Trình Giảo Kim bị bắt vào cung, Mạnh Hải Công tưởng là tình địch của mình, nổi giận, buông lời sỉ mắng.
Đơn Hùng Tín ở trong chạy ra nói :
– Người này không phải là Uất Trì Cung. Đó là Trình Giảo Kim, Mạnh Hải Công tức bực sai bỏ vào tù xa nhốt sau dinh.
Bên này, Tần vương mất Giảo Kim thì lo phiền lắm. Mậu Công nói :
– Chúa công chớ lo, chỉ ba ngày Giảo Kim sẽ được về!
Dứt lơi lại có tin Mã Trại Phi đến thách đánh. Mậu Công sai La Thành ra trận, lại dặn rằng :
– La công tử, không ai bắt được nữ tướng, tướng quân phải đánh luôn luôn không cho nó nghỉ tay phóng phi tiêu, rồi tùy cơ mà bắt sống.
La Thành vâng lệnh lên yên. Trại Phi thấy một tướng trẻ tuổi mặc giáp
trắng, cầm thương, mày thanh mắt sáng, môi đỏ như môi mỹ nhân, thì bất
giác lòng xuân phới phất, nghĩ thầm rằng :
– Chao ôi, sao trên đời có ngươi đẹp thế kia. Chàng hẳn là dòng danh
tướng. Uớc gì ta được với chàng một đêm ân ái thì sung sướng biết bao!
Mạnh Công già yếu lắm rồi, ta nghĩ mà tiếc cho tóc xanh má phấn.
Rồi cất tiếng oanh nghiêng mình thi lễ hỏi :
– Tướng quân tuổi trẻ, có vợ con chưa?
La Thành nghiêm mặt nói :
– Đàn bà con gái không còn biết gì là liêm sỉ! Sao lại hỏi ta như thế?
Trại Phi cười, đong đưa con mặt liếc :
– Bởi vì người ta thấy mình dẹp trai, thi người ta hỏi đùa chơi. Nếu chưa có vợ thì lấy ta để trăm năm ân ái!
La Thành cả thẹn, múa thương đánh liền. Trại Phi vừa đỡ vừa cười :
– Chàng tuổi trẻ chưa biết gì sắc dục hay sao. Nếu đã vậy đã có người ta dạy, lo gì? Thôi thôi, ta đưa nhau vào rừng kia chuyện trò cho thỏa,
đánh nhau có ích lợi gì? La Thành càng tức giận, thấy Trại Phi vờ chạy
thì càng đuổi với tay nắm được nữ tướng nhấc lên đặt ngang đầu ngựa
phóng về dinh.
Mạnh Hải Công nghe tin lại chết ngất di. Thế Sung và các tướng xúm gọi mãi mới tỉnh. Tỉnh rồi òa khóc :
– Ta có ba vợ, mất cả ba rồi. Trong ba nàng ta trông cậy vào Mã Trại Phi hơn hết, nay làm cách gì cứu được nàng.
Thế Sung đề nghị đem Giảo Kim đánh đổi. Hải Công nói :
– Vậy ai đem Giảo Kim đi?
Đơn Hùng Tín xin đảm nhận. Tín vào phía sau dinh, vào tù xa bảo Giảo Kim :
– Trình huynh ơi, ta đưa ngươi về Đường đây!
Kim tròn mặt quát :
– Ngươi đã có lòng tốt, sao không thả ta đi từ đầu, bây giờ mói bò đến.
Tín nói :
– Bởi vì Trại Phi bị La Thành bắt. Vậy Hải Công nhờ ta đem ngươi đổi lấy Trại Phi về.
Kim cười :
– Có thế chứ! Thằng em La Thành ta khá đấy. Ai trêu vào nó thì mất mạng. Bây giơ lấy rượu thịt cho no say đã, rồi ta về cho vui vẻ.
Tín sai lấy mâm thịt, đầy vò rượu lơn. Kim ăn uống hết ngay, rồi đứng dậy vươn vai :
– Thôi bây giờ ta về một mình. Ngươi không phải đi kèm. Thế nào ta cũng trả lại Trại Phi.
