngồi.”

Bạch Nham nhìn bóng người thon dài ẩn sau tấm lụa mỏng, bỗng nhiên nhớ
tới chưởng quầy Ly, nàng cũng thích cố làm ra vẻ thần bí. Ngoài miệng
lại nói:“Tại hạ Ly Lạc Phi, ông chủ tiệm quan tài phố Tây, bái kiến Giám chính đại nhân.”

Ly Lạc Phi? Mệt Bạch Nham nghĩ ra, nếu để chưởng quầy Ly biết Bạch Nham
lấy trộm họ của nàng, nhất định sẽ mắng hắn không biết xấu hổ.

Thành Đàm từ sau tấm màn lụa lững thững đi ra, tư thái lười nhác. Hắn
mặc một bộ quần áo trắng đơn giản không sang quý lại làm cho người ta
cảm thấy vô cùng tự phụ. Áo trắng trắng trong thuần khiết, sạch sẽ, trên người cũng không có trang sức dư thừa, nhìn giống thư sinh nghèo túng
hơn là sủng thần của Hoàng đế. Nhìn khuôn mặt của Thành Đàm chỉ ở mức
gọn gàng thanh tú mà thôi, khóe miệng thoáng mang theo chút ý cười xem
ra là người dễ gần. Sắc mặt không tốt, trắng bệch như người bị bệnh lâu
năm, lại tăng thêm chút khí chất nhu nhược.

“Ly công tử?” Thành Đàm mỉm cười, đọc tên Bạch Nham hai lần, nói,“Ly
công tử mời ngồi. Trước khi đến đây ta đã nghe được rất nhiều lời đồn,
đến nơi liền phái người tìm hiểu khắp nơi, nhưng người trong thành không ai biết được xuất thân bối cảnh của Ly công tử, thậm chí cả tên họ cũng không ai biết, rất thần bí, thì ra công tử họ Ly.”

Bạch Nham đi vào phòng, đến bên cạnh bàn thấy Thành Đàm không ngồi xuống hắn cũng không ngồi, khẽ cười nói:“Ha ha, đây vốn cũng không phải
chuyện bí mật, chưởng quầy Ly đã là thê tử của ta, đương nhiên phải theo họ phu quân, suy đoán như vậy ta không họ Ly thì họ gì.”

“Ta đây có thể lắm lời hỏi một câu, vì sao Ly công tử lại để Ly phu nhân ra mặt mở tiệm quan tài? Con gái buôn bán vốn đã hiếm gặp, huống chi
còn là tiệm quan tài. Mà Ly công tử dường như cũng không ở trong thành,
chỉ xuất hiện một lần ở tiệm, còn trùng hợp hóa giải xấu hổ cho phu
nhân, trong đó có nhiều việc thật sự khiến người ta tò mò.” Thành Đàm
vừa hỏi vừa ngồi vào trước bàn, đưa tay mời ý bảo Bạch Nham ngồi xuống,
đây là lần thứ ba hắn mời Bạch Nham ngồi xuống.

“Chuyện này nói ra cũng rất dài.” Bạch Nham đã sớm nghĩ ra lí do thoái
thác đối phó mấy vấn đề này của Thành Đàm,“Ly gia ta ở vùng Lũng Tây
cũng coi như là đại môn nhà giàu, trong nhà rất nhiều quy củ, tất nhiên
là không cho phép thê tử xuất đầu lộ diện buôn bán. Nhưng khi ta và Du
Dao mới quen nhà nàng vốn mở tiệm quan tài. Nói ra cũng lạ, lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta đã không thể tự kiềm chế mà yêu thương nàng, hạ quyết tâm muốn lấy nàng. Trong nhà biết hoàn cảnh của nàng vốn không đồng ý,
nhưng gia mẫu không ngay cản được ta nên miễn cưỡng đáp ứng hôn sự này,
nhưng có một điều kiện đó là Du Dao không thể tiếp tục mở tiệm quan
tài.”

“Ừm, hợp tình hợp lý.” Thành Đàm gật đầu tự nói.