Tín không tin, Kim thề :
– Ta mà nói sai, trời đánh ta như Lý Nguyên Bá!
Tín bằng lòng để Kim đi, Đã một quẵng xa Kim tính thầm trong bụng rồi lẩm bẩm :
– “Phải như thế, như thế, cho hả dạ ta”.
Một lát tới dinh Đường, vào ra mắt Tần vương. Vương mừng vô kể, hỏi sao về được. Kim nghênh ngang nói :
– Giặc nghe thần xưng là Hỗn Thế Ma Vương thì nghĩ đến cái ngày thần
oanh liệt làm vua, chúng vội mới lên ghế cao ngồi,vái lạy mà xin tạ tội. Hôm nay, chúng mổ mười bò, mười dê làm tiệc tiễn hành thết hạ thần. Vậy xin chúa công tỏ đức hồ hải tha cho Mã Trại Phi về, cho chung kinh sợ
uy đức của chúa công.
Tần vương ưng thuận. Mã Trại Phi về đến dinh trại ôm lấy Hải Công mà khóc rồi nói :
– Thiếp thề cùng tôi chúa nhà Đường không đội trời chung. Bảo bối của
thiếp là hai mươi tư ngọn phi đao đã bị thằng Trình Giảo Kim đổ máu chó
vào làm cho mất linh rồi mới thả thiếp về. Nay thiếp xin lên núi mười
ngày luyện lại phi đao, rồi xuống núi báo thù này mới hả.
Hải Công tỏ tình quyến luyến không muốn rời tay. Nhưng Trại Phi nhất
quyết ra đi. Đến chiều tối, tới rặng núi Hậu Hoa Sơn chợt nghe có tiếng
gọi to :
– Mã Trại Phi! Hiền đồ không biết rằng Tần vương là vị Tử vi tinh, giáng xuống làm minh chúa. Mạnh Hải Công là vì sao khuê xuống quấy rối Tùy,
chẳng bao lâu sẽ bị tiêu diệt. Nàng phù Hải Công sẽ không toàn tính
mạng. Mau theo ta cùng các tiên nữ đi học phép trường sinh.
Trai Phi nhận ra sư phụ Tạ Ứng Đăng vội xuống ngựa sụp lạy bên đường. Rồi theo đi tu đạo, bỏ bụi trần từ đó.
Sau này, Mã tiên cô thành chánh quả nghìn năm thanh thoát chốn thiên thai.
Trong khi đó Mạnh Hải Công đã chờ quá mười ngày không thấy Trại Phi thì
bỏ ăn biếng ngủ, toan quay về Tào Châu, nhưng còn thương nhớ Trại Phi về không yên dạ, mà muốn đánh phá Đường lại tự lượng thân cô sức yếu.
Vương Thế Sung hỏi Trung quân đạo nhân nên dùng cách gì hại được Tần
vương. Đạo nhân nói :
– Hạ thần có một người bạn tên là Ngao Ngư là Thái tử con vua Lưu Ly.
Ngao Ngư có sức đích muôn người. Chúa công cho người mang châu báu đi
mời thì mười quân Đường cũng vỡ.
Thế Sung cả mừng lấy châu báu đưa đạo nhân đi mời danh tướng.
Đạo nhân đì khỏi, được tin Cao Đàm Thánh ở Tương Châu, Sở Việt vương Chu Sán ở Sở Châu đã kéo binh đến giúp.
Thế Sung cùng Hải Công, Đậu Kiến Đức ra nghênh đón. Tiệc rượu tẩy trần
vui vẻ. Hôm sau, Cao Đàm Thánh cam đoan bắt sống Tần vương, bền sai Cáp
Thế Hùng, thượng tướng của mình ra trận.
Cáp Thế Hùng đeo bảo bối phi bản ra khiêu chiến. Thế Hùng vốn là con rắn thần tu luyên thành người, không quen cưỡi ngựa, ra trận chỉ đi bộ, mà
lẩn tránh quăng ngươi nhanh như con rắn.
Quân sĩ vào báo Tần vương. Mậu Công sợ hãi ngồi im lặng. Các tướng ngạc nhiên :
– Sao quân sư nghe giặc đến lại sơ hãi thế?
Mậu Công hiến sắc nói :
– Lần này quân ta tất không thắng lợi. Nguyên con xà tinh này lợi hại vô cùng. Nó có hai mươi tư phi bản làm hại địch thủ dễ như không.
Tần Thúc Bảo không tin, nói :
– Mạt tướng xin ra thử xem loài xà tinh đó ra sao!
Mậu Công dặn dò nên cẩn thận. Thúc Bảo ra tới nơi, thấy Thế Hùng mặt mũi mốc xanh, mắt tròn thao láo, mõm dài, nanh nhọn, mình cao, chân tay như vươn lại đi đất thì không nói năng gì múa thương đâm tức khắc. Thế Hùng huy động cây thiền trượng vèo vèo như gió cuốn, lẩn tránh rất nhanh.
Thúc Bảo vận dụng hết tài năng che ngựa, che mình. Thế Hùng đuối sức
chạy xa mười bước phóng phi bản đánh trúng lưng Thúc Bảo. Bị thương,
Thúc Bảo chạy về bản trai.
Rồi hôm sau, các tướng kế tiếp nhau ra, tất cả hai mươi người bị phi bản đánh. Bảo bối đó luyện bằng nọc rắn, chỉ trong bảy ngày kẻ bi thương sẽ nát thịt ra mà chết.
Tần vương lo sợ, Mậu Công đành treo miễn chiến bài, Ngũ vương mừng lắm, bàn đêm ấy đem quân cướp trại.
Tần vương, Mậu Công đang lo sợ thì có Lý Tịnh đến thăm. Mậu Công cả mừng, cùng Tần vương ra nghênh đón, Lý Tịnh vào ngồi nói :
– Biết có xà tinh đến làm hại tướng Đường, bần đạo phải hạ sơn về cứu.
Mậu Công đưa Lý Tịnh vào trong hậu dinh, lấy tiên đan chữa vết thương
cho các tướng. Tiên đơn linh nghiệm lạ lùng, vừa xoa vừa uống khỏi ngay, các tướng ngồi lên vái tạ.
Mậu Công bưng ấn kiếm dâng Lý Tịnh điều binh khiển tướng cho.
Lý Tịnh đăng đàn gọi tướng, sai Thúc Bảo đem quân. mai phục ở Ngự Quả viên chờ Vương Thế Sung đi qua sẽ bắt.
Lại sai La Thành mai phục ở tây bắc, chờ bốn phương phóng hỏa sẽ đổ ra
đánh úp. Còn Uất Trì Cung mai phục tây nam, Hắc phu nhân, Bạch phu nhân
mai phục đông bắc. Và các tướng đủ mặt mỗi người một việc.
Các tương đem quân Lý Tịnh sai Giảo Kim lên ngọn ngũ Vân sơn lấy cỏ Cao
Đường đem về dùng có việc. Giảo Kim vâng lệnh đem trăm gia tướng đi lấy
cỏ.
Canh năm đêm ấy, Ngũ vương hí hửng điểm một vạn binh mã, ngựa tháo nhạc, người ngậm tăm, kéo đến phá trại Đường. Vào tới nơi, té ra dinh trại bỏ hoang.
Các Đại vương hoảng vía xô nhau té chạy. Tức thì chung quanh tứ phía,
pháo nổ dậy trời vỡ đất, quân Đường khua chiêng trống, đánh ra vây chặt
quân thù vào giữa Ngũ vương cùng tương sĩ giẫm lên nhau chết không biết
bao nhiêu mà kể. Thế Hùng hoảng hốt cũng tìm đường trốn không dám phóng
phi bản ra, sợ trúng phải đầu quân mình. Năm Đại vương chạy qua Ngự Quả
viên, ngảnh lại thấy mười phần chết chín, chúng vương không ai tử trận.