Bạch Nham tiếp tục nói:“Ta và Du Dao lưỡng tình tương duyệt, nhưng nàng
nhất quyết không muốn đóng cửa hàng. Ta hỏi mãi nàng mới nói ra sự thực. Năm nàng sinh ra, có một đạo sĩ đến nhà, phê mệnh cho nàng, nói mệnh
nàng mang sát, sẽ gặp nhiều hoạn nạn trong đời, họa đến cả người thân
bạn bè. Nếu muốn hóa giải chỉ có hai cách, thứ nhất đó là cắt tóc làm ni cô, cố gắng ít tiếp xúc với người ngoài, cũng không được gặp cha mẹ,
thanh đăng cổ phật, suốt ngày sao kinh tụng phật tiêu trừ nghiệp chướng. Cách này cha mẹ Du Dao há có thể chấp nhận, vì thế từ bỏ. Một cách
khác, đó là mở tiệm quan tài, chuyên việc tang ma, lo ma chay. Đạo sĩ
kia nói, đời người hơn mười lại luân hồi một vòng, có sinh tất có tử, có tử tất có sinh, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Nếu có thể tiễn đưa người đã khuất, giúp người trọng sinh sau khi chết, cũng coi
như công đức vô lượng, tất có phúc báo, cũng có thể hóa giải kiếp nạn
trong mệnh của Du Dao. Kiếp nạn này tin còn hơn không, cha mẹ Du Dao suy nghĩ mãi cuối cùng nghe lời đạo sĩ kia, sửa tiệm bánh của gia đình
thành tiệm quan tài. Sau khi Du Dao hiểu chuyện liền giao việc kinh
doanh cho nàng, hơn mười năm trôi qua bình an vô sự. Khi ta đi cầu thân
với nhạc phụ nhạc mẫu, nói ra điều kiện trong nhà, bọn họ có chút bối
rối . Sau ta cùng với Du Dao nghĩ ra một cách. Du Dao giả vờ đồng ý với điều kiện của cha mẹ ta, gả vào Ly gia. Chờ hôn sự qua đi, ta lấy cớ ra ngoài buôn bán đưa Du Dao đi cùng, đến nơi ở mới lại mở một tiệm quan
tài để nàng kinh doanh. Ta không ra mặt một là sợ người nhà biết được
tin tức, hai cũng sợ có kẻ đặt điều nói xấu làm hỏng thanh danh Ly da,
ba là vì ta cũng có công việc của mình.”

Thực tế, chưởng quầy Ly ba trăm năm qua cố ý bảo vệ tiệm quan tài kia
nguyên nhân chính cũng giống như Bạch Nham vẫn luôn bảo vệ người con gái kia, vô cùng đơn giản chỉ vì một chữ “Tình” mà thôi. Chẳng qua chưởng
quầy Ly chưa từng nói rõ, Bạch Nham cũng giả vờ như không biết.

Thành Đàm gật đầu nói:“Nói vậy ta hiểu rồi. Ly công tử quả thật là vất vả rồi.”

Lời nói dối này Bạch Nham đã nghĩ sẵn từ ngày đầu tiên đến thành này,
chau chuốt đến mức không tìm ra sơ hở. Nếu thực sự có người ăn no rảnh
rỗi phái người đến Lũng Tây điều tra, thì sẽ tìm được một nhà họ Ly
giống như Bạch Nham nói. Gia đình thương nhân, khá giả, trong nhà có ba
người con trai, trong đó người con thứ hai đúng là Ly Lạc Phi, mà Ly Lạc Phi này vừa đón dâu một năm trước, rồi sau đó đã rời nhà ra ngoài buôn
bán.

Muốn nguyên nhân thì, tên Ly Lạc Phi này đúng là do Bạch Nham đặt. Hơn
hai mươi năm trước, hắn đã giả vì vài thân phận cho mình, chưởng quầy Ly và Đỗ Tuyền, Ly Lạc Phi là một trong số đó. Bạch Nham đi đến Ly gia,
hắn bịa đặt từ bát tự cho đến mệnh cách, lừa nhị lão Ly gia đến choáng
váng cả đầu óc, vâng lời nghe theo. Bạch Nham đặt tên cho con bọn họ,
phê bát tự, nói Ly Lạc Phi này khi nào nên thành thân, khi nào có thể ra ngoài buôn bán, vân vân và vân vân. Nói ra thì ba trăm năm nay, không
biết đã có bao nhiêu hộ gia đình mang “tiếng oan” cho Bạch Nham, chưởng
quầy Ly, Đỗ Tuyền, cũng không biết có bao nhiêu người bị kỹ xảo của Bạch Nham lừa tới lừa lui, vẫn coi Bạch Nham như thần tiên sống mà kính
ngưỡng thờ phụng. Cho đến nay, khả năng ăn nói bừa bãi của Bạch Nham đã
đạt đến trình độ xuất quỷ nhập thần.