Vương Thế Sung đang phờ râu trợn mắt thì lại nghe pháo nổ, Tần Thúc Bảo
kéo quân ra. Cáp Thế Hùng múa thiền trượng đánh, nhưng địch sao nổi
thương pháp của Tần Quỳnh.
Thế Hùng toan dùng phi bản, chỉ sợ đánh nhầm phải chúng vương.
Đơn Hùng Tín nổi giận xông vào đánh Thúc Bảo. Bảo nhường ba giáo lùi lại mà rằng :
– Đơn nhị ca ơi, cái tình nghĩa anh em ăn thề còn đó, tiểu đê xin nhường!
Rồi phi ngựa chạy. Ngũ vương thu tàn binh bại tướng về Lạc Dương.
Các tướng Đường cũng lục tục về dâng công. Giảo Kim cũng xe cỏ về. Lý
Tính xem xong lắc đầu bảo không phải cỏ Cao Đường truyền đem đổi về ngay sai lần nữa thì bị chém. Giảo Kim luống cuống đi lần nữa, đem cỏ xanh
về Lý Tịnh lại bảo là sai :
– Cỏ Cao Đường không lấy được, ngươi mau đi lấy đầu Cáp Thế Hùng về đây. hạn ba ngày không lấy được thì sẽ theo quân pháp mà xử tử.
Giảo Kim mặt tái xanh ra ngoài dinh lẩm bẩm :
– Cái thằng khốn nạn này ở đâu đến dám bắt nạt lão gia? Cáp Thế Hùng có
phi bản gớm ghê. Tần Thúc Bảo, La Thành cũng bị thương, nữa là ta thì
làm trò trống gì được! Âu là ta trốn đi một nơi, chờ cho thằng đạo nhân
đi xứ khác ta về cũng được.
Nghĩ rồi, đi trốn ngay.
Lý Tịnh sai Uất Trì Cung đi lấy cỏ Cao Đường. Trì Cung vâng mệnh dẫn mấy tên quân đẩy xe đi, Qua một sơn thôn nghe tiếng ai nói trong ngõ trúc.
Cung lắng nghe được rõ ràng :
– Cao Đường ơi! Ngươi khá đem nắm cỏ dưới giường ta ném hết đi.
Có tiếng đáp :
– Xin vâng.
Một lát ngươi ấy ở trong cửa đi ra, ôm bó cỏ đi ra. Uất Trì Cung hỏi :
– Người tên là Cao Đường đó ư?
Người ấy không sợ, đáp :
– Phải, chính tôi là Cao Đường!
Cung lại hỏi :
– Ngươi ôm thứ cỏ gì lạ vậy?
Đáp rằng :
– Trong nhà tôi có người vừa sinh nở. Cỏ này trải dưới giường có huyết tích, sai tôi mang vất ra ngoài kia.
Cung mừng rỡ nói :
– Ngươi không dùng cho ta xin vậy.
Người ấy mỉm cười cho cỏ. Uất Trì Cung sai quân sĩ tải về nộp Lý Tịnh.
Lý Tịnh cả khen, sai phân phát cho tướng sĩ gài mấy sợi cỏ vào đốc tên,
hễ thấy Cáp Thế Hùng phóng phi bản lên thì ngắm bắn cho trúng đích. Các
tướng vâng lệnh.
Đoạn Lý Tịnh sai Thúc Bảo ra khiêu chiến. Cáp Thế Hùng vác trượng xông
ra đánh, chừng vài hiệp biết không thắng nổi liền tung phi bản lên. La
Thành đứng ở bản trận bắn một phát tên trúng phi bản, bảo bối rơi ngay
xuống, Thế Hùng cả giận phóng một lúc hai mươi ba chiếc phi bản, đều bị
tên cỏ Cao Đường bắn rơi.
Thế Hùng không còn hồn vía, luống cuống bị Thúc Bảo đánh một giản vào
lưng, hộc máu tươi, không dám về dinh, nhằm thẳng con đường nẻo bắc mà
chạy trốn.