Thành Đàm cẩn thận nghe xong lời nói dối của Bạch Nham, cúi đầu trầm tư trong chốc lát, dường như dễ dàng tin những gì Bạch Nham. Nhưng Bạch Nham
tinh tế nhìn sắc mặt Thành Đàm, luôn cảm thấy có chút không thích hợp,
lại không thể nói rõ vì sao lại có cảm giác này.

“Thành đại nhân đường xa mà đến chắc không phải vì muốn điều tra bối cảnh nhà tại hạ đúng không?” Bạch Nham hỏi.

Thành Đàm nhìn Bạch Nham, mỉm cười, nói:“Ly công tử chớ nên hiểu lầm,
vừa rồi ta chi tò mò thôi. Đạo sĩ phê mệnh cho chưởng quầy Ly mà Ly công tử vừa nhắc đến là đạo trưởng Bạch Nham đúng không?”

“Thành đại nhân liệu sự như thần, quả thật là đạo trưởng Bạch Nham.”
Khóe môi Bạch Nham nhếch lên cười, trong mắt lại không có ý cười, ánh
mắt hơi liếc qua mặt Thành Đàm, như là đang chờ đợi cơ hội vạch trần
ngụy trang thần bí của Thành Đàm.

Thành Đàm khẽ gật đầu, trầm giọng nói:“Hai tháng trước, thiếu gia Bùi
gia Bùi Đông Vũ gây chuyện ở tiệm quan tài, một ngày sau lại trượt chân
rơi xuống nước chết đuối, khiến mọi chuyện ồn ào huyên náo, thậm chí
kinh động đến Hoàng Thượng. Ly công tử phải biết rằng ngọc bội công tử
dùng để đuổi Bùi thiếu gia ngày đó chính là vật được Hoàng Thượng ngự
ban, vô cùng quý giá.”

Đan thành cách Kinh thành vạn dặm, trong thành đột nhiên chết vài người
có thể kinh động Hoàng Thượng sao? Như thế là quá mức khoa trương rồi.
Bạch Nham rất khó để không nghi ngờ vì sao Thành Đàm lại đột nhiên xuất
hiện ở đây.

Bạch Nham giả vờ kinh ngạc, ngẩn người mới hoảng sợ nói:“Ngọc bội kia…… Thì ra ngọc bội kia là vật được ngự ban?”

“Công tử không biết sao?”

Bạch Nham lắc đầu nói:“Ngày đó mọi chuyện xảy ra rất đột ngột, ta ngẫu
nhiên đến cửa hàng, lại thấy bùi công tử thất lễ với Du Dao. Trong lòng lo lắng suýt chút nữa lao ra động thủ với Bùi công tử. Là đạo trưởng
Bạch Nham ngăn ta lại, đưa cho ta khối bạch ngọc kia, nói chỉ cần Bùi
Đông Vũ thấy bạch ngọc này sẽ tự giác rời đi, ta không cần sinh sự. Vì
thế ta làm theo.”

Thành Đàm nhíu mày, nghĩ nghĩ, thoải mái cười nói:“Thì ra là thế, thì ra là thế.”

Nhìn biểu tình của Thành Đàm giống như thật sự tin lí do thoái thác của
Bạch Nham. Là hắn lừa quá tốt, hay là kỹ thuật diễn của Thành Đàm còn
cao siêu hơn Bạch Nham, ngay cả Bạch Nham cũng bị hắn lừa?

“Thật ra, lần này ta muốn gặp Đạo trưởng Bạch Nham một lần, không phải
làm theo hoàng mệnh.” Thành Đàm bỗng nhiên đứng lên, chắp tay ra sau
lưng chậm rãi đi thong thả hai bước,“Hoàng Thượng coi đạo trưởng Bạch
Nham như thần tiên, ta mới vào cung không có duyên được gặp. Nhưng nghe
người trong cung nói qua, vị đạo trưởng Bạch Nham này là thần tiên tiên
phong đạo cốt, nhiều năm trước được Hoàng Thượng tôn kính, muốn phong
làm quốc sư, nhưng trước khi Hoàng thượng hạ chỉ một ngày bỗng nhiên
biến mất, khiến Hoàng Thượng tiếc nuối lâu ngày. Nay bỗng nhiên lại nghe được tin tức về đạo trưởng Bạch Nham, Hoàng Thượng rất vui mừng, qua
nhiều năm, Hoàng Thượng đã nghĩ thông suốt, biết đạo trưởng quen nhàn
nhã, không nên bị tục sự quấn thân, cho nên mới không sai người đến mời
đạo trưởng vào cung gặp mặt. Nhưng thật ra ta lại vô cùng muốn diện kiến kỳ nhân như đạo trưởng, nên mới một mình đến đây, trước khi đi Hoàng
Thượng đã lệnh ta thay người vấn an. Nhưng giờ xem ra đạo trưởng cũng
không muốn gặp ta, nếu không cũng sẽ không để Ly công tử đến thay.”

Bạch Nham cười nói:“Đại nhân hiểu lầm rồi. Đạo trưởng Bạch Nham quả thật đã ra khỏi thành từ mấy ngày trước, về phần đi đâu thật sự không ai
hay, không phải là trốn tránh không muốn gặp.”

“Vậy à……” Thành Đàm thản nhiên nói nhỏ, không nghe ra là hoài nghi hay
là không tin. Hắn bước hai bước ra sau màn lụa, lại đứng cạnh cây đàn cổ kia “Có lẽ do ta tới không đúng lúc rồi.”

Trong lòng Bạch Nham không hiểu được Thành Đàm này, hắn nhìn không khác
người phàm, nhưng lại khiến Bạch Nham cảm thấy một loại áp lực như có
như không. Hắn tưg kinh thành xa xôi tới nơi đây, chẳng lẽ chỉ vì muốn
nói chuyện phiếm hai câu với Bạch Nham, nghe Bạch Nham khéo léo thêu
dệt bịa đặt sao? Tuy Thành Đàm nói là vì gặp Bạch Nham mà đến, nhưng hỏi tới hỏi lui đều xoay quanh “Ly công tử” Bạch Nham tạo ra, vấn đề của
hắn dường như quá đơn giản, rất dễ trả lời. Câu “Tò mò thôi” của Thành
Đàm rốt cuộc là có ý gì? Bạch Nham nhìn bóng dáng đơn bạc phía sau sa
mạn, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, phần bất an càng tăng thêm.

Không hiểu sao thân hình Thành Đàm bỗng nhiên lắc lư, vươn tay đỡ lấy bệ cửa sổ mới đứng vững.

“Thành đại nhân?” Bạch Nham lo lắng hỏi một tiếng. Thành Đàm thật sự
giống như lời đồn đãi, yếu đuối nhiều bệnh đến mức này, mới nói được mấy đã đứng không nổi sao?

Thành Đàm khẽ cười một tiếng, nói:“Thật có lỗi thật có lỗi, cơ thể ta
xưa nay không được tốt, đã làm cho Ly công tử lo lắng rồi. Ta nghĩ hôm
nay không thể tiếp đón Ly công tử nữa. Ngày khác, đợi ta khá hơn sẽ đến
cửa bái phỏng vậy.”

Mới nói mấy câu đã muốn đuổi Bạch Nham đi chạy lấy người sao, thế này
lại càng khiến Bạch Nham khó hiểu, nhưng ngoài miệng vẫn đáp:“Thành đại
nhân tĩnh dưỡng, Ly mỗ cáo từ .” Bạch Nham cung kính khom người, rời
khỏi phòng.

Đi khi và khi đến giống nhau, trong lòng Bạch Nham nặng nề, thậm chí còn có thêm khó hiểu, rốt cuộc Thành Đàm có ý đồ gì? Rốt cuộc hắn là loại
người nào?

Chờ Bạch Nham đi xa, Thành Đàm ngồi vào trước cây đàn, nhẹ nâng tay gảy
đàn, không còn là những âm điệu rời rạc, mà là một đoạn khúc, một đoạn
cổ khúc thất lạc đã lâu, kèm với tiếng đàn Thành Đàm còn thì thào một
tiếng:“Du Dao ……”

Đôt nhiên Thành Đàm thất thần, ngón tay không cẩn thận sử dụng quá nhiều sức, nội kình bất giác phóng ra.

“Ting……” Một tiếng, tiếng đàn đứt đoạn, trong nháy mắt sợi dây đàn bị
ngón tay Thành Đàm đốt thành bụi,“Ai, lại hỏng mất một cây đàn tốt……”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.